Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95 “Được, chính anh nói đấy nhé!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Có đủ loại màu sắc, nhìn như đóa hoa sen nở rộ trong bầu trời đêm, nguy nga lộng lẫy.
Người đi đường ai nấy cũng dừng chân lại xem, tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ.
“Ôi, pháo hoa đẹp quá, mau chụp lại đi!”
“Đẹp thật đấy, không biết là quà của đại gia nào nhỉ, tráng lệ quá đi!”
“Bao nhiêu năm sống trên đời hôm nay có thể nhìn thấy cảnh đẹp này, chết cũng không tiếc!”
Ai nấy đều tán thưởng.
Ngay cả Sở Hạ Vũ cũng ngây người ra.
Ba phút sau, màn pháo hoa kết thúc.
Sở Văn Xương đắc ý liếc về phía Lâm Hữu Triết: “Vợ yêu, vợ có thích quà chồng chuẩn bị cho vợ không?”
“Thích quá đi, đẹp thật đấy!”
Cô ả thích làm quá lên, nếu được chắc cô ta nhảy bổ lên người Sở Văn Xương mất.
“Lâm Hữu Triết, mày có nhìn thấy quà của tao không, trò vặt vừa rồi của mày chỉ là con muỗi”.
Sở Văn Xương đắc ý cười khẩy.
Cho dù Liễu Thiên Nghệ không phải tay đàn chuyên chơi cho nhà hàng này, thì cũng không phải là nghệ sỹ nổi tiếng.
Quan trọng hơn là cô ta quen biết với Lâm Hữu Triết, nên tìm một người quen đến đây đánh một bài, chắc cũng chẳng tốn mấy tiền.
Nếu làm không tốt có khi còn chả được đồng nào, vậy làm sao mà bì được màn pháo hoa hắn đã cất công chi tiền.
Lâm Hữu Triết không đáp lại, anh lẳng lặng ngồi ăn.
Trong đôi mắt Sở Hạ Vũ có một chút gì đó hơi hụt hẫng.
Nhưng ngay sau đó cười nói: “Hữu Triết, anh không cần để ý đến anh ta, quan trọng là ở tấm lòng, em hiểu được tấm lòng của anh, em thấy vui lắm”.
Nghe vậy Lâm Hữu Triết dừng lại.
Ngẩng đầu mỉm cười: “Em yên tâm, anh còn chuẩn bị cho em nhiều bất ngờ khác, em chờ nhé”.
“Chờ hả? Chờ cái gì mà chờ? Để tao xem mày chuẩn bị cái gì”.
Sở Văn Xương chen ngang.
“Sở Văn Xương, anh có thể im lặng được không, liên quan gì đến anh hả?”
Sở Hạ Vũ lạnh lùng mắng.
“Hơ, không ra gì mà lại cấm người ta nói à, con nhãi vô dụng này, chỉ có mày mới xem hắn là vật báu thôi, chứ đổi lại là đứa con gái khác thì đá hắn lâu rồi”.
“Mày đợi hắn tám năm, vậy mà còn chẳng có nổi món quà nào ra hồn. Sao hả? Tình cảm có thể mài ra mà ăn được à?”
Có đủ loại màu sắc, nhìn như đóa hoa sen nở rộ trong bầu trời đêm, nguy nga lộng lẫy.
Người đi đường ai nấy cũng dừng chân lại xem, tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ.
“Ôi, pháo hoa đẹp quá, mau chụp lại đi!”
“Đẹp thật đấy, không biết là quà của đại gia nào nhỉ, tráng lệ quá đi!”
“Bao nhiêu năm sống trên đời hôm nay có thể nhìn thấy cảnh đẹp này, chết cũng không tiếc!”
Ai nấy đều tán thưởng.
Ngay cả Sở Hạ Vũ cũng ngây người ra.
Ba phút sau, màn pháo hoa kết thúc.
Sở Văn Xương đắc ý liếc về phía Lâm Hữu Triết: “Vợ yêu, vợ có thích quà chồng chuẩn bị cho vợ không?”
“Thích quá đi, đẹp thật đấy!”
Cô ả thích làm quá lên, nếu được chắc cô ta nhảy bổ lên người Sở Văn Xương mất.
“Lâm Hữu Triết, mày có nhìn thấy quà của tao không, trò vặt vừa rồi của mày chỉ là con muỗi”.
Sở Văn Xương đắc ý cười khẩy.
Cho dù Liễu Thiên Nghệ không phải tay đàn chuyên chơi cho nhà hàng này, thì cũng không phải là nghệ sỹ nổi tiếng.
Quan trọng hơn là cô ta quen biết với Lâm Hữu Triết, nên tìm một người quen đến đây đánh một bài, chắc cũng chẳng tốn mấy tiền.
Nếu làm không tốt có khi còn chả được đồng nào, vậy làm sao mà bì được màn pháo hoa hắn đã cất công chi tiền.
Lâm Hữu Triết không đáp lại, anh lẳng lặng ngồi ăn.
Trong đôi mắt Sở Hạ Vũ có một chút gì đó hơi hụt hẫng.
Nhưng ngay sau đó cười nói: “Hữu Triết, anh không cần để ý đến anh ta, quan trọng là ở tấm lòng, em hiểu được tấm lòng của anh, em thấy vui lắm”.
Nghe vậy Lâm Hữu Triết dừng lại.
Ngẩng đầu mỉm cười: “Em yên tâm, anh còn chuẩn bị cho em nhiều bất ngờ khác, em chờ nhé”.
“Chờ hả? Chờ cái gì mà chờ? Để tao xem mày chuẩn bị cái gì”.
Sở Văn Xương chen ngang.
“Sở Văn Xương, anh có thể im lặng được không, liên quan gì đến anh hả?”
Sở Hạ Vũ lạnh lùng mắng.
“Hơ, không ra gì mà lại cấm người ta nói à, con nhãi vô dụng này, chỉ có mày mới xem hắn là vật báu thôi, chứ đổi lại là đứa con gái khác thì đá hắn lâu rồi”.
“Mày đợi hắn tám năm, vậy mà còn chẳng có nổi món quà nào ra hồn. Sao hả? Tình cảm có thể mài ra mà ăn được à?”
Bình luận facebook