Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90 “Đúng là dai như đỉa đói!”
Khi thấy cả nhà hàng không có nổi một bóng người, Sở Hạ Vũ ngây ra.
Nhân viên vội lên tiếng giải thích: “Thưa chị, tối nay không có sao băng, nên tình hình buôn bán không được tốt lắm, để chị phải cười chê rồi”.
“Không có chuyện đó đâu…”
Sở Hạ Vũ lắc đầu nói: “Bầu Trời Sao Băng luôn là nhà hàng tình nhân được yêu thích nhất Giang Thành, ngắm sao băng chỉ là một trong những điểm thu hút khách thôi”.
“Quan trọng hơn là nhà hàng này nằm ở tầng thượng của tòa nhà Long Mậu, nhìn qua cửa kính có thể trông thấy khung cảnh về đêm tuyệt vời của Giang Thành”.
“Đôi tình nhân nào chẳng mơ được ăn tối với người yêu ở đây kia chứ, giờ anh nói là tình hình kinh doanh không tốt, anh định lừa tôi sao?”
Nghe thấy vậy, nhân viên phục vụ liền đơ ra.
Anh ta không ngờ rằng Sở Hạ Vũ lại hiểu rõ về nhà hàng này đến vậy, chuyện này đúng là ngoài dự tính.
Cũng may Lâm Hữu Triết kịp thời lên tiếng giải vây: “Ngốc ạ, nhà hàng người ta có kinh doanh tốt hay không cũng không liên quan đến chúng ta mà, chúng ta cũng chỉ là khách đến đây tiêu tiền, chứ đâu phải ông chủ cửa hàng”.
“Chắc do em bận bịu với công việc quá, nên cứ thấy chuyện gì liên quan đến làm ăn là lại phát bệnh nghề nghiệp”.
“Mau vào ngồi đi, tranh thủ hôm nay không có khách khác, chúng ta có thể yên tĩnh thưởng thức rồi”.
“Dạ”.
Sở Hạ Vũ gật đầu, cô cùng Lâm Hữu Triết ngồi ở một bàn cạnh cửa sổ.
Lát sau, nhân viên phục vụ chậm rãi đẩy một chiếc xe đầy những đồ ăn được bầy biện đẹp mắt đi đến.
Mắt Sở Hạ Vũ sáng lên, toàn là những đồ cô thích ăn!
Cô nhấp một ngụm rượu vang, đang chuẩn bị dùng bữa thì nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài.
Hai người quay đầu nhìn lại, thì ra là Sở Văn Xương và cô ả kia đang làm ồn bên ngoài.
“Đúng là dai như đỉa đói!”
Ánh mắt Lâm Hữu Triết sắc lẹm.
“Bên trong rõ ràng là nhiều chỗ trống vậy mà, sao không để chúng tôi vào chứ!”
Sở Văn Xương vẫn gân cổ lên quát mắng nhân viên phục vụ.
“Thưa anh, cửa hàng chúng tôi hôm nay không nhận khách nữa ạ!”
Nhân viên phục vụ tỏ rõ sự khó chịu, nói một cách lạnh lùng.
Tối nay, ông chủ chúng tôi đã dặn dò kỹ là không nhận khách, toàn bộ nhà hàng sẽ dành cho anh Lâm và vợ sử dụng.
Bọn họ đã phải rất mất công mới có thể khiến các vị khách đã đặt trước rời ngày lại.
“Mẹ kiếp, chính mắt tôi thấy em họ tôi cùng thằng người yêu nó đi vào, sao các người có thể tiếp bọn họ mà không thể tiếp tôi hả?”
Sở Văn Xương chỉ về phía Lâm Hữu Triết và Sở Hạ Vũ nói.
Nhân viên phục vụ không biết phải làm sao, liếc nhìn Lâm Hữu Triết với vẻ cầu cứu.
Nhân viên vội lên tiếng giải thích: “Thưa chị, tối nay không có sao băng, nên tình hình buôn bán không được tốt lắm, để chị phải cười chê rồi”.
“Không có chuyện đó đâu…”
Sở Hạ Vũ lắc đầu nói: “Bầu Trời Sao Băng luôn là nhà hàng tình nhân được yêu thích nhất Giang Thành, ngắm sao băng chỉ là một trong những điểm thu hút khách thôi”.
“Quan trọng hơn là nhà hàng này nằm ở tầng thượng của tòa nhà Long Mậu, nhìn qua cửa kính có thể trông thấy khung cảnh về đêm tuyệt vời của Giang Thành”.
“Đôi tình nhân nào chẳng mơ được ăn tối với người yêu ở đây kia chứ, giờ anh nói là tình hình kinh doanh không tốt, anh định lừa tôi sao?”
Nghe thấy vậy, nhân viên phục vụ liền đơ ra.
Anh ta không ngờ rằng Sở Hạ Vũ lại hiểu rõ về nhà hàng này đến vậy, chuyện này đúng là ngoài dự tính.
Cũng may Lâm Hữu Triết kịp thời lên tiếng giải vây: “Ngốc ạ, nhà hàng người ta có kinh doanh tốt hay không cũng không liên quan đến chúng ta mà, chúng ta cũng chỉ là khách đến đây tiêu tiền, chứ đâu phải ông chủ cửa hàng”.
“Chắc do em bận bịu với công việc quá, nên cứ thấy chuyện gì liên quan đến làm ăn là lại phát bệnh nghề nghiệp”.
“Mau vào ngồi đi, tranh thủ hôm nay không có khách khác, chúng ta có thể yên tĩnh thưởng thức rồi”.
“Dạ”.
Sở Hạ Vũ gật đầu, cô cùng Lâm Hữu Triết ngồi ở một bàn cạnh cửa sổ.
Lát sau, nhân viên phục vụ chậm rãi đẩy một chiếc xe đầy những đồ ăn được bầy biện đẹp mắt đi đến.
Mắt Sở Hạ Vũ sáng lên, toàn là những đồ cô thích ăn!
Cô nhấp một ngụm rượu vang, đang chuẩn bị dùng bữa thì nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài.
Hai người quay đầu nhìn lại, thì ra là Sở Văn Xương và cô ả kia đang làm ồn bên ngoài.
“Đúng là dai như đỉa đói!”
Ánh mắt Lâm Hữu Triết sắc lẹm.
“Bên trong rõ ràng là nhiều chỗ trống vậy mà, sao không để chúng tôi vào chứ!”
Sở Văn Xương vẫn gân cổ lên quát mắng nhân viên phục vụ.
“Thưa anh, cửa hàng chúng tôi hôm nay không nhận khách nữa ạ!”
Nhân viên phục vụ tỏ rõ sự khó chịu, nói một cách lạnh lùng.
Tối nay, ông chủ chúng tôi đã dặn dò kỹ là không nhận khách, toàn bộ nhà hàng sẽ dành cho anh Lâm và vợ sử dụng.
Bọn họ đã phải rất mất công mới có thể khiến các vị khách đã đặt trước rời ngày lại.
“Mẹ kiếp, chính mắt tôi thấy em họ tôi cùng thằng người yêu nó đi vào, sao các người có thể tiếp bọn họ mà không thể tiếp tôi hả?”
Sở Văn Xương chỉ về phía Lâm Hữu Triết và Sở Hạ Vũ nói.
Nhân viên phục vụ không biết phải làm sao, liếc nhìn Lâm Hữu Triết với vẻ cầu cứu.
Bình luận facebook