Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 162 “Anh cần một trăm nghìn tệ làm gì?”
Nhân lúc các vệ sĩ khác vẫn chưa chạy đến kịp thì nên rời khỏi đây sớm.
Ngô Vân gật đầu lập tức đi theo phía sau Lâm Hữu Triết.
Lúc này Hạ Vân Đông lại chạy đến lớn tiếng kêu cứu: “Vân Vân, Vân Vân dẫn anh theo với, đừng bỏ mặc anh”.
“Cút đi, lúc nãy anh mới vừa làm đã quên rồi sao?”
Ngô Vân tức giận quát.
Hạ Vân Đông chua xót, tỏ vẻ đáng thương nói: “Vân Vân, anh biết sai rồi, lúc nãy anh bị ma nhập, anh không nên làm thế, cho anh thêm một cơ hội đi”.
Nghe hắn nói thế, Ngô Vân không khỏi mềm lòng.
Cô ấy liếc nhìn Lâm Hữu Triết.
“Cùng đi đi”.
Lâm Hữu Triết lạnh lùng nói.
Sau đó anh dẫn hai người ra khỏi sòng bạc.
Cùng lúc đó trong một căn phòng giám sát bí mật.
Đám người Lâm Kiến Hồ đang đứng trước camera, nghiến răng nghiến lợi.
“Cậu chủ, chúng ta cứ để chúng đi như thế sao?”
Lâm Kiến Hồ xoay người nói với người đàn ông đang ngồi ở trong góc nhàn nhã uống rượu vang.
“Ông cản được hắn à?”
Cậu chủ đó hỏi ngược lại.
Lâm Kiến Hồ mấp máy môi nhưng không biết đáp lại thế nào.
“Ông cũng biết rõ là không cản được hắn thì tại sao phải bảo người khác đi nộp mạng?”
Cậu chủ đó cười khẩy nói tiếp: “Đối phó với loại người này chỉ cần tránh mặt là được, mục đích của chúng ta là kiếm tiền, không phải gây thù chuốc oán”.
Nghe vậy, Lâm Kiến Hồ không khỏi cắn chặt răng.
Nhất định sẽ có một ngày phải tính toán hết mối thù giữa nhà họ Lâm với Lâm Hữu Triết.
Nếu cậu chủ trước mặt này không giúp thì với thủ đoạn hiện giờ của ông ta thật sự không thể làm gì được Lâm Hữu Triết.
“Nhưng…”
Cậu chủ đó bỗng nói: “Người tên Lâm Hữu Triết này lại dẫn theo món hàng của tôi, điều này đã làm tôi tổn thất một số tiền lớn”.
“A Phúc, dạy dỗ hắn một trận”.
“Vâng, thưa cậu chủ”.
Một bóng người trong bóng tối trầm giọng nói, sau đó biến mất không thấy bóng dáng.
Ở một diễn biến khác, Lâm Hữu Triết dẫn theo Ngô Vân và Hạ Vân Đông chạy ra khỏi sòng bạc.
“Phù, cuối cùng cũng thoát khỏi nơi ma quỷ đó”.
Ngô Vân vỗ ngực, nghĩ lại mà còn sợ.
Hạ Vân Đông lại đi đến trước mặt Ngô Vân giơ tay ra.
“Vân Vân, cô cho tôi một trăm nghìn tệ đi”.
“Anh cần một trăm nghìn tệ làm gì?”
Ngô Vân gật đầu lập tức đi theo phía sau Lâm Hữu Triết.
Lúc này Hạ Vân Đông lại chạy đến lớn tiếng kêu cứu: “Vân Vân, Vân Vân dẫn anh theo với, đừng bỏ mặc anh”.
“Cút đi, lúc nãy anh mới vừa làm đã quên rồi sao?”
Ngô Vân tức giận quát.
Hạ Vân Đông chua xót, tỏ vẻ đáng thương nói: “Vân Vân, anh biết sai rồi, lúc nãy anh bị ma nhập, anh không nên làm thế, cho anh thêm một cơ hội đi”.
Nghe hắn nói thế, Ngô Vân không khỏi mềm lòng.
Cô ấy liếc nhìn Lâm Hữu Triết.
“Cùng đi đi”.
Lâm Hữu Triết lạnh lùng nói.
Sau đó anh dẫn hai người ra khỏi sòng bạc.
Cùng lúc đó trong một căn phòng giám sát bí mật.
Đám người Lâm Kiến Hồ đang đứng trước camera, nghiến răng nghiến lợi.
“Cậu chủ, chúng ta cứ để chúng đi như thế sao?”
Lâm Kiến Hồ xoay người nói với người đàn ông đang ngồi ở trong góc nhàn nhã uống rượu vang.
“Ông cản được hắn à?”
Cậu chủ đó hỏi ngược lại.
Lâm Kiến Hồ mấp máy môi nhưng không biết đáp lại thế nào.
“Ông cũng biết rõ là không cản được hắn thì tại sao phải bảo người khác đi nộp mạng?”
Cậu chủ đó cười khẩy nói tiếp: “Đối phó với loại người này chỉ cần tránh mặt là được, mục đích của chúng ta là kiếm tiền, không phải gây thù chuốc oán”.
Nghe vậy, Lâm Kiến Hồ không khỏi cắn chặt răng.
Nhất định sẽ có một ngày phải tính toán hết mối thù giữa nhà họ Lâm với Lâm Hữu Triết.
Nếu cậu chủ trước mặt này không giúp thì với thủ đoạn hiện giờ của ông ta thật sự không thể làm gì được Lâm Hữu Triết.
“Nhưng…”
Cậu chủ đó bỗng nói: “Người tên Lâm Hữu Triết này lại dẫn theo món hàng của tôi, điều này đã làm tôi tổn thất một số tiền lớn”.
“A Phúc, dạy dỗ hắn một trận”.
“Vâng, thưa cậu chủ”.
Một bóng người trong bóng tối trầm giọng nói, sau đó biến mất không thấy bóng dáng.
Ở một diễn biến khác, Lâm Hữu Triết dẫn theo Ngô Vân và Hạ Vân Đông chạy ra khỏi sòng bạc.
“Phù, cuối cùng cũng thoát khỏi nơi ma quỷ đó”.
Ngô Vân vỗ ngực, nghĩ lại mà còn sợ.
Hạ Vân Đông lại đi đến trước mặt Ngô Vân giơ tay ra.
“Vân Vân, cô cho tôi một trăm nghìn tệ đi”.
“Anh cần một trăm nghìn tệ làm gì?”
Bình luận facebook