Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 232 “Chắc chắn là giả!”
*Chương có nội dung hình ảnh
“Ái chà, lâm vào đường cùng rồi mà vẫn còn mạnh mồm doạ người được sao?”
Ông lão mặc đồ sợi đay nói với vẻ khinh thường: “Tao cho mày thêm ba giây nữa, không tránh ra thì chết đi”.
“Ba!”
Ông ta bắt đầu đếm ngược.
Long Diệu không chút do dự dang cánh tay ra rồi đứng trước mặt Đường Uyển và Lâm Tâm Nhi.
“Hai!”
Biểu cảm của ông lão trở nên vô cùng hiểm ác.
Ông ta không ngờ trên thế giới này thật sự vẫn còn người không sợ chết.
“Một!”
Ông lão gầm lên.
Sau đó lập tức nhảy vọt lên, tung một cú đá nhắm thẳng vào tim của Long Diệu.
Vào đúng thời khắc mấu chốt này.
Một viên đá lao vụt ra từ phía cửa thang gác, phát ra âm thanh rất lớn.
“Không hay rồi!”
Biểu cảm của ông lão lập tức thay đổi, ông ta kéo một tên vệ sĩ tới chắn trước người mình.
Thế nhưng uy lực của viên đá đó còn lớn hơn cả đạn, nó xuyên thẳng qua ngực của tên vệ sĩ rồi ghim thẳng lên vai ông ta.
“Phập!”
Máu văng tung tóe bốn phía.
Ông lão kêu lên một tiếng, nặng nề ngã xuống mặt đất.
Cả đám vệ sĩ vội vàng quay người lại, chĩa họng súng về phía bóng người vừa xuất hiện trước cửa thang gác.
“Anh Lâm!”
Long Diệu vui mừng hô lên.
Vào lúc Lâm Tâm Nhi nhìn thấy Lâm Hữu Triết thì gương mặt xinh xắn lập tức lộ ra vẻ ấm ức, nước mắt lưng tròng suýt rơi xuống.
“A, là cậu ta?”
Ông lão mặc đồ sợi đay nhìn thấy Lâm Hữu Triết thì lập tức sợ mất hồn.
Ông ta không ngờ trợ thủ của Long Diệu lại là tên sao chổi Lâm Hữu Triết này, chuyện này cũng quá trùng hợp rồi nhỉ!
A Phúc nhìn thấy Lâm Hữu Triết cũng lập tức lộ ra vẻ mặt bất ngờ.
Không phải sư phụ nói Lâm Hữu Triết đã bị ông ấy đánh trọng thương rồi hay sao, sao lại có thể xuất hiện không chút tổn thất gì như vậy chứ?
“Chắc chắn là giả!”
A Phúc thầm nghĩ trong lòng.
“Ái chà, lâm vào đường cùng rồi mà vẫn còn mạnh mồm doạ người được sao?”
Ông lão mặc đồ sợi đay nói với vẻ khinh thường: “Tao cho mày thêm ba giây nữa, không tránh ra thì chết đi”.
“Ba!”
Ông ta bắt đầu đếm ngược.
Long Diệu không chút do dự dang cánh tay ra rồi đứng trước mặt Đường Uyển và Lâm Tâm Nhi.
“Hai!”
Biểu cảm của ông lão trở nên vô cùng hiểm ác.
Ông ta không ngờ trên thế giới này thật sự vẫn còn người không sợ chết.
“Một!”
Ông lão gầm lên.
Sau đó lập tức nhảy vọt lên, tung một cú đá nhắm thẳng vào tim của Long Diệu.
Vào đúng thời khắc mấu chốt này.
Một viên đá lao vụt ra từ phía cửa thang gác, phát ra âm thanh rất lớn.
“Không hay rồi!”
Biểu cảm của ông lão lập tức thay đổi, ông ta kéo một tên vệ sĩ tới chắn trước người mình.
Thế nhưng uy lực của viên đá đó còn lớn hơn cả đạn, nó xuyên thẳng qua ngực của tên vệ sĩ rồi ghim thẳng lên vai ông ta.
“Phập!”
Máu văng tung tóe bốn phía.
Ông lão kêu lên một tiếng, nặng nề ngã xuống mặt đất.
Cả đám vệ sĩ vội vàng quay người lại, chĩa họng súng về phía bóng người vừa xuất hiện trước cửa thang gác.
“Anh Lâm!”
Long Diệu vui mừng hô lên.
Vào lúc Lâm Tâm Nhi nhìn thấy Lâm Hữu Triết thì gương mặt xinh xắn lập tức lộ ra vẻ ấm ức, nước mắt lưng tròng suýt rơi xuống.
“A, là cậu ta?”
Ông lão mặc đồ sợi đay nhìn thấy Lâm Hữu Triết thì lập tức sợ mất hồn.
Ông ta không ngờ trợ thủ của Long Diệu lại là tên sao chổi Lâm Hữu Triết này, chuyện này cũng quá trùng hợp rồi nhỉ!
A Phúc nhìn thấy Lâm Hữu Triết cũng lập tức lộ ra vẻ mặt bất ngờ.
Không phải sư phụ nói Lâm Hữu Triết đã bị ông ấy đánh trọng thương rồi hay sao, sao lại có thể xuất hiện không chút tổn thất gì như vậy chứ?
“Chắc chắn là giả!”
A Phúc thầm nghĩ trong lòng.
Bình luận facebook