• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tuyển Tập Đoản Hay (1 Viewer)

  • Chương 10

Máu, máu không ngừng chảy. Lưỡi kiếm vẫn trên ngực nàng. Hắn đầu óc trống rỗng, hoang mang tột cùng.
Tỷ tỷ nàng, khuỵ xuống đất, nước mắt lã chã rơi. Từ Lãnh đỡ vai Mộc Khinh, vỗ vỗ trấn an nàng. Sau đó, đứng dậy, đi về phía hắn, cúi xuống bế Vẫn Khinh bất động trong tay hắn lên.
Hắn cứ nhìm chằm chằm vào cơ thể nàng, từ từ được bế đi. Hắn không suy nghĩ được gì cả, không thể hành động hay phản ứng gì.
- Hiên Viên Triệt, từ nay cả Mộc Khinh và Vẫn Khinh không còn can hệ gì với ngươi cả.
Hắn vẫn thẫn thờ, đôi mắt trống rỗng dõi theo Từ Lãnh từ từ đỡ cả hai nàng rời đi.
"Chàng có thể thôi hành hạ bản thân không, nhìn đi, đã khuya lắm rồi đó, chó cũng đi ngáy rồi." Tiểu cô nương chống nạnh cằn nhằn mặc cho hắn cứ thờ ơ, chăm chú vào đống tấu sớ.
"Trời lạnh rồi, chàng nhớ giữ ấm đó. Mấy cái việc khảo sát thì để người khác làm đi, chàng chen chân vào làm gì." Nàng tháo tất, đặt chân hắn vào chậu nước ấm, xót xa. Hắn nhắm mắt tựa người về sau im lặng.
Từng lời nói, khiển trách, nũng nĩu của nàng cứ thế dồn dập ùa về. Từ lúc nào mà tiểu nha đầu đó lại khiến hắn để tâm như vậy.
Một cơn đau đầu bất chợt, đêm bão tuyết cách đây 7 năm, hắn bị ám sát, vết thương nghiêm trọng, còn lạc mất quân. Hắn gục mình bên gốc cây cổ thụ, đói, khát, mệt mỏi. Hắn nắm chặt tay, ánh mắt đờ đẫn chờ đợi cái chết. Nhưng khi hắn vừa buông xuôi, một hơi ấm, ấm thật ấm liền bao trùm lấy hắn. Một nhóc con lo lắng, ôm chầm lấy hắn, cố gắng lôi hắn vào cái động gần đó. Cô nhóc này, áp má mình vào má hắn nói là sưởi ấm, rồi còn nhường hắn cái màn thầu mà nàng vừa ăn vụng được. Hắn kiệt sức, chỉ biết ôm chầm lấy cô nhóc đó, làm ấm chính mình. Thật mềm, thật ấm, thật hạnh phúc. Hắn còn nhớ rất rõ cô nhóc đó cứ gọi hắn là "tiểu cẩu", mà theo như nàng nói là chú chó thất lạc của nàng thật giống hắn. Hắn nhăn mày không vui chỉnh lại :"Phải gọi ta là Hiên Viên ca." Nói rồi thiếp đi, mê man.
Sáng hôm sau, không một vết tích, cứ ngỡ như một giấc mơ, hắn tỉnh lại có chút cảm giác hụt hẫng nhưng cũng nhanh chóng quên mất cái đêm đó. Tựa như nó chỉ là tưởng tượng.
Cho đến hôm nay, chưa từng ai và cũng không một ai được phép gọi hắn như vậy. Nhưng nàng lúc đó lại gọi cái tên đó. Không lẽ...
Hắn chợt vùng dậy, hoang mang đưa mắt tìm kiếm, nhưng cho đến bây giờ khi hắn ý thức lại được, Từ Lãnh đã mang nàng đi đâu rồi. Hắn thét lên:
- Vẫn Khinh...Vẫn Khinh...
Y phục nhuốm máu, bàn tay máu vẫn còn chưa khô. Hắn cứ như vậy, điên cuồng chạy, điên cuồng gào thét, ánh mắt sắc bén tìm kiếm bóng dáng quen thuộc ấy.
Hắn không biết, hắn thật không biết nàng là cô nhóc đó. Hắn vốn say mê Mộc Khinh từ nhỏ, cứ tâm tâm khao khát độc chiếm nàng ấy mà quên đi bóng dáng đêm tuyết ấy. Đã có nhiều đêm, dáng hình thấp thoáng ấy hiện về trong mơ nhưng rồi hắn lại bỏ đi cái cảm giác nao nao ấy, lao đầu vào cái mối tình mà hắn muốn có.
Hắn hành hạ Vẫn Khinh, nhẫn tâm đem nàng tặng cho người khác, mỗi lần như vậy tim hắn cũng nhói lên nhưng hắn không muốn thừa nhận và hơn thế nữa, hắn tin rằng, nàng dù có chết cũng sẽ mãi bên hắn. Mãi mãi sẽ trở về cạnh hắn, vì thế mà hắn không hề ngạc nhiên khi thấy nàng trốn về. Nhưng có lẽ, lần này hắn thật sai rồi, hắn đã quá tự tin, nàng sẽ thế nào, có trở về nữa không. Hắn sợ, sợ cái ý nghĩ mất đi nàng. Không, nàng sẽ không sao, hắn sẽ đem nàng về.
Hắn cho người toả ra khắp nơi tìm kiếm, nhưng không một chút tung tích. Hắn dùng thủ đoạn, tìm được Mộc Khinh lẫn Từ Lãnh nhưng ngay cả chính họ cũng sợ hãi. Vẫn Khinh biến mất ngay trong đêm đó, không ai biết, không ai hiểu.
Hắn thất thần, loạng choạng bước ra ngoài, đôi mắt ưng buồn thăm thẳm, nhìn về bầu trời tối đen kia. Mỉm cười thê lương rồi lết bước ra ngựa trở về kinh thành.
***
2 năm sau.
Hắn bó gối thu mình trong góc phòng, căn phòng vắng lặng, lạnh lẽo. Sự sống từng tồn tại duy nhất trong căn phòng này cũng không còn nữa.
2 năm đằng đẵng trôi đi, không biết từ lúc nào hắn bắt đầu sợ bóng tối. Hắn trầm mặc, ban ngày lo việc triều chính, ban đêm nhốt mình trong phòng ôm chặt chiếc chăn của nàng, chỉ mong tìm kiếm được chút mùi hương của nàng.
2 năm, vô vọng, hắn ngày càng sợ. Sợ cái sự thật nàng đã không còn, sợ bản thân mình, đôi bàn tay đã tự tay giết nàng.
Lại một đêm nữa, một đêm kinh hoàng với người nam nhân.
•~•HDLisa•~•
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom