-
Chương 41
Lời thỉnh cầu quý giá
Trong phòng cấp cứu đầy các loại thiết bị theo dõi và kiểm tra sức khỏe.
Bì Bì tìm được giường bệnh của Gia Lân, bố mẹ cậu đứng một bên, không ngừng rơi lệ.
Những bệnh nhân mắc bệnh tim chỉ có thể nằm dựa vào thành giường. Ánh nhìn của Gia Lân đã trở nên mịt mù, hơi thở không sâu, dường như không còn thấy những nhịp thở phập phồng nơi lồng ngực nữa. Bì Bì sợ hãi trong lòng, liếc mắt nhìn sang cô Mạnh đang đau thương đến nỗi tựa như sắp ngã khuỵu, cố bắt bản thân mình phải thật trấn tĩnh.
“Mẹ cháu nói cháu đang dự tiệc”, cô Mạnh khẽ nói, “Cô vốn không muốn làm phiền cháu… nhưng… cô nghĩ cháu cũng muốn tới thăm Gia Lân, nói lời… từ biệt với nó”.
Nước mắt Bì Bì ngay tức khắc trào ra.
“Bác sĩ nói… có thể chỉ còn một hai ngày nữa thôi. Vừa nãy cũng phải cấp cứu một lần… Thứ này Gia Lân bảo cô đưa cho cháu.”
Một bức thư có viết tên cô, một mảnh giấy màu xanh da trời. Vài dòng chữ, chính là nét bút của Gia Lân:
“Bì Bì, tớ đã từng yêu cậu, nhưng tớ không biết trân trọng. Tha thứ cho tớ, khi đó tớ còn quá trẻ, muốn có được rất nhiều thứ. Xin lỗi vì đã làm cậu bị tổn thương sâu sắc như vậy. Nếu như còn có kiếp sau, nhất định tớ sẽ không ngu ngốc như vậy nữa. Ở trên thiên đàng, tớ sẽ chúc cậu hạnh phúc, Gia Lân.”
Khuôn mặt cô trắng bệch, lặng lẽ nhìn người đang hôn mê bất tỉnh trên giường.
Hóa ra không phải cậu không biết gì. Hóa ra cậu cũng từng yêu cô.
Tới hồi kết thúc, tất cả đều đã có lời giải đáp.
Đêm hôm đó, ngoài Gia Lân đã chìm vào trạng thái hôn mê, những người đứng bên giường đều chẳng ai chợp mắt. Ai cũng sợ sẽ bỏ qua mất thời khắc cuối cùng của Gia Lân.
Chỉ có Bì Bì vẫn luôn cúi đầu, suy nghĩ đi suy nghĩ lại về cái từ “kiếp sau”.
Tại sao tất cả những gì còn nuối tiếc đều phải đợi đến kiếp sau?
Thực hiện trong kiếp này, không được hay sao?
Bình minh lên, bệnh nhân vẫn đang thở, mặc dù đã vô cùng mệt mỏi. Bì Bì lau khô dòng lệ, nói với mẹ của Gia Lân, “Cô Mạnh, cháu muốn đưa Gia Lân tới một nơi…”.
Số nhà 56, đường Nhàn Đình.
Cánh cửa không hề khóa, cô biết anh đang ở nhà.
Gõ cửa một lúc, quả nhiên anh đi ra. Vẫn giống như mọi khi, anh mặc chiếc áo sợi đay, đứng dưới khung cửa.
Ánh mặt trời chiếu xuống mặt anh. Đứng ngược sáng nên Bì Bì cảm giác như Hạ Lan Tịnh Đình đang quan sát mình, mấy giây sau cô mới ý thức được rằng vào thời điểm này anh không nhìn thấy thứ gì hết. Nhưng biểu cảm của anh rất kỳ lạ, dường như biết cô đang nghĩ gì, chỉ đợi cô mở miệng để chứng thực suy đoán của mình mà thôi.
Chỉ trong thoáng chốc, cô đã mất đi dũng khí cất lời, nước mắt lăn dài trên má, mũi nghèn nghẹt.
Cô muốn nói: Hạ Lan, anh đừng giận dữ, cũng đừng nghi ngờ, em chỉ muốn đến nhờ anh giúp đỡ thôi. Suy nghĩ một hồi, xét thấy biểu hiện của bản thân tuần qua, nói như vậy chắc chắn không làm anh cảm động.
Do đó, cô mở miệng, nhưng do dự một lúc lại ngậm miệng vào.
May mà anh hoàn toàn không bắt cô phải nói. Anh đưa tay chạm vào mặt cô, chạm vào những giọt nước mắt còn ươn ướt, anh khẽ khàng đưa ngón tay lau đi cho cô, hỏi, “Cậu ta đang ở đâu?”.
Cô ngẩn người nhìn chằm chằm anh, một lúc sau mới nói, “Ở trên taxi”.
“Anh cần thời gian ba mươi ngày”, anh bình tĩnh dặn dò, “Khi nào cậu ta khỏi anh sẽ gọi điện thoại cho em. Trong vòng ba mươi ngày, em đừng đến đây, cũng đừng tìm anh”.
Dứt lời, anh tới mở cửa sau taxi, rồi bế Gia Lân đang hôn mê từ ghế sau ra ngoài.
Vì đang bệnh nặng nên Gia Lân toàn thân sưng phù, không hề nhẹ, nhưng Hạ Lan bế cậu rõ ràng không hề phí chút sức lực nào. Anh sải những bước dài đi vào trong cửa sau đó đóng cửa lại.
Bì Bì vội vàng gõ mạnh cửa, gọi anh ra ngoài một lần nữa.
“Còn có gì dặn dò ư?”
Cô nghe thấy trái tim mình đang đập loạn, nghe thấy tiếng thở hổn hển của mình do căng thẳng. Cô vội vàng nói, “Hạ Lan, bản thân anh có xảy ra chuyện gì không?... Nghe em nói, em không bảo anh phải lấy mạng đổi mạng, chỉ là muốn anh giúp cậu ấy một chút, nếu như… anh có thể làm được. Em… em không muốn anh bị thương. Anh… anh sẽ bị thương sao?”.
Anh đánh giá cô hồi lâu, rồi đột nhiên cười.
“Đâu có nghiêm trọng như vậy?”, anh nói, “Mạng đổi mạng? Anh hào phóng đến thế sao? Đúng rồi, anh hỏi em, sao em không dùng thẻ ngân hàng anh đưa cho em? Em thiếu tiền tại sao không tới tìm anh?”.
Hóa ra anh vẫn canh cánh trong lòng lời nói của Điền Hân. Khuôn mặt Bì Bì phút chốc xám xịt, sợ không cẩn thận nói gì khiến anh giận, lại chôn vùi luôn tính mạng của Gia Lân, liền ấp a ấp úng giải thích, “Không phải em, là mẹ của em vay tiền Gia Lân. Em không biết chuyện đó, sau này mới biết, em liền gửi trả lại cậu ấy tiền, có lẽ cũng đã muộn”. Sợ anh nghĩ nhiều, cô lại vội vàng nói thêm, “Tháng trước em đã tới tiệm vàng bạc Hoa Thái một mình, em thích một đôi nhẫn phỉ thúy, số hiệu là 3727. Em không dám mua vì sợ là hàng giả. Em muốn đợi anh về cùng tới xem. Còn nữa, anh đã vào bếp nhìn chưa?”.
Anh chau mày, “Phòng bếp? Phòng bếp làm sao?”.
“Em đã mua rất nhiều bát, hai bộ đĩa cùng một nồi cơm điện. Em để cả trong chạn bát. Em còn thử xong váy cưới, chụp lại để tronv ngăn kéo bàn. Còn nữa, em đã hẹn với hiệu ảnh Cát Tường là chụp bộ ảnh cưới rồi, họ đồng ý giảm cho chúng ta mười phần trăm, em nhất quyết đòi mười lăm phần trăm, mặc cả suốt một buổi chiều ông chủ mới đồng ý đó.”
Những điều này đương nhiên đều là sự thật. Sau khi thi xong, Bì Bì đã vui vẻ thu xếp mọi việc cho lễ cưới, hễ rảnh rỗi là cô lại đi mua sắm, mua cái này mua cái kia, một lúc ký liền mấy đơn đặt hàng, gần tiêu hết sạch số tiền tiết kiệm của mình. Thế nhưng việc đó không nên nói vào lúc này, nói tới càng thể hiện trong lòng làm việc khuất tất, giấu đầu hở đuôi.
Quả nhiên là Hạ Lan Tịnh Đình chau mày, “Em sợ anh không chữa bệnh cho Gia Lân nên mới nói như thế, đúng không?”.
“Không phải!”, cô lớn tiếng biện bạch, “Em chỉ muốn nói với anh, em…”.
Cô muốn nói “Em yêu anh”, nhưng lời chưa ra đến miệng đã bị nuốt trở lại. Cô bỗng ý thức được rằng những lời mình nói không hoàn toàn là sự thật. Cô cũng phần nào đoán được cái giá khi Hạ Lan Tịnh Đình chữa bệnh cho Gia Lân sẽ là như thế nào. Tỏ tình với anh trong lúc này, không những nực cười mà còn rất trơ tráo nữa.
“Em…”
Cảm nhận được sự khác thường trong lời nói của cô, Hạ Lan Tịnh Đình nheo mắt lại.
Vốn đang xấu hổ, đương nhiên Bì Bì không chịu được cái đánh giá nghiêm khắc ấy. Cô hoảng sợ nhìn anh, nuốt nước miếng, rồi cố gắng chỉnh sửa lại thái độ đang khó xử của mình, muốn làm cho lời tỏ tình này trở nên to lớn và nghiêm trang, “Em muốn nói… em thực sự rất…”.
Vào khoảnh khắc này, cô bỗng nhiên ý thức được một điều, trong ngôn ngữ, không phải cứ thêm từ “rất” vào trước bất cứ tính từ nào thì cấp độ của nó cũng sẽ tăng lên. Có những lúc hoàn toàn ngược lại, ví như cho thêm từ “rất” vào cụm từ “yêu anh”, cấp độ không những không tăng, mà còn giảm xuống một bậc. Bởi vì bản thân từ “rất” đã mang đầy ý biện giải rồi.
Cho nên Bì Bì cứ nói mãi “Em” mà không nói được từ tiếp theo, khuôn mặt đấu tranh đến cứng đờ.
“Đừng nói nữa”, Hạ Lan Tịnh Đình cười, vuốt khuôn mặt cô, “Anh hiểu, em yên tâm đi”.
Cánh cửa sơn đỏ lại từ từ khép vào.
Vòng gõ cửa màu đồng đung đưa, kêu lên một tiếng lớn, như thể làm thức tỉnh chiếc chuông đã ngủ sâu trong lòng cô bao lâu nay.
… Anh hiểu.
Hạ Lan Tịnh Đình, anh hiểu cái gì chứ? Anh không hiểu gì hết…
Ánh mặt trời buổi sớm xuyên qua lớp lá ngô đồng thưa thớt chiếu lên mặt cô, những giọt mồ hôi nặng nề lấm tấm trên trán. Cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa đỏ đã đóng kín, lòng thấp thỏm lo âu, nhưng bởi câu nói ban nãy, đột nhiên cô thấy lòng nhẹ nhõm hơn.
Trong phòng cấp cứu đầy các loại thiết bị theo dõi và kiểm tra sức khỏe.
Bì Bì tìm được giường bệnh của Gia Lân, bố mẹ cậu đứng một bên, không ngừng rơi lệ.
Những bệnh nhân mắc bệnh tim chỉ có thể nằm dựa vào thành giường. Ánh nhìn của Gia Lân đã trở nên mịt mù, hơi thở không sâu, dường như không còn thấy những nhịp thở phập phồng nơi lồng ngực nữa. Bì Bì sợ hãi trong lòng, liếc mắt nhìn sang cô Mạnh đang đau thương đến nỗi tựa như sắp ngã khuỵu, cố bắt bản thân mình phải thật trấn tĩnh.
“Mẹ cháu nói cháu đang dự tiệc”, cô Mạnh khẽ nói, “Cô vốn không muốn làm phiền cháu… nhưng… cô nghĩ cháu cũng muốn tới thăm Gia Lân, nói lời… từ biệt với nó”.
Nước mắt Bì Bì ngay tức khắc trào ra.
“Bác sĩ nói… có thể chỉ còn một hai ngày nữa thôi. Vừa nãy cũng phải cấp cứu một lần… Thứ này Gia Lân bảo cô đưa cho cháu.”
Một bức thư có viết tên cô, một mảnh giấy màu xanh da trời. Vài dòng chữ, chính là nét bút của Gia Lân:
“Bì Bì, tớ đã từng yêu cậu, nhưng tớ không biết trân trọng. Tha thứ cho tớ, khi đó tớ còn quá trẻ, muốn có được rất nhiều thứ. Xin lỗi vì đã làm cậu bị tổn thương sâu sắc như vậy. Nếu như còn có kiếp sau, nhất định tớ sẽ không ngu ngốc như vậy nữa. Ở trên thiên đàng, tớ sẽ chúc cậu hạnh phúc, Gia Lân.”
Khuôn mặt cô trắng bệch, lặng lẽ nhìn người đang hôn mê bất tỉnh trên giường.
Hóa ra không phải cậu không biết gì. Hóa ra cậu cũng từng yêu cô.
Tới hồi kết thúc, tất cả đều đã có lời giải đáp.
Đêm hôm đó, ngoài Gia Lân đã chìm vào trạng thái hôn mê, những người đứng bên giường đều chẳng ai chợp mắt. Ai cũng sợ sẽ bỏ qua mất thời khắc cuối cùng của Gia Lân.
Chỉ có Bì Bì vẫn luôn cúi đầu, suy nghĩ đi suy nghĩ lại về cái từ “kiếp sau”.
Tại sao tất cả những gì còn nuối tiếc đều phải đợi đến kiếp sau?
Thực hiện trong kiếp này, không được hay sao?
Bình minh lên, bệnh nhân vẫn đang thở, mặc dù đã vô cùng mệt mỏi. Bì Bì lau khô dòng lệ, nói với mẹ của Gia Lân, “Cô Mạnh, cháu muốn đưa Gia Lân tới một nơi…”.
Số nhà 56, đường Nhàn Đình.
Cánh cửa không hề khóa, cô biết anh đang ở nhà.
Gõ cửa một lúc, quả nhiên anh đi ra. Vẫn giống như mọi khi, anh mặc chiếc áo sợi đay, đứng dưới khung cửa.
Ánh mặt trời chiếu xuống mặt anh. Đứng ngược sáng nên Bì Bì cảm giác như Hạ Lan Tịnh Đình đang quan sát mình, mấy giây sau cô mới ý thức được rằng vào thời điểm này anh không nhìn thấy thứ gì hết. Nhưng biểu cảm của anh rất kỳ lạ, dường như biết cô đang nghĩ gì, chỉ đợi cô mở miệng để chứng thực suy đoán của mình mà thôi.
Chỉ trong thoáng chốc, cô đã mất đi dũng khí cất lời, nước mắt lăn dài trên má, mũi nghèn nghẹt.
Cô muốn nói: Hạ Lan, anh đừng giận dữ, cũng đừng nghi ngờ, em chỉ muốn đến nhờ anh giúp đỡ thôi. Suy nghĩ một hồi, xét thấy biểu hiện của bản thân tuần qua, nói như vậy chắc chắn không làm anh cảm động.
Do đó, cô mở miệng, nhưng do dự một lúc lại ngậm miệng vào.
May mà anh hoàn toàn không bắt cô phải nói. Anh đưa tay chạm vào mặt cô, chạm vào những giọt nước mắt còn ươn ướt, anh khẽ khàng đưa ngón tay lau đi cho cô, hỏi, “Cậu ta đang ở đâu?”.
Cô ngẩn người nhìn chằm chằm anh, một lúc sau mới nói, “Ở trên taxi”.
“Anh cần thời gian ba mươi ngày”, anh bình tĩnh dặn dò, “Khi nào cậu ta khỏi anh sẽ gọi điện thoại cho em. Trong vòng ba mươi ngày, em đừng đến đây, cũng đừng tìm anh”.
Dứt lời, anh tới mở cửa sau taxi, rồi bế Gia Lân đang hôn mê từ ghế sau ra ngoài.
Vì đang bệnh nặng nên Gia Lân toàn thân sưng phù, không hề nhẹ, nhưng Hạ Lan bế cậu rõ ràng không hề phí chút sức lực nào. Anh sải những bước dài đi vào trong cửa sau đó đóng cửa lại.
Bì Bì vội vàng gõ mạnh cửa, gọi anh ra ngoài một lần nữa.
“Còn có gì dặn dò ư?”
Cô nghe thấy trái tim mình đang đập loạn, nghe thấy tiếng thở hổn hển của mình do căng thẳng. Cô vội vàng nói, “Hạ Lan, bản thân anh có xảy ra chuyện gì không?... Nghe em nói, em không bảo anh phải lấy mạng đổi mạng, chỉ là muốn anh giúp cậu ấy một chút, nếu như… anh có thể làm được. Em… em không muốn anh bị thương. Anh… anh sẽ bị thương sao?”.
Anh đánh giá cô hồi lâu, rồi đột nhiên cười.
“Đâu có nghiêm trọng như vậy?”, anh nói, “Mạng đổi mạng? Anh hào phóng đến thế sao? Đúng rồi, anh hỏi em, sao em không dùng thẻ ngân hàng anh đưa cho em? Em thiếu tiền tại sao không tới tìm anh?”.
Hóa ra anh vẫn canh cánh trong lòng lời nói của Điền Hân. Khuôn mặt Bì Bì phút chốc xám xịt, sợ không cẩn thận nói gì khiến anh giận, lại chôn vùi luôn tính mạng của Gia Lân, liền ấp a ấp úng giải thích, “Không phải em, là mẹ của em vay tiền Gia Lân. Em không biết chuyện đó, sau này mới biết, em liền gửi trả lại cậu ấy tiền, có lẽ cũng đã muộn”. Sợ anh nghĩ nhiều, cô lại vội vàng nói thêm, “Tháng trước em đã tới tiệm vàng bạc Hoa Thái một mình, em thích một đôi nhẫn phỉ thúy, số hiệu là 3727. Em không dám mua vì sợ là hàng giả. Em muốn đợi anh về cùng tới xem. Còn nữa, anh đã vào bếp nhìn chưa?”.
Anh chau mày, “Phòng bếp? Phòng bếp làm sao?”.
“Em đã mua rất nhiều bát, hai bộ đĩa cùng một nồi cơm điện. Em để cả trong chạn bát. Em còn thử xong váy cưới, chụp lại để tronv ngăn kéo bàn. Còn nữa, em đã hẹn với hiệu ảnh Cát Tường là chụp bộ ảnh cưới rồi, họ đồng ý giảm cho chúng ta mười phần trăm, em nhất quyết đòi mười lăm phần trăm, mặc cả suốt một buổi chiều ông chủ mới đồng ý đó.”
Những điều này đương nhiên đều là sự thật. Sau khi thi xong, Bì Bì đã vui vẻ thu xếp mọi việc cho lễ cưới, hễ rảnh rỗi là cô lại đi mua sắm, mua cái này mua cái kia, một lúc ký liền mấy đơn đặt hàng, gần tiêu hết sạch số tiền tiết kiệm của mình. Thế nhưng việc đó không nên nói vào lúc này, nói tới càng thể hiện trong lòng làm việc khuất tất, giấu đầu hở đuôi.
Quả nhiên là Hạ Lan Tịnh Đình chau mày, “Em sợ anh không chữa bệnh cho Gia Lân nên mới nói như thế, đúng không?”.
“Không phải!”, cô lớn tiếng biện bạch, “Em chỉ muốn nói với anh, em…”.
Cô muốn nói “Em yêu anh”, nhưng lời chưa ra đến miệng đã bị nuốt trở lại. Cô bỗng ý thức được rằng những lời mình nói không hoàn toàn là sự thật. Cô cũng phần nào đoán được cái giá khi Hạ Lan Tịnh Đình chữa bệnh cho Gia Lân sẽ là như thế nào. Tỏ tình với anh trong lúc này, không những nực cười mà còn rất trơ tráo nữa.
“Em…”
Cảm nhận được sự khác thường trong lời nói của cô, Hạ Lan Tịnh Đình nheo mắt lại.
Vốn đang xấu hổ, đương nhiên Bì Bì không chịu được cái đánh giá nghiêm khắc ấy. Cô hoảng sợ nhìn anh, nuốt nước miếng, rồi cố gắng chỉnh sửa lại thái độ đang khó xử của mình, muốn làm cho lời tỏ tình này trở nên to lớn và nghiêm trang, “Em muốn nói… em thực sự rất…”.
Vào khoảnh khắc này, cô bỗng nhiên ý thức được một điều, trong ngôn ngữ, không phải cứ thêm từ “rất” vào trước bất cứ tính từ nào thì cấp độ của nó cũng sẽ tăng lên. Có những lúc hoàn toàn ngược lại, ví như cho thêm từ “rất” vào cụm từ “yêu anh”, cấp độ không những không tăng, mà còn giảm xuống một bậc. Bởi vì bản thân từ “rất” đã mang đầy ý biện giải rồi.
Cho nên Bì Bì cứ nói mãi “Em” mà không nói được từ tiếp theo, khuôn mặt đấu tranh đến cứng đờ.
“Đừng nói nữa”, Hạ Lan Tịnh Đình cười, vuốt khuôn mặt cô, “Anh hiểu, em yên tâm đi”.
Cánh cửa sơn đỏ lại từ từ khép vào.
Vòng gõ cửa màu đồng đung đưa, kêu lên một tiếng lớn, như thể làm thức tỉnh chiếc chuông đã ngủ sâu trong lòng cô bao lâu nay.
… Anh hiểu.
Hạ Lan Tịnh Đình, anh hiểu cái gì chứ? Anh không hiểu gì hết…
Ánh mặt trời buổi sớm xuyên qua lớp lá ngô đồng thưa thớt chiếu lên mặt cô, những giọt mồ hôi nặng nề lấm tấm trên trán. Cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa đỏ đã đóng kín, lòng thấp thỏm lo âu, nhưng bởi câu nói ban nãy, đột nhiên cô thấy lòng nhẹ nhõm hơn.
Bình luận facebook