Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 310 “Đồ vô dụng!”
Lúc đầu, anh dùng sức mạnh của chính mình đánh bại quân đội mười nước, còn một mình đuổi theo ngàn dặm, tiêu diệt hàng triệu quân địch!
Có câu nói: Giết một người là tội phạm, giết vạn người là anh hùng.
Nếu giết được hàng triệu người thì khí tức mạnh mẽ trên người có thể rung chuyển trời đất, uy chấn khắp nơi!
Lúc này, Lâm Hữu Triết lặng lẽ tỏa ra luồng khí tức.
Anh nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên, bình tĩnh nói.
“Nói lại những gì ông vừa nói”.
Khí tức tỏa ra mãnh liệt.
Khiến đám người xung quanh không thể thở nổi.
Người đàn ông trung niên kia muốn nói, nhưng lại cảm thấy cổ họng như bị một đôi tay vô hình bóp chặt, không thể hít thở.
Đôi mắt ông ta trợn tròn, nhìn chằm chằm vào người thanh niên trước mắt.
“Nói đi, sao lại không nói?”
Lâm Hữu Triết nhếch môi nở nụ cười lạnh lẽo.
“Xin… xin tha mạng!”
Khuôn mặt người đàn ông trung niên chuyển sang màu tím với tốc độ nhanh chóng.
Ông ta dùng toàn bộ sức lực nặn ra mấy chữ từ kẽ răng, ánh mắt vô cùng kinh hãi.
“Hữu Triết”.
Lúc này, Sở Hạ Vũ đã tỉnh lại, cô nhẹ nhàng kéo ống tay áo Lâm Hữu Triết.
Lâm Hữu Triết thu lại khí tức mãnh liệt.
Người đàn ông trung niên như được hồi sinh, quỳ trên nền đất, thở hổn hển.
“Bây giờ, còn muốn tước đoạt tư cách tham gia tiệc rượu của tôi không?”
Lâm Hữu Triết lạnh lùng hỏi.
“Tôi không dám, mời cậu, mời cô tham gia tiệc rượu”.
“Sự xuất hiện của hai vị là vinh hạnh của chúng tôi!”
Người đàn ông trung niên nhanh chóng nói lấy lòng.
Sắc mặt Lâm Hữu Triết cũng dịu đi vài phần.
Vốn dĩ anh còn muốn tìm cậu chủ Nam Lăng để tính sổ nhưng lại bị Sở Hạ Vũ ngăn lại.
Bọn họ đã trì hoãn ở đây quá lâu, rất nhiều người vây lại xem trò vui, vô cùng náo nhiệt.
Sở Hạ Vũ không thích cảm giác bị người ta vây nhìn.
Vì vậy Lâm Hữu Triết chỉ đành tạm thời tha cho cậu chủ Nam Lăng.
Sau khi hai người rời đi.
Người đàn ông trung niên lập tức bước lên đỡ cậu chủ Nam Lăng dậy.
“Đồ vô dụng!”
Cậu chủ Nam Lăng tát mạnh lên mặt ông ta.
Có câu nói: Giết một người là tội phạm, giết vạn người là anh hùng.
Nếu giết được hàng triệu người thì khí tức mạnh mẽ trên người có thể rung chuyển trời đất, uy chấn khắp nơi!
Lúc này, Lâm Hữu Triết lặng lẽ tỏa ra luồng khí tức.
Anh nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên, bình tĩnh nói.
“Nói lại những gì ông vừa nói”.
Khí tức tỏa ra mãnh liệt.
Khiến đám người xung quanh không thể thở nổi.
Người đàn ông trung niên kia muốn nói, nhưng lại cảm thấy cổ họng như bị một đôi tay vô hình bóp chặt, không thể hít thở.
Đôi mắt ông ta trợn tròn, nhìn chằm chằm vào người thanh niên trước mắt.
“Nói đi, sao lại không nói?”
Lâm Hữu Triết nhếch môi nở nụ cười lạnh lẽo.
“Xin… xin tha mạng!”
Khuôn mặt người đàn ông trung niên chuyển sang màu tím với tốc độ nhanh chóng.
Ông ta dùng toàn bộ sức lực nặn ra mấy chữ từ kẽ răng, ánh mắt vô cùng kinh hãi.
“Hữu Triết”.
Lúc này, Sở Hạ Vũ đã tỉnh lại, cô nhẹ nhàng kéo ống tay áo Lâm Hữu Triết.
Lâm Hữu Triết thu lại khí tức mãnh liệt.
Người đàn ông trung niên như được hồi sinh, quỳ trên nền đất, thở hổn hển.
“Bây giờ, còn muốn tước đoạt tư cách tham gia tiệc rượu của tôi không?”
Lâm Hữu Triết lạnh lùng hỏi.
“Tôi không dám, mời cậu, mời cô tham gia tiệc rượu”.
“Sự xuất hiện của hai vị là vinh hạnh của chúng tôi!”
Người đàn ông trung niên nhanh chóng nói lấy lòng.
Sắc mặt Lâm Hữu Triết cũng dịu đi vài phần.
Vốn dĩ anh còn muốn tìm cậu chủ Nam Lăng để tính sổ nhưng lại bị Sở Hạ Vũ ngăn lại.
Bọn họ đã trì hoãn ở đây quá lâu, rất nhiều người vây lại xem trò vui, vô cùng náo nhiệt.
Sở Hạ Vũ không thích cảm giác bị người ta vây nhìn.
Vì vậy Lâm Hữu Triết chỉ đành tạm thời tha cho cậu chủ Nam Lăng.
Sau khi hai người rời đi.
Người đàn ông trung niên lập tức bước lên đỡ cậu chủ Nam Lăng dậy.
“Đồ vô dụng!”
Cậu chủ Nam Lăng tát mạnh lên mặt ông ta.
Bình luận facebook