Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 98 “Thật hay giả vậy?”
Sợ Văn Xương sợ đến mức suýt thì nhảy dựng lên, hốt hoảng nói: “Trong thẻ này của tôi có những bảy tám chục nghìn tệ, sao lại không đủ số dư chứ?”
Hắn vay tiền từ đám bạn bè, sau khi thanh toán tiền cái váy kia thì hẳn phải còn lại bảy tám chục nghìn tệ mới đúng, sao lại không thể trả nổi một bữa đồ Tây?
Nhân viên phục vụ đưa hóa đơn ra, con số cuối cùng trên hóa đơn là: Năm trăm tám mươi nghìn tệ!”
“Thưa anh, xét thấy chi tiêu một lần của anh đã trên năm trăm nghìn tệ nên chúng tôi có thể khấu trừ phần số lẻ cho anh, anh chỉ cần trả năm trăm nghìn tệ là được”.
Nhân viên phục vụ thân thiện nói.
Sở Văn Xương vừa nghe thì hai mắt trợn ngược, suýt chút nữa ngất xỉu: “Sao lại đắt như thế, có phải cậu tính nhầm rồi không?”
“Không nhầm đâu ạ”.
Nhân viên phục vụ tươi cười, kiên nhẫn giải thích: “Ban nãy anh đã nói muốn gọi phần ăn giống như anh Lâm, mà đây lại là phần ăn cao cấp nhất của nhà hàng chúng tôi, trị giá năm trăm tám mươi nghìn tệ”.
“Các loại hải sản được sử dụng làm nguyên liệu nấu ăn trong đó đều được bắt tươi từ vùng biển phía Tây, rồi dùng máy bay đặc biệt vận chuyển đến đây để đảm bảo độ tươi ngon tuyệt đối!”
“Mà đầu bếp đảm nhiệm việc chế biến cũng là đầu bếp chính đạt Michelin ba sao, tay nghề số một…”
Nhân viên phục vụ vẫn đang giới thiệu, nhưng Sở Văn Xương đã ngồi phịch dưới đất, gương mặt tràn đầy vẻ tuyệt vọng.
Lâm Hữu Triết nắm tay Sở Hạ Vũ, thần thái ung dung đi ngang qua người Sở Văn Xương, không muốn nhúng tay vào chuyện này chút nào.
Sở Văn Xương lại như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, vội nhào qua ôm chân Sở Hạ Vũ.
“Em họ, em họ em đừng đi, giúp anh họ lần này với, trên người anh không có nhiều tiền như thế!”
Hắn khóc lóc nức nở đến mức nước mắt lẫn lộn với nước mũi, hệt như bố chết mẹ chết, không còn một chút hình tượng nào.
Sở Hạ Vũ lạnh lùng nói: “Anh buông tay ra, tôi cũng không có nhiều tiền đến thế để trả giúp anh đâu!”
Cô hiểu rất rõ, chi phí cho bàn tiệc kia chắc hẳn đã được Long Diệu thanh toán, vì nể mặt Lâm Hữu Triết.
Cô không thể nào yêu cầu Long Diệu trả tiền giúp Sở Văn Xương được, dù Long Diệu thật sự là đàn em của Lâm Hữu Triết đi, nhưng lời cô nói có tác dụng gì sao?
Có điều, tâm hồn của cô vẫn rất lương thiện, vẫn thấy không đành lòng lắm.
Dù Sở Văn Xương hãm hại cô hết lần này đến lần khác nhưng dù sao hắn cũng là người của nhà họ Sở, bây giờ thấy dáng vẻ anh ta thế này, Sở Hạ Vũ thật sự không đành lòng từ chối.
Lâm Hữu Triết hiểu được ánh mắt cô, không khỏi lắc đầu mỉm cười.
Anh nhìn về phía nhân viên phục vụ, cậu nhân viên này lập tức hiểu ý, cầm điện thoại lên giả bộ nhận được điện thoại, sau đó quay lại nói: “Thưa anh, hóa đơn của anh đã được thanh toán rồi”.
“Cái gì?”
Sở Văn Xương sửng sốt, tưởng là mình nghe nhầm.
“Ông chủ chúng tôi nói, hóa đơn của anh đã được thanh toán, anh không cần trả tiền nữa”.
“Thật hay giả vậy?”
Hắn vay tiền từ đám bạn bè, sau khi thanh toán tiền cái váy kia thì hẳn phải còn lại bảy tám chục nghìn tệ mới đúng, sao lại không thể trả nổi một bữa đồ Tây?
Nhân viên phục vụ đưa hóa đơn ra, con số cuối cùng trên hóa đơn là: Năm trăm tám mươi nghìn tệ!”
“Thưa anh, xét thấy chi tiêu một lần của anh đã trên năm trăm nghìn tệ nên chúng tôi có thể khấu trừ phần số lẻ cho anh, anh chỉ cần trả năm trăm nghìn tệ là được”.
Nhân viên phục vụ thân thiện nói.
Sở Văn Xương vừa nghe thì hai mắt trợn ngược, suýt chút nữa ngất xỉu: “Sao lại đắt như thế, có phải cậu tính nhầm rồi không?”
“Không nhầm đâu ạ”.
Nhân viên phục vụ tươi cười, kiên nhẫn giải thích: “Ban nãy anh đã nói muốn gọi phần ăn giống như anh Lâm, mà đây lại là phần ăn cao cấp nhất của nhà hàng chúng tôi, trị giá năm trăm tám mươi nghìn tệ”.
“Các loại hải sản được sử dụng làm nguyên liệu nấu ăn trong đó đều được bắt tươi từ vùng biển phía Tây, rồi dùng máy bay đặc biệt vận chuyển đến đây để đảm bảo độ tươi ngon tuyệt đối!”
“Mà đầu bếp đảm nhiệm việc chế biến cũng là đầu bếp chính đạt Michelin ba sao, tay nghề số một…”
Nhân viên phục vụ vẫn đang giới thiệu, nhưng Sở Văn Xương đã ngồi phịch dưới đất, gương mặt tràn đầy vẻ tuyệt vọng.
Lâm Hữu Triết nắm tay Sở Hạ Vũ, thần thái ung dung đi ngang qua người Sở Văn Xương, không muốn nhúng tay vào chuyện này chút nào.
Sở Văn Xương lại như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, vội nhào qua ôm chân Sở Hạ Vũ.
“Em họ, em họ em đừng đi, giúp anh họ lần này với, trên người anh không có nhiều tiền như thế!”
Hắn khóc lóc nức nở đến mức nước mắt lẫn lộn với nước mũi, hệt như bố chết mẹ chết, không còn một chút hình tượng nào.
Sở Hạ Vũ lạnh lùng nói: “Anh buông tay ra, tôi cũng không có nhiều tiền đến thế để trả giúp anh đâu!”
Cô hiểu rất rõ, chi phí cho bàn tiệc kia chắc hẳn đã được Long Diệu thanh toán, vì nể mặt Lâm Hữu Triết.
Cô không thể nào yêu cầu Long Diệu trả tiền giúp Sở Văn Xương được, dù Long Diệu thật sự là đàn em của Lâm Hữu Triết đi, nhưng lời cô nói có tác dụng gì sao?
Có điều, tâm hồn của cô vẫn rất lương thiện, vẫn thấy không đành lòng lắm.
Dù Sở Văn Xương hãm hại cô hết lần này đến lần khác nhưng dù sao hắn cũng là người của nhà họ Sở, bây giờ thấy dáng vẻ anh ta thế này, Sở Hạ Vũ thật sự không đành lòng từ chối.
Lâm Hữu Triết hiểu được ánh mắt cô, không khỏi lắc đầu mỉm cười.
Anh nhìn về phía nhân viên phục vụ, cậu nhân viên này lập tức hiểu ý, cầm điện thoại lên giả bộ nhận được điện thoại, sau đó quay lại nói: “Thưa anh, hóa đơn của anh đã được thanh toán rồi”.
“Cái gì?”
Sở Văn Xương sửng sốt, tưởng là mình nghe nhầm.
“Ông chủ chúng tôi nói, hóa đơn của anh đã được thanh toán, anh không cần trả tiền nữa”.
“Thật hay giả vậy?”
Bình luận facebook