An Lạc công chúa vừa nghe thấy cái tên này, tựa như dẫm vào vết thương, mạnh quay người "soạt" một cái, đưa ánh nhìn tức giận nhìn về phía Vu Thức Vy.
Nàng ta có gặp qua Diệp Hề Tương và Từ Thái Vy, vậy thì nữ nhân đứng giữa kia chính là Vu Thức Vy rồi......
Không vênh váo khó ưa như nàng ta tưởng tượng, ngược lại, Vu Thức Vy một thân xiêm y yên thủy lục đơn giản, không bôi phấn son, không đeo trang sức, mái tóc đen mượt đó được tết lại, cài một hàng hoa nhỏ xinh, sạch sẽ điển nhã, uyển chuyển động lòng người.
Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức, xinh đẹp thuần khiết, đây là ấn tượng đầu tiên mà Vu Thức Vy để lại cho An Lạc công chúa, nhìn bộ dạng này của Vu Thức Vy, không ngờ lại là hung thủ hại mẫu thân và ngoại tổ gia của nàng ta......
Trong lúc An Lạc công chúa đánh giá Vu Thức Vy, thì đồng thời Vu Thức Vy cũng quan sát An Lạc công chúa, nàng ta với Nhị cô tử trong tưởng tượng giống hệt nhau, vẫn mang vẻ xinh đẹp diễm lệ đó, kiếp trước nàng ta đối xử với nàng rất lạnh lùng, ngoài việc xem thường nàng, thì nàng ta cũng không làm gì nàng......
Vu Thức Vy bước tới, hơi cúi người, cung kính một tiếng, "An Lạc công chúa hảo."
Hiện giờ dù nàng chỉ là quận chúa, những cũng là nhất phẩm quận chúa, với An Lạc công chúa cùng hạng nhất phẩm, nên không cần hành lễ với nàng ta.
An Lạc công chúa hiểu rõ đạo lí này, cũng không so đo mấy việc này, chỉ khinh thường gật đầu, trong mắt toàn sự kiêu ngạo khinh miệt, "Tĩnh Văn quận chúa khách sáo rồi."
Diệp Hề Tương và Từ Thái Vy cùng cúi người hành lễ, "tham kiến An Lạc công chúa."
An Lạc công chúa lạnh lùng nói: "đứng dậy hết đi."
Xung quanh vốn dĩ còn có mấy quan khách, nghe thấy bọn họ lúc quận chúa lúc công chúa, tất cả liền cúi người rời đi, chưa tới một khắc, cả gian tầng 2 chỉ còn lại mấy người họ.
Đường Mẫn Nhi ác độc nhìn Vu Thức Vy, nghĩ tới nỗi đau của trận đòn với mười mấy ngày không được nói chuyện, ả hận Vu Thức Vy đến chết đi, xông ra trước mặt Vu Thức Vy mắng, "tiện nhân, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi tự đã đến rồi, đúng là oan gia ngõ hẹp."
Vu Thức Vy lãnh đạm nhìn Đường Mẫn Nhi, động đậy đôi môi anh đào, khi mọi người nghĩ rằng nàng sẽ đáp trả lời nói đấy, chỉ thấy nàng quay về phía Diệp Hề Tương, nói với nàng ấy: "Diệp tỷ tỷ, tỷ nhìn châm cài này đẹp không?"
Nói xong nàng vòng qua Đường Mẫn Nhi, đi về phía đôi châm cài vân hoa cúc tráng men bày trên kệ đồng sau lưng ả, hoàn toàn không đếm xỉa đến Đường Mẫn Nhi.
Diệp Hề Tương cũng nhanh chóng đi qua, nhìn vào đôi châm cài đó, sau đó cầm lên, cài lên đầu, thử hộ Vu Thức Vy, "ngươi thấy hiệu quả thế nào?"
Vu Thức Vy cười, sau đó cầm lên giá đỡ xem giá dưới đáy, nói: "cũng không tồi, ngươi nhìn này......không ngờ đôi châm cài này có giá một nghìn lượng!"
Đường Mẫn Nhi vốn bị Vu Thức Vy ném sang một bên, vốn đang tức chết, giờ thấy Vu Thức Vy nói thế, hóa giận thành cười, đi tới bên cạnh Vu Thức Vy, khiêu khích nói: "tiện nhân, chẳng qua chỉ là một thứ nữ bần tiện, đây không phải chỗ cho ngươi tới, ngươi cũng không tự nhìn lại xem mình là thứ gì, cũng dám tới đây mua đồ......"
"Từ tỷ tỷ, ngươi xem đôi bông tai xích ngọc này khá là hợp với ngươi, giúp làn da ngươi càng trắng hơn đó. "Vu Thức Vy đưa đôi bông tai lên cạnh tai Từ Thái Vy ướm thử, Từ Thái Vy mỉm cười, chờ đến khi xem giá của đôi bông tai, bỗng dừng tay lại, "đôi bông tai này tận 8 trăm lượng bạc, đắt quá rồi, bổng lộc của phụ thân ta thấp, đây đều bằng nửa năm bổng lộc của phụ thân ta rồi."
Đường Mẫn Nhi lại bị coi khinh, càng không cam tâm, tiếp tục mỉa mai nói: "tiện nhân, còn không mau cút khỏi đây, Thường Xuân Trai ở đối diện rất hợp với đám quỷ nghèo các ngươi đó."
Diệp Hề Tương nghe thấy lời này, muốn xông lên chửi lại, liền bị Vu Thức Vy kéo lại, "Diệp tỷ tỷ, ngươi xem sợi Ngọc hoàn phù dung này rất hợp với ngươi đó, để ta xem bao nhiêu tiền, hai nghìn lượng à!"
Đường Mẫn Nhi cười nhạt, giống như một mình hát tuồng đứng bên cạnh nói bóng gió: "tiện nhân, đừng tưởng ngươi không đếm xỉa đến ta sẽ thế nào, ta nói cho ngươi biết, ngày tháng tốt đẹp của ngươi sắp kết thúc rồi, ta chờ xem ngày ngươi đi chết."
"Thức Vy, châm cài trân châu oanh vũ này rất hợp với ngươi đó, đơn giản, không khoa trương, không giống người nào đó, hống hách ngạo mạn, đi đến đâu cũng không được tiếp đón."
Đường Mẫn Nhi nghe vậy, như bị gọi đến mình, lớn tiếng nói: "ngươi nói ai hống hách ngạo mạn? Diệp Hề Tương, có bản lĩnh thì ngươi chỉ vào mặt ta mà nói này, ngươi dám không?"
Diệp Hề Tương đưa tay chỉ thẳng mặt Đường Mẫn Nhi, "ta nói ngươi ngạo mạn hống hách, thì sao? chính là nói ngươi, đồ ngạo mạn hống hách, tiếng ác đồn xa, biến thành lão cô nương không gả đi được."
Đường Mẫn Nhi trợn tròn mắt, tức giận phẫn nộ, xắn tay áo lên chuẩn bị kéo tóc Diệp Hề Tương, nhưng Vu Thức Vy đã nhanh tay kéo Diệp Hề Tương về phía mình, "Diệp tỷ tỷ, giúp ta xem La Anh này có đẹp không."
La Anh vốn là một dây ngọc bội khi nữ nhi xuất giá mẫu thân sẽ tận tay giúp buộc lên eo, kiếp trước lúc xuất giá, không hề có dây ngọc bội, Vương thị hận nàng hận tới chết thì sao có thể giúp nàng buộc lên La Anh chứ.
Diệp Hề Tương cầm La Anh lên nhìn trái nhìn phải, rất hài lòng, "La Anh này được làm rất tinh tế, dây tơ được đan đều chặt, nhưng......một vạn lượng, đắt quá."
Từ Thái Vy nói chen vào: "Diệp tỷ tỷ có điều người không biết, La Anh của Ngự Bảo Trai không hề đơn giản, đây là do một trăm người già một trăm tuổi tự tay kết, rất may mắn đó, một năm mới có một chiếc, cho nên vật vì hiếm mà quý."
Đồ vật vì hiếm mà quý?
Đương Mẫn Nhi nheo nheo mắt, bỗng dưng cướp lấy La Anh trên tay Vu Thức Vy nói: "cái này là do ta nhìn thấy trước, các ngươi đừng hòng cướp.'
Diêp Hề Tương giương to mắt nhìn, cáu giận nói: "Đường Mẫn Nhi, ngươi điên rồi sao? không phải ngươi được gả đi, ngươi lấy La Anh làm gì?"
Đường Mẫn Nhi vênh mặt đắc ý khiêu khích nói: "bổn tiểu thư chuẩn bị trước không được à?"
"ngươi......"
Từ Thái Vy lôi lôi Diệp Hề Tương, "Hề Tương, Thức Vy, chúng ta xem thứ khác."
Đường Mẫn Nhi tiếp tục đắc ý nói: "mấy người nghèo các ngươi, cũng chỉ có thể xem được thôi, tranh thủ lúc chưa bị đuổi đi mau xem thêm vài cái đi, mau đi xem đi."
Vu Thức Vy đáy mắt sáng lên, có chút không vui nhìn Đường Mẫn Nhi một cái, sau đó đưa mắt ra hiệu với tiểu Ninh, tiểu Ninh giống với Hàm Yên Điểm Thúy, sớm đã được huân luyện tốt, hiểu ngầm ý Vu Thức Vy rất nhanh, nàng ta quay đầu hướng về lầu dưới gọi một tiếng, "trưởng quầy, trưởng quầy ở đâu?"
"tâng, tâng, tâng ~" một loạt tiếng bước chân truyền tới, Ngư trưởng quầy khoảng 40 tuổi đến trước mặt Vu Thức Vy, cung kính quỳ xuống hành lễ, "lão bản, ngài có gì dặn dò?"
Vu Thức Vy lấy đầu ngón tay chỉ vào Đường Mẫn Nhi, “Đường tiểu thư của Đường quốc công phủ muốn mua La Anh kia, ngươi mang đi, gói vào cho nàng ta, tính rẻ cho nàng ta một chút, thu lấy chín trăm chín mươi lượng là được.”
“Vâng, lão bản.” Ngư trưởng quầy nhanh chóng đem La Anh đi bọc cẩn thận, đứng tới cạnh Vu Thức Vy, bộ dạng rất cung kính.
Không gian yên tĩnh, mọi người đều ngơ ngác.”
Cái cái gì?
Sao lại là lão bản?
Đây......rốt cuộc là có chuyện gì?
Diệp Hề Tương khẽ kéo lấy tay áo Vu Thức Vy, nhẹ giọng nói: “Thức Vy, việc này là sao?”
Vu Thức Vy cười cười, tuỳ ý chỉ vào chiếc quạt dệt kim vừa nãy nàng ta chọn, nói với trưởng quầy: “đem cái này, cả ngọc hoàn phù dung này nữa, gói cẩn thận mang tới Ninh Quốc công phủ, một đồng cũng không được lấy, đây là ta tặng quà cho Từ tỷ tỷ.”
“Vâng, lão bản.”
Vu Thức Vy lại nhìn về phía Từ Thái Vy, sau đó chỉ vào dây chuyền hồng mã não và quạt khinh la lăng nửa trong suốt khắc cúc hương, nhẹ nhàng nói: “đưa hai thứ này, còn cả đôi bông tai xích ngọc gửi tới phủ Ngự Sử đại nhân, nói là ta tặng cho Từ tỷ tỷ.”
Ngư trưởng quầy cung kính gói lại, “ lão bản, còn gì nữa không?”
“Hết rồi, bây giờ đem qua đi.”
Trưởng quầy đưa tay hành lễ, rồi nhanh chóng xuống lầu.
Đường Mẫn Nhi hoàn toàn ngơ ngác, sắc mặt trắng bệch, bốp bốp có cảm giác như bị tát vào mặt, Vu Thức Vy này sao có thể là chủ của Ngự Bảo Trai được chứ? Tại sao chưa hề nghe nói qua?
Chờ ả phản ứng lại, mấy người Vu Thức Vy đã đi qua, “Diệp tỷ tỷ, Từ tỷ tỷ, đi cùng ta cả nửa ngày chắc cũng đói rồi, ta mời hai người dùng bữa.”
“Hảo, chúng ta đi.” Diệp Hề Tương và Từ Thái Vy cực kỳ sung sướng, vừa ra khỏi Ngự Bảo Trai liền cười lên, Từ Thái Vy ôm bụng cười nói: “hahaha......các ngươi không nhìn thấy bộ dạng ban nãy của Đường Mẫn Nhi, đúng là......hahaha......làm ta cười đau hết cả bụng.”
Bình luận facebook