Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 99 Hắn không cần trả tiền nữa!
Sở Văn Xương đứng dậy, dùng sức nhéo mặt mình, nhận ra mọi điều đều là thật, hắn không cần trả tiền nữa!
Vận may gì thế này, nhất định ông chủ của nhà hàng này vừa mắt hắn nên mới tặng hắn bữa ăn miễn phí này, nghĩ thế, Sở Văn Xương thấy vô cùng đắc ý.
Hắn đang định giễu cợt Lâm Hữu Triết vài câu mới phát hiện hai người họ đã rời khỏi đó.
“Hừ, coi như các người chạy nhanh, con khốn Sở Hạ Vũ dám để mình phải cầu xin nó, món nợ này mình sẽ từ từ tính với nó sau!”, Sở Văn Xương lạnh lùng hừ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi mắng nhiếc.
Ở một diễn biến khác, Lâm Hữu Triết và Sở Hạ Vũ đi xuống tầng dưới.
Trên đường vẫn còn rất nhiều người hào hứng bàn tán về cảnh tượng hiếm có vừa nãy.
Sở Hạ Vũ không hỏi cảnh tượng mưa sao băng lúc nãy có phải do Lâm Hữu Triết làm hay không, có một số chuyện giữ lại chút kí ức khó quên vẫn tốt hơn.
Hai người đi dạo một lúc, Lâm Hữu Triết mới đưa cô về nhà.
“Hừ, coi như thằng sao chổi mày vẫn còn biết điều, nếu mày dám đưa con gái tao đi thuê phòng thì xem tao có cho mày đẹp mặt luôn hay không!”
Tần Hương Lan vẫn luôn đứng canh ở cửa, nhìn thấy hai người quay về lập tức mắng chửi.
Sở Hạ Vũ đã không buồn tranh luận với mẹ nữa, cô tạm biệt Lâm Hữu Triết rồi chạy thẳng vào nhà.
Một đêm yên tĩnh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Hữu Triết đến núi Long Đằng.
Hôm nay là ngày Lâm Tâm Nhi kiểm tra lại, sau một khoảng thời gian rời khỏi nhà họ Tiêu, trạng thái của Lâm Tâm Nhi về các phương diện đều đã tốt trở lại, khiến Lâm Hữu Triết yên tâm hơn nhiều.
Đến bệnh viện, mọi công tác kiểm tra đều được tiến hành từng bước một.
Dù về mặt sức khỏe hay mặt tâm lý đều có kết quả rất tốt.
Lâm Hữu Triết thở phào nhẹ nhõm.
Anh còn lo những gì mà Lâm Tâm Nhi gặp phải ở nhà họ Tiêu sẽ để lại những bóng đen không thể xóa được trong lòng, điều này sẽ là một mối nguy hiểm tiềm ẩn đối với sự trưởng thành của cô bé.
“Tâm Nhi, em đứng đây chờ anh một lát”.
Lâm Hữu Triết xoa đầu cô bé.
Bác sĩ còn có một số tình hình muốn trao đổi với anh, gọi anh đến phòng làm việc một chuyến.
Lâm Tâm Nhi ngoan ngoãn gật đầu, ngồi trên hàng ghế dài trên hành lang, cầm sách ra ôn tập.
Theo lời Đường Uyển nói, khoảng thời gian này sẽ bổ túc các môn học cho Lâm Tâm Nhi, ngoài thời gian ăn ngủ ra, gần như cô bé đều không rời quyển sách.
Thậm chí ngay cả trong giấc mơ cũng đọc thuộc lòng mấy câu thơ trong bài học.
Trong phòng làm việc, bác sĩ căn dặn một số những việc cần phải lưu ý, sau đó bảo Lâm Hữu Triết ra về.
Đến khi anh quay trở lại hành lang đã không thấy Lâm Tâm Nhi đâu nữa, dưới đất còn có quyển sách của cô bé bị rơi.
“Anh bạn, anh có nhìn thấy cô bé vừa ngồi ở đây đọc sách không?”
Vận may gì thế này, nhất định ông chủ của nhà hàng này vừa mắt hắn nên mới tặng hắn bữa ăn miễn phí này, nghĩ thế, Sở Văn Xương thấy vô cùng đắc ý.
Hắn đang định giễu cợt Lâm Hữu Triết vài câu mới phát hiện hai người họ đã rời khỏi đó.
“Hừ, coi như các người chạy nhanh, con khốn Sở Hạ Vũ dám để mình phải cầu xin nó, món nợ này mình sẽ từ từ tính với nó sau!”, Sở Văn Xương lạnh lùng hừ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi mắng nhiếc.
Ở một diễn biến khác, Lâm Hữu Triết và Sở Hạ Vũ đi xuống tầng dưới.
Trên đường vẫn còn rất nhiều người hào hứng bàn tán về cảnh tượng hiếm có vừa nãy.
Sở Hạ Vũ không hỏi cảnh tượng mưa sao băng lúc nãy có phải do Lâm Hữu Triết làm hay không, có một số chuyện giữ lại chút kí ức khó quên vẫn tốt hơn.
Hai người đi dạo một lúc, Lâm Hữu Triết mới đưa cô về nhà.
“Hừ, coi như thằng sao chổi mày vẫn còn biết điều, nếu mày dám đưa con gái tao đi thuê phòng thì xem tao có cho mày đẹp mặt luôn hay không!”
Tần Hương Lan vẫn luôn đứng canh ở cửa, nhìn thấy hai người quay về lập tức mắng chửi.
Sở Hạ Vũ đã không buồn tranh luận với mẹ nữa, cô tạm biệt Lâm Hữu Triết rồi chạy thẳng vào nhà.
Một đêm yên tĩnh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Hữu Triết đến núi Long Đằng.
Hôm nay là ngày Lâm Tâm Nhi kiểm tra lại, sau một khoảng thời gian rời khỏi nhà họ Tiêu, trạng thái của Lâm Tâm Nhi về các phương diện đều đã tốt trở lại, khiến Lâm Hữu Triết yên tâm hơn nhiều.
Đến bệnh viện, mọi công tác kiểm tra đều được tiến hành từng bước một.
Dù về mặt sức khỏe hay mặt tâm lý đều có kết quả rất tốt.
Lâm Hữu Triết thở phào nhẹ nhõm.
Anh còn lo những gì mà Lâm Tâm Nhi gặp phải ở nhà họ Tiêu sẽ để lại những bóng đen không thể xóa được trong lòng, điều này sẽ là một mối nguy hiểm tiềm ẩn đối với sự trưởng thành của cô bé.
“Tâm Nhi, em đứng đây chờ anh một lát”.
Lâm Hữu Triết xoa đầu cô bé.
Bác sĩ còn có một số tình hình muốn trao đổi với anh, gọi anh đến phòng làm việc một chuyến.
Lâm Tâm Nhi ngoan ngoãn gật đầu, ngồi trên hàng ghế dài trên hành lang, cầm sách ra ôn tập.
Theo lời Đường Uyển nói, khoảng thời gian này sẽ bổ túc các môn học cho Lâm Tâm Nhi, ngoài thời gian ăn ngủ ra, gần như cô bé đều không rời quyển sách.
Thậm chí ngay cả trong giấc mơ cũng đọc thuộc lòng mấy câu thơ trong bài học.
Trong phòng làm việc, bác sĩ căn dặn một số những việc cần phải lưu ý, sau đó bảo Lâm Hữu Triết ra về.
Đến khi anh quay trở lại hành lang đã không thấy Lâm Tâm Nhi đâu nữa, dưới đất còn có quyển sách của cô bé bị rơi.
“Anh bạn, anh có nhìn thấy cô bé vừa ngồi ở đây đọc sách không?”
Bình luận facebook