Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 157 "Tôi hiểu rồi!"
Sở Hạ Vũ gật đầu, sau đó rời đi cùng Lâm Hữu Triết.
Về đến nhà, Tần Hương Lan lập tức chạy tới: “Con gái ngốc, sao lại về sớm vậy? Hữu Triết đưa con về à? Sao con không mời Hữu Triết vào nhà uống tách trà, đúng là bất lịch sự!"
"Mẹ, sao đột nhiên mẹ lại gọi anh ấy là Hữu Triết?"
Sở Hạ Vũ thấy hơi kỳ lạ.
Trước đây Tần Hương Lan luôn mồm gọi Lâm Hữu Triết là thằng sao chổi, vừa nãy lại đột nhiên gọi Hữu Triết khiến cô chưa thích ứng kịp.
"Trước đây là mẹ không đúng, do mắt nhìn người của mẹ hạn hẹp nên nhìn sai. Thật ra, Hữu Triết cũng không đến nổi tệ như mẹ nghĩ, con nhìn xe của nó có giá một trăm triệu tệ kia kìa”.
Tần Hương Lan kích động suýt ngất: “Điều này chứng tỏ mấy năm rời khỏi Giang Thành, Hữu Triết đã có được cơ hội làm ăn lớn, chắc chắn là nó đã kiếm được rất nhiều tiền”.
Nghe thấy vậy, Sở Hạ Vũ nhất thời bất lực.
Cô rất muốn nói cho Tần Hương Lan biết chiếc xe đó thật ra là đồ giả, nhưng cô lại sợ sau khi nói rõ ràng, Tần Hương Lan sẽ lại ghét Lâm Hữu Triết như trước.
Thôi cứ hiểu lầm như vậy đi, tránh việc Tần Hương Lan lại sắp xếp những lần đi xem mắt cho cô.
Ở một diễn biến khác, Lâm Hữu Triết quay lại khách sạn, bấm số gọi Long Diệu.
"Tra ra được nơi bọn họ đang ở chưa?”
"Thưa anh, đã tra ra rồi”.
Long Diệu trầm giọng nói: "Bây giờ bọn họ đang trốn ở sòng bạc ngầm của nhà họ Nghiêm – gia đình đã từng hợp tác với bọn họ”.
"Sao sòng bạc đó vẫn còn?"
Lâm Hữu Triết hơi sửng sốt.
Theo lý mà nói, nhà họ Lâm sụp đổ thì nhà họ Nghiêm cũng sẽ tiêu đời.
Sòng bạc phải tự động đóng cửa mới đúng, nhưng tại sao vẫn có thể tiếp tục hoạt động?
"Chắc chắn là có thế lực nào đó đang bí mật điều hành sòng bạc, nhà họ Lâm và nhà họ Nghiêm chẳng qua là bị đẩy ra bên ngoài để che giấu tai mắt thôi”.
Lâm Hữu Triết suy nghĩ một lát và đưa ra kết luận.
"Có cần tôi đi điều tra không?”
Long Diệu hỏi.
"Tạm thời không cần đâu, mỗi một thành phố đều có những thế lực ngầm hoạt động, chỉ cần bọn họ không ngăn cản tôi làm việc thì đừng gây xung đột với họ”.
Lâm Hữu Triết bình thản nói.
"Tôi hiểu rồi!"
Sau khi úp điện thoại, Lâm Hữu Triết đang định nghỉ ngơi thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Anh cầm máy lên nhìn, hóa ra là Tôn Hộc.
"Có chuyện gì vậy?"
"Anh à, tôi muốn nhờ anh giúp một việc!"
Về đến nhà, Tần Hương Lan lập tức chạy tới: “Con gái ngốc, sao lại về sớm vậy? Hữu Triết đưa con về à? Sao con không mời Hữu Triết vào nhà uống tách trà, đúng là bất lịch sự!"
"Mẹ, sao đột nhiên mẹ lại gọi anh ấy là Hữu Triết?"
Sở Hạ Vũ thấy hơi kỳ lạ.
Trước đây Tần Hương Lan luôn mồm gọi Lâm Hữu Triết là thằng sao chổi, vừa nãy lại đột nhiên gọi Hữu Triết khiến cô chưa thích ứng kịp.
"Trước đây là mẹ không đúng, do mắt nhìn người của mẹ hạn hẹp nên nhìn sai. Thật ra, Hữu Triết cũng không đến nổi tệ như mẹ nghĩ, con nhìn xe của nó có giá một trăm triệu tệ kia kìa”.
Tần Hương Lan kích động suýt ngất: “Điều này chứng tỏ mấy năm rời khỏi Giang Thành, Hữu Triết đã có được cơ hội làm ăn lớn, chắc chắn là nó đã kiếm được rất nhiều tiền”.
Nghe thấy vậy, Sở Hạ Vũ nhất thời bất lực.
Cô rất muốn nói cho Tần Hương Lan biết chiếc xe đó thật ra là đồ giả, nhưng cô lại sợ sau khi nói rõ ràng, Tần Hương Lan sẽ lại ghét Lâm Hữu Triết như trước.
Thôi cứ hiểu lầm như vậy đi, tránh việc Tần Hương Lan lại sắp xếp những lần đi xem mắt cho cô.
Ở một diễn biến khác, Lâm Hữu Triết quay lại khách sạn, bấm số gọi Long Diệu.
"Tra ra được nơi bọn họ đang ở chưa?”
"Thưa anh, đã tra ra rồi”.
Long Diệu trầm giọng nói: "Bây giờ bọn họ đang trốn ở sòng bạc ngầm của nhà họ Nghiêm – gia đình đã từng hợp tác với bọn họ”.
"Sao sòng bạc đó vẫn còn?"
Lâm Hữu Triết hơi sửng sốt.
Theo lý mà nói, nhà họ Lâm sụp đổ thì nhà họ Nghiêm cũng sẽ tiêu đời.
Sòng bạc phải tự động đóng cửa mới đúng, nhưng tại sao vẫn có thể tiếp tục hoạt động?
"Chắc chắn là có thế lực nào đó đang bí mật điều hành sòng bạc, nhà họ Lâm và nhà họ Nghiêm chẳng qua là bị đẩy ra bên ngoài để che giấu tai mắt thôi”.
Lâm Hữu Triết suy nghĩ một lát và đưa ra kết luận.
"Có cần tôi đi điều tra không?”
Long Diệu hỏi.
"Tạm thời không cần đâu, mỗi một thành phố đều có những thế lực ngầm hoạt động, chỉ cần bọn họ không ngăn cản tôi làm việc thì đừng gây xung đột với họ”.
Lâm Hữu Triết bình thản nói.
"Tôi hiểu rồi!"
Sau khi úp điện thoại, Lâm Hữu Triết đang định nghỉ ngơi thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Anh cầm máy lên nhìn, hóa ra là Tôn Hộc.
"Có chuyện gì vậy?"
"Anh à, tôi muốn nhờ anh giúp một việc!"
Bình luận facebook