Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 0
#1
Nơi lãnh cung cô độc này chỉ có nàng lặng lẽ ngồi đây, những ánh nến lập lòe thật hiu hắt, ngả người vào góc tường, nhìn qua cửa sổ nơi ánh trăng kia đang rọi sáng, trăng nay thật đẹp nhưng thật cô đơn.
Đôi mắt nàng sưng đỏ, những vết xước trở nên đau rát, nàng có đau không? Tâm đã chết, ý đã cạn, nước mắt nàng giờ đã khô, giờ đâu còn gì để nuối tiếc.
Nhớ lại quá khứ khi xưa, những hồi ức của nàng và y, tất cả cứ ngỡ là một giấc mộng. Y xưa là một vị thái tử vô cùng tuấn tú, một nam nhân có trí dũng hơn người. Còn nàng, tuy là con gái của thừa tướng, nhưng lại bị coi thường. Mẹ nàng chỉ là một nô tỳ thấp bé, không có được sự tôn trọng trong xã hội này. Nàng chính là vết nhơ của gia tộc này, luôn là cái gai trong mắt của các bậc trưởng bối trong nhà, là sinh mệnh nhỏ bé mà mẫu thân nàng phải đánh đổi cả mạng sống. Từ nhỏ đến lớn, nàng luôn phải nhường nhịn các tỷ muội, sống trong nhà nhưng luôn bị coi là kẻ ở, địa vị không hơn không kém một nô tỳ.
Ngày mà cơn gió xuân khẽ thổi qua, nàng gặp y trong một yến tiệc, nơi tất cả cùng đến, cùng hưởng vinh hạnh chiêm ngưỡng và chúc mừng trận đại thắng của y nơi biên cương. Nàng rung động trước y nhưng lại thẹn không dám nói, với thân phận này của nàng, nàng còn có thể ngỏ lời sao? Vậy mà nàng đâu ngờ, sẽ có ngày nàng được ngồi lên kiệu hoa, làm nương tử của y, trở thành hoàng hậu của một nước, cùng y đứng trước bàn dân thiên hạ.
Nàng yêu y, yêu y thấu tận tâm can, trời đất chứng giám, giúp đỡ y từ việc triều chính tới việc tiếp quản hậu cung, nàng đều làm rất tốt. Nhưng năm tháng khẽ qua đi, lòng người đâu thể hiểu hết.
Bất quá, thế sự ở đời, chỉ có thể tóm lại bằng một câu: "tri nhân tri diện bất tri tâm". Người tỷ tỷ duy nhất nàng tin tưởng lại phản bội nàng. Nàng ta lợi dụng nàng, chiếm lấy lòng tin của y, hạ xuân dược y, cùng y ân ái, lợi dụng sự sủng ái của y mà đẩy nàng vào lãnh cung này.
Nàng trước nay luôn một lòng vì y, chấp nhận y dù có 5 thê 7 thiếp nàng cũng không màng, bởi lẽ y là vua của một nước, chuyện y có nhiều phi tần cũng là điều đương nhiên. Vậy mà sống với nhau 4 5 năm nay, y còn không hiểu nàng là người như thế nào sao? Y nghe theo nàng ta rằng nàng giúp đỡ gian tế, có gian tình với Vệ tướng quân, lật đổ lại y, thật nực cười!
Y không thèm nghe nàng giải thích dù chỉ một lần, mặc cho nàng sống chết ra sao, mặc cho nàng phải chống lại từng cơn sốt cao mà không hề có thuốc chữa, không hề có đồ ăn. Đau khổ, cùng cực, cô đơn... Những thứ này còn chưa đủ đối với y? Cớ gì mà y nỡ hành hạ nàng như vậy chứ? Y mặc cho chị ta rạch một đường kiếm lên khuôn mặt mỹ lệ của nàng, y đã đẩy nàng vào lãnh cung sao còn không phế đi ngôi vị hoàng hậu này của nàng, sao không ban chết cho nàng? Y chưa từng động vào nàng, y bắt nàng uống thuốc, chỗ thuốc đó đã vĩnh viễn cướp đi quyền làm mẹ của nàng. Y giam nàng tại Ngự Hoa Viên, cảnh sắc thì đẹp nhưng chỉ có một người thì đâu ai sẻ chia.
Trong giấc mộng nàng đã mơ, mơ về một mái ấm có nương thân của nàng, có đứa con bé nhỏ ấy, có nàng, có cả y, cùng nhau trải qua những ngày tháng yên bình giản đơn nhưng đỗi hạnh phúc. Vậy mà chỉ cần nàng đưa tay lên với lấy, khung cảnh ấy lại tan biến vào hư không, để lại những ký ức đau thương cho nàng. Nương thân quỳ rạp trên nền tuyết cầu xin phụ thân tha mạng cho nàng. Ánh mắt vô tâm của y nhìn nàng như muốn đâm xuyên thấu tâm can nàng, hận không thể giết nàng ngay tức khắc. Đứa con của nàng, nó còn chưa đến được với thế giới này, nàng còn chưa được nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy đã phải không từ mà biệt.
Có phải chăng, thời gian đã làm nguôi lạnh lòng người, thứ tình cảm y dành cho nàng chỉ là sự thương hại. Nàng cứ ngỡ không ai biết rõ y hơn nàng nhưng có lẽ từ trước đến giờ toàn là nàng tự đa tình, tự cho là mình hiểu.
Cổ họng đau rát, cánh tay không chút sức lực, nàng mệt mỏi rồi, nàng có lẽ nên ngủ một giấc thôi. Cầm con dao nàng luôn giấu sẵn trên người, đưa tay sờ lên vết sẹo trên khuôn mặt, nàng cười, một nụ cười thật bi thương.
- Nam nhân trên đời quả không ai là đáng tin! Ta không hận chàng, ta chỉ tự trách tại sao bản thân lại yêu chàng nhiều như vậy...
Nàng dùng con dao cứa lên cổ, dòng máu chảy ra, dù ngã gục xuống nhưng nụ cười của nàng vẫn chưa tắt, bấy giờ y mới chạy tới nhưng... đã muộn rồi!
(còn)
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Nơi lãnh cung cô độc này chỉ có nàng lặng lẽ ngồi đây, những ánh nến lập lòe thật hiu hắt, ngả người vào góc tường, nhìn qua cửa sổ nơi ánh trăng kia đang rọi sáng, trăng nay thật đẹp nhưng thật cô đơn.
Đôi mắt nàng sưng đỏ, những vết xước trở nên đau rát, nàng có đau không? Tâm đã chết, ý đã cạn, nước mắt nàng giờ đã khô, giờ đâu còn gì để nuối tiếc.
Nhớ lại quá khứ khi xưa, những hồi ức của nàng và y, tất cả cứ ngỡ là một giấc mộng. Y xưa là một vị thái tử vô cùng tuấn tú, một nam nhân có trí dũng hơn người. Còn nàng, tuy là con gái của thừa tướng, nhưng lại bị coi thường. Mẹ nàng chỉ là một nô tỳ thấp bé, không có được sự tôn trọng trong xã hội này. Nàng chính là vết nhơ của gia tộc này, luôn là cái gai trong mắt của các bậc trưởng bối trong nhà, là sinh mệnh nhỏ bé mà mẫu thân nàng phải đánh đổi cả mạng sống. Từ nhỏ đến lớn, nàng luôn phải nhường nhịn các tỷ muội, sống trong nhà nhưng luôn bị coi là kẻ ở, địa vị không hơn không kém một nô tỳ.
Ngày mà cơn gió xuân khẽ thổi qua, nàng gặp y trong một yến tiệc, nơi tất cả cùng đến, cùng hưởng vinh hạnh chiêm ngưỡng và chúc mừng trận đại thắng của y nơi biên cương. Nàng rung động trước y nhưng lại thẹn không dám nói, với thân phận này của nàng, nàng còn có thể ngỏ lời sao? Vậy mà nàng đâu ngờ, sẽ có ngày nàng được ngồi lên kiệu hoa, làm nương tử của y, trở thành hoàng hậu của một nước, cùng y đứng trước bàn dân thiên hạ.
Nàng yêu y, yêu y thấu tận tâm can, trời đất chứng giám, giúp đỡ y từ việc triều chính tới việc tiếp quản hậu cung, nàng đều làm rất tốt. Nhưng năm tháng khẽ qua đi, lòng người đâu thể hiểu hết.
Bất quá, thế sự ở đời, chỉ có thể tóm lại bằng một câu: "tri nhân tri diện bất tri tâm". Người tỷ tỷ duy nhất nàng tin tưởng lại phản bội nàng. Nàng ta lợi dụng nàng, chiếm lấy lòng tin của y, hạ xuân dược y, cùng y ân ái, lợi dụng sự sủng ái của y mà đẩy nàng vào lãnh cung này.
Nàng trước nay luôn một lòng vì y, chấp nhận y dù có 5 thê 7 thiếp nàng cũng không màng, bởi lẽ y là vua của một nước, chuyện y có nhiều phi tần cũng là điều đương nhiên. Vậy mà sống với nhau 4 5 năm nay, y còn không hiểu nàng là người như thế nào sao? Y nghe theo nàng ta rằng nàng giúp đỡ gian tế, có gian tình với Vệ tướng quân, lật đổ lại y, thật nực cười!
Y không thèm nghe nàng giải thích dù chỉ một lần, mặc cho nàng sống chết ra sao, mặc cho nàng phải chống lại từng cơn sốt cao mà không hề có thuốc chữa, không hề có đồ ăn. Đau khổ, cùng cực, cô đơn... Những thứ này còn chưa đủ đối với y? Cớ gì mà y nỡ hành hạ nàng như vậy chứ? Y mặc cho chị ta rạch một đường kiếm lên khuôn mặt mỹ lệ của nàng, y đã đẩy nàng vào lãnh cung sao còn không phế đi ngôi vị hoàng hậu này của nàng, sao không ban chết cho nàng? Y chưa từng động vào nàng, y bắt nàng uống thuốc, chỗ thuốc đó đã vĩnh viễn cướp đi quyền làm mẹ của nàng. Y giam nàng tại Ngự Hoa Viên, cảnh sắc thì đẹp nhưng chỉ có một người thì đâu ai sẻ chia.
Trong giấc mộng nàng đã mơ, mơ về một mái ấm có nương thân của nàng, có đứa con bé nhỏ ấy, có nàng, có cả y, cùng nhau trải qua những ngày tháng yên bình giản đơn nhưng đỗi hạnh phúc. Vậy mà chỉ cần nàng đưa tay lên với lấy, khung cảnh ấy lại tan biến vào hư không, để lại những ký ức đau thương cho nàng. Nương thân quỳ rạp trên nền tuyết cầu xin phụ thân tha mạng cho nàng. Ánh mắt vô tâm của y nhìn nàng như muốn đâm xuyên thấu tâm can nàng, hận không thể giết nàng ngay tức khắc. Đứa con của nàng, nó còn chưa đến được với thế giới này, nàng còn chưa được nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy đã phải không từ mà biệt.
Có phải chăng, thời gian đã làm nguôi lạnh lòng người, thứ tình cảm y dành cho nàng chỉ là sự thương hại. Nàng cứ ngỡ không ai biết rõ y hơn nàng nhưng có lẽ từ trước đến giờ toàn là nàng tự đa tình, tự cho là mình hiểu.
Cổ họng đau rát, cánh tay không chút sức lực, nàng mệt mỏi rồi, nàng có lẽ nên ngủ một giấc thôi. Cầm con dao nàng luôn giấu sẵn trên người, đưa tay sờ lên vết sẹo trên khuôn mặt, nàng cười, một nụ cười thật bi thương.
- Nam nhân trên đời quả không ai là đáng tin! Ta không hận chàng, ta chỉ tự trách tại sao bản thân lại yêu chàng nhiều như vậy...
Nàng dùng con dao cứa lên cổ, dòng máu chảy ra, dù ngã gục xuống nhưng nụ cười của nàng vẫn chưa tắt, bấy giờ y mới chạy tới nhưng... đã muộn rồi!
(còn)
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook