Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 92 Chắc cùng lắm là được bó hoa”.
Cô ả làm ra vẻ cảm động, ôm chặt lấy Sở Văn Xương.
Sở Hạ Vũ sầm mặt xuống, cắm dao cắm nĩa lên đồ ăn.
Lâm Hữu Triết khẽ mỉm cười, nắm lấy đôi tay ngọc ngà: “Hạ Vũ, anh cũng chuẩn bị cho em nhiều điều bất ngờ, đợi chút nữa em sẽ thấy”.
“Thật ạ?”
Đôi mắt Sở Hạ Vũ sáng bừng lên, nở nụ cười vui sướng.
Cô còn tưởng rằng anh ngốc này chẳng chuẩn bị cái gì, chỉ đưa cô đi ăn thôi.
“Hơ, một tên đến tiền mua quần áo tặng người yêu còn chẳng có thì chuẩn bị được cái gì ngạc nhiên, chắc cùng lắm là được bó hoa”.
Sở Văn Xương cười khẩy, ra sức mỉa mai.
Lâm Hữu Triết giữ im lặng, bình tĩnh vỗ tay một cái.
Lúc này, tiếng đàn piano du dương bỗng vang lên, Sở Hạ Vũ và đám người kia đều nhìn qua đó.
Không biết từ khi nào một cô gái xinh đẹp như tiên đã ngồi sau chiếc đàn piano ở giữa nhà hàng, cô gái ấy đang lướt đôi tay nõn nà của mình trên những phím đàn.
Nhịp điệu du dương vang lên khắp nhà hàng, khiến ai nấy đều đắm chìm trong tiếng đàn ấy rồi nở nụ cười.
Tiếng đàn dứt, đám người Sở Hạ Vũ vẫn còn lâng lâng trong thế giới âm nhạc.
Chỉ có Lâm Hữu Triết vẫn luôn tỉnh táo, anh nhìn Liễu Thiên Nghệ tỏ vẻ tán thưởng.
Quả là Liễu Thiên Nghệ không gạt anh, tiếng đàn của cô ta đúng là lay động lòng người.
Đáp lại ánh mắt của anh, Liễu Thiên Nghệ cũng nhoẻn miệng cười sung sướng.
Cô ta nhìn chằm chằm về phía Sở Hạ Vũ, thầm thở dài, bảo sao Lâm Hữu Triết không động lòng với mình, Sở Hạ Vũ hoàn hảo như vậy sao cô ta có thể bì nổi.
Hít một hơi thật sâu, Liễu Thiên Nghệ xách chiếc váy màu trắng rảo bước tiến đến trước mặt Lâm Hữu Triết và Sở Hạ Vũ.
“Cô Sở, khúc nhạc vừa rồi tôi cố ý chuẩn bị cho cô và anh Lâm, hy vọng hai người sẽ có một buổi tối khó quên, chúc hai người hạnh phúc, sống với nhau đến bạc đầu răng long”.
Lời chúc phúc của Liễu Thiên Nghệ khiến Sở Hạ Vũ vui mừng không thôi.
Lẽ nào đây chính là điều ngạc nhiên mà Lâm Hữu Triết nói, đúng là quá hài lòng.
Nhưng đột nhiên một âm thanh phá vỡ không gian vui vẻ vang lên.
“Này cô kia, cô có bị mù không vậy, ở đây đâu phải chỉ có nguyên bàn bọn họ. Cô chỉ qua chúc họ thôi, làm vậy mà được à?”
Sở Văn Xương thấy Liễu Thiên Nghệ chỉ chúc phúc cho Sở Hạ Vũ thì vô cùng tức giận.
Liễu Thiên Nghệ cau mày, lạnh lùng nói: “Anh Lâm mời tôi đến đây biểu diễn, đương nhiên là tôi chỉ chúc phúc cho hai người họ rồi, các người là ai, có tư cách gì mà đòi hỏi?”
Điều đáng nói là nhà họ Liễu vốn là một gia tộc hạng nhất, vì nhà Lâm đã tàn, nên nhà họ Liễu càng củng cố thêm vị trí.
Nếu không vì Lâm Hữu Triết, thì đường đường là cô hai của nhà họ Liễu, sao phải qua đây biểu diễn làm gì?
“Ha ha, cái thằng rác rưởi đó định lừa ai chứ?”
Sở Hạ Vũ sầm mặt xuống, cắm dao cắm nĩa lên đồ ăn.
Lâm Hữu Triết khẽ mỉm cười, nắm lấy đôi tay ngọc ngà: “Hạ Vũ, anh cũng chuẩn bị cho em nhiều điều bất ngờ, đợi chút nữa em sẽ thấy”.
“Thật ạ?”
Đôi mắt Sở Hạ Vũ sáng bừng lên, nở nụ cười vui sướng.
Cô còn tưởng rằng anh ngốc này chẳng chuẩn bị cái gì, chỉ đưa cô đi ăn thôi.
“Hơ, một tên đến tiền mua quần áo tặng người yêu còn chẳng có thì chuẩn bị được cái gì ngạc nhiên, chắc cùng lắm là được bó hoa”.
Sở Văn Xương cười khẩy, ra sức mỉa mai.
Lâm Hữu Triết giữ im lặng, bình tĩnh vỗ tay một cái.
Lúc này, tiếng đàn piano du dương bỗng vang lên, Sở Hạ Vũ và đám người kia đều nhìn qua đó.
Không biết từ khi nào một cô gái xinh đẹp như tiên đã ngồi sau chiếc đàn piano ở giữa nhà hàng, cô gái ấy đang lướt đôi tay nõn nà của mình trên những phím đàn.
Nhịp điệu du dương vang lên khắp nhà hàng, khiến ai nấy đều đắm chìm trong tiếng đàn ấy rồi nở nụ cười.
Tiếng đàn dứt, đám người Sở Hạ Vũ vẫn còn lâng lâng trong thế giới âm nhạc.
Chỉ có Lâm Hữu Triết vẫn luôn tỉnh táo, anh nhìn Liễu Thiên Nghệ tỏ vẻ tán thưởng.
Quả là Liễu Thiên Nghệ không gạt anh, tiếng đàn của cô ta đúng là lay động lòng người.
Đáp lại ánh mắt của anh, Liễu Thiên Nghệ cũng nhoẻn miệng cười sung sướng.
Cô ta nhìn chằm chằm về phía Sở Hạ Vũ, thầm thở dài, bảo sao Lâm Hữu Triết không động lòng với mình, Sở Hạ Vũ hoàn hảo như vậy sao cô ta có thể bì nổi.
Hít một hơi thật sâu, Liễu Thiên Nghệ xách chiếc váy màu trắng rảo bước tiến đến trước mặt Lâm Hữu Triết và Sở Hạ Vũ.
“Cô Sở, khúc nhạc vừa rồi tôi cố ý chuẩn bị cho cô và anh Lâm, hy vọng hai người sẽ có một buổi tối khó quên, chúc hai người hạnh phúc, sống với nhau đến bạc đầu răng long”.
Lời chúc phúc của Liễu Thiên Nghệ khiến Sở Hạ Vũ vui mừng không thôi.
Lẽ nào đây chính là điều ngạc nhiên mà Lâm Hữu Triết nói, đúng là quá hài lòng.
Nhưng đột nhiên một âm thanh phá vỡ không gian vui vẻ vang lên.
“Này cô kia, cô có bị mù không vậy, ở đây đâu phải chỉ có nguyên bàn bọn họ. Cô chỉ qua chúc họ thôi, làm vậy mà được à?”
Sở Văn Xương thấy Liễu Thiên Nghệ chỉ chúc phúc cho Sở Hạ Vũ thì vô cùng tức giận.
Liễu Thiên Nghệ cau mày, lạnh lùng nói: “Anh Lâm mời tôi đến đây biểu diễn, đương nhiên là tôi chỉ chúc phúc cho hai người họ rồi, các người là ai, có tư cách gì mà đòi hỏi?”
Điều đáng nói là nhà họ Liễu vốn là một gia tộc hạng nhất, vì nhà Lâm đã tàn, nên nhà họ Liễu càng củng cố thêm vị trí.
Nếu không vì Lâm Hữu Triết, thì đường đường là cô hai của nhà họ Liễu, sao phải qua đây biểu diễn làm gì?
“Ha ha, cái thằng rác rưởi đó định lừa ai chứ?”
Bình luận facebook