Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 161 Cô định trâu già gặm cỏ non đấy à?”
“Là chồng cũ của cô, Hạ Vân Đông”.
Ngô Vân chỉ vào người bên trong căn phòng và nói.
Lâm Hữu Triết không hề do dự, tiến lên trước phá khoá cửa đầy dứt khoát.
Hạ Vân Đông lập tức chạy ra, là một người đàn ông quần áo tả tơi, râu ria xồm xoàm.
Hắn vừa mới nhìn thấy Ngô Vân thì hai con mắt đã phấn khích tới mức phát sáng, tiến lên trước định hôn cô ấy.
“Anh đừng bước lại đây!”
Ngô Vân ghét bỏ đẩy Hạ Vân Đông ra rồi trốn ra phía sau người Lâm Hữu Triết.
Hạ Vân Đông sững sờ tại chỗ, nhìn Ngô Vân và Lâm Hữu Triết với vẻ không thể tin nổi.
Sau đó hắn nhếch miệng nở một nụ cười lạnh lùng: “Hay cho cô, Ngô Vân, vậy mà lại tìm được niềm vui mới nhanh như vậy, lại còn là một thằng ranh còn trẻ tuổi như thế, cô định trâu già gặm cỏ non đấy à?”
“Anh đừng nói linh tinh, tôi với Hữu Triết không phải loại quan hệ đó!”
Ngô Vân trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng lên tiếng.
“Bây giờ Hữu Triết muốn dẫn tôi ra ngoài, nể tình xưa nghĩa cũ, anh có thể cùng đi với chúng tôi, nhưng sau này chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì, anh đừng tới làm phiền tôi thêm nữa!”
Hạ Vân Đông bĩu môi, vẻ mặt không thoải mái.
Lâm Hữu Triết không nói gì mà quay người dẫn đường phía trước.
Tất cả bảo vệ dọc đường đều bị Lâm Hữu Triết đánh ngất bằng cú đấm thép trước khi phát hiện ra anh.
Cả quãng đường suôn sẻ không có gì ngăn cản, ba người thuận lợi đến được đại sảnh sòng bạc.
Vào lúc Lâm Hữu Triết đang định dẫn hai người rời đi, Hạ Vân Đông đột nhiên gào mồm lên: “Người đâu mau tới đây, mau mau tới đây! Nơi này có người muốn bỏ trốn!”
Soạt!
Tiếng gào của hắn ngay lập tức kinh động tất cả bảo vệ và vệ sĩ bên trong đại sảnh.
Thấy đám bảo vệ đó bước nhanh về phía mình, sắc mặt Ngô Vân lập tức trắng bệch, trong lòng hối hận không thôi.
“Hữu Triết, là cô làm liên lụy đến em, em cứ đi đi, mặc kệ cô”.
Ngô Vân đẩy Lâm Hữu Triết ra, muốn anh rời đi.
Lâm Hữu Triết hơi nhíu mày nhưng cũng không bỏ lại Ngô Vân để chạy trốn một mình.
Với anh, dù có bị phát hiện cũng chỉ là tăng thêm chút độ khó mà thôi.
Anh muốn đi thì không ai trên thế giới này có thể ngăn cản được anh.
Chỉ thấy một mình anh phóng thẳng đến giữa đám vệ sĩ đó.
Rầm rầm rầm!
Một loạt tiếng động vang lên.
Đám vệ sĩ ở sòng bạc không hề có thời gian phản ứng lại đã bị Lâm Hữu Triết đánh ngã toàn bộ, bất tỉnh nhân sự.
Đến lúc anh quay lại bên cạnh Ngô Vân, cô ấy vẫn còn bàng hoàng.
“Đi thôi”.
Lâm Hữu Triết bình tĩnh nói.
Ngô Vân chỉ vào người bên trong căn phòng và nói.
Lâm Hữu Triết không hề do dự, tiến lên trước phá khoá cửa đầy dứt khoát.
Hạ Vân Đông lập tức chạy ra, là một người đàn ông quần áo tả tơi, râu ria xồm xoàm.
Hắn vừa mới nhìn thấy Ngô Vân thì hai con mắt đã phấn khích tới mức phát sáng, tiến lên trước định hôn cô ấy.
“Anh đừng bước lại đây!”
Ngô Vân ghét bỏ đẩy Hạ Vân Đông ra rồi trốn ra phía sau người Lâm Hữu Triết.
Hạ Vân Đông sững sờ tại chỗ, nhìn Ngô Vân và Lâm Hữu Triết với vẻ không thể tin nổi.
Sau đó hắn nhếch miệng nở một nụ cười lạnh lùng: “Hay cho cô, Ngô Vân, vậy mà lại tìm được niềm vui mới nhanh như vậy, lại còn là một thằng ranh còn trẻ tuổi như thế, cô định trâu già gặm cỏ non đấy à?”
“Anh đừng nói linh tinh, tôi với Hữu Triết không phải loại quan hệ đó!”
Ngô Vân trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng lên tiếng.
“Bây giờ Hữu Triết muốn dẫn tôi ra ngoài, nể tình xưa nghĩa cũ, anh có thể cùng đi với chúng tôi, nhưng sau này chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì, anh đừng tới làm phiền tôi thêm nữa!”
Hạ Vân Đông bĩu môi, vẻ mặt không thoải mái.
Lâm Hữu Triết không nói gì mà quay người dẫn đường phía trước.
Tất cả bảo vệ dọc đường đều bị Lâm Hữu Triết đánh ngất bằng cú đấm thép trước khi phát hiện ra anh.
Cả quãng đường suôn sẻ không có gì ngăn cản, ba người thuận lợi đến được đại sảnh sòng bạc.
Vào lúc Lâm Hữu Triết đang định dẫn hai người rời đi, Hạ Vân Đông đột nhiên gào mồm lên: “Người đâu mau tới đây, mau mau tới đây! Nơi này có người muốn bỏ trốn!”
Soạt!
Tiếng gào của hắn ngay lập tức kinh động tất cả bảo vệ và vệ sĩ bên trong đại sảnh.
Thấy đám bảo vệ đó bước nhanh về phía mình, sắc mặt Ngô Vân lập tức trắng bệch, trong lòng hối hận không thôi.
“Hữu Triết, là cô làm liên lụy đến em, em cứ đi đi, mặc kệ cô”.
Ngô Vân đẩy Lâm Hữu Triết ra, muốn anh rời đi.
Lâm Hữu Triết hơi nhíu mày nhưng cũng không bỏ lại Ngô Vân để chạy trốn một mình.
Với anh, dù có bị phát hiện cũng chỉ là tăng thêm chút độ khó mà thôi.
Anh muốn đi thì không ai trên thế giới này có thể ngăn cản được anh.
Chỉ thấy một mình anh phóng thẳng đến giữa đám vệ sĩ đó.
Rầm rầm rầm!
Một loạt tiếng động vang lên.
Đám vệ sĩ ở sòng bạc không hề có thời gian phản ứng lại đã bị Lâm Hữu Triết đánh ngã toàn bộ, bất tỉnh nhân sự.
Đến lúc anh quay lại bên cạnh Ngô Vân, cô ấy vẫn còn bàng hoàng.
“Đi thôi”.
Lâm Hữu Triết bình tĩnh nói.
Bình luận facebook