Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97 Khó mà bình tĩnh lại được.
Cô nhào vào lòng Lâm Hữu Triết, ôm thật chặt người đàn ông khiến cô yêu sâu đậm trước mặt.
Toàn bộ Giang Thành cũng rần rần tiếng hoan hô đinh tai nhức óc và tiếng hét chói tai.
Tám cơn mưa sao băng mang theo những sắc màu khác nhau rơi xuống, đây đúng là cảnh tượng kỳ diệu khó gặp hiếm thấy trong lịch sử, khung cảnh đẹp đẽ đến vậy, nếu muốn chứng kiến lần nữa e rằng chỉ có thể đợi đến kiếp sau.
Nhiều cặp tình nhân cũng dừng bước, chắp tay cầu nguyện chúc phúc lẫn nhau, vài người bạo dạn hơn thì ôm hôn nhau thắm thiết…
Đến khi mưa sao băng đã kết thúc, tất cả mọi người vẫn đắm chìm trong sự rung động ấy, khó mà bình tĩnh lại được.
Sở Văn Xương tựa như nhìn thấy quỷ, mắt hắn trợn tròn, miệng há hốc thật lâu không thể khép lại.
Trước cảnh tượng có một không hai từ cổ chí kim này, số pháo hoa mà hắn đã chuẩn bị trông chẳng khác gì muỗi đốt inox, không đáng để nhắc tới.
Nhưng có đánh chết hắn cũng không chịu tin, tám cơn mưa sao băng kia là do Lâm Hữu Triết bày ra!
Đúng vậy, nhất định hắn chỉ chó ngáp phải ruồi thôi!
Hoặc trước hôm nay đã nắm được tin đồn nào đó, biết được lúc này sẽ có mưa sao băng nên mới mượn hoa dâng Phật, giả vờ rằng điều này do hắn chuẩn bị, nhất định là thế!
Trên mặt Sở Văn Xương dần lộ ra nụ cười, tự cho rằng mình đã nhìn thấu được sự thật.
Nhưng thực ra hôm đó Lâm Hữu Triết đang đi trên đường thì tình cờ nảy sinh ý định về “mưa sao băng”, sau đó anh lập tức bảo người của Thiên Cung chuẩn bị.
Đầu tiên là cho người đốt các loại khoáng thạch có thể phát ra đủ loại màu sắc, sau đó lại dùng phi thuyền mang chúng lên quỹ đạo vũ trụ, canh chuẩn thời gian rồi phóng những khoáng thạch này xuống là được.
Khoáng thạch va chạm với tầng khí quyển sẽ bốc cháy, tạo thành tám cơn mưa sao băng hoàn mỹ.
Người bình thường chắc chắn không thể làm được chuyện này.
Nhưng anh là chiến thần Hữu Triết, người đã lập nên nhiều công lao vĩ đại trong việc bảo vệ vững chắc biên giới Hạ Quốc, nên cấp trên đồng ý với yêu cầu nho nhỏ này không chút do dự.
“Sở Văn Xương, khi nào thì anh hoàn thành ván cược thế?”
Lúc này, Lâm Hữu Triết nhìn Sở Văn Xương hỏi.
“Hừ, Lâm Hữu Triết, anh đừng tưởng rằng chỉ dùng chút thủ đoạn là có thể bắt tôi chịu thua, anh nghĩ anh là ai mà muốn biến ra mưa sao băng là sẽ làm ra được mưa sao băng?”
“Ván cược này không tính, rõ ràng không phải bản lĩnh của anh, tối nay tôi bỗng dưng rộng lượng nên không so đo với anh nữa!”
Sở Văn Xương vừa nói vừa ôm người phụ nữ của hắn, định nghênh ngang rời khỏi nhà hàng.
Bỗng nhiên, nhân viên phục vụ tiến lên, nói: “Thưa anh, anh vẫn chưa thanh toán”.
Sở Văn Xương đột nhiên nhớ ra, quả thật hắn vẫn chưa trả tiền bèn lấy thẻ ra: “Quẹt thẻ đi, đừng kéo dài thời gian đến quán bar của tôi!”
Nhân viên phục vụ nhận lấy rồi quẹt lên máy, sắc mặt bỗng dưng thay đổi: “Thưa anh, số dư trong thẻ của anh không đủ…”
“Cậu nói gì?”
Toàn bộ Giang Thành cũng rần rần tiếng hoan hô đinh tai nhức óc và tiếng hét chói tai.
Tám cơn mưa sao băng mang theo những sắc màu khác nhau rơi xuống, đây đúng là cảnh tượng kỳ diệu khó gặp hiếm thấy trong lịch sử, khung cảnh đẹp đẽ đến vậy, nếu muốn chứng kiến lần nữa e rằng chỉ có thể đợi đến kiếp sau.
Nhiều cặp tình nhân cũng dừng bước, chắp tay cầu nguyện chúc phúc lẫn nhau, vài người bạo dạn hơn thì ôm hôn nhau thắm thiết…
Đến khi mưa sao băng đã kết thúc, tất cả mọi người vẫn đắm chìm trong sự rung động ấy, khó mà bình tĩnh lại được.
Sở Văn Xương tựa như nhìn thấy quỷ, mắt hắn trợn tròn, miệng há hốc thật lâu không thể khép lại.
Trước cảnh tượng có một không hai từ cổ chí kim này, số pháo hoa mà hắn đã chuẩn bị trông chẳng khác gì muỗi đốt inox, không đáng để nhắc tới.
Nhưng có đánh chết hắn cũng không chịu tin, tám cơn mưa sao băng kia là do Lâm Hữu Triết bày ra!
Đúng vậy, nhất định hắn chỉ chó ngáp phải ruồi thôi!
Hoặc trước hôm nay đã nắm được tin đồn nào đó, biết được lúc này sẽ có mưa sao băng nên mới mượn hoa dâng Phật, giả vờ rằng điều này do hắn chuẩn bị, nhất định là thế!
Trên mặt Sở Văn Xương dần lộ ra nụ cười, tự cho rằng mình đã nhìn thấu được sự thật.
Nhưng thực ra hôm đó Lâm Hữu Triết đang đi trên đường thì tình cờ nảy sinh ý định về “mưa sao băng”, sau đó anh lập tức bảo người của Thiên Cung chuẩn bị.
Đầu tiên là cho người đốt các loại khoáng thạch có thể phát ra đủ loại màu sắc, sau đó lại dùng phi thuyền mang chúng lên quỹ đạo vũ trụ, canh chuẩn thời gian rồi phóng những khoáng thạch này xuống là được.
Khoáng thạch va chạm với tầng khí quyển sẽ bốc cháy, tạo thành tám cơn mưa sao băng hoàn mỹ.
Người bình thường chắc chắn không thể làm được chuyện này.
Nhưng anh là chiến thần Hữu Triết, người đã lập nên nhiều công lao vĩ đại trong việc bảo vệ vững chắc biên giới Hạ Quốc, nên cấp trên đồng ý với yêu cầu nho nhỏ này không chút do dự.
“Sở Văn Xương, khi nào thì anh hoàn thành ván cược thế?”
Lúc này, Lâm Hữu Triết nhìn Sở Văn Xương hỏi.
“Hừ, Lâm Hữu Triết, anh đừng tưởng rằng chỉ dùng chút thủ đoạn là có thể bắt tôi chịu thua, anh nghĩ anh là ai mà muốn biến ra mưa sao băng là sẽ làm ra được mưa sao băng?”
“Ván cược này không tính, rõ ràng không phải bản lĩnh của anh, tối nay tôi bỗng dưng rộng lượng nên không so đo với anh nữa!”
Sở Văn Xương vừa nói vừa ôm người phụ nữ của hắn, định nghênh ngang rời khỏi nhà hàng.
Bỗng nhiên, nhân viên phục vụ tiến lên, nói: “Thưa anh, anh vẫn chưa thanh toán”.
Sở Văn Xương đột nhiên nhớ ra, quả thật hắn vẫn chưa trả tiền bèn lấy thẻ ra: “Quẹt thẻ đi, đừng kéo dài thời gian đến quán bar của tôi!”
Nhân viên phục vụ nhận lấy rồi quẹt lên máy, sắc mặt bỗng dưng thay đổi: “Thưa anh, số dư trong thẻ của anh không đủ…”
“Cậu nói gì?”
Bình luận facebook