Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91 “Anh vừa mắng ai điên?”
Lâm Hữu Triết vốn không muốn để hai kẻ đó vào, vì làm vậy sẽ làm hỏng mọi việc anh đã chuẩn bị trước đó.
Sau khi suy tính một lát, anh gật đầu, nhân viên phục vụ mới nói: “Vậy được, mời anh chị”.
Sở Văn Xương bật cười đắc ý, gật gù đưa bạn gái của hắn vào trong nhà hàng.
“Ôi, chẳng phải là em họ và em rể tương lai sao, chúng ta có duyên thật đấy, lại chạm mặt nhau rồi!”
Sở Văn Xương đi đến bên cạnh bàn ăn, vênh váo nói.
Sở Hạ Vũ tức đến mức nghiến răng, cô cười nhạt: “Sở Văn Xương, anh gom hai trăm nghìn tệ cũng nhanh đấy nhỉ?”
“Câm mồm, con điên này!”
Nhắc đến chuyện này khiến Sở Văn Xương vô cùng tức giận.
Cũng may là hắn còn có đám bạn ăn chơi chác táng, mượn nhiều thì khó chứ hai trăm nghìn tệ vẫn có thể mượn được, nếu không chuyện tối nay trở thành trò cười cho thiên hạ.
Nhưng mọi chuyện đều do Sở Hạ Vũ nên hắn đâu dễ gì bỏ qua.
Cho nên vừa rời cửa hàng quần áo, hắn lồng lộn tìm xem Lâm Hữu Triết và Sở Hạ Vũ đi đâu, không ngờ là hắn tìm thấy thật.
Sở Văn Xương nhìn thấy hai người vào thang máy lên tầng thượng để đến nhà hàng này, nên hắn lập tức bám đuôi.
“Anh vừa mắng ai điên?”
Lúc này, giọng nói lạnh như băng của Lâm Hữu Triết vang lên.
Sở Văn Xương định buông lời dọa nạt tiếp, nhưng nhớ đến cú tát lúc nãy của anh, hắn không dám lên tiếng.
Hắn kéo cô ả ngồi xuống, hùng hồn nói: “Chớ vội đắc ý, đợi đến lúc dự án công viên tưởng niệm hoàn thành, để xem tao xử đẹp chúng mày như nào”.
Cằn nhằn xong, hắn nói với nhân viên phục vụ: “Không cần đưa thực đơn, bàn bên kia ăn gì lấy cho tôi một phần y hệt!”
Nghe vậy nhân viên hơi sững người.
“Thưa anh, anh chắc chắn chứ ạ?”
Nhân viên phục vụ còn tưởng mình nghe nhầm.
“Đương nhiên rồi, còn đứng đó mà lầm bầm cái gì?”
Sở Văn Xương đang sẵn cơn tức, nên thừa dịp này hét thẳng vào mặt nhân viên.
Nhân viên phục vụ không dám hé răng, lập tức điều người mang thức ăn lên, anh ta sợ Sở Văn Xương đổi ý.
Thức ăn trên bàn của Lâm Hữu Triết nhìn thì đơn giản, nhưng những món này đều được ông chủ nhà hàng dựa vào sở thích của Sở Hạ Vũ, rồi tự mình chọn những nguyên liệu cao quý nhất để làm.
Thậm chí một số nguyên liệu hải sản là được đánh bắt ở vùng biển của nước ngoài, và trưa nay được đưa thẳng đến đây.
Nhìn bàn ăn thì có vẻ đơn giản, nhưng ít cũng có giá năm trăm nghìn tệ.
“Cục cưng, hôm nay là ngày chúng ta xác định mối quan hệ, chồng chuẩn bị cho vợ rất nhiều điều bất ngờ, vợ phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, đừng giật mình đấy!”
Sở Văn Xương ngồi bên vách ngăn cười híp mí nói với ả kia.
“Thật không ạ, cảm động quá đi, yêu chồng nhiều lắm!”
Sau khi suy tính một lát, anh gật đầu, nhân viên phục vụ mới nói: “Vậy được, mời anh chị”.
Sở Văn Xương bật cười đắc ý, gật gù đưa bạn gái của hắn vào trong nhà hàng.
“Ôi, chẳng phải là em họ và em rể tương lai sao, chúng ta có duyên thật đấy, lại chạm mặt nhau rồi!”
Sở Văn Xương đi đến bên cạnh bàn ăn, vênh váo nói.
Sở Hạ Vũ tức đến mức nghiến răng, cô cười nhạt: “Sở Văn Xương, anh gom hai trăm nghìn tệ cũng nhanh đấy nhỉ?”
“Câm mồm, con điên này!”
Nhắc đến chuyện này khiến Sở Văn Xương vô cùng tức giận.
Cũng may là hắn còn có đám bạn ăn chơi chác táng, mượn nhiều thì khó chứ hai trăm nghìn tệ vẫn có thể mượn được, nếu không chuyện tối nay trở thành trò cười cho thiên hạ.
Nhưng mọi chuyện đều do Sở Hạ Vũ nên hắn đâu dễ gì bỏ qua.
Cho nên vừa rời cửa hàng quần áo, hắn lồng lộn tìm xem Lâm Hữu Triết và Sở Hạ Vũ đi đâu, không ngờ là hắn tìm thấy thật.
Sở Văn Xương nhìn thấy hai người vào thang máy lên tầng thượng để đến nhà hàng này, nên hắn lập tức bám đuôi.
“Anh vừa mắng ai điên?”
Lúc này, giọng nói lạnh như băng của Lâm Hữu Triết vang lên.
Sở Văn Xương định buông lời dọa nạt tiếp, nhưng nhớ đến cú tát lúc nãy của anh, hắn không dám lên tiếng.
Hắn kéo cô ả ngồi xuống, hùng hồn nói: “Chớ vội đắc ý, đợi đến lúc dự án công viên tưởng niệm hoàn thành, để xem tao xử đẹp chúng mày như nào”.
Cằn nhằn xong, hắn nói với nhân viên phục vụ: “Không cần đưa thực đơn, bàn bên kia ăn gì lấy cho tôi một phần y hệt!”
Nghe vậy nhân viên hơi sững người.
“Thưa anh, anh chắc chắn chứ ạ?”
Nhân viên phục vụ còn tưởng mình nghe nhầm.
“Đương nhiên rồi, còn đứng đó mà lầm bầm cái gì?”
Sở Văn Xương đang sẵn cơn tức, nên thừa dịp này hét thẳng vào mặt nhân viên.
Nhân viên phục vụ không dám hé răng, lập tức điều người mang thức ăn lên, anh ta sợ Sở Văn Xương đổi ý.
Thức ăn trên bàn của Lâm Hữu Triết nhìn thì đơn giản, nhưng những món này đều được ông chủ nhà hàng dựa vào sở thích của Sở Hạ Vũ, rồi tự mình chọn những nguyên liệu cao quý nhất để làm.
Thậm chí một số nguyên liệu hải sản là được đánh bắt ở vùng biển của nước ngoài, và trưa nay được đưa thẳng đến đây.
Nhìn bàn ăn thì có vẻ đơn giản, nhưng ít cũng có giá năm trăm nghìn tệ.
“Cục cưng, hôm nay là ngày chúng ta xác định mối quan hệ, chồng chuẩn bị cho vợ rất nhiều điều bất ngờ, vợ phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, đừng giật mình đấy!”
Sở Văn Xương ngồi bên vách ngăn cười híp mí nói với ả kia.
“Thật không ạ, cảm động quá đi, yêu chồng nhiều lắm!”
Bình luận facebook