Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 233 Lần sau đừng tự mình quyết định nữa”.
Ăn nói vớ vẩn, sao Lâm Hữu Triết có thể rơi vào thế yếu được chứ?
“Lâm Hữu Triết, đúng là thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa lại xông vào”.
“Nhìn thấy sư phụ của tao đang ở đây mà vẫn còn không mau quỳ xuống chịu chết?”
A Phúc gầm lên với Lâm Hữu Triết.
Ông lão mặc đồ vải đay sợ giật nảy mình, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.
Tên đồ đệ ngu đần này đang đẩy ông ta vào trong đống lửa đây mà!
Lâm Hữu Triết không lên tiếng, chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn ông lão mặc đồ sợi đay một cái.
Cả người ông ta run lên như đang bị một con hổ đói nhìn chằm chằm, cả người mềm nhũn.
Ông ta gào lên một tiếng, cố gắng dồn lực.
Sau đó quay người bỏ chạy trong ánh mắt kích động của A Phúc, nhanh như một cơn gió lướt qua.
“Sư phụ, người đi đâu thế?”
Biểu cảm của A Phúc trở nên cứng đờ, lớn tiếng hô lên.
“Đồ đệ, sư phụ đột nhiên có chuyện gấp cần xử lý, chuyện ở đây giao cho con nhé!”
Ông lão mặc đồ sợi đay đã tới bên cửa sổ trong nháy mắt, đang định nhảy xuống thì Lâm Hữu Triết đã nhanh tay ném một viên đá nữa ra.
“Bộp” một tiếng.
Đầu gối của ông lão bị đâm rách, ông ta gào lên rồi ngã xuống dưới tầng.
Đám vệ sĩ cầm súng thấy vậy thì đồng loạt buông vũ khí, hai tay ôm lấy đầu rồi quỳ xuống đất.
Ngay cả một nhân vật lợi hại như ông lão mặc đồ sợi đay cũng đã chạy rồi, bọn chúng còn giằng co nỗi gì nữa?
“Mọi người không sao chứ?”
Lâm Hữu Triết bước tới trước mặt Long Diệu, hỏi.
“Một vết thương nhỏ thôi, không có gì nghiêm trọng cả”.
Long Diệu cười nói.
Lần này suýt thì khiến Lâm Tâm Nhi gặp nguy hiểm, anh ta không còn mặt mũi gì mà kêu than.
“Không sao thì tốt, lần sau đừng tự mình quyết định nữa”.
“Rõ!”
Long Diệu hành quân lễ, sau đó chỉ vào A Phúc đang đứng cuối hành lang, nói: “Anh Lâm, tên này thì xử lý thế nào?”
A Phúc nghe thấy thế thì lập tức rút vũ khí ra, lo lắng nhìn mấy người Lâm Hữu Triết.
Hắn biết rõ mình không phải đối thủ của họ, thế nhưng nếu như lúc này mà tỏ ra sợ hãi thì sẽ chỉ chết nhanh hơn mà thôi.
“Chặt gãy một chân, bảo hắn chuyển lời tới chủ nhân của mình, sớm muộn gì thì tôi cũng sẽ nói chuyện tử tế với hắn ta!”
Lâm Hữu Triết híp mắt lại, lạnh lùng lên tiếng.
“Lâm Hữu Triết, đúng là thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa lại xông vào”.
“Nhìn thấy sư phụ của tao đang ở đây mà vẫn còn không mau quỳ xuống chịu chết?”
A Phúc gầm lên với Lâm Hữu Triết.
Ông lão mặc đồ vải đay sợ giật nảy mình, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.
Tên đồ đệ ngu đần này đang đẩy ông ta vào trong đống lửa đây mà!
Lâm Hữu Triết không lên tiếng, chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn ông lão mặc đồ sợi đay một cái.
Cả người ông ta run lên như đang bị một con hổ đói nhìn chằm chằm, cả người mềm nhũn.
Ông ta gào lên một tiếng, cố gắng dồn lực.
Sau đó quay người bỏ chạy trong ánh mắt kích động của A Phúc, nhanh như một cơn gió lướt qua.
“Sư phụ, người đi đâu thế?”
Biểu cảm của A Phúc trở nên cứng đờ, lớn tiếng hô lên.
“Đồ đệ, sư phụ đột nhiên có chuyện gấp cần xử lý, chuyện ở đây giao cho con nhé!”
Ông lão mặc đồ sợi đay đã tới bên cửa sổ trong nháy mắt, đang định nhảy xuống thì Lâm Hữu Triết đã nhanh tay ném một viên đá nữa ra.
“Bộp” một tiếng.
Đầu gối của ông lão bị đâm rách, ông ta gào lên rồi ngã xuống dưới tầng.
Đám vệ sĩ cầm súng thấy vậy thì đồng loạt buông vũ khí, hai tay ôm lấy đầu rồi quỳ xuống đất.
Ngay cả một nhân vật lợi hại như ông lão mặc đồ sợi đay cũng đã chạy rồi, bọn chúng còn giằng co nỗi gì nữa?
“Mọi người không sao chứ?”
Lâm Hữu Triết bước tới trước mặt Long Diệu, hỏi.
“Một vết thương nhỏ thôi, không có gì nghiêm trọng cả”.
Long Diệu cười nói.
Lần này suýt thì khiến Lâm Tâm Nhi gặp nguy hiểm, anh ta không còn mặt mũi gì mà kêu than.
“Không sao thì tốt, lần sau đừng tự mình quyết định nữa”.
“Rõ!”
Long Diệu hành quân lễ, sau đó chỉ vào A Phúc đang đứng cuối hành lang, nói: “Anh Lâm, tên này thì xử lý thế nào?”
A Phúc nghe thấy thế thì lập tức rút vũ khí ra, lo lắng nhìn mấy người Lâm Hữu Triết.
Hắn biết rõ mình không phải đối thủ của họ, thế nhưng nếu như lúc này mà tỏ ra sợ hãi thì sẽ chỉ chết nhanh hơn mà thôi.
“Chặt gãy một chân, bảo hắn chuyển lời tới chủ nhân của mình, sớm muộn gì thì tôi cũng sẽ nói chuyện tử tế với hắn ta!”
Lâm Hữu Triết híp mắt lại, lạnh lùng lên tiếng.
Bình luận facebook