Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 258 Chúng ta không phải sợ!”
Lâm Hữu Triết bật cười lạnh lùng: “Lần sau mà muốn giết tôi thì tốt nhất là chôn cả thuốc nổ vào trong lòng đất”.
Vào khoảnh khắc quả bom phát nổ, Lâm Hữu Triết đã đấm thẳng xuống mặt đất, tạo thành một cái hố sâu hai mét rồi nhảy xuống dưới để né tránh uy lực quả bom.
Đợi sau khi ngọn lửa bớt dữ dội thì anh mới đi lên.
Sắc mặt của mấy trưởng lão lập tức tái mét, hoàn toàn không thể ngờ Lâm Hữu Triết đứng trên ranh giới sinh tử mà vẫn có thể nghĩ ra cách tự cứu mình như vậy.
“Mọi người, chúng ta không phải sợ!”
Cửu trưởng lão phẫn nộ lên tiếng nhắc nhở mọi người.
“Dù hắn không bị bom nổ chết thì chắc chắn cũng đã bị trọng thương, chúng ta hợp sức xông lên thì nhất định hắn không phải là đối thủ!”
“Huống hồ chúng ta vẫn còn mấy tay súng bắn tỉa, nếu như hắn dám ra tay thì sẽ bắn cho hắn thành cái sàng luôn!”
Vừa nghe thấy lời này, mấy ông lão kia lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Không ngờ Lâm Hữu Triết lại cười khẩy lên tiếng: “Ông chắc là mấy tay súng bắn tỉa đó vẫn còn sống chứ?”
Sau khi rời khỏi hố sâu, Lâm Hữu Triết lập tức đi giải quyết mấy tay súng bắn tỉa ở xung quanh.
Chỉ có như vậy thì anh mới có thể xử lý xong mấy lão già này với tốc độ nhanh nhất rồi đi cứu Sở Hạ Vũ.
“Mày nói gì cơ?”
Sắc mặt Cửu trưởng lão trắng bệch, vội vàng lấy bộ đàm muốn liên lạc với mấy tay súng bắn tỉa đang mai phục kia, kết quả không có một ai trả lời.
“Mày, sao mày lại làm được, rốt cuộc mày là ai?”
Cửu trưởng lão gầm gừ như đang phát điên.
“Vấn đề này thì xuống mà hỏi Diêm Vương nhé!”
Lâm Hữu Triết lạnh lùng lên tiếng, sau đó bất chợt chuyển động lao về phía mấy trưởng lão.
Pằng pằng pằng!
Lâm Hữu Triết tung quyền đấm đá.
Mấy vị trưởng lão kia đều bay ra ngoài, ngã xuống đất và nôn ra máu.
Bọn họ vô cùng sợ hãi, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng ở đằng kia như thần chết.
“Chạy, chạy mau!”
Một vị trưởng lão hét lên.
Nhưng cụ ta còn chưa kịp đứng dậy thì năm viên đá bay tới.
Phập phập phập!
Trên đầu năm vị trưởng lão, bao gồm Cửu trưởng lão, đều xuất hiện một cái lỗ lớn, chết không nhắm mắt.
Lâm Hữu Triết không hề dừng lại mà đi thẳng qua đường, lúc này lại phát hiện lốp xe anh lái tới đã nổ tung.
Xem ra đám người này không có ý định để anh sống sót rời đi.
Nhưng bây giờ gọi Long Diệu lái xe đến thì không kịp nữa rồi.
Vào khoảnh khắc quả bom phát nổ, Lâm Hữu Triết đã đấm thẳng xuống mặt đất, tạo thành một cái hố sâu hai mét rồi nhảy xuống dưới để né tránh uy lực quả bom.
Đợi sau khi ngọn lửa bớt dữ dội thì anh mới đi lên.
Sắc mặt của mấy trưởng lão lập tức tái mét, hoàn toàn không thể ngờ Lâm Hữu Triết đứng trên ranh giới sinh tử mà vẫn có thể nghĩ ra cách tự cứu mình như vậy.
“Mọi người, chúng ta không phải sợ!”
Cửu trưởng lão phẫn nộ lên tiếng nhắc nhở mọi người.
“Dù hắn không bị bom nổ chết thì chắc chắn cũng đã bị trọng thương, chúng ta hợp sức xông lên thì nhất định hắn không phải là đối thủ!”
“Huống hồ chúng ta vẫn còn mấy tay súng bắn tỉa, nếu như hắn dám ra tay thì sẽ bắn cho hắn thành cái sàng luôn!”
Vừa nghe thấy lời này, mấy ông lão kia lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Không ngờ Lâm Hữu Triết lại cười khẩy lên tiếng: “Ông chắc là mấy tay súng bắn tỉa đó vẫn còn sống chứ?”
Sau khi rời khỏi hố sâu, Lâm Hữu Triết lập tức đi giải quyết mấy tay súng bắn tỉa ở xung quanh.
Chỉ có như vậy thì anh mới có thể xử lý xong mấy lão già này với tốc độ nhanh nhất rồi đi cứu Sở Hạ Vũ.
“Mày nói gì cơ?”
Sắc mặt Cửu trưởng lão trắng bệch, vội vàng lấy bộ đàm muốn liên lạc với mấy tay súng bắn tỉa đang mai phục kia, kết quả không có một ai trả lời.
“Mày, sao mày lại làm được, rốt cuộc mày là ai?”
Cửu trưởng lão gầm gừ như đang phát điên.
“Vấn đề này thì xuống mà hỏi Diêm Vương nhé!”
Lâm Hữu Triết lạnh lùng lên tiếng, sau đó bất chợt chuyển động lao về phía mấy trưởng lão.
Pằng pằng pằng!
Lâm Hữu Triết tung quyền đấm đá.
Mấy vị trưởng lão kia đều bay ra ngoài, ngã xuống đất và nôn ra máu.
Bọn họ vô cùng sợ hãi, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng ở đằng kia như thần chết.
“Chạy, chạy mau!”
Một vị trưởng lão hét lên.
Nhưng cụ ta còn chưa kịp đứng dậy thì năm viên đá bay tới.
Phập phập phập!
Trên đầu năm vị trưởng lão, bao gồm Cửu trưởng lão, đều xuất hiện một cái lỗ lớn, chết không nhắm mắt.
Lâm Hữu Triết không hề dừng lại mà đi thẳng qua đường, lúc này lại phát hiện lốp xe anh lái tới đã nổ tung.
Xem ra đám người này không có ý định để anh sống sót rời đi.
Nhưng bây giờ gọi Long Diệu lái xe đến thì không kịp nữa rồi.
Bình luận facebook