Trong trạm dịch cả nước Đột Quyết đang diễn ra một bữa tiệc xa xỉ với ánh sáng đan xen và tiếng đàn ca nhảy múa.
Thượng Quan Diệp ngồi trên ghế nhận rượu do Hách Liên Thành mời và cười nói: "Hách Liên huynh không cần khách khí như vậy, chúng ta còn cần phải phân chia ra ai với ai làm gì chứ?"
Hách Liên Thành uống một chén rượu rồi thoả mãn thở dài: “Thượng Quan huynh nói rất đúng, chẳng qua bản vương vẫn cảm thấy không yên tâm lắm, ở bữa tiệc trong cung ngày ấy, chúng ta đều từng chứng kiến qua trí tuệ hơn người của Vu Thức Vy, lần này nàng thật sự sẽ đồng ý nghe theo sao?"
Cho dù Hách Liên Thành lớn hơn Thượng Quan Diệp vài tuổi, nhưng cả hai đều là Vương gia lại còn là minh hữu nên vẫn tôn trọng gọi nhau một tiếng "Huynh", đây cũng là lễ phép nên có.
Sau khi Thượng Quan Diệp nghe xong lời hắn nói thì từ từ xiết chặt chén rượu trong tay, dưới ngọn đèn, gương mặt góc cạnh rõ ràng kia chậm rãi trở nên lạnh lùng, hắn rất chắc chắn nói: "Cho dù nàng ta có không chịu thì cũng phải nghe theo, trừ khi nàng ta muốn chết."
"Thượng Quan huynh, chúng ta không thể không cẩn thận được."
"Hách Liên huynh yên tâm, ta có hậu chiêu khiến cho nữ nhân kia phải tuyệt đối ngoan ngoãn nghe lời, nếu không sẽ phải chết sớm hơn vài ngày."
“Vậy thì tốt, huynh nói như vậy thì bản vương cứ yên tâm."
Mắt của Thượng Quan Diệp lóe sáng và chế nhạo nói: “Thế nào? Hách Liên huynh lại sợ nữ nhân kia sao?"
"Ta còn phải sợ nàng sao?" Hách Liên Thành cười lạnh và lộ ra vẻ xem thường: “Nàng cũng chỉ là một nữ nhân thôi thì còn có thể lật trời được sao? Tuy nhiên ta cũng phải nói thật, nữ tử này rất giỏi về sử dụng tâm kế và mưu lược lại đanh đá chua ngoa, nàng tuyệt đối không thua gì chúng ta, giết nàng như thế cũng thật đáng tiếc, nếu như ta có thể sử dụng thì tốt rồi."
Hách Liên Thành nói tới đây lại không khỏi nghĩ đến bữa tiệc trong cung ngày ấy, sắc mặt Vu Thức Vy thản nhiên đối mặt với lời chất vấn của đám quyền quý trong cung điện và bình tĩnh phân tích để rửa sạch nỗi oan cho mình.
Nếu nữ tử như vậy bị buộc tội tư thông thì chắc chắn sẽ kêu khóc nói mình không làm loại chuyện đó, sau đó lại không lấy ra được chứng cứ thật sự, cho dù sau này chân tướng rõ ràng thì cái tội tư thông này cũng đã bị truyền ra ngoài và ảnh hưởng tới danh tiết của nàng rồi.
Nhưng Vu Thức Vy lại không giống với những người khác, nàng biết đối mặt để giải quyết chuyện này và có khả năng khiến chuyện lớn hóa không làm cho danh tiết của mình không bị tổn hại, trái lại càng khiến người ta phải thương tiếc...
Thương tiếc sao?
Hách Liên Thành đột nhiên giật mình và nghĩ đến giây phút Vu Thức Vy xắn tay áo để lộ ra cánh tay đầy những vết sẹo, sắc mặt hắn có phần nghiêm trọng rồi thình lình hỏi: "Thượng Quan huynh, bản vương nghe nói lúc trước Vu Thức Vy này thiếu chút nữa bị thân mẫu bóp chết, liệu có chuyện lạ này hay không?"
"Đây... đúng là sự thật."
Mắt của Thượng Quan Diệp tối lại, hắn cũng nhớ tới tình cảnh ở phủ thái sư ngày đó, Vương thị kia đè Vu Thức Vy ở dưới người và bóp cổ, điều đó căn bản không giống như một mẫu thân ruột thịt đối xử với con của mình, sau khi Vương thị chết cũng không thấy Vu Thức Vy có bao nhiêu khổ sở, cũng đúng thôi, nếu đổi lại là mình có một người mẫu thân như vậy thì cũng không khó chịu, chẳng qua hắn đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp...
Đúng rồi, Vương thị kia luôn mồm nói Vu Thức Vy hại chết Chu ma ma và bảo bọn họ không nên tin tưởng vào vẻ bề ngoài của nàng, lẽ nào khi đó Vu Thức Vy đã bắt đầu kế hoạch của nàng rồi sao?
Đầu tiên là phóng hỏa để xoay người, sau đó Vinh Hoa lại gặp chuyện không may ở Pháp Hoa tự, rồi trên bữa tiếc trong cung thì nàng chỉ lại đột nhiên khiến cho mọi người phải kinh ngạc, tiếp sau đó là... trên đường đi tới đây, nàng đều giống như đạp trên mây lành, bay thẳng lên trời xanh, hiện tại nàng còn được phong làm quận chúa nhất phẩm và tôn quý hơn cả vương gia chăn ngựa như hắn...
Vừa nghĩ tới một trăm năm mươi cửa hàng và danh hiệu vương gia chăn ngựa của mình thì Thượng Quan Diệp lại muốn bóp chết Vu Thức Vy, hiện tại hắn gần như có thể khẳng định mục tiêu cuối cùng của Vu Thức Vy chính là mình.
Nhưng lúc này lại có vấn đề, tại sao nàng lại muốn trăm phương ngàn kế từng bước suy tính để đối phó với mình như vậy? Cuối cùng là tại vì sao mà mỗi lần nàng nhìn hắn đều lộ ra sự căm hận rõ ràng như vậy?
"Rắc", một tay của Thượng Quan Diệp lại bóp nát chén rượu trong tay, không quan tâm là bởi vì cái gì nhưng Vu Thức Vy đều phải chết!
Lúc này, tiếng đàn ca đột nhiên thay đổi, tiếng nhạc vốn nhẹ nhàng và triền miên lại trở nên vui vẻ, mỗi một âm tiết đều uyển chuyển như đang lộ ra sức sống vô hạn làm người ta cảm nhận được một bầu không khí đầy sinh động.
Vũ cơ dịu dàng lúc trước đã lui ra, sau đó trong sảnh lại có một đám vũ cơ ăn mặc đầy quyến rũ đi ra, các nàng nhẹ nhàng múa theo tiếng đàn sáo réo rắt.
Mà ở giữa đám vũ cơ này lại có một bóng dáng cao gầy, đó là nữ tử Nam Cương khoác một tấm vải mỏng, trên mặt che bằng vải tím lại đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác. Bởi vì nàng rất cao, dáng người uyển chuyển và lại chỉ lộ ra một bên người, mái tóc dài màu đen phủ bên ngoài tấm vải Lưu Tô hoa lệ, giống như ngàn sao lập lòe càng khiến người ta chú ý, làm người ta không nhịn được lại muốn nhìn thấy rõ ràng xem nữ tử này rốt cuộc có bộ dạng thế nào.
Hách Liên Thành rướn cổ ra muốn nhìn thấy được dáng vẻ và phong thái của mỹ nhân, nhưng hắn lại phát hiện ra mình chỉ có thể nhìn thấy được đôi mắt tuyệt đẹp long lanh ánh nước và hàng lông mi thật dài giống như hai cái quạt nhỏ che đi hốc mắt của nàng, nhìn thật sự rất quyến rũ.
"Hình như nữ tử này là một mỹ nhân lạnh lùng."
Hách Liên Thành cảm thấy hứng thú nói, chỉ riêng việc nàng lạnh lùng không hề nhìn về phía hắn cũng có thể biết được nữ tử này nhất định là một mỹ nhân lạnh lùng.
Thượng Quan Diệp nhìn thấy Hách Liên Thành lộ ra vẻ hứng thú như vậy thì mỉm cười và vẫy tay: "Nữ tử khiêu vũ kia, nàng qua đây."
Nữ tử cao gầy xoay người lại rồi đi tới với vẻ không được tự nhiên hạ thấp người chào nói: "Ta bái kiến hai vị vương gia."
Thượng Quan Diệp hơi nhíu mày lại và liếc mắt quan sát nữ tử với dáng người cao gầy khác thường này từ trên xuống dưới, nàng thậm chí còn cao hơn hắn mấy phần, chỉ thấy nàng muốn chân dài có chân dài, muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, dáng người dễ dàng khiến người ta phải bốc hỏa.
"Nàng tên là gì?" Thượng Quan Diệp thản nhiên hỏi một câu.
"Hồi bẩm Vương gia, ta tên là Tây Tuyết."
"Hấp Huyết sao?" Thượng Quan Diệp khẽ nhíu mày: “Tại sao nàng không gọi là ăn thịt chứ?"
"Hồi bẩm Vương gia, ta là Tây Tuyết chứ không phải là hấp huyết, là Tây trong Tây Thiên và Tuyết trong sương tuyết ạ."
Hách Liên Thành cũng nói xen vào một câu hỏi: "Nàng bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hồi bẩm Vương gia, ta đã hai mươi và có kinh nghiệm cùng kỹ thuật phong phú."
"Kỹ thuật tốt sao?"
Ánh mắt của Hách Liên Thành thoáng cái lại bốc lên ngọn lửa, trên gương mặt của hắn đều lộ ra ham muốn tình dục mà không cần nói cũng biết, đã mấy ngày rồi hắn không có thưởng thức qua nữ tử. Nói thật, hắn không có sở thích gì mà chỉ thích loại nữ tử quyến rũ và phong tình ở trên giường này, đó mới gọi là vui thích chứ! Những cơ thiếp trong quý phủ của hắn đều được hắn chăm sóc dạy bảo rất lâu, mỗi người đều có giường kỹ rất tốt.
Vừa nghĩ tới những hình ảnh ướt át kia là cổ họng Hách Liên Thành lại thấy khô khốc, nơi nào đó trên thân thể cũng trở nên nóng rực cùng đau đớn như muốn bạo phát ra vậy.
"Thượng Quan huynh, bản vương đột nhiên nhớ ra mình có một số việc cần gặp nữ tử này để chỉ giáo, nên ta đi trước đây."
Thượng Quan Diệp cũng là nam nhân nên biết lúc này hắn muốn làm cái gì, vì vậy chỉ mỉm cười mập mờ nói: “Vậy tiểu đệ không giữ Hách Liên huynh nữa, đợi lát nữa tiểu đệ sẽ tự mình đi trước."
"Vậy không cần tiễn."
Hách Liên Thành đứng dậy và kéo nữ tử kia lên với vẻ sốt ruột đi về phía gian phòng của mình, hắn không nhìn thấy được ánh mắt nữ tử bị Hách Liên Thành lôi kéo lại lộ rõ sự ghét bỏ và buồn nôn.
Sau khi tiến vào gian phòng, Hách Liên Thành lại không kịp chờ đợi mà cởi trang phục của mình ra, nhưng hắn lại bị nữ tử kia kéo lại: “Vương gia, xin ngài đừng có nóng vội, ngài nhìn cái khăn tay này xem?"
"Khăn tay sao?" Hách Liên Thành chỉ cảm thấy trước mặt chợt hoa lên thì thấy một chiếc khăn thơm ngát đã đắp lên trên mặt hắn, hắn cười đầy dâm đãng nói: “Mỹ nhân, khăn tay này thật là đẹp mắt, đẹp tới mức bản vương cũng muốn say rồi."
Hách Liên Thành nói xong thì thật sự có cảm giác đầu choáng mắt hoa, thoải mái, vô cùng thoải mái, hắn cầm lấy cái khăn và ném xuống mặt đất, lại nhìn thấy mỹ nhân đối diện đang cởi quần áo, chỉ thoáng cái nàng đã cởi sạch và lộ ra thân thể tráng mịn cùng dáng người uyển chuyển làm cho hắn chỉ cảm thấy đầu nóng lên, hắn không suy nghĩ nhiều đã nhào tới, đè nàng xuống dưới thân...
Bên trong phủ thái sư, Lục di nương ngồi ở trong phòng của Vu Thức Vy suy nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được cách nào.
"Tiểu Vy, trong lòng ngươi có cách gì hay chưa?"
"Ta có thể có cách gì chứ? Thánh chỉ khó có thể chống lại, chẳng lẽ ta còn có thể kháng chỉ không tuân theo sao?"
Vu Thức Vy không để ý nói, một tay nàng vuốt ve “đồ cưới” được Hàm Yên và Điểm Thúy lấy từ chỗ của Đường Thị về, nàng nghĩ tới từng món vật phẩm ở bên trong, từng món đều vô giá, đặc biệt bộ mười tám bức tượng La Hán bằng ngọc đỏ lại tốt, cho dù có tiền cũng không chắc có thể mua được đâu.
Ngoại trừ những thứ này ra còn có không thiếu những bảo vật quý hiếm khác nữa, hai nha đầu Hàm Yên và Điểm Thúy này thật sự không khách khí, các nàng lấy đi nhiều thứ tốt như vậy thì chỉ sợ bảo khố của Đường Thị đã phải giảm đi hơn nửa rồi. Nàng gần như có thể tưởng tượng được biểu tình muốn nôn ra máu của Đường Thị lúc này.
Hừ, ai bảo nàng ta gài bẫy nàng, nếu như nàng không thu chút lợi tức thì làm sao có thể đi được?
La thị nghe được Vu Thức Vy nói vậy thì có chút sốt ruột: “Ta không tin, nếu như ngươi không muốn gả thì ta không tin sẽ có người nào có thể ép buộc được ngươi, cho dù là thánh chỉ thì ngươi cũng sẽ có biện pháp tránh được."
Vu Thức Vy mỉm cười và nhẹ nhàng nâng chén trà lên, nhấp một hớp trà thơm rồi mới nói: "Di nương thật sự quá coi trọng ta rồi, ta chẳng qua chỉ có chút khôn vặt nhưng làm sao có thể chống lại thánh chỉ chứ?"
Bình luận facebook