-
Chương 1086-1090
Chương 1086 Phân biệt đối xử.
“Nếu như có ai trong số đám chim nhỏ vô dụng các người có thể đánh bại được Nham Toái đại sư thì hôm nay tôi sẽ tha cho các mạng chó của các người!”
Kamiyama Yui khoang hai tay lại và nói với vẻ mặt ngạo mạn, khóe môi đỏ chót khẽ cong lên với vẻ khinh thường mọi thứ.
“Đương nhiên, nếu như các người không có bản lĩnh đó thì hãy ngoan ngoãn cút ra ngoài từ cái lỗ chó này cho tôi!”
Ánh mắt của Kamiyama Yui rơi trên người hai người Lý Toàn Chân và Tôn Dĩnh Thục, cô ta cười nói: “Đặc biệt là hai người, những người có nhiều khả năng đại diện cho Tài Phiệt Thượng Tinh nhất thì phải làm mẫu cho thật tốt!”
Tôn Dĩnh Thục cười khẩy và nói: “Tôi thấy hôm nay người phải chui ra từ chỗ này phải là cô mới đúng chứ?”
Lúc này, Lý Toàn Chân quay đầu sang nhìn Tôn Dĩnh Thục một cái, trong lòng có chút khó chịu, người phụ nữ này ỷ vào việc cô ta đã mời Han Jung-myung đến đây, biết rằng mình sẽ thắng chắc nên mới ra vẻ ở đây có phải không?
Đương nhiên cô ta không thể ngờ rằng sự tự tin của Tôn Dĩnh Thục lại đến từ Tề Đẳng Nhàn chứ không phải là Han Jung-myung mà cô ta mời đến.
Lý Toàn Chân nói với Han Jung-myung: “Ông Han, chuyện hôm nay xin nhờ cả vào ông, hãy cho cái đám quỷ xâm lược này biết về sự lợi hại của người Triều Tiên chúng ta đi!”
Tề Đẳng Nhàn nghe thấy lời này thì suýt chút nữa đã phì cười.
Hắn muốn giúp Lý Toàn Chân thay đổi lời thoại một chút——Hãy khiến cho đám quỷ xâm lược này biết được sự lợi hại của đám chim nhỏ chúng ta đi!
Nhưng hắn tuyệt đối không thể nói ra những lời như thế được, suy cho cùng thì Tôn phu nhân cũng là... a, Tôn phu nhân không phải là chim nhỏ, cô ấy là em gái nhỏ cơ mà!
“Sức mạnh của Tề Đẳng Nhàn có thể không lớn bằng Han Jung-myung nhưng trình độ chiến đấu của anh ta chắc chắn là có một không hai, ngoại trừ Triệu Hồng Tụ, mình chưa bao giờ thấy anh ta sợ hãi bất cứ ai cả.” Tôn Dĩnh Thục nhìn Tề Đẳng Nhàn và thầm nghĩ.
Đương nhiên cô ta muốn dựa vào Tề Đẳng Nhàn để giải quyết vấn đề, dù sao thì quan hệ của hai người đã đi đến khoảng cách là âm mười tám centimet rồi, vậy thì tại sao phải khách sáo cơ chứ?
Nếu như Tề Đẳng Nhàn biết được suy nghĩ của Tôn Dĩnh Thục thì chắc chắn hắn sẽ cười nhạo cô ta, anh đây là hiện thân của Samson đấy, có biết phán quan Samson không, người mạnh nhất trong Thánh giáo đó, chẳng lẽ anh đây còn đánh không lại một tên chim nhỏ hay sao?
Dưới sự kỳ vọng của Lý Toàn Chân, quả nhiên là Han Jung-myung đã đi ra khỏi đám người.
“Cô Lý, tôi có thể ra tay, cơ mà tôi cũng có một yêu cầu!” Han Jung-myung lạnh lùng nói.
“Ông nói đi!” Lý Toàn Chân gật gật đầu và nói.
Han Jung-myung nhàn nhạt nói: “Tôi có thể đại diện cho mọi người để ra tay nhưng Tôn phu nhân là ngoại lệ duy nhất!”
Câu nói này của ông ta khiến cho đám ông trùm của Tài Phiệt Thượng Tinh đều vô cùng ngạc nhiên, sau đó thì bật cười với vẻ hả hê và nhìn Tôn Dĩnh Thục với ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác.
Sắc mặt của Tôn Dĩnh Thục bỗng chốc trở nên âm u.
Han Jung-myung nói: “Cô ta đã hết lần này đến lần khác gây khó dễ cho phái Taekwondo Taiyi của chúng tôi, tôi sẽ không giúp cô ta đâu, nếu như cô Lý đồng ý với điều kiện này thì tôi sẽ lập tức ra tay.”
Lý Toàn Chân không chút do dự mà lập tức đồng ý: “Đương nhiên là được rồi, chẳng phải hôm nay Tôn phu nhân đã mang người đến rồi hay sao, để cho người mà cô ta mang đến tự mình giải quyết là được rồi.”
Trong lòng Lý Toàn Chân đã tính toán xong cả rồi.
Nếu như Tôn Dĩnh Thục bị bẽ mặt ở trước mặt đám người Kiệt Bành này thì cũng có thể mượn lí do này để chống lại cô ta.
“Ha ha ha, con ả đê tiện Lý Toàn Chân này quả nhiên là sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để đàn áp tôi, cho dù có phải mượn tay của đám người Kiệt Bành.” Tôn Dĩnh Thục liên tục cười khẩy và không hề lo sợ.
Bởi vì cô ta nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang dựa vào lan can và nhìn ngắm tình hình ở bên này với bộ dạng như đang xem kịch.
Hắn nhàn nhã như vậy, hiển nhiên là đã tính toán sẵn trong đầu, vậy nên mình không cần phải lo lắng gì cả.
“Người đàn ông mà Tôn Dĩnh Thục mình đã chọn có thể đánh bại bọn chúng bất cứ lúc nào!” Trong lòng phu nhân tài phiệt xinh đẹp chợt nghĩ và khẽ hừ một cách kiêu ngạo.
Ở bên kia, Kamiyama Yui nói với vẻ mất kiên nhẫn: “Các người nói nhảm xong chưa hả? Hôm nay cho dù là ai thì cũng phải chui ra từ cái lỗ chó này cho tôi!”
Liễu Tông Nham Toái đã đi đến một bãi đất trống ở bên cạnh rồi, khí tức cả người thu lại tạo cho người khác một cảm giác vững vàng như núi.
Tề Đẳng Nhàn đánh giá Liễu Tông Nham Toái, trong lòng âm thầm gật đầu, vị đại tông sư đến từ nước Kiệt Bành này đã có tiến bộ từ sau khi đánh một trận với hắn rồi.
Người này ngập tràn khí tức nhưng lại có thể rút vào hoặc thả ra một cách tùy ý, khí huyết vận chuyển trầm ổn có lực, sức bền của tứ chi và sức mạnh ẩn chứa trong bắp thịt rõ ràng đã mạnh hơn lần trước rất nhiều.
“Anh cảm thấy ai có thể thắng?” Tôn Dĩnh Thục dựa vào bên cạnh Tề Đẳng Nhàn.
“Cái tên Han Jung-myung này là phó chưởng môn của phái Taekwondo Taiyi, vũ lực không tồi, hơn nữa ban nãy còn có thể một chiêu áp đảo được một con ngựa đang phi nước đại, lại còn kết hợp Taekwondo và Bát Quái chưởng một cách không chê vào đâu được, sức mạnh toàn thân có thể nói là xuất thần nhập hóa...”
Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói.
Lý Toàn Chân nghe thấy lời này thì trên mặt bỗng chốc hiện ra một biểu cảm đắc ý, cô ta liếc mắt nhìn Tôn Dĩnh Thục một cái, lát nữa cứ ngồi chờ người phụ nữ này bị bẽ mặt là được rồi!
Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại nói tiếp: “Vậy nên tôi sẽ chọn Liễu Tông Nham Toái.”
“Hả?!”
Tôn Dĩnh Thục vô cùng sửng sốt, nhịn không được mà trợn mắt lên một cái, cú rẽ bất ngờ này là chuyện gì đây?
Lý Toàn Chân nghe thấy câu nói được bổ sung phía sau thì tức đến suýt chút nữa đã vẹo cả mũi!
“Tôi thấy cậu ta chỉ là đang đố kỵ với ông Han nên mới nói như vậy mà thôi, ban nãy ông Han đã dùng một chiêu để áp đảo một con ngựa đang phi nước đại đó, đúng thật là nghe mà rợn cả người!”
“Tôi cũng thấy thế, chắc chắn là vì ông Han không thích Tôn Dĩnh Thục nên cậu ta mới cố tình nói như vậy thôi, cơ mà như thế thì có tác dụng gì đâu chứ?”
“Ở trước mặt thực lực thì võ mồm cũng chỉ toàn là hổ giấy mà thôi.”
Đám người của nhà họ Choi là những người vui vẻ nhất, bọn họ ai nấy đều không ngừng cười khẩy và mong chờ đến lúc được nhìn thấy Tôn Dĩnh Thục bị bẽ mặt ở trước mặt mọi người.
Tôn Dĩnh Thục không hiểu gì về võ thuật, nhưng Tề Đẳng Nhàn đã nói rằng Han Jung-myung không thể đánh bại được Liễu Tông Nham Toái, điều này ngược lại khiến cho trong lòng cô ta có hơi mong chờ, cô ta chính là không muốn nhìn thấy bộ dạng đắc ý của đám tiểu nhân của Taekwondo Taiyi.
“Mời!”
“Mời!”
Ở bên kia, Liễu Tông Nham Toái và Han Jung-myung đã cúi đầu hành lễ với nhau và chuẩn bị ra tay.
Chỉ thấy Han Jung-myung đạp chân một cái rồi lao lên, khi bước đến gần người đối diện, hai chân của ông ta đột nhiên tách ra, đứng vững với tư thế một trước một sau và đổi thành Bát Quái bộ.
Từ trong tư thế này, Tề Đẳng Nhàn có thể nhìn ra được danh tiếng của người được ca ngợi là cao thủ số một Triều Tiên là Han Sung Joon cũng không phải do thổi phồng mà có mà là do ông ta thực sự rất có năng lực! Việc ông ta có thể kết hợp hai môn võ Taekwondo và Bát Quái chưởng một cách hài hòa như vậy đã thể hiện được sự hiểu biết và thực lực của bản thân ông ta rồi.
Han Jung-myung vừa mới đến gần Liễu Tông Nham Toái thì đã giơ một tay lên và đánh thẳng lên mặt ông ta, một tay khác cũng giơ ra và đánh thẳng về phía vùng bụng của Liễu Tông Nham Toái.
Nhưng Liễu Tông Nham Toái cũng là một đại tông sư nổi danh đã lâu, đối với đòn đánh của Han Jung-myung, ông ta nắm rõ trong lòng bàn tay, cơ thể của ông ta khẽ động, dùng cùi chỏ đẩy lùi đòn đánh đang hướng về phía mặt mình, ngực và bụng co rụt lại để tránh khỏi đòn đánh tấn công về phía vùng bụng.
Nhưng ông ta còn chưa phản đòn thì đã thấy Han Jung-myung nhấc chân trước lên, trọng tâm của cơ thể đột nhiên thu về, một chiêu đá chân vung thẳng về phía thắt lưng của ông ta.
Khi cú đá này lắc lư trên không trung, nó dường như đã thay đổi hình dạng và đột nhiên lách sang một bên, mu bàn chân lật lại và đá thẳng vào gương mặt của Liễu Tông Nham Toái.
Với sự thay đổi bất thình lình này, nếu như là những cao thủ có võ công bình thường thì chắc chắn sẽ trở tay không kịp, sẽ bị một cú đá này đá cho mặt mũi nở hoa ngay tại chỗ và đau đớn ngã xuống đất.
Nhưng Liễu Tông Nham Toái đâu có phải là một cao thủ bình thường, ông ta đã tự mình thành lập ra một môn phái, tất nhiên là võ công không thể tầm thường được!
Nham Toái Lưu được ông ta lĩnh hội ra khi quan sát máy cắt tia nước, nước không có hình dạng và tư thế cố định, khi chảy trong sông hồ thì chỉ thấy dẻo dai chứ không thấy mạnh mẽ, nhưng khi ở trong máy cắt tia nước thì nó lại có thể cắt đứt tất cả những vật thể cứng rắn và còn sắc nhọn hơn mũi dao hàng trăm lần!
Liễu Tông Nham Toái khẽ nghiêng người một cái, xương bả vai đột nhiên hất ra bên ngoài, trong một khoảng thời gian rất ngắn, nó lại bộc phát ra một sức mạnh vô cùng khủng khiếp!
Chương 1087 Tự mình biết mình.
Bả vai của Liễu Tông Nham Toái đã đánh vào mu bàn chân của Han Jung-myung.
Đây là đòn vai điển hình trong võ thuật Hoa Quốc, nó mang theo một lực đẩy, mặc dù thời gian phát lực rất ngắn ngủi nhưng lại giống như lực đẩy khi lắc một khẩu súng lớn mang lại vậy.
“Răng rắc!”
Dưới một cú chạm này, mu bàn chân mạnh đến mức có thể đá gãy một cây gỗ của Han Jung-myung lại phát ra tiếng xương gãy giòn tan.
Trên mặt Han Jung-myung lóe lên một vẻ bất ngờ, sau đó là biểu cảm đau đớn, nhưng biểu cảm đó chỉ là xẹt qua mà thôi, chân trụ của ông ta khẽ đồn, thu hồi trọng tâm, bàn chân thu lại và đá tiếp vào không trung, gót chân đập về phía lồng ngực của Liễu Tông Nham Toái!
Sự thay đổi trong cách đá chân này thực sự là xuất quỷ nhập thần và đem đến cho người khác một cảm giác không thể nắm bắt được.
Nhưng Liễu Tông Nham Toái lại chỉ thờ ơ đáp lại, ngón tay như dao, trong người truyền đến tiếng máu trào dâng, ông ta dùng tay làm dao và đánh thẳng vào đầu gối của Han Jung-myung!
Bàn chân của Han Jung-myung còn chưa chạm đến lồng ngực của Liễu Tông Nham Toái thì đầu gối đã bị chưởng đao đánh thẳng vào rồi.
Ống quần của Han Jung-myung ngay lập tức bị chưởng đao chém thủng một lỗ hổng lớn, da thịt bên trong cũng nứt ra giống như bị lưỡi dao cắt đứt, máu tươi không ngừng phun ra.
Một chưởng đao này của Liễu Tông Nham Toái đã cắt đứt thịt đùi và gân cốt bên trong của Han Jung-myung!
Không đợi Han Jung-myung kêu đau, Liễu Tông Nham Toái đã bước lên phía trước một bước, cánh tay vung ra và rơi xuống xương bắp chân của Han Jung-myung như một tia sét màu đen.
“Bụp!”
Cú đấm rơi xuống, khoảng chân từ đầu gối xuống đến phía dưới của Han Jung-myung lập tức bị cắt đứt, cả cái bắp chân trong nháy mắt bay ra ngoài.
Đám người của Tài Phiệt Thượng Tinh đều đồng loạt lớn tiếng kêu lên, ai nấy đều bịt mắt lại và không dám nhìn qua, cảm thấy cảnh tượng này quá đỗi đẫm máu.
Cơ thể của Han Jung-myung cũng ngã về phía sau, một cái chân đã không còn nữa, ông ta ôm lấy cái chân gãy của mình với vẻ sợ hãi, nằm trên đất và lớn tiếng hét lên.
“Cái này...” Sắc mặt của Tôn Dĩnh Thục cũng lập tức tái nhợt, chỉ cảm thấy Liễu Tông Nham Toái mạnh đến mức có hơi đáng sợ, dùng một chưởng đao bằng da bằng thịt chém đến mà lại gây ra sát thương như một con dao thực sự à?
Cú đánh vừa nãy đã đánh bay nửa cái chân của Han Jung-myung sao? Đây rốt cuộc là người hay là ma quỷ thế!
Sắc mặt của Lý Toàn Chân cũng tái nhợt đến mức đáng sợ, cô ta kinh hãi nhìn Liễu Tông Nham Toái, cảm thấy người đứng trước mặt mình dường như là một Ma Thần.
Kamiyama Yui lại cười phá lên và nói: “Nham Toái đại sư không hổ là người tạo nên Nham Toái Lưu của nước ta, công lực đúng là xuất thần nhập hóa, một tên chim nhỏ hèn mọn sao có thể là đối thủ của ngài được cơ chứ?”
Sắc mặt của Liễu Tông Nham Toái vẫn không hề thay đổi, ông ta thản nhiên nói: “Quá khen rồi.”
Kamiyama Yui bèn nở nụ cười chế nhạo đối với Lý Toàn Chân và nói: “Đây chính là cao thủ của nước Triều Tiên các người à? Đây chính là thứ rác rưởi mà cô dựa dẫm vào sao? Cũng chỉ đến thế mà thôi!”
Lý Toàn Chân bị câu nói của Kamiyama Yui làm cho tức đến không nói nên lời, nhưng Han Jung-myung đã thua một cách thảm hại như thế rồi, cô ta còn biết nói gì nữa đây? Tất cả mọi lời giải thích đều chỉ là vô nghĩa mà thôi.
“Thật là kém cỏi, cái tên Han Jung-myung này vậy mà lại không biết đường giấu dao trong giày!” Tề Đẳng Nhàn quay đầu sang nói với Tôn Dĩnh Thục bằng vẻ chế nhạo.
Lúc trước Dương Quan Quan đã bị Han Dong San giở trò, anh ta đã giấu dao ở trong giày và tạo thành một lỗ hổng lớn ở trên đùi của cô ấy.
Sau khi nghe thấy lời này, Lý Toàn Chân nhất thời nổi giận, cô ta chỉ vào Tề Đẳng Nhàn và nói: “Anh bớt ở đó buông lời nhạo báng đi, Han Jung-myung thua rồi, Tôn phu nhân nhà anh cũng chẳng tốt hơn được bao nhiêu đâu.”
“Nói đùa cái gì chứ, ông đây là tổng giám mục khu vực phía Nam của Thánh giáo đó, sư phụ Liễu Tông sẽ ra tay với tôi hay sao?” Tề Đẳng Nhàn phì cười một cái, hắn bước lên phía trước và nói với giọng khinh thường.
“Anh là tổng giám mục, dĩ nhiên là tôi sẽ không động đến anh, nhưng Tôn phu nhân thì sẽ không được hưởng cái danh đó của anh đâu!” Kamiyama Yui chắp hai tay sau lưng và nói với vẻ vô cùng nhàn nhã.
Sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, Liễu Tông Nham Toái bỗng chốc ngẩn người, sau đó sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm túc, ông ta chắp tay hành lễ một cái rồi nói: “Lâu rồi không gặp, sư phụ Tề!”
Tề Đẳng Nhàn thong thả chắp tay và đáp lễ một cái, hắn nói: “Chào ông, Liễu Tông đại sư, mong rằng Thánh chủ sẽ bảo vệ cho ông, ông có hứng thú với việc đầu tư vào nhà thờ mà tôi mới xây dựng không?”
Liễu Tông Nham Toái cạn lời.
Tôn Dĩnh Thục thì lại suýt chút nữa đã ngất đi, cái tên này nhìn thấy ai cũng muốn rao bán cái nhà thờ rách nát đó của mình có đúng không, hắn thiếu tiền đến mức đó cơ à?
“Hai người quen nhau à?” Kamiyama Yui cau mày hỏi.
“Ừ.” Liễu Tông Nham Toái khẽ gật đầu.
Kamiyama Yui thản nhiên nói với Tề Đẳng Nhàn: “Nếu như anh đã là người của Thánh giáo và còn quen biết với Nham Toái đại sư thì chuyện hôm nay không liên quan gì đến anh nữa cả. Anh đi đi, tôi không muốn gây chuyện với anh!”
Tề Đẳng Nhàn nói với Tôn Dĩnh Thục: “Chúng ta đi thôi!”
Tôn Dĩnh Thục ngay lập tức tránh đi cùng Tề Đẳng Nhàn, đám người Tài Phiệt Thượng Tinh đó đã làm ra chuyện bất nghĩa trước, đương nhiên là cô ta sẽ không mở rộng trái tim của Thánh mẫu mà bảo Tề Đẳng Nhàn giúp đỡ bọn họ.
Kamiyama Yui lại nói: “Hửm? Ý của tôi là anh đi một mình còn Tôn phu nhân thì vẫn phải ở lại thêm chút, dù sao thì cô ta cũng là người phụ nữ có thể đại diện cho mặt mũi của Tài Phiệt Thượng Tinh mà.”
Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: “Cô ấy là người của tôi, vậy nên tôi phải mang cô ấy đi.”
Trong mắt Kamiyama Yui lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, cô ta lạnh lùng nói: “Anh thực sự cho rằng mình là người của Thánh giáo thì tôi không dám động vào anh à? Nước Kiệt Bành chúng tôi không tin vào Thánh giáo đâu, chúng tôi tin vào Amaterasu cơ...”
Tề Đẳng Nhàn dừng bước chân lại, trên mặt mang theo nụ cười, hắn nhìn Kamiyama Yui và hỏi: “Hội Huyền Dương chắc là có nhiều tiền lắm nhỉ?”
Liễu Tông Nham Toái lại lách người đến trước mặt Kamiyama Yui và nói với cô ta: “Cô Yui, xin hãy cẩn thận lời nói!!!”
“Sao nào? Ông sợ anh ta à? Tôi không sợ đâu! Danh tiếng của Thánh giáo không dọa được tôi đâu.” Kamiyama Yui nở nụ cười khinh thường và nói.
“Không phải tôi sợ cậu ta... Tôi đang sợ cậu ta sẽ đánh chết cô. Cái người này, tôi đánh không lại, cũng không cản được!” Liễu Tông Nham Toái lại dùng vẻ mặt nghiêm trọng để nói ra một câu nói khiến cho tất cả những người đang có mặt ở đó đều vô cùng ngạc nhiên.
Những người nghe thấy câu nói này đều nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn với ánh mắt vô cùng kinh ngạc, ai nấy đều không thể tin vào đôi tai của mình được nữa!
Liễu Tông Nham Toái là vị đại tông sư vừa mới dễ dàng đánh bại người có thể tay không áp đảo một con ngựa đang phi nước đại là Han Jung-myung đó, thế mà ông ta lại nói mình không phải là đối thủ của Tề Đẳng Nhàn à?
Nói đùa cái gì đấy!
Kamiyama Yui khẽ ngây người, sau đó trầm mặt nói: “Một mình ông không phải là đối thủ của anh ta, vậy thì những người đang có mặt ở đây gộp vào thì sao? Hừ!”
Liễu Tông Nham Toái im lặng trong chốc lát rồi chậm rãi nói: “Thế thì mọi người viết di chúc trước đi... Tôi không tham dự vào đâu.”
Nghe thấy câu nói này của Liễu Tông Nham Toái, đám người của Hội Huyền Dương đều vô cùng xôn xao, mặc dù rất bất ngờ nhưng bọn họ cũng không hề nghi ngờ Liễu Tông Nham Toái.
Suy cho cùng thì Liễu Tông Nham Toái cũng là người có địa vị hết sức quan trọng trong giới võ thuật của nước Kiệt Bành, lời nói của ông ta có độ tin cậy vô cùng cao.
Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nhìn Kamiyama Yui, trông hắn như một kẻ thật thà hòa nhã dễ gần và rất dễ bắt nạt vậy, hoàn toàn không thể nhìn ra một chút đáng sợ nào.
“Cái tên này trông như một tên thầy giáo yếu đuổi không thể chống lại sức gió vậy, có cái gì mà ghê gớm chứ?” Trong lòng Kamiyama Yui khẽ lẩm bẩm, có điều, nếu như Liễu Tông Nham Toái đã nói đến mức đó rồi thì cô ta cũng không dám làm bừa nữa: “Nếu đã như thế thì thôi đi vậy. Tôn phu nhân có thể đi, nhưng đám người còn lại thì phải ngoan ngoãn chui ra từ cái lỗ chó này cho tôi!”
Tề Đẳng Nhàn nhất thời nghẹn lại một chút, sau đó, hắn bày ra vẻ mặt thất vọng, bĩu môi một cái và nói: “Chị Dĩnh Thục, chúng ta đi thôi!”
Chương 1088 Hoàng Sung xảy ra chuyện.
Thấy Tề Đẳng Nhàn chuẩn bị dẫn Tôn Dĩnh Thục rời đi, Lý Toàn Chân cảm thấy vô cùng sốt ruột.
“Tôn Dĩnh Thục, cô thực sự cứ như thế mà đi đấy à?!” Lý Toàn Chân quát lên với vẻ có chút không hài lòng.
“Không thế thì sao, ở lại chui lỗ chó với mấy người à?” Tôn Dĩnh Thục quay đầu lại, bày ra vẻ mặt châm biếm và nói với giọng khiêu khích.
Lý Toàn Chân nói với vẻ mặt u ám: “Cho dù có nói thế nào thì mọi người cũng có chung lợi ích mà, càng huống chi, người tạo nên xích mích với chúng ta chính là người của nước Kiệt Bành đó! Cô cứ thế mà đi thì không sợ sẽ bị người khác chỉ trích sau lưng hay sao?”
Tôn Dĩnh Thục nghe đến đây thì không nhịn được mà cười phá lên.
“Lý công chúa đang nói đùa cái gì đấy?”
“Ban nãy chính Han Jung-myung đã tự nhảy ra và nói rằng nếu như ông ta thắng rồi thì các người sẽ mặc kệ tôi mà.”
“Bây giờ tôi muốn đi thì cô lại nói là tôi sẽ bị người khác chỉ trích sau lưng à?”
“Có làm chó cũng chưa chắc sẽ có tiêu chuẩn kép như cô đâu nhỉ!”
Tôn Dĩnh Thục nhìn Lý Toàn Chân với ánh mắt giễu cợt và lắc lắc đầu.
Sắc mặt của Lý Toàn Chân đã bị câu nói này làm cho trở nên khó coi, cô ta cắn răng và nói: “Mọi người đều là người của Tài Phiệt Thượng Tinh, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu! Tôi khuyên cô hãy suy nghĩ thật kĩ cho đại cục đi.”
Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy cách làm của Tôn Dĩnh Thục là vô cùng đúng đắn, ban nãy khi Han Jung-myung nhảy ra, đám người của Tài Phiệt Thượng Tinh này đã lập tức phân biệt đối xử với Tôn Dĩnh Thục và mong chờ được xem cô ta bị bẽ mặt.
Bây giờ Tôn Dĩnh Thục vùng ra được rồi thì Lý Toàn Chân lại bắt đầu lấy đại cục ra để nói, đúng thật là vô cùng ghê tởm mà.
“Có phúc cùng hưởng? Có họa cùng chịu? Nói đùa cái gì đấy, người phải chui lỗ chó cũng đâu có phải là tôi, tôi có họa gì mà phải chịu cơ chứ?”
“Ban nãy chẳng phải Han Jung-myung rất có tự tin hay sao, chẳng phải các người cũng muốn nhìn tôi bẽ mặt hay sao?”
“Tạm biệt nhé, tôi không đi tiếp các người được đâu!”
Tôn Dĩnh Thục cười khẩy một cái rồi kéo tay Tề Đẳng Nhàn và đi thẳng ra bên ngoài.
Tề Đẳng Nhàn khẽ giọng hỏi: “Không ở lại xem bọn họ chui lỗ chó à?”
Tôn Dĩnh Thục bèn nói: “Nếu như thực sự làm như vậy thì chẳng khác nào là lật mặt với bọn họ cả. Bọn họ ỷ vào việc nhiều người để bắt nạt tôi, tôi không dám nói gì cả, nhưng nếu như tôi ở lại hóng hớt thêm nữa thì thực sự sẽ có chút không hay!”
Tề Đẳng Nhàn ồ một tiếng rồi cũng không nói gì nữa.
“Anh thực sự cho rằng bọn họ sẽ chui lỗ chó sao? Lý Toàn Chân nhất định sẽ đẩy mấy người khác ra để mất mặt thay, cô ta chắc chắn sẽ không chịu chui qua đó đâu.”
“Hơn nữa, bắt bọn họ phải chui lỗ chó cũng không phải là mục đích cuối cùng của Kamiyama Yui, thứ mà cô ta muốn chỉ đơn giản là lợi ích mà thôi.”
“Nếu như Lý Toàn Chân có những nhượng bộ thích hợp thì Kamiyama Yui cũng sẽ không ép buộc cô ta đến chết.”
Tôn Dĩnh Thục đã nhìn được rất rõ những chuyện kiểu này nên đã giải thích như vậy với Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn nghe xong thì cũng khẽ gật đầu, những người khác của Tài Phiệt Thượng Tinh có như thế nào thì cũng có liên quan quái gì đến hắn đâu, chỉ cần Tôn Dĩnh Thục không bị ảnh hưởng gì là được rồi.
Hắn vẫn còn ý định “không muốn cố gắng nữa” cơ mà, hắn không thể nào để cho Tôn Dĩnh Thục bị đám người đó kéo xuống được.
“Xem ra có người thực sự không muốn Hương Sơn bị nắm trong tay của một thế lực không chịu nghe lời rồi, thế mà ngay cả Hội Huyền Dương cũng tham dự vào cuộc chiến tranh giành Tàu thuyền Lôi thị này.” Tôn Dĩnh Thục nói.
“Kích thước của Tàu thuyền Lôi thị vốn dĩ cũng không hề nhỏ, có thể chiếm được một phần trong số đó cũng đã là lợi ích to lớn rồi.” Tề Đẳng Nhàn cười cười: “Có điều, nếu như đám người đó muốn cắt thịt và chẻ xương của Lôi gia thì không dễ dàng đến như vậy đâu.”
Tôn Dĩnh Thục quay đầu sang nhìn hắn một cái và nói: “Chắc là Giáo Hoàng sắp đến Hương Sơn rồi nhỉ?”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu một cái và nói: “Chắc cũng chỉ vài ngày nữa thôi, đến lúc đó Lôi lão sẽ tổ chức một cuộc họp báo, Giáo Hoàng cũng sẽ đến đó.”
Tôn Dĩnh Thục nói: “Nếu như anh tỏ ra phách lối như vậy, có lẽ đám người đó sẽ không vừa mắt với anh đâu, đến lúc đó, ở trong đại hội tôn giáo, chắc hẳn bọn họ sẽ nghĩ cách để mời người đến để khiến cho anh phải khó xử.”
Tề Đẳng Nhàn nhún vai một cái và nói: “Tôi chẳng có gì phải sợ cả, muốn đến thì cứ đến thôi, xem xem bản lĩnh của ai lớn hơn là được rồi!”
Tề Đẳng Nhàn ỷ vào việc mình có nắm đấm to và có Giáo Hoàng chống lưng nên có thể nói là muốn làm gì thì làm.
Đợi đến khi trò hề kết thúc, Kamiyama Yui có thể nói là cũng khá hài lòng với kết quả đạt được.
Nhưng cô ta vẫn nhìn Liễu Tông Nham Toái với ánh mắt nghiêm túc và hỏi: “Nham Toái đại sư, cái tên vừa nãy thực sự lợi hại như ông nói sao? Ông không phải là đối thủ của anh ta, thậm chí khi cộng gộp tất cả mọi người lại thì cũng không phải là đối thủ của anh ta à?”
Liễu Tông Nham Toái chậm rãi gật đầu và nói: “Võ công của người này đã luyện đến mức độ mà sức người không thể địch lại, thậm chí còn đã đạt đến cảnh giới đột phá trời không luôn rồi!”
“Hửm? Đánh giá của ông đối với anh ta cũng cao phết đấy! Xem ra người này thực sự rất lợi hại.” Kamiyama Yui vô thức véo lấy cằm mình và bắt đầu lẩm bẩm.
“Đừng có chọc vào cậu ta, nếu không thì sẽ mất mạng đó.” Liễu Tông Nham Toái chỉ thản nhiên trả lời.
Kamiyama Yui nói: “Đương nhiên tôi sẽ không đắc tội với một tên người Hoa quốc lợi hại như vậy ở trên địa bàn của người Hoa quốc. Chỉ là tôi có hơi tò mò nên mới hỏi thăm một câu vậy thôi.”
Liễu Tông Nham Toái không nói gì nữa.
Cảnh giới võ công của Tề Đẳng Nhàn đã đạt đến mức độ không còn phải sợ hãi bất cứ điều gì nữa rồi, cho dù có quyền thế ngập trời đến đâu, giàu nứt đố đổ vách như thế nào cũng chỉ là rác rưởi trong mắt hắn mà thôi.
Nếu như hắn thực sự quyết tâm muốn giết một người thì cho dù người đó có là nguyên thủ của một quốc gia và sắp xếp cho mình một lớp bảo vệ vững như thành đồng thì cũng chẳng có chút tác dụng gì đâu.
Bởi vì, cứ hễ là con người thì sẽ có sơ hở.
Người đã tôi luyện võ công đến cảnh giới đó thì sẽ có thể đến không thấy hình đi không thấy bóng, luôn luôn có thể bắt được sơ hở, từ đó giết chết mục tiêu.
Nghĩ đến đây, trong mắt Liễu Tông Nham Toái chợt lóe lên một tia hâm mộ, nếu như mình cũng có thể đạt đến cảnh giới võ công như vậy thì sao phải lo đại sự không thành cơ chứ?
Nghĩ vậy, ông ta yếu ớt thở dài một hơi, thiên phú giữa người với người thực sự là không thể nào so sánh được, một khi đem ra để so sánh thì sẽ khiến cho người khác phải tức chết.
Lúc này, Tề Đẳng Nhàn và Tôn Dĩnh Thục đã về đến biệt thự rồi, hắn nhìn phu nhân tài phiệt đang có tâm trạng vô cùng vui vẻ và theo bản năng sờ sờ cái eo của mình.
Nhưng điện thoại của hắn lại vang lên vào chính lúc này, hắn cầm điện thoại lên và nhìn qua một cái, là Dương Quan Quan đang gọi đến.
“Xảy ra chuyện rồi.” Tề Đẳng Nhàn vừa mới bắt máy, đang chuẩn bị trêu chọc vài câu thì lại nghe thấy giọng nói nặng nề của Dương Quan Quan: “Bây giờ anh đang ở đâu thế?”
Tề Đẳng Nhàn sững sờ một lúc rồi nói: “Tôi vừa mới về đến Hương Sơn, xảy ra chuyện gì rồi?”
Đương nhiên hắn không thể nói với Dương Quan Quan rằng mình đã về đến Hương Sơn từ hai ngày trước rồi, nếu không thì với sự thông minh của cô ấy, cô ấy sẽ rất dễ liên tưởng đến điều gì đó.
Dương Quan Quan nói với vẻ nghiêm trọng: “Nam Nhân Nhân đã mất tích vào ngày hôm qua rồi, cửa hàng quần áo của Nam Thiến cũng bị đốt cháy vào sáng sớm ngày hôm nay...”
“Không biết Hoàng Sung đã có được tin tức từ đâu mà chiều hôm nay anh ta đã một mình xông vào bệnh viện Thánh Hòa ở dưới trướng tổng hội Hồng Bang, kết quả bên trong bệnh viện đó lại toàn là người của bộ chiến tranh, anh ta bị đánh đến thoi thóp và ném thẳng ra ngoài.”
“Nếu không phải Hoàng Kỳ Bân vừa hay có chuyện đi qua đó thì cái mạng đó của anh ta có lẽ đã không còn nữa rồi.”
Sau khi nghe được đến đây, Tề Đẳng Nhàn bỗng chốc nổi trận lôi đình, hắn hỏi: “Lại là chuyện mà cái tên Nghiêm Động đó gây ra có đúng không?!”
“Đúng vậy... tôi đã liên lạc với Ngọc tướng lĩnh rồi, có điều, đối phương không hề nể mặt cô ấy. Ngọc tưởng lĩnh bảo là bọn họ đang nhắm vào anh.” Dương Quan Quan cắn răng nói.
Chính vào lúc này, điện thoại của Tề Đẳng Nhàn lại reo lên một cái, một tin nhắn đã được gửi đến.
Hắn mở tin nhắn ra, đó là tin nhắn do Ngọc Tiểu Long gửi đến: “Mặt mũi của Lôi lão rất có tác dụng.”
Sau khi đọc xong tin nhắn đó, Tề Đẳng Nhàn khẽ nheo mắt lại, đây là muốn ép hắn sử dụng các mối quan hệ của Lôi Thiên Tứ để giải quyết chuyện này à?
Chương 1089 Những kẻ giỏi nhất gặp nhau.
Ngọc Tiểu Long hiển nhiên cũng biết rõ về điểm mấu chốt của chuyện này.
Hoàng Sung gặp phải chuyện này, với khả răng của mình, rõ ràng là anh ta không thể nào chống trả lại đám quyền quý cùng chung một giuộc kia, nhất là những kẻ đóng vai trò lãnh đạo là Nghiêm gia!
Vậy thì chuyện này chỉ có thể nhắm vào Tề Đẳng Nhàn mà thôi, nếu suy nghĩ sâu xa hơn nữa, có lẽ bọn họ còn muốn kéo cả Lôi gia vào trong chuyện này, muốn ép Tề Đẳng Nhàn sử dụng các mối quan hệ của Lôi gia.
“Bên trong đó toàn là người của Bộ chiến tranh, một mình anh không thể xông vào được đâu, đi tìm Lôi lão đi!” Ngọc Tiểu Long lại gửi đến một tin nhắn nữa.
Tề Đẳng Nhàn không khỏi cau mày, nếu đúng như những gì Ngọc Tiểu Long nói thì hắn tuyệt đối không thể đơn thương độc mã xông vào nơi có nhiều súng máy như vậy để giải cứu Nam Nhân Nhân.
Thậm chí hắn có thể tưởng tượng, Ngọc Tiểu Long đã đang tận lực hòa giải rồi, đại khái là muốn giam chân một thế lực nào đó.
Tề Đẳng Nhàn có một dự cảm rằng lần này đi đến Lôi gia, hắn sẽ gặp phải một cao thủ vô cùng vô cùng lợi hại!
“Đám người đó muốn ép mình phải đi tìm Lôi Thiên Tứ để nhờ giúp đỡ, sau đó thông qua chuyện này để kéo Lôi gia vào rắc rối, để bọn họ có thể hoàn toàn lật mặt với Lôi gia và lay động Tàu thuyền Lôi thị! Có điều, Tàu thuyền Lôi thị có Giáo Hoàng đảm bảo, vốn dĩ Lôi gia đã đến lúc có thể thành công rút lui rồi, mình cũng không cần lo lắng quá nhiều làm gì.” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong lòng và khẽ nheo mắt lại.
Chính vào lúc Tề Đẳng Nhàn đang im lặng suy nghĩ thì Tôn Dĩnh Thục đã đi đến phía sau lưng hắn và dịu dàng nói: “Anh đang nghĩ gì đấy?”
Tề Đẳng Nhàn đứng dậy và quay đầu lại nói với cô ta: “Chị Dĩnh Thục, bây giờ tôi phải đi giải quyết một vài chuyện vô cùng quan trọng, hôm nay tôi không ở lại với cô nữa.”
Tôn Dĩnh Thục sững sờ một lúc rồi khẽ gật đầu và nói: “Xảy ra chuyện gì rồi à? Có cần tôi giúp gì không?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Chuyện này cô không giúp gì được đâu, là các thế lực trong nội bộ của chúng tôi đang đấu sức với nhau. Vả lại, nếu như không chết một vài người thì e rằng chuyện này sẽ không thể giải quyết một cách dễ dàng được đâu!”
Sau khi nói xong lời này, hắn đưa tay vuốt nhẹ gò má Tôn Dĩnh Thục.
“Đi đi.” Phu nhân tài phiệt xinh đẹp rất thấu hiểu lòng người: “Làm chuyện gì cũng phải cẩn thận đấy, nếu như có chuyện gì cần giúp đỡ thì có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào.”
Tề Đẳng Nhàn cũng không nói nhiều mà lập tức xoay người rời đi, sau khi lên xe, hắn vừa tìm hiểu thêm tình hình từ chỗ Dương Quan Quan thông qua điện thoại vừa đi thẳng đến trang viên của Lôi gia.
“Mang theo nước thánh!” Ngọc Tiểu Long lại gửi đến một tin nhắn nữa.
Trong lòng Tề Đẳng Nhàn bỗng chốc kinh ngạc, xem ra, quả nhiên là giống như những gì hắn đã đoán trước, có cao thủ đang đợi hắn ở Lôi gia!
Hắn vén vạt áo lên, trong túi đang đặt một ống nước thánh đến từ Thánh giáo.
Nước thánh là đặc sản của Thánh giáo, sản lượng mỗi năm là vô cùng có hạn và sẽ được phân phát đến tay một số Thánh Giáo Kỵ Sĩ có địa vị khá cao.
Với tư cách là tổng giám mục, Tề Đẳng Nhàn có thể được phân phát nước thánh, thậm chí là ba ống một lúc, đó là sự quan tâm đặc biệt mà Giáo Hoàng dành cho hắn, bởi vì ông ta biết rằng những thế lực đen tối đó sẽ nhắm vào hắn.
Rất nhanh thôi, Tề Đẳng Nhàn đã đến được trang viên của Lôi gia.
Vừa bước xuống xe, hắn đã cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ mạnh mẽ, luồng khí này thậm chí còn không thua kém gì hắn và cũng có thể áp chế được mô hình phong thủy “Sơn Hải Táng Long”.
“Chắc là cái tên Hồng Thần Sách bước ra từ Vọng Nguyệt Các của Hồng Bang rồi, chẳng trách ông ta mãi vẫn không đến tìm mình, thì ra là đang chờ mình ở đây à!” Trong mắt Tề Đẳng Nhàn lóe lên tia sáng lạnh lẽo, hắn khẽ lắc người, cột sống nổ tung và phát ra âm thanh như tiếng pháo nổ, sức mạnh bộc phát toàn thân.
Lôi Thiên Tứ đang uống trà cùng với Hồng Thần Sách, thấy Tề Đẳng Nhàn đột nhiên ghé thăm, ông ta ngẩn người một lúc rồi hỏi: “Hửm? Sao tổng giám mục Tề lại đến đây vậy!”
Tề Đẳng Nhàn mỉm cười với Lôi Thiên Tứ, ánh mắt rơi trên người Hồng Thần Sách, hắn nói: “Lôi lão, đệ tử của tôi xảy ra một chút chuyện, con gái của cậu ấy đã bị người khác bắt cóc. Chuyện này có liên quan đến một vài thế lực lớn, có lẽ cần phải có ông ra mặt thì tôi mới có thể qua đó đưa người đi được.”
“Vậy nên tôi đến đây là vì muốn nhờ ông đi cùng với tôi một chuyến.”
“Không biết ông có bằng lòng giúp tôi chuyện này không?”
Sau khi nghe xong, ánh mắt Lôi Thiên Tứ bỗng nhiên cứng đờ, với trí thông minh của mình, ông ta lập tức nghĩ tới các điểm mấu chốt.
Lão già Hồng Thần Sách đang ngồi trên chiếc ghế làm bằng gỗ đàn hương, sau khi Tề Đẳng Nhàn bước vào, cơ thể của ông ta hơi nghiêng về phía trước, nhưng trọng tâm vẫn luôn rơi vào chỗ xương cụt, bộ dạng vô cùng hời hợt, nhưng chỉ cần xảy ra tình huống bất ngờ thì ông ta sẽ có thể lập tức tạo ra phản ứng tốt nhất.
Còn chưa đợi Lôi Thiên Tứ nói gì, Hồng Thần Sách đã nói trước: “Hôm nay ông Lôi bận uống trà với tôi rồi, e là sẽ không có thời gian để đi đến bệnh viện Thánh Hòa với sư phụ Tề một chuyến đâu.”
Sắc mặt Lôi Thiên Tứ bất chợt trầm xuống, ông ta nói: “Chuyện uống trà có thể bỏ ra phía sau mà, chuyện cứu người mới là chuyện quan trọng nhất.”
Hồng Thần Sách mỉm cười một cái và nói: “Nếu như tôi không muốn để cho ông Lôi đi thì trên thế giới này sẽ không có ai có thể đưa ông Lôi đi đâu.”
Lôi tổng quản ở bên cạnh đột nhiên cảm thấy như đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm vậy, lông mao khắp người dựng đứng lên giống như một con mèo già đã tìm được con mồi.
Võ công của ông ta cũng không hề yếu nên dĩ nhiên cũng có thể cảm nhận được sự ác ý của Hồng Thần Sách và cả sức mạnh của lão già này nữa.
Thậm chí ông ta còn có dự cảm rằng nếu như mình ra tay với lão già này thì chắc chắn sẽ bị đối phương cướp đi mạng sống chỉ trong vòng ba chiêu!
Tề Đẳng Nhàn đánh giá Hồng Thần Sách một lượt từ trên xuống dưới, chỉ cảm thấy tinh, khí và thần của người này đều được ngưng kết một cách cao độ, sức mạnh đó dường như sắp sửa vượt ra khỏi đỉnh đầu, hóa thành một làn khói và bay vút lên chín vạn dặm rồi vậy.
“Tuổi thọ của ông ta sắp hết rồi, sao còn có thể điều chỉnh trạng thái đến tận mức độ này được cơ chứ? Thật không thể tin được mà...” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ.
Nghĩ rồi, hắn cũng không nói nhiều làm gì nữa, hắn lấy nước thánh ra từ trong người, mở nút chai, lắc lắc vài cái rồi rót thẳng vào bụng.
“Tôi khát nước rồi, đợi tôi uống ngụm nước đã rồi lại xử lý ông sau.” Tề Đẳng Nhàn ném ống nghiệm chứa nước thánh đi rồi mỉm cười và nói với Hồng Thần Sách.
Lôi Thiên Tứ lạnh lùng nói: “Muốn đánh thì ra ngoài mà đánh đi, đừng có phá hoại căn nhà của tôi!”
Hồng Thần Sách nói: “Được thôi!”
Tề Đẳng Nhàn cũng nói: “Nói nhiều cũng cũng vô dụng, phải ra tay mới thấy được bản lĩnh thực sự! Ông đến Hương Sơn chính là để đối phó với tôi, hôm nay tôi cho ông cơ hội này, hy vọng ông có thể nắm bắt được nó.”
Hồng Thần Sách cũng cảm thấy tinh thần của Tề Đẳng Nhàn đã phấn chấn hơn chỉ trong chốc lát và trở nên ngưng kết một cách cao độ, cho dù là tinh thần hay thể chất cũng đều đạt đến một trạng thái có thể nói là vô cùng đáng sợ.
Ánh mắt của ông ta rơi trên chiếc ống nghiệm, ông ta âm thầm nhíu mày, chỉ cảm thấy chuyện này có lẽ cũng có liên quan đến Thánh giáo.
Trạng thái tinh thần và khả năng thể chất của con người luôn luôn lên xuống thất thường và không thể nào lúc nào cũng đạt đến đỉnh cao tuyệt đối được, ngay cả những cao thủ đã đột phá hư không cũng không ngoại lệ, nếu như muốn đạt đến đỉnh cao đó thì đều cần có thời gian để điều chỉnh.
Nhưng nếu như sử dụng một số phương pháp bên ngoài thì dường như sẽ có thể ngay lập tức nâng cao trạng thái đến mức đỉnh cao này.
Lôi tổng quản nhìn hai người một già một trẻ này thì chỉ cảm thấy như mình đang ngước nhìn hai vị thần vậy, một cảm giác run rẩy bỗng chốc bộc phát từ sâu trong tâm hồn!
“Võ công của hai người này đều mạnh đến mức vô lý!” Lôi tổng quản thầm nghĩ.
Tề Đẳng Nhàn sải bước đi ra ngoài, hai chân đứng vững ở giữa sân, trong người truyền ra tiếng rồng kêu hồ gầm, khí huyết vận chuyển, trong chốc lát sử dụng hai chiêu là Hổ Khiếu Kim Chung Tráo và Long Ngâm Thiết Bố Sam.
Hồng Thần Sách cũng không chịu thua kém, hai chân đột nhiên dày lên, hai tiếng đoàng đoàng vang lên, cả người ông ta bắn ra như một viên đại bác, rầm một tiếng bước vào giữa sân, hai đầu gối có hơi khuỵu xuống, tư thế đứng tấn như bức tượng thần trong ngôi miếu cổ vậy.
Chương 1090 Sấm đánh giữa trời quang.
“Người này đến đây với tâm thế liều mạng, cách đánh của ông ta chắc chắn sẽ vô cùng hung hãn, tình hình Hương Sơn bây giờ biến hóa khôn lường, chỉ mong rằng giáo mục Tề sẽ không bị thương.”
Lôi tổng quản và Lôi Thiên Tứ đứng trước chiếc cửa sổ sát đất, ông ta quay đầu sang nói với Lôi Thiên Tứ.
Lôi Thiên Tứ nhịn không được mà hỏi: “Võ công của cái tên Hồng Thần Sách này đã đạt đến cảnh giới nào rồi?”
Lôi tổng quản suy nghĩ một lúc rồi nói: “Võ công của giáo mục Tề xấp xỉ với cái vị cao thủ năm đó đã đến Lôi gia ở ba ngày, cái tên Hồng Thần Sách này cũng không chịu thua kém đâu. Bọn họ đều là những người có võ công đạt đến đỉnh cao, khi ở khoảng cách gần, bọn họ thực sự còn đáng sợ hơn cả một nước địch.”
Vẻ mặt của Lôi Thiên Tứ bỗng chốc trở nên nghiêm trọng, ông ta nói: “Tôi đã lâu không lộ diện ở bên ngoài rồi, lần này cùng cậu ấy đi đòi người, có lẽ cũng sẽ rút dây động rừng. Có điều, tôi tin cậu ấy, cậu ấy cũng tin tôi, chúng ta phải đối xử chân thành với nhau.”
Lôi tổng quản gật gật đầu, nếu như Tề Đẳng Nhàn muốn Lôi Thiên Tứ đi đòi người cùng với hắn thì trước tiên, hắn sẽ phải vượt qua cửa ải này của Hồng Thần Sách.
Hai người đó đứng ở trong sân, mặc dù không hề động đậy nhưng lại đem đến cho người khác cảm giác kì diệu như gió mây hội tụ, bầu trời vốn đang âm u bỗng giống như có thể đổ sập xuống bất cứ lúc nào và khiến cho con người ta ngạt thở!
“Đúng là sóng sau xô sóng trước mà, cậu mới còn trẻ như thế mà đã hiểu rõ được bí ẩn của việc phá vỡ hư không, gặp thần không hoảng rồi! Lúc tôi luyện võ đến cảnh giới này thì đã hơn năm mươi tuổi rồi. Nếu như cho cậu thêm chút thời gian, nói không chừng cậu còn có thể tìm ra một con đường mà chưa từng có ai tìm thấy nữa, đáng tiếc, hôm nay tôi không thể giữ cậu lại.” Hồng Thần Sách mỉm cười với Tề Đẳng Nhàn, trong lòng đã có tính toán.
Ông ta giơ nắm đấm lên và khẽ chắp tay lại.
Tề Đẳng Nhàn mặt không biểu cảm, hắn giơ tay phải lên rồi thò ngón giữa ra và nói: “Ông già, hôm nay cứ để bố cục Sơn Hải Tàng Long này chôn vùi con rồng sắp chết là ông đây là được rồi!”
Sau khi nói xong câu này, mi tâm của hắn đột nhiên giật mạnh, khí huyết toàn thân dâng trào, cơ bắp cũng theo đó co giật, thậm chí cả quần áo trên người cũng trở nên căng phồng.
Ở trong khu rừng bên ngoài Lôi gia, hàng trăm con chim đột nhiên bay lên.
Ngày xưa, khi những con chim sợ hãi bay ra khỏi rừng, các tướng lĩnh có kinh nghiệm sẽ có thể đoán ra rằng phía trước sát khí đằng đằng và chắc chắn sẽ có mai phục.
Lúc này, chỉ riêng sát khí tỏa ra từ trên người Tề Đẳng Nhàn thôi cũng đã có thể khiến cho đàn chim sợ hãi bay đi khắp nơi, có thể tưởng tượng được cuộc chiến này đáng sợ đến mức nào.
“Ha ha... cũng được cũng được, những người luyện võ cuối cùng đều sẽ phải chết dưới nắm đấm mà thôi! Cậu chết trong tay tôi cũng còn vinh dự hơn nhiều so với việc chết vì một quả tên lửa đạn đạo không biết từ đâu bay tới.” Hồng Thần Sách hơi cúi người và bước lên phía trước một bước.
Sau khi bước lên một bước, ông ta cũng không dừng lại mà quyết định ra đòn phủ đầu trước, ông ta bước lên một bước nữa, hai chân tụ máu và trở nên dày hơn, trông thì có vẻ nặng nề và có lực nhưng thực chất lại vô cùng nhẹ nhàng giống như chim én lướt nước vậy, chỉ trong chưa đầy một cái chớp mắt, ông ta đã biến mất khỏi khoảng cách mười mét!
“Kết hợp Tượng hình và Yến hình? Thì ra thứ võ công này còn có thể dùng như thế à?” Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Tề Đẳng Nhàn bất chợt thầm nghĩ.
Suy cho cùng thì Hồng Thần Sách cũng là một ông lão trăm tuổi với võ công siêu phàm, kinh nghiệm đánh nhau chắc chắn phải dày dặn hơn hắn rất nhiều, một số thứ thần kì mà ông ta tự luyện ra khi được dùng vào thực chiến thì thực sự có thể khiến cho rất nhiều người phải kinh ngạc.
Vừa đạt đến khoảng cách, Hồng Thần Sách đã tung ra một cú đấm, đó là một cú đấm vô cùng đơn giản và không hề khoa trương, thậm chí còn có thể nói là không có lấy một chút hào nhoáng nào mà chỉ mang lại cho người ta cảm giác rất hài hòa và bình thường.
Người Hoa Quốc đều chú trọng đến quan niệm “trung dung”, cú đấm này cũng thể hiện quan niệm như vậy, tuy nhiên, cú đấm này lại mang theo sức mạnh long trời lở đất, nếu như đánh giá thấp nó thì chỉ có con đường chết mà thôi.
Hơn nữa, điều khiến mọi người cảm thấy kỳ lạ là Hồng Thần Sách dùng thân pháp của Yến hình để lao tới và đấm hắn nhưng lại không hề phát ra bất cứ âm thanh nào.
Ngay khi nắm đấm của ông ta sắp rơi vào trên ngực Tề Đẳng Nhàn, một âm thanh vô cùng kinh khủng đột nhiên nổ ra, đùng đoàng một cái như tiếng sấm nổ!
Chẳng khác nào sấm đánh giữa trời quang.
Tề Đẳng Nhàn đứng yên ở chỗ cũ, cả người dang rộng, một đấm như vậy đánh đến, nắm đấm còn đến nơi nhưng bụi bặm trên đất bị luồng gió thổi bay gần như đã khiến cho con người ta phải hoa mắt.
Cho dù có là một người đàn ông đứng tuổi thì cũng sẽ bị luồng gió đáng sợ này thổi ngã mà thôi.
“Một sự bùng nổ thể chất và sức mạnh nắm đấm thật đáng sợ!” Lôi tổng quản đứng nhìn từ xa mà nổi hết cả da gà.
Đối diện với thế đánh đáng sợ như vậy, trong đầu bất cứ một ai cũng đều chỉ có một suy nghĩ——tránh ra!
Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại đứng yên tại chỗ, không tránh cũng không né, thậm chí còn không thèm ra tay ngăn lại, ngay khi nắm đấm sắp sửa ập đến, hắn ôm ngực lách ra, sau lưng cong lên thật cao, giống như đang cõng trên lưng một cái mai rùa khổng lồ vậy.
Cú lách người này vừa hay giúp hắn tránh được cú đấm đang đánh thẳng về phía ngực mình của Hồng Thần Sách một cách chính xác!
“Ừng ực!”
Bên tai Hồng Thần Sách vang lên tiếng nuốt nước bọt.
Để dùng lực đánh người, lưỡi phải chạm vào ngạc trên và mạnh mẽ nuốt xuống nước bọt trong miệng để đạt được hiệu quả lực phát toàn thân.
Tiếng nuốt nước bọt của Tề Đẳng Nhàn vang lên bên tai Hồng Thần Sách khiến cho ông ta cảm thấy như một con bò điên đang uống nước vậy!
Ngay sau đó, âm thanh khí huyết nén lại rồi nổ ra truyền đến, một tay của Tề Đẳng Nhàn đã vụt lên như một con linh dương treo sừng, với sức mạnh xuyên thủng đáng sợ, nó lao thẳng về phía thái dương của Hồng Thần Sách!
Tề Đẳng Nhàn vừa mới ra tay đã dùng đến tuyệt chiêu “Bạo Kim Đan”, có thể thấy rằng hắn rất coi trọng Hồng Thần Sách!
Đòn phản công này sắc bén và âm hiểm đến cực điểm, nếu là những võ giả có công lực yếu hơn một chút thì cho dù là chỉ chạm mặt một cái thôi cũng sẽ bị đánh cho nổ tung xương sọ.
Khi các cao thủ ở cấp độ này thi đấu với nhau, nếu như một trong những mảng võ thuật, thể lực, tinh thần, quyền ý, cách đánh không phát huy được như ý muốn thì sẽ chỉ có một kết quả đó là kết thúc trong căm hận mà thôi.
Tuy nhiên, võ công của Tề Đẳng Nhàn và Hồng Thần Sách đều đã đạt đến đỉnh cao rồi, muốn giết chết đối thủ chỉ trong vòng hai ba chiêu thức gần như là chuyện không thể nào.
Ngay khi nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn sắp sửa chạm đến huyệt thái dương của Hồng Thần Sách, tinh thần và tâm hồn của Hồng Thần Sách trong nháy mắt tiến vào một loại trạng thái hỗn độn như vừa trở về với vũ trụ vậy, mặc dù ông ta không dùng thế đứng “Vô Cực Thung” nhưng lại như đang ở trong sự vô cực của vạn vật! Chính vào lúc đó, nắm đấm chuẩn bị giáng xuống của Tề Đẳng Nhàn bỗng chốc có hơi hoảng hốt.
Chính khoảnh khắc hoảng hốt này đã bị Hồng Thần Sách bắt được, cơ thể ông ta run lên một cái, khí huyết cả người sôi trào đến đỉnh điểm, cổ nghiêng sang một bên.
Cú đấm của Tề Đẳng Nhàn rơi vào không trung.
Hồng Thần Sách đã tránh được đòn đánh trả không có dấu vết này trong gang tấc.
Không đợi Tề Đẳng Nhàn thu tay lại, Hồng Thần Sách lập tức giơ tay lên, cánh tay xuyên qua bầu trời như rồng như rắn, năm ngón tay như những cái móc sắt, nhắm thẳng vào cổ tay của Tề Đẳng Nhàn và bắt lấy với một lực chém!
“Đòn tấn công của lão già này thật là tinh vi. Ông ta không tấn công vào người mình mà lại bắt lấy cổ tay của mình! Lợi hại, lợi hại!” Những ý nghĩ lóe lên trong đầu Tề Đẳng Nhàn như những tia chớp.
Đối với những cao thủ ở trình độ như bọn họ, việc giết chết đối thủ trong chốc lát là điều không thể nào, vậy nên bọn họ chỉ có thể liên tục chèn ép và bóp nghẹt tinh thần, thể chất và phản ứng của đối thủ trong lối đánh của mình, chỉ cần đối thủ phạm một sai lầm thì bọn họ sẽ lập tức bắt lấy kẽ hở đó để lợi dụng tình thế và giết chết người kia!
Hồng Thần Sách là một người từng trải thực sự, ông ta đã trải qua vô số những trận chiến trong cuộc đời của mình, sự phong phú về mặt kinh nghiệm của ông ta là thứ mà Tề Đẳng Nhàn không thể tưởng tượng ra được.
“Nếu như có ai trong số đám chim nhỏ vô dụng các người có thể đánh bại được Nham Toái đại sư thì hôm nay tôi sẽ tha cho các mạng chó của các người!”
Kamiyama Yui khoang hai tay lại và nói với vẻ mặt ngạo mạn, khóe môi đỏ chót khẽ cong lên với vẻ khinh thường mọi thứ.
“Đương nhiên, nếu như các người không có bản lĩnh đó thì hãy ngoan ngoãn cút ra ngoài từ cái lỗ chó này cho tôi!”
Ánh mắt của Kamiyama Yui rơi trên người hai người Lý Toàn Chân và Tôn Dĩnh Thục, cô ta cười nói: “Đặc biệt là hai người, những người có nhiều khả năng đại diện cho Tài Phiệt Thượng Tinh nhất thì phải làm mẫu cho thật tốt!”
Tôn Dĩnh Thục cười khẩy và nói: “Tôi thấy hôm nay người phải chui ra từ chỗ này phải là cô mới đúng chứ?”
Lúc này, Lý Toàn Chân quay đầu sang nhìn Tôn Dĩnh Thục một cái, trong lòng có chút khó chịu, người phụ nữ này ỷ vào việc cô ta đã mời Han Jung-myung đến đây, biết rằng mình sẽ thắng chắc nên mới ra vẻ ở đây có phải không?
Đương nhiên cô ta không thể ngờ rằng sự tự tin của Tôn Dĩnh Thục lại đến từ Tề Đẳng Nhàn chứ không phải là Han Jung-myung mà cô ta mời đến.
Lý Toàn Chân nói với Han Jung-myung: “Ông Han, chuyện hôm nay xin nhờ cả vào ông, hãy cho cái đám quỷ xâm lược này biết về sự lợi hại của người Triều Tiên chúng ta đi!”
Tề Đẳng Nhàn nghe thấy lời này thì suýt chút nữa đã phì cười.
Hắn muốn giúp Lý Toàn Chân thay đổi lời thoại một chút——Hãy khiến cho đám quỷ xâm lược này biết được sự lợi hại của đám chim nhỏ chúng ta đi!
Nhưng hắn tuyệt đối không thể nói ra những lời như thế được, suy cho cùng thì Tôn phu nhân cũng là... a, Tôn phu nhân không phải là chim nhỏ, cô ấy là em gái nhỏ cơ mà!
“Sức mạnh của Tề Đẳng Nhàn có thể không lớn bằng Han Jung-myung nhưng trình độ chiến đấu của anh ta chắc chắn là có một không hai, ngoại trừ Triệu Hồng Tụ, mình chưa bao giờ thấy anh ta sợ hãi bất cứ ai cả.” Tôn Dĩnh Thục nhìn Tề Đẳng Nhàn và thầm nghĩ.
Đương nhiên cô ta muốn dựa vào Tề Đẳng Nhàn để giải quyết vấn đề, dù sao thì quan hệ của hai người đã đi đến khoảng cách là âm mười tám centimet rồi, vậy thì tại sao phải khách sáo cơ chứ?
Nếu như Tề Đẳng Nhàn biết được suy nghĩ của Tôn Dĩnh Thục thì chắc chắn hắn sẽ cười nhạo cô ta, anh đây là hiện thân của Samson đấy, có biết phán quan Samson không, người mạnh nhất trong Thánh giáo đó, chẳng lẽ anh đây còn đánh không lại một tên chim nhỏ hay sao?
Dưới sự kỳ vọng của Lý Toàn Chân, quả nhiên là Han Jung-myung đã đi ra khỏi đám người.
“Cô Lý, tôi có thể ra tay, cơ mà tôi cũng có một yêu cầu!” Han Jung-myung lạnh lùng nói.
“Ông nói đi!” Lý Toàn Chân gật gật đầu và nói.
Han Jung-myung nhàn nhạt nói: “Tôi có thể đại diện cho mọi người để ra tay nhưng Tôn phu nhân là ngoại lệ duy nhất!”
Câu nói này của ông ta khiến cho đám ông trùm của Tài Phiệt Thượng Tinh đều vô cùng ngạc nhiên, sau đó thì bật cười với vẻ hả hê và nhìn Tôn Dĩnh Thục với ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác.
Sắc mặt của Tôn Dĩnh Thục bỗng chốc trở nên âm u.
Han Jung-myung nói: “Cô ta đã hết lần này đến lần khác gây khó dễ cho phái Taekwondo Taiyi của chúng tôi, tôi sẽ không giúp cô ta đâu, nếu như cô Lý đồng ý với điều kiện này thì tôi sẽ lập tức ra tay.”
Lý Toàn Chân không chút do dự mà lập tức đồng ý: “Đương nhiên là được rồi, chẳng phải hôm nay Tôn phu nhân đã mang người đến rồi hay sao, để cho người mà cô ta mang đến tự mình giải quyết là được rồi.”
Trong lòng Lý Toàn Chân đã tính toán xong cả rồi.
Nếu như Tôn Dĩnh Thục bị bẽ mặt ở trước mặt đám người Kiệt Bành này thì cũng có thể mượn lí do này để chống lại cô ta.
“Ha ha ha, con ả đê tiện Lý Toàn Chân này quả nhiên là sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để đàn áp tôi, cho dù có phải mượn tay của đám người Kiệt Bành.” Tôn Dĩnh Thục liên tục cười khẩy và không hề lo sợ.
Bởi vì cô ta nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang dựa vào lan can và nhìn ngắm tình hình ở bên này với bộ dạng như đang xem kịch.
Hắn nhàn nhã như vậy, hiển nhiên là đã tính toán sẵn trong đầu, vậy nên mình không cần phải lo lắng gì cả.
“Người đàn ông mà Tôn Dĩnh Thục mình đã chọn có thể đánh bại bọn chúng bất cứ lúc nào!” Trong lòng phu nhân tài phiệt xinh đẹp chợt nghĩ và khẽ hừ một cách kiêu ngạo.
Ở bên kia, Kamiyama Yui nói với vẻ mất kiên nhẫn: “Các người nói nhảm xong chưa hả? Hôm nay cho dù là ai thì cũng phải chui ra từ cái lỗ chó này cho tôi!”
Liễu Tông Nham Toái đã đi đến một bãi đất trống ở bên cạnh rồi, khí tức cả người thu lại tạo cho người khác một cảm giác vững vàng như núi.
Tề Đẳng Nhàn đánh giá Liễu Tông Nham Toái, trong lòng âm thầm gật đầu, vị đại tông sư đến từ nước Kiệt Bành này đã có tiến bộ từ sau khi đánh một trận với hắn rồi.
Người này ngập tràn khí tức nhưng lại có thể rút vào hoặc thả ra một cách tùy ý, khí huyết vận chuyển trầm ổn có lực, sức bền của tứ chi và sức mạnh ẩn chứa trong bắp thịt rõ ràng đã mạnh hơn lần trước rất nhiều.
“Anh cảm thấy ai có thể thắng?” Tôn Dĩnh Thục dựa vào bên cạnh Tề Đẳng Nhàn.
“Cái tên Han Jung-myung này là phó chưởng môn của phái Taekwondo Taiyi, vũ lực không tồi, hơn nữa ban nãy còn có thể một chiêu áp đảo được một con ngựa đang phi nước đại, lại còn kết hợp Taekwondo và Bát Quái chưởng một cách không chê vào đâu được, sức mạnh toàn thân có thể nói là xuất thần nhập hóa...”
Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói.
Lý Toàn Chân nghe thấy lời này thì trên mặt bỗng chốc hiện ra một biểu cảm đắc ý, cô ta liếc mắt nhìn Tôn Dĩnh Thục một cái, lát nữa cứ ngồi chờ người phụ nữ này bị bẽ mặt là được rồi!
Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại nói tiếp: “Vậy nên tôi sẽ chọn Liễu Tông Nham Toái.”
“Hả?!”
Tôn Dĩnh Thục vô cùng sửng sốt, nhịn không được mà trợn mắt lên một cái, cú rẽ bất ngờ này là chuyện gì đây?
Lý Toàn Chân nghe thấy câu nói được bổ sung phía sau thì tức đến suýt chút nữa đã vẹo cả mũi!
“Tôi thấy cậu ta chỉ là đang đố kỵ với ông Han nên mới nói như vậy mà thôi, ban nãy ông Han đã dùng một chiêu để áp đảo một con ngựa đang phi nước đại đó, đúng thật là nghe mà rợn cả người!”
“Tôi cũng thấy thế, chắc chắn là vì ông Han không thích Tôn Dĩnh Thục nên cậu ta mới cố tình nói như vậy thôi, cơ mà như thế thì có tác dụng gì đâu chứ?”
“Ở trước mặt thực lực thì võ mồm cũng chỉ toàn là hổ giấy mà thôi.”
Đám người của nhà họ Choi là những người vui vẻ nhất, bọn họ ai nấy đều không ngừng cười khẩy và mong chờ đến lúc được nhìn thấy Tôn Dĩnh Thục bị bẽ mặt ở trước mặt mọi người.
Tôn Dĩnh Thục không hiểu gì về võ thuật, nhưng Tề Đẳng Nhàn đã nói rằng Han Jung-myung không thể đánh bại được Liễu Tông Nham Toái, điều này ngược lại khiến cho trong lòng cô ta có hơi mong chờ, cô ta chính là không muốn nhìn thấy bộ dạng đắc ý của đám tiểu nhân của Taekwondo Taiyi.
“Mời!”
“Mời!”
Ở bên kia, Liễu Tông Nham Toái và Han Jung-myung đã cúi đầu hành lễ với nhau và chuẩn bị ra tay.
Chỉ thấy Han Jung-myung đạp chân một cái rồi lao lên, khi bước đến gần người đối diện, hai chân của ông ta đột nhiên tách ra, đứng vững với tư thế một trước một sau và đổi thành Bát Quái bộ.
Từ trong tư thế này, Tề Đẳng Nhàn có thể nhìn ra được danh tiếng của người được ca ngợi là cao thủ số một Triều Tiên là Han Sung Joon cũng không phải do thổi phồng mà có mà là do ông ta thực sự rất có năng lực! Việc ông ta có thể kết hợp hai môn võ Taekwondo và Bát Quái chưởng một cách hài hòa như vậy đã thể hiện được sự hiểu biết và thực lực của bản thân ông ta rồi.
Han Jung-myung vừa mới đến gần Liễu Tông Nham Toái thì đã giơ một tay lên và đánh thẳng lên mặt ông ta, một tay khác cũng giơ ra và đánh thẳng về phía vùng bụng của Liễu Tông Nham Toái.
Nhưng Liễu Tông Nham Toái cũng là một đại tông sư nổi danh đã lâu, đối với đòn đánh của Han Jung-myung, ông ta nắm rõ trong lòng bàn tay, cơ thể của ông ta khẽ động, dùng cùi chỏ đẩy lùi đòn đánh đang hướng về phía mặt mình, ngực và bụng co rụt lại để tránh khỏi đòn đánh tấn công về phía vùng bụng.
Nhưng ông ta còn chưa phản đòn thì đã thấy Han Jung-myung nhấc chân trước lên, trọng tâm của cơ thể đột nhiên thu về, một chiêu đá chân vung thẳng về phía thắt lưng của ông ta.
Khi cú đá này lắc lư trên không trung, nó dường như đã thay đổi hình dạng và đột nhiên lách sang một bên, mu bàn chân lật lại và đá thẳng vào gương mặt của Liễu Tông Nham Toái.
Với sự thay đổi bất thình lình này, nếu như là những cao thủ có võ công bình thường thì chắc chắn sẽ trở tay không kịp, sẽ bị một cú đá này đá cho mặt mũi nở hoa ngay tại chỗ và đau đớn ngã xuống đất.
Nhưng Liễu Tông Nham Toái đâu có phải là một cao thủ bình thường, ông ta đã tự mình thành lập ra một môn phái, tất nhiên là võ công không thể tầm thường được!
Nham Toái Lưu được ông ta lĩnh hội ra khi quan sát máy cắt tia nước, nước không có hình dạng và tư thế cố định, khi chảy trong sông hồ thì chỉ thấy dẻo dai chứ không thấy mạnh mẽ, nhưng khi ở trong máy cắt tia nước thì nó lại có thể cắt đứt tất cả những vật thể cứng rắn và còn sắc nhọn hơn mũi dao hàng trăm lần!
Liễu Tông Nham Toái khẽ nghiêng người một cái, xương bả vai đột nhiên hất ra bên ngoài, trong một khoảng thời gian rất ngắn, nó lại bộc phát ra một sức mạnh vô cùng khủng khiếp!
Chương 1087 Tự mình biết mình.
Bả vai của Liễu Tông Nham Toái đã đánh vào mu bàn chân của Han Jung-myung.
Đây là đòn vai điển hình trong võ thuật Hoa Quốc, nó mang theo một lực đẩy, mặc dù thời gian phát lực rất ngắn ngủi nhưng lại giống như lực đẩy khi lắc một khẩu súng lớn mang lại vậy.
“Răng rắc!”
Dưới một cú chạm này, mu bàn chân mạnh đến mức có thể đá gãy một cây gỗ của Han Jung-myung lại phát ra tiếng xương gãy giòn tan.
Trên mặt Han Jung-myung lóe lên một vẻ bất ngờ, sau đó là biểu cảm đau đớn, nhưng biểu cảm đó chỉ là xẹt qua mà thôi, chân trụ của ông ta khẽ đồn, thu hồi trọng tâm, bàn chân thu lại và đá tiếp vào không trung, gót chân đập về phía lồng ngực của Liễu Tông Nham Toái!
Sự thay đổi trong cách đá chân này thực sự là xuất quỷ nhập thần và đem đến cho người khác một cảm giác không thể nắm bắt được.
Nhưng Liễu Tông Nham Toái lại chỉ thờ ơ đáp lại, ngón tay như dao, trong người truyền đến tiếng máu trào dâng, ông ta dùng tay làm dao và đánh thẳng vào đầu gối của Han Jung-myung!
Bàn chân của Han Jung-myung còn chưa chạm đến lồng ngực của Liễu Tông Nham Toái thì đầu gối đã bị chưởng đao đánh thẳng vào rồi.
Ống quần của Han Jung-myung ngay lập tức bị chưởng đao chém thủng một lỗ hổng lớn, da thịt bên trong cũng nứt ra giống như bị lưỡi dao cắt đứt, máu tươi không ngừng phun ra.
Một chưởng đao này của Liễu Tông Nham Toái đã cắt đứt thịt đùi và gân cốt bên trong của Han Jung-myung!
Không đợi Han Jung-myung kêu đau, Liễu Tông Nham Toái đã bước lên phía trước một bước, cánh tay vung ra và rơi xuống xương bắp chân của Han Jung-myung như một tia sét màu đen.
“Bụp!”
Cú đấm rơi xuống, khoảng chân từ đầu gối xuống đến phía dưới của Han Jung-myung lập tức bị cắt đứt, cả cái bắp chân trong nháy mắt bay ra ngoài.
Đám người của Tài Phiệt Thượng Tinh đều đồng loạt lớn tiếng kêu lên, ai nấy đều bịt mắt lại và không dám nhìn qua, cảm thấy cảnh tượng này quá đỗi đẫm máu.
Cơ thể của Han Jung-myung cũng ngã về phía sau, một cái chân đã không còn nữa, ông ta ôm lấy cái chân gãy của mình với vẻ sợ hãi, nằm trên đất và lớn tiếng hét lên.
“Cái này...” Sắc mặt của Tôn Dĩnh Thục cũng lập tức tái nhợt, chỉ cảm thấy Liễu Tông Nham Toái mạnh đến mức có hơi đáng sợ, dùng một chưởng đao bằng da bằng thịt chém đến mà lại gây ra sát thương như một con dao thực sự à?
Cú đánh vừa nãy đã đánh bay nửa cái chân của Han Jung-myung sao? Đây rốt cuộc là người hay là ma quỷ thế!
Sắc mặt của Lý Toàn Chân cũng tái nhợt đến mức đáng sợ, cô ta kinh hãi nhìn Liễu Tông Nham Toái, cảm thấy người đứng trước mặt mình dường như là một Ma Thần.
Kamiyama Yui lại cười phá lên và nói: “Nham Toái đại sư không hổ là người tạo nên Nham Toái Lưu của nước ta, công lực đúng là xuất thần nhập hóa, một tên chim nhỏ hèn mọn sao có thể là đối thủ của ngài được cơ chứ?”
Sắc mặt của Liễu Tông Nham Toái vẫn không hề thay đổi, ông ta thản nhiên nói: “Quá khen rồi.”
Kamiyama Yui bèn nở nụ cười chế nhạo đối với Lý Toàn Chân và nói: “Đây chính là cao thủ của nước Triều Tiên các người à? Đây chính là thứ rác rưởi mà cô dựa dẫm vào sao? Cũng chỉ đến thế mà thôi!”
Lý Toàn Chân bị câu nói của Kamiyama Yui làm cho tức đến không nói nên lời, nhưng Han Jung-myung đã thua một cách thảm hại như thế rồi, cô ta còn biết nói gì nữa đây? Tất cả mọi lời giải thích đều chỉ là vô nghĩa mà thôi.
“Thật là kém cỏi, cái tên Han Jung-myung này vậy mà lại không biết đường giấu dao trong giày!” Tề Đẳng Nhàn quay đầu sang nói với Tôn Dĩnh Thục bằng vẻ chế nhạo.
Lúc trước Dương Quan Quan đã bị Han Dong San giở trò, anh ta đã giấu dao ở trong giày và tạo thành một lỗ hổng lớn ở trên đùi của cô ấy.
Sau khi nghe thấy lời này, Lý Toàn Chân nhất thời nổi giận, cô ta chỉ vào Tề Đẳng Nhàn và nói: “Anh bớt ở đó buông lời nhạo báng đi, Han Jung-myung thua rồi, Tôn phu nhân nhà anh cũng chẳng tốt hơn được bao nhiêu đâu.”
“Nói đùa cái gì chứ, ông đây là tổng giám mục khu vực phía Nam của Thánh giáo đó, sư phụ Liễu Tông sẽ ra tay với tôi hay sao?” Tề Đẳng Nhàn phì cười một cái, hắn bước lên phía trước và nói với giọng khinh thường.
“Anh là tổng giám mục, dĩ nhiên là tôi sẽ không động đến anh, nhưng Tôn phu nhân thì sẽ không được hưởng cái danh đó của anh đâu!” Kamiyama Yui chắp hai tay sau lưng và nói với vẻ vô cùng nhàn nhã.
Sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, Liễu Tông Nham Toái bỗng chốc ngẩn người, sau đó sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm túc, ông ta chắp tay hành lễ một cái rồi nói: “Lâu rồi không gặp, sư phụ Tề!”
Tề Đẳng Nhàn thong thả chắp tay và đáp lễ một cái, hắn nói: “Chào ông, Liễu Tông đại sư, mong rằng Thánh chủ sẽ bảo vệ cho ông, ông có hứng thú với việc đầu tư vào nhà thờ mà tôi mới xây dựng không?”
Liễu Tông Nham Toái cạn lời.
Tôn Dĩnh Thục thì lại suýt chút nữa đã ngất đi, cái tên này nhìn thấy ai cũng muốn rao bán cái nhà thờ rách nát đó của mình có đúng không, hắn thiếu tiền đến mức đó cơ à?
“Hai người quen nhau à?” Kamiyama Yui cau mày hỏi.
“Ừ.” Liễu Tông Nham Toái khẽ gật đầu.
Kamiyama Yui thản nhiên nói với Tề Đẳng Nhàn: “Nếu như anh đã là người của Thánh giáo và còn quen biết với Nham Toái đại sư thì chuyện hôm nay không liên quan gì đến anh nữa cả. Anh đi đi, tôi không muốn gây chuyện với anh!”
Tề Đẳng Nhàn nói với Tôn Dĩnh Thục: “Chúng ta đi thôi!”
Tôn Dĩnh Thục ngay lập tức tránh đi cùng Tề Đẳng Nhàn, đám người Tài Phiệt Thượng Tinh đó đã làm ra chuyện bất nghĩa trước, đương nhiên là cô ta sẽ không mở rộng trái tim của Thánh mẫu mà bảo Tề Đẳng Nhàn giúp đỡ bọn họ.
Kamiyama Yui lại nói: “Hửm? Ý của tôi là anh đi một mình còn Tôn phu nhân thì vẫn phải ở lại thêm chút, dù sao thì cô ta cũng là người phụ nữ có thể đại diện cho mặt mũi của Tài Phiệt Thượng Tinh mà.”
Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: “Cô ấy là người của tôi, vậy nên tôi phải mang cô ấy đi.”
Trong mắt Kamiyama Yui lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, cô ta lạnh lùng nói: “Anh thực sự cho rằng mình là người của Thánh giáo thì tôi không dám động vào anh à? Nước Kiệt Bành chúng tôi không tin vào Thánh giáo đâu, chúng tôi tin vào Amaterasu cơ...”
Tề Đẳng Nhàn dừng bước chân lại, trên mặt mang theo nụ cười, hắn nhìn Kamiyama Yui và hỏi: “Hội Huyền Dương chắc là có nhiều tiền lắm nhỉ?”
Liễu Tông Nham Toái lại lách người đến trước mặt Kamiyama Yui và nói với cô ta: “Cô Yui, xin hãy cẩn thận lời nói!!!”
“Sao nào? Ông sợ anh ta à? Tôi không sợ đâu! Danh tiếng của Thánh giáo không dọa được tôi đâu.” Kamiyama Yui nở nụ cười khinh thường và nói.
“Không phải tôi sợ cậu ta... Tôi đang sợ cậu ta sẽ đánh chết cô. Cái người này, tôi đánh không lại, cũng không cản được!” Liễu Tông Nham Toái lại dùng vẻ mặt nghiêm trọng để nói ra một câu nói khiến cho tất cả những người đang có mặt ở đó đều vô cùng ngạc nhiên.
Những người nghe thấy câu nói này đều nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn với ánh mắt vô cùng kinh ngạc, ai nấy đều không thể tin vào đôi tai của mình được nữa!
Liễu Tông Nham Toái là vị đại tông sư vừa mới dễ dàng đánh bại người có thể tay không áp đảo một con ngựa đang phi nước đại là Han Jung-myung đó, thế mà ông ta lại nói mình không phải là đối thủ của Tề Đẳng Nhàn à?
Nói đùa cái gì đấy!
Kamiyama Yui khẽ ngây người, sau đó trầm mặt nói: “Một mình ông không phải là đối thủ của anh ta, vậy thì những người đang có mặt ở đây gộp vào thì sao? Hừ!”
Liễu Tông Nham Toái im lặng trong chốc lát rồi chậm rãi nói: “Thế thì mọi người viết di chúc trước đi... Tôi không tham dự vào đâu.”
Nghe thấy câu nói này của Liễu Tông Nham Toái, đám người của Hội Huyền Dương đều vô cùng xôn xao, mặc dù rất bất ngờ nhưng bọn họ cũng không hề nghi ngờ Liễu Tông Nham Toái.
Suy cho cùng thì Liễu Tông Nham Toái cũng là người có địa vị hết sức quan trọng trong giới võ thuật của nước Kiệt Bành, lời nói của ông ta có độ tin cậy vô cùng cao.
Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nhìn Kamiyama Yui, trông hắn như một kẻ thật thà hòa nhã dễ gần và rất dễ bắt nạt vậy, hoàn toàn không thể nhìn ra một chút đáng sợ nào.
“Cái tên này trông như một tên thầy giáo yếu đuổi không thể chống lại sức gió vậy, có cái gì mà ghê gớm chứ?” Trong lòng Kamiyama Yui khẽ lẩm bẩm, có điều, nếu như Liễu Tông Nham Toái đã nói đến mức đó rồi thì cô ta cũng không dám làm bừa nữa: “Nếu đã như thế thì thôi đi vậy. Tôn phu nhân có thể đi, nhưng đám người còn lại thì phải ngoan ngoãn chui ra từ cái lỗ chó này cho tôi!”
Tề Đẳng Nhàn nhất thời nghẹn lại một chút, sau đó, hắn bày ra vẻ mặt thất vọng, bĩu môi một cái và nói: “Chị Dĩnh Thục, chúng ta đi thôi!”
Chương 1088 Hoàng Sung xảy ra chuyện.
Thấy Tề Đẳng Nhàn chuẩn bị dẫn Tôn Dĩnh Thục rời đi, Lý Toàn Chân cảm thấy vô cùng sốt ruột.
“Tôn Dĩnh Thục, cô thực sự cứ như thế mà đi đấy à?!” Lý Toàn Chân quát lên với vẻ có chút không hài lòng.
“Không thế thì sao, ở lại chui lỗ chó với mấy người à?” Tôn Dĩnh Thục quay đầu lại, bày ra vẻ mặt châm biếm và nói với giọng khiêu khích.
Lý Toàn Chân nói với vẻ mặt u ám: “Cho dù có nói thế nào thì mọi người cũng có chung lợi ích mà, càng huống chi, người tạo nên xích mích với chúng ta chính là người của nước Kiệt Bành đó! Cô cứ thế mà đi thì không sợ sẽ bị người khác chỉ trích sau lưng hay sao?”
Tôn Dĩnh Thục nghe đến đây thì không nhịn được mà cười phá lên.
“Lý công chúa đang nói đùa cái gì đấy?”
“Ban nãy chính Han Jung-myung đã tự nhảy ra và nói rằng nếu như ông ta thắng rồi thì các người sẽ mặc kệ tôi mà.”
“Bây giờ tôi muốn đi thì cô lại nói là tôi sẽ bị người khác chỉ trích sau lưng à?”
“Có làm chó cũng chưa chắc sẽ có tiêu chuẩn kép như cô đâu nhỉ!”
Tôn Dĩnh Thục nhìn Lý Toàn Chân với ánh mắt giễu cợt và lắc lắc đầu.
Sắc mặt của Lý Toàn Chân đã bị câu nói này làm cho trở nên khó coi, cô ta cắn răng và nói: “Mọi người đều là người của Tài Phiệt Thượng Tinh, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu! Tôi khuyên cô hãy suy nghĩ thật kĩ cho đại cục đi.”
Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy cách làm của Tôn Dĩnh Thục là vô cùng đúng đắn, ban nãy khi Han Jung-myung nhảy ra, đám người của Tài Phiệt Thượng Tinh này đã lập tức phân biệt đối xử với Tôn Dĩnh Thục và mong chờ được xem cô ta bị bẽ mặt.
Bây giờ Tôn Dĩnh Thục vùng ra được rồi thì Lý Toàn Chân lại bắt đầu lấy đại cục ra để nói, đúng thật là vô cùng ghê tởm mà.
“Có phúc cùng hưởng? Có họa cùng chịu? Nói đùa cái gì đấy, người phải chui lỗ chó cũng đâu có phải là tôi, tôi có họa gì mà phải chịu cơ chứ?”
“Ban nãy chẳng phải Han Jung-myung rất có tự tin hay sao, chẳng phải các người cũng muốn nhìn tôi bẽ mặt hay sao?”
“Tạm biệt nhé, tôi không đi tiếp các người được đâu!”
Tôn Dĩnh Thục cười khẩy một cái rồi kéo tay Tề Đẳng Nhàn và đi thẳng ra bên ngoài.
Tề Đẳng Nhàn khẽ giọng hỏi: “Không ở lại xem bọn họ chui lỗ chó à?”
Tôn Dĩnh Thục bèn nói: “Nếu như thực sự làm như vậy thì chẳng khác nào là lật mặt với bọn họ cả. Bọn họ ỷ vào việc nhiều người để bắt nạt tôi, tôi không dám nói gì cả, nhưng nếu như tôi ở lại hóng hớt thêm nữa thì thực sự sẽ có chút không hay!”
Tề Đẳng Nhàn ồ một tiếng rồi cũng không nói gì nữa.
“Anh thực sự cho rằng bọn họ sẽ chui lỗ chó sao? Lý Toàn Chân nhất định sẽ đẩy mấy người khác ra để mất mặt thay, cô ta chắc chắn sẽ không chịu chui qua đó đâu.”
“Hơn nữa, bắt bọn họ phải chui lỗ chó cũng không phải là mục đích cuối cùng của Kamiyama Yui, thứ mà cô ta muốn chỉ đơn giản là lợi ích mà thôi.”
“Nếu như Lý Toàn Chân có những nhượng bộ thích hợp thì Kamiyama Yui cũng sẽ không ép buộc cô ta đến chết.”
Tôn Dĩnh Thục đã nhìn được rất rõ những chuyện kiểu này nên đã giải thích như vậy với Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn nghe xong thì cũng khẽ gật đầu, những người khác của Tài Phiệt Thượng Tinh có như thế nào thì cũng có liên quan quái gì đến hắn đâu, chỉ cần Tôn Dĩnh Thục không bị ảnh hưởng gì là được rồi.
Hắn vẫn còn ý định “không muốn cố gắng nữa” cơ mà, hắn không thể nào để cho Tôn Dĩnh Thục bị đám người đó kéo xuống được.
“Xem ra có người thực sự không muốn Hương Sơn bị nắm trong tay của một thế lực không chịu nghe lời rồi, thế mà ngay cả Hội Huyền Dương cũng tham dự vào cuộc chiến tranh giành Tàu thuyền Lôi thị này.” Tôn Dĩnh Thục nói.
“Kích thước của Tàu thuyền Lôi thị vốn dĩ cũng không hề nhỏ, có thể chiếm được một phần trong số đó cũng đã là lợi ích to lớn rồi.” Tề Đẳng Nhàn cười cười: “Có điều, nếu như đám người đó muốn cắt thịt và chẻ xương của Lôi gia thì không dễ dàng đến như vậy đâu.”
Tôn Dĩnh Thục quay đầu sang nhìn hắn một cái và nói: “Chắc là Giáo Hoàng sắp đến Hương Sơn rồi nhỉ?”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu một cái và nói: “Chắc cũng chỉ vài ngày nữa thôi, đến lúc đó Lôi lão sẽ tổ chức một cuộc họp báo, Giáo Hoàng cũng sẽ đến đó.”
Tôn Dĩnh Thục nói: “Nếu như anh tỏ ra phách lối như vậy, có lẽ đám người đó sẽ không vừa mắt với anh đâu, đến lúc đó, ở trong đại hội tôn giáo, chắc hẳn bọn họ sẽ nghĩ cách để mời người đến để khiến cho anh phải khó xử.”
Tề Đẳng Nhàn nhún vai một cái và nói: “Tôi chẳng có gì phải sợ cả, muốn đến thì cứ đến thôi, xem xem bản lĩnh của ai lớn hơn là được rồi!”
Tề Đẳng Nhàn ỷ vào việc mình có nắm đấm to và có Giáo Hoàng chống lưng nên có thể nói là muốn làm gì thì làm.
Đợi đến khi trò hề kết thúc, Kamiyama Yui có thể nói là cũng khá hài lòng với kết quả đạt được.
Nhưng cô ta vẫn nhìn Liễu Tông Nham Toái với ánh mắt nghiêm túc và hỏi: “Nham Toái đại sư, cái tên vừa nãy thực sự lợi hại như ông nói sao? Ông không phải là đối thủ của anh ta, thậm chí khi cộng gộp tất cả mọi người lại thì cũng không phải là đối thủ của anh ta à?”
Liễu Tông Nham Toái chậm rãi gật đầu và nói: “Võ công của người này đã luyện đến mức độ mà sức người không thể địch lại, thậm chí còn đã đạt đến cảnh giới đột phá trời không luôn rồi!”
“Hửm? Đánh giá của ông đối với anh ta cũng cao phết đấy! Xem ra người này thực sự rất lợi hại.” Kamiyama Yui vô thức véo lấy cằm mình và bắt đầu lẩm bẩm.
“Đừng có chọc vào cậu ta, nếu không thì sẽ mất mạng đó.” Liễu Tông Nham Toái chỉ thản nhiên trả lời.
Kamiyama Yui nói: “Đương nhiên tôi sẽ không đắc tội với một tên người Hoa quốc lợi hại như vậy ở trên địa bàn của người Hoa quốc. Chỉ là tôi có hơi tò mò nên mới hỏi thăm một câu vậy thôi.”
Liễu Tông Nham Toái không nói gì nữa.
Cảnh giới võ công của Tề Đẳng Nhàn đã đạt đến mức độ không còn phải sợ hãi bất cứ điều gì nữa rồi, cho dù có quyền thế ngập trời đến đâu, giàu nứt đố đổ vách như thế nào cũng chỉ là rác rưởi trong mắt hắn mà thôi.
Nếu như hắn thực sự quyết tâm muốn giết một người thì cho dù người đó có là nguyên thủ của một quốc gia và sắp xếp cho mình một lớp bảo vệ vững như thành đồng thì cũng chẳng có chút tác dụng gì đâu.
Bởi vì, cứ hễ là con người thì sẽ có sơ hở.
Người đã tôi luyện võ công đến cảnh giới đó thì sẽ có thể đến không thấy hình đi không thấy bóng, luôn luôn có thể bắt được sơ hở, từ đó giết chết mục tiêu.
Nghĩ đến đây, trong mắt Liễu Tông Nham Toái chợt lóe lên một tia hâm mộ, nếu như mình cũng có thể đạt đến cảnh giới võ công như vậy thì sao phải lo đại sự không thành cơ chứ?
Nghĩ vậy, ông ta yếu ớt thở dài một hơi, thiên phú giữa người với người thực sự là không thể nào so sánh được, một khi đem ra để so sánh thì sẽ khiến cho người khác phải tức chết.
Lúc này, Tề Đẳng Nhàn và Tôn Dĩnh Thục đã về đến biệt thự rồi, hắn nhìn phu nhân tài phiệt đang có tâm trạng vô cùng vui vẻ và theo bản năng sờ sờ cái eo của mình.
Nhưng điện thoại của hắn lại vang lên vào chính lúc này, hắn cầm điện thoại lên và nhìn qua một cái, là Dương Quan Quan đang gọi đến.
“Xảy ra chuyện rồi.” Tề Đẳng Nhàn vừa mới bắt máy, đang chuẩn bị trêu chọc vài câu thì lại nghe thấy giọng nói nặng nề của Dương Quan Quan: “Bây giờ anh đang ở đâu thế?”
Tề Đẳng Nhàn sững sờ một lúc rồi nói: “Tôi vừa mới về đến Hương Sơn, xảy ra chuyện gì rồi?”
Đương nhiên hắn không thể nói với Dương Quan Quan rằng mình đã về đến Hương Sơn từ hai ngày trước rồi, nếu không thì với sự thông minh của cô ấy, cô ấy sẽ rất dễ liên tưởng đến điều gì đó.
Dương Quan Quan nói với vẻ nghiêm trọng: “Nam Nhân Nhân đã mất tích vào ngày hôm qua rồi, cửa hàng quần áo của Nam Thiến cũng bị đốt cháy vào sáng sớm ngày hôm nay...”
“Không biết Hoàng Sung đã có được tin tức từ đâu mà chiều hôm nay anh ta đã một mình xông vào bệnh viện Thánh Hòa ở dưới trướng tổng hội Hồng Bang, kết quả bên trong bệnh viện đó lại toàn là người của bộ chiến tranh, anh ta bị đánh đến thoi thóp và ném thẳng ra ngoài.”
“Nếu không phải Hoàng Kỳ Bân vừa hay có chuyện đi qua đó thì cái mạng đó của anh ta có lẽ đã không còn nữa rồi.”
Sau khi nghe được đến đây, Tề Đẳng Nhàn bỗng chốc nổi trận lôi đình, hắn hỏi: “Lại là chuyện mà cái tên Nghiêm Động đó gây ra có đúng không?!”
“Đúng vậy... tôi đã liên lạc với Ngọc tướng lĩnh rồi, có điều, đối phương không hề nể mặt cô ấy. Ngọc tưởng lĩnh bảo là bọn họ đang nhắm vào anh.” Dương Quan Quan cắn răng nói.
Chính vào lúc này, điện thoại của Tề Đẳng Nhàn lại reo lên một cái, một tin nhắn đã được gửi đến.
Hắn mở tin nhắn ra, đó là tin nhắn do Ngọc Tiểu Long gửi đến: “Mặt mũi của Lôi lão rất có tác dụng.”
Sau khi đọc xong tin nhắn đó, Tề Đẳng Nhàn khẽ nheo mắt lại, đây là muốn ép hắn sử dụng các mối quan hệ của Lôi Thiên Tứ để giải quyết chuyện này à?
Chương 1089 Những kẻ giỏi nhất gặp nhau.
Ngọc Tiểu Long hiển nhiên cũng biết rõ về điểm mấu chốt của chuyện này.
Hoàng Sung gặp phải chuyện này, với khả răng của mình, rõ ràng là anh ta không thể nào chống trả lại đám quyền quý cùng chung một giuộc kia, nhất là những kẻ đóng vai trò lãnh đạo là Nghiêm gia!
Vậy thì chuyện này chỉ có thể nhắm vào Tề Đẳng Nhàn mà thôi, nếu suy nghĩ sâu xa hơn nữa, có lẽ bọn họ còn muốn kéo cả Lôi gia vào trong chuyện này, muốn ép Tề Đẳng Nhàn sử dụng các mối quan hệ của Lôi gia.
“Bên trong đó toàn là người của Bộ chiến tranh, một mình anh không thể xông vào được đâu, đi tìm Lôi lão đi!” Ngọc Tiểu Long lại gửi đến một tin nhắn nữa.
Tề Đẳng Nhàn không khỏi cau mày, nếu đúng như những gì Ngọc Tiểu Long nói thì hắn tuyệt đối không thể đơn thương độc mã xông vào nơi có nhiều súng máy như vậy để giải cứu Nam Nhân Nhân.
Thậm chí hắn có thể tưởng tượng, Ngọc Tiểu Long đã đang tận lực hòa giải rồi, đại khái là muốn giam chân một thế lực nào đó.
Tề Đẳng Nhàn có một dự cảm rằng lần này đi đến Lôi gia, hắn sẽ gặp phải một cao thủ vô cùng vô cùng lợi hại!
“Đám người đó muốn ép mình phải đi tìm Lôi Thiên Tứ để nhờ giúp đỡ, sau đó thông qua chuyện này để kéo Lôi gia vào rắc rối, để bọn họ có thể hoàn toàn lật mặt với Lôi gia và lay động Tàu thuyền Lôi thị! Có điều, Tàu thuyền Lôi thị có Giáo Hoàng đảm bảo, vốn dĩ Lôi gia đã đến lúc có thể thành công rút lui rồi, mình cũng không cần lo lắng quá nhiều làm gì.” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong lòng và khẽ nheo mắt lại.
Chính vào lúc Tề Đẳng Nhàn đang im lặng suy nghĩ thì Tôn Dĩnh Thục đã đi đến phía sau lưng hắn và dịu dàng nói: “Anh đang nghĩ gì đấy?”
Tề Đẳng Nhàn đứng dậy và quay đầu lại nói với cô ta: “Chị Dĩnh Thục, bây giờ tôi phải đi giải quyết một vài chuyện vô cùng quan trọng, hôm nay tôi không ở lại với cô nữa.”
Tôn Dĩnh Thục sững sờ một lúc rồi khẽ gật đầu và nói: “Xảy ra chuyện gì rồi à? Có cần tôi giúp gì không?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Chuyện này cô không giúp gì được đâu, là các thế lực trong nội bộ của chúng tôi đang đấu sức với nhau. Vả lại, nếu như không chết một vài người thì e rằng chuyện này sẽ không thể giải quyết một cách dễ dàng được đâu!”
Sau khi nói xong lời này, hắn đưa tay vuốt nhẹ gò má Tôn Dĩnh Thục.
“Đi đi.” Phu nhân tài phiệt xinh đẹp rất thấu hiểu lòng người: “Làm chuyện gì cũng phải cẩn thận đấy, nếu như có chuyện gì cần giúp đỡ thì có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào.”
Tề Đẳng Nhàn cũng không nói nhiều mà lập tức xoay người rời đi, sau khi lên xe, hắn vừa tìm hiểu thêm tình hình từ chỗ Dương Quan Quan thông qua điện thoại vừa đi thẳng đến trang viên của Lôi gia.
“Mang theo nước thánh!” Ngọc Tiểu Long lại gửi đến một tin nhắn nữa.
Trong lòng Tề Đẳng Nhàn bỗng chốc kinh ngạc, xem ra, quả nhiên là giống như những gì hắn đã đoán trước, có cao thủ đang đợi hắn ở Lôi gia!
Hắn vén vạt áo lên, trong túi đang đặt một ống nước thánh đến từ Thánh giáo.
Nước thánh là đặc sản của Thánh giáo, sản lượng mỗi năm là vô cùng có hạn và sẽ được phân phát đến tay một số Thánh Giáo Kỵ Sĩ có địa vị khá cao.
Với tư cách là tổng giám mục, Tề Đẳng Nhàn có thể được phân phát nước thánh, thậm chí là ba ống một lúc, đó là sự quan tâm đặc biệt mà Giáo Hoàng dành cho hắn, bởi vì ông ta biết rằng những thế lực đen tối đó sẽ nhắm vào hắn.
Rất nhanh thôi, Tề Đẳng Nhàn đã đến được trang viên của Lôi gia.
Vừa bước xuống xe, hắn đã cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ mạnh mẽ, luồng khí này thậm chí còn không thua kém gì hắn và cũng có thể áp chế được mô hình phong thủy “Sơn Hải Táng Long”.
“Chắc là cái tên Hồng Thần Sách bước ra từ Vọng Nguyệt Các của Hồng Bang rồi, chẳng trách ông ta mãi vẫn không đến tìm mình, thì ra là đang chờ mình ở đây à!” Trong mắt Tề Đẳng Nhàn lóe lên tia sáng lạnh lẽo, hắn khẽ lắc người, cột sống nổ tung và phát ra âm thanh như tiếng pháo nổ, sức mạnh bộc phát toàn thân.
Lôi Thiên Tứ đang uống trà cùng với Hồng Thần Sách, thấy Tề Đẳng Nhàn đột nhiên ghé thăm, ông ta ngẩn người một lúc rồi hỏi: “Hửm? Sao tổng giám mục Tề lại đến đây vậy!”
Tề Đẳng Nhàn mỉm cười với Lôi Thiên Tứ, ánh mắt rơi trên người Hồng Thần Sách, hắn nói: “Lôi lão, đệ tử của tôi xảy ra một chút chuyện, con gái của cậu ấy đã bị người khác bắt cóc. Chuyện này có liên quan đến một vài thế lực lớn, có lẽ cần phải có ông ra mặt thì tôi mới có thể qua đó đưa người đi được.”
“Vậy nên tôi đến đây là vì muốn nhờ ông đi cùng với tôi một chuyến.”
“Không biết ông có bằng lòng giúp tôi chuyện này không?”
Sau khi nghe xong, ánh mắt Lôi Thiên Tứ bỗng nhiên cứng đờ, với trí thông minh của mình, ông ta lập tức nghĩ tới các điểm mấu chốt.
Lão già Hồng Thần Sách đang ngồi trên chiếc ghế làm bằng gỗ đàn hương, sau khi Tề Đẳng Nhàn bước vào, cơ thể của ông ta hơi nghiêng về phía trước, nhưng trọng tâm vẫn luôn rơi vào chỗ xương cụt, bộ dạng vô cùng hời hợt, nhưng chỉ cần xảy ra tình huống bất ngờ thì ông ta sẽ có thể lập tức tạo ra phản ứng tốt nhất.
Còn chưa đợi Lôi Thiên Tứ nói gì, Hồng Thần Sách đã nói trước: “Hôm nay ông Lôi bận uống trà với tôi rồi, e là sẽ không có thời gian để đi đến bệnh viện Thánh Hòa với sư phụ Tề một chuyến đâu.”
Sắc mặt Lôi Thiên Tứ bất chợt trầm xuống, ông ta nói: “Chuyện uống trà có thể bỏ ra phía sau mà, chuyện cứu người mới là chuyện quan trọng nhất.”
Hồng Thần Sách mỉm cười một cái và nói: “Nếu như tôi không muốn để cho ông Lôi đi thì trên thế giới này sẽ không có ai có thể đưa ông Lôi đi đâu.”
Lôi tổng quản ở bên cạnh đột nhiên cảm thấy như đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm vậy, lông mao khắp người dựng đứng lên giống như một con mèo già đã tìm được con mồi.
Võ công của ông ta cũng không hề yếu nên dĩ nhiên cũng có thể cảm nhận được sự ác ý của Hồng Thần Sách và cả sức mạnh của lão già này nữa.
Thậm chí ông ta còn có dự cảm rằng nếu như mình ra tay với lão già này thì chắc chắn sẽ bị đối phương cướp đi mạng sống chỉ trong vòng ba chiêu!
Tề Đẳng Nhàn đánh giá Hồng Thần Sách một lượt từ trên xuống dưới, chỉ cảm thấy tinh, khí và thần của người này đều được ngưng kết một cách cao độ, sức mạnh đó dường như sắp sửa vượt ra khỏi đỉnh đầu, hóa thành một làn khói và bay vút lên chín vạn dặm rồi vậy.
“Tuổi thọ của ông ta sắp hết rồi, sao còn có thể điều chỉnh trạng thái đến tận mức độ này được cơ chứ? Thật không thể tin được mà...” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ.
Nghĩ rồi, hắn cũng không nói nhiều làm gì nữa, hắn lấy nước thánh ra từ trong người, mở nút chai, lắc lắc vài cái rồi rót thẳng vào bụng.
“Tôi khát nước rồi, đợi tôi uống ngụm nước đã rồi lại xử lý ông sau.” Tề Đẳng Nhàn ném ống nghiệm chứa nước thánh đi rồi mỉm cười và nói với Hồng Thần Sách.
Lôi Thiên Tứ lạnh lùng nói: “Muốn đánh thì ra ngoài mà đánh đi, đừng có phá hoại căn nhà của tôi!”
Hồng Thần Sách nói: “Được thôi!”
Tề Đẳng Nhàn cũng nói: “Nói nhiều cũng cũng vô dụng, phải ra tay mới thấy được bản lĩnh thực sự! Ông đến Hương Sơn chính là để đối phó với tôi, hôm nay tôi cho ông cơ hội này, hy vọng ông có thể nắm bắt được nó.”
Hồng Thần Sách cũng cảm thấy tinh thần của Tề Đẳng Nhàn đã phấn chấn hơn chỉ trong chốc lát và trở nên ngưng kết một cách cao độ, cho dù là tinh thần hay thể chất cũng đều đạt đến một trạng thái có thể nói là vô cùng đáng sợ.
Ánh mắt của ông ta rơi trên chiếc ống nghiệm, ông ta âm thầm nhíu mày, chỉ cảm thấy chuyện này có lẽ cũng có liên quan đến Thánh giáo.
Trạng thái tinh thần và khả năng thể chất của con người luôn luôn lên xuống thất thường và không thể nào lúc nào cũng đạt đến đỉnh cao tuyệt đối được, ngay cả những cao thủ đã đột phá hư không cũng không ngoại lệ, nếu như muốn đạt đến đỉnh cao đó thì đều cần có thời gian để điều chỉnh.
Nhưng nếu như sử dụng một số phương pháp bên ngoài thì dường như sẽ có thể ngay lập tức nâng cao trạng thái đến mức đỉnh cao này.
Lôi tổng quản nhìn hai người một già một trẻ này thì chỉ cảm thấy như mình đang ngước nhìn hai vị thần vậy, một cảm giác run rẩy bỗng chốc bộc phát từ sâu trong tâm hồn!
“Võ công của hai người này đều mạnh đến mức vô lý!” Lôi tổng quản thầm nghĩ.
Tề Đẳng Nhàn sải bước đi ra ngoài, hai chân đứng vững ở giữa sân, trong người truyền ra tiếng rồng kêu hồ gầm, khí huyết vận chuyển, trong chốc lát sử dụng hai chiêu là Hổ Khiếu Kim Chung Tráo và Long Ngâm Thiết Bố Sam.
Hồng Thần Sách cũng không chịu thua kém, hai chân đột nhiên dày lên, hai tiếng đoàng đoàng vang lên, cả người ông ta bắn ra như một viên đại bác, rầm một tiếng bước vào giữa sân, hai đầu gối có hơi khuỵu xuống, tư thế đứng tấn như bức tượng thần trong ngôi miếu cổ vậy.
Chương 1090 Sấm đánh giữa trời quang.
“Người này đến đây với tâm thế liều mạng, cách đánh của ông ta chắc chắn sẽ vô cùng hung hãn, tình hình Hương Sơn bây giờ biến hóa khôn lường, chỉ mong rằng giáo mục Tề sẽ không bị thương.”
Lôi tổng quản và Lôi Thiên Tứ đứng trước chiếc cửa sổ sát đất, ông ta quay đầu sang nói với Lôi Thiên Tứ.
Lôi Thiên Tứ nhịn không được mà hỏi: “Võ công của cái tên Hồng Thần Sách này đã đạt đến cảnh giới nào rồi?”
Lôi tổng quản suy nghĩ một lúc rồi nói: “Võ công của giáo mục Tề xấp xỉ với cái vị cao thủ năm đó đã đến Lôi gia ở ba ngày, cái tên Hồng Thần Sách này cũng không chịu thua kém đâu. Bọn họ đều là những người có võ công đạt đến đỉnh cao, khi ở khoảng cách gần, bọn họ thực sự còn đáng sợ hơn cả một nước địch.”
Vẻ mặt của Lôi Thiên Tứ bỗng chốc trở nên nghiêm trọng, ông ta nói: “Tôi đã lâu không lộ diện ở bên ngoài rồi, lần này cùng cậu ấy đi đòi người, có lẽ cũng sẽ rút dây động rừng. Có điều, tôi tin cậu ấy, cậu ấy cũng tin tôi, chúng ta phải đối xử chân thành với nhau.”
Lôi tổng quản gật gật đầu, nếu như Tề Đẳng Nhàn muốn Lôi Thiên Tứ đi đòi người cùng với hắn thì trước tiên, hắn sẽ phải vượt qua cửa ải này của Hồng Thần Sách.
Hai người đó đứng ở trong sân, mặc dù không hề động đậy nhưng lại đem đến cho người khác cảm giác kì diệu như gió mây hội tụ, bầu trời vốn đang âm u bỗng giống như có thể đổ sập xuống bất cứ lúc nào và khiến cho con người ta ngạt thở!
“Đúng là sóng sau xô sóng trước mà, cậu mới còn trẻ như thế mà đã hiểu rõ được bí ẩn của việc phá vỡ hư không, gặp thần không hoảng rồi! Lúc tôi luyện võ đến cảnh giới này thì đã hơn năm mươi tuổi rồi. Nếu như cho cậu thêm chút thời gian, nói không chừng cậu còn có thể tìm ra một con đường mà chưa từng có ai tìm thấy nữa, đáng tiếc, hôm nay tôi không thể giữ cậu lại.” Hồng Thần Sách mỉm cười với Tề Đẳng Nhàn, trong lòng đã có tính toán.
Ông ta giơ nắm đấm lên và khẽ chắp tay lại.
Tề Đẳng Nhàn mặt không biểu cảm, hắn giơ tay phải lên rồi thò ngón giữa ra và nói: “Ông già, hôm nay cứ để bố cục Sơn Hải Tàng Long này chôn vùi con rồng sắp chết là ông đây là được rồi!”
Sau khi nói xong câu này, mi tâm của hắn đột nhiên giật mạnh, khí huyết toàn thân dâng trào, cơ bắp cũng theo đó co giật, thậm chí cả quần áo trên người cũng trở nên căng phồng.
Ở trong khu rừng bên ngoài Lôi gia, hàng trăm con chim đột nhiên bay lên.
Ngày xưa, khi những con chim sợ hãi bay ra khỏi rừng, các tướng lĩnh có kinh nghiệm sẽ có thể đoán ra rằng phía trước sát khí đằng đằng và chắc chắn sẽ có mai phục.
Lúc này, chỉ riêng sát khí tỏa ra từ trên người Tề Đẳng Nhàn thôi cũng đã có thể khiến cho đàn chim sợ hãi bay đi khắp nơi, có thể tưởng tượng được cuộc chiến này đáng sợ đến mức nào.
“Ha ha... cũng được cũng được, những người luyện võ cuối cùng đều sẽ phải chết dưới nắm đấm mà thôi! Cậu chết trong tay tôi cũng còn vinh dự hơn nhiều so với việc chết vì một quả tên lửa đạn đạo không biết từ đâu bay tới.” Hồng Thần Sách hơi cúi người và bước lên phía trước một bước.
Sau khi bước lên một bước, ông ta cũng không dừng lại mà quyết định ra đòn phủ đầu trước, ông ta bước lên một bước nữa, hai chân tụ máu và trở nên dày hơn, trông thì có vẻ nặng nề và có lực nhưng thực chất lại vô cùng nhẹ nhàng giống như chim én lướt nước vậy, chỉ trong chưa đầy một cái chớp mắt, ông ta đã biến mất khỏi khoảng cách mười mét!
“Kết hợp Tượng hình và Yến hình? Thì ra thứ võ công này còn có thể dùng như thế à?” Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Tề Đẳng Nhàn bất chợt thầm nghĩ.
Suy cho cùng thì Hồng Thần Sách cũng là một ông lão trăm tuổi với võ công siêu phàm, kinh nghiệm đánh nhau chắc chắn phải dày dặn hơn hắn rất nhiều, một số thứ thần kì mà ông ta tự luyện ra khi được dùng vào thực chiến thì thực sự có thể khiến cho rất nhiều người phải kinh ngạc.
Vừa đạt đến khoảng cách, Hồng Thần Sách đã tung ra một cú đấm, đó là một cú đấm vô cùng đơn giản và không hề khoa trương, thậm chí còn có thể nói là không có lấy một chút hào nhoáng nào mà chỉ mang lại cho người ta cảm giác rất hài hòa và bình thường.
Người Hoa Quốc đều chú trọng đến quan niệm “trung dung”, cú đấm này cũng thể hiện quan niệm như vậy, tuy nhiên, cú đấm này lại mang theo sức mạnh long trời lở đất, nếu như đánh giá thấp nó thì chỉ có con đường chết mà thôi.
Hơn nữa, điều khiến mọi người cảm thấy kỳ lạ là Hồng Thần Sách dùng thân pháp của Yến hình để lao tới và đấm hắn nhưng lại không hề phát ra bất cứ âm thanh nào.
Ngay khi nắm đấm của ông ta sắp rơi vào trên ngực Tề Đẳng Nhàn, một âm thanh vô cùng kinh khủng đột nhiên nổ ra, đùng đoàng một cái như tiếng sấm nổ!
Chẳng khác nào sấm đánh giữa trời quang.
Tề Đẳng Nhàn đứng yên ở chỗ cũ, cả người dang rộng, một đấm như vậy đánh đến, nắm đấm còn đến nơi nhưng bụi bặm trên đất bị luồng gió thổi bay gần như đã khiến cho con người ta phải hoa mắt.
Cho dù có là một người đàn ông đứng tuổi thì cũng sẽ bị luồng gió đáng sợ này thổi ngã mà thôi.
“Một sự bùng nổ thể chất và sức mạnh nắm đấm thật đáng sợ!” Lôi tổng quản đứng nhìn từ xa mà nổi hết cả da gà.
Đối diện với thế đánh đáng sợ như vậy, trong đầu bất cứ một ai cũng đều chỉ có một suy nghĩ——tránh ra!
Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại đứng yên tại chỗ, không tránh cũng không né, thậm chí còn không thèm ra tay ngăn lại, ngay khi nắm đấm sắp sửa ập đến, hắn ôm ngực lách ra, sau lưng cong lên thật cao, giống như đang cõng trên lưng một cái mai rùa khổng lồ vậy.
Cú lách người này vừa hay giúp hắn tránh được cú đấm đang đánh thẳng về phía ngực mình của Hồng Thần Sách một cách chính xác!
“Ừng ực!”
Bên tai Hồng Thần Sách vang lên tiếng nuốt nước bọt.
Để dùng lực đánh người, lưỡi phải chạm vào ngạc trên và mạnh mẽ nuốt xuống nước bọt trong miệng để đạt được hiệu quả lực phát toàn thân.
Tiếng nuốt nước bọt của Tề Đẳng Nhàn vang lên bên tai Hồng Thần Sách khiến cho ông ta cảm thấy như một con bò điên đang uống nước vậy!
Ngay sau đó, âm thanh khí huyết nén lại rồi nổ ra truyền đến, một tay của Tề Đẳng Nhàn đã vụt lên như một con linh dương treo sừng, với sức mạnh xuyên thủng đáng sợ, nó lao thẳng về phía thái dương của Hồng Thần Sách!
Tề Đẳng Nhàn vừa mới ra tay đã dùng đến tuyệt chiêu “Bạo Kim Đan”, có thể thấy rằng hắn rất coi trọng Hồng Thần Sách!
Đòn phản công này sắc bén và âm hiểm đến cực điểm, nếu là những võ giả có công lực yếu hơn một chút thì cho dù là chỉ chạm mặt một cái thôi cũng sẽ bị đánh cho nổ tung xương sọ.
Khi các cao thủ ở cấp độ này thi đấu với nhau, nếu như một trong những mảng võ thuật, thể lực, tinh thần, quyền ý, cách đánh không phát huy được như ý muốn thì sẽ chỉ có một kết quả đó là kết thúc trong căm hận mà thôi.
Tuy nhiên, võ công của Tề Đẳng Nhàn và Hồng Thần Sách đều đã đạt đến đỉnh cao rồi, muốn giết chết đối thủ chỉ trong vòng hai ba chiêu thức gần như là chuyện không thể nào.
Ngay khi nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn sắp sửa chạm đến huyệt thái dương của Hồng Thần Sách, tinh thần và tâm hồn của Hồng Thần Sách trong nháy mắt tiến vào một loại trạng thái hỗn độn như vừa trở về với vũ trụ vậy, mặc dù ông ta không dùng thế đứng “Vô Cực Thung” nhưng lại như đang ở trong sự vô cực của vạn vật! Chính vào lúc đó, nắm đấm chuẩn bị giáng xuống của Tề Đẳng Nhàn bỗng chốc có hơi hoảng hốt.
Chính khoảnh khắc hoảng hốt này đã bị Hồng Thần Sách bắt được, cơ thể ông ta run lên một cái, khí huyết cả người sôi trào đến đỉnh điểm, cổ nghiêng sang một bên.
Cú đấm của Tề Đẳng Nhàn rơi vào không trung.
Hồng Thần Sách đã tránh được đòn đánh trả không có dấu vết này trong gang tấc.
Không đợi Tề Đẳng Nhàn thu tay lại, Hồng Thần Sách lập tức giơ tay lên, cánh tay xuyên qua bầu trời như rồng như rắn, năm ngón tay như những cái móc sắt, nhắm thẳng vào cổ tay của Tề Đẳng Nhàn và bắt lấy với một lực chém!
“Đòn tấn công của lão già này thật là tinh vi. Ông ta không tấn công vào người mình mà lại bắt lấy cổ tay của mình! Lợi hại, lợi hại!” Những ý nghĩ lóe lên trong đầu Tề Đẳng Nhàn như những tia chớp.
Đối với những cao thủ ở trình độ như bọn họ, việc giết chết đối thủ trong chốc lát là điều không thể nào, vậy nên bọn họ chỉ có thể liên tục chèn ép và bóp nghẹt tinh thần, thể chất và phản ứng của đối thủ trong lối đánh của mình, chỉ cần đối thủ phạm một sai lầm thì bọn họ sẽ lập tức bắt lấy kẽ hở đó để lợi dụng tình thế và giết chết người kia!
Hồng Thần Sách là một người từng trải thực sự, ông ta đã trải qua vô số những trận chiến trong cuộc đời của mình, sự phong phú về mặt kinh nghiệm của ông ta là thứ mà Tề Đẳng Nhàn không thể tưởng tượng ra được.
Bình luận facebook