-
Chương 33
Chương 33
Màn cầu hôn đặc biệt
Sau khi Tô My rời đi, Bì Bì cũng ra khỏi sàn nhảy. Tính giảm nhiệt của bộ tóc giả rất kém, khi toát mồ hôi, da đầu sẽ cảm thấy ngứa ngáy.
Bì Bì lấy bộ tóc xuống, thay vào chiếc mũ lụa, để cơn gió lạnh bên đường thổi tới, cô thấy thoải mái hơn nhiều.
Điện thoại của cô đột nhiên đổ chuông, là số của Bội Bội.
“Bì Bì, cậu đang ở đâu vậy?”
“Tớ đang trên đường…”
“Chiều nay tớ tới Đại học C phỏng vấn, gặp vị Giáo sư Chu của cậu đó.”
Giáo sư Chu chính là thầy hướng dẫn thạc sỹ mà Bì Bì định đăng ký trong năm nay. Cũng giống như đại đa số các học viên khác, ba tháng trước Bì Bì đã đem theo hai cây thuốc và hai chai rượu tới thăm thầy. Không phải Bì Bì muốn đút lót gì thầy, mà nghe những người có kinh nghiệm thi cử truyền lại, tốt nhất nên đến gặp thầy hướng dẫn một lần trước khi thi, để hai bên đều có ấn tượng tốt về nhau. Nếu như có thể, nhân cơ hội hỏi được phạm vi ôn tập thì không còn gì tốt hơn.
Năm nay ngành Báo chí Tuyên truyền của Giáo sư Chu chỉ lấy có bốn mươi người, nhưng không dưới một trăm người đăng ký dự thi, phần lớn đều là các sinh viên đã tốt nghiệp khoa này. Báo chí Tuyên Truyền là một ngành hot. Giáo sư Chu ngồi trong thư phòng của mình ôm con mèo Ba Tư trong lòng đón tiếp Bì Bì. Hai người chuyện trò chưa đến mười phút thì Bì Bì ra về. Bì Bì cảm thấy cuộc chuyện trò này của mình không được tốt lắm, nên một tháng trước lại đến gặp thầy lần nữa.
Lần này cô đã có sự chuẩn bị trước khi đến. Cô mang theo vài bài viết đăng trên tờ báo tỉnh của mình cho Giáo sư xem, rồi lại nói đến một vài hiện tượng sáo rỗng trong các bản tin bây giờ, cuối cùng mới nhìn thấy nét cười trên khuôn mặt vị giáo sư già. Giáo sư Chu rất có hứng thú khi biết Bì Bì đang làm việc trong một Tòa soạn báo. Xem bài viết của cô, ông cảm thấy kiến thức cơ bản của cô rất chắc chắn. Hơn nữa, biết đây là lần thứ hai Bì Bì thi nghiên cứu sinh, điểm số lần trước cũng không hề thấp, Giáo sư Chu càng yêu thích sự kiên trì trong cô. Lúc đó Bì Bì mới thấy yên tâm phần nào.
Bì Bì “hả” một tiếng. Bội Bội vốn là người thẳng thắn, khi nào có việc gấp mới gọi điện thoại. Nhận được cuộc điện thoại này của cô ấy, Bì Bì đoán chắc đã xảy ra chuyện gì đó.
“Chủ nhiệm Bùi đi với tớ là học trò nhiều năm trước của giáo sư. Tớ đã nhờ anh ấy khéo léo nhắc đến tên cậu, nói cậu là một người bà con của anh ấy.”
“Cảm ơn, cảm ơn… Tớ còn không quen Chủ nhiệm Bùi đó”, Bì Bì rất cảm động. Bạn bè vẫn mãi là bạn bè, lúc nào Bội Bội và Tiểu Cúc cũng quan tâm đến cô.
“Quen biết hay không không phải là vấn đề, quan trọng là đột nhiên Giáo sư Chu hỏi về tình hình sức khỏe của cậu.”
Bì Bì lập tức biến sắc, “Tình… tình hình sức khỏe? Sức khỏe của tớ không vấn đề gì cả”.
“Ông ấy hỏi cậu tại sao đầu cứ không có tóc thế? Cậu theo Phật hay là bị bệnh gì?... Ông ấy nói ngành Báo chí là cơ quan ngôn luận của quốc gia, nhà báo cần phải có lòng tin chính trị và độ nhanh nhạy mạnh mẽ. Ngoài ra, người làm báo chí cần có một sức khỏe tốt, nếu sức khỏe không tốt, không có sức đi đây đi đó, thì biết tìm tin tức ở đâu ra?”
Bì Bì trợn tròn mắt, phúc chốc căng thẳng đến mức dường như muốn ngủ.
Không ngờ sự việc lại trở nên nghiêm trọng đến thế. Lúc đầu cô nghĩ gặp tiền báo thì phải thành thật, đầu không có tóc rất dễ dàng phát hiện ra, nhưng cô lại nghĩ Giáo sư chẳng quan tâm đến chuyện đó đâu.
“Chẳng phải tớ bị… bị viêm da sao?” Vẫn chưa khỏi được. Tớ cũng lo lắm.”
“Bì Bì, cậu nhanh chóng nghĩ cách đi. Sự cố chấp của vị giáo sư này không phải ở mức bình thường đâu. Tại sao học sinh nào của ông ấy cũng đều giỏi giang như vậy? Bởi vì ông ấy chọn lựa giỏi. Thấy Chủ nhiệm Bùi nói, ông ấy vốn không thích hướng dẫn con gái, bởi vì vợ ông ấy là học trò cũ của ông ấy, vô cùng giỏi. Không phải là nói mò đâu, nhưng nếu trong lòng ông ấy đang có khúc mắc mà điểm thi của cậu lại chẳng ra sao, thì cũng rắc rối đó.”
Đôi chân Bì Bì cứ bước, thấy một bồn hoa bên cạnh, cô vội ngồi xuống, “Vậy tớ phải làm sao bây giờ?”.
“Mau nhanh chóng chữa khỏi bệnh viêm da, chỉ cần mọc được một chút tóc, cậu hãy đến gặp Giáo sư, nói rõ cậu hoàn toàn bình thường. Có cần tớ giới thiệu bác sĩ cho cậu không?”
“Không cần, không cần. Tớ… để tớ tự nghĩ cách.”
Ngắt điện thoại, đứng bên đường ngẩn ngơ một lúc lâu, bất chợt Bì Bì quyết định đến chợ hoa Độ Khẩu.
Tiết trời mùa thu ở thành phố phía Nam muôn phần ấm áp, chợ hoa bạt ngàn ngút tầm mắt.
Cô đi vội một vòng quanh chợ, kiến thức của cô về hoa có hạn, nên chẳng tìm thấy loài hoa mình muốn, bèn dừng lại bên một cửa hàng, hỏi ông chủ: “Xin hỏi, chỗ chú có hoa mẫu đơn không?”.
“Có”, người trồng hoa đang cắt tỉa một bó hoa hồng, liền ngẩng đầu lên, trả lời một câu, rồi lại cúi xuống, tay vẫn không ngừng làm, dường như đang gấp rút cho xong việc.
“Chẳng phải đến tháng Tư hoa mẫu đơn mới nở sao?”
“Trồng trong phòng giữ ấm mà.”
“Chú có bón phân hóa học không?”
Người đàn ông chỉ vào tấm biển màu xanh bên cạnh, “Hoa sạch một trăm phần trăm”.
“Bán cho cháu mười bông.”
“Cô lấy hoa màu gì?”
“… Chú có hoa màu trắng không?”
“Hai trăm Nhân dân tệ.”
“Hai trăm Nhân dân tệ?!!”
Đắt vậy sao/ Chẳng phải chỉ là vài bông hoa thôi ư? Bì Bì thầm hít một hơi, tựa người vào tủ hàng mặc cả với ông chủ, mong được giảm giá. Thực ra cũng chỉ có mười bông hoa thì xem gì là kinh doanh chứ, nhưng ông chủ lắc đầu khinh miệt, “Tôi nói giá cuối cùng đó”.
“Cháu… cháu chỉ có một trăm năm mươi Nhân dân tệ trong người thôi.”
“Cô có thể mua loại màu đỏ, mẫu đơn đỏ rẻ hơn một chút”, ông ta đưa ra ý kiến.
“Xin hỏi… giữa hoa màu trắng và màu đỏ thì mùi vị của loại nào hơn?”
“Đều là hoa mẫu đơn cả, mùi vị như nhau”, người đàn ông liếc nhìn cô.
“Cháu muốn nói… cháu muốn nói khi ăn ấy.”
Ánh mắt người đàn ông nhìn cô rất kỳ quái, nhưng vẫn trả lời với thái độ chuyên nghiệp, “Từ Hy thái hậu thích ăn hoa mẫu đơn trắng, nghe nói ăn rất ngọt”.
“Bán cho cháu bảy bông mẫu đơn trắng.”
Không làm sao được, Bì Bì đành trả tiền, rồi chọn bảy bông hoa mới hé nở, để ở nhà qua một đêm, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy hoa nở là vừa. Cả dọc đường cô ôm khư khư bó hoa như thể đang ôm một bức tượng Phật. Để bảo vệ hoa, cô chen xuống cuối cùng rồi dựa vào cửa kính trên chuyến tàu điện ngầm sáng. Một vài người đàn ông chen vào chỗ cô, cô ra sức đẩy ra, nhưng bầu không khí vẫn rất ngột ngạt.
Xuống tàu điện ngầm, người tiều tụy, hoa cũng ủ rũ mấy phần, vài cánh hoa rũ xuống. Bì Bì không thể không vào phòng vệ sinh, tưới lên thân cây chút nước. Trên xe buýt không đông người, ở khu biệt thự này dường như ai ai cũng có xe. Nhưng vừa xuống xe, bất chợt một bà chị béo mập đi ngang qua trước mặt cô, rồi vung tay một cái, một bông hoa lập tức rơi xuống, cô không kịp nhặt lên nên lại bị người ta giẫm nát.
Khi đến căn nhà số 56 trên đường Nhàn Đình, trên tay cô chỉ còn lại sáu bông hoa.
Sáu bông cũng được, “lục lục đại thuận” [1].
[1] Đây là một cách nói may mắn của người Trung Quốc, có nguồn gốc từ Kinh Dịch, ý chỉ làm việc gì cũng thuận lợi.
Bì Bì không nhớ khung cảnh lần đầu tiên mình đặt chân đến đây vào một năm trước lắm. Mặc dù cho đến hôm nay rất nhiều thứ khiến cô hoảng sợ, nhưng nơi đây vẫn là tứ hợp viện yên tĩnh, vẫn là cánh cửa lớn sơn đỏ kiểu cũ, không có gió, có thể nhận ra gỉ sét bám trên chiếc chuông gió. Một cây bách xanh biếc che đi nửa sân nhà. Điều khác biệt duy nhất chính là cánh cửa không hề được khóa, hôm nay chủ nhân tòa biệt thự này có nhà.
Đưa mắt nhìn xung quanh, không tìm thấy chuông cửa đâu, cô bèn gõ gõ khuyên đồng trên cánh cửa.
Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng bước chân vọng tới, sau đó là tiếng cửa mở ra.
Hương thơm quen thuộc truyền đến, cô liền đưa bó hoa lên chắn trước ngực mình, nói: “Xin chào”
Mấy tháng không gặp, khuôn mặt Hạ Lan Tịnh Đình có vẻ tiều tụy. Anh mặc chiếc sơ mi màu đen, dáng người gầy và thẳng hơn trước. Anh không đeo kính đen, khuôn mặt vô cùng đẹp, đôi đồng tử đen láy không có tiêu điểm, khuôn mặt cũng không có chút cảm xúc gì, dường như không biết người đang đứng trước mặt mình đây là ai.
“Là tôi đây, Quan Bì Bì”, cô lên tiếng.
Anh khẽ gật đầu, có vẻ kiêu ngạo.
Ờ, ngài Chủ tế vẫn còn giận…
Thực ra lúc nào Hạ Lan Tịnh Đình cũng kiêu ngạo, Bì Bì cảm thấy ít nhiều anh cũng mang dáng vẻ tự cao tự đại. Khi giao tiếp với người khác, anh luôn khép mình, thận trọng, không bao giờ thể hiện cảm xúc, nói chuyện hay làm việc gì cũng khó dò khó đoán, vô cùng bí mật, hoàn toàn khác với anh chàng nhân vật chính với tình cảm đậm sâu trong câu chuyện Tô My kể.
Thấy anh mãi vẫn không nói câu gì, cô càng cố gắng bắt chuyện, “Gần đây anh có khỏe không? Xin lỗi, tôi gặp chút rắc rối trong công việc… tôi đổi công việc khác… mọi thứ đều hoàn toàn lạ lẫm… cần một thời gian để thích ứng… nên… nên mới không liên lạc với anh”. Bì Bì còn muốn nói thêm một câu rằng “Thực ra tôi rất nhớ anh”, nhưng lại cảm thấy quá sến sẩm nên liền loại bỏ nó ngay từ trong đầu mình.
“Cô mang hoa đến?”, anh nói.
Cô vội vã đưa hoa đến bên tay anh, “Hoa mẫu đơn trắng, anh có thích không?”.
Khóe mắt anh khẽ động, anh để lộ vẻ nghi hoặc, “Cô… tặng hoa cho tôi?”.
“Không… không được sao?”, cô bỗng nhiên cảm thấy áp lực trước vẻ hung hăng bức người của anh, hễ căng thẳng là cô lại lắp ba lắp bắp, “Anh… anh không thích sao? Chẳng phải anh nói anh muốn được biết hoa mẫu đơn nở dưới ánh nắng chói chang sẽ như thế nào sao?”. Cho dù anh có nhìn thấy hay không, cô vẫn chỉ tay lên trời, rồi lại chỉ vào những bông hoa, “Hiên giờ trên đầu ánh mặt trời vô cùng chói chang, hoa mẫu đơn cũng đang nở rộ, ừm, chính là như thế này đây, anh sờ mà xem”.
Anh nhẹ nhàng ngắt một cánh hoa, rồi đưa tay cảm nhận nó, sau đó đưa vào miệng, từ từ thưởng thức.
“Ngon không?”
“Rất ngon”, anh trả lời.
“Hạ Lan, anh có thể trả lại tóc cho tôi không?”, cô đột nhiên hỏi.
Lời đã nói ra có hối cũng không kịp.
Bì Bì có chút khó xử, bỗng chột dạ nhìn Hạ Lan Tịnh Đình, hy vọng anh khoan dung độ lượng không tính toán gì với cô. Ngài Chủ tế lịch sự đứng đó, một tay nhét túi áo, vô cùng thoải mái, vô cùng tự tại.
“Cô đến không đúng lúc rồi”, anh nói, “Tôi đang chuẩn bị đi du lịch. Cô có thể đợi thêm một thời gian nữa không?”.
“Đi du lịch? Đi… đi bao lâu? Khi nào anh quay về?”
“Nếu như thuận lợi, khoảng ba bốn tháng nữa tôi về.”
Còn hai tháng nữa là Bì Bì bắt đầu cuộc thi rồi. Ông tập không còn là vấn đề lớn nữa, nhưng trong hai tháng này cô nhất định phải đến gặp Giáo sư Chu một lần.
Hết sức lo lắng, giọng nói của cô mang theo vẻ cầu xin rõ rệt, “Anh có thể ở nhà thêm mười ngày rồi hãy đi không?”. Cô nhớ Hạ Lan Tịnh Đình từng nói nếu như trị thương, chỉ cần mười ngày là cô có thể mọc lại tóc. Cô chỉ cần mười ngày thôi.
“Rất xin lỗi, tôi đã mua vé rồi, là một vụ làm ăn quan trọng, chiều nay bắt đầu xuất phát.”
Sợ cô không tin, anh liền lấy từ trong túi ra một tấm vé điện tử vừa được in, huơ huơ trước mặt cô.
Cô liếc nhìn thời gian xuất phát, quả nhiên là hôm nay.
Bì Bì đang định lên tiếng thì ở bên kia bồn hoa bỗng vọng lại tiếng bước chân.
Rất nhẹ, rất tinh tế, mang theo hương thơm tao nhã.
Cô không biết vì sao những hồ ly này đều rất thơm, thơm đến mức ở nơi đầy hương hoa như thế này cũng có thể nhận ra được. Bì Bì xoa xoa mũi, nghiêng đầu ngó vào bên trong, nhìn thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp bên hành lang, ôm cánh tay đứng tỉ mỉ chọn lựa dưới giá bày toàn mâm xôi. Cô gái khoác trên mình bộ xường xám mỏng in hình những bông hoa, đẹp tựa đóa hoa lan trong núi sâu. Nhìn thấy cô, ánh mắt cô gái ấy như gợn sóng, chân thành nói, “Tịnh Đình, có khách à?”.
“Đúng thế”, anh đáp một tiếng.
“Sao lại đứng ngoài cửa thế? Mau mời cô ấy vào nhà uống tách trà đi”, cô gái nói, “Để em đi pha trà”.
Nói rồi, bóng dáng cô gái nhanh chóng đi về hướng phòng bếp.
Bì Bì như thể bị ai đó đánh mạnh vào đầu, đứng nguyên tại đó, hồn bay phách lạc, tựa như đang đứng trên đỉnh nói ngắm phong cảnh, đột nhiên xảy ra động đất, cả ngọn núi rầm rầm đổ ập xuống.
May mà Hạ Lan Tịnh Đình không nhìn thấy sắc mặt cô lúc này.
“Cô ấy là Thiên Hoa”, anh giải thích, “Một người bạn của tôi. Cô ấy sẽ đi cùng tôi trong lần làm ăn này”.
Thiên Hoa.
Đương nhiên Bì Bì vẫn nhớ rõ cái tên này. Trong buổi party bên hồ Quan Âm, Hạ Lan Tịnh Đình không mời cô gái này tham dự, bạn của cô ta đã vô cùng phẫn nộ, cũng vì chuyện này mà họ còn nói đôi ba câu tổn thương đến cô.
Nếu như thuận lợi, hai người họ sẽ ở bên nhau những bốn tháng.
Còn nếu không thuận lợi thì…
Nhất thời, trái tim Bì Bì đập loạn.
Thực ra, không phải cô luôn sợ Hạ Lan Tịnh Đình sao? Bây giờ cuối cùng anh đã có bạn gái rồi, do đó ngài hồ ly đại tiên sẽ buông tha cho cô, như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Càng phân tích càng thấy rối bời, cô cắn môi, ngẩng mặt lên hỏi, “Hạ Lan, anh định đi đâu?”.
“Đi Tây An trước, sau đó còn mấy nơi khác nữa.”
“Tôi có thể đi cùng anh không?”, cô đột nhiên nói.
“Cô? Cô muốn đi cùng tôi sao?”, anh nghi hoặc, “Không phải chứ? Tôi nhớ cô đã từng nói, đối với tôi ngoài chán ghét cô chỉ còn thấy oán hận thôi”.
“Tôi đã suy xét vấn đề trên cương vị của anh… cái… cái này cũng cần chút thời gian”, Bì Bì thận trọng nói.
“Nói như thế nghĩa là bây giờ cô đã hiểu rồi?”
“Đúng thế. Thực ra anh làm như vậy cũng chẳng có gì sai cả. Chẳng phải tôi cũng thường đến quán KFC ăn gà rán đó sao? Tôi cũng có bao giờ hỏi cảm nhận của gà đâu. Với lại, bây giờ nhìn thấy thịt gà tôi cũng không dám ăn nữa”, cô đầu hàng vô điều kiện, “Tôi đến Tây An cùng anh, anh muốn tôi làm gì cũng được”.
Anh chau mày, suy xét về ý kiến của cô, “Thật không?”.
“Thật!”
Bì Bì trộm nghĩ, hồ ly đại tiên có thể bảo cô làm gì chứ. Chẳng qua chỉ là bàn công việc, ăn cơm, uống rượu cùng anh và làm nền cho anh mà thôi. Đại tiên không nhìn thấy gì, nên cần người chăm sóc, giúp anh mua vé xe, dẫn đường cho anh… Bì Bì cảm thấy những việc này cô đều có thể đảm nhiệm được.
Hạ Lan Tịnh Đình chậm rãi nói, “Bì Bì, cô nên biết trên đời này tất cả mọi chuyện đều có cái giá của nó, cầu xin Chủ tế làm việc gì, giá sẽ rất cao đó”.
“Đúng thế, đúng thế”, Bì Bì gật đầu, “Chẳng phải đi bàn chuyện làm ăn sao? Tôi có thể giúp anh xử lý mọi việc, có thể dẫn đường cho anh, có thể xách túi cho anh, có thể…”.
Anh lắc đầu, như thể một vị phụ huynh hiền từ đang chỉnh sửa lại lỗi ngữ pháp cho con, “Nhờ Chủ tế làm gì, không phải cô liệt kê cô có thể làm gì, mà do tôi nói tôi muốn gì”.
Bì Bì ngẩn người trước câu nói của anh, “Anh… anh muốn gì?”.
Đôi đồng tử trống rỗng của anh hướng về khuôn mặt cô, dường như đang kiếm tìm đôi mắt cô, “Bì Bì, tôi muốn kết hôn với em”.
“Hả?”
“Tôi nghĩ rằng em thích tôi.”
“Hả?”
Đây chính là cách bày tỏ tình cảm của ngài hồ tiên đại nhân sao?
Đầu óc Bì Bì trống rỗng, ngẩn người hồi lâu mới ấp úng, “Anh… Chủ tế… anh đang cầu hôn tôi sao?”.
Vừa rồi còn đang công thành chiếm đất, chớp mắt đã trở thành quân vương mất nước rồi. Bì Bì cảm thấy bản thân quá đỗi thiệt thòi, buồn bực đến mức chỉ muốn đánh vào đầu mình.
“Có được không?”, anh đưa bó hoa mẫu đơn đến bên tay cô, trong đôi đồng tử sâu không thấy đáy dường như đang có thứ gì lấp lánh.
Bì Bì muốn nhìn cho rõ thứ đang lấp lánh ấy là gì, cô mở to mắt quan sát, bèn phát hiện ra đó chính là bóng hình của bản thân mình.
“Cái gì? Anh nói gì?”, cô nghi ngờ tai mình có vấn đề. Bó hoa mẫu đơn trên tay nặng trịch, cô nhận cũng không được mà không nhận cũng chẳng xong.
“Bì Bì, em có nhận lời lấy tôi không?”
Anh nắm chặt bàn tay cô, đặt lên ngực mình, mắt khép lại, thì thào bên tai cô, “Đừng từ chối tôi, được không?”.
“Tôi không…”
Anh đột nhiên mở to mắt, đôi tay nắm chặt.
Cổ tay bất chợt kêu “rắc” một tiếng, Bì Bì kêu lên, “Anh đừng nắm chặt tay tôi!”.
Anh thất vọng buông tay, “Xin lỗi, tôi không cố ý. Hễ kích động là tôi lại không sao khống chế được bản thân mình…”, sau đó anh thở dài một hơi, dáng vẻ chán nản.
“Tôi có làm gì khiến anh kích động đâu”, Bì Bì nói.
“Chẳng phải vừa rồi em trả lời là không ư?”
“Ý anh là, tôi không từ chối… kết hôn với anh”, cô nói thẳng, “Anh có thể uốn cho tôi mái tóc xoăn gợn sóng không? Làm như vậy, sau này tôi sẽ không cần phải đi uốn tóc nữa”.
Cô cười, gật đầu đắc ý khi trêu đùa anh. Sau đó đầu cô đột nhiên bị anh ôm chặt, “Bì Bì, đùa cợt Chủ tế vào lúc này, thật sự rất có khả năng Chủ tế sẽ ăn thịt em trong cơn giận dữ đó”.
Rồi anh đưa tay khẽ nâng cằm cô lên, ép khuôn mặt cô phải đối diện với mình, “Nếu như không đồng ý, em hãy nói thẳng, tôi không để ý việc em nói ra sự thật đâu”.
Mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng anh vẫn có cách để cô biết trái tim anh luôn hướng về cô. Trong ánh mắt vô định ấy dường như đang ẩn giấu một sức hút, tựa như một hang sâu tối tăm nối liền với một thế giới hoàn toàn khác.
Bất giác trái tim cô men theo hang động ấy trôi tuột xuống dưới. Cô không biết bản thân đã nói gì hay đã nhận lời những gì, chỉ cảm thấy mình đang lặp đi lặp lại một lời hứa nào đó. Khuôn mặt đó như thể cô đã quen biết từ lâu, đồng thời còn vô cùng thân thiết. Cô đã từng trao cho anh tất cả, cho nên chẳng có gì khiến cô không yên tâm cả.
“Tôi… tôi bằng lòng”, cô nói. Tay cô vẫn đặt trên ngực anh, cô cảm nhận được trái tim anh đang đập rất nhanh, rất hiếm khi ngài Chủ tế kích động nhường này.
Một lúc lâu, anh lặng lẽ đứng đó, không chút cử động, dường như đang bị mất phương hướng trong một khoảng thời gian và không gian. Máy phun nước tự động trên bãi cỏ trước sân đột nhiên hoạt động, những tia nước nhỏ tinh tế không ngừng bay tới tấp lên trên rồi thả mình xuống bãi cỏ. Không lường trước được chuyện đó, anh bỗng quay người theo bản năng, chắn những bọt nước bay tới cho cô. Anh lấy lại tinh thần, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, từng chút từng chút một, như thể đang nhận diện một pho tượng Phật, anh nói khẽ, “Anh đi giải thích với Thiên Hoa một chút, sau đó đưa cô ấy về nhà”.
Anh lấy từ trong túi ra một tờ giấy và một tấm thẻ, “Đây là vé máy bay, đây là thẻ ngân hàng, trước tiên em hãy gọi điện đến công ty du lịch hủy bỏ vé máy bay của Thiên Hoa, sau đó đến thư phòng mở máy tính của anh lên đặt một tấm vé khác trên mạng, được không?”.
“Được.”
Thư phòng nằm bên cạnh phòng ngủ, nhìn qua khung cửa sổ chạm đất chính là vườn hoa. Có lẽ đây là nơi Hạ Lan Tịnh Đình dừng chân nhiều nhất trong ngày. Bên cạnh giá sách bày một chiếc sô pha đơn vô cùng thoải mái, dưới sàn trải một tấm thảm hình tròn, chiếc đèn đặt dưới đất theo kiểu dáng cổ chiếu ánh sáng đến từ phía sau. Trên bàn trà bên tay trái đặt một cuốn sách rất dày dành cho người mù, các trang sách được phân chia bằng mấy chiếc kẹp giấy plastic cỡ lớn rực rỡ màu sắc. Hạ Lan Tịnh Đình thích dùng chúng làm bookmark, Bì Bì đã phát hiện ra thói quen này của anh từ lâu. Cô đứng một lúc trong thư phòng, phát hiện ra chiếc máy tính trên bàn học vẫn đang mở. Màn hình đang ở chế độ chờ, một quả cầu đầy màu sắc không ngừng bay nhảy trên màn hình. Bì Bì nhanh chóng thay đổi vé máy bay qua mạng, bỗng nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài phòng.
Hạ Lan Tịnh Đình đã về.
“Đặt xong vé máy bay rồi”, cô vội nói.
“Nhanh như thế sao?”, đôi đồng tử của anh luôn trong trẻo, toát lên vẻ lạnh lùng, song thời khắc này lại mang theo ý cười, nhìn như có như không quét tới khuôn mặt cô, “Anh đang muốn nói, anh quên mất không cho em mật khẩu thẻ ngân hàng”.
Khuôn mặt cô dần chuyển sang màu trắng, “Mật khẩu?”.
“Hệ thống không yêu cầu nhập mật khẩu à?”
“… Có hỏi.”
Đúng vậy, hệ thống có hỏi cô mật khẩu, nhưng cô chẳng cần suy nghĩ gì gõ luôn một hàng số vào đó, lập tức được thông qua. Quá trình xảy ra rất nhanh, cô nóng lòng muốn đặt vé nên cũng không nghĩ nhiều đến chuyện này. Giờ nghĩ lại, lúc đó cô đã gõ hàng mật khẩu của mình, không ngờ lại hoàn toàn giống với của anh.
“A…”, cô hít một ngụm khí lạnh, suýt chút nữa nhảy cẫng lên, “Hạ Lan, có phải anh có khả năng thông linh không? Anh đọc được suy nghĩ của người khác à?”.
“Không phải.”
“Trong ví của tôi có bao nhiêu tiền?”
“Không biết, nếu không, chắc anh sẽ phải cho em vay tiền mất”, anh dựa người vào cửa, cười gian trá, “Chỉ có thể nói rằng giữa chúng ta có thần giao cách cảm”.
Bì Bì nhìn anh, dở khóc dở cười. Mặc dù cũng có không ít bạn cấp ba của cô đã lập gia đình, sinh con cũng có mấy người, nhưng Bì Bì luôn cho rằng mình không thuộc vào đội ngũ ấy. Ở bên Gia Lân mười mấy năm, cô thậm chí còn không có được một cái danh bạn gái chính thức, vậy mà Hạ Lan Tịnh Đình trước mắt dường như là một người lạ, mới gặp có mấy lần mà đã bàn đến chuyện yêu đương kết hôn rồi. Cả đời này cô chưa một lần vượt quá giới hạn như vậy. Nghĩ thế, trong lòng Bì Bì lập tức hiện lên hai chữ “Chạy trốn”, cho dù có là tạm thời. Cô cần một nơi để bình tĩnh lại đã.
“Tôi phải về nhà sắp xếp hành lý một chút”, cô nói, “Chúng ta gặp nhau ở sân bay nhé, có được không?”.
“Không được”, anh lắc đầu, đồng thời đưa tay ra trước cửa chặn cô lại, “Em phải ở bên anh”.
“Tại sao?”
“Em phải chăm sóc anh”, anh nắm lấy tay cô, rồi đưa lên miệng mình, khẽ đặt lên đó một nụ hôn.
Tia nắng mặt trời chiếu xuống, đôi mắt anh thêm phần u tối. Bì Bì cảm thấy, nhìn từ góc độ này, trông anh giống với một người mù thực sự. Anh vuốt ve đôi bàn tay cô, rồi nắm thật chặt từng ngón tay, khẽ nói, “Em phải trông coi anh, nếu không anh sẽ làm việc xấu đó”.
Bì Bì cảm thấy ngài Chủ tế thật sến sẩm, chợt tránh ra phía sau, nhưng lại bị anh kéo lại ôm vào lòng.
Cảm nhận thấy hơi thở đầy nam tính vấn vít quanh mình, Bì Bì ngẩng đầu lên, nhận ra làn môi anh đang lướt đi lướt lại trên trán mình, dường như đang kiếm tìm một nơi có thể dừng lại. Làn râu lún phún trên cằm anh chà xát khiến cô thấy buồn buồn. Bì Bì bỗng có cảm giác ghen tỵ, cho dù chỉ là đám râu này thôi, nhưng nếu anh cho cô mượn làm tóc thì cũng tốt lắm. Ít nhất vị giáo sư biến thái kia sẽ không nghi ngờ điều gì nữa.
Nụ hôn rơi trên mắt cô, rồi theo đà khẽ chạm vào hàng lông mày của cô, đồng thời phảng phất hơi thở ấm nồng của anh, cùng mùi hương bạc hà thơm mát.
“Ở lại đây, có được không? Nhé?”, anh nói, sợ cô không nghe lời, anh lại đưa tay vuốt nhẹ vành tai cô.
“Ừm…”, lòng cô rối bời, nhất thời không có ý kiến gì. Trong khoảnh khắc trí nhớ của cô lại quay trở về với trận chiến kéo dài nhiều năm ngày trước. Dường như đây là niềm hạnh phúc anh đã trông đợi bao nhiêu năm, cho nên anh phải lập tức thưởng thức, nếu không nó sẽ biến mất.
Sân bay là một nơi vô cùng lạ lẫm! Liệu anh có bị lạc đường không? Có bị nhỡ chuyến bay không? Anh cần có người ở bên dẫn dắt làm tất cả mọi thứ, nếu có cô ở bên, chắc chắn anh sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
“Được”, cô thỏa hiệp, nắm chặt lấy tay anh, để anh cảm nhận được sự tồn tại của mình.
Bàn tay anh hơi run, sau đó cả cơ thể anh cũng bắt đầu run lên.
“Anh sao thế?”, cô hỏi.
“Cảm ơn em”, anh nói khẽ, “Lúc nào em cũng hào phóng với anh”.
Cô đi theo anh vào phòng khách, nhìn thấy tách trà đã được pha đặt trên bàn, chẳng chút băn khoăn nói, “Đây là trà Thiên Hoa pha à? Tôi uống một ngụm nhé, đang khát”.
“Đừng uống”, anh giữ tay cô lại, bắt đầu cởi bỏ áo cô ra.
Anh rất nhẹ nhàng chu đáo, từng chút đưa cô đến niềm thích thú, cả người cô nằm gọn trong tay anh, xương cốt như đang bị anh nắm chặt, dần dần mềm nhũn ra.
“Thích không?”, anh nói.
Hai cánh tay cô vòng qua cổ anh, mặt dựa vào bờ vai anh, thở không ra hơi, nói khẽ, “Rất thích”.
“Thích mà bao lâu như vậy không đến tìm anh?”, trong khi cô cảm thấy thích nhất, ngài Chủ tế đột nhiên dừng tay, “Đừng quấn lấy anh nữa. Mặc áo vào đi, anh đi pha tách trà cho em”.
Màn cầu hôn đặc biệt
Sau khi Tô My rời đi, Bì Bì cũng ra khỏi sàn nhảy. Tính giảm nhiệt của bộ tóc giả rất kém, khi toát mồ hôi, da đầu sẽ cảm thấy ngứa ngáy.
Bì Bì lấy bộ tóc xuống, thay vào chiếc mũ lụa, để cơn gió lạnh bên đường thổi tới, cô thấy thoải mái hơn nhiều.
Điện thoại của cô đột nhiên đổ chuông, là số của Bội Bội.
“Bì Bì, cậu đang ở đâu vậy?”
“Tớ đang trên đường…”
“Chiều nay tớ tới Đại học C phỏng vấn, gặp vị Giáo sư Chu của cậu đó.”
Giáo sư Chu chính là thầy hướng dẫn thạc sỹ mà Bì Bì định đăng ký trong năm nay. Cũng giống như đại đa số các học viên khác, ba tháng trước Bì Bì đã đem theo hai cây thuốc và hai chai rượu tới thăm thầy. Không phải Bì Bì muốn đút lót gì thầy, mà nghe những người có kinh nghiệm thi cử truyền lại, tốt nhất nên đến gặp thầy hướng dẫn một lần trước khi thi, để hai bên đều có ấn tượng tốt về nhau. Nếu như có thể, nhân cơ hội hỏi được phạm vi ôn tập thì không còn gì tốt hơn.
Năm nay ngành Báo chí Tuyên truyền của Giáo sư Chu chỉ lấy có bốn mươi người, nhưng không dưới một trăm người đăng ký dự thi, phần lớn đều là các sinh viên đã tốt nghiệp khoa này. Báo chí Tuyên Truyền là một ngành hot. Giáo sư Chu ngồi trong thư phòng của mình ôm con mèo Ba Tư trong lòng đón tiếp Bì Bì. Hai người chuyện trò chưa đến mười phút thì Bì Bì ra về. Bì Bì cảm thấy cuộc chuyện trò này của mình không được tốt lắm, nên một tháng trước lại đến gặp thầy lần nữa.
Lần này cô đã có sự chuẩn bị trước khi đến. Cô mang theo vài bài viết đăng trên tờ báo tỉnh của mình cho Giáo sư xem, rồi lại nói đến một vài hiện tượng sáo rỗng trong các bản tin bây giờ, cuối cùng mới nhìn thấy nét cười trên khuôn mặt vị giáo sư già. Giáo sư Chu rất có hứng thú khi biết Bì Bì đang làm việc trong một Tòa soạn báo. Xem bài viết của cô, ông cảm thấy kiến thức cơ bản của cô rất chắc chắn. Hơn nữa, biết đây là lần thứ hai Bì Bì thi nghiên cứu sinh, điểm số lần trước cũng không hề thấp, Giáo sư Chu càng yêu thích sự kiên trì trong cô. Lúc đó Bì Bì mới thấy yên tâm phần nào.
Bì Bì “hả” một tiếng. Bội Bội vốn là người thẳng thắn, khi nào có việc gấp mới gọi điện thoại. Nhận được cuộc điện thoại này của cô ấy, Bì Bì đoán chắc đã xảy ra chuyện gì đó.
“Chủ nhiệm Bùi đi với tớ là học trò nhiều năm trước của giáo sư. Tớ đã nhờ anh ấy khéo léo nhắc đến tên cậu, nói cậu là một người bà con của anh ấy.”
“Cảm ơn, cảm ơn… Tớ còn không quen Chủ nhiệm Bùi đó”, Bì Bì rất cảm động. Bạn bè vẫn mãi là bạn bè, lúc nào Bội Bội và Tiểu Cúc cũng quan tâm đến cô.
“Quen biết hay không không phải là vấn đề, quan trọng là đột nhiên Giáo sư Chu hỏi về tình hình sức khỏe của cậu.”
Bì Bì lập tức biến sắc, “Tình… tình hình sức khỏe? Sức khỏe của tớ không vấn đề gì cả”.
“Ông ấy hỏi cậu tại sao đầu cứ không có tóc thế? Cậu theo Phật hay là bị bệnh gì?... Ông ấy nói ngành Báo chí là cơ quan ngôn luận của quốc gia, nhà báo cần phải có lòng tin chính trị và độ nhanh nhạy mạnh mẽ. Ngoài ra, người làm báo chí cần có một sức khỏe tốt, nếu sức khỏe không tốt, không có sức đi đây đi đó, thì biết tìm tin tức ở đâu ra?”
Bì Bì trợn tròn mắt, phúc chốc căng thẳng đến mức dường như muốn ngủ.
Không ngờ sự việc lại trở nên nghiêm trọng đến thế. Lúc đầu cô nghĩ gặp tiền báo thì phải thành thật, đầu không có tóc rất dễ dàng phát hiện ra, nhưng cô lại nghĩ Giáo sư chẳng quan tâm đến chuyện đó đâu.
“Chẳng phải tớ bị… bị viêm da sao?” Vẫn chưa khỏi được. Tớ cũng lo lắm.”
“Bì Bì, cậu nhanh chóng nghĩ cách đi. Sự cố chấp của vị giáo sư này không phải ở mức bình thường đâu. Tại sao học sinh nào của ông ấy cũng đều giỏi giang như vậy? Bởi vì ông ấy chọn lựa giỏi. Thấy Chủ nhiệm Bùi nói, ông ấy vốn không thích hướng dẫn con gái, bởi vì vợ ông ấy là học trò cũ của ông ấy, vô cùng giỏi. Không phải là nói mò đâu, nhưng nếu trong lòng ông ấy đang có khúc mắc mà điểm thi của cậu lại chẳng ra sao, thì cũng rắc rối đó.”
Đôi chân Bì Bì cứ bước, thấy một bồn hoa bên cạnh, cô vội ngồi xuống, “Vậy tớ phải làm sao bây giờ?”.
“Mau nhanh chóng chữa khỏi bệnh viêm da, chỉ cần mọc được một chút tóc, cậu hãy đến gặp Giáo sư, nói rõ cậu hoàn toàn bình thường. Có cần tớ giới thiệu bác sĩ cho cậu không?”
“Không cần, không cần. Tớ… để tớ tự nghĩ cách.”
Ngắt điện thoại, đứng bên đường ngẩn ngơ một lúc lâu, bất chợt Bì Bì quyết định đến chợ hoa Độ Khẩu.
Tiết trời mùa thu ở thành phố phía Nam muôn phần ấm áp, chợ hoa bạt ngàn ngút tầm mắt.
Cô đi vội một vòng quanh chợ, kiến thức của cô về hoa có hạn, nên chẳng tìm thấy loài hoa mình muốn, bèn dừng lại bên một cửa hàng, hỏi ông chủ: “Xin hỏi, chỗ chú có hoa mẫu đơn không?”.
“Có”, người trồng hoa đang cắt tỉa một bó hoa hồng, liền ngẩng đầu lên, trả lời một câu, rồi lại cúi xuống, tay vẫn không ngừng làm, dường như đang gấp rút cho xong việc.
“Chẳng phải đến tháng Tư hoa mẫu đơn mới nở sao?”
“Trồng trong phòng giữ ấm mà.”
“Chú có bón phân hóa học không?”
Người đàn ông chỉ vào tấm biển màu xanh bên cạnh, “Hoa sạch một trăm phần trăm”.
“Bán cho cháu mười bông.”
“Cô lấy hoa màu gì?”
“… Chú có hoa màu trắng không?”
“Hai trăm Nhân dân tệ.”
“Hai trăm Nhân dân tệ?!!”
Đắt vậy sao/ Chẳng phải chỉ là vài bông hoa thôi ư? Bì Bì thầm hít một hơi, tựa người vào tủ hàng mặc cả với ông chủ, mong được giảm giá. Thực ra cũng chỉ có mười bông hoa thì xem gì là kinh doanh chứ, nhưng ông chủ lắc đầu khinh miệt, “Tôi nói giá cuối cùng đó”.
“Cháu… cháu chỉ có một trăm năm mươi Nhân dân tệ trong người thôi.”
“Cô có thể mua loại màu đỏ, mẫu đơn đỏ rẻ hơn một chút”, ông ta đưa ra ý kiến.
“Xin hỏi… giữa hoa màu trắng và màu đỏ thì mùi vị của loại nào hơn?”
“Đều là hoa mẫu đơn cả, mùi vị như nhau”, người đàn ông liếc nhìn cô.
“Cháu muốn nói… cháu muốn nói khi ăn ấy.”
Ánh mắt người đàn ông nhìn cô rất kỳ quái, nhưng vẫn trả lời với thái độ chuyên nghiệp, “Từ Hy thái hậu thích ăn hoa mẫu đơn trắng, nghe nói ăn rất ngọt”.
“Bán cho cháu bảy bông mẫu đơn trắng.”
Không làm sao được, Bì Bì đành trả tiền, rồi chọn bảy bông hoa mới hé nở, để ở nhà qua một đêm, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy hoa nở là vừa. Cả dọc đường cô ôm khư khư bó hoa như thể đang ôm một bức tượng Phật. Để bảo vệ hoa, cô chen xuống cuối cùng rồi dựa vào cửa kính trên chuyến tàu điện ngầm sáng. Một vài người đàn ông chen vào chỗ cô, cô ra sức đẩy ra, nhưng bầu không khí vẫn rất ngột ngạt.
Xuống tàu điện ngầm, người tiều tụy, hoa cũng ủ rũ mấy phần, vài cánh hoa rũ xuống. Bì Bì không thể không vào phòng vệ sinh, tưới lên thân cây chút nước. Trên xe buýt không đông người, ở khu biệt thự này dường như ai ai cũng có xe. Nhưng vừa xuống xe, bất chợt một bà chị béo mập đi ngang qua trước mặt cô, rồi vung tay một cái, một bông hoa lập tức rơi xuống, cô không kịp nhặt lên nên lại bị người ta giẫm nát.
Khi đến căn nhà số 56 trên đường Nhàn Đình, trên tay cô chỉ còn lại sáu bông hoa.
Sáu bông cũng được, “lục lục đại thuận” [1].
[1] Đây là một cách nói may mắn của người Trung Quốc, có nguồn gốc từ Kinh Dịch, ý chỉ làm việc gì cũng thuận lợi.
Bì Bì không nhớ khung cảnh lần đầu tiên mình đặt chân đến đây vào một năm trước lắm. Mặc dù cho đến hôm nay rất nhiều thứ khiến cô hoảng sợ, nhưng nơi đây vẫn là tứ hợp viện yên tĩnh, vẫn là cánh cửa lớn sơn đỏ kiểu cũ, không có gió, có thể nhận ra gỉ sét bám trên chiếc chuông gió. Một cây bách xanh biếc che đi nửa sân nhà. Điều khác biệt duy nhất chính là cánh cửa không hề được khóa, hôm nay chủ nhân tòa biệt thự này có nhà.
Đưa mắt nhìn xung quanh, không tìm thấy chuông cửa đâu, cô bèn gõ gõ khuyên đồng trên cánh cửa.
Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng bước chân vọng tới, sau đó là tiếng cửa mở ra.
Hương thơm quen thuộc truyền đến, cô liền đưa bó hoa lên chắn trước ngực mình, nói: “Xin chào”
Mấy tháng không gặp, khuôn mặt Hạ Lan Tịnh Đình có vẻ tiều tụy. Anh mặc chiếc sơ mi màu đen, dáng người gầy và thẳng hơn trước. Anh không đeo kính đen, khuôn mặt vô cùng đẹp, đôi đồng tử đen láy không có tiêu điểm, khuôn mặt cũng không có chút cảm xúc gì, dường như không biết người đang đứng trước mặt mình đây là ai.
“Là tôi đây, Quan Bì Bì”, cô lên tiếng.
Anh khẽ gật đầu, có vẻ kiêu ngạo.
Ờ, ngài Chủ tế vẫn còn giận…
Thực ra lúc nào Hạ Lan Tịnh Đình cũng kiêu ngạo, Bì Bì cảm thấy ít nhiều anh cũng mang dáng vẻ tự cao tự đại. Khi giao tiếp với người khác, anh luôn khép mình, thận trọng, không bao giờ thể hiện cảm xúc, nói chuyện hay làm việc gì cũng khó dò khó đoán, vô cùng bí mật, hoàn toàn khác với anh chàng nhân vật chính với tình cảm đậm sâu trong câu chuyện Tô My kể.
Thấy anh mãi vẫn không nói câu gì, cô càng cố gắng bắt chuyện, “Gần đây anh có khỏe không? Xin lỗi, tôi gặp chút rắc rối trong công việc… tôi đổi công việc khác… mọi thứ đều hoàn toàn lạ lẫm… cần một thời gian để thích ứng… nên… nên mới không liên lạc với anh”. Bì Bì còn muốn nói thêm một câu rằng “Thực ra tôi rất nhớ anh”, nhưng lại cảm thấy quá sến sẩm nên liền loại bỏ nó ngay từ trong đầu mình.
“Cô mang hoa đến?”, anh nói.
Cô vội vã đưa hoa đến bên tay anh, “Hoa mẫu đơn trắng, anh có thích không?”.
Khóe mắt anh khẽ động, anh để lộ vẻ nghi hoặc, “Cô… tặng hoa cho tôi?”.
“Không… không được sao?”, cô bỗng nhiên cảm thấy áp lực trước vẻ hung hăng bức người của anh, hễ căng thẳng là cô lại lắp ba lắp bắp, “Anh… anh không thích sao? Chẳng phải anh nói anh muốn được biết hoa mẫu đơn nở dưới ánh nắng chói chang sẽ như thế nào sao?”. Cho dù anh có nhìn thấy hay không, cô vẫn chỉ tay lên trời, rồi lại chỉ vào những bông hoa, “Hiên giờ trên đầu ánh mặt trời vô cùng chói chang, hoa mẫu đơn cũng đang nở rộ, ừm, chính là như thế này đây, anh sờ mà xem”.
Anh nhẹ nhàng ngắt một cánh hoa, rồi đưa tay cảm nhận nó, sau đó đưa vào miệng, từ từ thưởng thức.
“Ngon không?”
“Rất ngon”, anh trả lời.
“Hạ Lan, anh có thể trả lại tóc cho tôi không?”, cô đột nhiên hỏi.
Lời đã nói ra có hối cũng không kịp.
Bì Bì có chút khó xử, bỗng chột dạ nhìn Hạ Lan Tịnh Đình, hy vọng anh khoan dung độ lượng không tính toán gì với cô. Ngài Chủ tế lịch sự đứng đó, một tay nhét túi áo, vô cùng thoải mái, vô cùng tự tại.
“Cô đến không đúng lúc rồi”, anh nói, “Tôi đang chuẩn bị đi du lịch. Cô có thể đợi thêm một thời gian nữa không?”.
“Đi du lịch? Đi… đi bao lâu? Khi nào anh quay về?”
“Nếu như thuận lợi, khoảng ba bốn tháng nữa tôi về.”
Còn hai tháng nữa là Bì Bì bắt đầu cuộc thi rồi. Ông tập không còn là vấn đề lớn nữa, nhưng trong hai tháng này cô nhất định phải đến gặp Giáo sư Chu một lần.
Hết sức lo lắng, giọng nói của cô mang theo vẻ cầu xin rõ rệt, “Anh có thể ở nhà thêm mười ngày rồi hãy đi không?”. Cô nhớ Hạ Lan Tịnh Đình từng nói nếu như trị thương, chỉ cần mười ngày là cô có thể mọc lại tóc. Cô chỉ cần mười ngày thôi.
“Rất xin lỗi, tôi đã mua vé rồi, là một vụ làm ăn quan trọng, chiều nay bắt đầu xuất phát.”
Sợ cô không tin, anh liền lấy từ trong túi ra một tấm vé điện tử vừa được in, huơ huơ trước mặt cô.
Cô liếc nhìn thời gian xuất phát, quả nhiên là hôm nay.
Bì Bì đang định lên tiếng thì ở bên kia bồn hoa bỗng vọng lại tiếng bước chân.
Rất nhẹ, rất tinh tế, mang theo hương thơm tao nhã.
Cô không biết vì sao những hồ ly này đều rất thơm, thơm đến mức ở nơi đầy hương hoa như thế này cũng có thể nhận ra được. Bì Bì xoa xoa mũi, nghiêng đầu ngó vào bên trong, nhìn thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp bên hành lang, ôm cánh tay đứng tỉ mỉ chọn lựa dưới giá bày toàn mâm xôi. Cô gái khoác trên mình bộ xường xám mỏng in hình những bông hoa, đẹp tựa đóa hoa lan trong núi sâu. Nhìn thấy cô, ánh mắt cô gái ấy như gợn sóng, chân thành nói, “Tịnh Đình, có khách à?”.
“Đúng thế”, anh đáp một tiếng.
“Sao lại đứng ngoài cửa thế? Mau mời cô ấy vào nhà uống tách trà đi”, cô gái nói, “Để em đi pha trà”.
Nói rồi, bóng dáng cô gái nhanh chóng đi về hướng phòng bếp.
Bì Bì như thể bị ai đó đánh mạnh vào đầu, đứng nguyên tại đó, hồn bay phách lạc, tựa như đang đứng trên đỉnh nói ngắm phong cảnh, đột nhiên xảy ra động đất, cả ngọn núi rầm rầm đổ ập xuống.
May mà Hạ Lan Tịnh Đình không nhìn thấy sắc mặt cô lúc này.
“Cô ấy là Thiên Hoa”, anh giải thích, “Một người bạn của tôi. Cô ấy sẽ đi cùng tôi trong lần làm ăn này”.
Thiên Hoa.
Đương nhiên Bì Bì vẫn nhớ rõ cái tên này. Trong buổi party bên hồ Quan Âm, Hạ Lan Tịnh Đình không mời cô gái này tham dự, bạn của cô ta đã vô cùng phẫn nộ, cũng vì chuyện này mà họ còn nói đôi ba câu tổn thương đến cô.
Nếu như thuận lợi, hai người họ sẽ ở bên nhau những bốn tháng.
Còn nếu không thuận lợi thì…
Nhất thời, trái tim Bì Bì đập loạn.
Thực ra, không phải cô luôn sợ Hạ Lan Tịnh Đình sao? Bây giờ cuối cùng anh đã có bạn gái rồi, do đó ngài hồ ly đại tiên sẽ buông tha cho cô, như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Càng phân tích càng thấy rối bời, cô cắn môi, ngẩng mặt lên hỏi, “Hạ Lan, anh định đi đâu?”.
“Đi Tây An trước, sau đó còn mấy nơi khác nữa.”
“Tôi có thể đi cùng anh không?”, cô đột nhiên nói.
“Cô? Cô muốn đi cùng tôi sao?”, anh nghi hoặc, “Không phải chứ? Tôi nhớ cô đã từng nói, đối với tôi ngoài chán ghét cô chỉ còn thấy oán hận thôi”.
“Tôi đã suy xét vấn đề trên cương vị của anh… cái… cái này cũng cần chút thời gian”, Bì Bì thận trọng nói.
“Nói như thế nghĩa là bây giờ cô đã hiểu rồi?”
“Đúng thế. Thực ra anh làm như vậy cũng chẳng có gì sai cả. Chẳng phải tôi cũng thường đến quán KFC ăn gà rán đó sao? Tôi cũng có bao giờ hỏi cảm nhận của gà đâu. Với lại, bây giờ nhìn thấy thịt gà tôi cũng không dám ăn nữa”, cô đầu hàng vô điều kiện, “Tôi đến Tây An cùng anh, anh muốn tôi làm gì cũng được”.
Anh chau mày, suy xét về ý kiến của cô, “Thật không?”.
“Thật!”
Bì Bì trộm nghĩ, hồ ly đại tiên có thể bảo cô làm gì chứ. Chẳng qua chỉ là bàn công việc, ăn cơm, uống rượu cùng anh và làm nền cho anh mà thôi. Đại tiên không nhìn thấy gì, nên cần người chăm sóc, giúp anh mua vé xe, dẫn đường cho anh… Bì Bì cảm thấy những việc này cô đều có thể đảm nhiệm được.
Hạ Lan Tịnh Đình chậm rãi nói, “Bì Bì, cô nên biết trên đời này tất cả mọi chuyện đều có cái giá của nó, cầu xin Chủ tế làm việc gì, giá sẽ rất cao đó”.
“Đúng thế, đúng thế”, Bì Bì gật đầu, “Chẳng phải đi bàn chuyện làm ăn sao? Tôi có thể giúp anh xử lý mọi việc, có thể dẫn đường cho anh, có thể xách túi cho anh, có thể…”.
Anh lắc đầu, như thể một vị phụ huynh hiền từ đang chỉnh sửa lại lỗi ngữ pháp cho con, “Nhờ Chủ tế làm gì, không phải cô liệt kê cô có thể làm gì, mà do tôi nói tôi muốn gì”.
Bì Bì ngẩn người trước câu nói của anh, “Anh… anh muốn gì?”.
Đôi đồng tử trống rỗng của anh hướng về khuôn mặt cô, dường như đang kiếm tìm đôi mắt cô, “Bì Bì, tôi muốn kết hôn với em”.
“Hả?”
“Tôi nghĩ rằng em thích tôi.”
“Hả?”
Đây chính là cách bày tỏ tình cảm của ngài hồ tiên đại nhân sao?
Đầu óc Bì Bì trống rỗng, ngẩn người hồi lâu mới ấp úng, “Anh… Chủ tế… anh đang cầu hôn tôi sao?”.
Vừa rồi còn đang công thành chiếm đất, chớp mắt đã trở thành quân vương mất nước rồi. Bì Bì cảm thấy bản thân quá đỗi thiệt thòi, buồn bực đến mức chỉ muốn đánh vào đầu mình.
“Có được không?”, anh đưa bó hoa mẫu đơn đến bên tay cô, trong đôi đồng tử sâu không thấy đáy dường như đang có thứ gì lấp lánh.
Bì Bì muốn nhìn cho rõ thứ đang lấp lánh ấy là gì, cô mở to mắt quan sát, bèn phát hiện ra đó chính là bóng hình của bản thân mình.
“Cái gì? Anh nói gì?”, cô nghi ngờ tai mình có vấn đề. Bó hoa mẫu đơn trên tay nặng trịch, cô nhận cũng không được mà không nhận cũng chẳng xong.
“Bì Bì, em có nhận lời lấy tôi không?”
Anh nắm chặt bàn tay cô, đặt lên ngực mình, mắt khép lại, thì thào bên tai cô, “Đừng từ chối tôi, được không?”.
“Tôi không…”
Anh đột nhiên mở to mắt, đôi tay nắm chặt.
Cổ tay bất chợt kêu “rắc” một tiếng, Bì Bì kêu lên, “Anh đừng nắm chặt tay tôi!”.
Anh thất vọng buông tay, “Xin lỗi, tôi không cố ý. Hễ kích động là tôi lại không sao khống chế được bản thân mình…”, sau đó anh thở dài một hơi, dáng vẻ chán nản.
“Tôi có làm gì khiến anh kích động đâu”, Bì Bì nói.
“Chẳng phải vừa rồi em trả lời là không ư?”
“Ý anh là, tôi không từ chối… kết hôn với anh”, cô nói thẳng, “Anh có thể uốn cho tôi mái tóc xoăn gợn sóng không? Làm như vậy, sau này tôi sẽ không cần phải đi uốn tóc nữa”.
Cô cười, gật đầu đắc ý khi trêu đùa anh. Sau đó đầu cô đột nhiên bị anh ôm chặt, “Bì Bì, đùa cợt Chủ tế vào lúc này, thật sự rất có khả năng Chủ tế sẽ ăn thịt em trong cơn giận dữ đó”.
Rồi anh đưa tay khẽ nâng cằm cô lên, ép khuôn mặt cô phải đối diện với mình, “Nếu như không đồng ý, em hãy nói thẳng, tôi không để ý việc em nói ra sự thật đâu”.
Mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng anh vẫn có cách để cô biết trái tim anh luôn hướng về cô. Trong ánh mắt vô định ấy dường như đang ẩn giấu một sức hút, tựa như một hang sâu tối tăm nối liền với một thế giới hoàn toàn khác.
Bất giác trái tim cô men theo hang động ấy trôi tuột xuống dưới. Cô không biết bản thân đã nói gì hay đã nhận lời những gì, chỉ cảm thấy mình đang lặp đi lặp lại một lời hứa nào đó. Khuôn mặt đó như thể cô đã quen biết từ lâu, đồng thời còn vô cùng thân thiết. Cô đã từng trao cho anh tất cả, cho nên chẳng có gì khiến cô không yên tâm cả.
“Tôi… tôi bằng lòng”, cô nói. Tay cô vẫn đặt trên ngực anh, cô cảm nhận được trái tim anh đang đập rất nhanh, rất hiếm khi ngài Chủ tế kích động nhường này.
Một lúc lâu, anh lặng lẽ đứng đó, không chút cử động, dường như đang bị mất phương hướng trong một khoảng thời gian và không gian. Máy phun nước tự động trên bãi cỏ trước sân đột nhiên hoạt động, những tia nước nhỏ tinh tế không ngừng bay tới tấp lên trên rồi thả mình xuống bãi cỏ. Không lường trước được chuyện đó, anh bỗng quay người theo bản năng, chắn những bọt nước bay tới cho cô. Anh lấy lại tinh thần, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, từng chút từng chút một, như thể đang nhận diện một pho tượng Phật, anh nói khẽ, “Anh đi giải thích với Thiên Hoa một chút, sau đó đưa cô ấy về nhà”.
Anh lấy từ trong túi ra một tờ giấy và một tấm thẻ, “Đây là vé máy bay, đây là thẻ ngân hàng, trước tiên em hãy gọi điện đến công ty du lịch hủy bỏ vé máy bay của Thiên Hoa, sau đó đến thư phòng mở máy tính của anh lên đặt một tấm vé khác trên mạng, được không?”.
“Được.”
Thư phòng nằm bên cạnh phòng ngủ, nhìn qua khung cửa sổ chạm đất chính là vườn hoa. Có lẽ đây là nơi Hạ Lan Tịnh Đình dừng chân nhiều nhất trong ngày. Bên cạnh giá sách bày một chiếc sô pha đơn vô cùng thoải mái, dưới sàn trải một tấm thảm hình tròn, chiếc đèn đặt dưới đất theo kiểu dáng cổ chiếu ánh sáng đến từ phía sau. Trên bàn trà bên tay trái đặt một cuốn sách rất dày dành cho người mù, các trang sách được phân chia bằng mấy chiếc kẹp giấy plastic cỡ lớn rực rỡ màu sắc. Hạ Lan Tịnh Đình thích dùng chúng làm bookmark, Bì Bì đã phát hiện ra thói quen này của anh từ lâu. Cô đứng một lúc trong thư phòng, phát hiện ra chiếc máy tính trên bàn học vẫn đang mở. Màn hình đang ở chế độ chờ, một quả cầu đầy màu sắc không ngừng bay nhảy trên màn hình. Bì Bì nhanh chóng thay đổi vé máy bay qua mạng, bỗng nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài phòng.
Hạ Lan Tịnh Đình đã về.
“Đặt xong vé máy bay rồi”, cô vội nói.
“Nhanh như thế sao?”, đôi đồng tử của anh luôn trong trẻo, toát lên vẻ lạnh lùng, song thời khắc này lại mang theo ý cười, nhìn như có như không quét tới khuôn mặt cô, “Anh đang muốn nói, anh quên mất không cho em mật khẩu thẻ ngân hàng”.
Khuôn mặt cô dần chuyển sang màu trắng, “Mật khẩu?”.
“Hệ thống không yêu cầu nhập mật khẩu à?”
“… Có hỏi.”
Đúng vậy, hệ thống có hỏi cô mật khẩu, nhưng cô chẳng cần suy nghĩ gì gõ luôn một hàng số vào đó, lập tức được thông qua. Quá trình xảy ra rất nhanh, cô nóng lòng muốn đặt vé nên cũng không nghĩ nhiều đến chuyện này. Giờ nghĩ lại, lúc đó cô đã gõ hàng mật khẩu của mình, không ngờ lại hoàn toàn giống với của anh.
“A…”, cô hít một ngụm khí lạnh, suýt chút nữa nhảy cẫng lên, “Hạ Lan, có phải anh có khả năng thông linh không? Anh đọc được suy nghĩ của người khác à?”.
“Không phải.”
“Trong ví của tôi có bao nhiêu tiền?”
“Không biết, nếu không, chắc anh sẽ phải cho em vay tiền mất”, anh dựa người vào cửa, cười gian trá, “Chỉ có thể nói rằng giữa chúng ta có thần giao cách cảm”.
Bì Bì nhìn anh, dở khóc dở cười. Mặc dù cũng có không ít bạn cấp ba của cô đã lập gia đình, sinh con cũng có mấy người, nhưng Bì Bì luôn cho rằng mình không thuộc vào đội ngũ ấy. Ở bên Gia Lân mười mấy năm, cô thậm chí còn không có được một cái danh bạn gái chính thức, vậy mà Hạ Lan Tịnh Đình trước mắt dường như là một người lạ, mới gặp có mấy lần mà đã bàn đến chuyện yêu đương kết hôn rồi. Cả đời này cô chưa một lần vượt quá giới hạn như vậy. Nghĩ thế, trong lòng Bì Bì lập tức hiện lên hai chữ “Chạy trốn”, cho dù có là tạm thời. Cô cần một nơi để bình tĩnh lại đã.
“Tôi phải về nhà sắp xếp hành lý một chút”, cô nói, “Chúng ta gặp nhau ở sân bay nhé, có được không?”.
“Không được”, anh lắc đầu, đồng thời đưa tay ra trước cửa chặn cô lại, “Em phải ở bên anh”.
“Tại sao?”
“Em phải chăm sóc anh”, anh nắm lấy tay cô, rồi đưa lên miệng mình, khẽ đặt lên đó một nụ hôn.
Tia nắng mặt trời chiếu xuống, đôi mắt anh thêm phần u tối. Bì Bì cảm thấy, nhìn từ góc độ này, trông anh giống với một người mù thực sự. Anh vuốt ve đôi bàn tay cô, rồi nắm thật chặt từng ngón tay, khẽ nói, “Em phải trông coi anh, nếu không anh sẽ làm việc xấu đó”.
Bì Bì cảm thấy ngài Chủ tế thật sến sẩm, chợt tránh ra phía sau, nhưng lại bị anh kéo lại ôm vào lòng.
Cảm nhận thấy hơi thở đầy nam tính vấn vít quanh mình, Bì Bì ngẩng đầu lên, nhận ra làn môi anh đang lướt đi lướt lại trên trán mình, dường như đang kiếm tìm một nơi có thể dừng lại. Làn râu lún phún trên cằm anh chà xát khiến cô thấy buồn buồn. Bì Bì bỗng có cảm giác ghen tỵ, cho dù chỉ là đám râu này thôi, nhưng nếu anh cho cô mượn làm tóc thì cũng tốt lắm. Ít nhất vị giáo sư biến thái kia sẽ không nghi ngờ điều gì nữa.
Nụ hôn rơi trên mắt cô, rồi theo đà khẽ chạm vào hàng lông mày của cô, đồng thời phảng phất hơi thở ấm nồng của anh, cùng mùi hương bạc hà thơm mát.
“Ở lại đây, có được không? Nhé?”, anh nói, sợ cô không nghe lời, anh lại đưa tay vuốt nhẹ vành tai cô.
“Ừm…”, lòng cô rối bời, nhất thời không có ý kiến gì. Trong khoảnh khắc trí nhớ của cô lại quay trở về với trận chiến kéo dài nhiều năm ngày trước. Dường như đây là niềm hạnh phúc anh đã trông đợi bao nhiêu năm, cho nên anh phải lập tức thưởng thức, nếu không nó sẽ biến mất.
Sân bay là một nơi vô cùng lạ lẫm! Liệu anh có bị lạc đường không? Có bị nhỡ chuyến bay không? Anh cần có người ở bên dẫn dắt làm tất cả mọi thứ, nếu có cô ở bên, chắc chắn anh sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
“Được”, cô thỏa hiệp, nắm chặt lấy tay anh, để anh cảm nhận được sự tồn tại của mình.
Bàn tay anh hơi run, sau đó cả cơ thể anh cũng bắt đầu run lên.
“Anh sao thế?”, cô hỏi.
“Cảm ơn em”, anh nói khẽ, “Lúc nào em cũng hào phóng với anh”.
Cô đi theo anh vào phòng khách, nhìn thấy tách trà đã được pha đặt trên bàn, chẳng chút băn khoăn nói, “Đây là trà Thiên Hoa pha à? Tôi uống một ngụm nhé, đang khát”.
“Đừng uống”, anh giữ tay cô lại, bắt đầu cởi bỏ áo cô ra.
Anh rất nhẹ nhàng chu đáo, từng chút đưa cô đến niềm thích thú, cả người cô nằm gọn trong tay anh, xương cốt như đang bị anh nắm chặt, dần dần mềm nhũn ra.
“Thích không?”, anh nói.
Hai cánh tay cô vòng qua cổ anh, mặt dựa vào bờ vai anh, thở không ra hơi, nói khẽ, “Rất thích”.
“Thích mà bao lâu như vậy không đến tìm anh?”, trong khi cô cảm thấy thích nhất, ngài Chủ tế đột nhiên dừng tay, “Đừng quấn lấy anh nữa. Mặc áo vào đi, anh đi pha tách trà cho em”.
Bình luận facebook