Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
15 tuổi, hắn cứu nàng khỏi bọn phản tặc. Nàng níu chặt áo hắn, xin đi theo. Hắn chỉ mỉm cười, bế nàng trao lại cho tộc trưởng-phụ thân nàng, rồi leo lên ngựa rời đi.
Nàng khóc lóc, ăn vạ phụ thân, ông lắc đầu, giải thích:
- Hắn là Thiên tử phương Bắc, chúng ta là một bộ tộc nhỏ biên giới, con nghĩ có thể địch với ba vạn mỹ nữ để chen chân vào hoàng tộc sao. Quan trọng là hắn không nửa điểm để mắt.
Nàng buồn bã, ngày ngày nhớ thương, ngày ngày không quên được bóng dáng cao lớn lại uy nghiêm đó.
***
18 tuổi, hắn cho thân cận của mình tới cầu thân với tỷ tỷ nàng. Tỷ tỷ vốn có đã ý chung nhân, cương quyết van xin, trốn tránh. Nàng lúc đó liền không suy nghĩ tự nguyện thay thế cho tỷ tỷ. Nàng nói dối với người của hắn, trốn phụ thân nửa đêm tới kinh thành.
Ngày thành hôn, hắn vén tấm màn che mặt lên, khuôn mặt tuấn tú tối sầm lại, đôi mắt ưng cau chặt, hơi thở nguy hiểm, bàn tay nắm thành quyền, bóp chặt cổ nàng:
- Ai cho phép ngươi.
Hắn gào lên như mãnh thú, ánh mắt dữ tợn cùng tức giận dồn vào cổ nàng. Nàng ho khan, nắm lấy tay hắn mong cố thoát.
Bỗng nhiên hắn buông tay, quay lưng bỏ đi.
Ngay hôm sau, khắp nơi tin tức hắn dùng cường quyền bắt ép tỷ tỷ giam cầm trong tẩm cung mình. Còn nàng bị hắn hạ lệnh tống xuống phòng giặt.
Tỷ tỷ mấy lần lén lét tới gặp nàng, uỷ khuất mong muốn rời khỏi. Tỷ ấy khóc đến thê lương. Nàng tự cười bản thân mình, tỷ ấy có mà không muốn còn nàng muốn giành lại mà không được. Nàng biết nàng ích kỉ, biết mình vô sỉ, nhưng nàng thật sự yêu hắn, yêu đến u muội. Có thể lần này giúp tỷ tỷ chạy trốn phần lớn là muốn hắn chú ý tới mình, cũng biết hắn sẽ giận dữ nhưng nàng cũng điên vì hắn rồi. Nàng thật muốn cùng hắn.
Nàng cùng tỷ tỷ bàn kế hoạch, tỷ tỷ trốn được cao chạy xa bay. Hắn như dã thú tới tìm nàng, đem nàng vào đại lao tra khảo. Hắn tàn nhẫn dùng roi, dùng bàn ép, dùng vô vàn thứ cực hình ép nàng khai ra nơi tỷ tỷ.
Nàng một mực im lặng, không khóc, chỉ mím môi nhẫn nhịn đau đớn. Đôi mắt hắn đỏ au vì tức, bóp khuôn mặt nàng gằn lên từng chữ:
- Tiện nhân, cô sẽ phải chết dần chết mòn cho tới khi khai ra nàng ấy.
Nàng bật cười, run rẩy nâng bàn tay đầy máu chạm vào mặt hắn, nói:
- Sao cũng được, miễn là được cạnh chàng.
Hắn chững người, đẩy mạnh nàng ra xa. Hắn sai người tắm rửa cho nàng, ném nàng vào tẩm cung. Đêm đó, hắn muốn nàng, cưỡng đoạt nàng. Thô bạo ra vào, cuồng dã chiếm đoạt.
Thức dậy, soi mình dưới mặt nước, từng vết bầm, vết hôn. Nàng cười cười trong nước mắt, tự an ủi rằng hắn là đang đánh dấu nàng là của hắn.
Cứ như vậy, đêm nào cũng thế hắn không thương tiếc cuồng bạo thân thể nàng. Thoả mãn xong hắn sẽ không ở cùng nàng mà bỏ đi, nói là để tẩy sự ô uế mà nàng mang lại.
***
20 tuổi, nàng vẫn bên cạnh hắn, làm công cụ phát tiết. Có điều hắn giờ cũng không còn nhốt nàng nữa, nàng có thể lẽo đẽo theo sau hắn. Đi chầu, đi doanh trại, đi vi hành. Có lẽ hắn cũng chẳng màng tới sự có mặt của nàng, coi như thêm một tên lính theo sau, có cũng được không có cũng chả sao.
Năm đó, tộc trưởng phía Nam tới diện kiến hắn, vô cùng thích thú với nàng. Hắn liếc mắt một cái như là một món đồ vô dụng lâu người mới nhớ tới, phẩy tay tặng nàng cho tên đó.
Nàng nhíu mi tâm ngậm ngùi, hắn vẫn tuyệt tình như vậy. Tộc trưởng đưa nàng về bộ lạc, yêu chiều, sủng nịnh nàng không thèm để tâm, dỗ dành, thương lượng nàng không thèm đếm xỉa.
- Tiểu mỹ nhân, nàng hà cớ phải chấp niệm tên hoàng đế vô tâm, tàn độc đó. Tôi có thể tốt với nàng mà.
Nàng tròn mắt nhìn hắn, thản nhiên tổn thương hắn:
- Ta không thích ngươi, chỉ yêu mình chàng ấy.
Hắn bất lực, gật gù rồi đi ra. Đêm đó nàng trốn khỏi bộ lạc, thúc ngựa chạy về kinh thành. Nàng nhớ hắn, nhớ tên Hoàng đế tàn nhẫn đó.
Từ cột gác.
- Ngài để nàng ấy bỏ trốn vậy sao.
Nam nhân khoanh tay trước ngực, mắt dõi theo bóng hình phi nhanh kia.
- Nữ nhân này muốn có được chỉ có thể làm cho nàng ta yêu mình. Có giữ cũng không được.
Nàng phóng ngựa chạy về kinh thành, chạy tới tẩm phòng của hắn. Hé mở cửa, nhẹ nhàng bước vào.
Hắn chống cằm ngồi bàn, mắt chăm chú vào cuốn sách trên tay, bình ổn không hề có động tĩnh gì dù biết có người.
Nàng đi tới kéo ghế ngồi xuống, thắc mắc:
- Chàng không ngạc nhiên khi thấy ta sao?
Hắn hơi hạ cuốn sách, tầm nhìn rơi trên nàng, bắt đầu kể:
- Ta có từng nuôi một con chó, vốn là đem tặng cho người Lan Mã vạn dặm, thế nhưng mấy ngày sau lại thấy nó đi lạc ở gần hoàng cung. Giờ thêm một con tìm được nơi cũ, có gì đáng ngạc nhiên.
Hắn một bộ chán ghét, kể xong lại chăm chú vào trang sách. Nàng gật đầu, vui vẻ, chống cằm tự hào:
-Vậy lần này chàng không phải nên tự hào về ta sao.
Hắn nhấc mắt, hơi khó hiểu.
- Chú chó kia dù tìm được về nhưng vẫn bị lạc, còn ta không phải còn tìm được cả chàng đây sao.
Khuôn mặt tươi tắn, ra vẻ rất vinh quang. Hắn nhếch môi, đưa tay nắm lấy cằm nàng, nhéo mạnh một cái. Hơi đau nhưng so với mọi lần cũng đã gọi là nhẹ nhàng, nàng chỉ chớp mắt một cái giật mình rồi lại vui vẻ. Hắn cúi xuống, hôn xuống hồng môi xinh đẹp, thô bạo cắn lấy đôi môi ấy, tàn phá trong miệng nàng. Hắn bế nàng tới giường, đặt nàng xuống, cuồng nhiệt hơn một đêm.
Tỷ tỷ đưa tin mật báo cho nàng biết phụ thân lâm bệnh nặng. Nàng lo lắng, sơ ý không đề phòng mà chạy vội tới tìm tỷ tỷ. Hắn phát hiện liền phong toả, muốn bắt gọn con mồi.
Nàng hoảng hốt, kêu lớn:
-Tỷ tỷ chạy đi.
Hắn gầm lên:"Đừng hòng."
Nàng lao tới ôm chặt lấy hắn, dùng sức cản hắn lại. Bỗng một thân ảnh nhảy vào ôm tỷ tỷ bay lên biến mất, tỷ tỷ cố ý muốn vùng ra hét lên:
-Vẫn Khinh, đừng...
Nàng gật đầu ý bảo không cần lo, hắn căm phẫn, hất mạnh nàng ra, quát:
- Sao ngươi không biến mất khỏi đây cho khỏi chướng mắt ta, tiện nhân chết tiệt.
Hắn rút kiếm muốn đuổi theo. Nàng chạy theo hắn, chạy hết sức đến cánh đồng hoang. Tỷ tỷ ôm chặt lấy Từ ca ca, hắn như quỷ địa ngục tức giận, vung kiếm lao tới.
Nàng nhắm mắt liều mình tới đỡ thanh kiếm, lưỡi kiếm sắc nhọn đâm xuyên qua ngực nàng.
Một nhỏ giọt chảy xuống, nàng thẫn thờ nhìn lưỡi kiếm, rồi ngước gương mặt ngơ ngác nhìn hắn. Hẵn cũng bàng hoàng, sững sờ, bàn tay run run buông kiếm. Nàng dang tay đi chậm về phía hắn, ghé sát vào tai hắn:
- Hiên Viên ca, đừng ép tỷ tỷ nữa.
Nói rồi nàng cũng lảo đảo mà ngã trên tay hắn. Trước khi mất đi ý thức, trong miệng nàng vẫn còn gắng gượng 3 chữ:
"Hiên Viên ca."
•~•HDLisa•~•
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Nàng khóc lóc, ăn vạ phụ thân, ông lắc đầu, giải thích:
- Hắn là Thiên tử phương Bắc, chúng ta là một bộ tộc nhỏ biên giới, con nghĩ có thể địch với ba vạn mỹ nữ để chen chân vào hoàng tộc sao. Quan trọng là hắn không nửa điểm để mắt.
Nàng buồn bã, ngày ngày nhớ thương, ngày ngày không quên được bóng dáng cao lớn lại uy nghiêm đó.
***
18 tuổi, hắn cho thân cận của mình tới cầu thân với tỷ tỷ nàng. Tỷ tỷ vốn có đã ý chung nhân, cương quyết van xin, trốn tránh. Nàng lúc đó liền không suy nghĩ tự nguyện thay thế cho tỷ tỷ. Nàng nói dối với người của hắn, trốn phụ thân nửa đêm tới kinh thành.
Ngày thành hôn, hắn vén tấm màn che mặt lên, khuôn mặt tuấn tú tối sầm lại, đôi mắt ưng cau chặt, hơi thở nguy hiểm, bàn tay nắm thành quyền, bóp chặt cổ nàng:
- Ai cho phép ngươi.
Hắn gào lên như mãnh thú, ánh mắt dữ tợn cùng tức giận dồn vào cổ nàng. Nàng ho khan, nắm lấy tay hắn mong cố thoát.
Bỗng nhiên hắn buông tay, quay lưng bỏ đi.
Ngay hôm sau, khắp nơi tin tức hắn dùng cường quyền bắt ép tỷ tỷ giam cầm trong tẩm cung mình. Còn nàng bị hắn hạ lệnh tống xuống phòng giặt.
Tỷ tỷ mấy lần lén lét tới gặp nàng, uỷ khuất mong muốn rời khỏi. Tỷ ấy khóc đến thê lương. Nàng tự cười bản thân mình, tỷ ấy có mà không muốn còn nàng muốn giành lại mà không được. Nàng biết nàng ích kỉ, biết mình vô sỉ, nhưng nàng thật sự yêu hắn, yêu đến u muội. Có thể lần này giúp tỷ tỷ chạy trốn phần lớn là muốn hắn chú ý tới mình, cũng biết hắn sẽ giận dữ nhưng nàng cũng điên vì hắn rồi. Nàng thật muốn cùng hắn.
Nàng cùng tỷ tỷ bàn kế hoạch, tỷ tỷ trốn được cao chạy xa bay. Hắn như dã thú tới tìm nàng, đem nàng vào đại lao tra khảo. Hắn tàn nhẫn dùng roi, dùng bàn ép, dùng vô vàn thứ cực hình ép nàng khai ra nơi tỷ tỷ.
Nàng một mực im lặng, không khóc, chỉ mím môi nhẫn nhịn đau đớn. Đôi mắt hắn đỏ au vì tức, bóp khuôn mặt nàng gằn lên từng chữ:
- Tiện nhân, cô sẽ phải chết dần chết mòn cho tới khi khai ra nàng ấy.
Nàng bật cười, run rẩy nâng bàn tay đầy máu chạm vào mặt hắn, nói:
- Sao cũng được, miễn là được cạnh chàng.
Hắn chững người, đẩy mạnh nàng ra xa. Hắn sai người tắm rửa cho nàng, ném nàng vào tẩm cung. Đêm đó, hắn muốn nàng, cưỡng đoạt nàng. Thô bạo ra vào, cuồng dã chiếm đoạt.
Thức dậy, soi mình dưới mặt nước, từng vết bầm, vết hôn. Nàng cười cười trong nước mắt, tự an ủi rằng hắn là đang đánh dấu nàng là của hắn.
Cứ như vậy, đêm nào cũng thế hắn không thương tiếc cuồng bạo thân thể nàng. Thoả mãn xong hắn sẽ không ở cùng nàng mà bỏ đi, nói là để tẩy sự ô uế mà nàng mang lại.
***
20 tuổi, nàng vẫn bên cạnh hắn, làm công cụ phát tiết. Có điều hắn giờ cũng không còn nhốt nàng nữa, nàng có thể lẽo đẽo theo sau hắn. Đi chầu, đi doanh trại, đi vi hành. Có lẽ hắn cũng chẳng màng tới sự có mặt của nàng, coi như thêm một tên lính theo sau, có cũng được không có cũng chả sao.
Năm đó, tộc trưởng phía Nam tới diện kiến hắn, vô cùng thích thú với nàng. Hắn liếc mắt một cái như là một món đồ vô dụng lâu người mới nhớ tới, phẩy tay tặng nàng cho tên đó.
Nàng nhíu mi tâm ngậm ngùi, hắn vẫn tuyệt tình như vậy. Tộc trưởng đưa nàng về bộ lạc, yêu chiều, sủng nịnh nàng không thèm để tâm, dỗ dành, thương lượng nàng không thèm đếm xỉa.
- Tiểu mỹ nhân, nàng hà cớ phải chấp niệm tên hoàng đế vô tâm, tàn độc đó. Tôi có thể tốt với nàng mà.
Nàng tròn mắt nhìn hắn, thản nhiên tổn thương hắn:
- Ta không thích ngươi, chỉ yêu mình chàng ấy.
Hắn bất lực, gật gù rồi đi ra. Đêm đó nàng trốn khỏi bộ lạc, thúc ngựa chạy về kinh thành. Nàng nhớ hắn, nhớ tên Hoàng đế tàn nhẫn đó.
Từ cột gác.
- Ngài để nàng ấy bỏ trốn vậy sao.
Nam nhân khoanh tay trước ngực, mắt dõi theo bóng hình phi nhanh kia.
- Nữ nhân này muốn có được chỉ có thể làm cho nàng ta yêu mình. Có giữ cũng không được.
Nàng phóng ngựa chạy về kinh thành, chạy tới tẩm phòng của hắn. Hé mở cửa, nhẹ nhàng bước vào.
Hắn chống cằm ngồi bàn, mắt chăm chú vào cuốn sách trên tay, bình ổn không hề có động tĩnh gì dù biết có người.
Nàng đi tới kéo ghế ngồi xuống, thắc mắc:
- Chàng không ngạc nhiên khi thấy ta sao?
Hắn hơi hạ cuốn sách, tầm nhìn rơi trên nàng, bắt đầu kể:
- Ta có từng nuôi một con chó, vốn là đem tặng cho người Lan Mã vạn dặm, thế nhưng mấy ngày sau lại thấy nó đi lạc ở gần hoàng cung. Giờ thêm một con tìm được nơi cũ, có gì đáng ngạc nhiên.
Hắn một bộ chán ghét, kể xong lại chăm chú vào trang sách. Nàng gật đầu, vui vẻ, chống cằm tự hào:
-Vậy lần này chàng không phải nên tự hào về ta sao.
Hắn nhấc mắt, hơi khó hiểu.
- Chú chó kia dù tìm được về nhưng vẫn bị lạc, còn ta không phải còn tìm được cả chàng đây sao.
Khuôn mặt tươi tắn, ra vẻ rất vinh quang. Hắn nhếch môi, đưa tay nắm lấy cằm nàng, nhéo mạnh một cái. Hơi đau nhưng so với mọi lần cũng đã gọi là nhẹ nhàng, nàng chỉ chớp mắt một cái giật mình rồi lại vui vẻ. Hắn cúi xuống, hôn xuống hồng môi xinh đẹp, thô bạo cắn lấy đôi môi ấy, tàn phá trong miệng nàng. Hắn bế nàng tới giường, đặt nàng xuống, cuồng nhiệt hơn một đêm.
Tỷ tỷ đưa tin mật báo cho nàng biết phụ thân lâm bệnh nặng. Nàng lo lắng, sơ ý không đề phòng mà chạy vội tới tìm tỷ tỷ. Hắn phát hiện liền phong toả, muốn bắt gọn con mồi.
Nàng hoảng hốt, kêu lớn:
-Tỷ tỷ chạy đi.
Hắn gầm lên:"Đừng hòng."
Nàng lao tới ôm chặt lấy hắn, dùng sức cản hắn lại. Bỗng một thân ảnh nhảy vào ôm tỷ tỷ bay lên biến mất, tỷ tỷ cố ý muốn vùng ra hét lên:
-Vẫn Khinh, đừng...
Nàng gật đầu ý bảo không cần lo, hắn căm phẫn, hất mạnh nàng ra, quát:
- Sao ngươi không biến mất khỏi đây cho khỏi chướng mắt ta, tiện nhân chết tiệt.
Hắn rút kiếm muốn đuổi theo. Nàng chạy theo hắn, chạy hết sức đến cánh đồng hoang. Tỷ tỷ ôm chặt lấy Từ ca ca, hắn như quỷ địa ngục tức giận, vung kiếm lao tới.
Nàng nhắm mắt liều mình tới đỡ thanh kiếm, lưỡi kiếm sắc nhọn đâm xuyên qua ngực nàng.
Một nhỏ giọt chảy xuống, nàng thẫn thờ nhìn lưỡi kiếm, rồi ngước gương mặt ngơ ngác nhìn hắn. Hẵn cũng bàng hoàng, sững sờ, bàn tay run run buông kiếm. Nàng dang tay đi chậm về phía hắn, ghé sát vào tai hắn:
- Hiên Viên ca, đừng ép tỷ tỷ nữa.
Nói rồi nàng cũng lảo đảo mà ngã trên tay hắn. Trước khi mất đi ý thức, trong miệng nàng vẫn còn gắng gượng 3 chữ:
"Hiên Viên ca."
•~•HDLisa•~•
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook