Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 292 Đúng là xấu hổ!
“Ôi ôi, bà nội ơi, có đứa bắt nạt cháu!”
Tên mập ngã ra đất, ngồi lu loa lên khóc, nhưng gã có dặn thế nào cũng chẳng thể ra nổi một giọt nước mắt.
Điều khiến người ta không chấp nhận nổi đó chính là nếu nhìn vẻ bề ngoài thì tên này năm nay cũng phải hai bảy hai tám tuổi chứ không ít gì.
To đầu như vậy rồi mà còn ngồi ra đất ăn vạ sao?
Đúng là xấu hổ!
“Ôi cháu của bà, kẻ nào dám bắt nạt cháu thế, để bà dạy dỗ nó!”
Lúc này, một bà cụ chạy xồng xộc đến.
Tên mập ôm lấy chân cụ ta, chu mỏ tỏ ra vẻ bị ăn hiếp: “Chính tên này đẩy ngã cháu! Ban nãy cháu vội đi vệ sinh nên chẳng may va phải chị kia, mà hắn liền đánh cháu!”
Cụ ta trợn trừng hai mắt, tức giận nói: “Sao lại vậy được, một tên lớn đầu lại đi bắt nạt một đứa trẻ sao!”
“Tôi nói cho cậu biết, nếu cháu tôi trầy một chút da thôi thì tôi sẽ cho cậu biết tay!”
Vừa nói cụ ta vừa cố hết sức đỡ tên mập về chỗ ngồi.
Tên mập còn cố tình làm mặt xấu trêu trọc lại Lâm Hữu Triết.
“Thôi, mình đừng so đo với người như thế anh”.
Sở Hạ Vũ nắm lấy tay Lâm Hữu Triết, nhẹ nhàng nói.
Lâm Hữu Triết gật đầu, bọn họ đi về chỗ của mình.
Oan trái thay chỗ ngồi của bà cụ vừa nãy cùng tên mập khá gần hai người.
Trên chuyến đi tên mập không ngừng gây chuyện.
Gã không kéo tóc cô này thì cũng đi giành đồ chơi của nhóc kia.
Có lúc còn lấy trộm cây gậy của cụ ta.
Mấy chuyện này khiến cả toa ai cũng tức giận!
Cụ ta mở mắt nhìn trừng trừng.
Ai đó định lên trách móc cháu trai cụ ta một câu thôi thì cụ ta lập tức giậm chân mắng người.
Mọi người thấy cụ ta cũng lớn tuổi rồi nên không muốn so đo tính toán.
Nhưng chính vì vậy càng khiến cho hành vi của tên mập trở nên quá đà.
Lúc này, tên mập tiến đến bên cạnh Sở Hạ Vũ.
Hắn khạc miếng kẹo cao su ra, định bụng bôi lên tóc cô.
Lâm Hữu Triết liếc nhìn gã một cái, ánh mắt lạnh như băng.
Tên mập sợ thót tim, ngồi phịch xuống đất, gào miệng khóc lớn.
Bà cụ kia lập tức chạy đến: “Là đứa mất dạy nào bắt nạt cháu bà vậy, muốn chết phải không?”
“Bà nội, là hắn, hắn lườm cháu!”
Tên mập chỉ tay về phía Lâm Hữu Triết, hét lớn.
Cụ ta nhìn một cái, sau đó nổi trận lôi đình: “Sao lại là cái thằng oan hồn này vậy, cậu nghĩ bà cháu tôi dễ bắt nạt đến vậy sao?”
Tên mập ngã ra đất, ngồi lu loa lên khóc, nhưng gã có dặn thế nào cũng chẳng thể ra nổi một giọt nước mắt.
Điều khiến người ta không chấp nhận nổi đó chính là nếu nhìn vẻ bề ngoài thì tên này năm nay cũng phải hai bảy hai tám tuổi chứ không ít gì.
To đầu như vậy rồi mà còn ngồi ra đất ăn vạ sao?
Đúng là xấu hổ!
“Ôi cháu của bà, kẻ nào dám bắt nạt cháu thế, để bà dạy dỗ nó!”
Lúc này, một bà cụ chạy xồng xộc đến.
Tên mập ôm lấy chân cụ ta, chu mỏ tỏ ra vẻ bị ăn hiếp: “Chính tên này đẩy ngã cháu! Ban nãy cháu vội đi vệ sinh nên chẳng may va phải chị kia, mà hắn liền đánh cháu!”
Cụ ta trợn trừng hai mắt, tức giận nói: “Sao lại vậy được, một tên lớn đầu lại đi bắt nạt một đứa trẻ sao!”
“Tôi nói cho cậu biết, nếu cháu tôi trầy một chút da thôi thì tôi sẽ cho cậu biết tay!”
Vừa nói cụ ta vừa cố hết sức đỡ tên mập về chỗ ngồi.
Tên mập còn cố tình làm mặt xấu trêu trọc lại Lâm Hữu Triết.
“Thôi, mình đừng so đo với người như thế anh”.
Sở Hạ Vũ nắm lấy tay Lâm Hữu Triết, nhẹ nhàng nói.
Lâm Hữu Triết gật đầu, bọn họ đi về chỗ của mình.
Oan trái thay chỗ ngồi của bà cụ vừa nãy cùng tên mập khá gần hai người.
Trên chuyến đi tên mập không ngừng gây chuyện.
Gã không kéo tóc cô này thì cũng đi giành đồ chơi của nhóc kia.
Có lúc còn lấy trộm cây gậy của cụ ta.
Mấy chuyện này khiến cả toa ai cũng tức giận!
Cụ ta mở mắt nhìn trừng trừng.
Ai đó định lên trách móc cháu trai cụ ta một câu thôi thì cụ ta lập tức giậm chân mắng người.
Mọi người thấy cụ ta cũng lớn tuổi rồi nên không muốn so đo tính toán.
Nhưng chính vì vậy càng khiến cho hành vi của tên mập trở nên quá đà.
Lúc này, tên mập tiến đến bên cạnh Sở Hạ Vũ.
Hắn khạc miếng kẹo cao su ra, định bụng bôi lên tóc cô.
Lâm Hữu Triết liếc nhìn gã một cái, ánh mắt lạnh như băng.
Tên mập sợ thót tim, ngồi phịch xuống đất, gào miệng khóc lớn.
Bà cụ kia lập tức chạy đến: “Là đứa mất dạy nào bắt nạt cháu bà vậy, muốn chết phải không?”
“Bà nội, là hắn, hắn lườm cháu!”
Tên mập chỉ tay về phía Lâm Hữu Triết, hét lớn.
Cụ ta nhìn một cái, sau đó nổi trận lôi đình: “Sao lại là cái thằng oan hồn này vậy, cậu nghĩ bà cháu tôi dễ bắt nạt đến vậy sao?”
Bình luận facebook