• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Uy lực chiến thần - Lâm Hữu Triết (3 Viewers)

  • Chương 159 “Sao em lại ở nơi này

Lâm Hữu Triết liếc mắt nhìn một vòng, phát hiện ra một lỗ thông gió ở đại sảnh sòng bạc, khói mù dày đặc luồn vào trong cùng với không khí.





Nếu anh không đoán sai, trong đó có lẽ đã được trộn lẫn với một loại thuốc tinh thần, dễ dàng khiến cho người ta mất đi lý trí.





Xem ra sòng bạc này đang có ác ý dẫn dụ người khác chìm sâu vào trong để tiện cho việc vay nặng lãi.






“Đừng quan tâm tới bọn chúng nữa, cậu đi tìm cô giáo Đường, tôi đi xung quanh xem thế nào”.





Lâm Hữu Triết dặn dò.





Tôn Hộc gật đầu,thoắt cái đã rời khỏi vị trí.





Lâm Hữu Triết đi loanh quanh khắp bốn phía nhưng lại không bị ảnh hưởng bởi loại thuốc tinh thần đó.







Anh đã chinh chiến trên chiến trường ròng rã tám năm, thần kinh sớm đã vô cùng vững vàng, đâu phải là người mà mấy loại thuốc kia có thể tác động được.





Đột nhiên, anh nhìn thấy một góc bên trong đại sảnh, một bóng dáng quen thuộc bị hai tên vệ sĩ của sòng bạc cưỡng chế áp giải đi.





“Sao lại là cô ấy?”





Lâm Hữu Triết ngạc nhiên.





Anh không nghĩ gì nhiều đã đi sát theo phía sau.





Sau khi lôi người vào bên trong một căn phòng ở phía cuối hành lang, hai tên vệ sĩ đứng canh ngay trước cửa.





Lâm Hữu Triết bước lên trước.





“Mày là ai, nơi này không phải là chỗ mày nên đến, mau cút đi!”





Một tên vệ sĩ trong số đó phát hiện ra Lâm Hữu Triết thì lập tức lên tiếng xua đuổi.





Thế nhưng Lâm Hữu Triết đã lập tức vọt ngay tới trước mặt hắn, tung một cú đấm khiến hắn ngã lăn quay, tên vệ sĩ khác vừa định cầm lấy bộ đàm gọi người tới thì Lâm Hữu Triết đã vung tay đánh hắn ngất xỉu.





Sau đó anh đẩy cửa bước vào.





Đằng sau cánh cửa, một chiếc gạt tàn thuốc lá đập mạnh về phía đầu của Lâm Hữu Triết.





Anh khẽ né người, dễ dàng tránh được đòn đánh úp này, ngay sau đó lập tức túm lấy cổ tay của người ra đòn.





“Anh, anh buông tôi ra”.





Giọng nói quen thuộc vang lên, ngập tràn vẻ kinh hãi và lúng túng.





“Cô Ngô, là em”.





Lâm Hữu Triết bất lực bật cười rồi bật đèn trong phòng lên.





“Hữu Triết?”





Ngô Vân trợn tròn hai mắt, không thể tin được nhìn cậu học trò trước mắt.





“Sao em lại ở nơi này, lẽ nào…”





Mặt cô ấy biến sắc, lập tức lùi ra sau hai bước: “Lẽ nào em chính là một trong số các ông chủ của sòng bạc này?”





“Ông chủ gì cơ?”



Lâm Hữu Triết vẫn chưa hiểu lắm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom