-
Chương 29+30
Chương 29
Bữa tiệc đêm nơi quán vắng
Chiếc xe dừng trước chi nhánh ngân hàng Kiến Hàng thành phố C, số nhà 101 đường Thanh Niên.
Bì Bì bỗng thấy không thoải mái.
Ngân hàng nằm ngay bên cạnh Tòa soạn báo, trên cùng một con đường, chỉ cách hai cửa hàng, có quan hệ thân thiết với Tòa soạn báo, hằng tháng Bì Bì đều đến đây lĩnh lương.
Đúng như dự đoán, vừa bước vào cửa cô liền gặp hai đồng nghiệp của mình – Tiểu Nhạc và Tiểu Phương ở phòng Tài vụ, một người là kế toán, một người phụ trách nhận sách và đưa mượn sách. Vì họ ở cùng một tòa ký túc xá, cửa hơi chếch phía đối diện với phòng của Bì Bì, thường ngày đi qua đi lại chạm mặt nhau nhiều nên cũng được xem là thân thiết.
Không kịp tránh, Bì Bì đành phải chào hỏi họ.
Ai ngờ hai người ấy lại cười nói bước đến gần, thực ra cũng không phải cố ý, nhưng nghe tiếng chào có vẻ giấu đầu hở đuôi này của cô, hai người đã đồng thanh kêu lên, “Bì Bì, xảy ra chuyện gì vậy? Tóc của em đâu hết rồi?”.
Tiếng hét vừa vang lên, bao nhiêu ánh nhìn từ hàng người đang xếp hàng trong đại sảnh đều dồn cả về phía cô, rồi dừng lại trên đầu cô.
“Em bị bệnh à, Bì Bì?”, Tiểu Phương nắm tay Bì Bì, vội vàng hỏi.
“À… ừm… cái đó…”
Một người nhanh trí như Bì Bì vào thời khắc này cũng không biết phải làm sao, một mặt khổ sở suy nghĩ, mặt khác khẽ nhéo lòng bàn tay Hạ Lan Tịnh Đình, chỉ mong anh có thể cứu mình. Thế nhưng ngẩng đầu nhìn, cô bỗng phát hienj, trông người đàn ông này còn cau mày nhăn trán, hoảng loạn mù mịt hơn cả mình.
“Em không bị bệnh”, Bì Bì liếm đôi môi khô khốc của mình, đôi đồng tử nhìn quanh, cười ha ha, “Các chị quên rồi à, chẳng phải tháng trước Tòa soạn báo của chúng ta tham gia hoạt động quyên góp tiền cho quỹ những người mắc bệnh ung thư sao? Để động viên người bệnh chống lại bệnh tật, em quyết định cạo hết tóc ủng hộ họ”, vừa nói cô vừa giơ nắm đấm, bày ra tư thế của thanh niên tình nguyện, “Cố lên!”.
Tiểu Nhạc đưa tay ôm ngực, cười đến nghiêng ngả, “Ôi dào, Bì Bì, em thật sự không tiếc mái tóc đen của mình hay sao? Muốn động viên bệnh nhân chỉ cần quyên góp tiền nhiều hơn một chút chẳng phải là được rồi ư? Có cần thiết phải lấy cả mái tóc của mình ra để đánh đổi không? Vừa rồi chị sợ chết đi được, còn nghĩ rằng em bị ung thư. Bì Bì, em không cần lúc nào cũng làm những việc khiến người ta hoảng sợ như vậy đâu!?”.
“Chị cứ nói linh tinh, ngày nào em cũng chạy bộ, làm sao mà bị bệnh được?”, nói dối xong, Bì Bì thở phào một hơi nhẹ nhõm, “Giới thiệu một chút, đây là ngài Hạ Lan, bạn của em”.
Ba người bắt tay, chào hỏi nhau mấy câu.
Tiểu Phương ghé vào tai Bì Bì nói nhỏ, “Haizzz, đúng là tình cũ khó quên. Em thích Gia Lân thì cũng không cần tìm người khác giống cậu ta đến vậy chứ?”.
Bì Bì kinh ngạc nhìn Tiểu Phương, ngẩn người một lúc rồi quay sang nhìn Hạ Lan Tịnh Đình, thấp giọng: “Giống nhau? Em không cảm thấy như vậy, giống chỗ nào chứ? Hai người họ chỉ có kiểu tóc giống nhau thôi”.
“Em không tin thì thôi vậy”, Tiểu Phương cười, kéo tay Tiểu Nhạc vui vẻ rời đi, đi được mấy bước, lại quay đầu nháy mắt với Bì Bì.
Đi qua đại sảnh, một nhân viên bèn dẫn họ xuống tầng hầm chứa đồ của ngân hàng để lấy miếng ngọc, sau đó đi thẳng đến một phòng tiếp khách cá nhân trên tầng hai. Bì Bì cố ý ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Hạ Lan Tịnh Đình, lặng lẽ quan sát và đánh giá khuôn mặt anh nhân lúc anh đang trò chuyện với vị khách kia.
Nhìn đi nhìn lại, cô vẫn chẳng thấy giữa hai người họ có điểm gì giống nhau, ngoài việc họ đều vô cùng anh tuấn. Hạ Lan gầy hơn Gia Lân, nhìn có vẻ cao hơn Gia Lân. Trông từ xa, hàng lông mày của hai người đều rất rõ ràng, nhưng sống mũi của Hạ Lan Tịnh Đình thẳng hơn, rất thẳng, thẳng đến mức khiến anh có chút lạnh lùng. Đôi đồng tử của Hạ Lan sâu hơn, đen như thể không có lấy một vệt sáng, nhìn người khác có vẻ xa cách, thần bí không sao nắm bắt được. Anh lại hay đeo kính râm to, gần như che lấp cả nửa khuôn mặt, giống hệt một sát thủ chuyên nghiệp thường được nhắc đến trong truyền thuyết.
Bây giờ, ngay đến Bì bì cũng phải thừa nhận, điểm khác biệt lớn nhất giữa Hạ Lan Tịnh Đình và Đào Gia Lân chính là chiếc kính râm kia. Cho dù là mở mắt hay nhắm mắt, ấn tượng của Hạ Lan Tịnh Đình trong lòng Bì Bì cũng chỉ có ba điểm: Thứ nhất, đeo kính râm; thứ hai, sợ chó; và thứ ba, đi trên đường thường nắm lấy tay cô.
Khi cô đã thực sự hiểu ra đây chính là ấn tượng từ ngày đầu tiên gặp Hạ Lan Tịnh Đình, thì buổi giao dịch đồ cổ đã kết thúc nhanh chóng ngoài sức tưởng tượng.
Ngài Phan kia ước chừng năm mươi tuổi, hai mí mắt cộm to trên khuôn mặt tròn tròn, có vẻ là người từng trải. Ông ta cầm đèn pin tụ quang kiểm tra miếng ngọc hết lần này đến lần khác, rồi lại ước chừng trọng lượng, sau đó gật đầu. Trước giây phút này có lẽ họ còn đàm phán với nhau nhiều điều khác nữa, nhưng Bì Bì chẳng hề để ý. Đối phương kiểm tra hàng xong thì lập tức đưa ngân phiếu cho anh.
Bì Bì chạy đến quầy lễ tân, chuyển ngân phiếu vào tài khoản ngân hàng của Hạ Lan Tịnh Đình. Tất cả các khâu kiểm tra đều không có lỗi, người đàn ông họ Phan bèn cầm hộp gấm có để miếng ngọc bên trong, rồi lên xe rời đi, từ đầu đến cuối ông ta không nói một câu nào dư thừa, như thể làm việc nước vậy.
Mải chạy theo việc so sánh dung mạo hai người, ra khỏi cửa ngân hàng, đầu óc Bì Bì vẫn còn rối loạn. Nhìn Hạ Lan Tịnh Đình lần nữa, thị giác cô như thể bị phân liệt, cả người anh như biến thành bức tranh của Picasso vậy. Đến lúc này chính cô cũng phải thừa nhận, hai người họ có chút giống nhau, mà càng nhìn lại càng thấy giống. Cô chỉ hận một nỗi không thể tìm ngay được một cái máy ảnh chụp hình anh lại, mang về nhà đối chiếu tỉ mỉ với bức ảnh của Gia Lân.
“Bây giờ anh xong việc rồi chứ, tôi có thể về nhà rồi”, cô nói.
“Bảy rưỡi tôi còn một bữa tiệc, do tôi tổ chức”, Hạ Lan Tịnh Đình đáp.
Bì Bì vội lắc đầu, “Vậy anh đi một mình đi, tôi muốn được nghỉ ngơi. Ký túc xá của tôi nằm ngay sau con đường này”.
“Không được, cô phải đi cùng tôi.”
“Tôi thực sự rất mệt.”
“Vậy thì tôi đưa cô về ký túc xá.”
“Ừm… ừm… Vừa rồi tôi thấy hơi mệt, có lẽ là do say xe, bây giờ hết rồi”, Bì Bì vội nói.
Sự thật là như thế này.
Trong phòng ký túc xá của Bì Bì có treo rất nhiều ảnh của Gia Lân, đương nhiên không phải là cô cố ý muốn treo. Gia Lân rất thích chụp ảnh, sau khi ra nước ngoài du học và nhận được khoản tiền học bổng TA đầu tiên, cậu đã mua một chiếc máy ảnh Nikon. Thỉnh thoảng cậu lại gửi ảnh về cho cô, phần lớn đều là ảnh chụp phong cảnh và hoa cỏ, đôi khi cậu cũng sẽ gửi cho cô vài ba tấm ảnh của mình chụp gần, một bóng hình nhỏ bé đứng dưới thác nước, bên gốc cây hay những phong cảnh hùng tráng, mặc những chiếc áo phông với những màu sắc khác nhau, khuôn mặt mờ mịt khó phân biệt. Bì Bì cảm thấy những tấm ảnh ấy rất đẹp, phong cảnh khác nhau, bức tường của ký túc xá rất trắng và trống rỗng, cũng cần chút gì đó trang trí chứ? Mua những bức tranh trang sức trong các cửa hàng bán đồ gia dụng động một chút là mấy trăm tệ ngay, chi bằng mua mấy khung ảnh về treo ảnh cậu gửi, cũng là một cách trang trí rất đẹp.
Thế là những khung ảnh của Gia Lân đã được treo đầy trên bức tường cạnh giường. Trước khi đi ngủ, cô lại híp mắt như thể đang đứng trước ống kính máy ảnh, nhìn ngắm những phong cảnh ấy.
Bàn bạc hồi lâu, Hạ Lan Tịnh Đình mới đưa ra đề nghị tới khu vui chơi giải trí ở đường Tây chơi trò đu quay khổng lồ, nhưng Bì Bì lại khăng khăng muốn đi xem phim, thế là hai người bèn đến một rạp chiếu phim cách đó không xa. Thật không may, Bì Bì muốn xem một bộ phim cổ trang nhưng không có, chỉ có bộ phim mới về tình báo, đánh đánh giết giết vô cùng ồn ào.
Chiếc ghế tình nhân mềm mại và rộng rãi, Bì Bì vừa ngồi xuống đã chìm vào giấc ngủ. Mơ màng đánh một giấc rất lâu, khi mở mắt ra cô bỗng phát hiện mình đang nằm trong vòng tay Hạ Lan Tịnh Đình, bộ phim tình báo đã hết từ lâu, đang chuyển sang chiếu một phim hành động khác.
Bì Bì ngồi thẳng người dậy, khẽ hỏi: “Xin lỗi, tôi thực sự buồn ngủ quá, tôi đã ngủ rất lâu rồi phải không?”.
“Ừm.”
“Vậy chúng ta mau đi thôi, đừng làm lỡ thời gian của anh.”
“Không cần vội, tôi đã nhắn tin cho họ rồi, bảo sẽ đến muộn một chút.”
Bì Bì lần sờ rồi lấy ra chiếc điện thoại, xem giờ trên đó, đã tám giờ năm phút rồi.
Nói một cách khác cô đã ngủ liền ba tiếng đồng hồ.
Bên cạnh có người đang nhìn cô, ho khẽ một tiếng, thái độ không thân thiện lắm. Bì Bì bèn nói nhỏ: “Tôi… tôi không ngáy đấy chứ?”.
“Không”, Hạ Lan Tịnh Đình bình thản trả lời, “Cô chỉ nói mơ, nhưng giọng không to lắm”.
Bì Bì ngẩn người, không lên tiếng. Cô lại mơ thấy Gia Lân, đó là một cảnh tượng vô cùng lãng mạn, rồi đột nhiên Điền Hân xuất hiện, mắng cô là người thứ ba xen vào họ, rồi mọi người bắt đầu đánh lộn.
Bì Bì không nhớ trong cơn mơ mình đã đánh ai, có khả năng là Gia Lân. Trong cơn mơ, cô cứ hết lần này đến lần khác đánh Gia Lân, không phải cô hận cậu, mà là cảm thấy như thế rất thoải mái.
“Tôi… tôi không nói cái gì khó nghe đấy chứ?”, cô bỗng thấy chột dạ bèn lẩm bẩm một câu.
“Không”, anh cười, “Tôi không nghe rõ gì hết”.
Bì Bì nghiên cứu biểu cảm của anh, bỗng phát hiện nụ cười của anh rất kỳ lạ.
“Thật không?”
“Thật, nhưng…”, anh nói, “… khi mơ cô đã cho tôi một cái bạt tai rất mạnh, có phải tôi cũng nên được quyền biết vì sao mình bị đánh không?”.
“Đánh vào đâu chứ?”
“Trên mặt.”
“Sự việc trong giấc mơ đều không phải là thật, hì hì.”
“Nhưng cái bạt tai thì là thật đấy, cô Quan.”
Cô cho rằng anh đang nói đùa, nhưng đi ra khỏi rạp chiếu phim cô mới biết đó là sự thật. Trên mặt anh vẫn còn mấy vết cào mờ mờ.
Quán ăn ở ngoại thành, mất gần bốn mươi phút lái xe mới tới. Bì Bì thấy buồn bực trong lòng, trung tâm thành phố có bao nhiêu quán ăn như vậy, món gì cũng có, vì sao phải từ bỏ chỗ gần để đến nơi xa thế này, lại còn là một nơi hoang vu hẻo lánh như thế?
Hơn nữa quán ăn trông cũng chẳng giống quán ăn chút nào.
Một con đường hoang vắng, một tòa nhà hai tầng trơ trọi, bên ngoài trông rất xộc xệch, nhưng những thứ bày bên trong lại rất lịch sự tao nhã. Cổng hình vòm với những bông hoa rủ xuống, tấm rèm che không ngừng kêu leng keng, gạch lát màu xanh. Bên cửa có đặt một hộp gỗ hình vuông sơn màu, cao bằng nửa người, khắc hình nhân vật trong Tây Sương Ký, Bì Bì đang cân nhắc xem cái hộp này có tác dụng gì thì đột nhiên “Bộp” một tiếng, Hạ Lan Tịnh Đình đã tiện tay ném hộp bỏng cô ăn thừa vào trong đó, thì ra là một cái thùng rác.
Dù là buổi tối cuối tuần, nhưng nơi đây vẫn không một bóng khách. Một cô gái khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, vô cùng xinh đẹp đang ngồi trước quầy lễ tân. Cô ta mặc chiếc váy bò ngắn, đôi chân thon dài như hai vệt sáng, cuối cùng là những móng chân sơn đỏ.
Màn đêm buông xuống, Hạ Lan Tịnh Đình đã có thể nhìn thấy mọi thứ. Anh dừng bước trước lối vào, đột nhiên thấp giọng bảo, “Bì Bì, lát nữa đồ ăn được mang lên, cho dù là món gì cô cũng không được ăn, nghe rõ chưa?”.
“Tại sao? Đồ ăn ở đây có độc ư?”
“Không phải, đừng hỏi nhiều nữa, cô có thể nghe lời tôi không?”
“… Được.”
Nghe thấy có tiếng động, cô gái kia nhiệt tình tới đón, mang theo ý cười nhàn nhạt trong mắt, “Ngài Hạ Lan”.
Hạ Lan Tịnh Đình gật đầu đáp lại: “Tiểu Thanh, lâu rồi không gặp, dạo này vẫn khỏe chứ?”.
“Vẫn khỏe, cảm ơn”, cô gái chỉ về phía cầu thang, “Ngài Tu đã tới rồi, đang ở trên tầng hai”.
Ngài Tu, đó chắc là Tu Nhàn rồi. Không biết tại sao vừa nhắc tới anh ta, Bì Bì bỗng thấy lạnh sống lưng.
Hạ Lan Tịnh Đình lại hỏi: “Ngài Triệu vẫn chưa tới ư?”.
“Đến rồi nhưng lại ra ngoài mua đồ giúp ngài Tu.”
Trên tầng hai là một căn phòng trang nhã. Thời tiết tháng Tư cũng không lạnh, vậy mà chẳng hiểu tại sao ở đây cần phải bật điều hòa. Bì Bì vừa bước vào phòng liền hắt xì.
“Xin lỗi”, cô vội vàng che miệng. Tu Nhàn nhìn cô, “xí” lên một tiếng rồi tắt điều hòa đi.
Cho đến bây giờ, trong tất cả những hồ ly mà Bì Bì quen, dường như chỉ có một mình Tu Nhàn là có thái độ tùy tiện với Hạ Lan Tịnh Đình. Nhìn thấy anh bước vào, anh ta cũng chỉ gật đầu chào mà thôi. Còn Hạ Lan Tịnh Dình lại rất tôn trọng Tu Nhàn, thậm chí còn có phần chiều theo anh ta.
Vừa ngồi xuống, cửa lại mở ra, Khoan Vĩnh bước vào, tay xách một túi giấy. Chào hỏi xong, anh ta lấy ra từ trong túi một chiếc bát và một đôi đũa, đều là loại dùng một lần, đi vào phòng vệ sinh rửa sạch sẽ rồi mang ra bày trước mặt Tu Nhàn.
Hạ Lan Tịnh Đình cười nói, “Rất xin lỗi, vừa rồi Bì Bì không được khỏe, tôi để cô ấy nghỉ ngơi thêm một chút, để mọi người phải đợi lâu rồi”.
“Đợi lâu thì không, nhưng nhân cơ họi đó, Tu Nhàn đã kịp cho tôi một đống việc vặt rồi”, Khoan Vĩnh cười, nói đùa.
“Tôi tìm cho cậu việc vặt gì?”, Tu Nhàn hừ lạnh một tiếng, “Là do cậu tự quên đó thôi”.
“Ok, trước khi não tôi chưa bị cậu làm cho tức đến nổ tung lên, chuyện phẫu thuật sáng nay là thế nào? Tôi đã call cho cậu cả trăm lần rồi. Cái danh anh em của cậu cũng lớn quá đấy.”
“Nói đùa, ngài Viện trưởng, hôm nay tôi không trực ban.”
“Tối hôm kia cậu cũng không trực ban. Chẳng phải A Huề vừa gọi một cuộc điện thoại là cậu đến ngay hay sao?”
“Xin hỏi, cậu là A Huề sao?”
“Cậu không trực ban? Nói nghe xem, một tuần cậu trực được mấy lần? Tôi làm ba ngày, cậu mới làm hai ngày, cậu còn không chịu trực đêm…”
“Bây giờ tôi đang đói”, Tu Nhàn nói một cách quái gở, “Tôi cảm thấy mình nên ở nhà thì tốt hơn”.
“Tôi cũng rất đói”, Khoan Vĩnh nói. Nói xong, anh ta rất lịch sự nói với Bì Bì, “Cô Quan, cảm ơn tương đậu tằm của cô, ăn rất ngon. Lần sau nếu như có nhiều, nhớ phải cho chúng tôi nhé”.
Bì Bì nhớ ra, có lần Gia Lân nói bữa tiệc mừng sinh nhật của mẹ cậu bị hủy bỏ, Bì Bì đã cho Hạ Lan Tịnh Đình năm chai tương đậu tằm do bà cô làm, chắc chắn Hạ Lan Tịnh Đình không ăn, nên đã đem tặng cho hai vị này, cô bèn nói: “Đừng khách sáo, lần sau bà tôi làm nhất định tôi sẽ đem cho các anh. Nếu mọi người đã đói cả rồi, thì mau chóng gọi món thôi! Để tôi xuống dưới nói một câu, bảo nhân viên phục vụ chế biến nhanh một chút”. Nói xong, cô đang định đứng dậy thì Hạ Lan Tịnh Đình liền ngăn lại, mặt chẳng chút biểu cảm, nói: “Thức ăn được mang lên bây giờ đây”.
Quả nhiên, chưa đến một phút, nhân viên phục vụ bên dưới đã bưng lên một hộp gồm ba tầng, rồi lấy từ trong đó ra bảy đĩa đồ nhắm vô cùng đẹp mắt, không nhiều, nhìn có vẻ như đều là thịt, không phải là thịt miếng mà ở dạng thịt băm. Trên bàn lập tức phảng phất mùi gì kỳ lạ.
Sau đó cô gái phục vụ lại lấy ra một chiếc bát thủy tinh, bên trong đựng nước trong vắt, bên trên có hai bông hoa mẫu đơn hé nở trôi bồng bềnh, giữa hai bông hoa được rắc thêm chút mật ong. Hạ Lan Tịnh Đình lấy khăn ăn lau tay, sau đó cầm một bông hoa trên tay tách từng cánh một, thưởng thức như thể người phương Tây bẻ bánh mỳ vậy, điệu bộ vô cùng nhã nhặn.
“Về việc quyên tiền, tôi xin góp năm trăm vạn, thứ Năm tuần sau tiền đến nơi”, anh ung dung nói, “Nếu như không đủ, anh phải đi tìm Đường Thuần thôi”.
“Đường Thuần…”, Khoan Vĩnh thở dài một hơi, “Nếu anh ta đồng ý quyên góp thì cũng cần phải có điều kiện. Anh ta yêu cầu Tu Nhàn phải đến núi Đại Hưng An một lần. Cứ mỗi lần, anh ta bỏ ra hai trăm vạn. Tu Nhàn không muốn đi, cũng không để cho tôi đi. Có đúng không, Tu Nhàn?”.
“Anh ta cho rằng chúng tôi là cái gì? Là chó Ngao Tây Tạng chắc?”, Tu Nhàn cười lạnh: “Chỉ bỏ ra một ít tiền như vậy mà muốn đuổi cổ chúng tôi? Nói cho anh ta biết, một nghìn vạn thì có lẽ chúng tôi còn suy nghĩ”.
“Hiện giờ khu vực Lan Lăng cũng căng thẳng như vậy sao?”, Hạ Lan Tịnh Đình hỏi.
“Đường Thuần nói trong điện thoại, tổng cộng trong vòng năm năm họ đã giảm bớt một phần ba rồi. Gần đây ở bên đó đang xây dựng hai khu du lịch, còn thành lập một xưởng khai thác đá vô cùng lớn nữa. Chất lượng nước của cả một khu vực bị xuống cấp, trước mắt trong số một nghìn hồ ly còn lại thì có đến một nửa là có ý định tu tiên.”
“Vậy thì tu thôi”, Hạ Lan Tịnh Đình thở dài, “Đó cũng là một đường thoát”.
“Nghe nói Triệu Tùng rất bực tức về việc này”, Khoan Vĩnh tiếp tục nói, “Gần đây anh không nghe radio à?”.
“Không nghe, có tin gì mới sao?”
“Triệu Tùng đã hạ lệnh, bắt đầu từ tháng này, không phê chuẩn cho bất cứ đơn nào muốn tu tiên.”
“Vậy sao? Xong rồi, tuần trước tôi còn phê cho hai mươi đơn.”
“Chỗ tôi còn có mười lăm đơn, đều là đi cửa sau, anh phê chuẩn giúp tôi nhé”, Khoan Vĩnh lấy từ trong túi vải ra một xấp giấy, rồi đưa cho anh một chiếc bút.
Hạ Lan Tịnh Đình lau tay, rồi hạ những chữ rồng bay phượng múa, “Anh nhận của người ta bao nhiêu tiền?”.
“Mỗi một đơn là hai mươi vạn.’
“Tôi có nên trích phần trăm không?”
“Chủ tế lúc nào cũng hào phóng đối với bệnh viện.”
“Khoan Vĩnh, anh không nên thu tiền”, Hạ Lan Tịnh Đình bình thản nói, “Trả lại tiền cho người ta đi”.
“Việc này…”
“Khoan Vĩnh”, giọng ai đó đã ang theo vẻ uy nghiêm.
“Được rồi.”
“Anh còn thiếu bao nhiêu, để tôi nghĩ cách giúp anh.”
“Thôi vậy, chúng tôi vẫn nên đến núi Đại Hưng An một chuyến thì hơn.”
“Đừng đi nữa, Triệu Tùng cũng đang muốn tìm các anh, đi đến đó sẽ không về kịp đâu.”
“Nghe nói, ông ta cũng đang tìm anh?”
“Chúng tôi gặp nhau một lần rồi.”
“Nói chuyện vui vẻ chứ?”
“Không”, ký xong, Hạ Lan Tịnh Đình lại được rảnh tay, bắt đầu từ từ tách từng cánh hoa, “Tôi cảnh cáo ông ta không được động một chút là lấy danh nghĩa thủ lĩnh ra để làm việc”.
“Các anh… bắt đầu làm rồi sao?”
“Ừm.”
“A Huề, ông ta rất nguy hiểm, anh vẫn nên tránh xa ông ta ra thì hơn”, Tu Nhàn đột nhiên nói.
“Là ông ta đến tìm tôi”, Hạ Lan Tịnh Đình khẽ cười, “Ngữ khí cũng rất kiên định. Tôi nhớ ngày trước ông ta cũng xem như rất khách sáo với tôi, có lẽ là lãnh đạo không muốn quan tâm mọi việc. Ông ta cảm thấy thiên hạ này nên là của ông ta”.
Dường như họ đang bàn luận về việc của tộc mình, Bì Bì cảm thấy mình không tiện nói xen vào, bèn ngồi ngẩn ngơ ở đó. Trước mặt mỗi người đều có một đĩa thức ăn và một cốc nước. Thế nhưng trước mặt Bì bì lại chẳng có gì, không có đĩa, không có bát đũa, thậm chí còn không có cả cốc nước và giấy ăn. Nhiệm vụ của cô thực sự đã trở thành “ngồi cùng” theo đúng nghĩa. Như thể mọi người đã bàn bạc xong, Quan Bì Bì cô không ăn gì, cho nên cũng không nói gì. Nghĩ như vậy, Bì Bì bỗng thấy buồn chán. Nhưng cô lại nhủ thầm trong lòng, một bàn lớn đầy thức ăn thế này, sao có thể không có thứ gì cho cô ăn được chứ? Đám đàn ông này chỉ quan tâm đến việc ăn uống của bản thân, chẳng ga lăng chút nào. Huống hồ Hạ Lan Tịnh Đình còn dặn dò cô bắt cứ món gì cũng không được ăn, như thế cô chỉ có thể làm “người ngồi cùng” thôi sao, thật là chẳng thú vị gì cả.
Nghĩ tới đây, cô liền không tin anh nữa, bèn lấy chiếc muôi lớn múc nửa muôi thịt băm từ một trong những chiếc đĩa trên bàn.
Hành động của cô không hề vội vàng, ba người đang trò chuyện vui vẻ lập tức buông đũa, ánh mắt sáng lên nhìn cô.
“À…”, hai tay Bì Bì mở ra, giải thích: “Món này trông có vẻ ngon, tôi muốn nếm thử một chút”, nói rồi cô đưa thức ăn vào miệng.
Hạ Lan Tịnh Đình vội giữ chặt tay cô, “Đây là thịt rắn, Bì Bì, cô sẽ không thích ăn đâu”.
“Ai nói vậy chứ? Bà tôi là người Quảng Đông, nên rất thích thịt rắn, thịt rắn rất thơm. Tôi luôn muốn có dịp được nếm thử.”
Cầm muôi lên lại muốn ăn, nhưng chiếc muôi đã bị Hạ Lan Tịnh Đình dứt khoát cướp lấy, “Vừa nãy tôi đã nói gì với cô, cô coi như gió thoảng bên tai à?”.
“Anh nói gì cơ? Tôi không nhớ, hơn nữa tôi cũng đói lắm.”
“Cô…”, Hạ Lan Tịnh Đình muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Khoan Vĩnh vội giảng hòa, “Cô Quan, cô muốn ăn gì? Tôi đi mua cho cô… Dù sao cô vẫn là bệnh nhân, ăn thịt rắn không thích hợp đâu”.
“Xin hỏi, đây thật sự là thịt rắn sao?”
Một câu hỏi rất bình thường, nhưng lại khiến mọi người đều ngẩn ra, một lát sau họ đưa mắt nhìn nhau, không biết phải trả lời thế nào.
Một hồi yên tĩnh.
Bầu không khí bắt đầu căng thẳng một cách kỳ lạ.
Tu Nhàn đứng dậy vỗ vai Hạ Lan Tịnh Đình, nói: “A Huề, bữa cơm này lần sau anh mời lại đi. Cô Quan, tối nay tôi và Khoan Vĩnh còn một ca phẫu thuật, chúng tôi xin phép về trước đây”.
Nghĩ một lát, Hạ Lan Tịnh Đình mỉm cười, “Cũng được. Vậy hôm khác chúng ta gặp lại. Cảm ơn hai người đã cứu Bì Bì”.
Đám người này làm sao vậy chứ? Sao lại nói đi là đi ngay thế? Bì Bì khó xử, khuôn mặt đỏ bừng, “Này, các anh cứ thế mà về sao? Tôi không có ý gì khác đâu, chỉ là thấy mọi người ăn ngon quá nên cũng muốn nếm thử thôi mà. Vì sao lại muốn về chứ? Nếu đã như vậy thì tôi không ăn thứ gì nữa, các anh ở lại đi mà”.
Khoan Vĩnh đã đi đến cửa, nghe thấy câu này, từ từ dừng bước, quay đầu, bảo: “Cô Quan, hôm đó ở viện tim cô đã ngừng đập tròn bốn phút, khiến A Huề sợ đến suýt chết đó”.
Tim ngừng đập bốn phút? Như vậy còn cứu sống được sao?
Bì Bì mê muội nhìn anh ta, “Bốn phút? Làm sao có thể…”.
“Nói theo góc độ y học, tim ngừng đập năm phút thì não sẽ ngừng hoạt động, không chết thì cũng sẽ thành người thực vật”, Tu Nhàn ở bên cạnh lạnh lùng thêm một câu.
Khoảnh khắc ấy, Bì Bì sửng sốt tới mức mặt trắng bệch, chẳng lẽ mình đã biến thành ma rồi? Cô sợ đến nỗi vội vàng nhìn xuống nền nhà, mình vẫn có bóng, rồi lại nhìn Hạ Lan Tịnh Đình, phát hiện anh cũng đang cúi đầu xuống nền nhà.
“Là… là ai đã cứu tôi?”, cô run giọng hỏi.
“Bác sĩ Tu”, Khoan Vĩnh nói.
“Ồ…”, Bì Bì vốn không ưa gì Tu Nhàn, giờ anh ta đã trở thành ân nhân cứu mạng của mình, tình hình hoàn toàn khác rồi, Bì Bì vội vàng nói, “Cảm ơn anh đã cứu tôi, bác sĩ Tu!”.
Tu Nhàn không khách khí “Ừm” một tiếng, “Từ nay về sau, cô phải ngoan ngoãn một chút, không được động một tý là cãi nhau với Hạ Lan”.
“Ờ… được.”
“Tính khí của Hạ Lan không được tốt, cô nên rộng lượng một chút. Nếu không anh ấy mà tức giận là sẽ không giúp cô mọc lại tóc nữa đâu”, Khoan Vĩnh cũng bồi thêm một câu.
“…”, Bì Bì nhìn hai người đàn ông trước mặt, không biết phải nói sao.
Đang chần chừ, Hạ Lan Tịnh Đình liền xoa đầu cô qua chiếc mũ mềm, rồi lại khẽ nhéo tai cô, sau đó quàng tay lên vai cô kéo tới gần mình, cười nói: “Các anh đừng liên kết lại để dọa cô ấy, không có tác dụng đâu. Cô ấy thích bướng bỉnh như vậy”.
Tu Nhàn lắc đầu, không biết phải làm sao, sau đó ném cho anh chiếc chìa khóa, “Trời tối rồi, tôi đi cùng Khoan Vĩnh, anh lái xe của tôi về đi”.
Chương 30
Tộc ăn thi thể
Chiếc xe từ một con ngõ rẽ ra đường cao tốc, rồi bắt đầu tăng tốc độ.
Mặc dù Hạ Lan Tịnh Đình vẫn thường lái xe với tốc độ cao, nhưng lần này Bì Bì lại cảm thấy anh lái nhanh vì đang tức giận chuyện gì đó. Cô rất căng thẳng ngồi cạnh anh, nhìn những cột đèn bên đường không ngừng bị bỏ lại phía sau, ánh sáng như những giọt mưa đập vào cửa kính.
Con đường cao tốc này mới được hình thành, trong quá trình thi công, Tòa soạn còn cử nhà báo đến đây phỏng vấn. Bì Bì mơ hồ cảm thấy đoạn đường này rất quen, dường như ngày trước mình đã từng đi qua đây, đặc biệt là con sông bên đường và hàng liễu rủ bên bờ sông, cả những ống khói trên các nhà xưởng phía đối diện nữa.
Không biết là hương thơm đặc trưng trên cơ thể Tu Nhàn hay là mùi nước hoa mà trong xe thơm ngào ngạt. Thực ra chỉ ngửi riêng mùi nước hoa thì cũng không tệ, thoang thoảng mùi hương cây tùng, nhưng không hiểu sao Bì Bì ngửi vào lại thấy đầu choáng váng. Cô lén nhìn Hạ Lan Tịnh Đình, phát hiện ra anh rất chăm chú lái xe, không nói một lời nào.
Có thể bản thân đã đắc tội gì với anh chăng? Bì Bì thầm nghĩ trong lòng. Không cần biết đến lời dặn dò của Chủ tế, cô cứ khăng khăng đòi ăn những món bày trên bàn, sao Chủ tế có thể không giận được? Thế nhưng có lẽ Chủ tế không biết Bì Bì có chứng tụt huyết áp, hễ đói là cô quên hết mọi thứ, chỉ cần ăn là được. Bản tính con người là phải biết thưởng thức cái đẹp thứ ngon, Bì Bì cảm thấy “sự bất lịch sự” ban nãy của mình có thể tha thứ được.
Thế nhưng phải đến tận mười lăm phút, Chủ tế không buồn để ý đến cô, đó là chuyện trước đây chưa từng có bao giờ.
Vào khoảnh khắc ấy, Bì Bì đột nhiên mở lời, “Thực ra tôi đã từng đến nơi này”
Hạ Lan Tịnh Đình khẽ nghiêng đầu, điệu bộ như đang lắng nghe.
“Nhà của Tân Tiểu Cúc ở gần đây.”
Hiển nhiên đây không phải là đáp án anh dự đoán, anh lại quay đi, tiếp tục lái xe.
Một lúc sau, thấy Bì Bì không nói gì nữa, anh mới hỏi, “Tân Tiểu Cúc là ai?”.
“Là bạn thời cấp ba, cũng là bạn thân của tôi”, Bì Bì chỉ về phía nghĩa địa bên sông, “Tiểu Cúc thường nói cả đời này cô ấy gặp xui xẻo là bởi vì phong thủy nơi cô ấy ở không tốt. Đằng sau là địa điểm hỏa táng, bên trái là mộ liệt sĩ, bên cạnh là cửa hàng bán vòng hoa. Đối diện con sông này chính là mộ liệt sĩ. Nhưng mộ liệt sĩ sau Gải phóng mới có, ngày trước ở đây là một bãi tha ma, nơi chôn cất phạm nhân tử hình.
Ánh mắt Hạ Lan Tịnh Đình bất chợt lóe lên, rồi lại “Ừm” một tiếng.
“Bữa cơm vừa nãy, sao anh không cho tôi ăn?”, Bì Bì hỏi.
“Chẳng phải đã nói rồi sao? Cô không thể ăn thịt rắn.”
“Đừng nói dối tôi nữa, đó chắc chắn không phải là thịt rắn. Có khi nào lại là thịt người không?”, Bì Bì cảm thấy câu nói này rất thú vị, cười gượng mấy cái, trong lòng lại buồn bực, không sao cười nổi.
Giọng nói của Hạ Lan Tịnh Đình truyền đến như gần như xa, “Tộc hồ ly của chúng tôi có rất nhiều bộ lạc, mỗi một bộ lạc lại có một thói quen ăn uống của riêng mình”.
Bì Bì gật đầu, “Ví dụ như buổi party tối hôm trước, rất nhiều người đều ăn thịt gà”.
“Đây là đại đa số. Họ vô cùng ôn hòa, chăm chỉ tu luyện, không tranh đoạt gì với thế giới, có chút giống với những chú ong thợ trong tổ vậy.”
“Ý anh muốn nói là họ phụ trách việc thu thập nguyên khí để cung cấp cho một vài người sao? Xã hội giai cấp đều như vậy cả.”
“Không phải”, Hạ Lan Tịnh Đình quay đầu nhìn cô, rất kinh ngạc trước sự mẫn cảm của cô về giai cấp, “Ý tôi là họ không có năng lực sinh sản. Họ có thể tìm kiếm niềm hoan lạc, nhưng họ không thể sinh sản được”.
“Nữ giới cũng không thể sao?”
“Nam nữ đều không thể.”
“Vậy…” Là như vậy à. Bì Bì bắt đầu thấy hồi hộp trong lòng, “Hạ Lan, anh cũng là ong thợ ư?”.
Khóe miệng anh thoáng nụ cười, “Cô hy vọng tôi là ong thợ hay không?”.
“Ừm…”, Bì Bì cứ ấp a ấp úng hồi lâu vẫn không trả lời được câu hỏi, đành nhìn ra ngoài cửa sổ cười ngốc nghếch.
“Đối với chúng tôi, tình yêu hoàn toàn không phải là việc duy trì nòi giống. Cho dù có hay không có khả năng sinh con, một người đều có thể có tình yêu.”
Điều này ai mà không hiểu chứ. Bì Bì buồn bực nói, “Nói như vậy, anh chính là ong thợ?”.
Hạ Lan Tịnh Đình từ chối đưa ra đáp án, “Tu Nhàn và Khoan Vĩnh không phải. Trong tộc hồ ly, họ thuộc nhóm ăn thịt mạnh nhất, nhưng họ không ăn thức ăn sống. Để cho dễ hiểu, tôi tạm thời gọi họ là tộc ăn thị thể”.
“Cũng có nghĩa là họ ăn thi thể của động vật”, Bì Bì cảm thấy điều này không khó giải thích, “Con người chúng tôi cũng ăn mà. Chẳng phải ngày nào cửa hàng KFC cũng bán gà rán đó sao? Điều này chẳng có gì là lạ cả”.
Ngập ngừng một hồi, Hạ Lan Tịnh Đình nói, “Cô hiểu được thì tốt”.
“Cho nên tố chất cơ thể họ không giống đại đa số các hồ tiên, họ có khả năng sinh sản rất mạnh?”
“Chúng tôi gọi là BWO”, Hạ Lan Tịnh Đình nhìn về chiếc cột đèn giao thông phía xa, giọng nói như có lại như không, “Họ chỉ có một cơ thể và một bộ phận sinh dục, họ không có nội tạng”.
Bì Bì kinh ngạc nhìn anh, cho rằng anh đang lấy một ví dụ minh họa, vấn đề này càng nói càng thấy trừu tượng.
“Lẽ nào họ không có cả tim, phổi và dạ dày ư? Vậy họ hít thở như thế nào, tiêu hóa như thế nào?”
“Bì Bì, chào mừng cô đến với thế giới của hồ ly”, anh điềm tĩnh điều chỉnh vô lăng, “Nếu như cô tưởng tượng cơ thẻ chúng tôi như một thứ gì đó có tổ chức, có hệ thống thì cô đang nghĩ sai hướng rồi đó”.
“Nhưng, môt cơ thể hư vô làm sao có thể sinh sôi nảy nở mạnh mẽ chứ?”
Hạ Lan Tịnh Đình đột nhiên bật cười.
“Anh cười cái gì?”
“Cô không hiểu về hư vô”, anh nói, “Sinh sản vốn là một quá trình đi từ không đến có. Chính vì không có thứ gì nên mới có thể có rất nhiều”.
“Nếu như không có thứ gì, cơ thể đó làm sao có thể đảm bảo được những thứ nó sinh ra sẽ chắc chắn giống hệt bản gốc chứ?”
“Không đảm bảo. Có lúc họ sẽ sinh ra một đời sau giống họ y như đúc, nhưng cũng có lúc họ lại sinh ra một đời sau hoàn toàn mới, không giống chút gì so với bản gốc. Thế nhưng, vì bị lạm dụng và hoàn cảnh môi trường ngày càng xấu đi, nên trường hợp thứ hai cũng ngày càng ít. Trên thực tế, khi mọi người phát hiện hồ ly thuần chủng không thể sinh ra những đời sau hoàn toàn mới, một số người rất lo lắng, cho rằng đây chính là minh chứng cho sự suy vong của hồ ly. Tôi chính là một trong số những người đó. Một số người khác lại cho rằng điều quan trọng nhất trong sinh tồn chính là sinh sản. Nói cách khác, thế giới này cần có số lượng hồ ly vừa đủ, mà không phải là hồ tiên. Bởi vì sinh sản là điều cấm kỵ trong tu luyện, trừ khi đó là hồ ly thuần chủng. Một trăm nghìn năm gần đây, tộc hồ ly chúng tôi luôn coi trường sinh và tu luyện thành người là ước mơ lớn nhất của mình. Chúng tôi mơ ước được biến thành người. Bây giờ ước mơ ấy đã sụp đổ. Thế là có người cho rằng chúng tôi nên từ bỏ việc tu hành, từ bỏ việc bắt chước con người. Tuổi thọ của một hồ ly là mười hai tuổi, sống đến tuổi mười hai, nó nên chết đi theo quy luật của tự nhiên. Mục tiêu đầu tiên trong cuộc sống của chúng tôi nên là sinh sản và mở rộng không gian sinh tồn.”
Bì Bì bỗng nhớ đến cuộc chuyện trò trong bữa ăn ban nãy, “Cho nên có người bắt đầu hạ lệnh không được phê chuẩn thêm bất cứ lá đơn xin tu tiên nào nữa?”.
“Đúng thế.”
“Triệu Tùng là ai?”, Bì Bì đột nhiên hỏi.
“Hắn ta là đệ tử của Hạ Lan Sương. Trong tộc hồ ly có tổng cộng hai Chủ tế, Tả chủ tế và Hữu chủ tế. Hắn ta là Tả chủ tế.”
“Anh là Hữu chủ tế?”
Hạ Lan Tịnh Đình gật đầu.
Chính trị trong tộc hồ ly xem ra cũng rất phức tạp. Thế nhưng Bì Bì chỉ quan tâm đến một vấn đề:
“Vậy rốt cuộc anh có phải là ong thợ không?”
“Chúng tôi không thể có con với con người.”
“Lẽ ra anh phải là nửa hồ ly nửa người chứ?”
“Cho nên tôi mới là một kẻ mù.”
“Vậy thì… ừm… trên cơ thể anh, phần người nhiều hơn hay phần hồ ly nhiều hơn?”
“Điều này rất quan trọng với cô sao?”
“Chẳng qua tôi chỉ muốn hiểu anh hơn thôi.”
“Trừ việc tôi có ngoại hình giống con người ra, mà điểm này cũng giống với tất cả các hồ tiên khác, tôi không có bất cứ điểm nào của con người cả. Tôi là một hồ ly đích thực.”
“Anh muốn nói… muốn nói… loại hồ ly lông dài chiếu trong chương trình Thế giới đọng vật ư?”
“Ừm.”
Những điều này thực sự cần phải nghiền ngẫm kỹ, Bì Bì bèn im lặng.
Một lúc sau, thấy cô mãi không lên tiếng, Hạ Lan Tịnh Đình liền xoa đầu cô, “Sao thế, cô bạn Bì Bì, cô sợ rồi à?”.
“Điều này thì có gì đáng sợ chứ. Khổng Tử đã nói, anh em bốn bể một nhà”, Bì Bì rất hào sảng, rất nam tính vỗ vai Hạ Lan Tịnh Đình, “Tôi chẳng sợ chút nào hết, ít nhất anh chưa bao giờ làm tôi sợ”.
Lời vừa dứt, chiếc xe đột nhiên chấn động, đột nhiên tăng tốc, rồi nhanh chóng đổi hướng chạy.
Bì Bì rướn cổ nhìn ra bên ngoài, phát hiện phía sau có một chiếc jeep đang theo sát hai người, không có ý định giảm tốc độ, nếu Hạ Lan Tịnh Đình không nhanh chóng tránh được thì đã bị đâm trúng rồi. Vào đúng thời khắc anh chuyển hướng, chiếc xe kia lao nhanh như viên đạn được bắn ra, rồi lập tức biến thành một chấm nhỏ.
“Trời ơi!”, Bì Bì sợ hãi toàn thân toát mồ hôi lạnh, “Anh tài xế này làm sao thế nhỉ, có phải anh ta say rượu không?”.
“Rất có thể là như thế”, sau khi tránh được chiếc xe, Hạ Lan Tịnh Đình lại tăng tốc độ đuổi theo nó, “Tôi đã đi với tốc độ một trăm tám mươi kilomet trên giờ rồi, anh ta còn lái xe nhanh hơn tôi”.
Hai người dần dần đuổi kịp chiếc xe kia. Hạ Lan Tịnh Đình thận trọng giữ một khoảng cách nhất định với anh ta. Người lái xe đó quả nhiên là uống rượu say, không những không ngừng đổi làn đường, mà còn làm đổ mấy thùng nước liền, rồi trong tích tắc còn đâm vào lan can bao quanh bên đường, tóe ra những đốm lửa nhỏ.
“Có vẻ sắp xảy ra chuyện rồi”, hình ảnh này thật giống với những cảnh quay rượt đuổi trong các bộ phim hành động, trái tim Bì Bì không ngừng đập thình thịch. Chưa đầy hai giây, tiếng phanh xe gấp gáp vang lên, chiếc xe phía xa quả nhiên mất kiểm soát, cả xe lộn nhào mấy vòng trong không trung, vượt qua hàng lan can rồi mất hút khỏi tầm mắt hai người.
“Hỏng rồi, chắc chắn xảy ra tai nạn chết người rồi!”
Phản ứng đầu tiên của Bì Bì chính là cầm điện thoại lên và ấn 110. Gọi mấy lần nhưng đầu bên kia vẫn báo máy bận, cô bèn vội vã nói với Hạ Lan Tịnh Đình, “Mau dừng xe, chúng ta tới xem còn cứu được anh ta không?”.
Chiếc xe nhanh chóng dừng ở nơi xảy ra tai nạn.
Bốn bề tĩnh lặng, không có chiếc xe nào đi qua. Hạ Lan Tịnh Đình tắt đèn xe, nói: “Cô tiếp tục gọi cho cảnh sát đi, tôi xuống xem thế nào”.
Dưới hàng lan can là một sườn dốc nối với một rãnh cỏ sâu. Bì Bì bước xuống xe, nhìn xuống rãnh cỏ, nhưng bên dưới chỉ một màu đen kịt, không thấy bất cứ thứ gì.
Bì Bì dịch sang trái mấy bước, đột nhiên giẫm phải thứ gì đó mềm mềm. Định thần nhìn kỹ, thứ đó không thành hình dạng, mà là một đống máu thịt lẫn lộn, Bì Bì chỉ thấy sởn tóc gáy, kêu lên một tiếng rồi không buồn để ý đến bất cứ điều gì, ôm chặt lấy cổ Hạ Lan Tịnh Đình, đồng thời chỉ xuống dưới đất, mãi vẫn không nói nên lời.
“Hạ Lan, cái… cái đó là gì?”
Hạ Lan Tịnh Đình nhìn xuống, không nói lời nào, rồi bế cô về lại xe, sau đó đóng cửa xe lại, nói: “Say rượu lái xe, còn đi với tốc độ này, là con người chắc chắn không thể cứu được. Để tôi đi xem xem, cô ngồi ở đây đợi nhé”.
“Vậy anh đi nhanh về nhanh được không?”, Bì Bì bỗng thấy bốn bề âm u, giọng nói cũng trở nên run rẩy.
Cô ngồi trong xe điên cuồng bấm điện thoại, mấy phút trôi qua, cuối cùng cũng có người bắt máy, cô bèn ấp a ấp úng kể lại sự việc vừa xảy ra. Nhưng cô không nói rõ được địa điểm, chỉ biết đây là đường cao tốc số 207, đi về phía Tây thành phố, ở gần nghĩa trang liệt sĩ Vĩnh Hòa Khu. Nhân viên nhận điện thoại nói sẽ lập tức điều xe cứu hộ đến đó, rồi ngắt máy.
Thực ra địa điểm xảy ra tai nạn rất dễ tìm. Trên đường là một đống hỗn độn, mảnh kính vỡ rơi đầy mặt đất, vành bánh xe và thanh bảo vệ đầu xe rơi ra méo mó, trên đường còn có mấy vệt phanh xe đen kịt.
Một lúc lâu sau, Bì Bì mới nhìn thấy Hạ Lan Tịnh Đình bước lên từ sườn dốc sâu. Anh quay lại xe, không nói một lời.
“Tìm thấy anh ta chưa?”
“Tìm thấy rồi”, anh bắt đầu khởi động xe.
Bì Bì vội vàng giữ tay anh, “Đừng đi vội, tôi đã gọi điện thoại cho cảnh sát rồi, nhân viên nhận điện thoại nói, chúng ta hãy ở lại đây, họ cần lấy lời khai”.
“Anh ta chết rồi… Anh ta không thắt dây an toàn, nên cả người bị bắn ra ngoài”, Hạ Lan Tịnh Đình gạt tay cô ra, “Cô cũng nhìn thấy rồi đó, người anh ta đã chia năm xẻ bảy, đầu một nơi, người một nẻo, vô cùng bê bối”.
“Vậy chúng ta cũng nên ở lại đây để hợp tác với cảnh sát, giúp họ điều tra”, Bì Bì thật thà nói.
“Bì Bì”, Hạ Lan Tịnh Đình lạnh lùng nói, “Tôi không thích tiếp xúc với cảnh sát”.
“Nhưng…”
Cô cảm thấy thái độ của Hạ Lan Tịnh Đình rất kỳ lạ, không khỏi kinh ngạc nhìn chằm chằm vào gương mặt anh. Trong xe không sáng lắm, ánh đèn bên đường xuyên qua lớp kính xe phủ lên khuôn mặt anh.
Trái tim Bì Bì đột nhiên chùng xuống, như thể rơi xuống địa ngục vậy. Chỉ trong nháy mắt, khí trong phổi cô như bị rút cạn, không sao thở nổi.
Khóe miệng Hạ Lan Tịnh Đình vẫn còn vết máu nhàn nhạt.
“Này”, cô nói, “Ở đây anh dính chút máu, để tôi lau giúp anh”.
“Vậy sao?”, Hạ Lan Tịnh Đình nhìn vào gương xe, rồi rút bừa tờ khăn giấy, lau vết máu bên khóe miệng.
Sau đó anh quay người lại, hỏi: “Bây giờ sạch rồi chứ?”.
“Sạch… sạch rồi”, mắt Bì Bì mở to, không chớp, giọng ấp úng.
“Thắt dây an toàn vào, chúng ta về nhà thôi”, Hạ Lan Tịnh Đình nói.
Toàn thân cô toát mồ hôi lạnh, ngồi im ở đó, không dám cử động.
“Bì Bì, thắt dây an toàn…”
“Hạ Lan…”, cô đột nhiên ngắt lời anh, “Vừa rồi anh xuống dưới đó làm gì vậy?”.
Dường như cảm nhận được cô sẽ hỏi như thế, anh liếc nhìn cô, nói: “Không làm gì cả”.
“Không phải anh đã… ăn thịt anh tài xế đó rồi chứ?”, cô căng thẳng hỏi, trong lòng hoảng sợ, toàn thân run lên cầm cập.
Anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt có chút khác thường, anh định nói gì đó, nhưng qua một lúc lại ngậm miệng, không nói lời nào.
Đôi mắt tròn của Bì Bì hung hăng nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh.
Một lúc sau anh mới nói: “Tôi chỉ ăn bộ phận mà tôi thích ăn”.
Ngữ khí vô cùng điềm tĩnh, thậm chí còn mang chút lạnh lùng, anh nhíu mày, khẽ mím môi, để lộ thái độ bỡn cợt.
Anh đánh giá khuôn mặt cô, quan sát phản ứng của cô, cân nhắc từng cử chỉ của cô. Bì Bì chỉ cảm thấy da đầu như căng ra, cả người tựa hồ bị đóng băng trước ánh mắt thần bí của anh, “Anh đã… đã ăn… lá gan của anh ta sao?”.
“Mùi vị không phải là ngon, mùi rượu quá nồng”, anh nhắm mắt nhắc lại, lắc đầu vẻ đăm chiêu, bờ môi khẽ động, như thể đang nhớ lại điều gì đó.
Sau đó, đột nhiên anh cười quỷ dị, ánh trăng chiếu lên hàm răng trắng sáng của anh.
Bì Bì đẩy cửa xe, ba chân bốn cẳng chạy trốn. Men theo lan can, cô chạy thục mạng về phía trước giống như đang chạy nước rút trong cuộc thi chạy một trăm mét. Chạy chưa đầy năm phút, co liền va vào lòng một ai đó.
“Đừng chạm vào tôi!”, Bì Bì kêu lên một tiếng, rồi đột nhiên ôm bụng dưới.
Khuôn mặt cô trắng bệch, dạ dày rất đau, bèn bám vào lan can bên đường, nôn xuống rãnh cỏ bên ngoài.
Cô không ngừng nôn, cho đến khi nôn hết tất cả những thứ có trong dạ dày ra, cô mới sức cùng lực kiệt quay người lại, vừa thở hổn hển vừa phẫn nộ nhìn anh.
Hai người chỉ cách nhau một thước, ánh mắt hằm hằm nhìn nhau.
Một lúc sau, Hạ Lan Tịnh Đình quay đi hướng khác, bình tĩnh nói, “Cô nôn xong chưa?”.
Giọng anh vô cùng nhẹ nhàng, như mang theo cả sự quan tâm thân thiết.
Không biết do giận dữ hay bởi sợ hãi, Bì Bì không nói nên lời, chỉ nghe thấy tiếng răng mình va vào nhau lạch cạch.
“Lên xe đi, chung ta cần phải rời khỏi đây ngay lập tức.”
Anh đưa tay kéo vai, đỡ cô dậy, nhưng cô vội vàng hất tay anh ra, lạnh lùng nhìn anh, dáng vẻ kháng cự.
Anh vốn là người kiêu ngạo, nhưng giờ phút này lại đột nhiên bật cười: “Giận rồi à?”.
“Anh luôn trêu đùa tôi, phải không? Hạ Lan Tịnh Đình, có phải anh cũng đang đợi lá gan của tôi không? Thực ra anh không cần phải đợi, nhân lúc đêm tối, lại không có người như thế này, anh cứ việc lấy đi!”, cô không ngừng thở hổn hển, trước mắt như ngàn sao lấp lánh, quát lên với anh.
Cô đang khóc than trong lòng, cảm thấy bản thân mình lại bị lừa. Cảnh tượng đêm tuyết một năm trước chợt hiện lên trước mắt cô. Gia Lân vốn luôn dịu dàng và lương thiện bỗng nhiên trở nên lạnh lùng vô tình. Còn bây giờ, một Hạ Lan Tịnh Đình vốn nhã nhặn, thanh cao lại là một dã thú với thói quen ăn tươi nuốt sống! Vì sao tất cả mọi người, tất cả mọi chuyện đều có mặt đáng ghét như vậy? Vì sao lần nào cũng là cô phát hiện ra chân tướng?
“Tôi không muốn làm cô sợ, Bì Bì”, Hạ Lan Tịnh Đình nói, chẳng thể hiện chút biểu cảm gì, “Chỉ là gần đây tôi tiêu hao nguyên khí quá, nên cần phải bổ sung nguyên khí thôi”.
Vừa dứt lời, anh đột nhiên xoa đầu cô, rồi lại nâng cằm cô lên, bình tĩnh nói. “Thực ra lúc nào tôi cũng rất kén ăn”.
Cô hất tay anh ra, quát lớn, “Anh có biết sự tôn trọng lớn nhất đối với người chết chính là tôn trọng thi thể của họ không? Con người khác với động vật là ở chỗ phải nhập quan rồi an táng. Có bao giờ anh nghĩ đến chuyện nếu người thân của anh ta nhìn thấy cảnh này, họ sẽ đau lòng đến mức nào không?”.
“Cô đi quá xa rồi đó”, anh cười lạnh, “Người thân của anh ta thì liên quan gì đến tôi chứ? Tôi cũng không lái xe sau khi uống say”.
“Lẽ nào anh không biết ăn thịt người là một việc vô cùng dơ bẩn?”
“Không biết”, anh tiếp tục cười lạnh, đôi đồng tử tối sầm lại trong chốc lát, “Tôi quen rồi… Ai bảo tôi không phải là người chứ”.
Anh nói không sai! Sai chính là ở chỗ cô không chịu tin, không tin anh là thú, không tin anh coi nhẹ tính mạng con người đến như vậy. Nhắm mắt lại, cô không dám tưởng tượng ra cảnh Hạ Lan Tịnh Đình ăn thịt người thì sẽ thế nào. Trong đầu cô chỉ không ngừng hiện lên hình ảnh trong bộ phim Họa bì. Con yêu quái đội lốt người uống từng ngụm máu lớn, hàm răng nhấp nhô như những chiếc răng cưa…
“Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”, cô giận dữ gào lên.
Bóng người đổ dài trên đất, u ám như muốn nuốt chửng cô. Giọng anh vẫn mang giọng điệu chế nhạo, “Nói vậy là, cuối cùng cô cũng đã hiểu được bản chất của tôi rồi, cô sợ ư?”.
Ánh mắt u tối quét tới mang theo cả sát khí, Bì Bì chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, đôi chân cũng theo đó mà run rẩy, nhưng cô vẫn hào hùng ngẩng cao đầu.
“Không chỉ là hoảng sợ đâu, ngài Chủ tế, tôi còn cảm thấy chán ghét, căm hận! Tôi cảm thấy ghê tởm thay cho người chết!”
“Thật sự là như thế sao?”, ánh mắt của Hạ Lan Tịnh Đình còn lạnh lẽo hơn cả ánh trăng, “Thế giới lớn như vậy, sinh vật nhiều như thế, cô cho rằng chỉ có con người các cô chết đi mới có sự tôn nghiêm, mới xứng được làm tang lễ hay sao?”.
Anh quay đầu bước đi. Chỉ trong mấy giây, cả người và xe đều chìm trong màn đêm u tối.
Bì Bì ngồi một mình dưới cột đèn đường. Đêm đã về khuya, ánh sao mờ dần, hơi lạnh phảng phất không trung.
Cô ôm cánh tay khóc một trận, ngẩng đầu lên, bỗng thấy trước mắt mờ mịt. Cô chỉ biết mình đang ở đoạn đường cao tốc số 207, còn cách nhà một nửa chặng đường nữa, bèn lấy điện thoại ra gọi taxi, điện thoại kêu một tiếng rồi sập nguồn. Hết pin rồi! Đúng là đồ rẻ thường không tốt, cái điện thoại này của cô ngày nào cũng phải sạc pin. Có lần hận không thể sạc hai lần trong một ngày. Nếu đi bộ về nhà thì cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ, nếu ở đây bắt xe thì lại sợ gặp phải lưu manh. Suy đi nghĩ lại, Bì Bì quyết định cứ đợi ở đây thì tốt hơn. Cô đã gọi điện báo cho cảnh sát, nên cô tin chắc không lâu nữa xe của họ sẽ tới.
Đang nghĩ như vậy, một chiếc xe con màu nâu phía xa đột nhiên giảm tốc độ, vượt qua hai làn đường rồi dừng trước mặt cô.
Cửa xe mở ra, bước xuống lại là hai người cô đã quen.
Tu Nhàn và Khoan Vĩnh.
“Bì Bì, sao cô lại ở đây?”, Khoan Vĩnh ngạc nhiên hỏi, “Hạ Lan đâu?”.
“Anh ấy… anh ấy đi rồi.”
Tộc ăn thịt thi thể đã đến rồi, Bì Bì bất giác lùi về sau mấy bước, cả người cứng đờ, chạm vào lan can.
“Không thể nào, anh ấy có lẽ đang ở gần đây”, Tu Nhàn điềm đạm nói.
“Là Hạ Lan gọi điện bảo các anh tới đây ư?”, giả vờ bình tĩnh, Bì Bì hỏi.
“Không phải”, Tu Nhàn nhìn cô, chầm chậm nói, “Nghe nói ở đây xảy ra tai nạn, chúng tôi tiện đường đến xem xem”.
“Người đã chết rồi.”
“Amen!”, vẻ mặt Khoan Vĩnh nghiêm túc, “Cô Quan, cô hãy ngồi đây đợi một chút, tôi và bác sĩ Tu xuống kiểm tra, sau đó sẽ đưa cô về nhà, được không?”.
Vừa nói, anh ta vừa thành thạo đi đôi găng tay cao su chuyên dụng trong ngành y.
Lúc này Bì Bì mới phát hiện, không biết tự lúc nào Tu Nhàn đã lấy một chiếc hộp hợp kim nhôm rất nặng từ trên xe xuống, có lẽ bên trong đựng dụng cụ y tế. Anh ta đi đến gần lan can, lại đột nhiên dừng bước, hỏi, “Khoan Vĩnh, cậu đã mang theo bình ắc-quy chưa?”.
“Tôi quên được sao?”
“Đợi đã!”, Bì Bì đột nhiên gào lên một tiếng, “Người nhà anh ta vẫn chưa kịp đến vĩnh biệt anh ta, xin các anh tha cho anh ta, được không?”.
Hai người giật mình, sau đó quay sang nhìn nhau.
Tu Nhàn bình tĩnh giải thích, “Tôi dám khẳng định, người nhà của anh ta tuyệt đối không muốn biết tình cảnh cuối cùng của anh ta như thế này đâu. Để chúng tôi đến thu dọn giúp anh ta thì tốt hơn”.
“Xin hãy yên tâm”, đột nhiên anh ta vỗ vai cô, ngữ điệu thân thiết như một vị cha sứ, “Tôi đảm bảo chúng tôi sẽ hoàn thành việc này với một tấm lòng tôn trọng”.
Dứt lời, họ bước qua lan can, rồi biến mất dưới rãnh cỏ sâu, trong bụi cỏ lập tức truyền đến những tiếng sột soạt.
Bì Bì bỗng không rét mà run, rồi lại không nén nổi lòng hiếu kỳ, nhìn xuốn dưới.
Hiển nhiên làm những việc này đã rất thành thạo, bên dưới chỉ một màu đen kịt nhưng hai người họ cũng chẳng cần dùng đến đèn pin. Cô cho rằng mình sẽ nghe thấy những tiếng nhai, tiếng cắn xé, rồi tiếng nuốt, hoặc là tiếng động của máy móc dụng cụ, nhưng ngoài tiếng kêu râm ran của đám côn trùng trốn trong lùm cỏ cùng tiếng còi xe vang lên từ phía xa, cô không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa. Màn đêm vẫn vô cùng tĩnh mịch, như thể hợp sức cùng họ che giấu đi những tội ác này vậy.
Đúng lúc đó, tiếng thiết bị điện vang lên trong bụi cỏ. Vốn lớn lên ở công xưởng, Bì Bì đã quá quen thuộc với tiếng động này. Đây là máy khoan điện cỡ nhỏ, mã lực khôn lớn lắm, tiếng kêu cũng không đến nỗi inh tai. Nhưng Bì Bì cảm giác dường như nó đang trực tiếp khoan vào đầu cô vậy.
Trong cơn hoảng hốt, cô bèn co cẳng chạy, bỗng phát hiện cách đó không xa có một chiếc taxi đang đi về phía mình. Cô liền chạy về hướng chiếc xe đó, vừa chạy vừa ra hiệu muốn bắt xe.
Chiếc xe dừng lại phía trước. Trên nóc xe nổi bật mấy chữ “Taxi Cát Vận” cùng một dãy số điện thoại. Đây là hãng taxi lớn nhất thành phố này, tất cả các tài xế đều phải làm hồ sơ lý lịch, đều có thể tra ra thông tin. Bì Bì thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Một khuôn mặt to bè ngó ra từ cửa xe, là một chàng thanh niên, mắt hình tam giác, mũi sư tử, tóc húi cua. Anh ta ngậm điếu thuốc trong miệng, nhướng khóe môi cười nói: “Cô gái, muộn thế này rồi còn muốn bắt xe ư? Cô muốn đi đâu thế?”.
Nói đến hai từ “Cô gái”, ngữ điệu của anh ta hơi cao, ánh mắt có chút gì đó không đứng đắn.
Nhưng Bì Bì không hề giận dữ, bởi vì anh ta đang nói tiếng địa phương, thậm chí cô còn nhận ra là tiếng của vùng nào.
“Phiền anh cho tôi tới đường Thanh Niên”, không cần biết anh ta có đồng ý không, Bì Bì đã mở cửa xe rồi nhanh chóng ngồi vào ghế trước, nói: “Mau đi thôi, ở đây không an toàn!”.
Tài xế liếc nhìn cô, rồi đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao đi như bay.
Tiếng gió vù vù bên ngoài cửa xe, Bì Bì thở ra một hơi dài.
“Nửa đêm nửa hôm còn ở nơi hoang vu thế này, cô gái, sao chỉ có mình cô thế?”, tài xế hỏi.
“Xe của bạn tôi bị hỏng, nên đi tìm người sửa, nói sẽ quay lại đón tôi nhưng đợi mãi vẫn chẳng thấy quay lại”, cô tùy tiện tìm một lý do.
Tài xế cười ha ha, lắc đầu, không tin lời cô nói nhưng cũng không tiếp tục dò hỏi nữa, bèn đổi chủ đề khác, “Thời tiết hôm nay…”.
Chưa nói hết câu, đột nhiên hai tay anh ta nắm chặt vô lăng, chân đạp mạnh chân phanh. Cả chiếc xe bị một lực vô cùng lớn tác động, quay một vòng chín mươi độ nằm ngang giữa đường. Khoảnh khắc ấy, Bì Bì chỉ thấy cả cơ thể như muốn văng ra ngoài, nhưng lại được dây an toàn giữ chặt. Phản ứng đầu tiên của cô chính là đưa hai tay ôm đầu, khom lưng co gối, bảo vệ phần xương sọ quý giá của mình.
Một lúc lâu sau hai người mới dần dần lấy lại được tinh thần từ cơn kinh hoàng. Tài xế “phụt” một tiếng nhổ đầu thuốc lá ra, Bì Bì lại cẩn thận ngồi thẳng người dậy, nhìn ra ngoài cửa xe.
Ánh đèn đêm mờ ảo, lờ mờ có một bóng hình đứng chặn trên đầu xe, không chút cử động.
Trời ạ, Bì Bì thầm nghĩ, sao cô không nghĩ ra ai đang đứng ở đó chứ, đây là đường cao tốc đó! May mà tài xế phản ứng nhanh, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng rồi.
Tài xế đạp bật cửa xe, thò nửa người ra quát người kia, “Mẹ kiếp! Nhóc con trúng tà gì vậy? Muốn chết cũng không biết đường tìm nơi tốt mà chết! Chân ông đây chỉ cần chậm một bước thôi thì cả người nhóc đã nát bét rồi! Ông đây muốn hỏi thăm tám đời tổ tông nhà…”.
Anh ta cứ chửi đến nỗi nước miếng bắn tứ tung. Đúng lúc đó trên đường có chiếc xe tải ngang qua, đèn rọi lên khuôn mặt người đứng bên ngoài. Bì Bì và anh chàng tài xế đồng thời nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn nhưng trắng bệch, thân hình cao gầy in bóng thành một đường xiên bởi ánh đèn chiếu qua. Dường như anh đã đứng đó tự ngàn đời, chiếc áo gió màu đen phất phơ trong đêm, ánh mắt nhìn thẳng như hai mũi tên vô cùng lạnh lùng.
Bì Bì như ngừng thở, cả người cứng đờ. Cô cảm nhận được khuôn mặt mình đang bị ánh mắt kia trói chặt, trong đầu chỉ còn một mảng trống rỗng.
Hạ Lan Tịnh Đình.
Anh chàng tài xế càng chửi càng hăng nhưng cũng không dám ra ngoài. Hạ Lan Tịnh Đình đột nhiên tiến lên mấy bước, cánh tay thon dài đưa về phía trước, kéo anh ta ra ngoài từ cửa sổ xe, rồi lôi tới bên đường, sau đó soạt một tiếng, xé rách áo của anh ta.
Những ngón tay lạnh lẽo lần sờ phần bụng của anh ta như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
Thời khắc này, bất cứ người nào cũng đều không khỏi hồn bay phách lạc. Đôi chân của người tài xế đã mềm nhũn từ lâu, cả người bị nhấc bổng trong tay anh, Bì Bì nghe thấy giọng ấp a ấp úng của anh ta, “Anh anh anh… anh muốn làm gì? Muốn cưỡng dấm thì anh cũng phải nhìn đúng người chứ. Tôi là đàn ông!”. Lúc đầu anh ta còn cứng miệng, nhưng chỉ một giây sau đã kịch liệt vùng vẫy, ra sức giãy giụa trong tay Hạ Lan Tịnh Đình, âm thanh chuyển thành, “Cứu tôi với!!! Có kẻ muốn giết người!!!”.
Dường như vô cùng sợ hãi, giọng của anh ta rất nhỏ, tựa hồ chỉ còn những tiếng lẩm bảm, Bì Bì vẫn luôn cho rằng chỉ có đàn bà con gái mới có tiếng kêu thảm thương như vậy.
Cô càng cuống càng không sao tháo được dây an toàn, loay hoay hết tận mười mấy giây mới vùng ra ngoài được, lớn tiếng ngăn cản: “Hạ Lan Tịnh Đình, dừng tay!”.
Quai hàm của người phía trước khẽ động, nhấc bổng anh tài xế lên, sải những bước dài đến bên chiếc taxi, đá chân mở cửa xe, sau đó ném anh ta vào trong.
Tròn một phút sau, anh chàng tài xế mới lấy lại tinh thần, đạp chân ga két một tiếng, chiếc xe liền chạy như bay về phía trước, rồi dần biến thành một chấm nhỏ.
Hạ Lan Tịnh Đình bước nhanh về phía cô, đôi mắt híp lại thành đường chỉ, nhìn chằm chằm Bì Bì một lúc, sau đó dường như chê người kia không sạch sẽ, anh rút ra một chiếc khăn tay màu trắng, từ từ lau tay của mình.
Chẳng lẽ anh vẫn chưa ăn no?
Bì Bì sợ hãi nhìn anh, tim đập thình thịch, giọng như rên lên: “Chủ tế… ngài định làm gì?”.
Anh bất chợt đưa tay ra, ôm chặt cô vào lòng.
Động tác của anh rất mạnh mẽ, có phần thô bạo, khuôn mặt cô áp vào khuôn ngực rắn rỏi của anh, đau điếng như thể đập vào tường.
“A! Buông tôi ra!”, cô ra sức vùng vẫy, nhưng lại bị anh siết chặt hơn, nhất thời từng thớ thịt làn da cô như dính chặt vào cơ thể anh. Anh không nói lời nào, chỉ hung hăng ôm thật chặt cô trong lòng. Bì Bì cảm thấy cả vai và lưng như đang nằm gọn trong vòng tay anh, bản thân mình như đang co lại thành một khối, không sao thở nổi.
Cô bèn cắn thật mạnh vào ngực anh. Máu chảy ra, thấm ướt lớp áo sơ mi của anh.
Mặc dù rất đau nhưng anh vẫn không buông tay.
“Buông tôi ra!”, cô vẫn kêu gào trong vòng tay anh.
Vòng tay anh nới lỏng ra một chút, nhưng vẫn không thả cô ra. Đột nhiên anh bắt đầu hôn lên khuôn mặt cô.
Hương hoa thoang thoảng tỏa ra từ lồng ngực anh, như một loại thuốc huyền ảo khiến lòng người dao động, mất cảnh giác. Cô không thể kiềm chế được, nhanh chóng phục tùng, thậm chí còn chủ động hôn lên làn môi anh.
Anh ép bản thân tránh ra, đặt dấu hôn lên vành tai cô. Cô nghe thấy giọng anh khe khẽ bên tai, “Em thà đi theo tay tài xế hút thuốc phiện kia, cũng không muốn theo anh về nhà sao?”. Sau đó cô bỗng thấy vành tai mát lạnh, một tiếng thở dài vang lên, “Tuệ Nhan, sao anh có thể làm hại em chứ?”.
Trái tim cô như bị chấn động, đột nhiên ngẩng đầu lên, mê mẩn nhìn anh.
Đây không còn là vị Chủ tế mà cô quen biết nữa rồi.
Ánh mắt người đàn ông đối diện như tan ra, dáng vẻ thống khổ, hơi thở hỗn loạn, nhìn cô vô cùng tình cảm, “Về nhà cùng anh nhé”.
Cô bỗng thấy mềm lòng, ngoan ngoãn gật đầu, nắm lấy tay anh rồi theo anh lên xe.
Cả dọc đường họ không nói với nhau câu nào, đi vào trung tâm thành phố, đột nhiên Bì Bì lên tiếng, “Hãy đưa tôi tới nhà của mẹ tôi, lâu lắm rồi tôi chưa về nhà”.
Cô nói địa chỉ, anh liền đưa cô về tận nhà, sau đó lặng lẽ rời đi không một lời tạm biệt.
Ai là Tuệ Nhan, cô cũng không hỏi.
Cùng là người lưu lạc nơi chân trời góc bể, gặ nhau đâu cần phải quen biết?
Hạ Lan Tịnh Đình chính là Gia Lân mà cô đã đánh mất; còn cô lại là Tuệ Nhan mà anh đã để lạc.
Bữa tiệc đêm nơi quán vắng
Chiếc xe dừng trước chi nhánh ngân hàng Kiến Hàng thành phố C, số nhà 101 đường Thanh Niên.
Bì Bì bỗng thấy không thoải mái.
Ngân hàng nằm ngay bên cạnh Tòa soạn báo, trên cùng một con đường, chỉ cách hai cửa hàng, có quan hệ thân thiết với Tòa soạn báo, hằng tháng Bì Bì đều đến đây lĩnh lương.
Đúng như dự đoán, vừa bước vào cửa cô liền gặp hai đồng nghiệp của mình – Tiểu Nhạc và Tiểu Phương ở phòng Tài vụ, một người là kế toán, một người phụ trách nhận sách và đưa mượn sách. Vì họ ở cùng một tòa ký túc xá, cửa hơi chếch phía đối diện với phòng của Bì Bì, thường ngày đi qua đi lại chạm mặt nhau nhiều nên cũng được xem là thân thiết.
Không kịp tránh, Bì Bì đành phải chào hỏi họ.
Ai ngờ hai người ấy lại cười nói bước đến gần, thực ra cũng không phải cố ý, nhưng nghe tiếng chào có vẻ giấu đầu hở đuôi này của cô, hai người đã đồng thanh kêu lên, “Bì Bì, xảy ra chuyện gì vậy? Tóc của em đâu hết rồi?”.
Tiếng hét vừa vang lên, bao nhiêu ánh nhìn từ hàng người đang xếp hàng trong đại sảnh đều dồn cả về phía cô, rồi dừng lại trên đầu cô.
“Em bị bệnh à, Bì Bì?”, Tiểu Phương nắm tay Bì Bì, vội vàng hỏi.
“À… ừm… cái đó…”
Một người nhanh trí như Bì Bì vào thời khắc này cũng không biết phải làm sao, một mặt khổ sở suy nghĩ, mặt khác khẽ nhéo lòng bàn tay Hạ Lan Tịnh Đình, chỉ mong anh có thể cứu mình. Thế nhưng ngẩng đầu nhìn, cô bỗng phát hienj, trông người đàn ông này còn cau mày nhăn trán, hoảng loạn mù mịt hơn cả mình.
“Em không bị bệnh”, Bì Bì liếm đôi môi khô khốc của mình, đôi đồng tử nhìn quanh, cười ha ha, “Các chị quên rồi à, chẳng phải tháng trước Tòa soạn báo của chúng ta tham gia hoạt động quyên góp tiền cho quỹ những người mắc bệnh ung thư sao? Để động viên người bệnh chống lại bệnh tật, em quyết định cạo hết tóc ủng hộ họ”, vừa nói cô vừa giơ nắm đấm, bày ra tư thế của thanh niên tình nguyện, “Cố lên!”.
Tiểu Nhạc đưa tay ôm ngực, cười đến nghiêng ngả, “Ôi dào, Bì Bì, em thật sự không tiếc mái tóc đen của mình hay sao? Muốn động viên bệnh nhân chỉ cần quyên góp tiền nhiều hơn một chút chẳng phải là được rồi ư? Có cần thiết phải lấy cả mái tóc của mình ra để đánh đổi không? Vừa rồi chị sợ chết đi được, còn nghĩ rằng em bị ung thư. Bì Bì, em không cần lúc nào cũng làm những việc khiến người ta hoảng sợ như vậy đâu!?”.
“Chị cứ nói linh tinh, ngày nào em cũng chạy bộ, làm sao mà bị bệnh được?”, nói dối xong, Bì Bì thở phào một hơi nhẹ nhõm, “Giới thiệu một chút, đây là ngài Hạ Lan, bạn của em”.
Ba người bắt tay, chào hỏi nhau mấy câu.
Tiểu Phương ghé vào tai Bì Bì nói nhỏ, “Haizzz, đúng là tình cũ khó quên. Em thích Gia Lân thì cũng không cần tìm người khác giống cậu ta đến vậy chứ?”.
Bì Bì kinh ngạc nhìn Tiểu Phương, ngẩn người một lúc rồi quay sang nhìn Hạ Lan Tịnh Đình, thấp giọng: “Giống nhau? Em không cảm thấy như vậy, giống chỗ nào chứ? Hai người họ chỉ có kiểu tóc giống nhau thôi”.
“Em không tin thì thôi vậy”, Tiểu Phương cười, kéo tay Tiểu Nhạc vui vẻ rời đi, đi được mấy bước, lại quay đầu nháy mắt với Bì Bì.
Đi qua đại sảnh, một nhân viên bèn dẫn họ xuống tầng hầm chứa đồ của ngân hàng để lấy miếng ngọc, sau đó đi thẳng đến một phòng tiếp khách cá nhân trên tầng hai. Bì Bì cố ý ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Hạ Lan Tịnh Đình, lặng lẽ quan sát và đánh giá khuôn mặt anh nhân lúc anh đang trò chuyện với vị khách kia.
Nhìn đi nhìn lại, cô vẫn chẳng thấy giữa hai người họ có điểm gì giống nhau, ngoài việc họ đều vô cùng anh tuấn. Hạ Lan gầy hơn Gia Lân, nhìn có vẻ cao hơn Gia Lân. Trông từ xa, hàng lông mày của hai người đều rất rõ ràng, nhưng sống mũi của Hạ Lan Tịnh Đình thẳng hơn, rất thẳng, thẳng đến mức khiến anh có chút lạnh lùng. Đôi đồng tử của Hạ Lan sâu hơn, đen như thể không có lấy một vệt sáng, nhìn người khác có vẻ xa cách, thần bí không sao nắm bắt được. Anh lại hay đeo kính râm to, gần như che lấp cả nửa khuôn mặt, giống hệt một sát thủ chuyên nghiệp thường được nhắc đến trong truyền thuyết.
Bây giờ, ngay đến Bì bì cũng phải thừa nhận, điểm khác biệt lớn nhất giữa Hạ Lan Tịnh Đình và Đào Gia Lân chính là chiếc kính râm kia. Cho dù là mở mắt hay nhắm mắt, ấn tượng của Hạ Lan Tịnh Đình trong lòng Bì Bì cũng chỉ có ba điểm: Thứ nhất, đeo kính râm; thứ hai, sợ chó; và thứ ba, đi trên đường thường nắm lấy tay cô.
Khi cô đã thực sự hiểu ra đây chính là ấn tượng từ ngày đầu tiên gặp Hạ Lan Tịnh Đình, thì buổi giao dịch đồ cổ đã kết thúc nhanh chóng ngoài sức tưởng tượng.
Ngài Phan kia ước chừng năm mươi tuổi, hai mí mắt cộm to trên khuôn mặt tròn tròn, có vẻ là người từng trải. Ông ta cầm đèn pin tụ quang kiểm tra miếng ngọc hết lần này đến lần khác, rồi lại ước chừng trọng lượng, sau đó gật đầu. Trước giây phút này có lẽ họ còn đàm phán với nhau nhiều điều khác nữa, nhưng Bì Bì chẳng hề để ý. Đối phương kiểm tra hàng xong thì lập tức đưa ngân phiếu cho anh.
Bì Bì chạy đến quầy lễ tân, chuyển ngân phiếu vào tài khoản ngân hàng của Hạ Lan Tịnh Đình. Tất cả các khâu kiểm tra đều không có lỗi, người đàn ông họ Phan bèn cầm hộp gấm có để miếng ngọc bên trong, rồi lên xe rời đi, từ đầu đến cuối ông ta không nói một câu nào dư thừa, như thể làm việc nước vậy.
Mải chạy theo việc so sánh dung mạo hai người, ra khỏi cửa ngân hàng, đầu óc Bì Bì vẫn còn rối loạn. Nhìn Hạ Lan Tịnh Đình lần nữa, thị giác cô như thể bị phân liệt, cả người anh như biến thành bức tranh của Picasso vậy. Đến lúc này chính cô cũng phải thừa nhận, hai người họ có chút giống nhau, mà càng nhìn lại càng thấy giống. Cô chỉ hận một nỗi không thể tìm ngay được một cái máy ảnh chụp hình anh lại, mang về nhà đối chiếu tỉ mỉ với bức ảnh của Gia Lân.
“Bây giờ anh xong việc rồi chứ, tôi có thể về nhà rồi”, cô nói.
“Bảy rưỡi tôi còn một bữa tiệc, do tôi tổ chức”, Hạ Lan Tịnh Đình đáp.
Bì Bì vội lắc đầu, “Vậy anh đi một mình đi, tôi muốn được nghỉ ngơi. Ký túc xá của tôi nằm ngay sau con đường này”.
“Không được, cô phải đi cùng tôi.”
“Tôi thực sự rất mệt.”
“Vậy thì tôi đưa cô về ký túc xá.”
“Ừm… ừm… Vừa rồi tôi thấy hơi mệt, có lẽ là do say xe, bây giờ hết rồi”, Bì Bì vội nói.
Sự thật là như thế này.
Trong phòng ký túc xá của Bì Bì có treo rất nhiều ảnh của Gia Lân, đương nhiên không phải là cô cố ý muốn treo. Gia Lân rất thích chụp ảnh, sau khi ra nước ngoài du học và nhận được khoản tiền học bổng TA đầu tiên, cậu đã mua một chiếc máy ảnh Nikon. Thỉnh thoảng cậu lại gửi ảnh về cho cô, phần lớn đều là ảnh chụp phong cảnh và hoa cỏ, đôi khi cậu cũng sẽ gửi cho cô vài ba tấm ảnh của mình chụp gần, một bóng hình nhỏ bé đứng dưới thác nước, bên gốc cây hay những phong cảnh hùng tráng, mặc những chiếc áo phông với những màu sắc khác nhau, khuôn mặt mờ mịt khó phân biệt. Bì Bì cảm thấy những tấm ảnh ấy rất đẹp, phong cảnh khác nhau, bức tường của ký túc xá rất trắng và trống rỗng, cũng cần chút gì đó trang trí chứ? Mua những bức tranh trang sức trong các cửa hàng bán đồ gia dụng động một chút là mấy trăm tệ ngay, chi bằng mua mấy khung ảnh về treo ảnh cậu gửi, cũng là một cách trang trí rất đẹp.
Thế là những khung ảnh của Gia Lân đã được treo đầy trên bức tường cạnh giường. Trước khi đi ngủ, cô lại híp mắt như thể đang đứng trước ống kính máy ảnh, nhìn ngắm những phong cảnh ấy.
Bàn bạc hồi lâu, Hạ Lan Tịnh Đình mới đưa ra đề nghị tới khu vui chơi giải trí ở đường Tây chơi trò đu quay khổng lồ, nhưng Bì Bì lại khăng khăng muốn đi xem phim, thế là hai người bèn đến một rạp chiếu phim cách đó không xa. Thật không may, Bì Bì muốn xem một bộ phim cổ trang nhưng không có, chỉ có bộ phim mới về tình báo, đánh đánh giết giết vô cùng ồn ào.
Chiếc ghế tình nhân mềm mại và rộng rãi, Bì Bì vừa ngồi xuống đã chìm vào giấc ngủ. Mơ màng đánh một giấc rất lâu, khi mở mắt ra cô bỗng phát hiện mình đang nằm trong vòng tay Hạ Lan Tịnh Đình, bộ phim tình báo đã hết từ lâu, đang chuyển sang chiếu một phim hành động khác.
Bì Bì ngồi thẳng người dậy, khẽ hỏi: “Xin lỗi, tôi thực sự buồn ngủ quá, tôi đã ngủ rất lâu rồi phải không?”.
“Ừm.”
“Vậy chúng ta mau đi thôi, đừng làm lỡ thời gian của anh.”
“Không cần vội, tôi đã nhắn tin cho họ rồi, bảo sẽ đến muộn một chút.”
Bì Bì lần sờ rồi lấy ra chiếc điện thoại, xem giờ trên đó, đã tám giờ năm phút rồi.
Nói một cách khác cô đã ngủ liền ba tiếng đồng hồ.
Bên cạnh có người đang nhìn cô, ho khẽ một tiếng, thái độ không thân thiện lắm. Bì Bì bèn nói nhỏ: “Tôi… tôi không ngáy đấy chứ?”.
“Không”, Hạ Lan Tịnh Đình bình thản trả lời, “Cô chỉ nói mơ, nhưng giọng không to lắm”.
Bì Bì ngẩn người, không lên tiếng. Cô lại mơ thấy Gia Lân, đó là một cảnh tượng vô cùng lãng mạn, rồi đột nhiên Điền Hân xuất hiện, mắng cô là người thứ ba xen vào họ, rồi mọi người bắt đầu đánh lộn.
Bì Bì không nhớ trong cơn mơ mình đã đánh ai, có khả năng là Gia Lân. Trong cơn mơ, cô cứ hết lần này đến lần khác đánh Gia Lân, không phải cô hận cậu, mà là cảm thấy như thế rất thoải mái.
“Tôi… tôi không nói cái gì khó nghe đấy chứ?”, cô bỗng thấy chột dạ bèn lẩm bẩm một câu.
“Không”, anh cười, “Tôi không nghe rõ gì hết”.
Bì Bì nghiên cứu biểu cảm của anh, bỗng phát hiện nụ cười của anh rất kỳ lạ.
“Thật không?”
“Thật, nhưng…”, anh nói, “… khi mơ cô đã cho tôi một cái bạt tai rất mạnh, có phải tôi cũng nên được quyền biết vì sao mình bị đánh không?”.
“Đánh vào đâu chứ?”
“Trên mặt.”
“Sự việc trong giấc mơ đều không phải là thật, hì hì.”
“Nhưng cái bạt tai thì là thật đấy, cô Quan.”
Cô cho rằng anh đang nói đùa, nhưng đi ra khỏi rạp chiếu phim cô mới biết đó là sự thật. Trên mặt anh vẫn còn mấy vết cào mờ mờ.
Quán ăn ở ngoại thành, mất gần bốn mươi phút lái xe mới tới. Bì Bì thấy buồn bực trong lòng, trung tâm thành phố có bao nhiêu quán ăn như vậy, món gì cũng có, vì sao phải từ bỏ chỗ gần để đến nơi xa thế này, lại còn là một nơi hoang vu hẻo lánh như thế?
Hơn nữa quán ăn trông cũng chẳng giống quán ăn chút nào.
Một con đường hoang vắng, một tòa nhà hai tầng trơ trọi, bên ngoài trông rất xộc xệch, nhưng những thứ bày bên trong lại rất lịch sự tao nhã. Cổng hình vòm với những bông hoa rủ xuống, tấm rèm che không ngừng kêu leng keng, gạch lát màu xanh. Bên cửa có đặt một hộp gỗ hình vuông sơn màu, cao bằng nửa người, khắc hình nhân vật trong Tây Sương Ký, Bì Bì đang cân nhắc xem cái hộp này có tác dụng gì thì đột nhiên “Bộp” một tiếng, Hạ Lan Tịnh Đình đã tiện tay ném hộp bỏng cô ăn thừa vào trong đó, thì ra là một cái thùng rác.
Dù là buổi tối cuối tuần, nhưng nơi đây vẫn không một bóng khách. Một cô gái khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, vô cùng xinh đẹp đang ngồi trước quầy lễ tân. Cô ta mặc chiếc váy bò ngắn, đôi chân thon dài như hai vệt sáng, cuối cùng là những móng chân sơn đỏ.
Màn đêm buông xuống, Hạ Lan Tịnh Đình đã có thể nhìn thấy mọi thứ. Anh dừng bước trước lối vào, đột nhiên thấp giọng bảo, “Bì Bì, lát nữa đồ ăn được mang lên, cho dù là món gì cô cũng không được ăn, nghe rõ chưa?”.
“Tại sao? Đồ ăn ở đây có độc ư?”
“Không phải, đừng hỏi nhiều nữa, cô có thể nghe lời tôi không?”
“… Được.”
Nghe thấy có tiếng động, cô gái kia nhiệt tình tới đón, mang theo ý cười nhàn nhạt trong mắt, “Ngài Hạ Lan”.
Hạ Lan Tịnh Đình gật đầu đáp lại: “Tiểu Thanh, lâu rồi không gặp, dạo này vẫn khỏe chứ?”.
“Vẫn khỏe, cảm ơn”, cô gái chỉ về phía cầu thang, “Ngài Tu đã tới rồi, đang ở trên tầng hai”.
Ngài Tu, đó chắc là Tu Nhàn rồi. Không biết tại sao vừa nhắc tới anh ta, Bì Bì bỗng thấy lạnh sống lưng.
Hạ Lan Tịnh Đình lại hỏi: “Ngài Triệu vẫn chưa tới ư?”.
“Đến rồi nhưng lại ra ngoài mua đồ giúp ngài Tu.”
Trên tầng hai là một căn phòng trang nhã. Thời tiết tháng Tư cũng không lạnh, vậy mà chẳng hiểu tại sao ở đây cần phải bật điều hòa. Bì Bì vừa bước vào phòng liền hắt xì.
“Xin lỗi”, cô vội vàng che miệng. Tu Nhàn nhìn cô, “xí” lên một tiếng rồi tắt điều hòa đi.
Cho đến bây giờ, trong tất cả những hồ ly mà Bì Bì quen, dường như chỉ có một mình Tu Nhàn là có thái độ tùy tiện với Hạ Lan Tịnh Đình. Nhìn thấy anh bước vào, anh ta cũng chỉ gật đầu chào mà thôi. Còn Hạ Lan Tịnh Dình lại rất tôn trọng Tu Nhàn, thậm chí còn có phần chiều theo anh ta.
Vừa ngồi xuống, cửa lại mở ra, Khoan Vĩnh bước vào, tay xách một túi giấy. Chào hỏi xong, anh ta lấy ra từ trong túi một chiếc bát và một đôi đũa, đều là loại dùng một lần, đi vào phòng vệ sinh rửa sạch sẽ rồi mang ra bày trước mặt Tu Nhàn.
Hạ Lan Tịnh Đình cười nói, “Rất xin lỗi, vừa rồi Bì Bì không được khỏe, tôi để cô ấy nghỉ ngơi thêm một chút, để mọi người phải đợi lâu rồi”.
“Đợi lâu thì không, nhưng nhân cơ họi đó, Tu Nhàn đã kịp cho tôi một đống việc vặt rồi”, Khoan Vĩnh cười, nói đùa.
“Tôi tìm cho cậu việc vặt gì?”, Tu Nhàn hừ lạnh một tiếng, “Là do cậu tự quên đó thôi”.
“Ok, trước khi não tôi chưa bị cậu làm cho tức đến nổ tung lên, chuyện phẫu thuật sáng nay là thế nào? Tôi đã call cho cậu cả trăm lần rồi. Cái danh anh em của cậu cũng lớn quá đấy.”
“Nói đùa, ngài Viện trưởng, hôm nay tôi không trực ban.”
“Tối hôm kia cậu cũng không trực ban. Chẳng phải A Huề vừa gọi một cuộc điện thoại là cậu đến ngay hay sao?”
“Xin hỏi, cậu là A Huề sao?”
“Cậu không trực ban? Nói nghe xem, một tuần cậu trực được mấy lần? Tôi làm ba ngày, cậu mới làm hai ngày, cậu còn không chịu trực đêm…”
“Bây giờ tôi đang đói”, Tu Nhàn nói một cách quái gở, “Tôi cảm thấy mình nên ở nhà thì tốt hơn”.
“Tôi cũng rất đói”, Khoan Vĩnh nói. Nói xong, anh ta rất lịch sự nói với Bì Bì, “Cô Quan, cảm ơn tương đậu tằm của cô, ăn rất ngon. Lần sau nếu như có nhiều, nhớ phải cho chúng tôi nhé”.
Bì Bì nhớ ra, có lần Gia Lân nói bữa tiệc mừng sinh nhật của mẹ cậu bị hủy bỏ, Bì Bì đã cho Hạ Lan Tịnh Đình năm chai tương đậu tằm do bà cô làm, chắc chắn Hạ Lan Tịnh Đình không ăn, nên đã đem tặng cho hai vị này, cô bèn nói: “Đừng khách sáo, lần sau bà tôi làm nhất định tôi sẽ đem cho các anh. Nếu mọi người đã đói cả rồi, thì mau chóng gọi món thôi! Để tôi xuống dưới nói một câu, bảo nhân viên phục vụ chế biến nhanh một chút”. Nói xong, cô đang định đứng dậy thì Hạ Lan Tịnh Đình liền ngăn lại, mặt chẳng chút biểu cảm, nói: “Thức ăn được mang lên bây giờ đây”.
Quả nhiên, chưa đến một phút, nhân viên phục vụ bên dưới đã bưng lên một hộp gồm ba tầng, rồi lấy từ trong đó ra bảy đĩa đồ nhắm vô cùng đẹp mắt, không nhiều, nhìn có vẻ như đều là thịt, không phải là thịt miếng mà ở dạng thịt băm. Trên bàn lập tức phảng phất mùi gì kỳ lạ.
Sau đó cô gái phục vụ lại lấy ra một chiếc bát thủy tinh, bên trong đựng nước trong vắt, bên trên có hai bông hoa mẫu đơn hé nở trôi bồng bềnh, giữa hai bông hoa được rắc thêm chút mật ong. Hạ Lan Tịnh Đình lấy khăn ăn lau tay, sau đó cầm một bông hoa trên tay tách từng cánh một, thưởng thức như thể người phương Tây bẻ bánh mỳ vậy, điệu bộ vô cùng nhã nhặn.
“Về việc quyên tiền, tôi xin góp năm trăm vạn, thứ Năm tuần sau tiền đến nơi”, anh ung dung nói, “Nếu như không đủ, anh phải đi tìm Đường Thuần thôi”.
“Đường Thuần…”, Khoan Vĩnh thở dài một hơi, “Nếu anh ta đồng ý quyên góp thì cũng cần phải có điều kiện. Anh ta yêu cầu Tu Nhàn phải đến núi Đại Hưng An một lần. Cứ mỗi lần, anh ta bỏ ra hai trăm vạn. Tu Nhàn không muốn đi, cũng không để cho tôi đi. Có đúng không, Tu Nhàn?”.
“Anh ta cho rằng chúng tôi là cái gì? Là chó Ngao Tây Tạng chắc?”, Tu Nhàn cười lạnh: “Chỉ bỏ ra một ít tiền như vậy mà muốn đuổi cổ chúng tôi? Nói cho anh ta biết, một nghìn vạn thì có lẽ chúng tôi còn suy nghĩ”.
“Hiện giờ khu vực Lan Lăng cũng căng thẳng như vậy sao?”, Hạ Lan Tịnh Đình hỏi.
“Đường Thuần nói trong điện thoại, tổng cộng trong vòng năm năm họ đã giảm bớt một phần ba rồi. Gần đây ở bên đó đang xây dựng hai khu du lịch, còn thành lập một xưởng khai thác đá vô cùng lớn nữa. Chất lượng nước của cả một khu vực bị xuống cấp, trước mắt trong số một nghìn hồ ly còn lại thì có đến một nửa là có ý định tu tiên.”
“Vậy thì tu thôi”, Hạ Lan Tịnh Đình thở dài, “Đó cũng là một đường thoát”.
“Nghe nói Triệu Tùng rất bực tức về việc này”, Khoan Vĩnh tiếp tục nói, “Gần đây anh không nghe radio à?”.
“Không nghe, có tin gì mới sao?”
“Triệu Tùng đã hạ lệnh, bắt đầu từ tháng này, không phê chuẩn cho bất cứ đơn nào muốn tu tiên.”
“Vậy sao? Xong rồi, tuần trước tôi còn phê cho hai mươi đơn.”
“Chỗ tôi còn có mười lăm đơn, đều là đi cửa sau, anh phê chuẩn giúp tôi nhé”, Khoan Vĩnh lấy từ trong túi vải ra một xấp giấy, rồi đưa cho anh một chiếc bút.
Hạ Lan Tịnh Đình lau tay, rồi hạ những chữ rồng bay phượng múa, “Anh nhận của người ta bao nhiêu tiền?”.
“Mỗi một đơn là hai mươi vạn.’
“Tôi có nên trích phần trăm không?”
“Chủ tế lúc nào cũng hào phóng đối với bệnh viện.”
“Khoan Vĩnh, anh không nên thu tiền”, Hạ Lan Tịnh Đình bình thản nói, “Trả lại tiền cho người ta đi”.
“Việc này…”
“Khoan Vĩnh”, giọng ai đó đã ang theo vẻ uy nghiêm.
“Được rồi.”
“Anh còn thiếu bao nhiêu, để tôi nghĩ cách giúp anh.”
“Thôi vậy, chúng tôi vẫn nên đến núi Đại Hưng An một chuyến thì hơn.”
“Đừng đi nữa, Triệu Tùng cũng đang muốn tìm các anh, đi đến đó sẽ không về kịp đâu.”
“Nghe nói, ông ta cũng đang tìm anh?”
“Chúng tôi gặp nhau một lần rồi.”
“Nói chuyện vui vẻ chứ?”
“Không”, ký xong, Hạ Lan Tịnh Đình lại được rảnh tay, bắt đầu từ từ tách từng cánh hoa, “Tôi cảnh cáo ông ta không được động một chút là lấy danh nghĩa thủ lĩnh ra để làm việc”.
“Các anh… bắt đầu làm rồi sao?”
“Ừm.”
“A Huề, ông ta rất nguy hiểm, anh vẫn nên tránh xa ông ta ra thì hơn”, Tu Nhàn đột nhiên nói.
“Là ông ta đến tìm tôi”, Hạ Lan Tịnh Đình khẽ cười, “Ngữ khí cũng rất kiên định. Tôi nhớ ngày trước ông ta cũng xem như rất khách sáo với tôi, có lẽ là lãnh đạo không muốn quan tâm mọi việc. Ông ta cảm thấy thiên hạ này nên là của ông ta”.
Dường như họ đang bàn luận về việc của tộc mình, Bì Bì cảm thấy mình không tiện nói xen vào, bèn ngồi ngẩn ngơ ở đó. Trước mặt mỗi người đều có một đĩa thức ăn và một cốc nước. Thế nhưng trước mặt Bì bì lại chẳng có gì, không có đĩa, không có bát đũa, thậm chí còn không có cả cốc nước và giấy ăn. Nhiệm vụ của cô thực sự đã trở thành “ngồi cùng” theo đúng nghĩa. Như thể mọi người đã bàn bạc xong, Quan Bì Bì cô không ăn gì, cho nên cũng không nói gì. Nghĩ như vậy, Bì Bì bỗng thấy buồn chán. Nhưng cô lại nhủ thầm trong lòng, một bàn lớn đầy thức ăn thế này, sao có thể không có thứ gì cho cô ăn được chứ? Đám đàn ông này chỉ quan tâm đến việc ăn uống của bản thân, chẳng ga lăng chút nào. Huống hồ Hạ Lan Tịnh Đình còn dặn dò cô bắt cứ món gì cũng không được ăn, như thế cô chỉ có thể làm “người ngồi cùng” thôi sao, thật là chẳng thú vị gì cả.
Nghĩ tới đây, cô liền không tin anh nữa, bèn lấy chiếc muôi lớn múc nửa muôi thịt băm từ một trong những chiếc đĩa trên bàn.
Hành động của cô không hề vội vàng, ba người đang trò chuyện vui vẻ lập tức buông đũa, ánh mắt sáng lên nhìn cô.
“À…”, hai tay Bì Bì mở ra, giải thích: “Món này trông có vẻ ngon, tôi muốn nếm thử một chút”, nói rồi cô đưa thức ăn vào miệng.
Hạ Lan Tịnh Đình vội giữ chặt tay cô, “Đây là thịt rắn, Bì Bì, cô sẽ không thích ăn đâu”.
“Ai nói vậy chứ? Bà tôi là người Quảng Đông, nên rất thích thịt rắn, thịt rắn rất thơm. Tôi luôn muốn có dịp được nếm thử.”
Cầm muôi lên lại muốn ăn, nhưng chiếc muôi đã bị Hạ Lan Tịnh Đình dứt khoát cướp lấy, “Vừa nãy tôi đã nói gì với cô, cô coi như gió thoảng bên tai à?”.
“Anh nói gì cơ? Tôi không nhớ, hơn nữa tôi cũng đói lắm.”
“Cô…”, Hạ Lan Tịnh Đình muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Khoan Vĩnh vội giảng hòa, “Cô Quan, cô muốn ăn gì? Tôi đi mua cho cô… Dù sao cô vẫn là bệnh nhân, ăn thịt rắn không thích hợp đâu”.
“Xin hỏi, đây thật sự là thịt rắn sao?”
Một câu hỏi rất bình thường, nhưng lại khiến mọi người đều ngẩn ra, một lát sau họ đưa mắt nhìn nhau, không biết phải trả lời thế nào.
Một hồi yên tĩnh.
Bầu không khí bắt đầu căng thẳng một cách kỳ lạ.
Tu Nhàn đứng dậy vỗ vai Hạ Lan Tịnh Đình, nói: “A Huề, bữa cơm này lần sau anh mời lại đi. Cô Quan, tối nay tôi và Khoan Vĩnh còn một ca phẫu thuật, chúng tôi xin phép về trước đây”.
Nghĩ một lát, Hạ Lan Tịnh Đình mỉm cười, “Cũng được. Vậy hôm khác chúng ta gặp lại. Cảm ơn hai người đã cứu Bì Bì”.
Đám người này làm sao vậy chứ? Sao lại nói đi là đi ngay thế? Bì Bì khó xử, khuôn mặt đỏ bừng, “Này, các anh cứ thế mà về sao? Tôi không có ý gì khác đâu, chỉ là thấy mọi người ăn ngon quá nên cũng muốn nếm thử thôi mà. Vì sao lại muốn về chứ? Nếu đã như vậy thì tôi không ăn thứ gì nữa, các anh ở lại đi mà”.
Khoan Vĩnh đã đi đến cửa, nghe thấy câu này, từ từ dừng bước, quay đầu, bảo: “Cô Quan, hôm đó ở viện tim cô đã ngừng đập tròn bốn phút, khiến A Huề sợ đến suýt chết đó”.
Tim ngừng đập bốn phút? Như vậy còn cứu sống được sao?
Bì Bì mê muội nhìn anh ta, “Bốn phút? Làm sao có thể…”.
“Nói theo góc độ y học, tim ngừng đập năm phút thì não sẽ ngừng hoạt động, không chết thì cũng sẽ thành người thực vật”, Tu Nhàn ở bên cạnh lạnh lùng thêm một câu.
Khoảnh khắc ấy, Bì Bì sửng sốt tới mức mặt trắng bệch, chẳng lẽ mình đã biến thành ma rồi? Cô sợ đến nỗi vội vàng nhìn xuống nền nhà, mình vẫn có bóng, rồi lại nhìn Hạ Lan Tịnh Đình, phát hiện anh cũng đang cúi đầu xuống nền nhà.
“Là… là ai đã cứu tôi?”, cô run giọng hỏi.
“Bác sĩ Tu”, Khoan Vĩnh nói.
“Ồ…”, Bì Bì vốn không ưa gì Tu Nhàn, giờ anh ta đã trở thành ân nhân cứu mạng của mình, tình hình hoàn toàn khác rồi, Bì Bì vội vàng nói, “Cảm ơn anh đã cứu tôi, bác sĩ Tu!”.
Tu Nhàn không khách khí “Ừm” một tiếng, “Từ nay về sau, cô phải ngoan ngoãn một chút, không được động một tý là cãi nhau với Hạ Lan”.
“Ờ… được.”
“Tính khí của Hạ Lan không được tốt, cô nên rộng lượng một chút. Nếu không anh ấy mà tức giận là sẽ không giúp cô mọc lại tóc nữa đâu”, Khoan Vĩnh cũng bồi thêm một câu.
“…”, Bì Bì nhìn hai người đàn ông trước mặt, không biết phải nói sao.
Đang chần chừ, Hạ Lan Tịnh Đình liền xoa đầu cô qua chiếc mũ mềm, rồi lại khẽ nhéo tai cô, sau đó quàng tay lên vai cô kéo tới gần mình, cười nói: “Các anh đừng liên kết lại để dọa cô ấy, không có tác dụng đâu. Cô ấy thích bướng bỉnh như vậy”.
Tu Nhàn lắc đầu, không biết phải làm sao, sau đó ném cho anh chiếc chìa khóa, “Trời tối rồi, tôi đi cùng Khoan Vĩnh, anh lái xe của tôi về đi”.
Chương 30
Tộc ăn thi thể
Chiếc xe từ một con ngõ rẽ ra đường cao tốc, rồi bắt đầu tăng tốc độ.
Mặc dù Hạ Lan Tịnh Đình vẫn thường lái xe với tốc độ cao, nhưng lần này Bì Bì lại cảm thấy anh lái nhanh vì đang tức giận chuyện gì đó. Cô rất căng thẳng ngồi cạnh anh, nhìn những cột đèn bên đường không ngừng bị bỏ lại phía sau, ánh sáng như những giọt mưa đập vào cửa kính.
Con đường cao tốc này mới được hình thành, trong quá trình thi công, Tòa soạn còn cử nhà báo đến đây phỏng vấn. Bì Bì mơ hồ cảm thấy đoạn đường này rất quen, dường như ngày trước mình đã từng đi qua đây, đặc biệt là con sông bên đường và hàng liễu rủ bên bờ sông, cả những ống khói trên các nhà xưởng phía đối diện nữa.
Không biết là hương thơm đặc trưng trên cơ thể Tu Nhàn hay là mùi nước hoa mà trong xe thơm ngào ngạt. Thực ra chỉ ngửi riêng mùi nước hoa thì cũng không tệ, thoang thoảng mùi hương cây tùng, nhưng không hiểu sao Bì Bì ngửi vào lại thấy đầu choáng váng. Cô lén nhìn Hạ Lan Tịnh Đình, phát hiện ra anh rất chăm chú lái xe, không nói một lời nào.
Có thể bản thân đã đắc tội gì với anh chăng? Bì Bì thầm nghĩ trong lòng. Không cần biết đến lời dặn dò của Chủ tế, cô cứ khăng khăng đòi ăn những món bày trên bàn, sao Chủ tế có thể không giận được? Thế nhưng có lẽ Chủ tế không biết Bì Bì có chứng tụt huyết áp, hễ đói là cô quên hết mọi thứ, chỉ cần ăn là được. Bản tính con người là phải biết thưởng thức cái đẹp thứ ngon, Bì Bì cảm thấy “sự bất lịch sự” ban nãy của mình có thể tha thứ được.
Thế nhưng phải đến tận mười lăm phút, Chủ tế không buồn để ý đến cô, đó là chuyện trước đây chưa từng có bao giờ.
Vào khoảnh khắc ấy, Bì Bì đột nhiên mở lời, “Thực ra tôi đã từng đến nơi này”
Hạ Lan Tịnh Đình khẽ nghiêng đầu, điệu bộ như đang lắng nghe.
“Nhà của Tân Tiểu Cúc ở gần đây.”
Hiển nhiên đây không phải là đáp án anh dự đoán, anh lại quay đi, tiếp tục lái xe.
Một lúc sau, thấy Bì Bì không nói gì nữa, anh mới hỏi, “Tân Tiểu Cúc là ai?”.
“Là bạn thời cấp ba, cũng là bạn thân của tôi”, Bì Bì chỉ về phía nghĩa địa bên sông, “Tiểu Cúc thường nói cả đời này cô ấy gặp xui xẻo là bởi vì phong thủy nơi cô ấy ở không tốt. Đằng sau là địa điểm hỏa táng, bên trái là mộ liệt sĩ, bên cạnh là cửa hàng bán vòng hoa. Đối diện con sông này chính là mộ liệt sĩ. Nhưng mộ liệt sĩ sau Gải phóng mới có, ngày trước ở đây là một bãi tha ma, nơi chôn cất phạm nhân tử hình.
Ánh mắt Hạ Lan Tịnh Đình bất chợt lóe lên, rồi lại “Ừm” một tiếng.
“Bữa cơm vừa nãy, sao anh không cho tôi ăn?”, Bì Bì hỏi.
“Chẳng phải đã nói rồi sao? Cô không thể ăn thịt rắn.”
“Đừng nói dối tôi nữa, đó chắc chắn không phải là thịt rắn. Có khi nào lại là thịt người không?”, Bì Bì cảm thấy câu nói này rất thú vị, cười gượng mấy cái, trong lòng lại buồn bực, không sao cười nổi.
Giọng nói của Hạ Lan Tịnh Đình truyền đến như gần như xa, “Tộc hồ ly của chúng tôi có rất nhiều bộ lạc, mỗi một bộ lạc lại có một thói quen ăn uống của riêng mình”.
Bì Bì gật đầu, “Ví dụ như buổi party tối hôm trước, rất nhiều người đều ăn thịt gà”.
“Đây là đại đa số. Họ vô cùng ôn hòa, chăm chỉ tu luyện, không tranh đoạt gì với thế giới, có chút giống với những chú ong thợ trong tổ vậy.”
“Ý anh muốn nói là họ phụ trách việc thu thập nguyên khí để cung cấp cho một vài người sao? Xã hội giai cấp đều như vậy cả.”
“Không phải”, Hạ Lan Tịnh Đình quay đầu nhìn cô, rất kinh ngạc trước sự mẫn cảm của cô về giai cấp, “Ý tôi là họ không có năng lực sinh sản. Họ có thể tìm kiếm niềm hoan lạc, nhưng họ không thể sinh sản được”.
“Nữ giới cũng không thể sao?”
“Nam nữ đều không thể.”
“Vậy…” Là như vậy à. Bì Bì bắt đầu thấy hồi hộp trong lòng, “Hạ Lan, anh cũng là ong thợ ư?”.
Khóe miệng anh thoáng nụ cười, “Cô hy vọng tôi là ong thợ hay không?”.
“Ừm…”, Bì Bì cứ ấp a ấp úng hồi lâu vẫn không trả lời được câu hỏi, đành nhìn ra ngoài cửa sổ cười ngốc nghếch.
“Đối với chúng tôi, tình yêu hoàn toàn không phải là việc duy trì nòi giống. Cho dù có hay không có khả năng sinh con, một người đều có thể có tình yêu.”
Điều này ai mà không hiểu chứ. Bì Bì buồn bực nói, “Nói như vậy, anh chính là ong thợ?”.
Hạ Lan Tịnh Đình từ chối đưa ra đáp án, “Tu Nhàn và Khoan Vĩnh không phải. Trong tộc hồ ly, họ thuộc nhóm ăn thịt mạnh nhất, nhưng họ không ăn thức ăn sống. Để cho dễ hiểu, tôi tạm thời gọi họ là tộc ăn thị thể”.
“Cũng có nghĩa là họ ăn thi thể của động vật”, Bì Bì cảm thấy điều này không khó giải thích, “Con người chúng tôi cũng ăn mà. Chẳng phải ngày nào cửa hàng KFC cũng bán gà rán đó sao? Điều này chẳng có gì là lạ cả”.
Ngập ngừng một hồi, Hạ Lan Tịnh Đình nói, “Cô hiểu được thì tốt”.
“Cho nên tố chất cơ thể họ không giống đại đa số các hồ tiên, họ có khả năng sinh sản rất mạnh?”
“Chúng tôi gọi là BWO”, Hạ Lan Tịnh Đình nhìn về chiếc cột đèn giao thông phía xa, giọng nói như có lại như không, “Họ chỉ có một cơ thể và một bộ phận sinh dục, họ không có nội tạng”.
Bì Bì kinh ngạc nhìn anh, cho rằng anh đang lấy một ví dụ minh họa, vấn đề này càng nói càng thấy trừu tượng.
“Lẽ nào họ không có cả tim, phổi và dạ dày ư? Vậy họ hít thở như thế nào, tiêu hóa như thế nào?”
“Bì Bì, chào mừng cô đến với thế giới của hồ ly”, anh điềm tĩnh điều chỉnh vô lăng, “Nếu như cô tưởng tượng cơ thẻ chúng tôi như một thứ gì đó có tổ chức, có hệ thống thì cô đang nghĩ sai hướng rồi đó”.
“Nhưng, môt cơ thể hư vô làm sao có thể sinh sôi nảy nở mạnh mẽ chứ?”
Hạ Lan Tịnh Đình đột nhiên bật cười.
“Anh cười cái gì?”
“Cô không hiểu về hư vô”, anh nói, “Sinh sản vốn là một quá trình đi từ không đến có. Chính vì không có thứ gì nên mới có thể có rất nhiều”.
“Nếu như không có thứ gì, cơ thể đó làm sao có thể đảm bảo được những thứ nó sinh ra sẽ chắc chắn giống hệt bản gốc chứ?”
“Không đảm bảo. Có lúc họ sẽ sinh ra một đời sau giống họ y như đúc, nhưng cũng có lúc họ lại sinh ra một đời sau hoàn toàn mới, không giống chút gì so với bản gốc. Thế nhưng, vì bị lạm dụng và hoàn cảnh môi trường ngày càng xấu đi, nên trường hợp thứ hai cũng ngày càng ít. Trên thực tế, khi mọi người phát hiện hồ ly thuần chủng không thể sinh ra những đời sau hoàn toàn mới, một số người rất lo lắng, cho rằng đây chính là minh chứng cho sự suy vong của hồ ly. Tôi chính là một trong số những người đó. Một số người khác lại cho rằng điều quan trọng nhất trong sinh tồn chính là sinh sản. Nói cách khác, thế giới này cần có số lượng hồ ly vừa đủ, mà không phải là hồ tiên. Bởi vì sinh sản là điều cấm kỵ trong tu luyện, trừ khi đó là hồ ly thuần chủng. Một trăm nghìn năm gần đây, tộc hồ ly chúng tôi luôn coi trường sinh và tu luyện thành người là ước mơ lớn nhất của mình. Chúng tôi mơ ước được biến thành người. Bây giờ ước mơ ấy đã sụp đổ. Thế là có người cho rằng chúng tôi nên từ bỏ việc tu hành, từ bỏ việc bắt chước con người. Tuổi thọ của một hồ ly là mười hai tuổi, sống đến tuổi mười hai, nó nên chết đi theo quy luật của tự nhiên. Mục tiêu đầu tiên trong cuộc sống của chúng tôi nên là sinh sản và mở rộng không gian sinh tồn.”
Bì Bì bỗng nhớ đến cuộc chuyện trò trong bữa ăn ban nãy, “Cho nên có người bắt đầu hạ lệnh không được phê chuẩn thêm bất cứ lá đơn xin tu tiên nào nữa?”.
“Đúng thế.”
“Triệu Tùng là ai?”, Bì Bì đột nhiên hỏi.
“Hắn ta là đệ tử của Hạ Lan Sương. Trong tộc hồ ly có tổng cộng hai Chủ tế, Tả chủ tế và Hữu chủ tế. Hắn ta là Tả chủ tế.”
“Anh là Hữu chủ tế?”
Hạ Lan Tịnh Đình gật đầu.
Chính trị trong tộc hồ ly xem ra cũng rất phức tạp. Thế nhưng Bì Bì chỉ quan tâm đến một vấn đề:
“Vậy rốt cuộc anh có phải là ong thợ không?”
“Chúng tôi không thể có con với con người.”
“Lẽ ra anh phải là nửa hồ ly nửa người chứ?”
“Cho nên tôi mới là một kẻ mù.”
“Vậy thì… ừm… trên cơ thể anh, phần người nhiều hơn hay phần hồ ly nhiều hơn?”
“Điều này rất quan trọng với cô sao?”
“Chẳng qua tôi chỉ muốn hiểu anh hơn thôi.”
“Trừ việc tôi có ngoại hình giống con người ra, mà điểm này cũng giống với tất cả các hồ tiên khác, tôi không có bất cứ điểm nào của con người cả. Tôi là một hồ ly đích thực.”
“Anh muốn nói… muốn nói… loại hồ ly lông dài chiếu trong chương trình Thế giới đọng vật ư?”
“Ừm.”
Những điều này thực sự cần phải nghiền ngẫm kỹ, Bì Bì bèn im lặng.
Một lúc sau, thấy cô mãi không lên tiếng, Hạ Lan Tịnh Đình liền xoa đầu cô, “Sao thế, cô bạn Bì Bì, cô sợ rồi à?”.
“Điều này thì có gì đáng sợ chứ. Khổng Tử đã nói, anh em bốn bể một nhà”, Bì Bì rất hào sảng, rất nam tính vỗ vai Hạ Lan Tịnh Đình, “Tôi chẳng sợ chút nào hết, ít nhất anh chưa bao giờ làm tôi sợ”.
Lời vừa dứt, chiếc xe đột nhiên chấn động, đột nhiên tăng tốc, rồi nhanh chóng đổi hướng chạy.
Bì Bì rướn cổ nhìn ra bên ngoài, phát hiện phía sau có một chiếc jeep đang theo sát hai người, không có ý định giảm tốc độ, nếu Hạ Lan Tịnh Đình không nhanh chóng tránh được thì đã bị đâm trúng rồi. Vào đúng thời khắc anh chuyển hướng, chiếc xe kia lao nhanh như viên đạn được bắn ra, rồi lập tức biến thành một chấm nhỏ.
“Trời ơi!”, Bì Bì sợ hãi toàn thân toát mồ hôi lạnh, “Anh tài xế này làm sao thế nhỉ, có phải anh ta say rượu không?”.
“Rất có thể là như thế”, sau khi tránh được chiếc xe, Hạ Lan Tịnh Đình lại tăng tốc độ đuổi theo nó, “Tôi đã đi với tốc độ một trăm tám mươi kilomet trên giờ rồi, anh ta còn lái xe nhanh hơn tôi”.
Hai người dần dần đuổi kịp chiếc xe kia. Hạ Lan Tịnh Đình thận trọng giữ một khoảng cách nhất định với anh ta. Người lái xe đó quả nhiên là uống rượu say, không những không ngừng đổi làn đường, mà còn làm đổ mấy thùng nước liền, rồi trong tích tắc còn đâm vào lan can bao quanh bên đường, tóe ra những đốm lửa nhỏ.
“Có vẻ sắp xảy ra chuyện rồi”, hình ảnh này thật giống với những cảnh quay rượt đuổi trong các bộ phim hành động, trái tim Bì Bì không ngừng đập thình thịch. Chưa đầy hai giây, tiếng phanh xe gấp gáp vang lên, chiếc xe phía xa quả nhiên mất kiểm soát, cả xe lộn nhào mấy vòng trong không trung, vượt qua hàng lan can rồi mất hút khỏi tầm mắt hai người.
“Hỏng rồi, chắc chắn xảy ra tai nạn chết người rồi!”
Phản ứng đầu tiên của Bì Bì chính là cầm điện thoại lên và ấn 110. Gọi mấy lần nhưng đầu bên kia vẫn báo máy bận, cô bèn vội vã nói với Hạ Lan Tịnh Đình, “Mau dừng xe, chúng ta tới xem còn cứu được anh ta không?”.
Chiếc xe nhanh chóng dừng ở nơi xảy ra tai nạn.
Bốn bề tĩnh lặng, không có chiếc xe nào đi qua. Hạ Lan Tịnh Đình tắt đèn xe, nói: “Cô tiếp tục gọi cho cảnh sát đi, tôi xuống xem thế nào”.
Dưới hàng lan can là một sườn dốc nối với một rãnh cỏ sâu. Bì Bì bước xuống xe, nhìn xuống rãnh cỏ, nhưng bên dưới chỉ một màu đen kịt, không thấy bất cứ thứ gì.
Bì Bì dịch sang trái mấy bước, đột nhiên giẫm phải thứ gì đó mềm mềm. Định thần nhìn kỹ, thứ đó không thành hình dạng, mà là một đống máu thịt lẫn lộn, Bì Bì chỉ thấy sởn tóc gáy, kêu lên một tiếng rồi không buồn để ý đến bất cứ điều gì, ôm chặt lấy cổ Hạ Lan Tịnh Đình, đồng thời chỉ xuống dưới đất, mãi vẫn không nói nên lời.
“Hạ Lan, cái… cái đó là gì?”
Hạ Lan Tịnh Đình nhìn xuống, không nói lời nào, rồi bế cô về lại xe, sau đó đóng cửa xe lại, nói: “Say rượu lái xe, còn đi với tốc độ này, là con người chắc chắn không thể cứu được. Để tôi đi xem xem, cô ngồi ở đây đợi nhé”.
“Vậy anh đi nhanh về nhanh được không?”, Bì Bì bỗng thấy bốn bề âm u, giọng nói cũng trở nên run rẩy.
Cô ngồi trong xe điên cuồng bấm điện thoại, mấy phút trôi qua, cuối cùng cũng có người bắt máy, cô bèn ấp a ấp úng kể lại sự việc vừa xảy ra. Nhưng cô không nói rõ được địa điểm, chỉ biết đây là đường cao tốc số 207, đi về phía Tây thành phố, ở gần nghĩa trang liệt sĩ Vĩnh Hòa Khu. Nhân viên nhận điện thoại nói sẽ lập tức điều xe cứu hộ đến đó, rồi ngắt máy.
Thực ra địa điểm xảy ra tai nạn rất dễ tìm. Trên đường là một đống hỗn độn, mảnh kính vỡ rơi đầy mặt đất, vành bánh xe và thanh bảo vệ đầu xe rơi ra méo mó, trên đường còn có mấy vệt phanh xe đen kịt.
Một lúc lâu sau, Bì Bì mới nhìn thấy Hạ Lan Tịnh Đình bước lên từ sườn dốc sâu. Anh quay lại xe, không nói một lời.
“Tìm thấy anh ta chưa?”
“Tìm thấy rồi”, anh bắt đầu khởi động xe.
Bì Bì vội vàng giữ tay anh, “Đừng đi vội, tôi đã gọi điện thoại cho cảnh sát rồi, nhân viên nhận điện thoại nói, chúng ta hãy ở lại đây, họ cần lấy lời khai”.
“Anh ta chết rồi… Anh ta không thắt dây an toàn, nên cả người bị bắn ra ngoài”, Hạ Lan Tịnh Đình gạt tay cô ra, “Cô cũng nhìn thấy rồi đó, người anh ta đã chia năm xẻ bảy, đầu một nơi, người một nẻo, vô cùng bê bối”.
“Vậy chúng ta cũng nên ở lại đây để hợp tác với cảnh sát, giúp họ điều tra”, Bì Bì thật thà nói.
“Bì Bì”, Hạ Lan Tịnh Đình lạnh lùng nói, “Tôi không thích tiếp xúc với cảnh sát”.
“Nhưng…”
Cô cảm thấy thái độ của Hạ Lan Tịnh Đình rất kỳ lạ, không khỏi kinh ngạc nhìn chằm chằm vào gương mặt anh. Trong xe không sáng lắm, ánh đèn bên đường xuyên qua lớp kính xe phủ lên khuôn mặt anh.
Trái tim Bì Bì đột nhiên chùng xuống, như thể rơi xuống địa ngục vậy. Chỉ trong nháy mắt, khí trong phổi cô như bị rút cạn, không sao thở nổi.
Khóe miệng Hạ Lan Tịnh Đình vẫn còn vết máu nhàn nhạt.
“Này”, cô nói, “Ở đây anh dính chút máu, để tôi lau giúp anh”.
“Vậy sao?”, Hạ Lan Tịnh Đình nhìn vào gương xe, rồi rút bừa tờ khăn giấy, lau vết máu bên khóe miệng.
Sau đó anh quay người lại, hỏi: “Bây giờ sạch rồi chứ?”.
“Sạch… sạch rồi”, mắt Bì Bì mở to, không chớp, giọng ấp úng.
“Thắt dây an toàn vào, chúng ta về nhà thôi”, Hạ Lan Tịnh Đình nói.
Toàn thân cô toát mồ hôi lạnh, ngồi im ở đó, không dám cử động.
“Bì Bì, thắt dây an toàn…”
“Hạ Lan…”, cô đột nhiên ngắt lời anh, “Vừa rồi anh xuống dưới đó làm gì vậy?”.
Dường như cảm nhận được cô sẽ hỏi như thế, anh liếc nhìn cô, nói: “Không làm gì cả”.
“Không phải anh đã… ăn thịt anh tài xế đó rồi chứ?”, cô căng thẳng hỏi, trong lòng hoảng sợ, toàn thân run lên cầm cập.
Anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt có chút khác thường, anh định nói gì đó, nhưng qua một lúc lại ngậm miệng, không nói lời nào.
Đôi mắt tròn của Bì Bì hung hăng nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh.
Một lúc sau anh mới nói: “Tôi chỉ ăn bộ phận mà tôi thích ăn”.
Ngữ khí vô cùng điềm tĩnh, thậm chí còn mang chút lạnh lùng, anh nhíu mày, khẽ mím môi, để lộ thái độ bỡn cợt.
Anh đánh giá khuôn mặt cô, quan sát phản ứng của cô, cân nhắc từng cử chỉ của cô. Bì Bì chỉ cảm thấy da đầu như căng ra, cả người tựa hồ bị đóng băng trước ánh mắt thần bí của anh, “Anh đã… đã ăn… lá gan của anh ta sao?”.
“Mùi vị không phải là ngon, mùi rượu quá nồng”, anh nhắm mắt nhắc lại, lắc đầu vẻ đăm chiêu, bờ môi khẽ động, như thể đang nhớ lại điều gì đó.
Sau đó, đột nhiên anh cười quỷ dị, ánh trăng chiếu lên hàm răng trắng sáng của anh.
Bì Bì đẩy cửa xe, ba chân bốn cẳng chạy trốn. Men theo lan can, cô chạy thục mạng về phía trước giống như đang chạy nước rút trong cuộc thi chạy một trăm mét. Chạy chưa đầy năm phút, co liền va vào lòng một ai đó.
“Đừng chạm vào tôi!”, Bì Bì kêu lên một tiếng, rồi đột nhiên ôm bụng dưới.
Khuôn mặt cô trắng bệch, dạ dày rất đau, bèn bám vào lan can bên đường, nôn xuống rãnh cỏ bên ngoài.
Cô không ngừng nôn, cho đến khi nôn hết tất cả những thứ có trong dạ dày ra, cô mới sức cùng lực kiệt quay người lại, vừa thở hổn hển vừa phẫn nộ nhìn anh.
Hai người chỉ cách nhau một thước, ánh mắt hằm hằm nhìn nhau.
Một lúc sau, Hạ Lan Tịnh Đình quay đi hướng khác, bình tĩnh nói, “Cô nôn xong chưa?”.
Giọng anh vô cùng nhẹ nhàng, như mang theo cả sự quan tâm thân thiết.
Không biết do giận dữ hay bởi sợ hãi, Bì Bì không nói nên lời, chỉ nghe thấy tiếng răng mình va vào nhau lạch cạch.
“Lên xe đi, chung ta cần phải rời khỏi đây ngay lập tức.”
Anh đưa tay kéo vai, đỡ cô dậy, nhưng cô vội vàng hất tay anh ra, lạnh lùng nhìn anh, dáng vẻ kháng cự.
Anh vốn là người kiêu ngạo, nhưng giờ phút này lại đột nhiên bật cười: “Giận rồi à?”.
“Anh luôn trêu đùa tôi, phải không? Hạ Lan Tịnh Đình, có phải anh cũng đang đợi lá gan của tôi không? Thực ra anh không cần phải đợi, nhân lúc đêm tối, lại không có người như thế này, anh cứ việc lấy đi!”, cô không ngừng thở hổn hển, trước mắt như ngàn sao lấp lánh, quát lên với anh.
Cô đang khóc than trong lòng, cảm thấy bản thân mình lại bị lừa. Cảnh tượng đêm tuyết một năm trước chợt hiện lên trước mắt cô. Gia Lân vốn luôn dịu dàng và lương thiện bỗng nhiên trở nên lạnh lùng vô tình. Còn bây giờ, một Hạ Lan Tịnh Đình vốn nhã nhặn, thanh cao lại là một dã thú với thói quen ăn tươi nuốt sống! Vì sao tất cả mọi người, tất cả mọi chuyện đều có mặt đáng ghét như vậy? Vì sao lần nào cũng là cô phát hiện ra chân tướng?
“Tôi không muốn làm cô sợ, Bì Bì”, Hạ Lan Tịnh Đình nói, chẳng thể hiện chút biểu cảm gì, “Chỉ là gần đây tôi tiêu hao nguyên khí quá, nên cần phải bổ sung nguyên khí thôi”.
Vừa dứt lời, anh đột nhiên xoa đầu cô, rồi lại nâng cằm cô lên, bình tĩnh nói. “Thực ra lúc nào tôi cũng rất kén ăn”.
Cô hất tay anh ra, quát lớn, “Anh có biết sự tôn trọng lớn nhất đối với người chết chính là tôn trọng thi thể của họ không? Con người khác với động vật là ở chỗ phải nhập quan rồi an táng. Có bao giờ anh nghĩ đến chuyện nếu người thân của anh ta nhìn thấy cảnh này, họ sẽ đau lòng đến mức nào không?”.
“Cô đi quá xa rồi đó”, anh cười lạnh, “Người thân của anh ta thì liên quan gì đến tôi chứ? Tôi cũng không lái xe sau khi uống say”.
“Lẽ nào anh không biết ăn thịt người là một việc vô cùng dơ bẩn?”
“Không biết”, anh tiếp tục cười lạnh, đôi đồng tử tối sầm lại trong chốc lát, “Tôi quen rồi… Ai bảo tôi không phải là người chứ”.
Anh nói không sai! Sai chính là ở chỗ cô không chịu tin, không tin anh là thú, không tin anh coi nhẹ tính mạng con người đến như vậy. Nhắm mắt lại, cô không dám tưởng tượng ra cảnh Hạ Lan Tịnh Đình ăn thịt người thì sẽ thế nào. Trong đầu cô chỉ không ngừng hiện lên hình ảnh trong bộ phim Họa bì. Con yêu quái đội lốt người uống từng ngụm máu lớn, hàm răng nhấp nhô như những chiếc răng cưa…
“Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”, cô giận dữ gào lên.
Bóng người đổ dài trên đất, u ám như muốn nuốt chửng cô. Giọng anh vẫn mang giọng điệu chế nhạo, “Nói vậy là, cuối cùng cô cũng đã hiểu được bản chất của tôi rồi, cô sợ ư?”.
Ánh mắt u tối quét tới mang theo cả sát khí, Bì Bì chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, đôi chân cũng theo đó mà run rẩy, nhưng cô vẫn hào hùng ngẩng cao đầu.
“Không chỉ là hoảng sợ đâu, ngài Chủ tế, tôi còn cảm thấy chán ghét, căm hận! Tôi cảm thấy ghê tởm thay cho người chết!”
“Thật sự là như thế sao?”, ánh mắt của Hạ Lan Tịnh Đình còn lạnh lẽo hơn cả ánh trăng, “Thế giới lớn như vậy, sinh vật nhiều như thế, cô cho rằng chỉ có con người các cô chết đi mới có sự tôn nghiêm, mới xứng được làm tang lễ hay sao?”.
Anh quay đầu bước đi. Chỉ trong mấy giây, cả người và xe đều chìm trong màn đêm u tối.
Bì Bì ngồi một mình dưới cột đèn đường. Đêm đã về khuya, ánh sao mờ dần, hơi lạnh phảng phất không trung.
Cô ôm cánh tay khóc một trận, ngẩng đầu lên, bỗng thấy trước mắt mờ mịt. Cô chỉ biết mình đang ở đoạn đường cao tốc số 207, còn cách nhà một nửa chặng đường nữa, bèn lấy điện thoại ra gọi taxi, điện thoại kêu một tiếng rồi sập nguồn. Hết pin rồi! Đúng là đồ rẻ thường không tốt, cái điện thoại này của cô ngày nào cũng phải sạc pin. Có lần hận không thể sạc hai lần trong một ngày. Nếu đi bộ về nhà thì cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ, nếu ở đây bắt xe thì lại sợ gặp phải lưu manh. Suy đi nghĩ lại, Bì Bì quyết định cứ đợi ở đây thì tốt hơn. Cô đã gọi điện báo cho cảnh sát, nên cô tin chắc không lâu nữa xe của họ sẽ tới.
Đang nghĩ như vậy, một chiếc xe con màu nâu phía xa đột nhiên giảm tốc độ, vượt qua hai làn đường rồi dừng trước mặt cô.
Cửa xe mở ra, bước xuống lại là hai người cô đã quen.
Tu Nhàn và Khoan Vĩnh.
“Bì Bì, sao cô lại ở đây?”, Khoan Vĩnh ngạc nhiên hỏi, “Hạ Lan đâu?”.
“Anh ấy… anh ấy đi rồi.”
Tộc ăn thịt thi thể đã đến rồi, Bì Bì bất giác lùi về sau mấy bước, cả người cứng đờ, chạm vào lan can.
“Không thể nào, anh ấy có lẽ đang ở gần đây”, Tu Nhàn điềm đạm nói.
“Là Hạ Lan gọi điện bảo các anh tới đây ư?”, giả vờ bình tĩnh, Bì Bì hỏi.
“Không phải”, Tu Nhàn nhìn cô, chầm chậm nói, “Nghe nói ở đây xảy ra tai nạn, chúng tôi tiện đường đến xem xem”.
“Người đã chết rồi.”
“Amen!”, vẻ mặt Khoan Vĩnh nghiêm túc, “Cô Quan, cô hãy ngồi đây đợi một chút, tôi và bác sĩ Tu xuống kiểm tra, sau đó sẽ đưa cô về nhà, được không?”.
Vừa nói, anh ta vừa thành thạo đi đôi găng tay cao su chuyên dụng trong ngành y.
Lúc này Bì Bì mới phát hiện, không biết tự lúc nào Tu Nhàn đã lấy một chiếc hộp hợp kim nhôm rất nặng từ trên xe xuống, có lẽ bên trong đựng dụng cụ y tế. Anh ta đi đến gần lan can, lại đột nhiên dừng bước, hỏi, “Khoan Vĩnh, cậu đã mang theo bình ắc-quy chưa?”.
“Tôi quên được sao?”
“Đợi đã!”, Bì Bì đột nhiên gào lên một tiếng, “Người nhà anh ta vẫn chưa kịp đến vĩnh biệt anh ta, xin các anh tha cho anh ta, được không?”.
Hai người giật mình, sau đó quay sang nhìn nhau.
Tu Nhàn bình tĩnh giải thích, “Tôi dám khẳng định, người nhà của anh ta tuyệt đối không muốn biết tình cảnh cuối cùng của anh ta như thế này đâu. Để chúng tôi đến thu dọn giúp anh ta thì tốt hơn”.
“Xin hãy yên tâm”, đột nhiên anh ta vỗ vai cô, ngữ điệu thân thiết như một vị cha sứ, “Tôi đảm bảo chúng tôi sẽ hoàn thành việc này với một tấm lòng tôn trọng”.
Dứt lời, họ bước qua lan can, rồi biến mất dưới rãnh cỏ sâu, trong bụi cỏ lập tức truyền đến những tiếng sột soạt.
Bì Bì bỗng không rét mà run, rồi lại không nén nổi lòng hiếu kỳ, nhìn xuốn dưới.
Hiển nhiên làm những việc này đã rất thành thạo, bên dưới chỉ một màu đen kịt nhưng hai người họ cũng chẳng cần dùng đến đèn pin. Cô cho rằng mình sẽ nghe thấy những tiếng nhai, tiếng cắn xé, rồi tiếng nuốt, hoặc là tiếng động của máy móc dụng cụ, nhưng ngoài tiếng kêu râm ran của đám côn trùng trốn trong lùm cỏ cùng tiếng còi xe vang lên từ phía xa, cô không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa. Màn đêm vẫn vô cùng tĩnh mịch, như thể hợp sức cùng họ che giấu đi những tội ác này vậy.
Đúng lúc đó, tiếng thiết bị điện vang lên trong bụi cỏ. Vốn lớn lên ở công xưởng, Bì Bì đã quá quen thuộc với tiếng động này. Đây là máy khoan điện cỡ nhỏ, mã lực khôn lớn lắm, tiếng kêu cũng không đến nỗi inh tai. Nhưng Bì Bì cảm giác dường như nó đang trực tiếp khoan vào đầu cô vậy.
Trong cơn hoảng hốt, cô bèn co cẳng chạy, bỗng phát hiện cách đó không xa có một chiếc taxi đang đi về phía mình. Cô liền chạy về hướng chiếc xe đó, vừa chạy vừa ra hiệu muốn bắt xe.
Chiếc xe dừng lại phía trước. Trên nóc xe nổi bật mấy chữ “Taxi Cát Vận” cùng một dãy số điện thoại. Đây là hãng taxi lớn nhất thành phố này, tất cả các tài xế đều phải làm hồ sơ lý lịch, đều có thể tra ra thông tin. Bì Bì thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Một khuôn mặt to bè ngó ra từ cửa xe, là một chàng thanh niên, mắt hình tam giác, mũi sư tử, tóc húi cua. Anh ta ngậm điếu thuốc trong miệng, nhướng khóe môi cười nói: “Cô gái, muộn thế này rồi còn muốn bắt xe ư? Cô muốn đi đâu thế?”.
Nói đến hai từ “Cô gái”, ngữ điệu của anh ta hơi cao, ánh mắt có chút gì đó không đứng đắn.
Nhưng Bì Bì không hề giận dữ, bởi vì anh ta đang nói tiếng địa phương, thậm chí cô còn nhận ra là tiếng của vùng nào.
“Phiền anh cho tôi tới đường Thanh Niên”, không cần biết anh ta có đồng ý không, Bì Bì đã mở cửa xe rồi nhanh chóng ngồi vào ghế trước, nói: “Mau đi thôi, ở đây không an toàn!”.
Tài xế liếc nhìn cô, rồi đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao đi như bay.
Tiếng gió vù vù bên ngoài cửa xe, Bì Bì thở ra một hơi dài.
“Nửa đêm nửa hôm còn ở nơi hoang vu thế này, cô gái, sao chỉ có mình cô thế?”, tài xế hỏi.
“Xe của bạn tôi bị hỏng, nên đi tìm người sửa, nói sẽ quay lại đón tôi nhưng đợi mãi vẫn chẳng thấy quay lại”, cô tùy tiện tìm một lý do.
Tài xế cười ha ha, lắc đầu, không tin lời cô nói nhưng cũng không tiếp tục dò hỏi nữa, bèn đổi chủ đề khác, “Thời tiết hôm nay…”.
Chưa nói hết câu, đột nhiên hai tay anh ta nắm chặt vô lăng, chân đạp mạnh chân phanh. Cả chiếc xe bị một lực vô cùng lớn tác động, quay một vòng chín mươi độ nằm ngang giữa đường. Khoảnh khắc ấy, Bì Bì chỉ thấy cả cơ thể như muốn văng ra ngoài, nhưng lại được dây an toàn giữ chặt. Phản ứng đầu tiên của cô chính là đưa hai tay ôm đầu, khom lưng co gối, bảo vệ phần xương sọ quý giá của mình.
Một lúc lâu sau hai người mới dần dần lấy lại được tinh thần từ cơn kinh hoàng. Tài xế “phụt” một tiếng nhổ đầu thuốc lá ra, Bì Bì lại cẩn thận ngồi thẳng người dậy, nhìn ra ngoài cửa xe.
Ánh đèn đêm mờ ảo, lờ mờ có một bóng hình đứng chặn trên đầu xe, không chút cử động.
Trời ạ, Bì Bì thầm nghĩ, sao cô không nghĩ ra ai đang đứng ở đó chứ, đây là đường cao tốc đó! May mà tài xế phản ứng nhanh, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng rồi.
Tài xế đạp bật cửa xe, thò nửa người ra quát người kia, “Mẹ kiếp! Nhóc con trúng tà gì vậy? Muốn chết cũng không biết đường tìm nơi tốt mà chết! Chân ông đây chỉ cần chậm một bước thôi thì cả người nhóc đã nát bét rồi! Ông đây muốn hỏi thăm tám đời tổ tông nhà…”.
Anh ta cứ chửi đến nỗi nước miếng bắn tứ tung. Đúng lúc đó trên đường có chiếc xe tải ngang qua, đèn rọi lên khuôn mặt người đứng bên ngoài. Bì Bì và anh chàng tài xế đồng thời nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn nhưng trắng bệch, thân hình cao gầy in bóng thành một đường xiên bởi ánh đèn chiếu qua. Dường như anh đã đứng đó tự ngàn đời, chiếc áo gió màu đen phất phơ trong đêm, ánh mắt nhìn thẳng như hai mũi tên vô cùng lạnh lùng.
Bì Bì như ngừng thở, cả người cứng đờ. Cô cảm nhận được khuôn mặt mình đang bị ánh mắt kia trói chặt, trong đầu chỉ còn một mảng trống rỗng.
Hạ Lan Tịnh Đình.
Anh chàng tài xế càng chửi càng hăng nhưng cũng không dám ra ngoài. Hạ Lan Tịnh Đình đột nhiên tiến lên mấy bước, cánh tay thon dài đưa về phía trước, kéo anh ta ra ngoài từ cửa sổ xe, rồi lôi tới bên đường, sau đó soạt một tiếng, xé rách áo của anh ta.
Những ngón tay lạnh lẽo lần sờ phần bụng của anh ta như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
Thời khắc này, bất cứ người nào cũng đều không khỏi hồn bay phách lạc. Đôi chân của người tài xế đã mềm nhũn từ lâu, cả người bị nhấc bổng trong tay anh, Bì Bì nghe thấy giọng ấp a ấp úng của anh ta, “Anh anh anh… anh muốn làm gì? Muốn cưỡng dấm thì anh cũng phải nhìn đúng người chứ. Tôi là đàn ông!”. Lúc đầu anh ta còn cứng miệng, nhưng chỉ một giây sau đã kịch liệt vùng vẫy, ra sức giãy giụa trong tay Hạ Lan Tịnh Đình, âm thanh chuyển thành, “Cứu tôi với!!! Có kẻ muốn giết người!!!”.
Dường như vô cùng sợ hãi, giọng của anh ta rất nhỏ, tựa hồ chỉ còn những tiếng lẩm bảm, Bì Bì vẫn luôn cho rằng chỉ có đàn bà con gái mới có tiếng kêu thảm thương như vậy.
Cô càng cuống càng không sao tháo được dây an toàn, loay hoay hết tận mười mấy giây mới vùng ra ngoài được, lớn tiếng ngăn cản: “Hạ Lan Tịnh Đình, dừng tay!”.
Quai hàm của người phía trước khẽ động, nhấc bổng anh tài xế lên, sải những bước dài đến bên chiếc taxi, đá chân mở cửa xe, sau đó ném anh ta vào trong.
Tròn một phút sau, anh chàng tài xế mới lấy lại tinh thần, đạp chân ga két một tiếng, chiếc xe liền chạy như bay về phía trước, rồi dần biến thành một chấm nhỏ.
Hạ Lan Tịnh Đình bước nhanh về phía cô, đôi mắt híp lại thành đường chỉ, nhìn chằm chằm Bì Bì một lúc, sau đó dường như chê người kia không sạch sẽ, anh rút ra một chiếc khăn tay màu trắng, từ từ lau tay của mình.
Chẳng lẽ anh vẫn chưa ăn no?
Bì Bì sợ hãi nhìn anh, tim đập thình thịch, giọng như rên lên: “Chủ tế… ngài định làm gì?”.
Anh bất chợt đưa tay ra, ôm chặt cô vào lòng.
Động tác của anh rất mạnh mẽ, có phần thô bạo, khuôn mặt cô áp vào khuôn ngực rắn rỏi của anh, đau điếng như thể đập vào tường.
“A! Buông tôi ra!”, cô ra sức vùng vẫy, nhưng lại bị anh siết chặt hơn, nhất thời từng thớ thịt làn da cô như dính chặt vào cơ thể anh. Anh không nói lời nào, chỉ hung hăng ôm thật chặt cô trong lòng. Bì Bì cảm thấy cả vai và lưng như đang nằm gọn trong vòng tay anh, bản thân mình như đang co lại thành một khối, không sao thở nổi.
Cô bèn cắn thật mạnh vào ngực anh. Máu chảy ra, thấm ướt lớp áo sơ mi của anh.
Mặc dù rất đau nhưng anh vẫn không buông tay.
“Buông tôi ra!”, cô vẫn kêu gào trong vòng tay anh.
Vòng tay anh nới lỏng ra một chút, nhưng vẫn không thả cô ra. Đột nhiên anh bắt đầu hôn lên khuôn mặt cô.
Hương hoa thoang thoảng tỏa ra từ lồng ngực anh, như một loại thuốc huyền ảo khiến lòng người dao động, mất cảnh giác. Cô không thể kiềm chế được, nhanh chóng phục tùng, thậm chí còn chủ động hôn lên làn môi anh.
Anh ép bản thân tránh ra, đặt dấu hôn lên vành tai cô. Cô nghe thấy giọng anh khe khẽ bên tai, “Em thà đi theo tay tài xế hút thuốc phiện kia, cũng không muốn theo anh về nhà sao?”. Sau đó cô bỗng thấy vành tai mát lạnh, một tiếng thở dài vang lên, “Tuệ Nhan, sao anh có thể làm hại em chứ?”.
Trái tim cô như bị chấn động, đột nhiên ngẩng đầu lên, mê mẩn nhìn anh.
Đây không còn là vị Chủ tế mà cô quen biết nữa rồi.
Ánh mắt người đàn ông đối diện như tan ra, dáng vẻ thống khổ, hơi thở hỗn loạn, nhìn cô vô cùng tình cảm, “Về nhà cùng anh nhé”.
Cô bỗng thấy mềm lòng, ngoan ngoãn gật đầu, nắm lấy tay anh rồi theo anh lên xe.
Cả dọc đường họ không nói với nhau câu nào, đi vào trung tâm thành phố, đột nhiên Bì Bì lên tiếng, “Hãy đưa tôi tới nhà của mẹ tôi, lâu lắm rồi tôi chưa về nhà”.
Cô nói địa chỉ, anh liền đưa cô về tận nhà, sau đó lặng lẽ rời đi không một lời tạm biệt.
Ai là Tuệ Nhan, cô cũng không hỏi.
Cùng là người lưu lạc nơi chân trời góc bể, gặ nhau đâu cần phải quen biết?
Hạ Lan Tịnh Đình chính là Gia Lân mà cô đã đánh mất; còn cô lại là Tuệ Nhan mà anh đã để lạc.
Bình luận facebook