Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 340 Chậm rãi ngã xuống đất.
“Nhóc con, tao sẽ không giết mày luôn đâu, chắc mày đã nghe nói đến cách tra tấn theo kiểu lăng trì rồi chứ?”
“Tao sẽ cắt từng miếng từng miếng thịt của mày, đảm bảo sẽ không để mày tắt thở”.
“Mày hãy chết trong sự đau đớn và hối hận đi!”
Vừa nói, Nam Lăng Vương vừa giơ thanh đao trong tay lên.
Khoảnh khắc thanh đao đâm về phía Lâm Hữu Triết.
Hai ngón tay anh giơ ra kẹp lấy nó, ngón tay dùng lực thanh đao lập tức gãy đôi.
“Sao có thể chứ?”
Nam Lăng Vương hoảng sợ, vội vàng lùi về sau.
Nhưng Lâm Hữu Triết đánh vào ngực ông ta nhanh như chớp.
“Phụt!”
Nam Lăng Vương phun ra một ngụm máu lớn rồi ngã xuống đất.
“Vương gia!”
Mọi người cũng hét to lên.
Chung Vô Tâm vội xoay người lại nhưng thấy Lâm Hữu Triết đã đến phía sau ông ta.
“Tốn sức nhiều như thế mà chỉ phủi bụi trên người tôi, tôi phải nên nói một tiếng cảm ơn chứ nhỉ”.
Lâm Hữu Triết nở nụ cười tinh nghịch.
“Không, không thể nào!”
Chung Vô Tâm trợn mắt, lộ ra vẻ kinh hãi.
Vừa rồi ông ta đã dùng hết sức như thế nhưng trong mắt Lâm Hữu Triết chỉ là phủi bụi?
“Lẽ nào…”
Chung Vô Tâm nghĩ đến một khả năng, hoảng hốt nói: “Lẽ nào cậu là võ giả nội kình?”
Cảnh giới võ thuật phân ra thành ngoại kình và nội kình.
Ngoại kình là luyện về xương cốt, nội kình là luyện ngũ tạng.
Võ giả ngoại kình có chân tay và cơ thể cứng như sắt.
Một cú đấm hay một đá đều như mang theo tiếng gầm của hổ báo.
Võ giả nội kình đánh nội lực ra từ trong huyết mạch.
Từng cử chỉ động tác có uy thế sấm sét, gió mây.
Trong lúc đánh nhau có thể giết đối thủ dễ như trở bàn tay.
Lâm Hữu Triết cười khẩy, không nói gì.
Nhưng bàn tay anh đã đánh vào ngực Chung Vô Tâm.
Ầm!
Một tiếng động như tiếng pháo nổ vang lên.
Cả người Chung Vô Tâm run lên, máu chảy ra từ khóe miệng.
Chậm rãi ngã xuống đất.
“Ông… ông Chung?”
Nam Lăng Vương trợn mắt không dám tin nhìn ông ta, đường đường là cao thủ trên bảng xếp hạng thế mà lại bị Lâm Hữu Triết đánh một cú chết không kịp ngáp?
“Tao sẽ cắt từng miếng từng miếng thịt của mày, đảm bảo sẽ không để mày tắt thở”.
“Mày hãy chết trong sự đau đớn và hối hận đi!”
Vừa nói, Nam Lăng Vương vừa giơ thanh đao trong tay lên.
Khoảnh khắc thanh đao đâm về phía Lâm Hữu Triết.
Hai ngón tay anh giơ ra kẹp lấy nó, ngón tay dùng lực thanh đao lập tức gãy đôi.
“Sao có thể chứ?”
Nam Lăng Vương hoảng sợ, vội vàng lùi về sau.
Nhưng Lâm Hữu Triết đánh vào ngực ông ta nhanh như chớp.
“Phụt!”
Nam Lăng Vương phun ra một ngụm máu lớn rồi ngã xuống đất.
“Vương gia!”
Mọi người cũng hét to lên.
Chung Vô Tâm vội xoay người lại nhưng thấy Lâm Hữu Triết đã đến phía sau ông ta.
“Tốn sức nhiều như thế mà chỉ phủi bụi trên người tôi, tôi phải nên nói một tiếng cảm ơn chứ nhỉ”.
Lâm Hữu Triết nở nụ cười tinh nghịch.
“Không, không thể nào!”
Chung Vô Tâm trợn mắt, lộ ra vẻ kinh hãi.
Vừa rồi ông ta đã dùng hết sức như thế nhưng trong mắt Lâm Hữu Triết chỉ là phủi bụi?
“Lẽ nào…”
Chung Vô Tâm nghĩ đến một khả năng, hoảng hốt nói: “Lẽ nào cậu là võ giả nội kình?”
Cảnh giới võ thuật phân ra thành ngoại kình và nội kình.
Ngoại kình là luyện về xương cốt, nội kình là luyện ngũ tạng.
Võ giả ngoại kình có chân tay và cơ thể cứng như sắt.
Một cú đấm hay một đá đều như mang theo tiếng gầm của hổ báo.
Võ giả nội kình đánh nội lực ra từ trong huyết mạch.
Từng cử chỉ động tác có uy thế sấm sét, gió mây.
Trong lúc đánh nhau có thể giết đối thủ dễ như trở bàn tay.
Lâm Hữu Triết cười khẩy, không nói gì.
Nhưng bàn tay anh đã đánh vào ngực Chung Vô Tâm.
Ầm!
Một tiếng động như tiếng pháo nổ vang lên.
Cả người Chung Vô Tâm run lên, máu chảy ra từ khóe miệng.
Chậm rãi ngã xuống đất.
“Ông… ông Chung?”
Nam Lăng Vương trợn mắt không dám tin nhìn ông ta, đường đường là cao thủ trên bảng xếp hạng thế mà lại bị Lâm Hữu Triết đánh một cú chết không kịp ngáp?
Bình luận facebook