• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Tuyển tập] Bên kia của sự sống (Cú Heo) (3 Viewers)

  • [Bên Em] Phải đi rồi

Đoạn 4: phải đi rồi.

Đến tầm gần 8 giờ rưỡi thì chuông điện thoại reo inh hỏi. Trang uể oải nhấc máy thì hóa ra là nhỏ bạn hôm qua gọi kêu đi ăn sáng uống cà phê. Nhỏ đó bảo Trang chuẩn bị nửa tiếng nữa sẽ có mặt ở đó để đưa Trang đi. Trang ngồi dậy trên giường, cuối cùng cũng có được một giấc ngủ ngon tuy nhiên giấc mơ trước đó thì Trang không thể nào quên được. Một lúc sau, nhỏ bạn qua, Trang với nhỏ đó đi ăn bánh cuốn, món mà Trang khoái nhất. Rồi hai người lại vòng ra cái quán cà phê quen thuộc hôm nào. Trang ngồi xuống nhìn quanh, quán cà phê trong mơ đó cũng chính là đây nên Trang vẫn còn cảm giác hơi sờ sợ. Hai người đang ngồi vừa nhâm nhi mỗi đứa một ly bạc sỉu, vừa tán dóc thì một người thanh niên tiến lại. Trang nhìn lên thì người đó chính là Trung. Trung mỉm cười và đáp:

- Chào hai bạn, chắc hai người còn nhớ mình chứ?

Trang thấy Trung thì liên tưởng tới tối hôm qua nên hơi đỏ mặt thẹn thùng. Trung đứng đó cười mỉm, rồi Trang vội nói:

- Trung đó hả? Làm sao mình quên được.

Rồi Trang và nhỏ bạn mời Trung ngồi xuống. Trang nói rằng rất muốn cảm ơn Trung chuyện hôm trước, Trung đỏ mặt và nói không có gì. Qua nói chuyện, Trang thấy Trung quả là con nhà có giáo dục. Trung hiện đang học đại học năm thứ ba trường đại học ngân hàng thành phố Hồ Chí Minh. Bố của Trung đang làm giám đốc tại khách sạn Hyatt và Trung hiện đang làm kế toán trưởng ở đó. Càng ngồi nói chuyện, Trang càng nảy sinh tình cảm đối với Trung và hình như Trung cũng biết được điều này và có lẽ, Trung cũng đã phải lòng Trang mất rồi. Cuối cùng hai người đã cho nhau số điện thoại di động và bắt đầu liên lạc. Nói về phần Trang, từ hồi quen Trung cũng vui hẳn lên, và việc Trang nhìn thấy vong hồn theo mình cũng hầu như giảm dần.

Có một đêm, đang nằm nhắn tin cho Trung thì cảm giác lạnh gáy lại hiện diện. Trang từ từ đặt máy điện thoại xuống và nhìn quanh buồng. Chợt tiếng cười ở đâu đó vang vọng lại, Trang bắt đầu hơi rùng mình sợ hãi. Chợt Trang nhìn về phía góc bàn làm việc, có một đứa nhóc đang đứng đó tay cầm con gấu bông cũ kĩ. Lúc đầu mới thấy thì Trang sợ lắm, nhưng rồi nhớ đến giấc mơ hôm nào. Trang ngồi hẳn dậy rồi vẫy tay và nói:

- Lại đây con, lại đây.

Nói xong câu đó, có lẽ bản thân Trang cũng không tin được rằng mình lại dạn như thế, chắc tình cảm mà Trang dành cho đứa con đã mất vẫn còn quá sâu nặng. Đứa nhóc đó từ từ tiến lại trước mặt Trang. Trang ngắm nhìn cái oan hồn nhỏ bé này, ôi giống quá, con nhỏ này giống Trang như đúc. Trang đưa tay lên vuốt má đứa nhỏ đó rồi khóc, khóc nhiều lắm. Oan hồn đứa nhỏ đứng đó nhưng mặt nó cũng có vẻ buồn theo. Trang vòng tay ôm lấy đứa nhỏ và nói trong nước mắt:

- Mẹ xin lỗi con, mẹ không biết làm cách nào khác cả… Mong con sớm ngày được siêu thoát. Nếu con còn sống thì mẹ sẽ đặt tên con gái của mẹ là Thùy Linh.

Trang nhìn kĩ hơn cái oan hồn đứa con của mình. Cái oan hồn này có vẻ như hiểu được lời Trang nói, nó mỉm cười rồi đưa một tay lên vuốt má Trang. Chợt đâu đó vọng lại tiếng nói:

- Mẹ đừng khóc nữa.

Rồi chỉ sau cái chớp mắt, oan hồn đứa nhóc biến mất. Trang cố nhìn quanh buồng, nhưng không thấy đâu cả. Sau buổi hôm đó, Trang mua rất nhiều gấu bông và đồ chơi cho con gái về bầy khắp phòng với hi vọng rằng sẽ bù đắp lại được phần nào cho con gái. Nhưng rồi cuộc đời thì cuộc vui nào rồi cũng đến lúc phải tàn.
Không lâu sau, vào một buổi đêm, đang nằm ngủ say thì Trang chợt mở mắt tỉnh giấc. Trang dụi mắt ngồi dậy, thật kì lạ, đang ngủ không mơ màng gì sao tự nhiên lại tỉnh giấc. Trang quay mặt ra phía bàn thì thấy chàng thanh niên hôm nào đang bế Linh đứng đó rồi. Trang còn đang ngơ ngác không biết chuyện gì thì hai người đó tiến lại phía giường. Nhìn mặt hai người, Trang thấy có néthoáng buồng. Rồi chàng thanh niên đặt Linh xuống, Hà tiến lại ngồi lên giường với Trang. Trang đưa tay lên xoa đầu đứa con gái, đang định hỏi thì tiếng ai từ đâu vọng về:

- Em à, đã đến lúc anh và con phải đi rồi.

Trang thực sự bất ngờ, vì ngay cái lúc mà Trang cảm thấy gần gũi với hai oan hồn này thì cũng là lúc hai người đó phải rời xa Trang mãi mãi. Trang vội ôm Linh vào lòng và bắt đầu khóc, cái Linh đưa tay lên ma Trang lau đi những giọt nước mắt, rồi tiếng của Linh từ đâu vọng lại:

- Mẹ đừng khóc, con với bố đi rồi, mẹ nhớ chăm sóc cho bản thân nha.

Nghe xong câu đó, Trang càng khóc tợn hơn. Rồi oan hồn người thanh niên tiến lại phía Trang, anh ta đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt của Trang, rồi cả hai người này biến mất. Bỏ lại Trang một mình với những giọt nước mắt buồn bã. Bất chợt, có tiếng nói ở đâu vang vọng lại:

- Em đã tìm được đúng người rồi đó, chúc em và anh ta mãi mãi hạnh phúc.

Sáng hôm sau, đang ngồi làm việc, Trang nhận được tin nhắn của Trung “Chiều em có rảnh không? chúng mình đi uống nước nhé. Anh có chuyện muốn kể cho em”. Trang nhắn lại hỏi có chuyện gì, Trung trả lời “Đêm qua có hai người hiện về nói với anh là phải chăm sóc người anh đang yêu cho thật tốt”. Đọc đến đây, một giót nước mắt Trang tuôn rơi, Trang nhắn tin lại bảo Trung giải thích kĩ hơn. Trung bảo là chuyện dài dòng lắm, muốn gặp Trang nói cho rỗ ràng. Rồi Trang nhắn lại “Vậy lát anh qua nhà đón em nghen, em cũng có chuyện muốn kể cho anh”.

*Chú Thích: “Duyên khởi duyên diệt” là cái lẽ tất yếu trong cuộc sống này. Xin nhắc lại bạn đọc thêm một làn nữa là nhân vật nữ trong truyện chỉ mang tên giống với người đã kể chuyện chứ tuyệt đối không phải và những sự kiện trong câu truyện trên hầu hết là hư cấu. Nói về nhân vật chính, tuy rằng cô ta có tội là đã giết bỏ đứa con chưa thành hình, nhưng xét cho cùng cũng chỉ vì lý do chính đáng và cũng một phần vì cô gái quá cả tin. Buồn thay khi mà hiện tại có nhiều thanh niên trai gái chỉ vì một phút nông nổi để rồi lúc nào cũng tìm đến cái biện pháp cuối là nạo phá thai với niềm tin rằng tất cả rồi sẽ “mới” như cũ. Tôi không biết các bạn có làm hay không, nhưng tôi cảnh báo trước, làm cái gì thì nên suy nghĩ cho nó kĩ. Đừng để đến cái lúc oán nghiệt nặng nề hay như đến cái mức không quay đầu được thì đến thần phật cũng không cứu được các bạn đâu đấy. Luôn luôn ghi nhớ câu này của tôi “Cái gì cũng có cái giá của nó, chỉ có khi nào bạn trả đủ nợ thì lúc đấy mới yên được”.
Để bàn luận về câu truyện trên, các bạn có đọc được cách cầu cơ ở đoạn 1, và cách này cũng đã được áp dụng rất nhiều ở miền Nam Việt Nam chứ cũng không thịnh hành lắm ở ngoài Bắc. Ở đoạn 3 có nhắc đến một cái thế giới của người chết mà không phải địa phủ, vậy thế giới này là sao? Theo như người phương Tây ghi nhận, họ tin rằng cái thế giới trên là điểm kẹt giữa cõi sống và thiên đàng. Những linh hồn trước khi lên được thiên đàng thì bị kẹt ở đây nếu chưa giải tỏa được hết oán hận hay cũng như nỗi niềm, tiếng anh gọi đây là “limbo world”. Còn theo tôi, đây chính là cái thế giới mà tôi muốn giới thiệu tới bạn đọc thông qua toàn bộ cuốn sách này, một cái thế giới mà tồn tại song song với cái thế giới của người sống, có khi lại hòa làm một. Nói là hòa làm một, nhưng người sống thường thì chỉ nhìn thấy cái thế giới này theo phương diện người sống, và điều tương tự đối với người chết. Tuy nhiên, cũng có một số trường hợp do vô tình hoặc cố ý cũng đã bước sang cái phía khác của thế giới người sống, để đi vào thế giới người chết.
Ngoài ra, còn có một câu hỏi nữa mà bạn đọc băn khoăn đó là làm sao mà người có thể chạm được vào oan hồn đúng không nào? Cái việc mà có chạm được vào oan hồn hay không rất khó mà nói, vì giả sử như có nhiều người đêm nằm ngủ bị vong hồn sờ chân, vậy tức là oan hồn chạm được vào mình và mình cũng cảm nhận được nó. Nói cho cùng, truyện cũng chỉ là truyện mà thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom