Diệp Hề Tương cũng cảm thấy vô cùng khoái chí, đáy mắt hiện lên một tia đắc ý: “Hừ! Lúc nãy còn ở trước mặt chúng ta tỏ ra cao ngạo, bây giờ thì hay rồi, tự tát vào mặt mình, đúng là đáng đời!”
“Cho nên vẫn là Thức Vy của chúng ta là lợi hại nhất”. Từ Thái Vi ca ngợi một câu, liền chuyển chủ đề sang Vu Thức Vy: “Bất quả, Thức Vy, sao ngươi lại là chủ của Ngự Bảo trai?”
Một nơi như vậy đổi chủ mà không nghe một ai nhắc đến, đúng là không thể tưởng tượng được mà...
Tiểu Ninh nhìn Vu Thức Vy chỉ mỉm cười mà không nói gì, liền thi lễ, nói: ‘Nhị vị tiểu thư, Tiểu thư của nô tỳ từ sớm đã là chủ nhân của Ngự Bảo trai rồi, chỉ là việc này, người ngoài hoàn toàn không biết, nếu như nhị vị tiểu thư có cần gì, chỉ cần nói một tiếng, tự sẽ có ngươi đưa đến tận phủ, nhị vị tiểu thư đã xem tiểu thư nô tỳ là bằng hữu, vậy đây cũng là tấm chân tình của tiểu thư đối với nhị vị.
Diệp Hề Tương cùng Từ Thái Vi đưa mắt nhìn nhau một cái, liền vội vàng huơ tay: “không không, chúng ta xem ngươi là bạn không phải bởi vì nhìn trúng tiền tài của ngươi”
Nụ cười của Vu Thức Vy càng sâu hơn nữa: “Biết rồi, chúng ta đi đến Tiên Khách lầu dùng bữa nào”
“Tiên Khách Lầu?” Từ Thái Vi mở to mắt: “Nghe nói ở đó một bàn phải đến hơn nghìn lượng, đời này của ta vẫn chưa vào đó lần nào”
Diệp Hề Tương cười nói: “Đi thôi”
Phía trên lầu hai Ngự Bảo trai, nhìn cả ba đắc ý rời đi, An Lạc công chúa đáy mắt hiện lên một tia thâm độc, quay đầu nhìn khuôn mặt vẫn còn ngơ ngác như không muốn tin vào sự thật của Đường Mẫn Nhi, có chút không kiên nhẫn mà nói: “Mẫn nhi, đi thôi”
Đường Mẫn Nhi bỗng nhiên bừng tỉnh, sắc mặt vặn vẹo mà phóng đến bên cửa sổ, vừa kịp lúc khìn thấy bọn Vu Thức Vy chuẩn bị rẽ vào một lối khác, trong lòng như ăn phải một viên thuốc nổ, tức đến mức lục phủ ngũ tạng như muốn nổ tung, khuôn mặt tràn đầy sự căm ghét.
“Vu Thức đáng chết, con tiện nhân đáng chết, ả ta sao có thể là chủ nhân của Ngự Bảo trai kia chứ?”
An Lạc công chúa không vui mà nhìn Đường Mẫn nhi: “Đó chính là điểm khác nhau giữa ngươi và ả ta, ả ta không cần cùng ngươi cãi lấy một câu, liền có thể khiến ngươi thua đến mức không đất dung thân, ngươi thì tốt rồi, ngoài mắng chửi người khác ra, ngươi còn làm được gì? Mặt mũi của bổn công chúa đều bị ngươi làm mất hết rồi, Thúy Trúc, chúng ta đi”
Dứt lời, An Lạc công chúa khuôn mặt không chút cảm xúc mà cùng tỳ nữ rời đi, chỉ để lại Đường Mẫn nhi như phát điên phát dại, lâu sau, ả gào lên một tiếng: “Vu tiện nhân, ngươi hãy đợi đó”
Lúc này đây, Từ Thái Vi, Diệp Hề Tương đã theo chân Vu Thức Vy đến Tiên Khách lầu, trực tiếp đi đến nơi được bao gian ở lầu ba, Từ Thái Vi cứ ngỡ như mình đang nằm mơ vậy, vô cùng kinh ngạc mà nhìn Tiên Khách lầu được bố trí một cách xa hoa, sững sốt nói: “Nơi đây quả thật đúng như lời đồn, có thể so sánh với hoàng cung được rồi”
Đột nhiên hoài nghi mà nhìn Vu Thức Vy: “Đừng nói đây cũng là sản nghiệp của ngươi a”
Vu Thức Vy che miệng cười cười: “Sao có thể chứ, Ngự Bảo trai đó chẳng qua là cứu được mạng của ai đó, được kẻ đó tâm không cam tình không nguyện mà tặng cho ta thôi”
“Tặng?” Từ Thái Vi cùng Diệp Hề Tương mở to đôi mắt, trời ơi, ai lại hào phóng đến như vậy, lại có thể tặng cả một tòa Ngự Bảo trai, sao ông trời không để họ cũng gặp vài “ai đó” như vậy chứ.
Vu Thức Vy nhìn các nàng tỏ ra kinh động đến như vậy, trong long có chút hổ thẹn, nhưng nàng chỉ có thể nói như vậy, kỳ thật, Tòa Ngự Bảo trai là tài sản của Vân Hương lầu, Thượng Quan Cửu U không nói, liền nghĩ rằng nàng không biết, hoàn toàn không biết rằng, nàng từ đầu đã biết rõ rồi, chỉ là không nói trắng ra mà thôi, Ngự Bảo Trai, Tiểu Ninh đã tiếp tay từ sớm rồi.
Đây cũng là nhiệm vụ mà nàng giao cho 3 nha đầu khi nàng vào cung lưu trú vài ngày, quản lý cho tốt Vân Hương lầu cùng Ngự Bảo trai, có tiền mới có vương đạo! Nhìn Công Tôn gia mà xem, bởi vì giàu đến nứt vách đổ tường, hoàng gia mới không dám đụng vào, cho dù có là kẻ thâm độc như Thượng Quan Diệp, sau khi đăng cơ cũng không dám động vào Công Tôn gia.
“Ba vị tiểu thư, xin hỏi muốn dùng gì?” Tiểu nhị mặc một trường sam một màu thanh sắc, đội một chiếc mũ nhỏ, trông vô cùng sạch sẽ, khiến người nhìn có một cảm giác vô cùng thoải mái.
Vu Thức Vy nhìn vào thực đơn, nhẹ nhàng nói: “Tất cả món ăn chiêu bài của các ngươi, mỗi món một đĩa là được”
Mỗi món một đĩa??
Tiểu nhị vô cùng kinh ngạc mà nhìn về phía Vu Thức Vy, liền sững sờ, chỉ thấy nàng ta ánh mắt sáng ngời, Lục y thanh tao, khuôn mặt không thoa chút phấn son, xinh đẹp động lòng người, khắp ngươi phát ra một khí tức ưu nhã, là nữ tử đặc biệt nhất từ trước đến nay hắn được gặp. Nữ tử trong thành có ai mà không điểm trang diễm lệ, châu ngọc đầy mình, ngay cả hai vị tiểu thư bên cạnh cũng đều đã tỉ mỉ điểm trang, nhưng điều này càng tôn nên vẻ đẹp trời sinh của nàng ta.
Không nói đến vẻ ngoài của nàng, điều khiến hắn kinh ngạc nhất là cách gọi món của nàng, món chiêu bài của Tiên Khách lầu có một trăm lẻ tám món, hoàn toàn có thể so sánh với Ngự thiện của hoàng thượng, hơn nữa mỗi món ở đây trong cung đều không có, ngay cả hoàng thượng cũng bí mật đến đây vài lần, nhưng cũng chưa bao giờ có cách gọi món bá đạo như vậy, một món một đĩa..... quả thật đúng là.... đúng là cách gọi món đơn giản nhất xa hoa nhất sang trọng nhất mà hắn từng được thấy.
Đợi đến khi phát giác được bản thân nhìn Vu Thức Vy đến ngơ người ra, tiểu nhị lập tức cúi gập đầu, cố gắng che đi khuôn mặt đã ửng đỏ của mình, nhanh chóng trả lời: “Rõ, ba vị tiểu thư xin đợi trong chốc lát”
Cho đến khi tiểu nhị đã rời đi, Diệp Hề Tương cùng Từ Thái Vi mới nhìn Vu Thức Vy một cách mờ ám, nói: “Thức Vy, vị tiểu nhị ca đó nhìn ngươi đến mức ngây cả người ra kìa”
Từ Thái Vi cũng phụ họa: “Đúng vậy, hơn nữa còn đỏ mặt nữa”
Vu Thức Vy chỉ mỉm cười, tiếp tục uống trà của mình.
Rất nhanh, một bàn thức ăn còn dài hơn cả ngự thiện của hoàng đế hiện ra trước mặt của cả ba người, sắc hương vị đều đủ, chạy trên núi, bơi dưới biển, bay trên trời, đều xuất hiện đủ.
Từ Thái Vi khuôn mặt đầy nét hưng phấn, bụng liên tục kêu lên biểu tình: “A, thơm quá”
Diệp Hề Tương kéo tay áo nàng ta, ngại ngùng mà nhìn về hướng Vu Thức Vy: “Ha ha.. Thái vi mỗi lần nhìn thấy mỹ thực đều không thể khống chế nổi bản thân”
Vu Thức Vy cầm đũa, cười nói: “Thật là không trùng hợp, nhìn thấy mỹ thực, ta cũng không thể khống chế nổi bản thân, Tiểu Ninh, ở đây không có người ngoài, ngươi cũng ngồi xuống đi”
Tiểu Ninh vội hành lễ: “Tiểu thư, nô tỳ không đói”
Bình thường cả ba bọn họ đều ngồi ăn cùng bàn với tiểu thư, không có quá nhiều phép tắc, nhưng nơi đây dù sao cũng không phải trong phủ, tuyệt đối không thể để tiểu thư mất mặt, khiến người khác nghĩ tiểu thư không biết phép tắc.
Diệp Hề Tương cùng Từ Thái Vi nhìn nhau, từ đôi mắt của đối phương nhìn thấy được sự bất ngờ, hóa ra Vu Thức Vy luôn đối đãi với nô tỳ của mình như vậy, bảo sao.... bảo sao nô tỳ của nàng lại trung thành với nàng như vậy, hóa ra là dùng chân thâm để thu phục nhân tâm. Bọn họ lúc trước luôn thắc mắc, tại sao nô tỳ của Vu Thức Vy ai cũng đều tháo vát lanh lẹ, so với những nô tỳ khác vô cùng biết đối nhân xử thế, hóa ra đều là do dùng chân tâm mà dạy dỗ.
Nhất thời, ánh mắt cả hai nhìn Vu Thức Vy không có chút nào xem thương, ngược lại, hoàn toàn là sự bội phục. Thữ hỏi có vị tiểu thư nào có thể xem tỳ nữ của mình ngang bằng với mình được kia chứ? Bọn họ cuối cùng cùng biết sự khác biệt giữa bọn họ và Vu Thức Vy là ở đâu rồi.
“Tiểu Ninh, ngồi xuống đi, đừng nên phụ tấm lòng của tiểu thư nhà ngươi”
“Đúng vậy, ngồi xuống đi”
Tiểu Ninh do dự một lúc, lại nhìn về phía Vu Thức Vy, nàng ta vẫn chỉ điềm tĩnh mà mỉm cười, gật gật đầu, liền ngồi xuống.
Cả bốn người sau khi đã ăn uống no nê, nhìn thấy trên bàn vẫn còn rất nhiều món vẫn chưa được động đũa, Tiểu Ninh do dự nói: “Tiểu Thư, những món này phải xử lý thế nào đây?
“Đóng gói mang về, phân cho gia đình và nô tỳ trong phủ chúng ta”
Gương mặt vốn đang phát sầu của Tiểu Ninh bỗng chốc bừng sáng: “Tuân lệnh, tiểu thư”
Diệp Hề Tương cùng Từ Thái Vi một lần nữa hoàn toàn khâm phục Vu Thức Vy, càng cảm thấy bản thân trước mặt Vu Thức Vy vẫn còn thua kém rất nhiều, đúng là tự thấy hổ thẹn.
Sau khi Tiểu nhị ca đóng gói thức ăn xong, Tiểu Ninh liền cầm ngân thiếu đi thanh toán, lúc quay lại liền thấy gian phòng đối diện Thượng Quan Diệp cùng một nữ tử hồng y bước ra, nàng bỗng giật mình, vội vàng cuối đầu, mau chóng đi vào phòng, hoàn toàn không phát giác ra Thượng Quan Diệp đã phát hiện ra nàng ta.
Đợi đến khi Bọn Vu Thức Vy từ trên lầu bước xuống, liền “tình cờ” mà bắt gặp Thượng Quan Diệp cùng nử tử hồng y bên cạnh, Thấm Thủy công chúa.
Thượng Quan Diệp tiến lên trước chào hỏi, đáy mắt lóe lên tia sáng quỷ quyệt: “Vu nhị tiểu thư, à không, Tĩnh Văn quận chúa, đã lâu không gặp”
Vu Thức Vy ánh mắt sắc lạnh, không nhanh không chậm mà đi đến trước mặt hắn, mỉm cười nói: “Đoan vương điện hạ, đã lâu không gặp”
Thấm Thủy công chúa đứng một bên, sắc mặt oán hận mà nhìn Vu Thức Vy, cao ngạo nói: “Tĩnh Văn quận chúa? À, không đúng, ta nên gọi là tam hoàng tẩu mới đúng, muội muội bái kiến tam hoàng tẩu”
Vu Thức Vy gật gật đầu, giới thiệu cho người đứng phía sau mình là Diệp Hề Tương cùng Từ Thái vị: “Vị này là Mạc bắc công chúa, Thấm Thủy công chúa”
Diệp Hề Tương cùng Từ Thái Vi sắc mặt không đổi mà hành lễ: “Bái kiến công chúa”
Thấm thủy công chúa giương cao chân mày, bỗng nhiên tiến đến gần Vu Thức Vy, âm lãnh nói: “Vu Thức Vy, mối thù gãy tay ta nhất định sẽ đòi lại, ngươi an tâm, đợi sau khi ngươi gả cho tam ca ta, ta liền sẽ gả cho Hàn Giang Nguyệt, khiến các ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ được gặp lại.”
Bình luận facebook