Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 158 “Sao lại như vậy chứ?”
Tôn Hộc lo lắng nói.
Lâm Hữu Triết hơi nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì rồi? Cậu từ từ nói, Tâm Nhi không có chuyện gì đấy chứ?”
"Anh yên tâm, cô Tâm Nhi vẫn ổn”.
"Là Đường Uyển xảy ra chuyện!"
Tôn Hộc căng thẳng nói.
"Nói tiếp đi”.
"Bố của cô giáo Đường vì nghiện cờ bạc nên đã bị một sòng bạc ở Giang Thành giam giữ”.
"Hôm nay, cô Đường nhận được một tin nhắn, nói rằng nếu không trả được số tiền mà bố cô ấy nợ thì sẽ chặt đứt hai tay của ông ấy”.
"Lúc sáng cô Đường còn cười nói, cô ấy đã sớm không muốn quan tâm đến chuyện sống chết của bố mình”.
"Nhưng bây giờ không thấy cô ấy đâu, tôi lo lắng cô ấy sẽ đến sòng bạc một mình!"
"Tôi hiểu rồi”.
Lâm Hữu Triết nhẹ giọng nói: "Cậu bảo Long Diệu đến bảo vệ Tâm Nhi, ngoài ra cậu tìm cậu ấy lấy một tấm thẻ, sau đó tôi và cậu sẽ cùng đi tìm cô giáo Đường”.
Tôn Hộc đã nhận ra Đường Uyển là ân nhân cứu mạng mình năm đó thì anh ta tuyệt đối sẽ không trơ mắt đứng nhìn Đường Uyển gặp nguy hiểm.
Tôn Hộc và Lâm Hữu Triết lái xe tới sòng bạc ngầm ở ngoại ô thành phố Giang Thành.
“Anh à, cảm ơn anh”.
Tôn Hộc thấp giọng nói.
Lâm Hữu Triết xua tay: “Việc thuộc bổn phận thôi mà”.
Xe phóng vun vút trên đường, chẳng mấy chốc đã tới ngoại ô thành phố Giang Thành.
Lâm Hữu Triết xuống xe rồi nói với Tôn Hộc đang đứng bên cạnh: “Hành động chủ yếu trong tối nay là cứu người, đừng gây thêm rắc rối”.
“Tôi hiểu rồi!”
Tôn Hộc nặng nề gật đầu.
Hai người xuất phát cùng một lúc, tốc độ nhanh như chớp.
Rất nhiều bảo vệ trước cửa sòng bạc chỉ cảm thấy có một làn gió xoáy thổi ngang qua cơ thể, gắng sức mở to mắt nhưng lại chẳng nhìn thấy gì cả.
Dễ dàng tới được đại sảnh sòng bạc, Lâm Hữu Triết lập tức cau mày trước cảnh tượng mịt mù và ngột ngạt trước mắt.
Những con bạc trong tầm mắt ai cũng đang chơi say mê tới mức đỏ ngầu cả mắt.
Bọn họ mạnh mẽ quăng tiền lên trên mặt bàn, thua thì cũng chỉ thở dài một hơi, ngay sau đó lại rút ra càng nhiều thẻ đánh bạc để đặt cược.
Nếu như thua hết sạch thẻ đánh bạc thì sẽ lập tức chạy tới trước quầy ký một thoả thuận vay nặng lãi, cả quá trình đều chẳng hề do dự.
“Sao lại như vậy chứ?”
Tôn Hộc nhìn ngây ngốc, anh ta chưa từng thấy loại sòng bạc như này.
Lâm Hữu Triết hơi nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì rồi? Cậu từ từ nói, Tâm Nhi không có chuyện gì đấy chứ?”
"Anh yên tâm, cô Tâm Nhi vẫn ổn”.
"Là Đường Uyển xảy ra chuyện!"
Tôn Hộc căng thẳng nói.
"Nói tiếp đi”.
"Bố của cô giáo Đường vì nghiện cờ bạc nên đã bị một sòng bạc ở Giang Thành giam giữ”.
"Hôm nay, cô Đường nhận được một tin nhắn, nói rằng nếu không trả được số tiền mà bố cô ấy nợ thì sẽ chặt đứt hai tay của ông ấy”.
"Lúc sáng cô Đường còn cười nói, cô ấy đã sớm không muốn quan tâm đến chuyện sống chết của bố mình”.
"Nhưng bây giờ không thấy cô ấy đâu, tôi lo lắng cô ấy sẽ đến sòng bạc một mình!"
"Tôi hiểu rồi”.
Lâm Hữu Triết nhẹ giọng nói: "Cậu bảo Long Diệu đến bảo vệ Tâm Nhi, ngoài ra cậu tìm cậu ấy lấy một tấm thẻ, sau đó tôi và cậu sẽ cùng đi tìm cô giáo Đường”.
Tôn Hộc đã nhận ra Đường Uyển là ân nhân cứu mạng mình năm đó thì anh ta tuyệt đối sẽ không trơ mắt đứng nhìn Đường Uyển gặp nguy hiểm.
Tôn Hộc và Lâm Hữu Triết lái xe tới sòng bạc ngầm ở ngoại ô thành phố Giang Thành.
“Anh à, cảm ơn anh”.
Tôn Hộc thấp giọng nói.
Lâm Hữu Triết xua tay: “Việc thuộc bổn phận thôi mà”.
Xe phóng vun vút trên đường, chẳng mấy chốc đã tới ngoại ô thành phố Giang Thành.
Lâm Hữu Triết xuống xe rồi nói với Tôn Hộc đang đứng bên cạnh: “Hành động chủ yếu trong tối nay là cứu người, đừng gây thêm rắc rối”.
“Tôi hiểu rồi!”
Tôn Hộc nặng nề gật đầu.
Hai người xuất phát cùng một lúc, tốc độ nhanh như chớp.
Rất nhiều bảo vệ trước cửa sòng bạc chỉ cảm thấy có một làn gió xoáy thổi ngang qua cơ thể, gắng sức mở to mắt nhưng lại chẳng nhìn thấy gì cả.
Dễ dàng tới được đại sảnh sòng bạc, Lâm Hữu Triết lập tức cau mày trước cảnh tượng mịt mù và ngột ngạt trước mắt.
Những con bạc trong tầm mắt ai cũng đang chơi say mê tới mức đỏ ngầu cả mắt.
Bọn họ mạnh mẽ quăng tiền lên trên mặt bàn, thua thì cũng chỉ thở dài một hơi, ngay sau đó lại rút ra càng nhiều thẻ đánh bạc để đặt cược.
Nếu như thua hết sạch thẻ đánh bạc thì sẽ lập tức chạy tới trước quầy ký một thoả thuận vay nặng lãi, cả quá trình đều chẳng hề do dự.
“Sao lại như vậy chứ?”
Tôn Hộc nhìn ngây ngốc, anh ta chưa từng thấy loại sòng bạc như này.
Bình luận facebook