Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 94 Đừng để tao gặp mày nữa!”
Lúc này, một tên vệ sĩ rút con dao găm từ phía sau ra, nhắm thẳng vào miệng Sở Văn Xương, anh ta định cắt đứt lưỡi hắn để hắn biến thành kẻ câm luôn.
“Dừng tay!”
Lâm Hữu Triết thấy vậy thì lên tiếng ngăn cản.
Anh không định nói đỡ cho Sở Văn Xương, mà chỉ không muốn cảnh này làm bẩn đôi mắt của Sở Hạ Vũ.
Ông già họ Liễu kia nhìn thấy Lâm Hữu Triết, liền phát hiện ra đây chính là nhân vật máu mặt đã khiến nhà họ Lâm sụp đổ vào đêm đó.
Liễu Thiên Nghệ cũng tỏ ý bảo tên vệ sĩ dừng tay lại, sau đó nói: “Hữu Triết, tâm trạng mình không tốt, mình về trước đây, cậu và cô Sở ở lại dùng cơm tiếp đi”.
Cô ta nở một nụ cười gượng với Lâm Hữu Triết, sau đó đưa đám người rời đi.
Đợi đến lúc họ đi hết, Sở Văn Xương la hét tán loạn, hắn chỉ thẳng vào Lâm Hữu Triết mà mắng: “Tên họ Lâm kia, chính mày hại tao!”
Nói xong, hắn nắm lấy chai rượu vang trên bàn lao về phía Lâm Hữu Triết.
“Hữu Triết, cẩn thận!”
Sở Hạ Vũ hét lớn, đứng lên định giúp Lâm Hữu Triết.
Ánh mắt anh bỗng lạnh như băng, vung tay lên, chai rượu đập thẳng vào đầu Sở Văn Xương.
“Choang!”
Chai rượu nổ tung, Sở Văn Xương bị đập đến xây xẩm mặt mày, hoa mắt chóng mặt.
Đến khi hoàn hồn lại, hắn vẫn định liều chết với Lâm Hữu Triết, nhưng phải đối mặt với ánh mắt sắc lẹm của anh.
“Anh muốn chết à?”
Lâm Hữu Triết lạnh lùng nói.
Nếu hôm nay không phải ngày kỷ niệm của anh với Sở Hạ Vũ thì Sở Văn Xương đã toi lâu rồi.
Sở Văn Xương tái mặt, ngồi phịch xuống ghế.
Vừa rồi hắn giận quá mất khôn, quên luôn cả việc mình không phải đối thủ của Lâm Hữu Triết, giờ mà liều mạng với anh thì chả khác nào tìm cái chết.
“Hừ, lần này tao không đôi co với mày, đừng để tao gặp mày nữa!”
Sở Văn Xương cố tỏ ra bình tĩnh nói.
Sở Hạ Vũ cũng kéo Lâm Hữu Triết lại: “Thôi kệ đi, anh đừng so đo với người như vậy, mình mà đôi co với anh ta thì mình bằng anh ta à?”
“Ừ”.
Lâm Hữu Triết khẽ mỉm cười.
Lúc này, ả đàn bà kia bỗng hét lớn: “Trời ơi, chồng yêu, bất ngờ mà chồng nói chuẩn bị cho vợ đâu, vợ sốt ruột quá đi!”
Sở Văn Xương cũng đệm theo: “Vợ yên tâm, đợi đó, mười giây nữa thôi!”
Hai người người tung kẻ hứng, lôi kéo sự chú ý của Sở Hạ Vũ.
Đùng đùng đùng!
Sau mười giây, bên ngoài cửa sổ xuất hiện pháo hoa.
“Dừng tay!”
Lâm Hữu Triết thấy vậy thì lên tiếng ngăn cản.
Anh không định nói đỡ cho Sở Văn Xương, mà chỉ không muốn cảnh này làm bẩn đôi mắt của Sở Hạ Vũ.
Ông già họ Liễu kia nhìn thấy Lâm Hữu Triết, liền phát hiện ra đây chính là nhân vật máu mặt đã khiến nhà họ Lâm sụp đổ vào đêm đó.
Liễu Thiên Nghệ cũng tỏ ý bảo tên vệ sĩ dừng tay lại, sau đó nói: “Hữu Triết, tâm trạng mình không tốt, mình về trước đây, cậu và cô Sở ở lại dùng cơm tiếp đi”.
Cô ta nở một nụ cười gượng với Lâm Hữu Triết, sau đó đưa đám người rời đi.
Đợi đến lúc họ đi hết, Sở Văn Xương la hét tán loạn, hắn chỉ thẳng vào Lâm Hữu Triết mà mắng: “Tên họ Lâm kia, chính mày hại tao!”
Nói xong, hắn nắm lấy chai rượu vang trên bàn lao về phía Lâm Hữu Triết.
“Hữu Triết, cẩn thận!”
Sở Hạ Vũ hét lớn, đứng lên định giúp Lâm Hữu Triết.
Ánh mắt anh bỗng lạnh như băng, vung tay lên, chai rượu đập thẳng vào đầu Sở Văn Xương.
“Choang!”
Chai rượu nổ tung, Sở Văn Xương bị đập đến xây xẩm mặt mày, hoa mắt chóng mặt.
Đến khi hoàn hồn lại, hắn vẫn định liều chết với Lâm Hữu Triết, nhưng phải đối mặt với ánh mắt sắc lẹm của anh.
“Anh muốn chết à?”
Lâm Hữu Triết lạnh lùng nói.
Nếu hôm nay không phải ngày kỷ niệm của anh với Sở Hạ Vũ thì Sở Văn Xương đã toi lâu rồi.
Sở Văn Xương tái mặt, ngồi phịch xuống ghế.
Vừa rồi hắn giận quá mất khôn, quên luôn cả việc mình không phải đối thủ của Lâm Hữu Triết, giờ mà liều mạng với anh thì chả khác nào tìm cái chết.
“Hừ, lần này tao không đôi co với mày, đừng để tao gặp mày nữa!”
Sở Văn Xương cố tỏ ra bình tĩnh nói.
Sở Hạ Vũ cũng kéo Lâm Hữu Triết lại: “Thôi kệ đi, anh đừng so đo với người như vậy, mình mà đôi co với anh ta thì mình bằng anh ta à?”
“Ừ”.
Lâm Hữu Triết khẽ mỉm cười.
Lúc này, ả đàn bà kia bỗng hét lớn: “Trời ơi, chồng yêu, bất ngờ mà chồng nói chuẩn bị cho vợ đâu, vợ sốt ruột quá đi!”
Sở Văn Xương cũng đệm theo: “Vợ yên tâm, đợi đó, mười giây nữa thôi!”
Hai người người tung kẻ hứng, lôi kéo sự chú ý của Sở Hạ Vũ.
Đùng đùng đùng!
Sau mười giây, bên ngoài cửa sổ xuất hiện pháo hoa.
Bình luận facebook