Một trải nghiệm khác của tác giả về tâm linh. Nhưng hy vọng rằng, sau khi các bạn đọc xong câu truyện này, các bạn sẽ cảm thấy quý trọng cuộc sống của mình hơn. Vì Không ai biết rằng, bao giờ bạn sẽ là người kế tiếp bước sang thế giới bên kia.
Cuộc đời này có nhiều điều bất ngờ lắm, một trong số đó là điều mà chắc hẳn không ai muốn có đó là chết. Mỗi ngày khi bạn ra khỏi nhà vào buổi sáng, đã có bao giờ bạn tự hỏi bản thân rằng liệu mình có sống hết được ngày hôm nay không? Hay như mỗi lần bạn đi trên dường thì bắt gặp một vụ tai nạn thương tâm, đã có bao giờ bạn đặt bản thân mình vào vị trí người bị nạn chưa? Cứ mỗi lần đi trên đường mà gặp những người dân xúm đông xúm đỏ lại coi tai nạn, tôi thường cố lách qua chỗ đó cho thật nhanh. Các bạn hỏi vì sao ư? Vì tôi không cam lòng nhìn, tôi rất sợ chứng kiến cảnh tai nạn giao thông mà có người chết vì tôi sợ rằng một ngày nào đó, mình rồi sẽ cũng tương tự như họ.
Cái chết, nó luôn hiện diện quanh ta. Dù bạn có đi đến đâu chăng nữa, thì nó vẫn luôn cạnh bạn. Đã từng có những vụ tai nạn thương tâm mà khi nghe đến khiến con người ta không cầm lòng được. Nhớ ở Hà Nội có vụ một giáo sư lớn tuổi đang đi thể dục buổi sáng tại hồ Ha Le. Ông đang ngồi ở ghế đá thì bất thình lình bị một chiếc taxi từ xa phóng với vận tốc cao, leo lề đâm thẳng vào. Kết quả điều tra cuối cùng cho thấy người lái xe taxi đã say mèm. Như thông thường, nhìn vào vụ tai nạn trên, có thể thấy rằng đó là vì tên tài xế đáng chết kia, nhưng thử hỏi, đã có ai từng nghĩ răng, đó cũng có thể là ý trời, là số của vị giáo sư tiến sĩ kia đã tận chưa? Hay như vụ sập cầu Cần Thơ, chết biết bao nhiêu người. Nói là do ăn bớt nguyên vật liệu, dẫn đến vụ việc, nói gì thì nói, có lẽ đó cũng là cái ý mà trời đặt ra, con người như chúng ta không thể nào tránh được. Xin thành thật gửi lời chia buồn tới toàn thể gia đình có người thân là nạn nhân trong vụ sập cầu Cần Thơ. Các bạn chắc chắn sẽ tử hỏi là tại sao tôi lại đưa ra những câu chuyện thương tâm đó đúng không nào? Nếu tôi nói rằng tôi đã từng đối mặt trước cái chết một lần thì liệu các bạn có tin tôi hay không? Cảm giác lúc đó thực sự là sợ hãi, cái cảm giác mà khó có từ ngữ nào có thể lột tả được hết.
Hồi học cấp hai, tôi cũng như bao bạn trẻ khác rất là khoái khi mà lần đầu tiên trong cuộc đời biết đi xe máy. Người thầy dạy lái xe đầu tiên cho tôi không phải ai hết mà chính là mẹ tôi. Buổi chiều hôm đó, mẹ đèo tôi vào một con đường vắng ra chỗ tập lái. Lượn đi lượn lại được tầm năm vòng, chỉ sau 5 phút là mẹ cho tôi đèo mình xuống nhà ông bà nội luôn. Lúc ấy khi mới biết đi xe máy, tôi còn run lắm, nhưng rồi đi đường đông lâu ngày rồi tay lái cũng lại vững. Tôi nhớ lúc đó là khoảng hai tháng kể từ ngày đầu tiên tôi biết đi xe, giờ tôi lái luyện lắm rồi, chưa đâm hay ngã xe lần nào nhé. Nói về mẹ tôi, bà thương và chiều tôi lắm, thường hay mua đồ lặt vặt linh tinh cho tôi luôn, vì tôi là thằng con trai duy nhất trong nhà. Một ngày cuối tuần, tôi đang ở nhà chơi điện tử thì mẹ đi lên và đặt một cái cốc sứ xuống trước mặt tôi và nói:
- Quà này, thích không?
Tôi quay ra nhìn. Mẹ mua tôi một cái cốc sứ có hình con dê trên đó (tôi tuổi Tân Mùi mà). Tôi cầm cái cốc lên xem rồi nói:
- Chị Loan của em tâm lý nhỉ (thứ lỗi bạn đọc vì tôi ở nhà thường gọi bố mẹ là anh chị, ông bà bô tôi dễ tính lắm).
Sau đó mẹ cầm cái cốc xuống nhà rửa qua và làm cho tôi một ly trà sữa thật là ngon. Mọi việc diễn ra với tôi thật tốt đẹp. Cho đến một buổi tối, khi mẹ rủ tôi xuống nhà ông bà nội chơi. Tôi luống cuống chuẩn bị, không biết thế nào mà tôi làm vỡ ngay cái cốc yêu quí đó của mình, Tôi cúi xuống cầm mảnh cốc vỡ có hình đầu con dê lên, nhìn chăm chú vào đó rất lâu. Ngay tại cái giây phút này tôi có một cái linh cảm gì đó bất an vô cùng, trong lòng cứ bồn chồn nao núng không yên. Thấy tôi cứ đứng thừ ra đó mà nhìn, mẹ tôi tiến tới cầm mảnh cốc vỡ trong tay tôi rồi nói:
- Thôi không sao, con đi chuẩn bị đi. Có gì để hôm nào mẹ đi mua cho cái cốc mới.
Tôi cũng nghe theo lời mẹ mà chạy lên nhà với một tâm trạng bồn chồn đến khó hiểu.
Khi xuống đến nhà, mẹ tôi chạy ra sân trước, còn tôi thì đứng đó nhìn lên cái bàn thờ dưới tầng một. Có thể nói là cho đến bây giờ, tôi vẫn không thể hiểu đước cái lý do tại sao tôi lại làm cái việc này. Đứng đó một lúc, rồi như phản xạ, tôi tiến tới rút ra ba cây hương châm lên rồi cầm đó mà chắp tay lạy, trong đầu tôi thầm nghĩ “Ông nội ơi, nếu như quả thật là ông báo cho con biết trước rằng sẽ có chuyện chẳng lành. Con cầu mong ông phù hộ độ trì cho con, mong ông bảo vệ con tai qua nạn khỏi, vì con biết con cũng chưa phải là một đứa cháu thật ngoan”. Nói rồi vừa lúc đó mẹ tôi đi vào gọi:
- Con làm gì lâu thế?
Tôi nhìn mẹ tôi trả lời:
- Không có gì đâu mà.
Rồi tôi đèo mẹ đi xuống nhà ông bà nội. Trên đường đi mọi việc đều diễn ra bình thường cho đến khi tôi đèo mẹ tôi về. Lúc đó là buổi tối tầm 9, 10 giờ nhưng đoạn đường về nhà tôi vẫn đông người lắm. Lúc đó tôi với mẹ đang chờ đèn đỏ ở một cái ngã tư. Mẹ con tôi ngồi trên xe nói chuyện vui vẻ lắm. Đèn vừa mới xanh tôi phóng luôn. Nhưng có lẽ ngày hôm đó sẽ là ngày tận số của tôi, vừa đến giữa ngã tư, một thằng ô tô sáu chỗ cũng lao tới. Mẹ tôi thì hét lên còn tôi thì chỉ còn quay qua nhìn. Để tôi nói cho bạn cái cảm giác lúc đó của tôi, cái cảm giác mà cái chết chỉ còn cách bản thân mình có một gang tay. Như một phép màu, tôi bóp phanh và cái ô tô đó cũng phanh lại. Cả hai xe giờ đang đứng giữa cái ngã tư với hàng chục người bu lại quanh. Tiếng còi xe inh ỏi xung quanh như thúc giục hai mẹ con tôi, thằng lái xe mắc dịch đó là một người đàn ông trung niên, hắn thò đầu ra chửi:
- M* cái thằng ranh con, đi thế à?!
Tôi thì lúc đó còn đang như người mất hồn, vì vừa được nếm thử mùi cái chết cận kề là thế nào. Nghe được câu nói đó, tôi quay đầu ra chửi lại:
- Cái đ*t con m* nhà mày, đi sai còn to mồm à?!
Nghe thấy câu đó, mẹ tôi vỗ cào vai mạnh mắng tôi:
- Hưng! Không được chửi bậy.
Thằng lái xe như nghe được, tuy biết là nó là người cố vượt đèn đỏ, vẫn ngồi trong xe nhưng tỏ vẻ trâu chó, nó nói:
- Mày nói cái gì cơ thằng ranh con? Đánh bỏ con m* mày bây giờ?
Tôi dựng xe, đi lại về phía nó mà nói:
- Xuống cái con m* mày đây mà đánh nhau này? Sợ cái l*n gì thế?
Mặc cho mẹ tôi chạy theo can ngăn. Cuối cùng lấy hết can đảm, thằng lái xe cũng xuống đường chửi nhau. Vừa định lao vào xô xát thì người dân vào can đồng thời họ bắt tay lái xe lại vì ai cũng thấy rõ ràng là thằng khốn đó đã cố vượt đèn đỏ. Không phải đợi lâu, cảnh sát giao thông cũng đã vào cuộc, họ lập biên bản và bắt thằng kia nộp phạt. Riêng tôi thì bị mẹ mắng té tát vì tội nói tục chửi bậy.
Trên đường về, tôi cũng kể cho mẹ nghe lý do từ việc cốc vỡ cho đến lúc tôi thắp hương. Mẹ tôi cũng đồng tình và bảo tôi khôn. Hai mẹ con tôi trước khi về còn tạt qua cửa hàng bánh kẹo và mua thêm một hộp bánh về bày lên bàn thờđể thắp hương cám ơn trời Phật thương xót mà phù hộ. Còn tôi, sau vụ việc đó, cũng đi đường cũng cẩn thận hơn rất nhiều. Hơn thế nữa, cái niềm tin của tôi vào vấn đề tâm linh càng trở nên vững mạnh hơn. Cũng kể từ đó, mà mỗi lần làm gì, tôi đều suy nghĩ về nhiều mặt lắm. Mà cũng phải thế thôi, thử hỏi các bạn coi ai có được cơ hội sống lần nữa chả sống tốt đẹp và sống cẩn thận hơn phải không nào? Tôi tin chắc rằng bạn nào mà đã gặp phải tình huống như tôi cũng vậy thôi.
Bình luận facebook