Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 317 “Ông câm miệng cho tôi!”
Choang!
Bình hoa vỡ tan tành.
Trán Lục Gia chảy máu, bộ dạng rất thê thảm.
“Cậu chủ Nam, Thẩm Thiến Thiến là con gái của quản đốc Thẩm, rất có thể quản đốc Thẩm sẽ là chủ tịch tỉnh nhiệm kỳ tiếp theo”.
“Để đối phó với một Lâm Hữu Triết mà đắc tội với quản đốc Thẩm thì không đáng”.
Lục Gia chắp tay khổ sở nói.
“Ông câm miệng cho tôi!”
Cậu chủ Nam Lăng lớn giọng quát: “Rất có thể là chủ tịch tỉnh thôi mà, bây giờ chưa phải là chủ tịch tỉnh, một quản đốc thì có gì phải sợ?”
“Phía sau Nam Lăng Hội chúng ta là Thiên Nghĩa Hội, Thẩm Vinh Hải ông ta dựa vào đâu mà dám trở mặt với tôi?”
“Truyền lệnh của tôi, bảo người đến khách sạn giết người tên là Lâm Hữu Triết, tôi muốn xem ai có thể bảo vệ được hắn”.
“Còn người phụ nữ kia, cũng bắt về đây cho tôi, tôi muốn để cô ta nếm thử cơn giận của tôi”.
Ánh mắt cậu chủ Nam Lăng lóe lên tia tà ác.
“Vâng”.
Lục Gia chắp tay nói.
Thế nhưng ông ta vừa bước đến cửa.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Cửa phòng bệnh bay đến hất Lục Gia văng ra xa.
“Ai đó?”
Cậu chủ Nam Lăng sửng sốt vội hỏi.
Một bóng người chậm rãi bước đến trước ánh mắt sợ hãi của cậu chủ Nam Lăng.
“Là mày, Lâm Hữu Triết?”
Cậu chủ Nam Lăng không thể tin được nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt dần hiện lên vẻ sợ hãi.
“Lâm Hữu Triết, mày muốn làm gì? Đây là bệnh viện tư nhân của nhà tao, chỗ nào cũng có camera hết đó”.
Cậu chủ Nam Lăng co người vào góc tường, lông mày khẽ giật: “Nếu mày dám làm hại đến tao, bố tao nhất định sẽ trả thù cho tao”.
“Đến lúc đó, mày chắc chắn không thoát được đâu”.
Lâm Hữu Triết không nói gì, chỉ nở nụ cười hiểm ác với hắn.
Ngay sau đó một hòn đá bay ra từ trong tay anh.
“Phụt” một tiếng.
Hòn đá xuyên qua đầu cậu chủ Nam Lăng.
Cậu chủ Nam Lăng trợn to mắt, chết không nhắm mắt.
Lục Gia ở một bên đã ngẩn người.
Ông ta không ngờ Lâm Hữu Triết lại to gan dám chủ động giết đến tận cửa, còn giết cậu chủ Nam Lăng ngay trước mặt ông ta.
Cậu ta ăn gan hùm mật gấu thật rồi sao? Lẽ nào cậu ta không sợ Nam Lăng Hội trả thù à?
Bình hoa vỡ tan tành.
Trán Lục Gia chảy máu, bộ dạng rất thê thảm.
“Cậu chủ Nam, Thẩm Thiến Thiến là con gái của quản đốc Thẩm, rất có thể quản đốc Thẩm sẽ là chủ tịch tỉnh nhiệm kỳ tiếp theo”.
“Để đối phó với một Lâm Hữu Triết mà đắc tội với quản đốc Thẩm thì không đáng”.
Lục Gia chắp tay khổ sở nói.
“Ông câm miệng cho tôi!”
Cậu chủ Nam Lăng lớn giọng quát: “Rất có thể là chủ tịch tỉnh thôi mà, bây giờ chưa phải là chủ tịch tỉnh, một quản đốc thì có gì phải sợ?”
“Phía sau Nam Lăng Hội chúng ta là Thiên Nghĩa Hội, Thẩm Vinh Hải ông ta dựa vào đâu mà dám trở mặt với tôi?”
“Truyền lệnh của tôi, bảo người đến khách sạn giết người tên là Lâm Hữu Triết, tôi muốn xem ai có thể bảo vệ được hắn”.
“Còn người phụ nữ kia, cũng bắt về đây cho tôi, tôi muốn để cô ta nếm thử cơn giận của tôi”.
Ánh mắt cậu chủ Nam Lăng lóe lên tia tà ác.
“Vâng”.
Lục Gia chắp tay nói.
Thế nhưng ông ta vừa bước đến cửa.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Cửa phòng bệnh bay đến hất Lục Gia văng ra xa.
“Ai đó?”
Cậu chủ Nam Lăng sửng sốt vội hỏi.
Một bóng người chậm rãi bước đến trước ánh mắt sợ hãi của cậu chủ Nam Lăng.
“Là mày, Lâm Hữu Triết?”
Cậu chủ Nam Lăng không thể tin được nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt dần hiện lên vẻ sợ hãi.
“Lâm Hữu Triết, mày muốn làm gì? Đây là bệnh viện tư nhân của nhà tao, chỗ nào cũng có camera hết đó”.
Cậu chủ Nam Lăng co người vào góc tường, lông mày khẽ giật: “Nếu mày dám làm hại đến tao, bố tao nhất định sẽ trả thù cho tao”.
“Đến lúc đó, mày chắc chắn không thoát được đâu”.
Lâm Hữu Triết không nói gì, chỉ nở nụ cười hiểm ác với hắn.
Ngay sau đó một hòn đá bay ra từ trong tay anh.
“Phụt” một tiếng.
Hòn đá xuyên qua đầu cậu chủ Nam Lăng.
Cậu chủ Nam Lăng trợn to mắt, chết không nhắm mắt.
Lục Gia ở một bên đã ngẩn người.
Ông ta không ngờ Lâm Hữu Triết lại to gan dám chủ động giết đến tận cửa, còn giết cậu chủ Nam Lăng ngay trước mặt ông ta.
Cậu ta ăn gan hùm mật gấu thật rồi sao? Lẽ nào cậu ta không sợ Nam Lăng Hội trả thù à?
Bình luận facebook