Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 338 “Em ở đây đợi anh”.
Sở Hạ Vũ vẫn đang ngồi bên cạnh lẩm bẩm, chưa phát hiện ra điều gì khác thường.
Mãi đến nửa tiếng sau, cô mới kinh ngạc nói: “Anh tài xế, chúng tôi muốn đi đến ga tàu cao tốc, anh đưa chúng tôi đi đâu thế?”
Gã tài xế taxi không quay đầu lại, giọng khàn khàn đáp: “Người đẹp à, đây là đường tắt, đừng lo lắng, tôi sẽ đưa hai người đến ga tàu cao tốc ngay thôi”.
“Không đúng, đến ga tàu cao tốc cùng lắm là hai mươi phút, vì sao anh lại tốn nhiều thời gian hơn?”
“Rốt cuộc anh là ai, mau dừng xe lại nếu không chúng tôi báo cảnh sát!”
Sở Hạ Vũ cũng không ngốc, cô lập tức chất vấn.
Gã tài xế taxi lạnh lùng bật cười, không chỉ không dừng lại mà còn đạp lút chân ga, chiếc xe lao vun vút trên đường.
“Hữu Triết, làm sao bây giờ?”
Sở Hạ Vũ ôm lấy tay anh, gương mặt hết sức căng thẳng.
“Đừng lo, có anh đây rồi”.
Lâm Hữu Triết mỉm cười, an ủi người đẹp trong lòng mình.
Gã tài xế liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu, nói: “Lâm Hữu Triết, chết đến nơi rồi mà còn làm bộ làm tịch, hy vọng là lát nữa mày vẫn bình tĩnh như thế này!”
Gã tài xế lại tăng tốc, chẳng bao lâu sau đã lái đến một nhà kho đổ nát hoang vu.
Chiếc xe thắng gấp dừng lại, gã tài xế bỏ xe chạy mất tăm hơi.
Xung quanh nhà kho bỗng vang lên tiếng bước chân rầm rập.
Hơn trăm tên côn đồ tay cầm vũ khí đi ra, bao vây xung quanh chiếc xe taxi.
“Lâm Hữu Triết, còn không mau xuống xe chịu chết!”
Đứng ngay phía trước chính là Lục Gia của Nam Lăng Hội.
Phía sau lưng ông ta là Nam Lăng Vương thọt chân và một người đàn ông trung niên mặc áo dài dân quốc.
“Hữu Triết, anh đừng xuống, bây giờ em báo cảnh sát”.
Sở Hạ Vũ vội vàng lấy điện thoại ra, lại bị Lâm Hữu Triết ngăn cản.
“Chiếc xe này không ngăn cản được bọn họ”.
“Em ở đây đợi anh”.
Nói xong, Lâm Hữu Triết đi thẳng xuống xe.
“Hừ, nhãi ranh, coi như cậu biết điều”.
Lục Gia lạnh lùng cười nói.
Lâm Hữu Triết không quan tâm ông ta mà nhìn thẳng về phía Nam Lăng Vương đang sa sầm mặt mày.
“Nam Lăng Vương, lần trước đã tha cho ông một lần mà ông không quý trọng, giờ lại muốn chết à?”
“Hừ, hôm nay ai sống ai chết cũng chưa biết đâu”.
Nam Lăng Vương nghiến răng nghiến lợi, ánh mặt căm hận.
Lần trước đánh nhau với Lâm Hữu Triết, ông ta đã đoán Lâm Hữu Triết là một võ giả.
Bởi vì ngoài võ giả ra thì không ai có thể ung dung đánh bại ông ta như thế.
Vì báo thù cho con trai, ông ta đặc biệt mời một võ giả từ Thiên Nghĩa Hội đến, chính là người đàn ông mặc áo dài kia.
Mãi đến nửa tiếng sau, cô mới kinh ngạc nói: “Anh tài xế, chúng tôi muốn đi đến ga tàu cao tốc, anh đưa chúng tôi đi đâu thế?”
Gã tài xế taxi không quay đầu lại, giọng khàn khàn đáp: “Người đẹp à, đây là đường tắt, đừng lo lắng, tôi sẽ đưa hai người đến ga tàu cao tốc ngay thôi”.
“Không đúng, đến ga tàu cao tốc cùng lắm là hai mươi phút, vì sao anh lại tốn nhiều thời gian hơn?”
“Rốt cuộc anh là ai, mau dừng xe lại nếu không chúng tôi báo cảnh sát!”
Sở Hạ Vũ cũng không ngốc, cô lập tức chất vấn.
Gã tài xế taxi lạnh lùng bật cười, không chỉ không dừng lại mà còn đạp lút chân ga, chiếc xe lao vun vút trên đường.
“Hữu Triết, làm sao bây giờ?”
Sở Hạ Vũ ôm lấy tay anh, gương mặt hết sức căng thẳng.
“Đừng lo, có anh đây rồi”.
Lâm Hữu Triết mỉm cười, an ủi người đẹp trong lòng mình.
Gã tài xế liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu, nói: “Lâm Hữu Triết, chết đến nơi rồi mà còn làm bộ làm tịch, hy vọng là lát nữa mày vẫn bình tĩnh như thế này!”
Gã tài xế lại tăng tốc, chẳng bao lâu sau đã lái đến một nhà kho đổ nát hoang vu.
Chiếc xe thắng gấp dừng lại, gã tài xế bỏ xe chạy mất tăm hơi.
Xung quanh nhà kho bỗng vang lên tiếng bước chân rầm rập.
Hơn trăm tên côn đồ tay cầm vũ khí đi ra, bao vây xung quanh chiếc xe taxi.
“Lâm Hữu Triết, còn không mau xuống xe chịu chết!”
Đứng ngay phía trước chính là Lục Gia của Nam Lăng Hội.
Phía sau lưng ông ta là Nam Lăng Vương thọt chân và một người đàn ông trung niên mặc áo dài dân quốc.
“Hữu Triết, anh đừng xuống, bây giờ em báo cảnh sát”.
Sở Hạ Vũ vội vàng lấy điện thoại ra, lại bị Lâm Hữu Triết ngăn cản.
“Chiếc xe này không ngăn cản được bọn họ”.
“Em ở đây đợi anh”.
Nói xong, Lâm Hữu Triết đi thẳng xuống xe.
“Hừ, nhãi ranh, coi như cậu biết điều”.
Lục Gia lạnh lùng cười nói.
Lâm Hữu Triết không quan tâm ông ta mà nhìn thẳng về phía Nam Lăng Vương đang sa sầm mặt mày.
“Nam Lăng Vương, lần trước đã tha cho ông một lần mà ông không quý trọng, giờ lại muốn chết à?”
“Hừ, hôm nay ai sống ai chết cũng chưa biết đâu”.
Nam Lăng Vương nghiến răng nghiến lợi, ánh mặt căm hận.
Lần trước đánh nhau với Lâm Hữu Triết, ông ta đã đoán Lâm Hữu Triết là một võ giả.
Bởi vì ngoài võ giả ra thì không ai có thể ung dung đánh bại ông ta như thế.
Vì báo thù cho con trai, ông ta đặc biệt mời một võ giả từ Thiên Nghĩa Hội đến, chính là người đàn ông mặc áo dài kia.
Bình luận facebook