• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tuyệt Thế Cường Long (4 Viewers)

  • Chương 1111-1115

Chương 1111 Người được chọn làm đà chủ

"Tề sư phụ đúng là gần trong gang tấc, thân ở nước địch! Với công phu này, xưng một tiếng vô địch cũng không quá lời."

Ở cửa, một ông già xuất hiện, mặc áo dài của xã hội cũ, mỉm cười nói với Tề Đẳng Nhàn.

Vẻ mặt của Tề Đẳng Nhàn không đổi, anh nói với ông già: "Khách khí rồi, đây có phải là cách tiếp đãi của Tổng hội Long Môn sao?"

Ông già nói: "Mấy tên nhóc phía dưới không hiểu chuyện, biết Tề sư phụ có công phu cao, trong lòng có chút không phục muốn thử sức chút cũng là bình thường. Cảm ơn Tề sư phụ đã hạ thủ lưu tình!"

Tề Đẳng Nhàn, nhìn sâu vào mắt ông lão, hỏi: "Ông thì có chuyện gì đây? Chuẩn bị đánh nhau với tôi à?"

Ông lão lắc đầu, quay người lại, cầm một chiếc ấm có vòi dài giống như loại dùng trong quán trà đi tới.

Sau đó, ông ta lấy ra một chén trà như là làm ảo thuật, nói: "Mời uống trà khai vị!"

Tề Đẳng Nhàn đưa tay lấy chén trà, bên trong có lá trà nhưng lại không có nước trà.

Anh bình tĩnh nhấc tay lên, để chén trà nằm giữa lòng bàn tay rồi đưa về phía ông già.

Ông lão vặn người, quay người lại, quay lưng về phía anh, ngay sau đó, ông ta lật ngược cơ thể bằng chiêu "Thiết Bản Kiều", nhấc ấm trà trên tay lên, sau đó nước nóng sôi trào chảy ra từ vòi.

Màu nước trông hơi lạ.

Tề Đẳng Nhàn vừa nhìn thấy, không khỏi nheo mắt lại, đây không phải nước, mà là dầu sôi!

Điểm sôi của dầu là hai đến ba trăm độ, cao hơn nhiều so với nước.

Dầu nóng mà ông già đổ ra từ cái vòi cong dài kia có thể rơi xuống người Tề Đẳng Nhàn bất cứ lúc nào, nhưng cánh tay của Tề Đẳng Nhàn lại vặn vẹo, chén trà nằm giữa lòng bàn tay, liên tục nhận được dầu nóng rót xuống.

Một lúc sau, chén trà đã đổ đầy dầu nóng, một chén trà dầu đã được pha như vậy.

Ông lão vừa nhấc chân, xoay người lại, trên mặt lộ ra vẻ cung kính, cười ha ha với Tề Đẳng Nhàn, đặt ấm nước xuống nói: "Tề sư phụ, mời dùng trà."

Chén trà trong tay Tề Đẳng Nhàn chứa đầy trà dầu nóng hổi, thậm chí còn có chút sôi trào sủi bọt, nghe lời của ông già nói, anh cũng không hề tức giận mà chỉ cười ha ha.

Cười xong, anh nâng chén trà lên, há miệng hít một hơi, nuốt toàn bộ trà dầu vô cùng nóng bỏng kia vào trong bụng!

Nếu là người bình thường, uống một ngụm sẽ bỏng miệng, nếu uống cạn hết có thể sẽ phải vào ICU ngay lập tức.

Nhưng Tề Đẳng Nhàn, uống cạn chén trà dầu lại như không có chuyện gì xảy ra, sau đó sắc mặt hơi đỏ lên, chậm rãi thở ra một hơi thở vô cùng ấm áp.

“Uống khá tốt, không tệ!” Tề Đẳng Nhàn cười đẩy chén trà ra, chỉ thấy chén trà bay ra, tạo thành một luồng lực xoáy, đáp xuống bàn bên cạnh mà không hề bị tổn hại gì.

Ông lão nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn uống cạn một ngụm trà khai vị, nheo mắt nói: " Tề sư phụ, mời vào trong!"

Tề Đẳng Nhàn không nói thêm gì với ông lão, bước nhanh vào trong biệt thự.

Sau khi đến phòng khách, nhìn thấy ba trưởng lão và hội trưởng Lý Hà Đồ của Tổng hội Long Môn.

"Lý hội trưởng nói Tề sư phụ có võ công cái thế, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Trước đây tôi còn không tin, hôm nay nhìn thấy lại cảm thấy lời ông ấy nói là đúng." Một trưởng lão lên tiếng nói, đứng dậy hơi ôm quyền chắp tay.

"Tề sư phụ quả thực là nhân trong long phượng, ông già này đã mong mỏi từ lâu rồi, hôm nay được gặp rất vui mừng!" Một trưởng lão khác cười nói.

Ông lão cuối cùng không nói gì chính là La Lôi, ông ta ngồi trên ghế sô pha, lông mày cụp xuống, ánh mắt cụp xuống, bất động như núi, tạo cho người ta một cảm giác vô cùng bình tĩnh.

Lý Hà Đồ đợi Tề Đẳng Nhàn ôm quyền chào hỏi ba vị trưởng lão xong mới ra hiệu cho anh ngồi xuống ghế sô pha, sai thuộc hạ bưng cho anh một chén trà chính thức, nói: “Mục đích hôm nay mời Tề sư phụ đến rất rõ ràng, chính là xác định ứng cử viên cho vị trí đà chủ của Hương Sơn Long Môn.”

La Lôi nghe xong liền nhìn Lý Hà Đồ, trong mắt lóe lên tia chớp.

Lão già này không hề đơn giản, dáng người vạm vỡ, quắc thước có thần, khiến người ta cảm thấy giống như khí chất của một con hổ.

“Chuyện này còn gì để bàn nữa?”

"Tại đại hội, mọi người đều đã đồng ý, cháu trai của tôi Du Dương Tư sẽ là đà chủ Hương Sơn Long Môn."

La Lôi thản nhiên nói.

Tề Đẳng Nhàn có chút tò mò, cười nói: "EQ của tôi thấp, không khỏi muốn hỏi, vì sao cháu trai La trưởng lão lại không cùng họ với ngài nhỉ?"

La Lôi lạnh lùng nhìn anh, không đáp lại.

Lý Hà Đồ xua tay nói: "Đừng để ý tới những chi tiết này, trong này có một chút chuyện xưa, La trưởng lão không muốn kể, đương nhiên không thể nói cho cậu."

La Lôi thản nhiên nói: “Không có gì đáng nói, tôi là đứa trẻ được Du gia nhận nuôi, cho nên chúng tôi không có cùng họ.”

Tề Đẳng Nhàn ồ lên một tiếng.

"Du Dương Tư từ nhỏ đã được huấn luyện ở Vọng Nguyệt Các của Long Môn chúng ta. Nó là một thanh niên thành thục, hành động vững vàng! Trước đó, trong đại hội mọi người đều đã thảo luận rồi. Hiện tại, sao phải nghe lời của người ngoài? Long Môn của chúng ta, khi nào thì đến lượt một người ngoài làm chủ?" La Lôi trầm giọng nói với Lý Hà Đồ, hơi có phần hung hãn dọa người.

Nhưng Lý Hà Đồ không quá coi trọng, nói: "Tề sư phụ trước đây cũng là thành viên Long Môn chúng ta, cậu ấy cũng thu được chứng cứ phạm tội của Trần Bá Hạ, cho nên cậu ấy đương nhiên có quyền lên tiếng."

La Lôi hỏi: "Tề sư phụ, chuẩn bị chọn ai làm đà chủ Hương Sơn Long Môn?"

"Hứa Trường Ca, hắn là một ứng cử viên rất tốt." Tề Đẳng Nhàn nói.

"Tôi chưa bao giờ nghe nói đến người này. Anh ta đến từ đâu?" La Lôi cười nhạo một tiếng.

"Xin lỗi, tôi cũng chưa từng nghe đến tên Du Dương Tư. Hơn nữa, trước khi Lý hội trưởng nói với tôi tên của ông, tôi cũng chưa từng nghe qua bao giờ." Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói.

Sắc mặt La Lôi tối sầm, lạnh lùng nói: "Tề sư phụ võ công cao, lòng dạ cũng cao, nhưng tôi vẫn muốn hỏi, câu này của cậu là có ý gì?"

Sắc mặt của hai vị trưởng lão còn lại nhìn Tề Đẳng Nhàn tuy rằng rất dễ chịu, nhưng khi nói chuyện cũng nghiêng về phía La Lôi. Bọn họ không muốn Tề Đẳng Nhàn nhúng tay vào việc thay đổi người của Hương Hương Sơn Long Môn.

"Ồ, xin lỗi, tôi không nhắm vào ông..."

Trên khuôn mặt của Tề Đẳng Nhàn lộ ra một nụ cười.

Lý Hà Đồ cũng là người thường xuyên lướt mạng, đương nhiên biết câu tiếp theo của tên này là xúc phạm người khác nên vội vàng ngắt lời anh, nói: “Chỗ như Hương Sơn dù sao cũng là nơi nhạy cảm, Hơn nữa liên quan rất nhiều đến lợi ích thế lực. Người được chọn thận trọng một chút cũng là chuyện tốt.”

Nói xong, Lý Hà Đồ không khỏi nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng không để Tề Đẳng Nhàn nói ra câu “các vị ngồi ở đây đều là rác rưởi”.

Nếu những lời này nói ra thì sẽ đắc tội với tất cả những trưởng lão có mặt ở đây.

"Dựa vào năng lực của cháu trai tôi, làm đà chủ Hương Sơn là quá đủ rồi!" La Lôi lạnh nhạt nói: "Hai vị nghĩ thế nào?"

Cả hai người đều gật đầu, biểu thị rằng Du Dương Tư lớn lên dưới sự huấn luyện của Vọng Nguyệt Các, nên không có gì phải nghi ngờ về tiềm năng thiên bẩm của hắn.

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Không có ta ủng hộ, hắn ta có thể không có được chỗ đứng vững chắc ở Hương Sơn!”

Vừa dứt lời, nhân vật chính Du Dương Tư đã xuất hiện.

Hắn ta trông đẹp trai và cá tính, mỉm cười nói với Tề Đẳng Nhàn: "Tề sư phụ, ngưỡng mộ đại danh lâu! Nhưng những gì ngài vừa nói, tôi không dám gật bừa."
Chương 1112 Không thể đồng ý

Du Dương Tư trông nam tính và đẹp trai nhưng lại có cảm giác tuấn tú lịch sự.

Tề Đẳng Nhàn nhìn hắn ta, thờ ơ nói: "Thật sao? Cậu cho rằng sức ảnh hưởng của mình rất tốt nên không cần quan tâm đến sự tồn tại của tôi chút nào?"

La Lôi không đợi câu trả lời của Du Dương Tư và nói: "Đúng vậy, Tề sư phụ, vũ lực của cậu rất mạnh, nhưng không thể thống trị Hương Sơn Long Môn chỉ bằng vũ lực được."

"Cháu trai của tôi có năng lực xuất chúng, nhân cách mị lực cường đại, giao Hương Sơn Long Môn cho nó xử lý tốt hơn nhiều so với giao phó Hứa Trường Ca mà cậu nói."

"Hơn nữa, đây là việc riêng của Long Môn chúng tôi. Cậu là người ngoài xen vào làm gì? Ở đây có chỗ nào để cậu phát biểu ý kiến không?"

Du Dương Tư cũng có thái độ rất bình tĩnh, chậm rãi nói: "Ông nội nói đúng, chuyện của Long Môn do chính người Long Môn quyết. Tề sư phụ, ngài không còn là thành viên của Long Môn chúng tôi nữa, thậm chí cũng không còn tính là thành viên nữa."

“Chuyện lớn như bổ nhiệm và sa thải đà chủ, ngài dựa vào đâu mà tham dự?”

"Nói trắng ra, ngài không có tư cách ảnh hưởng chuyện này."

“Nếu không phải Lý hội trưởng không coi trọng ngài như vậy, ngài còn không có cơ hội gặp mặt các trưởng lão.”

Ánh mắt của Tề Đẳng Nhàn trở nên lạnh lùng, cười lạnh nói: "Bày ra một phần ăn ra oai phủ đầu tôi, lại còn mời tôi uống một ly trà khai vị khó uống như vậy. Hiện tại lại còn chơi đùa tôi như vậy sao?"

Lý Hà Đồ xua tay nói: "Tề sư phụ, đừng tức giận. Tôi nghĩ Tề sư phụ vẫn là đối tác liên minh rất quan trọng đối với Long Môn của chúng tôi. Dù sao chúng ta cũng có chung một kẻ thù, phải không?"

La Lôi nói: "Không có cậu ta, thế giới vẫn sẽ xoay chuyển như thường. Ngài ở Long Môn nhiều năm như vậy, sao lại quan tâm đến một người ngoài nhiều thế?"

Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn lãnh đạm, nói: "Nếu mọi người đều có thái độ này, vậy thì quên đi. Nhưng nếu không phải ngươi tôi đề cử làm đà chủ của Long Môn thì tôi sẽ không ủng hộ!"

Sắc mặt La Lôi tối sầm, cười lạnh nói: "Vậy tôi lại muốn nhìn xem không cần cậu ủng hộ thì có thể làm được gì! Đến lúc đó, đừng bị đánh sưng mặt, khó ra ngoài gặp người."

Lý Hà Đồ thở dài, nói: "Hôm nay không thích hợp nói chuyện này, mọi người xin hãy nể mặt tôi. Chúng ta giải tán trước đi! Chuyện cứ như vậy, có gì nói sau đi!"

La Lôi và Du Dương Tư không nói nữa, hai trưởng lão còn lại cũng im lặng.

Tề Đẳng Nhàn cũng lười ở lại đây nữa, La Lôi này muốn đẩy cháu trai của mình lên vị trí cao nhất, cản trở kế hoạch của anh, khiến anh rất khó chịu.

Tuy nhiên, La Lôi nói đúng, đây là việc riêng của Long Môn, hiện tại anh thậm chí còn không phải là thành viên của Long Môn, vậy tại sao anh lại phải tham gia vào việc bổ nhiệm và sa thải một đà chủ?

"Quên đi, chuyện này ông đây cũng lười quan tâm, nhưng vẫn phải lấy cái đĩa cứng lấy được từ Tiêu Tinh ra bán cho Trần Bá Hạ. Không ăn của hắn bảy tám trăm triệu thì không xong đâu." Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ.

Dương Quan Quan đã tính toán sơ bộ cho Tề Đẳng Nhàn. Trần Bá Hạ hợp tác với Tiêu Tinh đã kiếm được khoảng một tỷ tiền đen, hầu hết trong số đó có được thông qua buôn lậu. Còn một số có được thông qua hoạt động kinh doanh bất hợp pháp và thao túng thị trường một cách ác ý.

Tề Đẳng Nhàn không tham lam, chỉ cần lấy hết số tiền đen mà Trần Bá Hạ kiếm được là được rồi.

Được rồi, mình cũng không thèm đòi thêm, bởi vì Trần Bá Hạ nhất định sẽ không cho.

Bước ra khỏi biệt thự, anh đang định đi thẳng đến nhà Tôn Dĩnh Thục thì lại bị Lý Hà Đồ ngăn lại.

"Các trưởng lão của tổng hội rất cố chấp, chuyện này ý kiến của mọi người đều khác với cậu, phỏng chừng khó có thể làm được." Lý Hà Đồ nói.

"Không làm được thì quên đi! Khi Du Dương Tư một bước khó đi, bọn họ sẽ biết mình sai." Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.

Du Dương Tư cũng vừa đi ra, tình cờ nghe được lời này, sau đó cười nói: "Tề sư phụ, trên đời này không chỉ có ăn miếng trả miếng mà còn có rất nhiều trao đổi lợi ích! Nếu ngay cả trao đổi lợi ích mà còn không hiểu thì chắc chắn sẽ khó làm được chuyện lớn."

Tề Đẳng Nhàn nghe được lời này, ánh mắt trở nên lạnh lùng, liếc nhìn sang, nói: "Hả? Cậu nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ cậu đang tính toán chống lại tôi!"

Du Dương Tư bình tĩnh nói: “Tôi đã trở thành đà chủ Long Môn, tất nhiên sẽ có rất nhiều quân bài để đánh. Khi đó, tôi sẽ đánh bài với Triệu gia, Hồng bang, thậm chí là Diệp gia hoặc là Quý gia. Điều đó không phải là không thể."

Lý Hà Đồ không khỏi cau mày, ông ta không muốn đà chủ Hương Sơn Long Môn mắt đi mày lại với thế lực nào đó.

"Rất tốt!" Tề Đẳng Nhàn gật đầu với Du Dương Tư: "Tôi chỉ mong lúc cậu chơi bài cẩn thận một chút, đừng để mình bị thua đến phá sản. Càng không cần tìm cách lừa gạt, kẻo có người chặt ngón tay của cậu đấy."

Du Dương Tư cũng không nói chuyện đưa đẩy với Tề Đẳng Nhàn nữa, cậu ta lạnh lùng nói: “Tôi, Du Dương Tư, đã học tập khổ luyện chăm chỉ trong Vọng Nguyệt Các trong hai mươi năm, bây giờ đến lượt tôi đảm nhận vị trí này, bất cứ ai dám cản đường tôi thì chính là kẻ địch của tôi! Chỉ cần là kẻ địch của tôi, tôi sẽ khiến hắn tan xương nát thit. Cho nên Tề sư phụ, ngài tốt nhất đừng tìm tôi gây phiền phức."

Tề Đẳng Nhàn cười nhạo hai tiếng.

Lý Hà Đồ lại tiến một bước tới trước mặt hắn ta, cho người ngăn lại. Sau đó quay đầu lùng nói với Du Dương Tư: "Nói chuyện chú ý một chút!"

Du Dương Tư chắp tay với vị hội trưởng tổng hội Lý Hà Đồ này sau đó quay người rời đi.

"Có thể thấy, thái độ hiện tại của Long Môn đối với cậu cũng không nhiệt tình cho lắm, suy cho cùng là bởi vì cậu quá phiền phức."

“Trước đây cậu đã khiến toàn bộ Long Môn ở Ma Đô trở nên hỗn loạn, nhưng cũng may cuối cùng cũng ổn định lại, mọi người cũng không thèm nhắc tới cậu.”

"Nhưng trong cơn tức giận cậu lại đi cướp xe tù, thậm chí còn giết chết Tạ Cuồng Long, lập tức bị tuyên bố là kẻ phản quốc..."

“Cậu làm phản thì không sao, nhưng cậu có gan to đi tới Tam Phiên Tái Tư khoa giết chết mấy nhân vật quan trọng của Thượng Quan gia, đẩy mâu thuẫn giữa Long Môn chúng ta và Hồng bang lên đến đỉnh điểm.”

"Hơn nữa, cậu giết chết thành viên của Thượng Quan gia thì cũng thôi, thậm chí còn bắn vào đầu thiếu gia của Rothschild gia tộc, biến mình thành kẻ khủng bố!"

"Long Môn chúng ta vì hành động khốn kiếp đó của cậu đã chịu rất nhiều tổn thất!"

Lý Hà Đồ thở dài nói, bây giờ ông ta cũng cảm thấy đau đầu khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, anh chàng này thật có khả năng gây ra chuyện.

Tề Đẳng Nhàn vỗ vỗ vai Lý Hà Đồ Đồ nói: “Hội trưởng tổng bộ rộng lượng, cũng không thèm so đô với tôi những chuyện này khiến, tôi thực sự rất cảm kích! Đừng lo lắng, chỉ cần Du Dương Tư này không nhắm vào tôi là được. Tôi quá lười để đối phó với cậu ta."

Lý Hà Đồ gật đầu nói: "Ừ."

Tề Đẳng Nhàn quay người rời đi.

Nhưng vừa rời đi, Du Dương Tư đã gọi điện thoại bố trí nhân lực nhắm vào Hứa Trường Ca.

La Lôi đồng ý: "Cháu làm như vậy là đúng. Muốn làm đà chủ của Hương Sơn Long Môn, cháu phải tỏ ra đủ cứng rắn! Làm cho người ta sợ cháu, không dám tranh với cháu."

“Chờ tên họ Hứu này rút lui thì dù cho tên họ Tề kia có muốn đẩy cậu ta lên vị trí cũng là điều không thể”.

"Tuy nhiên, hãy cẩn thận đừng lạm dụng quá mức."

Du Dương Tư cười nói: “Cháu đương nhiên biết, tên họ Tề là kẻ thù của quốc gia. Dù sao cũng phải chừa cho hắn chút mặt mũi, ra tay giáo huấn tên Hứa Trường Ca kia một chút là được."
Chương 1113 Phu nhân tài phiệt xinh đẹp

Khi Tề Đẳng Nhàn gõ cửa nhà Tôn phu nhân thì nữ tài phiệt xinh đẹp này đang bảo dưỡng.

Khi nhìn thấy là anh, sắc mặt lập tức tối sầm, phanh một tiếng, trực tiếp đóng sầm cửa lại.

Rõ ràng, sự độ lượng của phu nhân tài phiệt xinh đẹp không quá lớn. Mấy ngày nay Tề Đẳng Nhàn không liên lạc với cô ta thì vẫn là một chuyện không hay.

Tuy nhiên, đây không phải là chuyện gì khó khăn đối với Tề Đẳng Nhàn. Dù sao trong nhà tù U Đô, có những kẻ hung hãn chuyên đánh cắp đầu đạn hạt nhân, anh có thể tìm người học cách bẻ khóa. Theo logic thì không thành vấn đề phải không?

Vì vậy, Tề Đẳng Nhàn dễ như trở bàn tay mở được lỗ khóa.

"Anh vào bằng cách nào?" Tôn Dĩnh Thục tức giận ngồi trên sô pha bôi kem dưỡng da lên bắp chân, khi thấy Tề Đẳng Nhàn vẫn có thể đi vào cô không khỏi kinh ngạc lắp bắp.

"Xuyên tường! Luyện võ đến trình độ của tôi, có thể xuyên tường, có thể độn thổ." Tề Đẳng Nhàn nói.

Sắc mặt Tôn Dĩnh Thục tối sầm, cô ta chỉ vào cửa nói: "Ra ngoài, hiện tại tôi không muốn nhìn thấy anh!"

Tề Đẳng Nhàn mặt dày tất nhiên người thường không thể so sánh được, anh nhàn nhã ngồi xuống ghế sô pha, nói: “Mấy ngày nay tôi bận quá, cô biết đấy, anh Lôi đã qua đời, tôi cần phải xử lý rất nhiều việc phức tạp.”

Sắc mặt Tôn Dĩnh Thục dịu đi một chút, nhưng trong lòng vẫn tức giận, lạnh lùng nói: "Tôi gọi anh, vì sao anh thường xuyên không nhận điện?"

Trong đầu Tề Đẳng Nhàn nghĩ: "Tôi có thể nhận được à? Nếu thư ký Dương nghe được, anh em còn ổn được không?"

Nhưng ngoài miệng anh lại nói: “Không phải là do quá bận sao? Cô không biết đâu, gần đây xảy ra nhiều chuyện đến mức một cái đầu của tôi cũng sắp thành hai cái. Hôm nay tôi đến được vì tình cờ đến chỗ này làm việc cùng người khác."

Tôn Dĩnh Thục hỏi: “Cho nên, anh nhân tiện đến tìm tôi sao?”

"Đương nhiên là không. Nói chuyện xong tôi đã nóng lòng muốn đến đây! Dù sao, tôi nhớ phu nhân hết lần này đến lần khác, thưa cô." Tề Đẳng Nhàn đưa tay lấy kem dưỡng da ra, bôi lên lòng bàn tay. Kéo đôi chân có thể nói là hoàn mỹ của phu nhân tài phiêt xinh đẹp kia đến tay, giúp cô ta bôi kem lên.

Bắp chân của Tôn phu nhân thật sự rất đẹp, thon dài mảnh khảnh, đường cong duyên dáng, giống như một yêu đao, quả thực không thể chê vào đâu được.

Cơn giận của Tôn Dĩnh Thục cũng đã tiêu tan khi thấy anh ân cần như vậy.

"Cốc cốc cốc--"

Lúc này, có tiếng gõ cửa.

Thư ký của Tôn Dĩnh Thục tới, cô ta trông hơi vội vàng.

Tôn Dĩnh Thục thu chân lại, nhẹ nhàng hỏi thư ký: "Có chuyện gì?"

Thư ký nói: "Phu nhân... Cô Lý đã đưa ra yêu cầu với tổng bộ, muốn tổng bộ lấy lại một phần quyền lực ở thị trường Hoa Quốc của cô, giao cho cô ta xử lý."

Tôn Dĩnh Thục nghe vậy lập tức tức giận, lạnh lùng nói: "Con khốn này thật sự chống lại tôi ở khắp nơi! Cho rằng có thể yên tâm lấy được vốn cổ phần của tàu thuyền Lôi thị sao?"

Thư ký vẻ mặt khó coi nói: "Phu nhân, ngay cả bên trong Thôi gia cũng đang hoảng sợ, cho rằng thị trường Hoa Quốc sẽ bị cô Lý cướp đi."

Tôn Dĩnh Thục cười lạnh nói: "Bọn họ sợ quái gì, muốn chết cùng là tôi chết trước! Bọn họ chỉ lo lắng số tiền năm nay kiếm được sẽ ít đi."

Nói xong, Tôn Dĩnh Thục nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn.

“Nếu Lý Toàn Chân thực sự có được một phần cổ phần trong tàu thuyền Lôi thị thì cô ta có thể lấy đây làm điểm tựa để lợi dụng vấn đề, từ đó ảnh hưởng đến quyền lực của tôi trên thị trường Hoa Quốc…” Tôn Dĩnh Thục nghiêm túc nói với Tề Đẳng Nhàn.

Xét cho cùng, quy mô của Tàu thuyền Lôi thị không hề nhỏ, nếu Lý Toàn Chân thực sự có được cổ phiếu thì có thể tự mình lên tiếng trong Tàu thuyền Lôi thị. Tài phiệt Thượng Tinh tất nhiên sẽ suy xét đến việc có nên chia thêm quyền lực ở thị trường Hoa Quốc cho cô ta để cô ta thuận tiện vận hành hay không.

Tề Đẳng Nhàn nói: "Yên tâm, tôi đã nói rồi, không ai có thể động tới Tàu thuyền Lôi thị, Tàu thuyền Lôi thị cuối cùng vẫn sẽ ở trong tay Lôi gia!"

Tôn Dĩnh Thục hít một hơi thật sâu và nói: "Ý tôi là, anh có thể cho tôi tham gia không? Chia một chút là đủ, không cần quá nhiều."

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, nói: "Chuyện này tuyệt đối không được. Yêu cầu này của cô quá quá đáng, tôi không thể đáp ứng."

Tôn Dĩnh Thục nói: “Nếu anh có thể giúp Tàu thuyền Lôi thị, vậy việc nhỏ này đương nhiên anh cũng có thể làm được.”

"Tôi có thể mời cô và Lôi Chấn Kỳ cùng Lôi Chấn Lâm nói chuyện, có thể nói chuyện hay không, còn phải xem sự thành tâm của cô. Để tự tôi lên tiếng thì tuyệt đối không được!" Tề Đẳng Nhàn vẫn rất có nguyên tắc. Tuy rằng đã thân mật với Tôn phu nhân đến mười tám centimet, nhưng loại chuyện này, tuyệt đối không được dễ dàng nhả ra.

Bằng không, có một thì sẽ có hai, có hai thì sẽ có ba.

Tôn Dĩnh Thục vẫy tay cho thư ký lui ra, bất đắc dĩ thở dài nói: "Vậy lát nữa tôi sẽ nói chuyện với bọn họ, hy vọng sẽ có tác dụng gì đó."

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy điều này gần như không thể xảy ra, dù sao tàu thuyền Lôi thị cũng không đầu tư nước ngoài.

Cho dù Tôn Dĩnh Thục đến với ý tốt thì cô ta cũng là thành viên của Tài phiệt Thượng Tinh thuộc về đầu tư nước ngoài.

Tàu thuyền Lôi thị trước đây không chấp nhận đầu tư nước ngoài và trong tương lai cũng sẽ không chấp nhận đầu tư nước ngoài.

Đương nhiên, Giáo Đình không thể tính là ngoại vốn, dù sao cũng chỉ là danh xưng dùng để răn đe những người có dã tâm kia mà thôi.

Thư ký vừa rời đi, khung cảnh trở nên có chút lúng túng, Tôn Dĩnh Thục cũng có chút khó chịu, lẽ ra cô ta không nên đề cập chuyện này với Tề Đẳng Nhàn, bầu không khí nhất thời trở nên có chút cứng ngắc.

Tuy nhiên, Tề Đẳng Nhàn lại tự nhiên nắm lấy bàn tay mảnh mai của phu nhân tài phiệt xinh đẹp, nói: "Đừng lo lắng, tôi có thể đảm bảo rằng, có tôi ở đây, cô sẽ có thể giữ được quyền sở hữu tài sản cho riêng mình."

Tôn Dĩnh Thục nói: "Trong mắt anh, tôi chỉ là một người phụ nữ quan tâm đến tiền bạc và quyền lực ư?"

Trong đầu Tề Đẳng Nhàn nghĩ: "Đúng vậy."

Nhưng anh lại trái lương tâm, nói: “Tất nhiên là không, trong mắt tôi, cô là một người phụ nữ dịu dàng, tốt bụng, tháo vát, xinh đẹp và đáng yêu”.

Trong lòng Tôn Dĩnh Thục cảm thấy rất thoải mái. Hiện tại nghe anh nói chuyện đã không còn chói tai như trước kia. Thường xuyên nói vài lời rất ấm lòng, khiến cô ta cảm thấy được khuây khỏa.

"Việc con người bị ám ảnh bởi sự giàu có và quyền lực là điều dễ hiểu. Suy cho cùng thì ai cũng muốn sống một cuộc sống giàu có. Tuy nhiên, chúng ta cũng phải bảo vệ cho điểm mấu chốt, không để ham muốn nuốt chửng nhân cách và tính cách của mình." Tề Đẳng Nhàn nói.

"Ừm..." Tôn Dĩnh Thục ngoan ngoãn nghe lời.

Trò chuyện một lúc, Tôn Dĩnh Thục sai người hầu chuẩn bị bữa tối, còn đặc biệt gọi món cá hấp.

Khi Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy cá, đầu không khỏi đau nhức.

Phu nhân tài phiệt xinh đẹp này đang khao khát điều đó, cuối cùng thì thể xác và tinh thần đã ở không ba mươi năm, thật vất vả mới có một người đàn ông có thể lấp đầy. Ở phương diện này, nhu cầu lớn hơn một chút cũng là điều hết sức bình thường.

Dù sao Hương Sơn ở phía Nam nên muỗi rất nhiều.

Tề Đẳng Nhàn cũng là người ân cần chu đáo, ấm áp, là người tình cảm nhất Trung Hải cho nên đã giúp Tôn phu nhân bạch bạch đánh muỗi đến tận hai ba giờ đêm, mới coi như đâm chết hết lũ muỗi khó chịu.

Sáng sớm hôm sau khi mở mắt ra, Tề Đẳng Nhàn cảm giác như mình đang bị trói lại, nhìn kỹ thì hóa ra là vị phu nhân tài phiệt xinh đẹp đang quấn lấy anh như một con bạch tuộc.

“Tề tổng giám mục.” Tôn phu nhân mở mắt ra, nhẹ giọng gọi.

"Hả?" Tề Đẳng Nhàn hỏi.

"Chữ Đại trước chữ giám mục là một động từ." Tôn Dĩnh Thục đỏ mặt, giọng nói êm ái, chậm rãi cọ xát thân hình thướt tha.

“Đại sáng sớm không tốt lắm đâu, để tôi nghỉ ngơi đi.” Tề Đẳng Nhàn nói.

"Làm thì làm, không được là không được. Nghỉ ngơi một chút là có ý gì?" Tôn Dĩnh Thục hống hách lại tức giận quát lên.

Tề Đẳng Nhàn hít thở không thông, ôi, khó trách thần tượng Mạnh Đức lại có đam mê như vậy, quyến rũ lại phóng khoáng như vậy, con gái thật sự không có.
Chương 1114 Cảm giác được bao dưỡng

Đối với phu nhân tài phiệt xinh đẹp mà nói, thanh xuân và tuổi trẻ quan trọng hơn quyền lực và của cải, dù sao cô ấy cũng đã ba mươi tuổi rồi.

Đối với cô mà nói, sống ba mươi năm này thật lãng phí, nhất là mấy năm sau khi gả vào Thôi gia, quả thực là lãng phí thanh xuân và sắc đẹp.

Vì vậy, cô phải bù đắp.

May mắn thay, Tề tổng giám mục có thể chất mạnh mẽ, nếu không, có thể phải theo vết xe đổ của ông Thôi, dùng nhân sâm để tiếp tục cuộc sống của mình.

"Quả nhiên, thợ săn cao cấp thường lấy thân phận con mồi để xuất hiện." Tề Đẳng Nhàn nhìn Tôn Dĩnh Thục tràn trề sức sống bắn ra bốn phía, không khỏi thở dài.

Tề Đẳng Nhàn thu dọn xong chuẩn bị ra ngoài tìm Trần Bá Hạ, thu tiền trước rồi mới nói chuyện.

Mặc dù Tề Đẳng Nhàn và ông ta có thù giết con trai, có thể nói là không đội trời chung nhưng sổ sách với ông ta cũng rất chí mạng.

"Hàn Chính Minh, phó giám tuyển của Taekwondo Taiyi bị Liễu Tông nham đánh gãy chân, Hàn Thành Tuấn, võ sĩ số một ở Cao Lệ, không ra mặt để phục hồi vị trí của mình sao?" Tề Đẳng Nhàn nghĩ tới chuyện này bèn hỏi Tôn Dĩnh Thục đang ngồi trang điểm ở bên cạnh.

Tôn Dĩnh Thục ngồi trước bàn trang điểm, bộ dáng đoan trang, không nhìn ra được chút điên cuồng nào của việc "cưỡi giám mục" lúc buổi sáng.

Cô ấy nhẹ nhàng nói: “Dù sao Hàn Thành Tuấn cũng là võ sĩ số một ở Cao Lệ, bận rộn là chuyện bình thường. Hơn nữa, Liễu Tông Nham cũng không phải người tốt gì. Hắn có danh tiếng lớn ở Kiệt Bành quốc, cho nên không đánh để đi hàng ngàn dặm xa xôi để tìm đến nơi này."

"Nhưng tôi ước gì hắn có thể tới, anh có thể trực tiếp đánh hắn liệt nửa người, sau đó tôi mới có thể lấy lại bảng hiệu của cha mình."

"Danh tiếng của nhà họ Tôn đã bị Taiyi Taekwondo hủy hoại."

Cha của Tôn Dĩnh Thục trước đây là một võ sĩ tương đối nổi tiếng ở Cao Lệ, nhưng ông đã bị Hàn Thành Tuấn đánh bại. Từ đó không thể gượng dậy nổi, thanh danh của Tôn gia cũng mất hết.

Chấp niệm của cô về việc lấy lại bảng hiệu của Tôn gia rất sâu.

Sau khi đặt thỏi son hồng xuống, phu nhân tài phiệt xinh đẹp nhẹ nhàng giơ tay phải lên, thò ngón út ra và chấm nhẹ một cách duyên dáng lên khóe môi, lộ ra sự quyến rũ và mê hoặc của mình.

Tề Đẳng Nhàn ngắm nhìn người đẹp trong gương trang điểm, phải thừa nhận rằng khí chất duyên dáng và trưởng thành của Tôn phu nhân không phải là thứ mà phụ nữ bình thường có thể sở hữu, rất hấp dẫn.

"Chờ đến khi chuyện ở Hương Sơn được ấn định, tôi sẽ về Cao Lệ. Tôi phải chứng kiến con khốn Lý Toàn Chân kia bị diệt mới có thể an tâm." Tôn Dĩnh Thục quay lại và nói với Tề Đẳng Nhàn.

"Cho nên, nếu như hai ngày này anh có thể tới tìm tôi thì cứ tận lực mà đến nhé!"

Khi nói ra lời này, trong giọng điệu của cô không khỏi mang theo chút buồn bã và oán hận, nghe xong Tề Đẳng Nhàn cũng nổi da gà.

Vừa nói, Tôn Dĩnh Thục lại mở ngăn kéo ra, từ trong đó lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, nói: "Anh muốn xây dựng nhà thờ lớn ở Nam Dương chắc chắn sẽ phải tổn không ít tiền. Tổng giám mục anh đã tốn nhiều như vậy, còn thiếu của người dân Tuyết Quốc rất nhiều…”

“Mặc dù tôi là nhân vật cấp cao trong tài phiệt Thượng Tinh, nhưng trong tay tôi không có nhiều tiền riêng.”

"Trong tấm thẻ này có lẽ có hơn 60 triệu lượng, anh dùng trước đi."

Tề Đẳng Nhàn không khỏi sửng sốt một lát, trong lòng có chút cảm động, sau đó lại cảm thấy có gì đó không ổn, vô thức nói: “Ông đây bán nghệ không bán thân!”

Anh có cảm giác như bị một cô vợ xinh đẹp của tài phiệt nào đó mua dâm. Dù sao Tôn phu nhân thoải mái đã móc ra 60 triệu lượng vàng, điều này khiến anh cảm thấy có gì đó lấn cấn.

Tôn Dĩnh Thục cũng sửng sốt, hừ lạnh nói: "Đừng đánh đồng tôi. Lòng tốt mà bị coi như lòng lang dạ thú!"

Nói xong, Tôn Dĩnh Thục chuẩn bị trực tiếp cất tiền đi.

Tề Đẳng Nhàn sải bước tiến về phía trước, dùng tay giật lấy tấm thẻ, cười nói: "Nói đùa thôi, có thể ăn cơm cùng phu nhân chính là mơ ước của tôi!"

Tôn Dĩnh Thục khó chịu liếc người này một cái, bất đắc dĩ nói: "Tôi chỉ có thể ủng hộ anh đến mức đó, anh mà hỏi nữa thì tôi cũng không có!"

"Yên tâm, yên tâm, thế là đủ rồi! Với số tiền của cô, nhà thờ lớn kia cũng gần như có thể hoàn thành." Tề Đẳng Nhàn nói.

Kỳ thực, nhà thờ lớn ở Nam Dương vẫn đang thiếu tiền. Nói như vậy chỉ để trấn an Tôn phu nhân mà thôi.

Trước đây Tề Đẳng Nhàn dành thời gian và tiền bạc ở Nam Dương, đồng thời nhờ Trần Ngư thu mua một số bộ sưu tập cao cấp liên quan đến lịch sử của thánh giáo từ các nhà sưu tập lớn trên toàn thế giới, chi phí thực sự không hề nhỏ.

Anh xây dựng nhà thờ lớn này, tất nhiên là vì đã hứa với giáo hoàng. Đồng thời cũng là vì có thể củng cố địa vị của Trần gia ở Nam Dương.

Khi đó, nếu có thể khiến cho cả giáo ddunhf ủng hộ Trần gia thì ở Nam Dương muốn lay động Trần gia càng thêm khó khăn.

"Tôi chỉ đùa anh thôi. Nếu anh không có đủ tiền thì có thể nói cho tôi biết, anh đã giúp tôi liên hệ với Trần gia ở Nam Dương lập nghiệp, tôi tự mình lấy ra một phần giúp anh xây nhà thờ lớn cũng không phải là không được." Tôn Dĩnh Thục lặng lẽ nói.

"A... Cảm giác được phú bà bao dưỡng thật tốt quá!" Tề Đẳng Nhàn sửng sốt. Sau đó, trong lòng không khỏi cảm thán một câu.

Sau khi chia tay Tôn Dĩnh Thục, Tề Đẳng Nhàn đi thẳng đến phân đà Hương Sơn Long Môn.

Phân đà Hương Sơn Long Môn nằm trong một quán trà lớn, ngay khi vừa đến Tề Đẳng Nhàn đã được một số cao thủ chú ý.

Có người nhận ra Tề Đẳng Nhàn, lập tức truyền tin khiến cho toàn bộ phó trụ của Hương Sơn Long Môn đều căng thẳng như đang lâm đại địch.

Trên thế giới, một người mà có thể khiến một tổ chức trở nên căng thẳng như vậy không có nhiều lắm.

Dù sao, danh tiếng của Tề Đẳng Nhàn quá vang dội, lại có phần quá ác độc.

"Tề sư phụ, phân đà Hương Sơn Long Môn chúng ta không có quan hệ gì với ngài, ngài tới đây làm gì?" Một vị cao thủ chặn cửa, nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, chậm rãi hỏi.

Khi nói chuyện có vẻ lo lắng, khiến giọng điệu có chút cứng ngắc.

Tề Đẳng Nhàn, mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Tôi đang tìm đà chủ Trần Bá Hạ, trong tay tôi có một thứ, chắc chắn ông ta rất quan tâm, làm phiền cậu vào thông báo được không?”

Tên cao thủ này cau mày nói: "Nếu tôi nói không thì sao?"

Tề Đẳng Nhàn: “Vậy thì tôi sẽ giẫm lên thi thể của cậu đi vào.”

Sắc mặt tên cao thủ này lập tức căng thẳng, sau khi suy nghĩ, cậu ta thành thật xoay người đi vào thông báo.

Trần Bá Hạ biết được Tề Đẳng Nhàn chủ động đến phân đà Long Môn tìm mình, không khỏi hung ác nhướng mày, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao cậu ta dám tới?"

Ông ta đứng dậy, lạnh lùng nói: "Lập tức bố trí tay súng, chỉ cần tôi ra lệnh, các ngươi sẽ bắn cậu ta thành cái sàng!"

Ông ta biết rõ Tề Đẳng Nhàn rất đáng sợ, cho nên không dám sơ suất, tự mình chỉ ra vị trí của các tay súng cường đại dưới quyền, tránh bị bắt được kẽ hở.

Các tay súng lần lượt ẩn nấp, tránh trong những góc gần như không thể nhận ra, chờ đợi Tề Đẳng Nhàn đến.

Sau khi sắp xếp xong, Trần Bá Hạ xua tay nói: "Cho cậu ta vào đi, tôi muốn xem cậu ta có thứ gì khiến tôi hứng thú!"

Ông ta hận Tề Đẳng Nhàn đến cực điểm, dù sao Trần Hùng Phi chết trong tay anh. Ngày đó trên du thuyền anh còn nói những lời kinh tởm như vậy, nếu không giết anh thì ông ta sẽ có lỗi với linh hồn con trai mình trên trời!

"Tề sư phụ, Trần đà chủ mời ngài vào."

Tề Đẳng Nhàn nghe xong, cười khúc khích, chắp hai tay sau lưng thong thả bước vào quán trà, giống như tản bộ trong sân vắng, căn bản không quan tâm đến nguy cơ tiềm ẩn.
Chương 1115 Không quá đáng chứ

Tề Đẳng Nhàn một mình bước vào suối nước nóng của người khác lại giống như không có gì xảy ra.

Còn các thành viên Long Môn có mặt đều như đang đối mặt với kẻ thù lớn, vẻ mặt như thể cha mẹ đã chết, nhìn qua dường như rất kiêng kỵ Tề Đẳng Nhàn.

Người có tên, cây có bóng!

Mọi người ở Hương Sơn đều rất rõ ràng về cuộc chém giết của Tề Đẳng Nhàn, biết rằng tên này là một tồn tại vô cùng đáng sợ.

Hiện tại, có thể nói một ánh mắt, một động tác, một câu nói đơn giản của Tề Đẳng Nhàn đều có thể khơi dậy cảm xúc của bọn họ.

Khi Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy Trần Bá Hạ, anh vẫn rất đĩnh đạc ngồi xuống đối diện ông ta, sau đó cười ha ha nói: "Trần đà chủ, lâu rồi không gặp?"

Anh cảm thấy cách gọi "Trần đà chủ" này không hay lắm, dù sao Trần đà chủ trong phim là người duy nhất chết trong bgm. Quả thực chính là một sự sỉ nhục đối với giới võ thuật.

Trần Bá Hạ lạnh lùng nhìn Tề Đẳng Nhàn, lạnh lùng nói: "Hhình như tôi và Tề sư phụ không có giao tình gì phải không? Tề sư phụ tới đây tìm tôi, có chuyện gì vậy!"

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười với Trần Bá Hạ và nói: "Trần đà chủ, lúc này tôi đã nói, trong tay tôi có thứ mà ông cần."

Trần Bá Hạ không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm anh, trong mắt tràn đầy hận ý. Ông ta chỉ có một người con trai là Trần Hùng Phi, hiện tại Trần Hùng Phi đã chết, gia nghiệp to lớn này ai sẽ kế thừa?

Tuy nhiên, người ở giang hồ rốt cuộc cũng sẽ chết ở trong giang hồ. Ông ta đã dám đẩy con trai mình ra ngoài để nhắm vào Tề Đẳng Nhàn trong đại hội võ thuật thì tất nhiên phải chuẩn bị sẵn sàng việc có thể bị Tề Đẳng Nhàn bóp chết.

Tề Đẳng Nhàn lấy từ trong ngực ra một chiếc ổ cứng, nhẹ nhàng nói: “Trần đà chủ, những việc làm phi pháp mà ông làm với Tiêu Tinh năm đó đều được ghi lại ở đây! Tôi nghe nói Tổng hội Long Môn vẫn luôn muốn động tới ông từ lâu rồi rồi."

Trần Bá Hạ không khỏi giật mình, ánh mắt rơi vào ổ cứng trong tay Tề Đẳng Nhàn, nói: “Cậu từ đâu đến đây?”

Tề Đẳng Nhàn ngẩn người nói: "Nhà tù U Đô! Giáo Đình của Giáo Đình!"

Khóe miệng Trần Bá giật giật, lạnh lùng nói: "Ý tôi là, ổ cứng này cậu lấy ở đâu ra?"

"Tiêu Tinh lâu, tên buôn lậu lớn này ẩn náu trong tam giác độc âm thầm làm giàu. Hắn ta thuê một lãnh chúa để cùng nhau trồng thuốc phiện. Tôi đã mua nó từ trong tay hắn." Tề Đẳng Nhàn cười nói.

"Không thể nào, Tiêu Tinh biết nếu những số liệu này bị lộ ra sẽ gây hậu quả nghiêm trọng! Hắn không thể bán thứ này cho cậu, bởi vì có quá nhiều người liên quan." Trần Bá Hạ nheo mắt cười lạnh.

Khi sự việc của Tiêu Tinh bị bại lộ vào năm đó, ngay cả những ông chủ cao cấp nhất của Đế Đô cũng trực tiếp kêu gọi để hắn ta sớm trốn thoát, có thể tưởng tượng năm đó có bao nhiêu thế lực tham gia vào vụ án lớn.

May mắn thay, sau khi Tiêu Tinh bỏ chạy, hắn ta đã đến Tam giác độc, nếu không sẽ bị bắt rồi diệt khẩu sớm.

Thậm chí, giá dầu còn bị hạ xuống một thời gian vì Tiêu Tinh, có thể thấy rắc rối lúc đầu lớn đến mức nào.

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Được rồi, để ông đoán đúng mất rồi. Đúng là không phải tôi mua của Tiêu Tinh, mà là giật của hắn ta!"

Trần Bá Hạ nghe được lời này cũng không có gì ngạc nhiên, Tề Đẳng Nhàn có võ công như vậy, trên thế giới lớn này chạy đi đâu chẳng được? Ngay cả Hồng Cung ở Tuyết Quốc, anh cũng có năng lực xuất nhập.

Trần Bá Hạ biết ổ cứng này có lẽ không phải là giả, vì thế trầm ngâm một lát, lạnh lùng nói: "Cậu muốn thế nào?"

"Ngoài tiền ra, tôi còn có thể đòi hỏi gì nữa! Trần đà chủ cũng biết tôi bây giờ là một đầy tớ trung thành của Thánh chủ. Tôi sẽ nỗ lực truyền bá đạo thống của ngài. Tôi đang xây dựng một nhà thờ lớn nhất và huy hoàng nhất ở Nam Dương, cần rất nhiều rất nhiều tiền." Tề Đẳng Nhàn nói rất quang minh chính đại. Xin tiền không có gì đáng xấu hổ, đối với tình trạng hiện tại của anh, không có tiền mới đáng xấu hổ nhất.

Nghe xong lời này, Trần Bá Hạ không khỏi cười lạnh nói: "Tề sư phụ thật là thẳng thắn!"

Tề Đẳng Nhàn: “Không có cách nào. Ai bảo tôi lại là đầy tớ trung thành của Thánh chủ chứ, một con cừu non ngoan ngoãn!”

Sắc mặt Trần Bá Hạ tối sầm, nói: "Cậu muốn bao nhiêu?"

Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi đã tính ra, ông và Tiêu Tinh làm ăn phi pháp tổng cộng kiếm được gần 800 triệu, tôi không cần nhiều hơn, chỉ cần 800 triệu, không quá đáng đúng không?”

Anh nói chuyện rất bình thường, nhưng câu cuối cùng “không quá đáng đúng không” có vẻ chân thực quá mức.

Quả nhiên nghe được câu này, sắc mặt Trần Bá Hạ trở nên cực kỳ khó coi, ngay cả những người xung quanh cũng lộ ra vẻ tức giận.

Mẹ kiếp, quả thực là công phu sư tử ngoạm. Một cái ổ cứng hỏng mà muốn 800 triệu? Không bằng đoạt thẳng tay là được!

Tề Đẳng Nhàn nhìn vẻ mặt của họ, nhưng không khỏi cười khẩy, nói: "Các người biết đấy, khi tên khủng bố Tề Đẳng Nhàn bắt cóc thiếu gia của Quý gia, Quý gia đã đưa ra bao nhiêu? Hai tỷ vàng!"

"Tôi là hồng y tổng giám mục Tề Đẳng Nhàn, chỉ cần 800 triệu, đã coi như là nể mặt Thánh Chủ rồi!"

“Dù sao thì tôi cũng không phải là người tham lam.”

Những người có mặt nghe được câu này đều muốn dùng dao chọc vào mặt anh xem có thể khoét một lỗ hay không.

Người này mặt dày quá, còn có thể nói ra những lời tục tĩu như vậy? Mặt đâu? Còn muốn nó không!

Không thể ăn bánh kếp! Không thể ăn cá chiên hương vị! Không thể ăn cánh thơm và cơm!

“Nhiều quá!” Trần Bá không biểu tình đáp lại, giọng điệu lại rất không vui.

"Ông cảm thấy quá nhiều sao? Được rồi, sau này tôi sẽ bán nó cho những người trong Tổng hội Long Môn, họ sẽ không cho rằng thế là quá nhiều!" Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng nói.

Hôm qua anh mới bán dữ liệu sao lưu ổ cứng cho Lý Hà Đồ, lấy 80 triệu từ Lý Hà Đồ, hôm nay lại định bán cho Trần Bá Hạ.

Nghe được lời uy hiếp này, Trần Bá Hạ thật sự cảm thấy da đầu ngứa ran, nếu người của Tổng hội bắt được loại chứng cứ xác thực này, thì cuộc sống sau này của ông ta quả thực sẽ rất bi thảm.

Trầm ngâm một lúc, trên mặt Trần Bá Hạ lộ ra nụ cười nghiêm túc, nói: "Tề sư phụ có cảm thấy võ công của mình là vô địch thiên hạ, ngay cả súng cũng không sợ!"

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Không phải tôi ngông cuồng, ý tôi là… các vị ngồi ở đây đều là rác rưởi! Bao gồm hơn chục tay súng các người phục kích trong góc, bọn họ cũng không đủ để làm món nhắm rượu cho tôi."

“Hơn nữa, hiện tại tôi lại là hồng y tổng giám mục. Trước khi tới, tôi đã liên lạc với kỵ sĩ Thánh giáo.”

"Nếu như tôi đến đây mà có gì không hay xảy ra. Chậm nhất là đêm nay, kỵ sĩ Thánh giáo sẽ từ Europa tới, coi phân đà Hương Sơn Long Môn các người là dị giáo, một hơi dọn sạch!"

Khi anh nói lời này, vẻ mặt thoải mái, giọng nói bình tĩnh, như thể anh không hề coi trọng những uy hiếp ẩn giấu trong bóng tối đó một chút nào.

Trần Bá Hạ nghe Tề Đẳng Nhàn nói, sắc mặt trở nên u ám, bất an, đương nhiên ông ta rất muốn lập tức báo thù cho con trai mình.

Tuy nhiên, xét về thực lực và địa vị của Tề Đẳng Nhàn thì quả thực không dễ đối phó như vậy.

Nếu ra lệnh bắn sẽ xé rách mặt. Khi đó, những gì đang có ở trong tay Tề Đẳng Nhàn sẽ chảy ra ngoài, cộng với áp lực của Giáo Đình, ông ta thực sự có thể chỉ còn một con đường chết.

Suy nghĩ, Trần Bá hạ tay xuống, ngăn cản các tay súng ẩn nấp trong bóng tối nổ súng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tuyệt Thế Thần Y!
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom