Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 231 “Chết đi cho tao!”
Trong không gian đột nhiên vang lên một tiếng động cực lớn.
Long Diệu vô thức quay đầu lại, một tia sáng màu đen bay vụt qua lỗ tai anh ta, mạnh mẽ đâm thẳng vào bức tường dọc hành lang.
Quay đầu nhìn lại, lại có thêm một bóng người nữa vụt đến.
“Là người đó à?”
Trong lòng Long Diệu chấn động mạnh.
Đây không phải là người đã giết Lương Huy Khang ngay trước mặt anh ta ngày hôm đó sao?
Không ngờ hắn lại cùng một giuộc với lão già này, vậy thì bản thân còn đi tìm manh mối nỗi gì, rõ ràng tất cả đều chỉ là tốn công vô ích!
“Thằng ranh con, mày sợ ngu người luôn rồi à, đã là lúc nào rồi mà còn dám cười?”
Ông lão mặc đồ sợi đay thấy Long Diệu đột nhiên bật cười thì tỏ ra vô cùng bất mãn.
Theo lão thấy, đáng lẽ bây giờ Long Diệu phải sợ mất mật mà quỳ xuống khấu đầu van xin rồi mới phải.
Cậu ta dựa vào đâu mà cười?
“Chết đi cho tao!”
Ông lão mặc đồ sợi đay gào lên, mạnh mẽ lao về phía Long Diệu.
Long Diệu chống đỡ được thế tiến công của ông lão, đang định phản đòn.
Một ám khí đột nhiên bay vọt về phía Lâm Tâm Nhi phía sau, Long Diệu không kịp nghĩ gì, lao người lại dùng tay đánh bay ám khí.
Thế nhưng hành động này đồng thời cũng cho ông lão kia có không gian chống đỡ, tung một cú đấm đánh vào ngay sau lưng anh ta.
Long Diệu kêu lên một tiếng, sắc mặt dần biến đổi.
“Ôi chao, da của mày cũng dày thật đấy, để tao xem mày có thể đỡ được mấy đòn của tao!”
Vừa dứt lời, ông lão mặc đồ sợi đay đã liên tiếp tung ra mười mấy cú đấm nhắm thẳng vào lưng của Long Diệu.
Long Diệu cuối cùng cũng không chống đỡ nổi, phun ra một ngụm máu tươi.
Thế nhưng anh ta cũng biết nắm bắt cơ hội, giơ chân tung ra những cú đá liên tiếp, ép cho ông lão phải lùi ra sau.
“Hừ, quản chuyện bao đồng chỉ khiến cho mày chết nhanh hơn mà thôi”.
Ông lão mặc đồ sợi đay lạnh lùng bật cười.
Lúc này, phía thang gác truyền tới một loạt tiếng bước chân.
Chỉ thấy một đám vệ sĩ xông tới, bọn chúng nhanh chóng rút súng ra từ bên hông rồi nhắm thẳng vào hai người Lâm Tâm Nhi và Đường Uyển.
A Phúc dùng dao ép Tôn Hộc lùi ra sau, rồi đi tới bên cạnh ông lão mặc đồ sợi đay, nói: “Sư phụ, chi viện của cậu chủ tới rồi”.
“Ừ”.
Ông lão mặc đồ sợi đay gật đầu, sau đó nói: “Thằng ranh, mau giao hai người phụ nữ sau lưng mày ra cho tao, sau đó tự chặt đứt một cánh tay, nếu không thì đợi người đến nhận xác cho mày đi”.
“Tất cả những gì ông làm bây giờ chỉ là đang tự tìm tới cái chết mà thôi”.
Long Diệu lạnh lùng nhìn ông ta.
Long Diệu vô thức quay đầu lại, một tia sáng màu đen bay vụt qua lỗ tai anh ta, mạnh mẽ đâm thẳng vào bức tường dọc hành lang.
Quay đầu nhìn lại, lại có thêm một bóng người nữa vụt đến.
“Là người đó à?”
Trong lòng Long Diệu chấn động mạnh.
Đây không phải là người đã giết Lương Huy Khang ngay trước mặt anh ta ngày hôm đó sao?
Không ngờ hắn lại cùng một giuộc với lão già này, vậy thì bản thân còn đi tìm manh mối nỗi gì, rõ ràng tất cả đều chỉ là tốn công vô ích!
“Thằng ranh con, mày sợ ngu người luôn rồi à, đã là lúc nào rồi mà còn dám cười?”
Ông lão mặc đồ sợi đay thấy Long Diệu đột nhiên bật cười thì tỏ ra vô cùng bất mãn.
Theo lão thấy, đáng lẽ bây giờ Long Diệu phải sợ mất mật mà quỳ xuống khấu đầu van xin rồi mới phải.
Cậu ta dựa vào đâu mà cười?
“Chết đi cho tao!”
Ông lão mặc đồ sợi đay gào lên, mạnh mẽ lao về phía Long Diệu.
Long Diệu chống đỡ được thế tiến công của ông lão, đang định phản đòn.
Một ám khí đột nhiên bay vọt về phía Lâm Tâm Nhi phía sau, Long Diệu không kịp nghĩ gì, lao người lại dùng tay đánh bay ám khí.
Thế nhưng hành động này đồng thời cũng cho ông lão kia có không gian chống đỡ, tung một cú đấm đánh vào ngay sau lưng anh ta.
Long Diệu kêu lên một tiếng, sắc mặt dần biến đổi.
“Ôi chao, da của mày cũng dày thật đấy, để tao xem mày có thể đỡ được mấy đòn của tao!”
Vừa dứt lời, ông lão mặc đồ sợi đay đã liên tiếp tung ra mười mấy cú đấm nhắm thẳng vào lưng của Long Diệu.
Long Diệu cuối cùng cũng không chống đỡ nổi, phun ra một ngụm máu tươi.
Thế nhưng anh ta cũng biết nắm bắt cơ hội, giơ chân tung ra những cú đá liên tiếp, ép cho ông lão phải lùi ra sau.
“Hừ, quản chuyện bao đồng chỉ khiến cho mày chết nhanh hơn mà thôi”.
Ông lão mặc đồ sợi đay lạnh lùng bật cười.
Lúc này, phía thang gác truyền tới một loạt tiếng bước chân.
Chỉ thấy một đám vệ sĩ xông tới, bọn chúng nhanh chóng rút súng ra từ bên hông rồi nhắm thẳng vào hai người Lâm Tâm Nhi và Đường Uyển.
A Phúc dùng dao ép Tôn Hộc lùi ra sau, rồi đi tới bên cạnh ông lão mặc đồ sợi đay, nói: “Sư phụ, chi viện của cậu chủ tới rồi”.
“Ừ”.
Ông lão mặc đồ sợi đay gật đầu, sau đó nói: “Thằng ranh, mau giao hai người phụ nữ sau lưng mày ra cho tao, sau đó tự chặt đứt một cánh tay, nếu không thì đợi người đến nhận xác cho mày đi”.
“Tất cả những gì ông làm bây giờ chỉ là đang tự tìm tới cái chết mà thôi”.
Long Diệu lạnh lùng nhìn ông ta.
Bình luận facebook