Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 259 “Anh biết bọn họ đang ở đâu không?”
Đúng lúc này, một chiếc xe đua phóng tới, dừng lại bên cạnh Lâm Hữu Triết.
“Đông Lạc Vô Song, sao anh lại đến đây?”
Nhìn thấy người đàn ông đang lái xe, Lâm Hữu Triết hơi ngạc nhiên.
“Anh đưa tôi đến Giang Thành, rồi lại không quan tâm tôi, tôi lạ nước lạ cái nên chỉ có thể đến tìm anh thôi”.
Đông Lạc Vô Song tỏ vẻ tội nghiệp.
Mắt Lâm Hữu Triết sáng lên: “Cảm ơn, tôi nợ anh một ân tình”.
Nói xong, anh lập tức nhảy lên xe.
Đông Lạc Vô Song đạp ga hết cỡ, chiếc xe đua phóng thẳng đi.
“Anh biết bọn họ đang ở đâu không?”
Lâm Hữu Triết hỏi.
“Lúc trước tôi vô tình nghe được chút tin tức”.
Đông Lạc Vô Song lái xe, vẻ mặt vô cùng ung dung.
Lúc này, Lâm Hữu Triết cũng phát hiện ra hướng đang đi chính là hướng sòng bạc ngầm Giang Thành.
Xem ra “cậu chủ” ở sòng bạc ngầm có quan hệ mật thiết với nhà họ Nhạc.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã đi đến sòng bạc ngầm.
Lâm Hữu Triết và Đông Lạc Vô Song xuống xe, đi thẳng về phía trước.
“Đứng lại, đây là khu vực tư gia, không cho phép người lạ tới gần!”
Bảo vệ ở cổng sòng bạc thấy có người đến, lập tức nói lớn.
Lâm Hữu Triết liếc nhìn Đông Lạc Vô Song.
“Đừng lo, tôi có thể bảo vệ chính mình, anh đi cứu người đi!”
Lâm Hữu Triết gật đầu rồi xông lên phía trước.
Tốc độ của anh vô cùng nhanh, chớp mắt đã lao tới chỗ đám bảo vệ.
Đám bảo vệ còn chưa kịp rút súng ra thì đã bị Lâm Hữu Triết hất bay, hộc máu.
Bên trong sòng bạc vẫn bao trùm chướng khí mù mịt như trước.
Con bạc nào mắt cũng đỏ ngầu, liều mạng ném tiền lên bàn đánh bạc.
Sau khi Lâm Hữu Triết xông vào, không nói gì, một tay nắm lấy chiếc bàn, ném sang một bên.
“Rầm!”
Một tiếng động lớn vang lên.
Sòng bạc ồn ào lập tức trở nên im lặng.
Tất cả con bạc đều nhìn Lâm Hữu Triết bằng vẻ mặt đờ đẫn, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Nhạc Khải, mau cút ra đây cho tôi!”
Lâm Hữu Triết tức giận gầm lên.
Ngay lúc đó, toàn sòng bạc ngầm rung chuyển.
Còn trong một căn phòng sang trọng nằm sâu trong sòng bạc.
“Đông Lạc Vô Song, sao anh lại đến đây?”
Nhìn thấy người đàn ông đang lái xe, Lâm Hữu Triết hơi ngạc nhiên.
“Anh đưa tôi đến Giang Thành, rồi lại không quan tâm tôi, tôi lạ nước lạ cái nên chỉ có thể đến tìm anh thôi”.
Đông Lạc Vô Song tỏ vẻ tội nghiệp.
Mắt Lâm Hữu Triết sáng lên: “Cảm ơn, tôi nợ anh một ân tình”.
Nói xong, anh lập tức nhảy lên xe.
Đông Lạc Vô Song đạp ga hết cỡ, chiếc xe đua phóng thẳng đi.
“Anh biết bọn họ đang ở đâu không?”
Lâm Hữu Triết hỏi.
“Lúc trước tôi vô tình nghe được chút tin tức”.
Đông Lạc Vô Song lái xe, vẻ mặt vô cùng ung dung.
Lúc này, Lâm Hữu Triết cũng phát hiện ra hướng đang đi chính là hướng sòng bạc ngầm Giang Thành.
Xem ra “cậu chủ” ở sòng bạc ngầm có quan hệ mật thiết với nhà họ Nhạc.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã đi đến sòng bạc ngầm.
Lâm Hữu Triết và Đông Lạc Vô Song xuống xe, đi thẳng về phía trước.
“Đứng lại, đây là khu vực tư gia, không cho phép người lạ tới gần!”
Bảo vệ ở cổng sòng bạc thấy có người đến, lập tức nói lớn.
Lâm Hữu Triết liếc nhìn Đông Lạc Vô Song.
“Đừng lo, tôi có thể bảo vệ chính mình, anh đi cứu người đi!”
Lâm Hữu Triết gật đầu rồi xông lên phía trước.
Tốc độ của anh vô cùng nhanh, chớp mắt đã lao tới chỗ đám bảo vệ.
Đám bảo vệ còn chưa kịp rút súng ra thì đã bị Lâm Hữu Triết hất bay, hộc máu.
Bên trong sòng bạc vẫn bao trùm chướng khí mù mịt như trước.
Con bạc nào mắt cũng đỏ ngầu, liều mạng ném tiền lên bàn đánh bạc.
Sau khi Lâm Hữu Triết xông vào, không nói gì, một tay nắm lấy chiếc bàn, ném sang một bên.
“Rầm!”
Một tiếng động lớn vang lên.
Sòng bạc ồn ào lập tức trở nên im lặng.
Tất cả con bạc đều nhìn Lâm Hữu Triết bằng vẻ mặt đờ đẫn, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Nhạc Khải, mau cút ra đây cho tôi!”
Lâm Hữu Triết tức giận gầm lên.
Ngay lúc đó, toàn sòng bạc ngầm rung chuyển.
Còn trong một căn phòng sang trọng nằm sâu trong sòng bạc.
Bình luận facebook