Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 311 Chết cũng không xong!”
Người đàn ông trung niên cúi thấp đầu, không dám nói câu gì.
“Còn không mau đưa tôi đến bệnh viện, ông muốn nhìn tôi đau đến chết à?”
Cậu chủ Nam Lăng quát lớn.
“Vâng vâng, tôi sẽ cử người đưa cậu chủ đến bệnh viện”.
“Còn nữa, bảo bố tôi dẫn theo hai trăm người đến, tôi muốn băm vằm đôi nam nữ chó má kia thành thịt nát!”
“Dám đánh tôi, tôi phải khiến hắn sống không được, chết cũng không xong!”
Ánh mắt cậu chủ Nam Lăng tràn đầy lửa hận, nhìn chằm chằm về hướng Lâm Hữu Triết và Sở Hạ Vũ rời đi.
“Anh xem kìa, bây giờ thì hay rồi, bọn họ đều không dám nói chuyện với em nữa”.
Trong tiệc rượu, Sở Hạ Vũ bất lực nhìn Lâm Hữu Triết, bĩu môi nói.
Vì chuyện Lâm Hữu Triết đánh cậu chủ Nam Lăng nên bây giờ các thương nhân trong tiệc rượu đều coi hai người họ như ôn thần.
Không còn ai trong vòng mười mét xung quanh hai người họ.
Ngay cả nhân viên phục vụ đưa rượu còn tránh xa hai người họ, vì sợ bị cho là có liên quan đến họ, sau này sẽ bị cậu chủ Nam Lăng trả thù.
“Hữu Triết, làm sao bây giờ?”
Sở Hạ Vũ dựa vào vai anh, mặt đầy vẻ ấm ức.
Trước khi đến tỉnh, cô ôm trong mình ý tưởng lớn, muốn giao lưu nhiều hơn với những doanh nhân kia để phát triển công ty bất động sản Duyệt Tâm.
Kết quả là bây giờ không ai dám nói chuyện với cô, vậy thì làm sao phát triển được nữa đây?
“Không sao, đợi lát nữa bọn họ sẽ tới cầu xin em thôi”.
Lâm Hữu Triết mỉm cười, an ủi cô.
“Thôi đi, anh không nói phét thì chết à?”
Sở Hạ Vũ trợn mắt, không vui nói.
“Thôi bỏ đi, coi như là đi du lịch một chuyến vậy. Thời gian này làm việc mệt quá, thư giãn nghỉ ngơi cũng tốt”.
Thấy Sở Hạ Vũ nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, Lâm Hữu Triết mỉm cười.
“Em ở đây đợi anh, anh đi vệ sinh”.
Anh dặn dò cô rồi bước vào nhà vệ sinh, gọi điện cho Nam Kinh Quốc.
Một lát sau, Lâm Hữu Triết quay lại chỗ Sở Hạ Vũ.
“Hữu Triết, bầu không khí hình như có gì không ổn lắm”.
Cô nắm chặt tay anh, nói với giọng điệu căng thẳng.
Lâm Hữu Triết liếc nhìn xung quanh, quả nhiên phát hiện manh mối.
Nếu như vừa rồi, đám quan khách này chỉ là không muốn dính líu tới họ, bởi vì sợ bị cậu chủ Nam Lăng trả thù.
Thì bây giờ, ánh mắt bọn họ đầy vẻ giễu cợt, còn có chút thương hại.
Đúng lúc này!
Rầm!
Rầm!
Cửa khách sạn đổ sầm xuống.
“Còn không mau đưa tôi đến bệnh viện, ông muốn nhìn tôi đau đến chết à?”
Cậu chủ Nam Lăng quát lớn.
“Vâng vâng, tôi sẽ cử người đưa cậu chủ đến bệnh viện”.
“Còn nữa, bảo bố tôi dẫn theo hai trăm người đến, tôi muốn băm vằm đôi nam nữ chó má kia thành thịt nát!”
“Dám đánh tôi, tôi phải khiến hắn sống không được, chết cũng không xong!”
Ánh mắt cậu chủ Nam Lăng tràn đầy lửa hận, nhìn chằm chằm về hướng Lâm Hữu Triết và Sở Hạ Vũ rời đi.
“Anh xem kìa, bây giờ thì hay rồi, bọn họ đều không dám nói chuyện với em nữa”.
Trong tiệc rượu, Sở Hạ Vũ bất lực nhìn Lâm Hữu Triết, bĩu môi nói.
Vì chuyện Lâm Hữu Triết đánh cậu chủ Nam Lăng nên bây giờ các thương nhân trong tiệc rượu đều coi hai người họ như ôn thần.
Không còn ai trong vòng mười mét xung quanh hai người họ.
Ngay cả nhân viên phục vụ đưa rượu còn tránh xa hai người họ, vì sợ bị cho là có liên quan đến họ, sau này sẽ bị cậu chủ Nam Lăng trả thù.
“Hữu Triết, làm sao bây giờ?”
Sở Hạ Vũ dựa vào vai anh, mặt đầy vẻ ấm ức.
Trước khi đến tỉnh, cô ôm trong mình ý tưởng lớn, muốn giao lưu nhiều hơn với những doanh nhân kia để phát triển công ty bất động sản Duyệt Tâm.
Kết quả là bây giờ không ai dám nói chuyện với cô, vậy thì làm sao phát triển được nữa đây?
“Không sao, đợi lát nữa bọn họ sẽ tới cầu xin em thôi”.
Lâm Hữu Triết mỉm cười, an ủi cô.
“Thôi đi, anh không nói phét thì chết à?”
Sở Hạ Vũ trợn mắt, không vui nói.
“Thôi bỏ đi, coi như là đi du lịch một chuyến vậy. Thời gian này làm việc mệt quá, thư giãn nghỉ ngơi cũng tốt”.
Thấy Sở Hạ Vũ nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, Lâm Hữu Triết mỉm cười.
“Em ở đây đợi anh, anh đi vệ sinh”.
Anh dặn dò cô rồi bước vào nhà vệ sinh, gọi điện cho Nam Kinh Quốc.
Một lát sau, Lâm Hữu Triết quay lại chỗ Sở Hạ Vũ.
“Hữu Triết, bầu không khí hình như có gì không ổn lắm”.
Cô nắm chặt tay anh, nói với giọng điệu căng thẳng.
Lâm Hữu Triết liếc nhìn xung quanh, quả nhiên phát hiện manh mối.
Nếu như vừa rồi, đám quan khách này chỉ là không muốn dính líu tới họ, bởi vì sợ bị cậu chủ Nam Lăng trả thù.
Thì bây giờ, ánh mắt bọn họ đầy vẻ giễu cợt, còn có chút thương hại.
Đúng lúc này!
Rầm!
Rầm!
Cửa khách sạn đổ sầm xuống.
Bình luận facebook