“Vậy sao?” Nụ cười nơi khóe miệng của Vu Thức Vy càng sâu hơn, khiến người nhìn không rét mà run: “vậy thì phải chúc mừng công chúa rồi, bổn quận chúa chúc ngươi hoa hảo nguyệt viên, trường trường cửu cửu”
Trong lúc nói, còn đưa tay giúp Thấm thủy công chúa vén lại mái tóc và chỉnh lại cổ áo giúp ả ta, vô cùng ra dáng một vị tẩu tẩu, ôn nhu nói: “Nếu đã sắp gả đi rồi, vậy thì cũng đừng thường xuyên qua lại với những nam nhân khác, bằng không, sau này Mẫn thân vương sẽ bị người đời chê cười, công chúa, ngươi nói có đúng hay không?”
Thấm thủy công chúa liền đẩy Vu Thức vy ra, thuận tay tặng nàng một bạt tai, nhìn nàng khinh bỉ: “Vu Thức Vy, ngươi nghĩ ngươi là ai? Mà có gan nói chuyện với bổn công chúa như vậy? Ngươi chẳng qua chỉ là một thứ nữ hèn mọn, còn nghĩ mình quả thật là quận chúa à?”
Vừa dứt lời, liền khiến cả cái Tiên khách lầu đều nhìn về phía này, khuôn mặt ai cũng tràn đầy hưng phấn mà chuẩn bị xem náo nhiệt.
Vu Thức Vy tay che mặt, đáy mắt lóe sáng, hoàn toàn không giận giữ, cũng không phản kích, chỉ là đưa tay kéo người đang muốn tiến lên nói lý cùng Thấm Thủy công chúa là Diệp Hề Tương về: “Hề Tương, đừng so đo cùng ả ta”
Diệp Hề Tương có chút tức giận: “Thức Vy, ngươi là quận chúa, sao phải nhịn ả ta chứ”
Đáy mắt Thấm thủy công chúa trầm lại, giơ tay liền tát thẳng vào mặt Diệp Hề Tương, cao ngạo nói: “Người lại là cái gì? Dám cả gan nói bổn quận chúa như vậy? ả là quận chúa, là bởi vì được gả cho hoàng huynh ta cho nên mới được nâng đỡ, nói cho cùng, ả cũng chỉ là một thứ nữ hèn mọn, ngay cả xách giày cho bổn công chúa cũng không đáng”
Diệp Hề Tương vô cùng tức giận, khuôn mặt đỏ bừng, cả người không ngừng run lên: “Ngươi nghĩ mình là công chúa thì ghê gớm lắm sao? Chẳng phải cũng cuối đầu xưng thần trước Đại Vân triều chúng ta sao? Người là công chúa của Mạc bắc, không phải là công chúa của Đại Vân triều chúng ta, ngươi lại nghĩ ngươi là cái gì kia chứ?”
Từ Thái Vi cũng nói vào: “Hóa ra người đột quyết không có giáo dưỡng như vậy, còn là công chúa nữa chứ, động một chút là đánh người, lẽ nào đây chính là sự dạy bảo của hoàng thất Mạc bắc sao? Đúng là trò cười cho thiên hạ”
Xung quang nghe những lời Từ Thái Vi nói, liền như hiểu ra gì đó, ánh mắt nhìn Thấm Thủy công chúa cũng thay đổi: “Cái gì mà công chúa Mạc bắc chứ, chẳng qua chỉ là một ả vũ phu”
“Đúng, một con nha đầu không có giáo dưỡng”
“Ngươi xem bộ dạng cao ngạo của ả ta, nghe nói tại yến tiệc hoàng cung muốn làm Đại Vân triều chúng ta khó xử, may mà có Vu gia nhị tiểu thư đa mưu túc trí, mới không rơi vào mưu kế của chúng.”
“Hừ, đến đây đã chẳng có gì tốt lành, còn ức hiếp Đại Vân triều chúng ta, kêu ả cút về đi, nơi đây không hoan nghênh ả”
“Cút về đi”
Dự luận của đám đông ngày một lớn, cuối cùng biến thành sự phẫn nộ của tập thể, đồng lòng kêu Thấm Thủy công chúa cút đi
Thấm Thủy công chúa không ngờ rằng mọi người lại phản ứng dữ dội như vậy, trong phút chốc liền đem sự tức giận trút hết lên người của Từ Thái Vi, giơ tay hung hăng tát vào mặt nàng, lực đạo mạnh đến mức liền khiến nàng ngã nhào xuống đất, ngạo nghễ mà nhìn Từ Thái Vi: “Ngươi lại là cái loại gì mà dám nói chuyện với bổn công chúa như vậy? Ăn mặc thì nghèo nàn, ngươi nghĩ rằng bản thân xứng đáng nói chuyện cùng bổn công chú sao?”
“Chát!”một thanh âm vang lên, Thấm thủy công chúa vẫn chưa nói hết lời, đã bị Vu Thức Vy hung hăng tát một bạt tại, Vu Thức Vy hất hất cằm, ngạo nghễ nhìn Thấm Thủy công chúa, nói: “Công chúa, ta đã nhiều lần nhẫn nhịn, nhưng ngươi lại được nước lấn tới, ngày càng quá quắt, ngươi ức hiếp thần dân của Đại Vân triều ta, xem thường thần dân của Đại Vân triều ta, vậy tại sao lại muốn gả cho chiến thần Mẫn thân vương của Đại Vân triều ta chứ? ngươi không thấy như vậy rất mâu thuẫn sao?”
Dứt lời, Vu Thức Vy liền đỡ Từ Thái vi dậy, lo lắng mà nhẹ nhàng xoa lên gương mặt xưng đỏ của nàng: “Từ tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?”
Từ Thái Vi cuối thấp đầu, trên mặt là cảm giác bỏng rát, nàng ta quả thật bị lời của Thấm Thủy công chúa tác động đến rồi, trong ba người bọn họ, nàng ta quả thật là người bần hàn nhất. Diệp Hề Tương là đích trưởng tôn nữ của Ninh quốc công, chất nữ của hoàng hậu, thân phận tôn quý. Còn Vu Thức Vy, thân phận hiện tại là Quận chúa, còn là chủ nhân của Ngự Bảo trai, thân phận cũng vô cùng tôn quý, chỉ có nàng ta, chỉ là một Ngự sử thiên kim….
Vu Thức Vy nhìn thấy trong đáy mắt Từ Thái Vi thoáng qua nét tự ti, mi tâm bỗng chau lại: “Từ tỷ tỷ, ngươi ngẩng đầu lên, nghe ta nói”
Từ Thái Vi chậm chạp ngẩng đầu lên, hoang mang mà nhìn vào đôi đồng tử của Vu Thức Vy, Vu Thức Vy dùng một giọng nói vô cùng nghiêm túc, nói: “Ta hoàn toàn không cảm thấy tỷ bần hàn, ta cảm thấy tỷ là tốt nhất. Người người đều biết Ngự sử đại nhân là một vị quan thanh liêm chính trực, vì bách tính mưu cầu hạnh phúc, không chút tự tư tự lợi, thữ hỏi lấy đâu ra ngân lượng để ngươi có y phục xa hoa kia chứ. Điều này một ngoại bang công chúa làm sao có thể hiểu được, ta tin chắc răng bách tính ở đây không ai xem thường tỷ, ngược lại, còn vì sự mộc mạc của tỷ mà cảm thấy kiêu ngạo, kiêu ngạo vì sự cần kiệm thanh liêm của Ngự sử đại nhân.
Lời nói của Vu Thức Vy khiến Từ Thái Vi cảm động đến mức rơi lệ, sự hèn mọn tự ti nơi đáy mắt kia cũng tan biến không sót lại chút gì, đứng thẳng người, ngẩng cao đầu, mỉm cười nói: “Đúng, ta cảm thấy kiêu ngạo khi có một phụ thân như vậy”
Bách tính xung quang cũng nhao nhao tán thưởng: “Đúng vậy, Ngự sử đại nhân từ trước đến nay thanh thanh liêm chính trực, thượng triều đều là đi bộ, chưa bao giờ thấy y dùng kiệu”
“Ngự sử đại nhân còn vô cùng quan tâm đến bách tính, có một lần ta bị thương đi không nổi, là Ngự sử đại nhân không màng đến việc thượng triều chậm trễ sẽ bị xử phạt, cõng ta đi đến đại phu”
“Hóa ra vị tiểu thư này đây chính là thiên kim của Ngự sử gia, quả đúng là một hảo cô nương”
“Đúng, hảo cô nương, ả ngoại bang công chúa đó đúng là đáng hận, dám sỉ nhục cả Ngự sử thiên kim của Đại Vân triều chúng ta”
“Với ngoại hình cùng tính cách của ả ta, mà cũng tơ tưỡng đến việc gả cho chiến thần, ta khinh!”
“Đúng, ả ta không xứng đáng được gả cho chiến thần”
Bách tính càng nói càng kích động, cuối cùng biến thành những thanh âm còn sục sôi hơn cả lúc nãy: “Cút đi, cút khỏi Đại Vân triều”
Thấm Thủy công chúa từ bé đã tâm cao khí ngạo, được Thiên Khả Hãn nâng niu như châu ngọc trong lòng bàn tay, làm gì bị ai chỉ thẳng vào mắt mắng như lúc này, nhất thời ngoại trừ nổi giận, cũng không biết phải phản bác như thế nào, liền đưa ánh mắt cầu cứu hướng về phía Thượng Quan Diệp.
Ai ngờ rằng Thượng Quan Diệp quay đầu đi, giả vờ như hoàn toàn không quen biết ả ta, thản nhiên như việc này hoàn toàn không liên quan đến bản thân mà bước ra ngoài
Vu Thức Vy khẽ nhếch môi, nhìn Thượng Quan Diệp rời đi, thầm nghĩ: “Việc khiến bách tính đại nộ như vậy, Thượng Quan Diệp sao có thể tham gia vào được kia chứ, nếu như việc này dây đến bản thân, sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn, hắn sao có thể ngốc như vậy.”
Thấm Thủy công chúa tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, căm phẫn chỉ vào Vu Thức Vy: “Tiện nhân, ngươi quả nhiên đúng là rất biết cách ăn nói.”
Vu Thức Vy tiến lên một bước, không chút sợ hãi mà nhìn ả ta: “Thế nào? Thấm thủy công chúa còn muốn tặng ta thêm một bạt tai sao? Hóa ra đây chính là khí độ của Mạc bắc công chúa, khí độ chỉ bằng một bạt tai, đúng là khiến ta được mở mang tầm mắt mà”
Vu Thức Vy đi lướt qua Thấm Thủy công chúa, khóe miệng khẽ nhếch mà đi thẳng ra Tiên Khách lầu.
Lúc Từ Thái Vi cùng Diệp Hề tương đi lướt qua ả, khuôn mặt không dấu được sự căm ghét mà nói: “Đúng là buồn nôn”
“Các ngươi….. các ngươi hãy đợi đấy!” Thấm Thủy công chúa nghiến răng nghiến lợi mà nói, khuôn ngực phập phồng kịch liệt, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, cắn chặt môi, tức đến phát điên nhưng không biết phát tiết vào đâu, ả thề, nhất định sẽ tận tay mà xé xác Vu Thức Vy, sau đó đem cho chó ăn!
Ra khỏi Tiên khách lầu, Thượng Quan Diệp cản trước mặt Vu Thức Vy, chế giễu nói: “Quận chúa quả nhiên hoa ngôn xảo ngữ, quả thật khiến bổn vương bái phục”
Vu Thức Vy nhếch môi: “Sao có thể so với Vương gia, một chữ không nói, liền có thể gạt bỏ mọi việc, hoàn toàn như người ngoài cuộc chứ?”
Trong lời nói chính là chế giếu hắn vứt quả bằng hữu, bội tín bội nghĩa.
Thượng Quan Diệp là một kẻi thông minh, sao có thể không hiểu ý của nàng kia chứ, không giận mà còn mỉm cười: “Quận chúa nói không sai, bổn vương chúc quận chúa cùng Ung vương bách niên hảo hợp”
“Vậy ta và Ung vương đa tạ ngươi rồi” Nàng nhẹ nhàng vỗ vào vai Thượng Quan Diệp, liền lướt qua người Thượng Quan Diệp mà rời đi.
Thượng Quan Diệp sắc mặt âm lãnh mà nhìn theo bóng lưng của Vu Thức Vy, mãi cho đến khi nàng mất hút khỏi đám đông, Thấm Thủy công chúa mới từ Tiên khách lầu bước ra, hắn trầm giọng nói: “Đi, bổn vương đưa ngươi về dịch trạm”
Thấm thủy công chúa gật gật đầu, cả một bụng tức giận nhưng không tìm được nơi phát tiết: “Hôm nay bị bọn chúng nói đến như vậy, bổn công chúa cũng không còn tâm tình dạo chơi nữa, đi thôi”
Sau khi bọn Vu Thức Vy rời khỏi Tiên Khách lầu, liền đi vào một ngõ nhỏ, Vu Thức Vy đột nhiên lên tiếng: “Từ tỷ tỷ, Diệp tỷ tỷ, các tỷ có muốn xả cơn giận này không?”
Diệp Hề Tương đáy mắt lóe sáng: “Thức Vy, ngươi muốn nói gì?”
Vu Thức Vy bộ dạng cao thâm, hướng về phía Tiểu Ninh vẫy vẫy tay: “Tiểu Ninh, cầm khối kim bài ngự tứ này đến tìm Kinh Triệu Doãn đại nhân, nói với hắn ta, Ung Vương tại dịch trạm tìm hắn.
“Tuân lệnh, tiểu thư” Tiểu Ninh cầm lệnh bài liền rời đi.
Diệp Hề Tương cùng Từ Thái Vi nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Thức Vy, có phải ngươi có việc cần phải giải quyết?”
Vu Thức Vy cười một nụ cười nham hiểm: “Chúng ta đến dịch trạm, đi xem một vở kịch hay nào”
Bình luận facebook