Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 293
“Lớn tướng như vậy rồi mà lại đi bắt nạt một đứa trẻ con, có biết xấu hổ không hả?”
“Bà à, bà không thể nói như vậy được”.
“Cháu trai bà cũng không phải bé bỏng gì nữa, anh ta làm phiền mọi người bà không biết răn đe thì thôi, bà cũng phải để người ta nói đôi lời chứ?”
Có người không nhịn được lên tiếng.
Cụ ta trợn mắt nhìn người kia, tức giận quát: “Cậu là cái thá gì mà dám nói xấu cháu tôi hả?”
“Cháu trai tôi chính là máu là thịt của tôi, là bảo vật của nhà tôi!”
“Nó chỉ là đứa trẻ, mà kể cả sau này nó lấy vợ sinh con đi chăng nữa, thì vẫn chỉ là đứa trẻ chưa hiểu chuyện, các người dựa vào đâu mà bắt nạt nó?”
Nghe thấy vậy mọi người trong toa xì xào bàn tán.
“Bà nội, cháu muốn điện thoại của chị ta”.
Bỗng nhiên, tên mập chỉ vào điện thoại của Sở Hạ Vũ nói.
Bà lão nhìn lướt qua, mỉa mai nói: “Cháu ngoan, mấy cái đồ rác rưởi này chơi làm gì, chúng ta ra kia chơi đi”.
“Không được, không được. Cháu muốn chiếc điện thoại ấy, nếu không lấy được cháu khóc cho bà xem!”
Tên mập nằm ăn vạ trên lối đi, khóc lóc om sòm.
Cụ ta không còn cách nào, đành nói: “Cháu ngoan chờ bà nhé, để bà lấy cho cháu”.
“Cháu đừng khóc, cháu khóc bà đau lòng lắm”.
Dứt lời, cụ ta đi đến bên cạnh Sở Hạ Vũ, móc ra một xấp tiền rồi vung trước mặt cô.
“Số tiền này thưởng cho cô đó, mau đưa điện thoại đây cho tôi, nếu để cháu tôi khóc khản cổ thì cô cứ liệu hồn!”
Sở Hạ Vũ ngây ra, cô còn chưa kịp phản ứng lại.
“Có nghe thấy tôi nói không hả, điếc à?”
Thấy cô không phản ứng lại, cụ ta vô cùng tức giận.
Cụ ta giơ tay ra định đẩy Sở Hạ Vũ.
Lâm Hữu Triết vung tay lên khiến cụ ta lùi lại về phía sau, ngồi phịch lên người cháu trai.
“Trời ơi, bà già chết tiệt này, bà định đè bẹp cháu hay sao?”
Tên mập la hét thảm thiết.
Bà cụ hoảng hốt đứng lên ngay lập tức, xin cháu mình tha thứ.
Sau đó cụ ta chỉ thẳng mặt Lâm Hữu Triết mà mắng: “Thằng ranh này này, cậu dám đẩy tôi sao?”
Cụ ta ngồi xuống đất, vỗ đùi bôm bốp kêu gào: “Mọi người, mọi người mau đến xem đi, có kẻ đang ăn hiếp cụ già cháu nhỏ, đúng là không biết xấu hổ!”
Nhưng cho dù cụ ta gào đến mức nào cũng không có ai đếm xỉa tới.
“Được, giỏi lắm!”
Cụ ta giận tím mặt: “Các người dám hùa nhau để bắt nạt bà cháu tôi, các người nhớ lấy!”
“Đợi đến tỉnh thì các người biết tay tôi!”
Nói xong cụ ta trở về chỗ ngồi với cháu trai, lấy điện thoại ra gọi.
Khi tàu cao tốc đến ga tỉnh.
“Bà à, bà không thể nói như vậy được”.
“Cháu trai bà cũng không phải bé bỏng gì nữa, anh ta làm phiền mọi người bà không biết răn đe thì thôi, bà cũng phải để người ta nói đôi lời chứ?”
Có người không nhịn được lên tiếng.
Cụ ta trợn mắt nhìn người kia, tức giận quát: “Cậu là cái thá gì mà dám nói xấu cháu tôi hả?”
“Cháu trai tôi chính là máu là thịt của tôi, là bảo vật của nhà tôi!”
“Nó chỉ là đứa trẻ, mà kể cả sau này nó lấy vợ sinh con đi chăng nữa, thì vẫn chỉ là đứa trẻ chưa hiểu chuyện, các người dựa vào đâu mà bắt nạt nó?”
Nghe thấy vậy mọi người trong toa xì xào bàn tán.
“Bà nội, cháu muốn điện thoại của chị ta”.
Bỗng nhiên, tên mập chỉ vào điện thoại của Sở Hạ Vũ nói.
Bà lão nhìn lướt qua, mỉa mai nói: “Cháu ngoan, mấy cái đồ rác rưởi này chơi làm gì, chúng ta ra kia chơi đi”.
“Không được, không được. Cháu muốn chiếc điện thoại ấy, nếu không lấy được cháu khóc cho bà xem!”
Tên mập nằm ăn vạ trên lối đi, khóc lóc om sòm.
Cụ ta không còn cách nào, đành nói: “Cháu ngoan chờ bà nhé, để bà lấy cho cháu”.
“Cháu đừng khóc, cháu khóc bà đau lòng lắm”.
Dứt lời, cụ ta đi đến bên cạnh Sở Hạ Vũ, móc ra một xấp tiền rồi vung trước mặt cô.
“Số tiền này thưởng cho cô đó, mau đưa điện thoại đây cho tôi, nếu để cháu tôi khóc khản cổ thì cô cứ liệu hồn!”
Sở Hạ Vũ ngây ra, cô còn chưa kịp phản ứng lại.
“Có nghe thấy tôi nói không hả, điếc à?”
Thấy cô không phản ứng lại, cụ ta vô cùng tức giận.
Cụ ta giơ tay ra định đẩy Sở Hạ Vũ.
Lâm Hữu Triết vung tay lên khiến cụ ta lùi lại về phía sau, ngồi phịch lên người cháu trai.
“Trời ơi, bà già chết tiệt này, bà định đè bẹp cháu hay sao?”
Tên mập la hét thảm thiết.
Bà cụ hoảng hốt đứng lên ngay lập tức, xin cháu mình tha thứ.
Sau đó cụ ta chỉ thẳng mặt Lâm Hữu Triết mà mắng: “Thằng ranh này này, cậu dám đẩy tôi sao?”
Cụ ta ngồi xuống đất, vỗ đùi bôm bốp kêu gào: “Mọi người, mọi người mau đến xem đi, có kẻ đang ăn hiếp cụ già cháu nhỏ, đúng là không biết xấu hổ!”
Nhưng cho dù cụ ta gào đến mức nào cũng không có ai đếm xỉa tới.
“Được, giỏi lắm!”
Cụ ta giận tím mặt: “Các người dám hùa nhau để bắt nạt bà cháu tôi, các người nhớ lấy!”
“Đợi đến tỉnh thì các người biết tay tôi!”
Nói xong cụ ta trở về chỗ ngồi với cháu trai, lấy điện thoại ra gọi.
Khi tàu cao tốc đến ga tỉnh.
Bình luận facebook