• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Uy lực chiến thần - Lâm Hữu Triết (3 Viewers)

  • Chương 127 “Hình như anh hiểu lầm gì rồi”.

Hắn hét lớn với bóng lưng của đối phương.





“Cậu chủ Nguyên, chúng ta lại gặp mặt rồi!”





Đột nhiên bóng người quay đầu lại, Tiêu Nguyên kinh ngạc hét lớn, sắc mặt tái nhợt.






“Lâm… Lâm Hữu Triết, chẳng phải là anh chết rồi sao? Sao anh…?”





Hắn chỉ vào người đàn ông trước mặt, kinh hoàng hét lên.





“Lẽ nào!”





Hắn đột nhiên hiểu ra.





Quả nhiên, tên sát thủ phương Tây run rẩy dè dặt bước ra.







Hắn nhìn Lâm Hữu Triết với vẻ nịnh nọt: “Thưa anh, tôi đã lừa được tên này đến đây rồi, anh có thể thả tôi đi chưa?”





Lâm Hữu Triết gật đầu.





Tên sát thủ vô cùng vui mừng, quay người định rời đi.





Lâm Hữu Triết dùng chân đá viên đá trên mặt đất.





Bụp!





Tiếng động não nề vang lên.





Viên đá phát huy sức mạnh hơn cả viên đạn, bất ngờ xuyên qua tim tên sát thủ.





Tên sát thủ trợn trừng hai mắt, không thể tin mình lại chết như vậy, Lâm Hữu Triết rõ ràng là đã đồng ý thả…





“Lâm… Lâm Hữu Triết, anh muốn làm gì? Không phải là anh muốn giết tôi đấy chứ?”





Trên trán Tiêu Nguyên lấm tấm mồ hôi, dưới đũng quần bốc ra mùi hôi thối.





Lâm Hữu Triết không nói gì, chậm rãi đi về phía Tiêu Nguyên.





“Không, anh không thể giết tôi được, nếu anh giết tôi, nhà họ Tiêu sẽ không buông tha cho anh đâu”, Tiêu Nguyên hét lớn.





Sau đó hắn nói tiếp: “Tôi biết, anh nhất định muốn giết tôi, sau đó đổ tội cho sát thủ, muốn khiến người ta nghĩ rằng tôi và sát thủ sát hại lẫn nhau, nhưng anh không lừa nổi nhà họ Tiêu đâu, nhà họ Tiêu nhất định sẽ phát hiện ra!”





“Đến lúc đó, người nhà anh, bạn bè anh, tất cả mọi người anh quan tâm đều sẽ phải chịu sự báo thù từ nhà họ Tiêu”.





“Hình như anh hiểu lầm gì rồi”.





Lâm Hữu Triết đi tới trước mặt hắn rồi dừng lại.





Anh lấy điện thoại ra, ném cho Tiêu Nguyên: “Gọi điện thoại cho bố anh đi”.





“Cái gì?”





Tiêu Nguyên sững sờ, vui mừng khôn xiết: “Bảo tôi gọi cho bố tôi, anh đúng là không sợ gì hết nhỉ?”





Lâm Hữu Triết không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn.





Tiêu Nguyên nghiến răng nghiến lợi, lập tức bấm số gọi cho bố hắn.





“Alo, ai thế?”





Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói trầm ổn.



“Bố, con là Tiêu Nguyên, con đang ở ngoại ô phía Đông Giang Thành, con sắp bị giết rồi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom