Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59 Cứu binh không đến được à?”
Người phụ nữ ở phía sau nghiến răng nghiến lợi nói.
Ông Đinh là lãnh đạo của Sở Giáo dục Giang Thành đương nhiệm, người đàn ông này là thư ký của ông ta.
Vừa nghe thế người đàn ông lập tức lấy lại sự kiêu ngạo của mình.
Hắn đanh mặt nói: “Tôi nói cho anh biết vốn dĩ anh nên dập đầu với chị tôi thì chuyện này sẽ dễ giải quyết, nhưng bây giờ anh xong đời rồi, tôi muốn từ nay về sau không nơi nào nhận em gái anh vào học nữa”.
Dứt lời, hắn lấy điện thoại ra.
Lâm Hữu Triết lạnh lùng nhìn hắn, không có ý ngăn cản.
Giáo viên phụ trách việc tuyển sinh lo lắng không thôi, cô ta cẩn trọng bước đến khuyên Lâm Hữu Triết nên xin lỗi người đàn ông, nếu không chuyện này chẳng có kết cục tốt đẹp.
Lâm Hữu Triết khoát tay nói: “Không sao, cứ để anh ta gọi đi”.
Anh muốn xem thử rốt cuộc tên nào có thể một tay che trời dễ dàng tước bỏ quyền được đến trường của một ai đó.
Lúc này điện thoại được kết nối.
Người đàn ông lập tức thay đổi thành bộ dạng cười nói vui vẻ, nịnh nọt vài câu, kết quả sắc mặt hắn bỗng trắng bệch, nói chuyện cũng ngập ngừng ấp a ấp úng.
Đợi đến khi hắn cúp máy, người phụ nữ vội bước đến: “Sao rồi, có phải ông Đinh đồng ý rồi không?”
Người đàn ông liếc nhìn Lâm Hữu Triết, nhỏ giọng nói: “Không, ông Đinh đang gặp một vị khách quan trọng, cú điện thoại của em khiến ông ấy rất bất mãn, mắng em một trận”.
“Sao lại thế?”
Ánh mắt người phụ nữ lộ ra vẻ hoảng sợ, lo lắng sẽ ảnh hưởng đến công việc của em trai.
Người đàn ông lắc đầu tỏ ý không có chuyện gì lớn.
Hắn ho khan một tiếng khinh thường nói: “Hôm nay tâm trạng của tôi rất tốt nên không muốn so đo với loại người hèn hạ như các anh”.
“Mau quỳ xuống dập đầu với tôi, tôi còn có thể suy xét không cho em gái anh vào danh sách đen của hệ thống giáo dục”.
Vừa nghe thế giáo viên tuyển sinh lập tức kéo ống tay áo của Lâm Hữu Triết.
Ý của cô ta là dù Lâm Hữu Triết không dập đầu với đối phương thì cũng phải cảm ơn đối phương đã khoan dung độ lượng.
Theo cô ta biết thư ký của ông Đinh nổi danh là người nhỏ nhen, có thù tất báo, lần này hắn lại rộng lòng tha thứ, đúng là hiếm thấy.
Ai ngờ Lâm Hữu Triết bật cười, anh nhìn người đàn ông đó nhếch môi nói: “Sao thế, cứu binh không đến được à?”
Thính giác của anh rất nhạy, anh đã nghe hết cuộc nói chuyện của người đàn ông và người phụ nữ kia.
“Anh đang nói bậy gì đấy, tôi chỉ không muốn so đo với anh mà thôi”.
Người đàn ông quay đầu lại phản bác.
Lâm Hữu Triết lấy điện thoại ra lạnh lùng nói: “Nếu anh gọi mà người đó không đến thì tôi gọi giúp anh vậy”.
Nói xong, anh bấm một dãy số rồi gọi đi.
Thấy thế người đàn ông không khỏi cười nhạo: “Không phải chứ, anh vừa nói gì, anh muốn gọi cứu binh giúp tôi á?”
“Anh biết cứu binh của tôi là ai không? Anh biết ông ấy đang làm gì không? Anh muốn mời ông ấy đến ư, anh tưởng anh là cái thá gì?”
Ông Đinh là lãnh đạo của Sở Giáo dục Giang Thành đương nhiệm, người đàn ông này là thư ký của ông ta.
Vừa nghe thế người đàn ông lập tức lấy lại sự kiêu ngạo của mình.
Hắn đanh mặt nói: “Tôi nói cho anh biết vốn dĩ anh nên dập đầu với chị tôi thì chuyện này sẽ dễ giải quyết, nhưng bây giờ anh xong đời rồi, tôi muốn từ nay về sau không nơi nào nhận em gái anh vào học nữa”.
Dứt lời, hắn lấy điện thoại ra.
Lâm Hữu Triết lạnh lùng nhìn hắn, không có ý ngăn cản.
Giáo viên phụ trách việc tuyển sinh lo lắng không thôi, cô ta cẩn trọng bước đến khuyên Lâm Hữu Triết nên xin lỗi người đàn ông, nếu không chuyện này chẳng có kết cục tốt đẹp.
Lâm Hữu Triết khoát tay nói: “Không sao, cứ để anh ta gọi đi”.
Anh muốn xem thử rốt cuộc tên nào có thể một tay che trời dễ dàng tước bỏ quyền được đến trường của một ai đó.
Lúc này điện thoại được kết nối.
Người đàn ông lập tức thay đổi thành bộ dạng cười nói vui vẻ, nịnh nọt vài câu, kết quả sắc mặt hắn bỗng trắng bệch, nói chuyện cũng ngập ngừng ấp a ấp úng.
Đợi đến khi hắn cúp máy, người phụ nữ vội bước đến: “Sao rồi, có phải ông Đinh đồng ý rồi không?”
Người đàn ông liếc nhìn Lâm Hữu Triết, nhỏ giọng nói: “Không, ông Đinh đang gặp một vị khách quan trọng, cú điện thoại của em khiến ông ấy rất bất mãn, mắng em một trận”.
“Sao lại thế?”
Ánh mắt người phụ nữ lộ ra vẻ hoảng sợ, lo lắng sẽ ảnh hưởng đến công việc của em trai.
Người đàn ông lắc đầu tỏ ý không có chuyện gì lớn.
Hắn ho khan một tiếng khinh thường nói: “Hôm nay tâm trạng của tôi rất tốt nên không muốn so đo với loại người hèn hạ như các anh”.
“Mau quỳ xuống dập đầu với tôi, tôi còn có thể suy xét không cho em gái anh vào danh sách đen của hệ thống giáo dục”.
Vừa nghe thế giáo viên tuyển sinh lập tức kéo ống tay áo của Lâm Hữu Triết.
Ý của cô ta là dù Lâm Hữu Triết không dập đầu với đối phương thì cũng phải cảm ơn đối phương đã khoan dung độ lượng.
Theo cô ta biết thư ký của ông Đinh nổi danh là người nhỏ nhen, có thù tất báo, lần này hắn lại rộng lòng tha thứ, đúng là hiếm thấy.
Ai ngờ Lâm Hữu Triết bật cười, anh nhìn người đàn ông đó nhếch môi nói: “Sao thế, cứu binh không đến được à?”
Thính giác của anh rất nhạy, anh đã nghe hết cuộc nói chuyện của người đàn ông và người phụ nữ kia.
“Anh đang nói bậy gì đấy, tôi chỉ không muốn so đo với anh mà thôi”.
Người đàn ông quay đầu lại phản bác.
Lâm Hữu Triết lấy điện thoại ra lạnh lùng nói: “Nếu anh gọi mà người đó không đến thì tôi gọi giúp anh vậy”.
Nói xong, anh bấm một dãy số rồi gọi đi.
Thấy thế người đàn ông không khỏi cười nhạo: “Không phải chứ, anh vừa nói gì, anh muốn gọi cứu binh giúp tôi á?”
“Anh biết cứu binh của tôi là ai không? Anh biết ông ấy đang làm gì không? Anh muốn mời ông ấy đến ư, anh tưởng anh là cái thá gì?”
Bình luận facebook