Đoạn 3: cõi song song.
Sau ngày được bà thầy coi bói cho, giờ đây Trang biết chắc chắn rằng không chỉ có một mình mình trong căn buồng nhỏ này mà luôn luôn có hai người nữa bên cạnh. Ở đời có một số chuyện rất khó hiểu, có những thứ khi mà bạn đã biết được thì nó sẽ làm cho bạn cảm thấy an tâm và thoải mái hơn. Nhưng mà lại còn có những chuyện, một khi bạn đã biết được câu trả lời, nó lại làm cho bạn có cảm giác run sợ. Chỉ với những thay đổi hay những biến động rất nhỏ cũng có thể làm cho bạn nghĩ ngay tới điều đó, mà ở đây có thể nói Trang là một trong số những người như vậy. Do Trang cả tuần đi làm kiếm tiến, hai ngày nghỉ cuối tuần lại phải đi học, nên Trang thường phải thức khuya để lo cho công việc đồng thời bắt kịp tiến độ dạy ở trường. Có lẽ cà phê với nước trà đã làm bạn với Trang được mấy năm rồi, kể từ khi bắt đầu học cấp ba.
Nhớ đêm đó, đang ngồi đau đầu với giấy tờ sổ sách bên công ty. Trang thở dài nhìn đồng hồ, đã gần 2 giờ sáng. Trang uể oải vươn vai, rời bàn học đi xuống dưới nhà và làm cho mình một ly trà nóng thật đặc. Cầm cốc trà lên buồng, Trang khao khát ước gì mình có thể ngủ ngay lúc này. Làm một ngụm trà rồi Trang lại ngồi vào ghế, vùi đầu vào công việc. Công ty Trang dạo này đang có mấy mối hàng lớn, nên Trang cần phải thống kê tài chính, hàng hóa, số liệu và mấy thứ nhức đầu khác. Đang ngồi mệt mỏi gõ văn bản, chợt Trang như cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng mình. Rồi thì dường như từng cái lông trên da của Trang dựng đứng lên, một cái cảm giác rờn rợn. Trang gập máy tính lại, ngồi vuốt mặt cho tỉnh táo. Chợt một ý nghĩ cảm thấy như có ai đó đang đứng đằng sau, nhìn mình chăm chú dần dần chiếm chỗ trong đầu Trang. Trang từ từ ngoảnh mặt ra đằng sau thì không có một ai. Trang quay đầu lại và cứ ngồi như vậy phải hơn 5 phút, ngồi đó một mình như chờ đợi một ai, một cái gì đó. Đêm nay trời quang lắm, trăng sáng vằng vặc, một đêm mùa hẻ oi ả nhưng gió đã nổi lên từ lúc nào không hay. Trang quyết định ngồi đó chợp mắt một lúc để nghỉ ngơi. Nói là nghỉ ngơi, nhưng có lẽ Trang đã bắt đầu có một cái cảm giác sợ hãi, một cái gì đó mà Trang đã từng trải, cái cảm giác lần đầu gặp ma. Tiếng gió luồn qua cái khe cửa gỗ tầng hai nhà Trang rít lên từng hồi. Cứ mỗi lần nghe thấy cái tiếng gió đó Trang lại khẽ rùng mình. Rồi chợt cái cánh cửa buồng đi xuống lúc nãy Trang khép hờ hờ, từ từ mở ra kêu lên một tiếng két dài. Trang bắt đầu đổ mổ hôi hột, từ từ mở mắt và nhìn ra phía cái cánh cửa đó, Trang thực sự kinh hãi, không hiểu là do làm việc quá lâu nên mắt mình đã nhìn thấy ảo giác hay đó là sự thực. Đằng sau cái cánh cửa dẫn xuống tầng một kia, ngay trong cái bóng đêm đen đó là hình dáng một người con trai. Người này cứ đứng đó, do đèn cầu thang không bật cộng thêm trong buồng này không bật đèn neon nên không thể nhìn rõ mặt. Trang dụi mắt mấy lần nhưng cái hình ảnh một ai đó đứng ngay ngoài cửa buồng vẫn hiện hữu. Cảm thấy run sợ thật sự, Trang nhắm mắt lại và chắp tay khấn mong thần Phật bảo về mình rồi mở mắt nhìn lại, xem ra cái bóng đen kia đã đi. Tối hôm đó, Trang quyết định đi ngủ luôn và để nguyên đèn góc buồng và đèn bàn học. Trang lên giường rồi nhưng vẫn nằm đó thao thức, thao thức vì trong lòng mình tự hỏi rằng vong hồn người thanh niên đó cần cái gì ở mình? Và liệu mình có nợ người ta điều gì chăng?
Sau đợt thi đầu tiên, Trang được nghỉ học, ngày nghỉ lại trùng với giỗ tổ Hùng Vương nên Trang được nghỉ công ty luôn. Trang được tụi bạn mời đi ăn rồi lên bar làm một bữa tới bến. Trang không bao giờ uống cả, nhưng vì đợt này đi bọn bạn nó nài nỉ ghê quá nên đành chiều theo. Kết quả là, tối hôm đó Trang xỉn quá nên một nhỏ bạn thân phải đưa về đến tận nhà. Đến trước cửa nhà, nhỏ bạn cứ khăng khăng đòi đưa Trang lên tới tận buồng. Nhưng Trang không cho, bảo nhỏ cứ về đi, tự mình lên được. Đứng đôi co một lúc, cuối cùng nhỏ bạn Trang đành về và bảo về đến nhà sẽ gọi điện kiểm tra Trang. Trang đứng đợi nhỏ bạn đi khỏi mới mở cửa vào nhà. Trang đi thẳng lên buồng, hôm nay có lẽ là cái lần xỉn nhất trong đời Trang, đi cũng không thẳng được nữa mà cứ xiên xiên, vẹo vẹo. Lên đến buồng, Trang quẳng cái cặp túi xuống đất rồi để cho cả người mình đổ uỳnh lên giường. Đang nằm chuẩn bị ngủ thì chợt như có tiếng chân bước ở dưới tầng một lên. Trang ngồi dậy và nhìn ra cái cửa buồng. Tiếng chân nhè nhẹ đó bước lên đến cửa. Cánh cửa từ từ mở, Trang lúc thì quá say rồi, đầu óc đã bay bổng trên mây. Cái bóng đen lúc này từ từ tiến lại phía giường. Trang lúc này người còn lâng lâng, nhìn vào bóng đen đó một cách đắm đuối rồi nói giọng nhỏ nhẹ:
- Lại là anh à?
Cái bóng đen đó tiến đến trước mặt Trang rồi dừng lại, Trang nói giọng còn âu yếm hơn:
- Em chả biết kiếp trược nợ nần gì anh mà sao kiếp này anh cứ theo em vậy?
Bóng đen đó tiến lại gần hơn nữa, rồi đưa hai tay lên chạm vào khuôn mặt của Trang. Trang dường như cảm nhận được cái đôi bàn tay đó mềm mại và dịu dàng lắm. Rồi Trang cũng vươn tay níu đầu của cái bóng đó xuông và trao một nụ hôn ngọt ngào. Rồi cả hai người cũng ngả mình xuống giường để có những phút ân ái mặn nồng. Đến buổi sáng, một cánh tay lay lay gọi Trang dậy, Trang từ từ mở mắt và nhận ra Trung, chàng thanh niên hôm nào đã đánh Khoa ở quán nước. Trang dụi mắt rồi quay qua nhìn Trung âu yếm. Trung cất tiếng nói:
- Em thay quần áo đi rồi chúng mình đi ăn.
Trang rướn người lên đặt một nụ hôn ngọt ngào nữa lên môi anh ta rồi chui ra khỏi chăn, một thân hình thật đầy đặn và trắng ngần. Mặc quần áo xong, Trung đưa Trang đi ăn tại một tiệm phở gần nhà. Trang ngồi đằng sau ôm Trung thật chặt. Con phố đông người qua lại, nhưng Trang cảm thấy hạnh phúc lắm. Bầu trời hôm nay nhiều mây nên mát hẳn hơn mọi ngày. Vào đến tiệm phở, Trung hỏi Trang muốn ăn gì rồi gọi hai phần. Bát phở vừa bê ra bốc khói nghi ngút, Trang thử hít vài hơi để cảm nhận cái mùi thơm ngon của tô phở. Nhưng lạ thay, không có một chút hương thơm nào. Trang nghi hoặc nhưng quay qua nhìn thì lại thấy Trung đang ăn rất ngon lành. Trang vắt chanh và cho tương ớt vào. Đưa miếng phở đầu tiên lên miệng, “Sao lại nhạt thế này? ” - Trang tự hỏi mình, gần như là không có mùi vị gì. Rồi Trang quay qua nhìn Trung như không tin rằng anh ta có thể ăn một cách ngon lành. Trung thấy Trang nhìn mình thì cất tiếng hỏi:
- Em không thích ăn phở à?
Trang nhìn thấy ánh mắt của Trung thì như bị hớp hồn. Trang chỉ mỉm cười rồi cố gắng ăn thêm mấy miếng rồi bỏ với lý do là nhiều quá ăn không có hết. Ăn phở xong, hai người lại đèo nhau ra quán cà phê hôm nào. Trung uống một ly cà phê đen đá, còn Trang thì uống bạc sỉu. Lúc đầu thì hai người ngồi đối diện nhau, nhưng một lúc sau, Trang ngồi gần Trung hơn rồi tựa người vào anh. Như hiểu ý, Trung cũng vòng một cánh tay ra ôm lấy Trang. Nằm trong vòng tay anh ấy, Trang cảm thấy thực sự an toàn và hanh phúc, có lẽ Trang đã yêu anh say đắm mất rồi. Nhưng có một điều Trang để ý, đó là thời tiết như càng ngày càng lạnh dần. Hơn thế nữa, từ lúc ra khỏi nhà đến giờ, mọi người đi đường, rồi khách ở quán phở, hay như tại quán cà phê này, tất cả đều nhìn Trang với một ánh mắt đầy nghi hoặc. Trang cảm thấy thực sự khó hiểu. Ngồi thẳng dậy, đang vừa lúc quay ra hỏi Trung thì một đứa nhóc trên tay cầm con gấu bông cũ kĩ chạy vào quán cà phê nói:
- Ba!
Trung vội đứng lên tiến lại nhấc bổng đứa nhóc lên, ôm vào lòng và nói:
- Con gái của ba!
Trang thì ngồi đó trố mắt ra nhìn như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chợt đứa nhóc quay qua Trang nói lớn:
- Mẹ tới thăm con à? Con nhớ mẹ lắm!
Trang lại càng ngơ ngác hơn, “Sao đứa nhóc đó gọi mình là má nhỉ? Mình đã có con đâu?”, Trang tự hỏi mình. Chợt một tia ý nghĩ lóe lên trong đầu, cái cảm giác lành lạnh dọc sống lưng lại xuất hiện. Trang như hiểu ra điều gì đó, cả người Trang sụp xuống, đứa nhóc kia tính ra chắc tầm 6 tuổi là cao, chẳng lẽ… Vừa nghĩ đến đó, chợt bầu trời tối sầm lại, cảnh vật xung quanh thay đổi chỉ trong chớp mắt. Mọi thứ không còn màu mè nữa mà chuyển qua một màu cũ kĩ với hai tông chủ yếu là trắng và đen. Rồi thì tất cả những người xung quanh bỗng chốc đều mặc một bộ quần áo đen hoặc trắng. Trang lại càng không tin vào mắt mình hơn, khi mà Trung kia giờ đã biến thành cái chàng trai chết do tai nạn giao thông hôm nào. Đứa nhóc thì vẫn vậy, nhưng Trang giờ đã nhận ra con gấu bông cũ kĩ trên tay nó, đó là con gấu bống mà Trang thích nhất từ hồi còn học tiểu học. Rồi chàng trai quay về phía Trang mà nói:
- Con của chúng mình đó em. Cám ơn em đã cho anh đứa con này.
Giờ đây toàn thân Trang da gà dựng đứng. Quá sợ hãi, Trang đứng bật dậy chạy ngay ra khỏi quán, bỏ lại phái sau là bao cặp mắt nhìn theo. Trang cứ chạy, vừa chạy vừa tự hỏi “Mình đang ở đâu thế này? Chẳng lẽ mình đã chết xuống âm phủ rồi sao?” Chạy được một đoạn thì Trang vấp phải cái gì đó trên đường, té ngã bổ nhào.
Trang mở mắt hốt hoảng, thì ra Trang đang nằm trong buồng mình. Trang thở phào nhẹ nhõm thì chợt Trang có cái cảm giác đang nằm cạnh một cái gì đó lành lạnh. Quay đầu qua thì Trang hốt hoảng giật nảy người, một cái bóng đen với thân hình vạm vỡ vụt khỏi giường lao ngay ra phía cửa sổ rồi biết mất. Trang ngồi bẹp dí vào góc tường, nhìn toàn thân thì thấy rõ ràng là vẫn cái váy đầm màu trắng trên người, vậy tức là mình đã nằm mơ. Nhưng còn cái bóng đen kia thì sao? Và cả con nhóc đó nữa? chả lẽ nó là đứa con Trang đã bỏ đi, bây giờ nó hiện về báo mộng? Với nhiều câu hỏi trong đầu, Trang cảm thấy mệt mỏi. Nhìn đồng hồ thì mới có 3 giờ rưỡi. Trang từ từ hạ mình xuống giường và cố tìm lại giấc ngủ, trong đầu luôn tự nhủ là không được mơ như lần trước nữa.
Bình luận facebook