Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 339 “Cảm ơn ông Chung!”
Nam Lăng Vương né người, cung kính chắp tay nói: “Ông Chung, kính nhờ ông”.
“Tiện tay thôi”.
Chung Vô Tâm bước lên trước: “Nhóc con, nghe Nam Lăng Vương nói, cậu là một võ giả?”
Lâm Hữu Triết không lên tiếng.
“Không nói cũng được, tuổi còn trẻ mà đã có thể trở thành võ giả, chứng tỏ cậu có thiên phú khác người”.
“Chỉ tiếc cậu gây ra chuyện quá tàn độc, tôi chỉ có thể bóp chết cậu ngay tại đây!”
Vừa dứt lời, Chung Vô Tâm đã hất tay áo, để lộ ra hai bàn tay gầy gò.
“Chết đi!”
Cùng với tiếng hét lớn, Chung Vô Tâm đánh về phía Lâm Hữu Triết, đôi bàn tay như sắt thép mạnh mẽ đánh ra.
Lâm Hữu Triết cứ như không phản ứng kịp.
Vẫn đứng yên tại chỗ.
Mặc kệ Chung Vô Tâm đánh hai cú lên người mình.
Đùng đùng đùng!
Chung Vô Tâm ra tay cực kỳ nhanh, đánh liên tiếp dồn dập lên người Lâm Hữu Triết.
“Hữu Triết!”
Sở Hạ Vũ trốn trong xe nhìn thấy cảnh tượng này cũng sợ mất hồn mất vía.
“Kết thúc rồi”.
Chung Vô Tâm thu tay lui về, vẻ mặt thâm sâu khó lường.
“Vương gia, thằng nhãi ranh này chết chắc rồi”.
Lục Gia thấy cảnh này thì rất đắc ý.
Nam Lăng Vương chắp hai tay sau lưng, gật đầu: “Ông Chung là cao thủ của Thiên Nghĩa Hội, đứng thứ chín mươi hai trên bảng xếp hạng võ giả”.
“Đối phó với một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch vừa mới thành võ giả không bao lâu là chuyện dễ như trở bàn tay”.
Vẻ mặt Lục Gia tiếc nuối: “Đáng tiếc cậu chủ đã bị Lâm Hữu Triết ra tay ác độc, cho dù có lăng trì xẻ thịt hắn thì cậu chủ cũng không sống lại được”.
Nghe những lời này, trong mắt Nam Lăng Vương thoáng qua vẻ đau buồn.
Ông ta cắn răng, giọng lạnh như băng: “Chuyện này, tôi tuyệt đối không bỏ qua dễ dàng vậy đâu”.
“Giết Lâm Hữu Triết chỉ là bước đầu tiên để tôi báo thù cho con trai mình”.
“Sau đó, tôi phải tìm ra tất cả những ai có liên quan đến Lâm Hữu Triết, tìm từng người một, rồi hành hạ tới chết để an ủi linh hồn con trai tôi trên trời!”
“Nam Lăng Vương, toàn bộ xương trên người thằng nhóc này đã bị tôi chặt đứt”.
“Nhưng vì để ông tự tay báo thù, tôi không đánh vỡ tim cậu ta, bây giờ ông có thể đích thân kết liễu cậu ta”.
Lúc này, Chung Vô Tâm đi tới, bình tĩnh nói.
“Cảm ơn ông Chung!”
Nam Lăng Vương biết ơn đáp lại.
Sau đó, ông ta cầm lấy thanh đao dài mà bọn đàn em đưa tới, bước khập khiễng đi về phía Lâm Hữu Triết.
“Tiện tay thôi”.
Chung Vô Tâm bước lên trước: “Nhóc con, nghe Nam Lăng Vương nói, cậu là một võ giả?”
Lâm Hữu Triết không lên tiếng.
“Không nói cũng được, tuổi còn trẻ mà đã có thể trở thành võ giả, chứng tỏ cậu có thiên phú khác người”.
“Chỉ tiếc cậu gây ra chuyện quá tàn độc, tôi chỉ có thể bóp chết cậu ngay tại đây!”
Vừa dứt lời, Chung Vô Tâm đã hất tay áo, để lộ ra hai bàn tay gầy gò.
“Chết đi!”
Cùng với tiếng hét lớn, Chung Vô Tâm đánh về phía Lâm Hữu Triết, đôi bàn tay như sắt thép mạnh mẽ đánh ra.
Lâm Hữu Triết cứ như không phản ứng kịp.
Vẫn đứng yên tại chỗ.
Mặc kệ Chung Vô Tâm đánh hai cú lên người mình.
Đùng đùng đùng!
Chung Vô Tâm ra tay cực kỳ nhanh, đánh liên tiếp dồn dập lên người Lâm Hữu Triết.
“Hữu Triết!”
Sở Hạ Vũ trốn trong xe nhìn thấy cảnh tượng này cũng sợ mất hồn mất vía.
“Kết thúc rồi”.
Chung Vô Tâm thu tay lui về, vẻ mặt thâm sâu khó lường.
“Vương gia, thằng nhãi ranh này chết chắc rồi”.
Lục Gia thấy cảnh này thì rất đắc ý.
Nam Lăng Vương chắp hai tay sau lưng, gật đầu: “Ông Chung là cao thủ của Thiên Nghĩa Hội, đứng thứ chín mươi hai trên bảng xếp hạng võ giả”.
“Đối phó với một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch vừa mới thành võ giả không bao lâu là chuyện dễ như trở bàn tay”.
Vẻ mặt Lục Gia tiếc nuối: “Đáng tiếc cậu chủ đã bị Lâm Hữu Triết ra tay ác độc, cho dù có lăng trì xẻ thịt hắn thì cậu chủ cũng không sống lại được”.
Nghe những lời này, trong mắt Nam Lăng Vương thoáng qua vẻ đau buồn.
Ông ta cắn răng, giọng lạnh như băng: “Chuyện này, tôi tuyệt đối không bỏ qua dễ dàng vậy đâu”.
“Giết Lâm Hữu Triết chỉ là bước đầu tiên để tôi báo thù cho con trai mình”.
“Sau đó, tôi phải tìm ra tất cả những ai có liên quan đến Lâm Hữu Triết, tìm từng người một, rồi hành hạ tới chết để an ủi linh hồn con trai tôi trên trời!”
“Nam Lăng Vương, toàn bộ xương trên người thằng nhóc này đã bị tôi chặt đứt”.
“Nhưng vì để ông tự tay báo thù, tôi không đánh vỡ tim cậu ta, bây giờ ông có thể đích thân kết liễu cậu ta”.
Lúc này, Chung Vô Tâm đi tới, bình tĩnh nói.
“Cảm ơn ông Chung!”
Nam Lăng Vương biết ơn đáp lại.
Sau đó, ông ta cầm lấy thanh đao dài mà bọn đàn em đưa tới, bước khập khiễng đi về phía Lâm Hữu Triết.
Bình luận facebook