• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tuyệt Thế Cường Long (5 Viewers)

  • Chương 1081-1085

Chương 1081 Bóc trần sự thật.

“Không cần nghĩ nữa đâu, bởi vì tôi chính là người đã bỏ tiền ra mời tập đoàn tài chính Boston các người đến để đào ra cái hố này.”

Tề Đẳng Nhàn cười cười rồi đưa tay ra vỗ vai Brandy.

Brandy nhất thời run lên một cái...

Ở trong tập đoàn tài chính Boston, ông ta thực sự chỉ là loại người vô danh tiểu tốt, tập đoàn tài chính Boston phái ông ta đến đây chỉ đơn thuần là bởi vì bọn họ đã nhận tiền của người khác để dùng danh tiếng của mình gài bẫy tập đoàn Hà thị của Hương Sơn mà thôi.

Từ sau khi đến Hương Sơn, Brandy đã đội thứ hào quang giả tạo mang tên ông trùm của tập đoàn tài chính Boston để đi ra vẻ ở khắp nơi và hành động một cách vô cùng phách lối.

Nhưng hôm nay ông ta lại bắt nạt nhầm người mất rồi.

“Đi thôi, chị Dĩnh Thục, không cần phải tức giận với loại người ngu xuẩn này làm gì, lần sau ông ta không dám chọc vào cô nữa đâu.” Tề Đẳng Nhàn cười nói với Tôn Dĩnh Thục.

Hoắc Đa vội vàng nói: “Ấy, ơ kìa, cậu cứ thế mà đi đấy à? Làm mọi chuyện trở nên ầm ĩ đến mức này rồi mà cậu cứ thế mà đi đấy à?!”

Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Thế thì tôi phải làm gì đây? Chẳng lẽ tôi còn phải mời các người ăn một bữa cơm à?”

Hoắc Đa nghe thấy vậy thì nhất thời tức giận đến bùng nổ, nhưng Tề Đẳng Nhàn lại nói đi là đi, hắn thực sự không dừng lại mà dứt khoát mang theo Tôn Dĩnh Thục đi khỏi chỗ đó.

Mãi đến lúc này Brandy mới đứng dậy khỏi mặt đất, Hà Định Khôn ở bên cạnh vội vàng nói: “Ngài Brandy, bây giờ chúng ta lập tức đi đến đại sứ quán, sau đó kiểm tra thương tích rồi truy cứu trách nhiệm của cái tên côn đồ họ Tề kia!”

“Còn có cái tên Hoắc Đa này nữa, thân là cảnh sát trưởng của Hương Sơn mà lại cố tình phạm pháp, dung túng cho người ta hành hung người khác ở ngay trên phố, thậm chí còn cướp giật!”

“Chúng ta tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua chuyện này được!”

Da đầu Hoắc Đa bỗng chốc có chút tê dại, trong lòng bắt đầu kêu khổ, có phải mình đã bị Tề Đẳng Nhàn hại chết rồi hay không?

Nhưng Brandy lại giật mình một cái, ông ta quay đầu lại và giáng một cú đấm lên trên mặt Hà Định Khôn rồi tức giận gầm lên: “Đồ chó chết này, cậu đang muốn hại chết tôi à? Tìm đại sứ quán con mẹ cậu chứ tìm!”

Hà Định Khôn ngây người tại chỗ rồi nói: “Ngài Brandy... tôi... tôi cũng chỉ là vì muốn tốt cho ông thôi mà!”

Brandy đá lên người anh ta một cái khiến cho anh ta bỗng chốc choạng vạng, ông ta nói với giọng tức giận: “Chuyện này đến đây thôi, sau này đừng có chọc vào cậu ta nữa! Hôm nay cứ xem như tôi xui xẻo đi!”

Trong lòng Brandy cũng liên tục chửi thầm, ai mà ngờ được sau lưng Tôn Dĩnh Thục lại là một nhân vật lớn đến như thế cơ chứ.

Ông ta có thể đến Hương Sơn làm mưa làm gió chính là đều nhờ vào Tề Đẳng Nhàn, nếu như không phải Tề Đẳng Nhàn mời tập đoàn tài chính Boston đến để giúp đỡ thì ông ta cũng không có cơ hội để được phái đến đây.

Đương nhiên, tập đoàn tài chính Boston phái ông ta đến đây cũng chỉ đơn thuần là để giả vờ giả vịt mà thôi.

Hà Định Khôn ngơ ngác, chuyện gì đang xảy ra vậy? Sau khi Brandy bị đánh thì lại cứ thế mà bỏ đi à? Ông ta không phải là ông trùm của tập đoàn tài chính Boston ở nước Mỹ hay sao? Sao lại cam tâm tình nguyện nuốt xuống cục tức này cơ chứ?

Hoắc Đa cũng sững sờ ngay tại chỗ, sau đó hít vào một ngụm khí lạnh, thị trưởng Hoàng đúng thật là liệu sự như thần mà, thế mà lại biết cái tên người Mỹ đó không thể bật lại được...

“Có chuyện gì thế? Lúc cuối anh đã nói với Brandy điều gì thế?” Tôn Dĩnh Thục hỏi Tề Đẳng Nhàn với giọng điệu có hơi ngạc nhiên.

“Cái đồ ngu xuẩn đó chỉ đến Hương Sơn để làm màu mà thôi, thực ra ông ta không lợi hại đến mức đó đâu.” Tề Đẳng Nhàn cười cười.

Sau đó, hắn kể cho Tôn Dĩnh Thục nghe về chuyện hắn đã thông qua tập đoàn tài chính Boston để lừa tập đoàn Hà thị thu mua về một lượng lớn đá thô.

Tôn Dĩnh Thục nghe thấy vậy thì vô cùng ngạc nhiên, sau đó nói: “Vậy nên cái tên Brandy này chỉ đơn giản là một nhân vật bên lề của tập đoàn tài chính Boston và chỉ là một cái danh được phái đến Hương Sơn để phối hợp với anh hoàn thành kế hoạch mà thôi?”

“Đúng đấy, chuyện chính là như vậy.” Tề Đẳng Nhàn nhún vai một cái và nói: “Lúc cuối tôi chỉ dùng chuyện này để cảnh cáo ông ta một chút mà thôi, có lẽ sau này ông ta sẽ không dám đến gây chuyện với cô nữa đâu.”

Tôn Dĩnh Thục thở phào một hơi, như thế là tốt rồi, cô ta thực sự rất sợ Brandy sẽ ghi thù cô ta vì chuyện này rồi thông qua tập đoàn tài chính Boston để báo thù cô ta, đến lúc đó thì thật là phiền phức!

“Thật tiếc cho cốc cafe đá mà tôi đã mua cho cô!” Tề Đẳng Nhàn nói với giọng có hơi bất lực.

“Chẳng phải ban nãy anh vừa lấy năm triệu đô la Mỹ từ chỗ của ông ta hay sao? Chỗ đó đủ để mua cho tôi nhiều cốc lắm rồi.” Tôn Dĩnh Thục mỉm cười và nói: “Chuyển tiền cho tôi đi nào?”

Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn bỗng chốc thay đổi, hắn ha khan hai tiếng và nói: “Thế này... thế này không tốt lắm nhỉ!”

Tôn Dĩnh Thục sầm mặt nói: “Đó vốn dĩ là tiền bồi thường cho tôi mà, có chút tiền đó thôi mà anh cũng muốn tham ô à?!”

Tề Đẳng Nhàn rất không tình nguyện, thế nhưng thái độ của Tôn Dĩnh Thục thì lại vô cùng kiên quyết.

Rõ ràng Tôn Dĩnh Thục là một người phụ nữ rất thích ghi thù, cô ta sẽ không quên chuyện trước đây Tề Đẳng Nhàn đã lừa mất của cô ta mấy trăm triệu đâu!

Nhìn dáng vẻ nhịn đau để chuyển tiền cho mình của Tề Đẳng Nhàn, Tôn Dĩnh Thục bỗng chốc cảm thấy vô cùng buồn cười, cô ta giơ tay ra ngăn hắn lại và nói: “Thôi vậy, dạo gần đây anh đang thiếu tiền, tôi sẽ không hút máu anh nữa đâu.”

“Phía bên nhà thờ lớn mà anh muốn xây ở Nam Dương còn thiếu bao nhiêu tiền nữa? Tôi có thể lấy một ít tiền không dùng đến trong tay ra để tài trợ cho anh.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Đó là một con số rất khổng lồ. Dù sao thì để xây dựng nhà thờ mang tính biểu tượng nhất ở phía Nam chắc chắn sẽ tiêu tốn rất nhiều tiền.”

Nói đến đây, hắn không nhịn được mà thở dài một hơi, nếu như Quý Khải vẫn còn sẵn sàng ra vẻ ở trước mặt hắn thì thật là tốt.

Khi nói đến chuyện này, hắn cảm thấy đôi chân dài của Tôn phu nhân cũng không còn đẹp mắt nữa rồi.

Suy cho cùng, nói đến tiền bạc, bây giờ hắn cũng có chút lo lắng, dù sao thì hắn cũng không tìm được mục tiêu nào tốt cả.

Hôm nay khó khăn lắm mới bắt được cơ hội, kết quả cái tên Brandy này lại chỉ là một kẻ nghèo khổ mà thôi, vét sạch toàn thân rồi mà cũng chỉ có năm triệu đô la Mỹ mà thôi.

Có điều, dù sao thì ông ta cũng chỉ là một nhân vật bên lề trong tập đoàn tài chính Boston mà thôi, có thể móc ra được năm triệu đô la Mỹ đã là có còn hơn không rồi.

“Không được thì bảo Đồ Phu bán đứt Tạ Thiên Tiều trong một lần vậy!” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ.

Bây giờ Tạ Thiên Tiều chính là một cái máy rút tiền, Tạ gia vì để giữ lại cái mạng cho hắn ta mà cứ dăm ba bữa lại phải chuyển tiền cho Đồ Phu.

Bọn họ chắc chắn cũng muốn đón Tạ Thiên Tiều về Bắc Kinh, nếu không thì bọn họ cũng sẽ không phái người mang theo quà cáp đến tìm Đồ Phu để đàm phán.

Nhưng Đồ Phu đúng thật là một kẻ không có tinh thần thượng võ, đã nhận quà của người ta rồi mà còn móc thận của hắn ta ra, khiến cho trên dưới toàn bộ Tạ gia đều vô cùng tức giận và hận không thể giết chết anh ta để ăn thịt.

Trong lúc nghĩ đi nghĩ lại, chiếc xe đã lái đến nơi ở của Tôn Dĩnh Thục.

Tôn Dĩnh Thục đã mua lấy một căn biệt thự cỡ nhỏ ở Hương Sơn, tuy diện tích nhỏ nhưng trang trí và bày biện thì lại đặc biệt tinh tế và vô cùng phù hợp với thẩm mỹ và phong cách của cô ta.

Sau khi đi vào trong nhà, gò má của Tôn Dĩnh Thục có hơi sưng lên và đau nhức, Tề Đẳng Nhàn bèn đi đến tủ lạnh để lấy một túi nước đá để chườm cho cô ta.

“Này, lạnh chết đi được...” Gương mặt xinh đẹp của Tôn Dĩnh Thục bị túi đá chạm vào thì nhất thời nhịn không được mà kêu lên một tiếng.

Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ EQ cao: “Xin lỗi, lại khiến cho cô bị thương rồi, đều là do tôi không tốt.”

Tôn Dĩnh Thục nghe thấy vậy thì trong lòng vô cùng thoảng mái, cô ta dịu dàng nói: “Chuyện này không trách anh được! Huống chi, anh đã bắt cái tên người Mỹ hống hách đó phải quỳ xuống xin lỗi tôi rồi mà.”

“Anh phải biết rằng cả đời này tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc có thể bắt người của tập đoàn tài chính Boston quỳ xuống trước mặt tôi để xin lỗi đâu.”

“Cảm ơn anh vì đã ra mặt giúp tôi xả đi cục tức này.”

Tề Đẳng Nhàn không biết đã ném túi nước đá đi từ lúc nào rồi, hắn nhẹ nhàng vuốt ve gò má hơi sưng đỏ của Tôn Dĩnh Thục, trong lúc vô thức, ngón tay của hắn đã chạy dọc theo khuôn mặt để xuống đến cằm, sau đó là đến vai và cổ rồi lại đến xương quai xanh, sau đó... rơi xuống rồi lại rơi xuống...

Vị phu nhân tài phiệt xinh đẹp đã dựa sát vào trong lòng hắn như một cọng bún mềm mại, ánh mắt mơ màng và đôi môi đỏ mọng khẽ mở như đang phát ra một lời mời gọi thầm lặng chết người.
Chương 1082 Bảy hiệp.

Tề Đẳng Nhàn vẫn luôn không hiểu ý cảnh của câu thơ “Khèn thổi tiếng phượng hoàng, váy nhuộm màu lựu đỏ” của cổ nhân.

Mãi cho đến khi chiếc váy dài màu xanh của Tôn phu nhân nhuộm lên vài đóa hoa đào, hắn mới hiểu ra thì ra thời cổ đại lại có nhiều kẻ lão làng biết chơi như vậy!

Tôn phu nhân cũng đã lĩnh hội được đầy đủ việc một chàng trai trẻ không làm mấy chuyện tu dưỡng bản thân như lần tràng hạt, đi câu cá, viết thư pháp như Tề Đẳng Nhàn sẽ có tình trạng sức khỏe tốt như thế nào.

Trong mắt Tôn phu nhân, một chàng trai có sức khỏe tốt như vậy thì trong đầu chắc chỉ toàn là chân chứ làm gì có tâm trạng nhàn nhã mà đi làm những chuyện đó.

“Thực ra mình rốt cuộc vẫn thèm muốn cơ thể của cô ấy.” Tề Đẳng Nhàn rất hối hận vì sự tội lỗi và sự giả tạo của nội tâm mình ngày trước, thân là người có chức có quyền trong Thánh giáo, hắn không nên giả tạo như vậy mà nên sớm ngày đối mặt với nội tâm của mình mới phải.

Sau chuyện đó, ánh sáng trong đôi mắt của Tôn Dĩnh Thục còn mềm mại như nước hơn trước đó ba phần, những vết phớt hồng nhàn nhạt trên làn da còn khiến cho cô ta trông càng tươi trẻ hơn vài phần.

Trong lòng Tề Đẳng Nhàn khen ngợi một câu: “Cảm ơn lão Choi vì đã bị bệnh tật dày vò! Tào thừa tướng vạn tuế!”

Nếu như Tôn Dĩnh Thục biết được cái sự hướng ngoại part-time này của hắn thì có lẽ cô ta sẽ đánh chết hắn mất.

“Bây giờ anh thực sự có thể không cố gắng nữa rồi, anh đến Triều Tiên đi, tôi nuôi anh nhé?” Tôn Dĩnh Thục chống cằm, duyên dáng ngả người ra sau, mỉm cười và hỏi.

“Chỉ là một câu nói đùa thôi mà, sao cô lại coi là thật chứ? Tôi là loại đàn ông không có chí tiến thủ đến vậy hay sao?” Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ cây ngay không sợ chết đứng.

Tôn Dĩnh Thục cười ha ha một cái, đương nhiên là cô ta sẽ không coi lời của Tề Đẳng Nhàn là thật, hơn nữa, suy nghĩ của cô ta cũng vô cùng rõ ràng, cô ta biết mình và Tề Đẳng Nhàn gần như sẽ không thể nào đi đến bước đường kết hôn sinh con được.

Có điều, đối với cô ta mà nói, ngoại trừ người đàn ông như Tề Đẳng Nhàn thì cô ta không có sự lựa chọn nào tốt hơn cả.

Đương nhiên Tề Đẳng Nhàn cũng biết việc xảy ra chuyện gì đó với vị phu nhân tài phiệt xinh đẹp này sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt nào đến cuộc sống của mình cho nên mắn mới có vẻ chủ động như thế.

Tôn Dĩnh Thục nói: “Đám đàn ông các anh đúng là không có ý tốt mà, trước khi có được thì là một kiểu mà đến khi có được rồi thì lại là một kiểu khác.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôn phu nhân, cô nói năng cho cẩn thận đấy, tôi không phải loại người đó đâu, tôi là người nặng tình nhất Trung Hải đó!”

Tôn Dĩnh Thục nghe thấy vậy thì lập tức bật cười, cô ta lấy gối đập hắn và mắng mỏ: “Trước đây gọi người ta là chị Dĩnh Thục mà bây giờ lại gọi người ta là Tôn phu nhân à.”

Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ chững chạc đàng hoàng: “Có liên quan gì đến chuyện này đâu, chỉ là tôi cảm thấy gọi cô như thế này sẽ khá là có cảm giác mà thôi...”

“???”

Tôn Dĩnh Thục nhìn hắn với vẻ mặt vô cùng khó hiểu, cô ta không hiểu nổi gọi như vậy thì sẽ có cảm giác như thế nào.

“Tào Mạnh Đức tôi đây cả đời làm việc không bao giờ phải giải thích với người khác!” Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ tinh tướng.

Tôn Dĩnh Thục cảm thấy có lẽ là hội chứng hoang tưởng tuổi dậy thì của hắn lại tái phát rồi nên uể oải quay lưng đi và cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Tề Đẳng Nhàn thuận thế ôm lấy cô ta từ phía sau, hai cánh tay rắn chắc vòng qua bờ eo mảnh khảnh và mềm mại của cô ta, hắn nói: “Cô không cần ghi thù chuyện trước đây tôi lừa mất của cô một trăm triệu nữa rồi.”

Tôn Dĩnh Thục hừ nhẹ một cái và nói: “Hết cách rồi!”

Tề Đẳng Nhàn khẽ giọng nói: “Ban nãy tôi đã trả hết cho cô rồi mà, e rằng còn nhiều hơn mấy trăm triệu nữa đó...”

“Anh chuẩn bị ở lại chỗ tôi mấy ngày?” Tôn Dĩnh Thục nhàn nhạt hỏi, cô ta nhắm mắt lại, dựa vào trong lòng hắn một cách vô cùng yên tâm và cảm nhận cảm giác an toàn mà trước nay chưa từng có.

“Để xem đã rồi nói sau.” Tề Đẳng Nhàn ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời.

Vừa mới dứt lời, hắn đã nghe thấy một tiếng ngáy nhè nhẹ, ôi chao, thế mà đã ngủ ngay được rồi à? Xem ra vị phu nhân tài phiệt này đã thực sự tìm được sự yên tâm khi ở bên hắn rồi.

Đương nhiên là Tề Đẳng Nhàn sẽ không lập tức dứt áo ra đi vào ngày hôm sau mà sẽ ở lại với cô ta thêm một lúc nữa.

Chuyện này chẳng liên quan gì đến việc phu nhân tài phiệt có xinh đẹp hay không, cơ thể có đỉnh cao hay không, khí chất có quyến rũ hay không cả.

Hắn chỉ đơn thuần là một người đàn ông ấm áp mà thôi.

Buổi tối có ngủ cùng nhau hay không cũng không sao cả.

Ngày hôm sau, khi trở về nhà sau khi kết thúc một ngày hẹn hò, Tôn Dĩnh Thục vẫn tràn đầy năng lượng như cũ, như thể cô ta đã sống lại cuộc đời thứ hai vậy.

Còn Tề Đẳng Nhàn thì lại có chút uể oải, hắn âm thầm cằn nhằn: “Loại chuyện như đi dạo phố với phụ nữ này, ngay cả cao thủ đã phá vỡ hư không cũng thực sự không thể nào trụ được!!!”

Tôn Dũng Thục tâm trạng vui vẻ, tinh thần cũng tốt, khắp người toát ra một mùi hương của ngự tỷ còn quyến rũ hơn trước.

Trên bàn ăn, Tôn Dĩnh Thục nói với Tề Đẳng Nhàn về chuyện của Tàu thuyền Lôi thị, sau đó lại nói với hắn về tình hình hiện tại của mình ở trong Thượng Tinh.

“Ăn nhiều cá vào!” Tôn Dĩnh Thục gắp một con cá nhỏ cho Tề Đẳng Nhàn và nói.

Cô ta đã ăn no rồi nên ngồi chống má nhìn Tề Đẳng Nhàn ăn cơm.

Đợi đến khi Tề Đẳng Nhàn đặt bát xuống rồi, hắn mới phát hiện ra ở trước mặt mình không biết từ bao giờ đã có thêm một lá rau cải.

Chuyện này cũng không có gì cả.

Mà điều khiến hắn ngạc nhiên là ở trên chiếc lá rau đó có đặt bảy cái xương cá*.

(*Bảy cái xương cá đặt trên một chiếc lá cải ám chỉ một đêm bảy lần.)

Sau đó, hắn nhìn thấy Tôn Dĩnh Thục đang mỉm cười và nhìn hắn.

Tề Đẳng Nhàn bỗng chốc cảm thấy cái eo của mình có hơi khó chịu, cách miêu tả “ba mươi như sói” thực sự không hề khoa trương một chút nào.

Hắn có chút không dám tưởng tượng, đợi đến khi Lý Vân Uyển hoặc Irena Jinva hơn ba mươi tuổi thì liệu hắn có trở thành một người gầy như que củi hay không.

“Này, có cần phải ăn thêm hải sâm hay là hàu sống gì đó không?” Tôn Dĩnh Thục lắc lư ly rượu vang đỏ và dịu dàng hỏi.

“Ơ!!!” Tề Đẳng Nhàn cảm thấy bản thân mình bỗng nhiên bị nghẹn lại một chút: “Cái này...”

Hắn mặt không biến sắc mà gắp hai cái xương cá ra khỏi lá cải.

Tôn Dĩnh Thục lại nhướng mày một cái, trên mặt có mang một chút không vui.

“Rốt cuộc là có được hay không đây?” Tôn Dĩnh Thục khẽ bĩu môi, trông như thể muốn bù đắp những gì mình đã bỏ lỡ trong suốt mười năm qua chỉ trong vài ngày.

“Rốt cuộc là như vậy có được không?” Tề Đẳng Nhàn lại gắp hai cái xương cá ra và hỏi.

Tôn Dĩnh Thục ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy như thế cũng được.

Cô ta cũng không tính toán với hành động gắp mất hai cái xương cá của hắn làm gì, dù sao thì cú hat-trick cũng đã đủ để khiến cho đội tuyển bóng đá nam của Hoa quốc phải nghe mà khóc thét rồi.

“Thì ra không phải mình thèm muốn cơ thể của cô ấy mà là cô ấy thèm muốn cơ thể của mình!” Lúc này Tề Đẳng Nhàn mới hoàn toàn tỉnh ngộ, hắn cảm thấy sởn hết cả gai ốc.

Tề Đẳng Nhàn bỗng cảm nhận được một loại nguy cơ, cho dù là trước khi Đại hội võ đạo ở Hương Sơn diễn ra thì hắn cũng chưa từng có cảm giác khủng hoảng như thế này.

Vậy nên mới sáng sớm hắn đã bò dậy để luyện võ rồi, hơn nữa còn vô cùng cố gắng, dù sao thì đám người Lý Vân Uyển đã không còn cách tuổi ba mươi quá xa nữa rồi.

Sau khi đánh vài lượt quyền, Tề Đẳng Nhàn cảm thấy toàn thân sảng khoái, đang chuẩn bị về nhà thì điện thoại bỗng nhiên vang lên, hắn cầm lên nhìn một cái, là một số điện thoại xa lạ.

“Alo, giáo mục Tề, chào anh!” Đối phương vừa mới mở miệng đã gọi thẳng chức danh của hắn.

“Hửm? Ai thế.” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.

“Đây là Viện tôn giáo, đại hội ba năm một lần sắp được triệu tập, thân là tổng giám mục khu vực phía Nam của Thánh giáo, đến lúc đó anh nhớ phải đến tham gia đấy nhé.” Đối phương nói với giọng vô cùng khách sáo.

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy rất bất lực, mấy cái thứ như đại hội này, hắn thực sự rất lười tham gia, có điều, bây giờ hắn đang là người của Thánh giáo, không thể lúc nào cũng làm theo ý mình được.

Còn cách nào khác đâu chứ?

Đi thôi!

“Ấy, buổi chiều còn phải chạy đến nhà thờ lớn ở Hương Sơn một chuyến để bảo người của giáo hội sắp xếp một chút để chào mừng lão bệ hạ Giáo Hoàng ghé thăm nữa.” Tề Đẳng Nhàn cất điện thoại vào trong túi và suy nghĩ với vẻ có hơi bất lực.

“Còn có cái đại hội này nữa, mình nghĩ là nó không đơn giản đến thế đâu...”

“Bây giờ mình đang là tổng giám mục của khu vực phía Nam, khiến cho rất nhiều kẻ căm thù mình đều đang như mắc nghẹn xương cá ở cổ họng, có lẽ bọn họ sẽ mượn cơ hội này để làm bẽ mặt mình.”

“Khoảng thời gian này mình phải đọc nhiều sách thánh và học thuộc một chút giáo lý thôi, đến lúc đó nếu như hoàn toàn không biết một chút gì thì thật là mất mặt.”
Chương 1083 Phó chưởng môn.

“Đẳng Nhàn, hôm nay anh đi gặp con ả Lý Toàn Chân với tôi một lát đi.”

Tôn Dĩnh Thục cầm điện thoại bước ra khỏi phòng và nói với Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ bất lực: “Tôi còn phải đến giáo hội để sắp xếp một vài chuyện, hay là cô chờ tôi một lúc trước nhé?”

Hôm nay Tôn phu nhân không mặc chiếc váy dài “trảm nam” kia nữa mà là một bộ đồ thể thao màu trắng, phía trên là chiếc áo khoác bóng chày, bên trong mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, dưới chân đi giày thể thao, đôi chân xinh đẹp trắng nõn mềm mại ở dưới chiếc quần short rộng thùng thình làm lóa mắt người xem.

Trang phục hôm nay của cô ta trông rất trẻ trung và xinh đẹp nhưng lại đem đến một cảm giác hoàn toàn khác, khiến cho đôi mắt của người xem phải tỏa sáng.

“Nếu như anh bận thì thôi vậy, cứ để tôi một mình đi đối diện với Lý Toàn Chân và những con chó độc ác mà cô ta nuôi dưỡng đi.” Tôn Dĩnh Thục đột nhiên nói với vẻ thất vọng.

“Hơ hơ hơ... Tôi có nói là tôi không đi đâu, tôi chỉ bảo cô chờ tôi một chút thôi mà.” Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ không vui, còn nữa, Tôn phu nhân à, màn biểu diễn này của cô vụng về quá đi, kém hơn ngày trước nhiều rồi.

Tôn Dĩnh Thục, người vừa mới từ phu nhân tài phiệt xinh đẹp trở thành thiếu nữ trẻ trung năng động của ngày hôm nay bỗng nhiên bật cười ha ha và nói: “Vậy thì được, anh đi đi, tôi ở nhà đợi anh về.”

Tề Đẳng Nhàn chạy đến giáo hội một cái để gặp người phụ trách của giáo hội.

“Giáo Hoàng bệ hạ sẽ đến Hương Sơn để giảng đạo, khoảng thời gian này mọi người hãy chuẩn bị kĩ càng một chút, hãy sắp xếp lại nhà thờ đi, đừng có làm mất mặt giáo hội Hương Sơn của chúng ta đó!” Tề Đẳng Nhàn nói với người phụ trách bằng vẻ mặt nghiêm túc.

“Tổng giám mục, ngài yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ sắp xếp cho thật tốt, chắc chắn sẽ không làm ngài phải mất mặt đâu!” Người phụ trách vội vàng gật đầu.

Việc Tề Đẳng Nhàn lên làm tổng giám mục khiến cho rất nhiều hồng y giáo chủ cảm thấy không vui, dù sao thì với tư cách và sự từng trải đó của hắn thì sao bọn họ có thể vui vẻ với việc hắn đột nhiên ngồi lên trên đầu của rất nhiều hồng y giáo chủ như vậy chứ?

Nếu như Giáo Hoàng đến đây, nhỡ đâu có xảy ra sơ suất thì thì cái đám hồng y giáo chủ đó nhất định sẽ chuyện bé xé ra to, tóm lấy hắn không buông và hung hăng chửi mắng hắn một trận.

Mặc dù Giáo Hoàng sẽ không đụng đến tên tín đồ kiêm tay chân ngoan đạo là hắn đây nhưng những rắc rối nhỏ này nếu trách được thì cứ tránh thôi!

Sau khi quay trở về từ giáo hội, Tôn Dĩnh Thục bèn kéo hắn đi đến một câu lạc bộ để gặp mặt Lý Toàn Chân.

Câu lạc bộ này là một câu lạc bộ có tính tổng hợp, hơn nữa quy mô cũng rất lớn, những người ra vào nơi này đa số đều là những quản lý cấp cao của những công ty lớn.

Khi Lý Toàn Chân nhìn thấy Tôn Dĩnh Thục, cô ta bỗng chốc ngây người, chỉ cảm thấy tướng mạo và khí chất của người phụ nữ này... hình như đã thay đổi rất nhiều, thậm chí còn sặc sỡ và lóa mắt hơn ngày trước nhiều lần!

Ngay sau đó, đôi mắt xinh đẹp của cô ta liếc sang một cái, ánh mắt dừng lại trên người Tề Đẳng Nhàn, đột nhiên hiểu ra mối quan hệ vi diệu giữa hai người này.

“Tôn phu nhân, với tư cách là góa phụ của nhà họ Choi, khi làm một số chuyện, cô không cảm thấy mình mắc nợ nhà họ Choi và cảm thấy cắn rứt lương tâm hay sao?” Vừa mới nhìn thấy Tôn Dĩnh Thục, Lý Toàn Chân đã đi đến với dáng vẻ hùng hổ dọa người và lạnh lùng hỏi.

“Tôi đã tận tình tận nghĩa với nhà họ Choi lắm rồi, còn nữa, tôi đã làm chuyện mà gì phải cắn rứt lương tâm cơ chứ? Giáo mục Tề là tổng giám mục khu vực phía Nam của Thánh giáo, thân là tín đồ ngoan đạo của Thánh giáo, tôi bảo anh ta cầu phúc cho tôi thì có gì sai sao?” Tôn Dĩnh Thục bình thản trả lời một câu.

Người của nhà họ Choi cũng đang có mặt ở đó, bọn họ nhìn về phía bên này, cảm thấy chân răng có chút ngứa ngáy và vô cùng khó chịu.

Bọn họ vẫn luôn muốn lợi dụng tin đồn của Tôn Dĩnh Thục và người đàn ông khác để đá cô ta ra ngoài, thế nhưng bây giờ Tôn Dĩnh Thục đã chắp tay dâng lên cái thóp này rồi mà bọn họ lại không dám bắt lấy.

Dù sao thì trên đầu Tề Đẳng Nhàn còn có một vòng hào quang lớn mạnh như vậy, nếu như có ai đó dám nói tầm bậy tầm bạ thì sẽ có thể bị coi là dị giáo bất cứ lúc nào, đến lúc đó thì không ai biết được mình sẽ phải chết như thế nào đâu.

Lý Toàn Chân liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn vài cái rồi nói: “Thôi, hôm nay mọi người đến đây là để chơi mà, đừng nói đến mất chuyện không vui đó nữa! Nào, tôi giới thiệu cho cô một người bạn... Vị này là ông Han Jung-myung, phó chưởng môn của phái Taekwondo Taiyi.”

Tôn Dĩnh Thục lập tức nhìn Lý Toàn Chân với ánh mắt rực lửa!

Đương nhiên Lý Toàn Chân biết trước đây Tôn Dĩnh Thục có mâu thuẫn với cao thủ số một Triều Tiên là Han Sung Joon, hôm nay cô ta mời vị phó trưởng môn Han Jung-myung này đến đây có lẽ chính là để làm nhục Tôn Dĩnh Thục.

“Tôn phu nhân, chào cô.” Han Jung-myung mỉm cười với Tôn Dĩnh Thục, trong ánh mắt có mang một chút khiêu khích và ngạo mạn.

Vì để lấy lại tấm bảng hiệu mà bố mình vẫn luôn nhớ nhung, khi ở Triều Tiên, Tôn Dĩnh Thục đã rất nhiều lần sử dụng sức mạnh của mình để nhắm vào Han Sung Joon và cũng đã từng bỏ vốn ra để mở ra hai ba lần đại hội võ đạo, kết quả là cái đám hữu danh vô thực mà cô ta mời đến lại không có một ai không bị Han Sung Joon đánh bại một cách dễ như trở bàn tay.

Lâu dần, cô ta bắt đầu có hơi tuyệt vọng với chuyện này... đồng thời, mâu thuẫn giữa cô ta và phái Taekwondo Taiyi cũng ngày càng trở nên sâu sắc.

Ánh mắt của Han Jung-myung rất nhanh đã rơi trên người Tề Đẳng Nhàn, ông ta chậm rãi đưa tay lên, chắp tay thật chặt và nói: “Chắc hẳn vị này chính là sư phụ Tề rồi, tôi đã nghe về đại danh của sư phụ Tề đã lâu, hôm nay gặp mặt, hình như cũng chẳng có gì ghê gớm nhỉ. Có vẻ như anh cũng chỉ biết bắt nạt mấy tiểu bối ở trong đạo quán của chúng tôi thôi nhỉ?!”

Tề Đẳng Nhàn đã đánh bại Jeon Dong Uk của phái Taekwondo Taiyi, lại còn bảo thuyền trưởng đưa đại đệ tử của Han Sung Joon là Han Dong San đi gặp Thánh chủ nữa.

Lại thêm việc trước đây Tôn Dĩnh Thục đã từng lừa gạt Tề Đẳng Nhàn và cố ý tạo ra tin đồn, điều này khiến cho giữa Tề Đẳng Nhàn và phái Teakwondo Taiyi cũng có mâu thuẫn không nhỏ.

Lý Toàn Chân lại cười nói: “Ông Han, không được vô lễ, vị này là tổng giám mục của khu vực phía Nam đó, ông khách sáo chút đi!”

Tề Đẳng Nhàn quay đầu sang nhìn Han Jung-myung, nở một nụ cười lịch sự và nói: “Có phải ông muốn đi gặp Thánh chủ không? Nếu như muốn thì cứ nói thẳng với tôi, tôi sẽ miễn phí vé cho ông.”

Han Jung-myung đang muốn châm biếm ngược lại thì lại thấy Lý Toàn Chân lắc lắc đầu, ông ta nói: “Đừng có giương cung bạt kiếm như vậy mà, hôm đây mọi người đến đây để chơi chứ không phải để cãi nhau đâu.”

Một nhóm người vừa mới đến gần trường đua ngựa thì nhìn thấy một con ngựa lớn đột nhiên nổi điên, thoáng cái thoát khỏi dây cương trong tay một nhân viên công tác và lao về phía Lý Toàn Chân!

Lý Toàn Chân nhìn thấy con ngựa đang phi nước đại về phía mình nhưng vẫn đứng đó với vẻ mặt không đổi, Han Jung-myung ở bên cạnh đột nhiên lao ra và đứng chắn ở trước mặt Lý Toàn Chân.

“Ha!”

Trong miệng Han Jung-myung phát ra một tiếng gầm nhẹ, hai chân đứng vững với tư thế bắt đầu của Bát Quái chưởng.

Chỉ thấy cơ thể của ông ta khẽ động, vòng eo nghiêng về phía trước, tay phải giơ lên cao, máu đột nhiên ngưng lại, bàn tay như một cái quạt hương bồ và ầm một tiếng phủ lên trên đầu của con ngựa.

Bước tiến của con ngựa ngay lập tức bị chặn lại, sau đó, Han Jung-myung vặn cổ tay một cái, bờ vai rũ xuống, từ trong miệng của con ngựa vang lên tiếng hí thảm thiết.

Cái đầu của cả một con ngựa lớn ngay lập tức bị ấn xuống, trọng tâm dồn về phía trước, móng trước trực tiếp quỳ rạp xuống đất, móng sau giơ lên thật cao.

“Rầm!”

Con ngựa đua nặng hơn bốn trăm cân đã bị một bàn tay của Han Jung-myung ấn ngã xuống đất.

Han Jung-myung ấn đầu con ngựa xuống, một bàn tay khác vuốt ve cái bờm của nó: “Ngoan nào, ngoan nào, đừng hoảng sợ...”

Lúc đầu con ngựa còn muốn vùng vẫy nhưng sau khi được ông ta vuốt ve vài cái, nó không còn động đậy nữa mà bỗng trở nên yên lặng.

Xung quanh đột nhiên vang lên một tràng pháo tay nồng nhiệt, mọi người đều bị kinh ngạc trước bàn tay điêu luyện của Han Jung-myung.

Một con ngựa hung dữ đang nhanh chóng lao đến đã lại bị một đòn vô cùng đơn giản của Han Jung-myung ấn ngã xuống đất, đây là sức mạnh khủng khiếp gì chứ?

Tôn Dĩnh Thục nhìn thấy một màn này thì trong lòng bỗng chốc cảm thấy run rẩy, đây... thật là quá chấn động lòng người mà!

Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy vậy thì trong lòng lại nghĩ: “Xem ra Han Sung Joon thật sự rất có bản lĩnh, Bát Quái chưởng của cái tên phó trưởng môn này thật là tốt quá đi... chiêu vừa rồi đã thể hiện rõ ràng võ công của ông ta rồi!”
Chương 1084 Một chiến binh giỏi không tính bằng những chiến công hiển hách.

“Anh có thể làm được như thế không?”

Tôn Dĩnh Thục không nhịn được mà khẽ giọng hỏi Tề Đẳng Nhàn, cô ta giơ tay ra kéo kéo ống tay áo của hắn, bộ dạng cẩn thận dè dặt như thể sợ sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của hắn vậy.

Tề Đẳng Nhàn nghe thấy vậy thì tức đến suýt chút nữa đã vẹo cả mũi, đã từng chứng kiến rất nhiều thời khắc huy hoàng lợi hại của anh đây mà còn hỏi câu hỏi não tàn như thế à?

Tề Đẳng Nhàn sầm mặt xuống: “Không làm được!”

Chính vào lúc này, một con ngựa khác ở trong trường đua ngựa lại vô duyên vô cớ giật mình và chạy thẳng về phía Tôn Dĩnh Thục.

Trên mặt Lý Toàn Chân xuất hiện một nụ cười châm biếm.

Tề Đẳng Nhàn lại bỗng cau mày, một con ngựa bị giật mình thì thôi đi, bây giờ lại có một con nữa bị giật mình và lao đến, như thế thì có hơi lạ lùng rồi đấy nhé.

Vả lại, con ngựa thứ nhất thì lao về phía Lý Toàn Chân còn con ngựa thứ hai thì lại lao về phía Tôn Dĩnh Thục.

Điều này khiến hắn rất khó có thể không nghi ngờ xem đây liệu có phải là trò mà Lý Toàn Chân bày ra hay không.

Nếu như Tôn Dĩnh Thục bị con ngựa húc cho bị thương thì Lý Toàn Chân có thể nói rằng cô ta cũng suýt chút nữa đã bị ngựa húc rồi, chuyện này chỉ đơn thuần là sự trùng hợp ngoài ý muốn mà thôi.

Tôn Dĩnh Thục nhìn con ngựa hung dữ đang phi nước đại về phía mình, trong đầu nhất thời bối rối, cả người chết lặng ngay tại chỗ.

Một con ngựa to khỏe như vậy đang phi nước đại một cách điên cuồng, khí tức mà nó mang lại thực sự rất kinh người!

Tề Đẳng Nhàn lặng lẽ tiến về phía trước nửa bước.

Han Jung-myung ở bên cạnh bỗng nheo mắt lại, muốn xem xem hắn sẽ chặn lại con ngựa đó như thế nào.

Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại không hề ra tay, hắn chỉ lạnh lùng đứng ở chỗ đó, trên người tỏa ra một luồng sát khí âm u, chỉ những người có giác quan nhạy bén mới có thể cảm nhận được luồng khí tức đó.

Giác quan của động vật còn nhạy bén hơn con người rất nhiều.

Một số con chó săn hung dữ sẽ rụt đuôi bỏ chạy khi nhìn thấy người bán thịt ở chợ rau, linh tính của ngựa thì lại chẳng thua kém gì chó cả.

Tề Đẳng Nhàn đứng ở chỗ đó như một sát thần vô song, luồng sát khí trên người khiến cho con ngựa đó cảm thấy vô cùng nguy hiểm, nó có một loại trực giác rất kì lạ, đó là nếu như nó lao về phía đó thì sẽ tan xương nát thịt!

Vậy nên, nó bắt đầu giảm tốc độ, móng trước liên tục gõ xuống đất cộp cộp cộp, móng sau cọ xát với mặt đất để giảm tốc độ.

Cuối cùng, con ngựa đó dừng lại ở khoảng cách một mét trước mặt Tề Đẳng Nhàn.

Tôn Dĩnh Thục không khỏi thở phào một hơi, may là con ngựa đó không đâm vào cô ta...

“Quay về đi.” Tề Đẳng Nhàn giơ tay ra vỗ vỗ cái đầu của con ngựa và thản nhiên nói.

Con ngựa lớn khịt mũi một cái và lấy lại bình tĩnh, nhưng sau đó, nó lại quỳ xuống trước mặt Tề Đẳng Nhàn và hơi nghiêng đầu về phía trước, ý là bảo hắn cưỡi lên lưng nó.

Bậc thầy phong thủy Ngô Quốc Hoa đã từng nhận xét về Tề Đẳng Nhàn rằng với sức mạnh hiện tại của hắn, nếu như đặt hắn ở thời cổ đại thì chẳng khác nào là phật đà hay chân nhân cả, ngựa là loài vật có linh tính, hình như nó cũng có thể cảm nhận được sự đặc biệt của cái người đang ở trước mắt nó này.

Lý Toàn Chân ở bên cạnh sửng sốt một lúc rồi cau mày thật chặt, ánh mắt mang theo sự nghiêm khắc liếc về phía người huấn luyện ngựa ở trường đua ngựa.

Người huấn luyện ngựa cũng vô cùng sững sờ và không hiểu tại sao con ngựa đó lại bỗng nhiên trở nên ngoan ngoãn đến như vậy.

“Vận may tốt thật.” Han Jung-myung phì cười một cái và nói.

Trong con mắt của người ngoài, việc ông ta dùng vũ lực để khuất phục con ngựa hung dữ sẽ đem đến một cú sốc thị giác lớn hơn nhiều so với việc Tề Đẳng Nhàn đứng yên một chỗ chờ con ngựa tự mình chạy chậm lại!

Nếu ai đó thực sự có con mắt tinh tường nhìn thấy cảnh tượng này ở đây thì e rằng sự kinh ngạc của người đó đối với Tề Đẳng Nhàn còn vượt xa khỏi Han Jung-myung rất nhiều.

Tôn Dĩnh Thục hất cằm lên, cười khẩy và nói: “Một chiến binh giỏi không tính bằng những chiến công hiển hách, mấy người không có văn hóa đúng không, ngay cả câu này mà cũng chưa từng nghe qua à?”

Mọi người nghe thấy câu nói này của Tôn Dĩnh Thục thì đều cười phá lên và hoàn toàn không coi trọng điều đó.

Bọn họ chỉ cảm thấy Tề Đẳng Nhàn rất may mắn khi con ngựa đột nhiên phanh lại và giảm tốc độ chứ hoàn toàn không nghĩ đến việc hắn đã dùng khí chất của chính bản thân mình để trấn áp con ngựa.

“Anh may mắn thật đấy!” Sau khi nói xong câu đó, Tôn Dĩnh Thục lại kéo ống áo của Tề Đẳng Nhàn và khẽ giọng nói.

Trên mặt Tề Đẳng Nhàn tràn đầy dấu hỏi, hắn quay đầu sang nhìn cô ta và nói: “Một chiến binh giỏi không tính bằng những chiến công hiển hách! Đây là cô vừa mới nói cơ mà.”

Tôn Dĩnh Thục nói: “Đấy là để cho anh có thể rút lui thôi, chứ không thì mất mặt đến nhường nào cơ chứ?”

Tề Đẳng Nhàn cũng chẳng buồn giải thích với Tôn Dĩnh Thục nữa, hắn chỉ nói: “E là cả hai con ngựa này đều là do Lý Toàn Chân cố tình dàn dựng đó, cô ta cho ngựa lao về phía mình trước rồi bảo Han Jung-myung ra tay chặn lại để phô trương thanh thế của mình, đến lúc đó nếu như con ngựa thứ hai húc vào cô thì cũng chẳng có gì để nói cả. Nếu như cô dùng chuyện này để chỉ trích cô ta thì cô ta sẽ nói đó là do tự bản thân cô không có năng lực, con ngựa cũng lao về phía cô ta cơ mà.”

Tôn Dĩnh Thục cười khẩy với vẻ khinh thường và nói: “Con ả hèn hạ đó không có bản lĩnh nên chỉ có thể giở mấy trò bẩn thỉu này để khiến tôi ghê tởm mà thôi, không cần phải quá để ý làm gì!”

Sau khi nói xong lời này, cô ta lại khó tránh khỏi có chút lo lắng.

“Cái tên Han Jung-myung này lợi hại đến như vậy, chỉ dùng một tay đã có thể chặn lại một con ngựa đua, vậy thì Han Sung Joon phải lợi hại đến mức nào cơ chứ?” Tôn Dĩnh Thục thở dài một cái và nói: “Rốt cuộc là anh có được không đấy?”

“Rốt cuộc tôi có được không mà cô cũng không biết à?” Tề Đẳng Nhàn nhìn cô ta một cái với vẻ ngạc nhiên.

Tôn Dĩnh Thục tức giận đưa tay ra véo vào thắt lưng của hắn một cái, cô ta không phải đang nói đến cú hat-trick tối hôm qua đâu.

Tôn Dĩnh Thục nói: “Ban nãy nếu như con ngựa đó thực sự lao đến thì anh định làm như thế nào? Liệu anh có chặn lại được không?”

Tề Đẳng Nhàn trợn mắt lên và nói: “Tôi đánh không lại Han Jung-myung và cũng đánh không lại Han Sung Joon, tấm bảng hiệu của bố cô không lấy về được nữa rồi, cô bị tôi ăn không rồi! Sao nào, cô có hài lòng với câu trả lời này chưa?”

Tôn Dĩnh Thục sững sờ một lúc rồi tức đến đỏ bừng cả mặt và hận không thể giơ tay ra véo chết hắn.

Tề Đẳng Nhàn lại bật cười một cái và nói: “Tôi làm được mà, bất kể là chuyện gì.”

Tôn Dĩnh Thục khẽ hừ một tiếng, gương mặt phớt hồng.

Tề Đẳng Nhàn bước về phía trước, xoay người trèo lên lưng con ngựa đang quỳ ở dưới mặt đất và giơ tay ra với Tôn Dĩnh Thục.

Tôn Dĩnh Thục ngây người một lúc rồi nắm lấy tay hắn, trèo lên lưng ngựa và ngồi ở phía trước hắn.

Con ngựa lớn lập tức đứng dậy, khịt mũi vài cái rồi cõng hai người trên lưng và vui vẻ chạy bước nhỏ.

“Thật là kì lạ, đây là con ngựa có tính cách ngang ngược và bướng bỉnh nhất cơ mà, dường như không một ai có thể cưỡi lên lưng nó được cả, hôm nay nó làm sao thế nhỉ?” Người huấn luyện ngựa nhìn thấy cảnh tượng này thì suýt chút nữa đã rơi cả con ngươi ra ngoài, trong lòng vô cùng ngạc nhiên.

Người của Tài Phiệt Thượng Tinh nhìn thấy Tôn Dĩnh Thục cưỡi ngựa cùng với Tề Đẳng Nhàn một cách quang minh chính đại thì sắc mặt đều đồng loạt trầm xuống.

Trước đây, vì để tránh sự nghi ngờ mà khi gặp mặt bất cứ một người đàn ông nào, Tôn Dĩnh Thục đều sẽ dẫn theo một vài người bên cạnh để tránh bị người khác cố tình bôi nhọ và lấy lí do đó để đả kích cô ta.

Nhưng bây giờ cô ta lại vô cùng phách lối!

Thế nhưng lại chẳng có ai lấy chuyện này ra để đi rêu rao cả, đương nhiên là cũng không có ai dám làm như thế...

Dù sao thì người đang cưỡi ngựa cùng với Tôn Dĩnh Thục cũng là tổng giám mục khu vực phía Nam của Thánh giáo, ai dám nói lung tung về hắn thì sẽ có thể bị các tín đồ của Thánh giáo dìm chết bằng nước bọt bất cứ lúc nào.

“Anh phách lối thật đấy!” Tôn Dĩnh Thục bỗng chốc bật cười.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Phách lối gì đâu chứ! Nam nữ thích nhau chẳng phải là chuyện rất bình thường hay sao? Bọn họ có ý kiến gì chứ? Có ý kiến gì thì cứ nói với tôi, xem tôi có dùng một đấm đánh vỡ cái đầu chó của bọn họ hay không.”

Tôn Dĩnh Thục bổ sung thêm: “Tôi thích lắm!”

“Đi về phía bên kia đi, người của nhà họ Choi đang ở phía bên đó!”

Tôn Dĩnh Thục vui vẻ chỉ tay về phía bên trái và nói với Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn một tay ôm eo Tôn Dĩnh Thục, một tay kéo dây cương, duyên dáng bảo con ngựa quay đầu và đi qua trước mặt đám người nhà họ Choi như đang đi duyệt binh vậy...
Chương 1085 Hội Huyền Dương.

Sắc mặt của đám người nhà họ Choi trông khó chịu giống như thể vừa mới ăn phải ruồi chết vậy, bọn họ đều dùng ánh mắt căm hận không gì sánh bằng để nhìn Tôn Dĩnh Thục.

Tôn Dĩnh Thục quay đầu sang nói với Tề Đẳng Nhàn: “Đi qua trước mặt bọn họ một lần nữa đi!”

Tề Đẳng Nhàn đương nhiên rất đồng tình với cái cách lên án lòng người này của Tôn Dĩnh Thục, hắn quay đầu ngựa lại và vênh váo đắc ý đi qua trước mặt đám người nhà họ Choi thêm một lần nữa.

“Hãy nhìn còn đàn bà đê tiện đó đi, câu dẫn được một tên đàn ông rồi thì không thèm đặt nhà họ Choi chúng ta vào trong mắt nữa mà!”

“Ngày trước lúc anh cả muốn cưới cô ta tôi đã không đồng ý rồi mà, tôi vừa nhìn một cái đã biết cái thứ đê tiện này không có ý đồ gì tốt mà.”

“A a a, nhà họ Choi chúng ta nhiều người như thế, chẳng lẽ lại để cho một con đàn bà đê tiện bán mình để trèo cao đè đầu cưỡi cổ à?!”

Đám người của nhà họ Choi trực tiếp nổi cơn thịnh nộ, bọn họ hận không thể lao đến kéo Tôn Dĩnh Thục và Tề Đẳng Nhàn xuống khỏi ngựa rồi ấn xuống đất và đánh cho một trận.

Tề Đẳng Nhàn và Tôn Dĩnh Thục cưỡi ngựa đi hai vòng để đánh vào mặt đám người của Tài Phiệt Thượng Tinh.

Tôn Dĩnh Thục cảm thấy rất đắc ý, cô ta rất thích nhìn bộ dạng hận cô ta đến tận xương tủy nhưng lại không thể làm gì cô ta được của đám người đó.

Trong mấy năm trước đó, ngày nào cô ta cũng sống trong cẩn thận và dè dặt, nhưng khi có một vị tổng giám mục như Tề Đẳng Nhàn ở bên cạnh, cô ta lại có thể hất cằm vênh váo rồi.

“Phương pháp gây hận thù của cô đúng là đỉnh cao và rất khó chịu, cơ mà sau khi về Triều Tiên thì cẩn thận bọn họ báo thù cô đấy.” Tề Đẳng Nhàn dựa vào lan can và dặn dò Tôn Dĩnh Thục.

“Tôi chẳng có gì phải sợ cả, bọn họ muốn đến thì cứ để bọn họ đến thôi.” Tôn Dĩnh Thục nói với vẻ chẳng mấy quan tâm, cô ta giơ tay ra vén tóc lên và bày ra vẻ tràn đầy tự tin.

Chính vào lúc này, lại có một nhóm người khác đi tới trường đua ngựa, những người này mặc âu phục màu đen, người đi ở phía trước nhất là một người phụ nữ.

Son môi của người phụ nữ này rất đỏ, đỏ đến mức có hơi kiều diễm, trên gương mặt xinh đẹp của cô ta cũng mang một sự lạnh lùng khiến cho người khác phải không rét mà run.

Sau khi nhìn thấy người phụ nữ đó, sắc mặt của Tôn Dĩnh Thục bỗng chốc thay đổi, cô ta nói: “Là người của Hội Huyền Dương ở nước Kiệt Bành, tại sao bọn họ lại đến Hương Sơn rồi?!”

Hội Huyền Dương là một tổ chức tập đoàn tài chính có lịch sử lâu đời ở nước Kiệt Bành, hơn nữa còn có mối quan hệ mật thiết với chính phủ, tuy nhiên, trong những năm gần đây, bởi vì lý tưởng của tập đoàn không còn thống nhất với chính phủ nữa nên đã bị đàn áp và có hơi suy yếu.

Tề Đẳng Nhàn lại nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc một bộ võ phục màu đen ở trong đám người của Hội Huyền Dương.

“Đó chẳng phải là Liễu Tông Nham Toái hay sao? Ông ta cũng là người của Hội Huyền Dương à?” Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ một cách trầm ngâm rồi lập tức thu lại ánh mắt của mình.

Sau khi nhìn thấy người của Hội Huyền Dương xuất hiện, sắc mặt của đám người Tài Phiệt Thượng Tinh bỗng chốc trở nên nghiêm trọng.

Nữ thủ lĩnh của Hội Huyền Dương bước đến trước mặt Lý Toàn Chân và cười nói: “Trái đất thật là tròn mà, Lý đại công chúa, lần cuối khi chúng ta gặp nhau ở Triều Tiên, cô đã rất điên rồ, không ngờ rằng chúng ta lại gặp nhau ở Hương Sơn nhanh đến vậy đấy?”

Lý Toàn Chân lạnh lùng nói: “Từ xa đã nghe thấy tiếng chó sủa rồi, thì ra là cô Kamiyama Yui à.”

Tôn Dĩnh Thục không hề có ý định đứng ngoài nhìn Lý Toàn Chân gặp rắc rối, bởi vì từ trước đến nay Hội Huyền Dương vẫn luôn là kẻ địch chung của toàn bộ Tài Phiệt Thượng Tinh, càng huống chi bọn họ còn là người Kiệt Bành.

Triều Tiên và Kiệt Bành vốn dĩ đã có mối thù rất sâu đậm.

Trong suốt mấy chục năm nay, giữa hai thế lực là Tài Phiệt Thượng Tinh và Hội Huyền Dương cũng không ngừng đấu tranh và không ngừng xảy ra xích mích.

“Đúng thật là náo nhiệt mà, biết bao nhiêu bà trùm của Tài Phiệt Thượng Tinh đều đến đây rồi, ha ha ha... Không chỉ có Lý đại công chúa mà ngay cả Tôn phu nhân cũng có mặt ở đây à?” Ánh mắt của Kamiyama Yui liếc qua mọi người một lượt, cô ta mỉm cười và nói.

Liễu Tông Nham Toái đứng ở trong đám người với vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt khóa chặt trên người Han Jung-myung.

Sau khi cảm nhận được ánh mắt của Liễu Tông Nham Toái, Han Jung-myung cũng nhìn lại ông ta, chỉ cảm thấy người đàn ông Kiệt Bành ở trước mặt này có hơi thở thật nồng đậm và khí chất thật mạnh mẽ!

Liễu Tông Nham Toái là đại tông sư của nước Kiệt Bành, võ công vô cùng cao cường nên tất nhiên là khí chất cũng không thể tầm thường được.

“Hội Huyền Dương chúng tôi đã bao trọn trường đua ngựa này rồi, nếu như không còn việc gì nữa gì các người có thể cút đi rồi!” Kamiyama Yui nói với vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm nghị.

“À... đúng rồi, quên không nói với Lý đại công chúa.”

“Hội Huyền Dương chúng tôi chắc chắn sẽ lấy được phần lớn cổ phần của Tàu thuyền Lôi thị, cô vẫn nên mau chóng quay về nhà tắm rửa và đi ngủ đi!”

Đám người của Tài Phiệt Thượng Tinh nghe thấy những lời nói ngạo mạn này của Kamiyama Yui thì đều tức đến đỏ mặt tía tai.

Lý Toàn Chân lại lạnh lùng nói: “Còn chưa chắc được rốt cuộc Tàu thuyền Lôi thị sẽ rơi vào tay ai đâu nhỉ? Hội Huyền Dương các người đắc tội với người khác khắp nơi, tôi thấy các người chưa chắc đã được tham dự vào chuyện này đâu!”

Tề Đẳng Nhàn ở bên cạnh nghe ngóng và rút ra được không ít tin tức từ trong đó.

Xem ra những kẻ lòng đầy dã tâm này thực sự không muốn để cho Lôi gia tiếp tục xưng bá ở Hương Sơn nữa rồi, cho dù những năm gần đây Lôi gia vẫn luôn rất khiêm tốn nhưng bọn họ vẫn cần một gia tộc biết nghe lời cơ!

Thậm chí, vì để đánh bại Tàu thuyền Lôi thị mà bọn họ còn không ngần ngại thu hút những thế lực tập đoàn tài chính ở nước ngoài.

“Muốn khiến cho Lôi gia phải chết đến như vậy cơ à? Ha ha... đến lúc đó chờ lão Giáo Hoàng... bệ hạ xuất hiện rồi thì tôi xem các người còn ra vẻ tinh tướng thế nào được nữa.” Tề Đẳng Nhàn âm thầm cười khẩy trong lòng.

Ủy thác quyền quản lý của Tàu thuyền Lôi thị đến dưới danh nghĩa của Thánh giáo thực sự là một chiêu khiến cho người khác không thể ngờ được, mà sở dĩ Lôi gia đồng ý làm như vậy chính là bởi vì bọn họ vô cùng tin tưởng Tề Đẳng Nhàn!

Nếu như đổi lại là người khác đến nói với Lôi gia như vậy thì có lẽ Lôi Thiên Tứ sẽ có thể dùng một cái tát để đánh cho kẻ đó hoài nghi nhân sinh.

“Cô nói cô đã bao trọn trường đua ngựa này rồi thì tôi phải nhường cho cô à? Cô có hiểu nguyên tắc thứ tự trước sau không đấy? Đám người Kiệt Bành các người còn tự xưng mình là người lịch sự cơ đấy, tôi thấy các người đều chỉ là một đám thô tục mà thôi!” Lý Toàn Chân nói.

Kamiyama Yui dùng ngón út nhẹ nhàng quệt qua khóe môi của mình, trên mặt nở một nụ cười kiêu ngạo và nói: “Lý đại công chúa nói chuyện thật là tự tin, vậy thì hay rồi, hay là cô và Tôn phu nhân cùng quỳ xuống cầu xin tôi đi, như vậy thì hôm nay tôi có thể không làm khó cô nữa?”

Hôm nay, trong số những ông trùm của Tài Phiệt Thượng Tinh đang có mặt ở đây thì Lý Toàn Chân và Tôn Dĩnh Thục chính là hai người phụ nữ có địa vị cao nhất.

“Nếu như hôm nay các người muốn an toàn rời khỏi đây thì cũng không phải là một chuyện dễ dàng đâu, tất cả hãy chui ra từ cái lỗ chó ở phía dưới hàng rào này đi!” Vẻ mặt của Kamiyama Yui bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị, cô ta chỉ vào một cái lỗ ở bên dưới hàng rào và lạnh lùng nói.

Tôn Dĩnh Thục nói với vẻ không vui: “Cô Yui, lần trước cô bị mất mặt ở Triều Tiên rồi mà vẫn chưa đủ sao? Hôm nay cô nhất định muốn bị bẽ mặt thêm một lần nữa à? Chỉ dựa vào cái đám hữu danh vô thực ở đó dưới trướng của cô mà cũng dám làm khó chúng tôi à?”

Lý Toàn Chân cũng cười nói: “Không sai, theo tôi thấy thì hôm nay người phải chui ra ngoài từ cái lỗ chó đó e rằng sẽ là đám Hội Huyền Dương các người đó!”

Lúc này hiếm khi cô ta không nhắm vào Tôn Dĩnh Thục nữa, xem ra hai người cũng đã ngầm hiểu với nhau rằng khi đối diện với thế lực của nước Kiệt Bành thì họng súng phải cùng nhau hướng ra ngoài.

“Hữu danh vô thực sao? Nham Toái đại sư, mời ông cho bọn họ xem xem rốt cuộc ai mới là kẻ hữu danh vô thực đi!” Kamiyama Yui quay đầu lại, khẽ cúi đầu với Liễu Tông Nham Toái và nói.

Liễu Tông Nham Toái mặc đồ đen chắp tay sau lưng và thản nhiên nói: “Cũng được.”

Sắc mặt của đám người Tài Phiệt Thượng Tinh bên này bỗng chốc biến đổi, người đàn ông này chính là đại tông sư Liễu Tông Nham Toái, người sáng lập ra Nham Toái Lưu danh tiếng lẫy lừng ở nước Kiệt Bành sao?!

Ánh sáng lạnh lẽo trong mắt Han Jung-myung cũng lóe lên một cái, hay lắm, hôm nay Taekwondo Taiyi nhất định sẽ đánh cho Nham Toái Lưu không ngóc đầu dậy được!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tuyệt Thế Thần Y!
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom