• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tuyệt Thế Cường Long (5 Viewers)

  • Chương 1106-1110

Chương 1106
“Trở lại Đế Đô, nếu có thể gặp mẹ tôi, giúp tôi hỏi thăm một câu.” Tề Đẳng Nhàn nói.
“ Được” yêu cầu vô cùng đơn giản này, Từ Ngạo Tuyết đương nhiên sẽ không cự tuyệt, nếu không có vẻ mình quá keo kiệt.
Xe đã chạy vào bãi đỗ xe ngầm của sân bay.
Sau khi dừng lại giữa chỗ đậu xe, Từ Ngạo Tuyết cởi dây an toàn, đẩy cửa xuống xe.
Tề Đẳng Nhàn theo xuống xe, tiễn cũng phải đến nơi đến chốn, dù thế nào cũng phải đưa cô an toàn lên máy bay mới có thể đi.
Lần chia tay này của hai người, cũng không có ấm áp như tình nhân.
“Được rồi, đưa đến đây đi, tôi nghĩ không bao lâu nữa chúng ta sẽ gặp nhau.” Từ Ngạo Tuyết ngạo nghễ đứng, giày cao gót bảy cm làm cho hai chân cô nhìn qua càng thêm thon dài thẳng tắp.
“Trước khi chia tay không nên làm gì sao?” Tề Đẳng Nhàn cười nói, vươn hai tay về phía Từ Ngạo Tuyết.
Từ Ngạo Tuyết cười nhạo một tiếng, còn muốn ôm?!
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Tôi chiếu cố cô như vậy, còn đem biệt thự cô đã bán đi mua về, cô không nên cám ơn tôi sao?”
Từ Ngạo Tuyết sửng sốt, sau đó trực tiếp nhào vào trong ngực hắn.
Tề Đẳng Nhàn ôm đoàn ôn hương nhuyễn ngọc này, có chút thở dài.
Từ Ngạo Tuyết thấp giọng nói: “Tôi là phải cám ơn anh, nếu như không phải anh, tôi chỉ sợ không có dũng khí sống sót đến bây giờ!”
Những lời này của Từ Ngạo Tuyết không phải không có lý, sau khi cô ta thất bại vô cùng chán chường, là Tề Bình Nhàn đối với cô ta hết lần này đến lần khác làm nhục, làm cho trong lòng cô ta dâng lên ngọn lửa báo thù.
Cô ta sở dĩ bức thiết muốn quay trở lại, chính là bởi vì thầm nghĩ báo thù, đem chính bản thân thừa nhận khuất nhục, trăm ngàn lần trả lại cho Tề Bình Nhàn!
“Vẫn là câu nói kia, hy vọng cô sau này không có mê muội.” Tề Đẳng Nhàn cười cười, thản nhiên nói.
Từ Ngạo Tuyết nghiêm túc ngẩng đầu nhìn Tề Đẳng Nhàn, một lát sau, cô ta khẽ gật đầu, nói: “Hy vọng trước khi tôi giết chết anh, anh đừng bị những người khác giết!”
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Sẽ không đâu, chân của cô đẹp như vậy, tôi không nỡ chết.”
Sau đó, Từ Ngạo Tuyết cảm giác được một đôi tay An Lộc Sơn bò lên đùi sau của mình.
Có lẽ là gần đây chịu nhiều khinh bạc như vậy, giờ khắc này, cô lại không có cảm giác chán ghét gì.
Từ Ngạo Tuyết cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi, trước khi tiến vào lối đi, quay đầu lại, thấy Tề Đẳng Nhàn còn đang nhìn cô ta.
Cô ta đưa tay phải của mình lên, để ở dưới cổ, chậm rãi làm một động tác cắt cổ.
Tề Đẳng Nhàn nhìn không khỏi cười, nghiêng đầu, bĩu môi làm động tác hôn gió.
Nhưng lúc này, trong ánh mắt Từ Ngạo Tuyết, chỉ còn lại có một mảnh sương lạnh, cô ta trở lại Đế Đô, lại trở thành Từ tổng làm cho người người sợ hãi kia!
“Dù sao cũng là nữ nhân được đánh giá là cặp bài trùng với Ngọc Tiểu Long, chinh phục, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.” Tề Đẳng Nhàn bỏ tay vào túi, khẽ cười cười, đưa mắt nhìn bóng lưng kiêu ngạo của Từ Ngạo Tuyết biến mất trong biển người.
Thời khắc Từ Ngạo Tuyết bước lên máy bay, có một loại thoải mái khó hiểu, cũng như, cũng có một loại mất mát khó hiểu.
Chương 1107 Bệ hạ giá lâm

Trò cười người cướp ta, ta đoạt người cuối cùng vẫn không thể tiếp tục kéo dài.

Bởi vì, phía chính phủ Hương Sơn phản ứng rất nhanh, ngay trong ngày liền bắt đầu, trước cửa các cửa hàng trang sức đều có một chiếc xe cảnh sát bảo vệ 24/24, không ai dám ngược gió gây án.

Chuyện này làm cho Tề Đẳng Nhàn không khỏi than thở một trận, cảm thấy có hơi đáng tiếc, vừa mới cướp được mấy chục triệu vào tay đã không cơ hội xuống tay tiếp? Kiếm ít tiền cũng không dễ dàng…

Kỹ xảo nhỏ này của nhà họ Hà, đối với những công ty trang sức muốn chèn ép bọn họ phá sản mà nói thì cũng không có tác dụng gì, nên giảm giá vẫn tiếp tục giảm giá, dù sao người phía chính phủ đã ra mặt hộ giá, không cần phải sợ.

Chuyện vui chính là, câu lạc bộ du thuyền do Dương Quan Quan và Hứa Trường Ca cùng đầu tư khai trương.

Đây là tác phẩm của dã tâm Hứa Trường Ca, muốn mượn câu lạc bộ này giúp nhà họ Hứa trở thành tồn tại cấp cao ở Hương Sơn.

Nhưng hiện tại xem ra, câu lạc bộ này cũng không quan trọng như vậy, dù sao thì Tề Đẳng Nhàn muốn nâng đỡ ông ta lên đảm nhiệm đà chủ Long Môn Hương Sơn.

Lên làm đà chủ Long Môn Hương Sơn, vậy thì có câu lạc bộ này hay không thì cũng đều là cấp cao.

Câu lạc bộ chiếm một diện tích không nhỏ, một mảnh đất lớn quanh cảng, tổng thể công trình cũng đã hoàn thiện, chẳng qua, du thuyền vẫn còn hơi ít. Nhưng vấn đề cũng không lớn, hoạt động kinh doanh cần có thời gian, một câu lạc bộ cao cấp như vậy, nếu vận hành thích đáng thì kiếm tiền chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Dương Quan Quan hiếm khi mặc một bộ váy dài tham dự nghi thức khai mạc, cô ta dáng vẻ hào phóng, ung dung mỹ lệ, đẹp đến áp đảo toàn bộ hiện trường.

Trước kia Dương Quan Quan cũng rất xinh đẹp, nhưng khí chất lại mang đến cảm giác đắn đo không quyết đoán.

Hiện tại cô ta đã có khí chất này, không còn ai dám khinh thường cô ta.

Tề Đẳng Nhàn nhìn Dương Quan Quan thần thái tự nhiên, trong lòng không khỏi có cảm giác thành tựu tràn đầy, khối ngọc thô này, chính là do một tay hắn điêu khắc thành, có thể có thành tựu như ngày hôm nay khiến hắn vui mừng.

Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc dừng lại, sau đó phu nhân tài phiệt mỹ lệ từ bên trong xe bước xuống, vì thế, hắn trực tiếp chuồn đi.

Không thể gặp mặt Tôn phu nhân vào đúng lúc này được, nếu không thì đó chính là Tu La tràng đấy!

“Chị Tôn, chị đã đến rồi!” Sau khi Dương Quan Quan nhìn thấy Tôn Dĩnh Thục thì rất vui vẻ.

Lúc trước, thời điểm ở Thượng Hải phân chia gia sản nhà họ Dương, Tôn Dĩnh Thục giúp cô ta bày mưu tính kế, cho nên giữa hai người cũng có chút tình hữu nghị.

Tôn Dĩnh Thục gật gật đầu, đôi mắt quét một vòng, không phát hiện kẻ phụ lòng kia, trong lòng cũng hơi cân bằng lại một chút, nói: “Nghe nói câu lạc bộ du thuyền của cô khai trương, tôi cố ý đến đây nhìn một cái, nhân tiện mua một chiếc thuyền du thuyền.”

Giá của một chiếc thuyền du thuyền không hề rẻ, ít cũng phải mấy chục triệu, đắt thì đến hơn trăm triệu, thậm chí cả tỷ, vài chục tỷ cũng có.

Tôn Dĩnh Thục không thiếu tiền, sau khi đưa bao lì xì tỏ ý chúc mừng, lại vung tay nhỏ lên, trực tiếp đặt hàng một chiếc du thuyền giá trị hơn hai trăm triệu, cho Dương Quan Quan một khởi đầu tốt đẹp.

“Tề Đẳng Nhàn đâu, hôm nay câu lạc bộ của cô khai trương, vậy mà hắn lại không lộ mặt sao?” Tôn Dĩnh Thục nhàn nhạt hỏi.

“Hắn vừa nãy còn ở đây mà? Ủa, người đi đâu rồi?” Dương Quan Quan cũng không nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, không khỏi nhíu nhíu mày, nghi hoặc nói.

Tôn Dĩnh Thục cười lạnh, thằng chó này, thời điểm còn chưa đắc thủ có thể nói là ân cần niềm nở, hiện tại có được trong tay rồi liền bắt đầu chơi trò biến mất đúng không?

Không phải chỉ là “Nhất diệp bảy thứ” thôi sao, nhất thiết phải trốn tránh cô ta như vậy à?

Dương Quan Quan nói với Tôn Dĩnh Thục: “Chị Tôn, chị tìm hắn có việc gì à?”

Tôn Dĩnh Thục nói: “Ừm, gần đây có chút việc muốn tìm hắn, nhưng mà lại không thể liên hệ được hắn. Gã này bận rộn như vậy sao?”

Dương Quan Quan nói: “Khoảng thời gian gần đây hắn rất bận, đặc biệt là sau khi Lôi lão qua đời.”

Trong lòng Tôn Dĩnh Thục liên tục cười lạnh, âm thầm cắn răng phải cho tên khốn kiếp Tề Đẳng Nhàn này phải nhìn sắc mặt một lần, tên chó quá đáng ghét, mấy ngày nay lại dám trốn tránh cô ta.

Sau Tôn Dĩnh Thục cũng có một ít bạn bè quan hệ tương đối tốt tiến đến chúc mừng và đặt hàng, nhưng mà cũng không ra tay hào phóng được như Tôn phu nhân.

Nhưng đây là mở tiệm làm ăn, hai người Dương Quan Quan và Hứa Trường Ca đều tươi cười đón chào, tỏ vẻ cảm ơn.

Lúc này, Tề Đẳng Nhàn đã nhận được một tin tức, chạy tới sân bay.

Không bao lâu, một chiếc máy bay đáp xuống, Giáo Hoàng bệ hạ đã cải trang đôi chút, điệu thấp đi ra từ máy bay, đoàn trưởng đoàn kỵ sỹ Thánh Giáo Robben đi theo bên cạnh.

“Bệ hạ, hoan nghênh đến Hương Sơn!” Tề Đẳng Nhàn đi lên đón, một tay vỗ lên ngực, hành lễ với ông ta.

Lão Giáo Hoàng hơi gật gật đầu, nói: “Giám mục Tề, gần đây tiến độ công việc của cậu rất chậm đấy, chuyện này làm cho ta có hơi không hài lòng.”

Chuyện Hoàng nói chính là về giáo đường Nam Dương, tốc độ tiến triển quá chậm.

“Bệ hạ, dù sao cũng là xây dựng một giáo đường mang tính biểu trưng lớn nhất Nam Dương, nhân lực, vật lực, tài lực tiêu tốn cũng không giống bình thường, đương nhiên cần phải chuẩn bị cho tốt trước! Xin ông cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không cố ý kéo dài.” Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ nói.

Giáo Hoàng lặng yên không một tiếng động điệu thấp đi đến Hương Sơn, là sắp xếp của Tề Đẳng Nhàn.

Nếu không thì với thân phận của ông ta, vừa xuống đến mặt đất, chắc chắn sẽ có vô số súng dài pháo ngắn bao vây ông ta, các vị cấp cao phía chính phủ đều sẽ tới tấp đến nghênh đón.

Cứ như vậy, những kẻ muốn nhằm vào Tàu thuyền Lôi Thị, hơn phân nửa sẽ có chút cảnh giác, một số người tính cảnh giác cao, nói không chừng sẽ chạy trốn trước.

“Tôi đã sắp xếp một căn biệt thự gần nhà thờ lớn Hương Sơn, đón ông và đoàn trưởng Elvin đến nghỉ ngơi.” Tề Đẳng Nhàn nói.

Sắc mặt Robben không khỏi có hơi đen đi, anh mới tên Elvin ấy, cả nhà anh đều tên Elvin, ông đây tên là Robben!

Tề Đẳng Nhàn dẫn Giáo Hoàng và Robben cùng vài vị thánh giáo kỵ sĩ đến nơi nghỉ ngơi, biệt thự rộng rãi sáng sủa, cao cấp khí phách, rất phù hợp với thân phận của Giáo Hoàng.

“Tôi đã nghe được tin tức ở Hương Sơn, phỏng chừng lừa không được bao lâu, cậu phải có hành động gì đi, phải mau lên.” Giáo Hoàng nhàn nhạt nói, liếc mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái.

“Đã rõ!”

“Bệ hạ, có một chuyện muốn thương lượng với ông một chút…”

“Cái đó…”

Gương mặt Tề Đẳng Nhàn đầy vẻ ngượng ngùng nói.

Giáo Hoàng khoanh tay ngồi nhìn hắn.

Tề Đẳng Nhàn ho khan hai tiếng, nói: “Có còn nước thánh hay không? Lại cho tôi một chút?”

Robben nhíu chặt mày, trầm giọng nói: “Bệ hạ đã cho anh ba ống nước thánh, anh đã dùng hết rồi? Không phải là anh coi nước thánh như nước khoáng mà uống đấy chứ!”

Tề Đẳng Nhàn tự nhủ trong lòng: “Một ống trong đó thật sự đúng là coi như nước khoáng mà uống, ống thứ hai đưa cho Ngọc Tiểu Long đưa đến viện nghiên cứu nghiên cứu, ống thứ ba uống khi đánh nhau với ông già Hồng Thần Sách…”

Giáo Hoàng cũng hơi khó chịu và khiếp sợ nhìn hắn, không hiểu tại sao tốc độ tiêu hao nước thánh của Tề Đẳng Nhàn lại nhanh như vậy! Phải biết rằng, nước thánh chính là món đồ vô cùng quý giá, mỗi năm cũng chỉ sản xuất được rất ít.

Dòng suối trong nhà thờ lớn nước Thiên Chủ, chỉ có vào những ngày hội quan trọng của Thánh Giáo mới giáng lâm, có thể chảy ra chút ít nước suối, cả một năm cũng chỉ có một chút như vậy.

“Chà, tôi chẳng phải là cây to đón gió, bị cấp dị đoan theo dõi sao? Cả ngày tôi đều đấu tranh với dị đoan, đánh tới đánh lui, tất nhiên sẽ tiêu hao nhiều!”

“Đoàn trưởng Elvin, tôi dám nói, tôi sắp tới sẽ gặp phải dị đoan, chỉ sợ trong vòng hai ba năm anh cũng không nhất định có thể gặp được nhiều như vậy!”

Tề Đẳng Nhàn vỗ ngực nói, lời nói dối ra khỏi miệng, một chút cũng không cần chuẩn bị bản thảo trước.

Robben nhíu nhíu mày, không quá nghi ngờ lời này của Tề Đẳng Nhàn, rốt cuộc, hắn thân là Tổng giám mục người Hoa duy nhất trong lịch sử, đích là cây to đón gió, dễ dàng bị cấp dị đoan theo dõi.
Chương 1108 Cuộc đời toàn là hố

Giáo Hoàng biết thực lực của Tề Đẳng Nhàn, một mặt là người đó cho rất nhiều tiền, một mặt nữa là thật sự biết đánh đấm.

Có thể cầm được tiền, lại có thể có thêm một cái tay đấm lợi hại, cớ sao mà không làm?

Cũng chính vì xuất phát từ ý sau cho nên Giáo Hoàng mới có thể thẳng thắn cho Rubben đưa Tề Đẳng Nhàn ba ống nước thánh, mà Tề Đẳng Nhàn cũng không khiến cho Giáo Hoàng thất vọng, cùng Rubben chém giết tín đồ dị giáo của tà giáo Dracula.

Nhưng mà chuyện ma quỷ của Tề Đẳng Nhàn cũng không hoàn toàn lừa được người thành tinh như Giáo Hoàng, ông ta như suy tư gì, hỏi: “Ồ? Thế à? Vậy mấy tên dị đoan kia đến từ giáo phái nào?”

Tề Đẳng Nhàn nhíu nhíu mày, nói: “Tạm thời không biết là giáo phái gì, nhưng mà rất lớn mạnh, nếu không phải tôi dùng quyền trượng Tổng giám mục và nước thánh thì chỉ sợ phải ăn thiệt thòi!”

Giáo Hoàng cứ lạnh nhạt như cũ nhìn hắn, cảm thấy tên này đang lừa mình.

“Tôi là sơn dương, là tín đồ thành kính của Thánh chủ, tất nhiên sẽ không nói dối.” Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói.

Giáo Hoàng hừ lạnh một tiếng, nói với Rubben: “Cho hắn một ống nước thánh đi!”

Rubben hơi không tình nguyện mở rương da ra, lấy ra một ống nước thánh từ bên trong giao cho Tề Đẳng Nhàn.

Sau khi Tề Đẳng Nhàn nhận lấy, trong lòng hân hoan, nói: “Một ống quá ít! Bệ hạ, ông cũng biết, tôi là cái đinh trong mắt dị đoan, bọn họ hận không thể trừ khử tôi cho thống khoái, đạt được mục đích vả mặt ông…”

Sắc mặt Giáo Hoàng dần dần đen lại, lạnh lùng nói: “Cậu còn muốn nước thánh đúng không? Chỗ tôi có!”

“Cảm ơn bệ hạ!” Tề Đẳng Nhàn cao giọng nói.

“Một trăm triệu đô la Mỹ một ống.” Giáo Hoàng mặt không biểu tình nói.

Trong lòng Tề Đẳng Nhàn trực tiếp chửi mẹ nó, thở dài nói: “Một ống nước thánh cũng miễn cưỡng đủ dùng rồi, chờ tôi dùng xong rồi lại đến tìm bệ hạ lấy sau cũng được.”

Sau khi nói xong lời này, hắn thành thành thật thật cất ống nước thánh thật vất vả mới lừa đến tay được vào trong lòng ngực.

Cái này không thể lại coi như nước khoáng mà uống, lần sau, vào thời điểm gặp nguy mới dùng, có thể phát huy tác dụng kỳ diệu!

“Không biết trong Đạo môn Hoa Quốc chúng ta có đồ chơi gì giống với thánh thủy không, chẳng hạn như đan dược gì đó, mình dựa vào Ấn Quy Xà này, thế nào cũng có thể kiếm được một lò!” Tề Đẳng Nhàn nghĩ thầm trong lòng.

“Không hổ là mình, gián điệp hai mang cao cấp của Thánh giáo phương tây và Đạo môn phương đông, Xuyên Sơn Tử!”

Giáo Hoàng cũng không định nói nhảm với Tề Đẳng Nhàn nữa, lập tức hỏi: “Tình hình nhà họ Lôi rốt cuộc là như thế nào? Khi nào thì tôi nên ra mặt?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Nhà họ Lôi sẽ tổ chức một cuộc họp báo, đến lúc ấy sẽ tuyên bố quyền sở hữu Tàu thuyền Lôi Thị trong cuộc họp báo đó, bệ hạ, ông hiện thân lúc đó là được.”

Giáo Hoàng bệ hạ nghe xong, vừa lòng gật gật đầu, nói: “Không bao lâu nữa là hết năm rồi.”

“Doanh thu của Tàu thuyền Lôi Thị ính đến bây giờ đã được xấp xỉ sáu tỷ, cuối năm hoàn thành tám tỷ không thành vấn đề, mười tỷ có hơi khó khăn, dù sao thì năm nay cũng tương đối khó khăn.” Tề Đẳng Nhàn biết Giáo Hoàng muốn hỏi cái gì, lập tức trả lời.

“Có tiền hay không cũng không sao cả, chủ yếu là tôi muốn biết nhà họ Lôi có đủ thành kính hay không .” Giáo Hoàng vẫy vẫy tay, nhàn nhạt nói, biểu tình lại vô cùng vừa lòng.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Nhà họ Lôi chắc chắn là có đủ thành kính, nếu không thì tôi cũng sẽ không trở thành bạn tốt với bọn họ! Giáo Hoàng bệ hạ, ông phải biết rằng, tôi chính là Thánh Tử mà Thánh chủ phái tới truyền đạo, trên người có linh hồn thẩm phán Samson, người đối diện có thành kính hay không, tôi biết rất rõ!”

Giáo Hoàng khóe miệng giật giật, lời cợt nhả này là do chính miệng ông ta nói, hiện tại Tề Đẳng Nhàn lấy làm lý do, ông ta cũng không có biện pháp khác, đâu thể tự đánh mặt già của mình đúng không!

Giáo Hoàng mỉm cười nói: “Thánh chủ đối với những giáo đồ thành kính, từ trước đến nay vẫn luôn khoan dung và thân thiện.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Bệ hạ ngài cứ ở chỗ này nghỉ ngơi cho tốt, chờ tin tức của tôi là được!”

Giáo Hoàng phất phất tay, ngồi máy bay trong thời gian dài, đúng là có hơi mệt mỏi.

Hơn nữa, tuổi tác ông ta đã lớn, tinh lực suy nhược rất nhanh, lúc này đã hơi có cảm giác buồn ngủ.

“Giáo Hoàng cái thứ lão… Lão bệ hạ, cũng quá biết hố người, một ống nước thánh thôi mà đòi mình tận một trăm triệu đô la Mỹ, sao không đi cướp ngân hàng luôn đi?” Sau khi Tề Đẳng Nhàn đi ra khỏi biệt thự, có hơi bực bội nói.

“Vốn đang rất thích Thánh giáo, hiện tại, mình chỉ muốn tin Vô Lượng Thiên Tôn!”

“Nhưng mà, sư gia của mình cũng là một người chuyên đi hố…”

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy nhân sinh của mình thật là gian nan, nơi nơi đều là hố, trái một cái phải một cái, một không cẩn thận sẽ rơi xuống dưới.

Sau khi sắp xếp tốt cho đám người Giáo Hoàng, Tề Đẳng Nhàn về đến biệt thự của Dương Quan Quan.

Dương Quan Quan còn đang bận ở câu lạc bộ, hôm nay phỏng chừng sẽ về muộn.

Nhưng mà biệt thự lại có khách đến, là một người trung niên, còn quen biết Tề Đẳng Nhàn.

“Hội trưởng Lý, ngọn gió nào thổi ngài tới chỗ tôi vậy?” Tề Đẳng Nhàn thấy ông ta, nở nụ cười, chắp tay hành lễ.

Lý Hà Đồ quay đầu lại, sắc mặt lạnh nhạt chắp tay đáp lễ hắn, nói: “Tề Tổng giám mục thật nhàn nhã đấy, tôi muốn tìm cậu cũng tìm không thấy, phải tự mình đến đây nằm vùng mới gặp được!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Hội trưởng Lý trăm công ngàn việc, tìm tôi làm gì? Bây giờ tôi không còn là người thuộc Long Môn.”

Tề Đẳng Nhàn bị xem là phần tử khủng bố, bên phía Long Môn đương nhiên là vội vã không kịp đợi thêm phân rõ quan hệ với hắn, hiện tại, đà chủ Long Môn Thượng Hải đã do Tống Chí Mai chính thức đảm nhiệm.

Nhưng mà, chuyện này đối với Tề Đẳng Nhàn mà nói thì không có liên quan gì, dù sao trước đó hắn vốn dĩ cũng là có tiếng chứ không làm gì cả, hơn nữa, Tống Chí Mai còn là mẹ vợ hắn người một nhà, thân cực kỳ.

Lý Hà Đồ cắn răng nói: “Tôi nói cậu, cậu cũng to gan lớn mật quá rồi đấy, muốn giết người nào thì lập tức giết? Xa xôi vạn dặm, chạy đến nước Mỹ diệt sạch cả gia tộc Thượng Quan!”

“Cậu có biết lần này hành động tự tiện này của cậu đã tạo cho Long Môn chúng tôi phiền toái lớn mức nào không?”

“Quan hệ giữa chúng tôi và Hồng Bang vốn đã không hòa thuận, cậu vừa ra tay, mọi người lập tức giương cung bạt kiếm.”

“Mấy ngày nay, chuyện này đã gây náo loạn không nhỏ, rất nhiều anh em tử thương.”

Tề Đẳng Nhàn nhún vai, nói: “Gia tộc Thượng Quan gì cơ? Không thể nào, chính phủ của nước Mỹ người ta cũng đã đứng ra bác bỏ tin đồn, nói là không liên quan tới tôi, là tổ chức khủng bố khác phái người làm.”

Sau khi hắn lên làm Tổng giám mục, khắp nơi đều sôi nổi đứng ra bác bỏ tin đồn, ném cái nồi đó và hành vi liên quan đến khủng bố, toàn bộ đều quăng tới trên đầu tổ chức khác.

Dù sao những tổ chức đó cũng có việc xấu đầy người, ném lên đầu bọn họ là vừa vặn.

Tề Đẳng Nhàn chính là Tổng giám mục khu vực phương nam, là Thánh Tử mà Thánh chủ phái đến nhân gian truyền đạo, tín đồ thành kính, sơn dương dịu ngoan, sao có thể giết người được?

“Cậu…” Lý Hà Đồ bị dáng vẻ đùa giỡn này của hắn làm cho tức giận đến hô hấp cũng ngừng lại, một lúc lâu sau mới bất đắc dĩ lắc đầu, dứt khoát không nói nữa.

Tề Đẳng Nhàn thấy Lý Hà Đồ quá tức giận, cười cười, quay đầu nói với Nam Thiến đang làm việc nhà: “Đồ tức phụ, làm phiền cô lấy một ly trà đến chiêu đãi Hội trưởng Lý một chút.”

Nam Thiến vội vàng nói: “Được, Tề sư phó!”

Tề Đẳng Nhàn đưa ly nước trà vào trong tay Lý Hà Đồ, cười nói: “Hội trưởng Lý đừng có tức giận như vậy nữa, đến đây, chỗ tôi có thứ mà ông muốn. Nói vậy, ông cũng đã sớm ngứa mắt Trần Bá Hạ, đúng lúc tôi vừa chạy một chuyến đến Tam Giác Vàng, lấy được một cuốn sổ sách ở chỗ Tiêu Linh, nó có thể chỉ ra và xác nhận rất nhiều hành vi trái pháp luật của Trần Bá Hạ.”

Sắc mặt Lý Hà Đồ hơi đẹp hơn một chút.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Nhưng mà, thứ đó không thể cho không ông, tôi tốn hơn tám mươi triệu mới mua được!”
Chương 1109 Thật sự là một nhân tài

Nghe thấy Tề Đẳng Nhàn mở miệng đòi tiền mình, Lý Hà Đồ lập tức tái mặt.

Ông ta lạnh lùng nhìn Tề Đẳng Nhàn, nói: “Cậu biết cậu chạy đến nước Mỹ giết nhiều người của gia tộc Thượng Quan như vậy đã mang đến biết bao nhiêu phiền phức lớn cho Long Môn không? Biết tôi đã dùng bao nhiêu tiền để dẹp yên không?”

“Cậu thì sướng rồi, chạy đến nước Mỹ đại sát một trận, sau đó lưu lại một đống cục diện rối rắm cho tổng hội Long Môn chúng tôi!”

“Gia tộc Rothschild cũng tìm chúng tôi gây phiền toái, làm cho đồng bào ở nước ngoài của Long Môn chúng tôi gặp phải không ít khốn cảnh.”

Trong khi Lý Hà Đồ nói những lời này, Tề Đẳng Nhàn hoàn toàn là vào tai trái, ra tai phải, căn bản là không để trong lòng.

Gia tộc Thượng Quan cũng không phải thứ tốt lành gì, diệt cũng diệt rồi, trong lòng hắn còn không có nửa phần hối lỗi.

Điều duy nhất ngoài ý muốn chính là Tề Bất Ngữ tiện tay dùng một quyền đánh chết một người gọi là thiếu gia Jimmy.

“Tám mươi triệu, ông có mua hay không! Không mua thì tôi sẽ bán cho Trần Bá Hạ, chắc hẳn ông ta rất vui lòng bỏ ra số tiền này.” Tề Đẳng Nhàn nói.

Trong lòng Lý Hà Đồ chửi đcm, hiện tại trong tổ chức Long Môn có quá nhiều nhân tố không ổn định lẫn vào, Trần B Hạ là một trong số đó, ỷ vào việc bản thân đã kinh doanh nhiều năm ở Long Môn Hương Sơn, căn bản không nghe tổng hội ra lệnh, mắt đi mày lại với người của nhà họ Triệu.

Ông ta để cho Tề Đẳng Nhàn gia nhập Long Môn vốn có mục đích chính là mượn tay hắn diệt trừ mấy nhân tố không ổn định đó, nhưng chuyện tốt cũng chỉ có mấy ngày như vậy mà thôi, còn lại, toàn bộ đều là phiền toái…

Bởi vì chuyện của gia tộc Thượng Quan, cấp cao Long Môn và cấp cao Hồng Bang đánh không ít trận, thuộc hạ, hội viên càng là có không ít lần tự mình luận võ, tử thương thật sự rất nghiêm trọng.

Lý Hà Đồ cắn răng nói: “Được được được, tôi bỏ ra số tiền này là được chứ gì!”

Tề Đẳng Nhàn vui vẻ nhận chi phiếu tám mươi triệu từ tay Lý Hà Đồ, dùng ngón tay nhẹ nhàng búng búng, nói: “Thế này chẳng phải đã xong rồi sao? Ông đã muốn được việc lại không muốn bỏ tiền, làm gì có loại chuyện tốt này!”

Sau khi Lý Hà Đồ lấy được USB, nhíu nhíu mày, nói: “Bản gốc đâu?”

“Bản gốc đương nhiên phải được tôi giữ lại rồi, tôi còn phải bán cho Trần Bá Hạ nữa đấy!” Tề Đẳng Nhàn hợp lý hợp tình nói.

“Cái gì?!!!” Lý Hà Đồ nghe được câu này, lập tức giận đến muốn nổ tung.

Ông ta thân là hội trưởng tổng hội Long Môn, có thể nói là đại nhân vật cao cao tại thượng, thuộc kiểu tồn tại thần long thấy đầu không thấy đuôi, nhưng một khi nói chuyện với Tề Đẳng Nhàn, ông ta lập tức nhịn không được sự tức giận.

Nhìn Lý Hà Đồ xù lông, gương mặt Tề Đẳng Nhàn đầy vẻ nghi hoặc nhìn ông ta, nói: “Cái này có gì mà phải ngạc nhiên, có tiền mà ông không kiếm ư?”

“Tôi bán cho Trần Bá Hạ cũng tốt mà, đến lúc đó chuyện này bị lộ ra ngoài ánh sáng, đại bộ phận tài sản của ông ta sẽ bị quốc gia tịch thu.”

“Huống hồ, món đồ này chỉ là số liệu, cầm bản sao có gì không tốt? Bản nào chả có thể chơi chết ông ta.”

Khóe miệng Lý Hà Đồ liên tục run rẩy, hỏi: “Chó có tài đức gì mà được gọi là chó?!”

EQ cao của Tề Đẳng Nhàn làm hắn không nghe hiểu những lời này của Lý Hà Đồ ngay lúc đó, lập tức nói: “Chó chính là chó, còn cần tài đức gì?”

Lý Hà Đồ nhìn chằm chằm hắn một cái.

Tề Đẳng Nhàn hơi hơi tỉnh ngộ, đen mặt nói: “Ông lại mắng tôi?”

Thời điểm nói lười này, hắn vươn nắm tay của mình lên, nói: “Hồng Thần Sách chết dưới nắm đấm này đấy, ông có muốn thử hay không?”

Lý Hà Đồ lười chấp nhặt với hắn, không phải bản gốc cũng không quan trọng, có thể làm chứng cứ là được, đến lúc đó lấy những số liệu này ra đối chứng, Trần Bá Hạ đáng chết vẫn phải chết.

“Cái đó… đà chủ Long Môn Hương Sơn tôi đã chọn xong rồi, tên Hứa Trường Ca, lát nữa tôi sẽ sắp xếp cho ông gặp mặt ông ấy.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.

“Cậu dạy tôi làm việc?” Lý Hà Đồ nhíu nhíu mày, lạnh lùng nhìn Tề Đẳng Nhàn.

Ông ta mới là hội trưởng tổng hội Long Môn, những chuyện lớn như nhận, đuổi đà chủ phân hội đương nhiên phải do ông ta sắp xếp.

Sau khi Tề Đẳng Nhàn bị nhận định là phản quốc, Long Môn lập tức gấp không chờ nổi phủi sạch quan hệ với hắn, hiện tại hắn không những không phải đà chủ phân đà Long Môn Thượng Hải, thậm chí ngay cả hội viên cũng không được tính.

Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: “Tôi đương nhiên không dám dạy Hội trưởng Lý làm việc, Nhưng mà nhà họ Lôi ông ổn định, Thị trưởng Hoàng đứng chưa vững chân. Long Môn Hương Sơn cần một người hiểu biết rõ Hương Sơn khống chế, hơn nữa người đó hành xử ôn hòa, nhân phẩm tính cách cũng rất không tồi.”

Lý Hà Đồ trầm ngâm một lát, lắc đầu nói: “Đà chủ Long Môn Hương Sơn, đã chọn được người khác, chuyện này là do nội bộ bầu chọn ra.”

Tề Đẳng Nhàn khó chịu liên tục nhíu mày, lời hắn đã nói ra rồi, nếu cuối cùng sự tình không thành, vậy thì hắn ở trước mắt nhà họ Hứa và Dương Quan Quan không phải sẽ trở thành “Tề đại pháo” sao?

“Đà chủ Long Môn Hương Sơn sẽ là cháu trai của Trưởng lão tổng hội La Lôi - Du Dương Tư, mới hơn ba mươi tuổi nhưng làm việc dày dặn kinh nghiệm.” Lý Hà Đồ nói, “Nếu cậu muốn thay đổi kết quả này, lát nữa tôi sắp xếp cho các người gặp mặt, tự mình nói đi!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Ông làm tổng hội trưởng mà nhận, đuổi đà chủ phân đà cũng không thể làm chủ, còn làm làm gì nữa? Chi bằng thoái vị nhượng chức, tôi làm tốt hơn!”

“Chuyện Hội trưởng Lý ông không dám làm, tôi tới làm!”

“Người Hội trưởng Lý ông không dám giết, tôi tới giết!”

“Một câu thôi, chuyện Hội trưởng Lý ông không quản không được tôi tới quản, chuyện Hội trưởng Lý ông quản được tôi càng muốn xen vào…”

Gân xanh trên trán Hội trưởng Lý nổi trận lôi đình, nhìn Tề Tổng giám mục đang nói, im lặng một lát.

Chờ Tề Đẳng Nhàn lải nhải xong lại bổ sung một câu cho ông ta: “Nếu ông thoái vị nhượng chức cho tôi, tôi chính là đặc vụ cao cấp ba mặt!”

Lý Hà Đồ im lặng hồi lâu, sau đó mới nói: “Sinh là cậu là một bức thư xin lỗi toàn thế giới của Durex.”

Sau khi nói xong lời này, Lý Hà Đồ quay đầu đi luôn, hiển nhiên là không muốn quan tâm đến tên chó này nữa.

Nhưng mà kiến nghị của Tề Đẳng Nhàn vẫn có sự ảnh hưởng lớn, rốt cuộc thì hắn ở Hương Sơn đã đứng vững gót chân, có nhà họ Lôi ủng hộ, có Hoàng Văn Lãng ủng hộ, ngay cả phía bên nhà họ Quý cũng bị hắn chấn nhiếp.

Nếu tổng hội phân phó một kẻ làm hắn khó chịu tới đảm nhiệm chức đà chủ, như vậy, không có sự ủng hộ của Tề Đẳng Nhàn, tân đà chủ chưa chắc có thể đè ép được đông đảo hội viên ở Hương Sơn!

Phải biết rằng, Hương Sơn là một thành phố có tinh thần thượng võ, võ quán của các đại môn phái Hoa Quốc ở khắp nơi, không có thực lực mạnh mẽ thì rất khó đè ép được.

Mà Tề Đẳng Nhàn chính là đại ma vương dùng thực lực của bản thân bẻ gãy cột sống của hơn phân nửa cao thủ võ lâm ở phương nam.

“Không hổ là Hội trưởng Lý, rất có văn hóa, mắng chửi người ta cũng quanh co lòng vòng, uyển chuyển đến lợi hại!”

“Không giống lão Tề mình, chỉ là một kẻ thô lỗ.”

Tề Đẳng Nhàn yên lặng cảm thán một tiếng trong lòng, đồng thời cảm thấy bản thân nên nghiêm túc học tập, hắn thừa nhận bản thân rất thô, nhưng cũng muốn giống như Hội trưởng Lý trong thô có mảnh.

Hắn hy vọng khi bản thân đến độ tuổi như Lý Hà Đồ, có người nghe xong lời hắn nói sẽ cảm thán từ đáy lòng: “Ha, lão Tề, ông cmn đúng là một thiên tài!”

Nói tới nói lui, ồn ào thì ồn ào, tuy rằng bây giờ Tề Đẳng Nhàn không phải người của Long Môn, nhưng Lý Hà Đồ vẫn còn vô cùng coi trọng hắn.

Vào buổi chiều ngày hôm sau, ông ta gọi điện thoại tới cho hắn, bảo hắn đến đó tham dự hội nghị.

“Long Môn Hương Sơn vẫn nên do chú Hứa nắm giữ, cứ như vậy, ông ấy cũng dễ dàng phối hợp cùng Hoàng Văn Lãng, tránh để xảy ra chuyện như của Tàu thuyền Lôi Thị.” Tề Đẳng Nhàn nghĩ thầm.
Chương 1110 Ra oai phủ đầu

Những nhân vật trọng yếu của Tổng hội Long Môn xuất hiện ở Hương Sơn, đây chính là một tín hiệu vô cùng trọng yếu.

Nhưng mà tin tức này không bị tiết lộ ra bên ngoài.

Dù sao thì bọn họ đều vì Long Môn Hương Sơn thay đổi triều đại mà đến, nếu tin tức này bị tiết lộ trước, khó tránh khỏi việc Trần Bá Hạ sẽ cảnh giác hơn.

Bọn họ đều ẩn thân trong một căn biệt thự mua dưới danh nghĩa của một vị đại cá sấu lui về tuyến hai ở Hương Sơn, không cần lo lắng bị tiết lộ hành tung.

Chuyện làm Tề Đẳng Nhàn cảm thấy kinh ngạc chính là căn biệt thự này cùng một khu với nơi Tôn phu nhân ở hiện tại…

Đúng lúc hôm nay lấy cớ phải liên lạc với người Long Môn, có thể không về nhà!

Tề Đẳng Nhàn vừa bước vào trong sân lập tức cảm giác được sát khí vô cùng nặng nề, chỉ thấy, một đám cao thủ tinh nhuệ của Long Môn đứng ở trong sân, xếp hàng thành hai hàng, ở giữa chừa lại một con đường.

“Người giang hồ bày ra cho mình xem sao… Chuẩn bị ra oai phủ đầu với mình, hay là mời mình uống trà khai vị?” Tề Đẳng Nhàn thấy một màn như vậy, cười cười, trong lòng lại không xem trọng lắm.

Nhóm người giang hồ có rất nhiều quy củ, người nổi tiếng bên ngoài như Tề Đẳng Nhàn, bình thường muốn gặp đám người giang hồ đó, bọn họ đều sẽ sắp xếp một ít vấn đề khó ra để làm hắn khó xử.

Chuyện này không phải là không lịch sự, mà là muốn cho người đến biết, không cần ỷ vào thanh danh và bản lĩnh của mình mà không hiểu lễ nghĩa, muốn làm gì thì làm.

Đây là thể hiện thực lực cường đại của bản thân, đồng thời cũng là cho đối phương một sự cảnh cáo không lớn không nhỏ.

Tề Đẳng Nhàn vừa vào cửa, hơn hai mươi ánh mắt đồng thời nhìn chằm chằm vào hắn, huyệt Thái Dương của những người đó đều hơi hơi nhô lên, ánh mắt có thần, hiển nhiên đã tu luyện võ công tới cảnh giới “Luyện Khí Hóa Thần” rồi.

Cảnh giới thể năng của võ công chia làm minh kình, ám kình, hóa kình, đan kình, cuối cùng là kiến thần bất phôi.

Cái gọi là Luyện Khí Hóa Thần, nhìn tên đoán nghĩa, đó là có thể tự khóa lại tinh khí trong cơ thể, tăng lên tinh thần của bản thân.

Công phu có thể luyện đến mức đó, công phu cơ bản đều đến ám kình và hóa kình.

Nếu là cao thủ bình thường, đột nhiên bị nhiều ánh mắt sắc bén như vậy đánh trúng, chỉ sợ lập tức sẽ tim đập gia tốc, máu trong cơ thể sôi trào, toàn bộ cơ thể trở nên khẩn trương.

Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại cứ như không hề có cảm giác gì, phảng phất như người mù, hắn vui vẻ thoải mái đi về phía trước.

Hắn vừa vừa mới đi đến con đường giữa đám người, mới đi được năm bước, đám người bỗng nhiên đứng sát lại, một người nhảy ra khỏi đám đông, song chưởng đánh về phía ngực Tề Đẳng Nhàn.

“Cậu không được.” Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói, tay trái tạo tư thế đỡ đòn che trước ngực, ngăn cản hai chưởng, tiếp theo khuỷu tay đưa lên tạo phản lực, phịch một tiếng, người đó lập tức bay ra ngoài.

Sau khi đẩy bay người đó, bước chân của Tề Đẳng Nhàn không ngừng lại, tiếp tục đi lên phía trước, đám người theo cũng đi theo hắn về phía trước.

Vừa mới đi ba bước lại có một người chui ra từ phía sau hắn, hai tay giống như hai lưỡi liềm, hướng về mắt cá chân của hắn mà cắt!

Nhưng Tề Đẳng Nhàn không thèm quay đầu lại, chân phải nhấc lên, nhất chiêu “Mỹ nhân đảo thoát giày” phóng ra dựa trên cách thức phát kình, thân trên động cũng chưa động.

Bàn chân chạm vào khuỷu tay người đó, sức lực khủng bố đến có hơi dọa người.

Cơ thể người đó lập tức chấn động một cái, suýt nữa mất cân bằng, một tay còn lại vẫn quật cường phóng đến, nhưng Tề Đẳng Nhàn lại không muốn dong dài cùng hắn ta, dùng một chiêu “Tuấn mã vẩy vó”, phịch một tiếng, đạp lên ngực người đó, lập tức khiến cho người ta bay ra xa bảy, tám mét ra ngoài, ngã xuống sân không thể động đậy.

Lần này Tề Đẳng Nhàn dùng tống kình chứ không phải thấu kình, nếu không thì một đá phóng ra, nội tạng cũng phải bị đá đến dập nát.

Một lát đã giải quyết được hai người, điều này làm cho đám tinh nhuệ của Long Môn ở xung quanh trở nên cảnh giác lên.

Hắn lại đi lên phía trước ba bước, lần này là hai người cùng ra tay.

Một người một tay dùng ưng trảo bắt lấy đầu Tề Đẳng Nhàn, tay còn lại dùng “Oa Tâm Trảo” đánh vào ngực Tề Đẳng Nhàn.

Người còn lại thì ra tay ở phía sau Tề Đẳng Nhàn, một chiêu “Băng Đáy Biển” đánh về phía xương cùng của Tề Đẳng Nhàn.

“Đều cút hết ra!”

Tề Đẳng Nhàn nhíu nhíu mày, cảm thấy không kiên nhẫn.

Quy củ giang hồ thì quy củ giang hồ, nhưng nếu tốt quá hoá dở, vậy cũng không tốt.

Một hai người ra tay cũng thôi đi, liên tiếp đánh đến là có ý gì? Là muốn đả thương hắn ở chỗ này? Hôm nay, không phải là những trưởng lão trong biệt thự có ác ý gì đó đối với hắn chứ!

Trong khi nói chuyện, thân hình Tề Đẳng Nhàn lóe lên tựa như Đằng Xà, đồng thời hắn hạ cơ thể cuộn thành hình tròn, giống như một con rùa.

Trong nháy mắt, hắn ôm lấy quy xà phong thái và tư thế.

Kết quả là, thận thủy trong hắn bay vọt, thận khí chạy khắp cơ thể, kết hợp với tâm huyết, bỗng nhiên vỡ ra, một quyền ý huyền ảo phóng ra.

“Trồng kim liên trong lửa!”

Tề Đẳng Nhàn hét lên một tiếng, cơ thể run lên, hai tay múa lên.

Ngoại cương khủng bố, trong nháy mắt tràn ngập hai nắm đấm và cánh tay của hắn, bỗng nhiên nứt vỡ ra, kình phong tạo ra từ quyền kình thậm chí có thể trực tiếp thổi ngã một người đàn ông đã thành niên xuống đất.

m thanh như một viên đạn pháo nổ mạnh vang lên trong đan điền hắn, cương kình khuếch tán ra bốn phương tám hướng, trong chớp mắt, nhóm cao thủ vây quanh hắn chỉ cảm thấy hai mắt không thấy gì, hai lỗ tai không nghe được.

Còn chưa kịp ứng chiêu, trên ngực đã bị trúng một quyền, có người công phu hơi yếu hơn một chút, không bị đánh trúng, lập tức bị cương khí nổ tung làm cho lăn ra ngoài, trong nhất thời, cao thủ trong sân người ngã ngựa đổ.

Tề Đẳng Nhàn đột nhiên thu tư thế lại, trong miệng phun ra một hơi thở kéo dài vô cùng, đây là hắn lần đầu tiên dùng “Trồng kim liên trong lửa” để thực chiến, hiệu quả nổi bật, thoạt nhìn rất không tệ.

Kết hợp với hình dạng quy xà, vận dụng đan đạo ảo diệu của Đạo gia, có thể điều động bẩm sinh tinh khí trong hai quả thận, khiến cho thể năng có thể bộc phát ra sức mạnh gấp mấy lần trạng thái bình thường!

Có hai tinh nhuệ Long Môn hình như là chưa từng luyện “Đại Thánh Thung”, màng nhĩ vẫn chưa được cường hóa, cho nên sau khi ngã xuống đất, cảm thấy lỗ tai nóng lên, cái gì cũng không nghe được, duỗi tay sờ một cái, có máu chảy xuôi ra từ lỗ tai, thì ra là màng nhĩ đã bị âm thanh cương kính bộc phát vừa rồi làm thủng rồi!

“Đó là thần tiên sao?!” Trong lòng đám tinh nhuệ Long Môn cảm thấy chấn động, chỉ một chiêu thôi đã có thể đánh bại hai mươi cao thủ xung quanh.

Đây là khái niệm gì?

Hai tay Tề Đẳng Nhàn chậm rãi vuốt vuốt ngực, thuận khí một hơi, mỉm cười nói: “Hình như ra oai phủ đầu vẫn còn chưa đủ thì phải? Chỉ có như này?!”

Trong khi nói, hắn nhịn không được cười nhạo một tiếng, tiếp tục nâng bước đi vào trong biệt thự.

Khi sắp vào cửa, lại có một đại hán cao hơn hai mét đột nhiên vụt ra, hai cánh tay hơi hơi mở ra, sắp bắt được hắn.

Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại trợn tròn hai mắt, phẫn nộ quát: “Cút!”

Gầm lên giận dữ, sóng âm cuồn cuộn đến, chấn đến tên tráng hán dại ra trong thời gian gần nửa giây.

Hắn bước nhanh về phía trước, cơ thể lao vút đi, hai chân như rồng, hơi hơi thò ra, cuộn lại trên hông tráng hán, cánh tay dùng xoắn kình kẹp lấy cổ đối phương.

Tráng hán chỉ cảm thấy hai bên thận của mình đã sắp bị cơ đùi Tề Đẳng Nhàn kẹp đến nổ tung, cổ càng như muốn rời ra, hai mắt trợn ngược, chết ngất trên mặt đất.

“Đảo Kỵ Long Thế trong Thái Tổ trường quyền… Vậy mà vẫn còn có thể dùng như vậy?”

Trong số hội viên Long Môn ngã trong sân có người từng luyện Thái Tổ trường quyền, thấy một màn này, tròng mắt suýt nữa rơi ra ngoài.

Võ công tới loại cảnh giới này rồi, thật sự là muốn làm gì thì làm, bất luận đấu pháp gì cũng đều hạ bút thành văn, lại còn có có thể thay đổi linh hoạt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tuyệt Thế Thần Y!
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom