Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 312 “Ông là Nam Lăng Vương à?”
Tiếng động cơ lớn vang lên.
Bảy tám chiếc xe moto màu đen từ bên ngoài lao tới.
Trên mỗi xe có hai người.
Một người lái xe, người còn lại cầm vũ khí sắc bén trên tay, vô cùng lạnh lùng.
Xẹt xẹt!
Tiếng bánh xe cọ vào gạch lát nền vang lên chói tai.
Tên lái xe không ngừng vặn ga, chiếc moto điên cuồng phóng quanh Lâm Hữu Triết và Sở Hạ Vũ.
Tên sát thủ gầm lên, cầm vũ khí chém về phía Lâm Hữu Triết không thương tiếc.
“Hữu Triết, cẩn thận!”
Sở Hạ Vũ lo lắng hét lên.
Mặt Lâm Hữu Triết không biến sắc, cởi áo khoác, tùy ý cuộn lại.
Tất cả vũ khí của đám sát thủ đều bị cuốn vào trong áo khoác của Lâm Hữu Triết.
“Cái gì thế?”
Đám sát thủ đều choáng váng.
Lâm Hữu Triết cầm một góc áo khoác và lắc cánh tay.
Xoạt xoạt xoạt!
Phập phập phập!
Vũ khí bắn ra, xuyên thẳng qua vai đám sát thủ.
Bọn chúng ngã xuống khỏi moto, ôm cánh tay kêu la thảm thiết.
Tất cả quan khách đều chết lặng.
Họ vốn tưởng rằng lần này Lâm Hữu Triết chết chắc rồi, nhưng không ngờ anh lại có thể giải quyết một cách dễ dàng như vậy.
Rốt cuộc người này có lai lịch gì mà lợi hại đến thế!
Bộp bộp bộp.
Lúc này, bên ngoài truyền đến một tràng pháo tay.
Một người đàn ông trung niên tóc mai điểm bạc đi cùng hai tên vệ sĩ từ từ bước vào.
“Chàng trai trẻ thật có bản lĩnh, chẳng trách lại dám ra tay với cậu chủ Nam Lăng”.
“Ông là Nam Lăng Vương à?”
Lâm Hữu Triết hỏi.
“Thật buồn cười, chỉ dựa vào cậu mà cũng xứng để Nam Lăng Vương tự mình ra tay sao?”
Người đàn ông trung niên nhếch mép chế nhạo: “Tôi là thuộc hạ của Nam Lăng Vương, mọi người đều gọi tôi là Lục Gia”.
“Hôm nay, tôi đến đây để tính sổ với thằng nhãi không biết trời cao đất dày như cậu, ngay cả cậu chủ Nam Lăng mà cũng dám đánh!”
“Người đâu!”
Lục Gia vừa ra lệnh.
Một đám người được trang bị vũ khí đầy đủ tràn từ ngoài vào.
So với mấy tên sát thủ vừa nãy, đám ác ôn này còn mạnh hơn nhiều.
Chỉ cần đứng yên một chỗ cũng đã tạo cho người ta cảm giác ngột ngạt.
“Thằng nhãi, đây đều là những chiến sĩ được Nam Lăng huấn luyện, chẳng phải là cậu lợi hại lắm sao, đánh thử cùng bọn họ đi!”
Lục Gia cười chế nhạo.
Bảy tám chiếc xe moto màu đen từ bên ngoài lao tới.
Trên mỗi xe có hai người.
Một người lái xe, người còn lại cầm vũ khí sắc bén trên tay, vô cùng lạnh lùng.
Xẹt xẹt!
Tiếng bánh xe cọ vào gạch lát nền vang lên chói tai.
Tên lái xe không ngừng vặn ga, chiếc moto điên cuồng phóng quanh Lâm Hữu Triết và Sở Hạ Vũ.
Tên sát thủ gầm lên, cầm vũ khí chém về phía Lâm Hữu Triết không thương tiếc.
“Hữu Triết, cẩn thận!”
Sở Hạ Vũ lo lắng hét lên.
Mặt Lâm Hữu Triết không biến sắc, cởi áo khoác, tùy ý cuộn lại.
Tất cả vũ khí của đám sát thủ đều bị cuốn vào trong áo khoác của Lâm Hữu Triết.
“Cái gì thế?”
Đám sát thủ đều choáng váng.
Lâm Hữu Triết cầm một góc áo khoác và lắc cánh tay.
Xoạt xoạt xoạt!
Phập phập phập!
Vũ khí bắn ra, xuyên thẳng qua vai đám sát thủ.
Bọn chúng ngã xuống khỏi moto, ôm cánh tay kêu la thảm thiết.
Tất cả quan khách đều chết lặng.
Họ vốn tưởng rằng lần này Lâm Hữu Triết chết chắc rồi, nhưng không ngờ anh lại có thể giải quyết một cách dễ dàng như vậy.
Rốt cuộc người này có lai lịch gì mà lợi hại đến thế!
Bộp bộp bộp.
Lúc này, bên ngoài truyền đến một tràng pháo tay.
Một người đàn ông trung niên tóc mai điểm bạc đi cùng hai tên vệ sĩ từ từ bước vào.
“Chàng trai trẻ thật có bản lĩnh, chẳng trách lại dám ra tay với cậu chủ Nam Lăng”.
“Ông là Nam Lăng Vương à?”
Lâm Hữu Triết hỏi.
“Thật buồn cười, chỉ dựa vào cậu mà cũng xứng để Nam Lăng Vương tự mình ra tay sao?”
Người đàn ông trung niên nhếch mép chế nhạo: “Tôi là thuộc hạ của Nam Lăng Vương, mọi người đều gọi tôi là Lục Gia”.
“Hôm nay, tôi đến đây để tính sổ với thằng nhãi không biết trời cao đất dày như cậu, ngay cả cậu chủ Nam Lăng mà cũng dám đánh!”
“Người đâu!”
Lục Gia vừa ra lệnh.
Một đám người được trang bị vũ khí đầy đủ tràn từ ngoài vào.
So với mấy tên sát thủ vừa nãy, đám ác ôn này còn mạnh hơn nhiều.
Chỉ cần đứng yên một chỗ cũng đã tạo cho người ta cảm giác ngột ngạt.
“Thằng nhãi, đây đều là những chiến sĩ được Nam Lăng huấn luyện, chẳng phải là cậu lợi hại lắm sao, đánh thử cùng bọn họ đi!”
Lục Gia cười chế nhạo.
Bình luận facebook