-
Chương 14: Cả phòng thơm ngát
Thành Trường An chưa bao giờ thiếu truyền kỳ.
Trong tòa thành phồn hoa, hùng vĩ nhất đời này, có Vương tử dị quốc làm con tin, có ca cơ làm Hoàng hậu, có nô lệ chăn ngựa làm Đại tướng quân, có mỹ nhân ở trong nhà vàng, có người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đương nhiên, còn có cả quân vương đột nhiên táng mệnh, thái tử trở thành thứ dân, hoàng hậu táng trong chiếu cói… Người trong thành Trường An không còn dễ dàng kinh ngạc hay hưng phấn, đối với những người đã nghe quen những chuyện truyền kỳ như họ, truyền kỳ có thể làm cho họ kinh ngạc, hưng phấn nhất định phải là truyền kỳ thực sự. Những chuyện như người nào đó làm tướng quân, cô nương nhà ai từ chim sẽ biến thành phượng hoàng, gả cho vương gia đều không phải truyền kỳ, cùng lắm đó chỉ như tin tức để mọi người tán gẫu mỗi khi rảnh rỗi. Nhưng trong mùa xuân này, thành Trường An lại có một truyền kỳ, một truyền kỳ thực sự, chắc chắn sẽ lưu truyền trăm nghìn năm giống như những truyền kỳ khác.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Họa phù thủy liên lụy nhiều người, kéo dài nhiều năm, trẫm thường ăn ngủ khó yên. Chắt trai trưởng Lưu Tuân của tiên đế phiêu bạt dân gian hơn mười năm. Theo di mệnh của tiên đế, đặc xá tội cho Lưu Tuân, phong làm Dương Vũ hầu.”
Lưu Tuân, cháu trưởng của Vệ Thái Tử, mới sinh ra đã mang vinh quang cực thịnh. Lễ đầy tháng của Lưu Tuân, tiên hoàng từng hạ chiếu khắp nơi ăn mừng. Còn chưa hiểu chuyện thì cả chi Vệ Thái tử đã bị giết chết, Lưu Tuân bị đi đày vào thiên lao. Sau đó thiên lao giam giữ Lưu Tuân không ngừng gặp họa. Đầu tiên là thân thể Vũ Đế không khỏe, nghe đồn có yêu nghiệt xâm phạm đế tinh, sau khi xem thiên tượng, ti thiên giám nói có yêu khí đến từ thiên lao phạm vào đế tinh, Vũ đế hạ lệnh giết chết phạm nhân thiên lao. Sau đó thiên lao lại bị cháy, vô số tù nhân chết cháy. Lại có những kẻ ác trong thiên lao gây bạo loạn, tàn sát lính tốt cai ngục và phạm nhân. Trong vô số lần “tai họa bất ngờ”, việc sống chết của Lưu Tuân dần trở thành điều bí ẩn. Có tin đồn Lưu Tuân đã chết, cũng có tin đồn Lưu Tuân còn sống, nhưng đa số mọi người đều hiểu, cái gọi là sống chẳng qua chỉ là hy vọng tốt đẹp của những người lương thiện mà thôi. Cùng với việc Vũ Đế băng hà, tân hoàng lên ngôi, trang sử thuộc về Vệ Thái tử đã triệt để bị lật qua. Đức hạnh và công tích của Vệ Thái tử còn thỉnh thoảng được nhắc đến, nhưng đứa cháu Lưu Tuân không để lại bất cứ dấu vết nào trên thế gian đã bị người ta hoàn toàn quên mất. Không ngờ sau hơn mười năm, Lưu Tuân lại xuất hiện trong thành Trường An, còn là một người quen thuộc đối với không ít người Trường An: Lưu Bệnh Dĩ, người cầm đầu các du hiệp. Từ hoàng tôn đến ngục tù, từ ngục tù đến du hiệp, từ du hiệp đến vương hầu, đó là một truyền kỳ như thế nào? Hết thảy những gì liên quan đến Lưu Tuân đều được người ta mang ra đàm luận, dường như mọi chuyện trong quá khứ đều có ý nghĩa sâu xa của nó.
Du thủ du thực trở thành nhẫn nhục chờ thời, không có nghề nghiệp đàng hoàng trở thành ôm chí lớn trong lòng, thích tàn nhẫn tranh đấu trở thành cốt cách nghĩa hiệp. Còn mối lương duyên giữa Lưu Tuân và Hứa Bình Quân, từ Hứa Bình Quân bị ma ám, mù hai mắt biến thành tuệ nhãn thấy anh hùng, Hứa Bình Quân cũng trở thành một nữ nhân truyền kỳ trong miệng người đời. Văn võ đại thần trong triều cũng tới tấp thảo luận chuyện Vệ hoàng tôn đột nhiên hiện thân. Hoắc Quang quan sát tỉ mỉ tất cả, nhưng làm thế nào ông ta cũng không đoán ra được Lưu Phất Lăng rốt cuộc muốn làm gì.
Hoàng đế xưa nay vẫn luôn kiêng kỵ họ hàng hơn cả kiêng kỵ đại thần, vì khả năng họ hàng soán vị cao hơn nhiều so với triều thần.
Nhưng Lưu Phất Lăng lại từng bước trải đường cho Lưu Tuân, trước hết để y lộ rõ hào quang trên triều đình, giành được sự tán thưởng của triều thần, sau đó lại làm cho y được dân gian ca ngợi. Vốn một số đại thần còn không phục việc Hoàng thượng đề bạt Lưu Tuân, nhưng sau khi biết thân phận của y, một chút không phục đó cũng biến thành tâm phục khẩu phục. Sau khi Hoàng thượng phong hầu cho y, lại bổ nhiệm y làm thượng thư lệnh, ghi kinh thư, phụ trách chiếu lệnh và chỉ dụ của Hoàng thượng. Chức quan dù không lớn nhưng lại là một vị trí tốt để nhanh chóng quen thuộc chính sự. Còn Lưu Hạ, Hoắc Quang vẫn chưa nhìn thấu người này. Nói sự hoang đường của hắn là giả nhưng không phải mấy năm gần đây hắn mới bắt đầu hoang đường để giấu mình chờ thời, mà từ khi tiên đế tại vị, Lưu Hạ đã là một hoàng tôn hoang đường. Khi đó hắn mới chỉ mười một, mười hai tuổi, Hoắc Quang hoàn toàn không nghĩ được vì sao Lưu Hạ phải làm bộ hoang đường như vậy. Nhưng nếu nói sự hoang đường của hắn là thật thì Hoắc Quang lại luôn cảm thấy không thể hoàn toàn tin tưởng. Bây giờ ông ta không thể đoán được vì sao Lưu Phất Lăng phải triệu Lưu Hạ vào Trường An. Giống như việc đánh cờ, mặc dù bây giờ có thể nhìn thấy quân cờ trong tay đối phương nhưng lại không biết đối phương sẽ đặt quân cờ ở đâu, cho nên chỉ có thể xem tình hình mà hành động. Việc gấp trước mắt lúc này là nữ nhân nhà họ Hoắc phải sinh được hoàng tử đầu tiên, một khi có hoàng tử để dựa vào, tất cả những chuyện khác đều dễ dàng hơn rất nhiều. Để đưa Hoắc Thành Quân vào cung, Hoắc Quang đến gặp Tiểu Muội trước, cùng nàng ta bàn bạc. Thứ nhất, bất kể Lưu Phất Lăng có thích nữ sắc hay không, vì ngôi vị hoàng đế, đương nhiên chàng sẽ đồng ý chọn tú nữ, nạp phi tần. Nếu chọn con gái của các đại thần vào cung, liên hợp chặt chẽ lợi ích của gia tộc triều thần với quyền lực của hoàng đế, Lưu Phất Lăng sẽ nhận được sự trợ giúp mạnh mẽ, có thể làm suy yếu sức mạnh của nhà họ Hoắc trên triều đình rất nhiều. Đây tuyệt đối không phải cục diện mà Hoắc Quang muốn nhìn thấy, làm thế nào để ngăn cản con gái của các đại thần vào cung, phải chọn mấy thiếu nữ bình thường vào cung cho đủ số, về mặt công khai, việc này phải dựa vào Tiểu Muội. Thứ hai, ông ta không muốn Tiểu Muội nghe được tin tức ông ta định đưa Thành Quân vào cung từ chỗ người khác, như vậy sẽ khiến Tiểu Muội cảm thấy mình và nhà họ Hoắc không đủ thân mật, ông ta muốn khiến Tiểu Muội cảm thấy nàng ta cũng là một thành viên của nhà họ Hoắc. Tiểu Muội vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, nghe ông ta dặn dò điều gì đều không ngừng gật đầu, nghe chuyện Hoắc Thành Quân sẽ vào cung liền vỗ tay hoan hô, vui vẻ ra mặt. “Cuối cùng cũng có người thân ở trong cung với cháu rồi.”
***
Tiệc sinh nhật lần thứ mười bốn của Thượng Quan Hoàng hậu. Dưới sự chủ trì của Hoắc Quang, tiệc rượu long trọng hơn bao giờ hết. Bá quan triều đình, cáo mệnh phu nhân tụ tập trong Kiến Chương cung chúc mừng sinh nhật Hoàng hậu. Lưu Phất Lăng cũng ban lễ trọng mừng Tiểu Muội. Tiểu Muội ngồi phía dưới bên cạnh Lưu Phất Lăng, nghe thấy lời chúc mừng thật lòng của Lưu Phất Lăng, mặc dù hơi trống vắng nhưng vẫn rất vui mừng. Nàng ta đánh bạo nói chuyện với Lưu Phất Lăng, Lưu Phất Lăng mỉm cười nhất nhất trả lời. Lúc nói chuyện với Tiểu Muội, Lưu Phất Lăng hơi nghiêng người về trước, vẻ mặt chăm chú. Tiểu Muội nhìn thấy bóng dáng mình trong đôi mắt chàng, chút trống vắng trong lòng đó hoàn toàn tan biến, ít nhất bây giờ Lưu Phất Lăng chỉ có thể nhìn thấy nàng ta. Tiểu Muội đột nhiên có một cảm giác khó tả đối với Hoắc Quang. Dù sao ông ta cũng vẫn là ngoại tổ phụ của mình, cũng chỉ có ông ta nhớ đến việc tổ chức tiệc sinh nhật long trọng cho mình, cũng chỉ có ông ta mới có thể làm cho Hoàng thượng ngồi bên mình, cùng uống rượu, nói chuyện. Rượu đã say, tai đã nóng, quan lại bộ Lễ dâng đồ thêu do phường thêu dân gian chuẩn bị để chúc mừng ngày sinh Tiểu Muội. Tám cung nữ nâng một cuộn lụa đi vào, chỉ thấy độ rộng đã lên đến một, hai trượng.
Tiểu Muội hết sức tò mò, cười hỏi: “Cái gì mà phải thêu lớn như vậy?”
Tám cung nữ chậm rãi trải bức lụa thêu ra. Chỉ thấy trên lụa đỏ có thêu một ngàn cậu bé, thần thái khác nhau, có ngây thơ đáng yêu, có tinh nghịch dễ thương, có tức giận cong miệng, có ranh mãnh linh động… không gì không có. Quan lại tặng quà dập đầu chúc mừng: “Chúc Hoàng thượng và Hoàng hậu có trăm con ngàn cháu.”
Trái tim Tiểu Muội lập tức rơi xuống vực sâu vạn trượng. Thì ra đây mới là mục đích Hoắc Quang tổ chức sinh nhật cho nàng ta. Đây chính là sinh nhật của nàng ta! Bàn tay Tiểu Muội giấu trong tay áo phải nắm rất chặt mới có thể khiến mình nở một nụ cười mỉm.
Thừa tướng Điền Thiên Thu đứng lên nói với Lưu Phất Lăng: “Hoàng thượng, bây giờ sáu cung đông tây phần lớn đều để không, vì giang sơn xã tắc, xin Hoàng thượng và Hoàng hậu sớm có tính toán.”
Hoắc Quang nhìn về phía Tiểu Muội ra hiệu. Lòng bàn tay Tiểu Muội toàn là vết nắm tay tím bầm, ngoài mặt lại vẫn cười tươi dịu dàng: “Thừa tướng nói có lý, đều là bản cung suy nghĩ không chu đáo, cũng đến lúc giúp Hoàng thượng chọn phi để bổ sung cho hậu cung rồi.”
Có lời của Hoàng hậu, Hoắc Quang mới đứng lên đề nghị Lưu Phất Lăng chọn phi, bá quan cũng tới tấp khuyên bảo. Việc Lưu Phất Lăng vẫn chưa có con khiến tất cả triều thân lo lắng bất an, cho dù là các đại thần chính kiến bất đồng với Hoắc Quang cũng ra sức khuyên nhủ Lưu Phất Lăng nạp phi tần, một là thật tình vì giang sơn xã tắc, hai là hy vọng hoàng tử có thể không mang dòng máu họ Hoắc.
Lưu Phất Lăng lạnh nhạt nói: “Hôm nay là tiệc sinh nhật Hoàng hậu, việc này để sau hãy nói.”
Điền Thiên Thu lập tức bắt đầu nói tràng giang đại hải, nói từ Cao Tổ Lưu Bang đến tiên đế Lưu Triệt, không có một hoàng đế nào hai mươi mốt tuổi vẫn bỏ trống hậu cung như Lưu Phất Lăng. Tình hình càng lúc càng nghiêm trọng, được Điền Thiên Thu dẫn đầu, không ngờ bá quan cùng quỳ xuống cầu xin Lưu Phất Lăng đồng ý. Lúc đầu còn có trước có sau, sau đó tất cả mọi người trong tiền điện Kiến Chương cung đều hành động thống nhất, đồng loạt quỳ xuống dập đầu, lại cao giọng cùng hô: “Vì giang sơn xã tắc Đại Hán, xin Hoàng thượng suy tính cẩn thận!” Âm thanh khiến cả xà nhà cũng rung lên. Lại quỳ xuống, lại dập đầu, lại cao giọng cùng hô: “Vì giang sơn xã tắc Đại Hán, xin Hoàng thượng suy tính cẩn thận!”
Lại quỳ xuống…
Lại dập đầu…
Lại hô to…
Lại đứng lên…
Hàng trăm quan lại lặp đi lặp lại, âm thanh vang vọng trong ngoài Kiến Chương cung.
Mọi người có vẻ như tôn trọng nhưng thực chất lại là thúc ép, không đạt mục đích không chịu bỏ qua. Chỉ cần Lưu Phất Lăng không gật đầu, bá quan sẽ vẫn bắt chàng “suy tính cẩn thận”. Ngay cả Vân Ca đứng trong góc cũng cảm thấy áp lực cuồn cuộn, huống hồ là Lưu Phất Lăng phải đối mặt với đám đông quỳ lạy? Lưu Phất Lăng chăm chú nhìn xuống văn thần võ quan không ngừng quỳ lạy bên dưới, nắm đấm trong tay áo càng nắm chặt, gân xanh giật giật, lại không có cách nào có thể khiến cho bọn họ dừng lại. Thượng Quan Tiểu Muội trên ghế loan đột nhiên ngã thẳng về phía sau. Các cung nữ hét lên: “Hoàng hậu, Hoàng hậu!”
Sắc mặt Tiểu Muội tái mét, đôi môi tím xanh, không có bất cứ phản ứng nào.
Bá quan đang “vì giang sơn xã tắc Đại Hán, xin Hoàng thượng…” đột nhiên dừng lại, ngơ ngác nhìn đám cung nữ, hoạn quan lộn xộn bên trên. Lưu Phất Lăng xem xét tình hình Tiểu Muội, dặn dò: “Lập tức đưa Hoàng hậu hồi cung, truyền thái y đến Tiêu Phòng điện.”
Lưu Phất Lăng đưa Hoàng hậu vội vã rời đi. Một đám đại thần, người nọ nhìn người kia, nhìn ngai rồng ghế phượng không một bóng người, rồi lại ngơ ngác nhìn nhau.
Tiệc sinh nhật Hoàng hậu, Hoàng hậu không còn ở đây, còn chúc mừng gì nữa? Mọi người hậm hực ra về. Điền Thiên Thu đi tới bên cạnh Hoắc Quang, nhỏ giọng hỏi: “Hoắc đại nhân, ngài thấy nên làm như thế nào cho phải?”
Hoắc Quang ngoài mặt vẫn cười nhưng giọng nói lạnh buốt, dặn dò Hoắc Vũ: “Ta lo lắng cho sức khỏe của Hoàng hậu, ngươi đi dặn dò thái y, nhất định phải bảo bọn chúng chẩn đoán cẩn thận, chăm sóc hết lòng.”
Hoắc Vũ nói: “Nhi tử hiểu”, rồi vội vã đến Thái y viện.
Hoắc Quang nói với Điền Thiên Thu: “Lão phu là ngoại tổ phụ của Hoàng hậu, phượng thể của Hoàng hậu không yên khiến lão phu rất lo âu. Tất cả đợi sau khi Hoàng hậu bình phục rồi nói tiếp.”
Điền Thiên Thu gật đầu. “Đại nhân nói phải.”
Hoắc Quang vừa kinh ngạc vừa giận dữ. Hoàng hậu đau ốm, thân là triều thần, lại là ngoại tổ phụ của Hoàng hậu, trong thời khắc này, ông ta không có lý gì thỉnh cầu Hoàng thượng chọn phi bất chấp bệnh tình của Hoàng hậu. Nếu lúc này Hoắc Thành Quân vào cung, truyền tới dân gian, rất dễ bị tam sao thất bản thành Hoắc Thành Quân tranh sủng với Hoàng hậu làm Hoàng hậu tức giận sinh bệnh. Chưa phong phi đã mất đức hạnh, đối với cả Hoắc Thành Quân và nhà họ Hoắc sau này đều rất bất lợi.
Đêm khuya, Hoắc Vũ dẫn mấy thái y vừa khám bệnh cho Tiểu Muội tới gặp Hoắc Quang. Mấy thái y này đều là thân tín của Hoắc Quang, bọn họ đảm bảo với Hoắc Quang rằng Hoàng hậu ốm thật chứ không phải giả ốm. Chính là trong tích sầu muộn, ngoài mắc phong hàn, ngoại chứng dẫn phát nội chứng, dù không khó trị nhưng lại cần thời gian khá dài. Sự giận dữ của Hoắc Quang lắng xuống vài phần, nhưng lòng nghi ngờ vẫn không thể biến mất. Hôm sau vừa tan chầu, Hoắc Quang đã xin Lưu Phất Lăng cho phép ông ta đến thăm bệnh.
Đến Tiêu Phòng điện, trước hết Hoắc Quang tỉ mỉ vặn hỏi cung nữ. Cung nữ hồi bẩm với Hoắc Quang, trước lúc Hoắc đại nhân bái kiến Hoàng hậu lần trước, ban đêm Hoàng hậu đã hơi ho, thị nữ Chanh Nhi còn không ngừng nói cần mời thái y đến khám nhưng lại bị Hoàng hậu từ chối. Sau khi Hoắc đại nhân tới gặp Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu tỏ ra hết sức hưng phấn và vui vẻ, cũng nói nhiều hơn trước, có điều ban ngày thường sẽ đau đầu và mệt mỏi. Chanh Nhi lại khuyên Hoàng hậu triệu thái y đến khám, Hoàng hậu nương nương từ chối lần nữa, nói sau thời gian bận rộn này, nghỉ ngơi một chút là sẽ ổn. Không ngờ để đến bây giờ lại thành bệnh nặng. Hoắc Quang tính ngày, sự nghi ngờ đối với Tiểu Muội hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại sự ngán ngẩm. Ông ta hơi giận các cung nữ ở bên cạnh Tiểu Muội vì không một ai thực sự quan tâm đến sức khỏe của nàng ta, chỉ thấy nói Chanh Nhi khuyên bảo, Chanh Nhi lo lắng, nhưng Chanh Nhi này lại không phải người của ông ta.
Lúc Hoắc Quang đến thăm Tiểu Muội, Tiểu Muội rơi lệ trên giường bệnh. “Ông ơi, bao giờ dì mới vào cung? Cháu buồn lắm, muốn dì vào ở với cháu. Ông bảo dì vào cung với cháu đi.”
Dù sao cũng là ruột thịt của mình, trong lòng Hoắc Quang cũng thấy hơi buồn. Nếu là con gái quan lại bình thường bị ốm, chắc chắn sẽ được mẹ chăm sóc cẩn thận, có tỷ muội ở bên cho đỡ buồn, còn có cha và ca ca thăm hỏi. Còn Tiểu Muội dù xuất thân từ gia tộc tôn quý nhất, lúc bị ốm, bên giường lại chỉ có một đám cung nữ không thật sự quan tâm đến nàng ta. Sau khi cáo từ, Hoắc Quang cố ý gọi Chanh Nhi tới, vẻ mặt hòa nhã dặn dò: “Hết lòng chăm sóc Hoàng hậu nương nương. Sau khi Hoàng hậu nương nương bình phục nhất định sẽ không bạc đãi ngươi, gia đình ngươi cũng sẽ được nhờ.”
Nghĩ đến cha mẹ, huynh đệ đã nhiều năm chưa gặp, Chanh Nhi hơi buồn bã, thi lễ tạ ơn Hoắc Quang: “Hầu hạ Hoàng hậu nương nương là bổn phận của nô tỳ. Hoắc đại nhân, có những lời lẽ ra nô tỳ không nên nói ra, nhưng nô tỳ không nói thì chắc sẽ không có người nào nói, cho nên nô tỳ chỉ có thể làm đúng theo lương tâm mình, bất luận đúng sai.”
Hoắc Quang nói: “Ta không phải người hà khắc, ngươi không cần lo lắng, có việc cứ nói thẳng.”
“Mấy ngày nay Hoàng hậu nương nương vẫn sốt nhẹ, nô tỳ thường nghe thấy lời nói của Hoàng hậu nương nương trong lúc mê sảng, có lúc gọi ngoại tổ phụ, có lúc gọi mẹ, có lúc gọi cậu, còn vừa khóc vừa nói mình cô đơn, nửa đêm đột nhiên bừng tỉnh, có lúc mơ mơ màng màng hỏi nô tỳ xem dì đã đến chưa. Nếu đại nhân có thời gian, có thể thường xuyên đến thăm Hoàng hậu nương nương hơn không? Nô tỳ nghĩ, có khi làm vậy còn hiệu quả hơn bất cứ loại thuốc nào.”
Ánh mắt Hoắc Quang liếc nhìn các cung nữ bên cạnh, bọn họ lập tức cúi đầu.
“Lúc nô tỳ trực đêm cũng có nghe thấy.”
“Nô tỳ cũng từng nghe thấy Hoàng hậu nương nương nói mê, có lần Hoàng hậu nương nương còn kêu ngoại tổ phụ, cậu, đón cháu ra khỏi cung.”
“Chúng nô tỳ nghĩ vì Hoàng hậu nương nương nhớ nhà nên nói mê, không quan trọng gì, cho nên mới không…”
Cung nữ này ngập ngừng không dám nói tiếp.
Chút nghi ngờ cuối cùng về “trong tích sầu muộn” cũng tan biến hết, Hoắc Quang tán thưởng nói với Chanh Nhi: “Đa tạ quan tâm của ngươi dành cho Hoàng hậu nương nương.”
Chanh Nhi vội nói: “Đều là bổn phận của nô tỳ, không dám nhận lời cảm ơn của đại nhân.”
Lúc đi ra, Hoắc Quang gặp Vân Ca đến thăm Thượng Quan Tiểu Muội. Vân Ca nghiêng người tránh sang bên đường, hơi hạ người thi lễ. Hoắc Quang sớm biết Vân Ca thường đến tìm Tiểu Muội chơi đùa, Tiểu Muội ốm, nàng đương nhiên sẽ đến thăm, cho nên không hề ngạc nhiên, chỉ hơi gật đầu với nàng rồi đi qua bên người nàng.
Nhìn thấy Vân Ca, Chanh Nhi vui vẻ đón nàng vào. Những người khác đều lạnh nhạt, ai làm gì cứ làm. Mạt Trà cùng đến với Vân Ca lại rất được hoan nghênh. Mạt Trà chỉ là một cung nữ bình thường, không cần đề phòng quá mức, tính tình lại cởi mở, hào phóng, mọi người đều từng nhận một vài thứ từ chỗ Mạt Trà, cho nên nhìn thấy Mạt Trà đều tươi cười chào hỏi. Ngửi thấy mùi thơm khác thường trên người Mạt Trà, các cung nữ tò mò hỏi: “Đây là hương xông gì mà mùi lạ vậy?”
Mạt Trà dương dương tự đắc mở túi ra cho họ xem. “Thái y mới làm, Vu Tổng quản thưởng cho tôi một ít, không chỉ có mùi thơm đặc biệt mà còn có thể an thần ngủ ngon, phòng chống chứng ho.”
Túi vừa mở ra, mùi thơm đã bay đầy phòng, như có hoa lan bên cạnh. Mọi người trong cung từng thấy không ít mùi lạ, nhưng hương thơm này vẫn khiến đám cung nữ thích thú, đều đến gần xem cho kĩ. “Thần kỳ như vậy sao? Buổi tối tôi cũng hay khó ngủ.”
Mạt Trà vẫn như trước đây, mặc dù không có nhiều nhưng người nào cũng sẽ có phần, mỗi người nhận được một ít. Vân Ca cười nói với Chanh Nhi vẫn đứng trông bên rèm. “Ngươi cũng đi chơi với họ đi! Ta thường đến đây, quen với mọi việc rồi, không cần phải quan tâm quá.”
Chanh Nhi ngửi thấy mùi thơm, sớm đã động lòng, vội cười gật đầu. “Cô nương có việc gì thì cứ gọi nô tỳ”, nói rồi đi đến bên cạnh Mạt Trà lấy hương.
“Muội đỡ hơn chưa?”
Nghe thấy giọng nói của Vân Ca, Thượng Quan Tiểu Muội vẫn nhắm mắt ngủ, không để ý tới nàng.
“Cảm ơn muội đã chịu giúp bọn tỷ.”
Tiểu Muội trở mình nằm nghiêng. “Tỷ nói gì, muội nghe không hiểu. Muội ốm đau thế này, đâu còn có sức lực giúp ai làm gì?”
Vân Ca không biết nên nói gì, chỉ có thể ngồi im lặng. Có cung nữ quay lại nhìn Vân Ca và Hoàng hậu, phát hiện môi hai người đều không động, Vân Ca chỉ ngồi yên lặng bên cạnh giường, Hoàng hậu có vẻ mệt mỏi, vẫn nằm nhắm mắt. Cung nữ yên tâm cười, quay lại nói chuyện hương xông với các cung nữ khác, chỉ thỉnh thoảng mới để ý đến động tĩnh của hai người.
Thượng Quan Tiểu Muội dù nhắm mắt, xem như điềm tĩnh nhưng trong lòng lại là gió lạnh mưa phùn, liên miên không dứt.
Ngoại tổ phụ cho rằng Hoàng thượng không sủng hạnh nàng ta là vì nàng ta không đủ yêu kiều, không đủ quyến rũ, cho rằng Hoàng thượng sẽ nạp phi tần, đâm cành lá vì quyền lực của đế vương, nhưng ngoại tổ phụ đã sai. Ngoại tổ phụ không phải là không thông minh, mà là quá thông minh. Ông ta cho rằng nam nhân thông minh như ông ta sẽ hiểu được cái gì nhẹ, cái gì nặng, hiểu được nâng lên thế nào, đặt xuống ra sao, lại không biết trên đời này thật sự có những nam nhân đầu óc thông minh lòng dạ hồ đồ. Nàng ta không biết vì sao mình lại lập tức từ chối Vân Ca, mặc dù nàng ta cũng tuyệt đối không muốn Hoắc Thành Quân vào cung. Có lẽ nàng ta chỉ muốn thấy Vân Ca thất vọng và buồn bã, nàng ta không thích Vâ Ca cười. Nhưng Vân Ca lại lần nữa làm cho nàng ta thất vọng. Vân Ca không hề tỏ ra không vui, cũng không lộ vẻ thất vọng khi bị nàng ta từ chối, chỉ nói rất khẽ: “Tỷ hiểu, muội còn khó khăn hơn bọn tỷ.”
Thiên hạ này không có ai nói dối giỏi hơn nàng ta, người ta chỉ nói dối trong cuộc sống, còn nàng ta lại nói dối để sống, cuộc sống của nàng ta chính là một lời nói dối. Nhưng nàng ta không nhìn ra nụ cười miễn cưỡng của Vân Ca, cũng không nhìn ra được Vân Ca đã nói dối. Trong thời tiết lạnh khi ấm này rất dễ mắc phong hàn, cho nên nàng ta đã bị ốm. Nàng ta sợ ngoại tổ phụ sẽ bưng bít tin tức nàng ta bị ốm, cho nên nàng ta chẳng những phải ốm mà còn phải ốm thế nào để tất cả mọi người đều biết.
Mùa xuân hằng năm, Hoàng hậu đều phải dẫn phu nhân của bá quan tế bái thần tằm, cầu xin cho thiên hạ đủ áo ấm, vì thế nàng ta vốn định đổ bệnh trong vườn dâu, nhưng không ngờ bệnh phong hàn đã kéo cả những gì thối rữa trong người ra, tối hôm qua vì giận dữ, đau buồn quá mức nên đột nhiên phát bệnh. Nàng ta tự nói với mình, đây chỉ là làm vì bản thân, làm vì mẫu thân đã vung đao tự vẫn, làm vì tiểu đệ chết khi còn quá nhỏ, làm vì cả trăm mạng người của gia tộc Thượng Quan, chứ không phải nàng ta muốn giúp Hoàng thượng, tuyệt đối không phải!
Có cung nữ ngoài rèm nói: “Hoàng hậu, đến giờ dùng thuốc rồi.”
Thượng Quan Tiểu Muội ngước mắt lên, mỉm cười, nói với Vân Ca: “Tỷ về đi! Bệnh này của muội không có gì đáng ngại, thái y nói yên tâm điều dưỡng ba, bốn tháng sẽ khỏi, không cần quá lo lắng.”
Vân Ca lặng lẽ gật đầu, thi lễ rồi rời khỏi Tiêu Phòng điện.
***
“Muội ấy không chịu nhận lời cảm ơn của chúng ta.”
Lưu Phất Lăng khẽ gật đầu, không nói gì.
Vân Ca nói: “Tiểu Muội chỉ cho chúng ta thời gian ba, bốn tháng, chuyện từ lúc đó về sau chúng ta sẽ phải tự giải quyết.”
Lưu Hạ cười. “Còn lo nghĩ chuyện Hoắc Thành Quân à? Chẳng phải lý do là không có con nối dõi sao? Theo thần nghĩ, đây quả thật cũng là một vấn đề. Hoàng thượng, buổi tối phải cần cù hơn một chút, ba, bốn tháng có con, đừng nói một, cho dù dăm bảy đứa cũng có thừa. Có điều thần không hiểu, tại sao nhiều năm như vậy, Hoàng thượng lại chưa trúng đích lần nào?”
Sự vô lại của Lưu Hạ đúng là không ai bằng, những lời như vậy cũng chỉ có hắn mới dám nói.
Lưu Phất Lăng vẫn lạnh tanh, Vân Ca lại đỏ bừng mặt, trách Lưu Hạ: “Huynh cho rằng ai cũng giống như huynh chắc?” Nói xong, nàng quay người đi luôn.
Lưu Hạ chăm chú quan sát Lưu Phất Lăng, lại cảm thấy dường như dưới vẻ ngoài lạnh lùng của chàng ẩn giấu chút ngượng ngùng. Ảo giác chăng? Chắc chắn là ảo giác! Lưu Hạ trợn mắt, tuyệt đối không thể tin được. “Hoàng thượng, lẽ nào Hoàng thượng còn chưa… chưa… Chẳng lẽ Hoàng thượng vẫn còn thân đồng tử… Không, không thể…”
Vì quá khó tin, Lưu Hạ cứng họng, không nói được một câu hoàn chỉnh.
Lưu Phất Lăng lạnh nhạt ngắt lời hắn, có vẻ rất bình tĩnh, ung dung: “Vừa rồi trẫm hỏi khanh, vấn đề Khương tộc và Hung Nô nên xử lý thế nào, khanh còn chưa trả lời trẫm.”
Lưu Hạ đang định hỏi tiếp, thái giám ngoài điện liền bẩm báo Lưu Tuân đến cầu kiến, Lưu Hạ mới bỏ qua chuyện này. Sau khi Lưu Tuân vào, Lưu Phất Lăng lại nhắc lại câu hỏi lần nữa, bảo Lưu Tuân cùng suy nghĩ.
Lưu Hạ cười hì hì, trả lời: “Các nước Tây Vực vẫn là nỗi lo tiềm ẩn của triều đình ta, nhưng bọn chúng nước nhỏ sức yếu, thường sẽ chọn mạnh mà theo, chỉ cần triều đình ta có thể khắc chế người Khương và Hung Nô thì không cần lo lắng về bọn chúng. Huống hồ còn có Giải Ưu Công chúa ở Ô Tô, vỗ về các nước Tây Vực. Nhờ sự cố gắng của Giải Ưu Công chúa và Phùng phu nhân, cho dù là mấy năm bất ổn nhất sau khi tiên đế băng hà, Tây Vực cũng không xảy ra đại loạn. Bây giờ địa phương thái bình, triều đình ổn định, Tây Vực càng không đáng lo. Lo nhất vẫn là Khương tộc và Hung Nô, mà trong đó đáng ngại nhất là việc Khương tộc thống nhất lại. Một khi Khương tộc thống nhất, biên cương nước ta chắc chắn sẽ xảy ra chiến sự lớn.”
Lưu Phất Lăng gật đầu đồng ý, thần sắc Lưu Tuân khẽ thay đổi, lại không lập tức mở miệng. Nhưng hai người còn lại đều là người thông minh, lập tức phát hiện ra sự thay đổi trên nét mặt y. Lưu Hạ cười, nói: “Xem ra tiểu hầu gia đã nghĩ ra biện pháp ứng đối rồi.”
Lưu Tuân vội cười, thi lễ với Lưu Hạ. “Vương thúc đừng trêu chọc điệt nhi nữa”, lại nói với Lưu Phất Lăng: “Việc này không phải do thần nghĩ tới, mà là có người đã tung một quả tú cầu ra, chỉ còn xem chúng ta có bắt hay không thôi.”
Thấy y nói khó hiểu, Lưu Hạ không khỏi “ơ” một tiếng, Lưu Phất Lăng lại chỉ khẽ gật đầu, ra hiệu cho y tiếp tục.
“Hoàng thượng chắc hẳn còn nhớ Vương tử trung Khương Khắc Nhĩ Tháp Tháp. Sau khi tỉ thí, Khắc Nhĩ Tháp Tháp từng đi tìm Mạnh Giác nói chuyện, nói với Mạnh Giác trước mặt thần và Vân Ca rằng: Sau này nếu ta làm vua trung Khương, ngày nào ngươi làm quan nhà Hán, ngày đó trung Khương sẽ tuyệt đối không phạm nhà Hán một li.”
Sau khi nhắc lại lời của Khắc Nhĩ Tháp Tháp, Lưu Tuân không nói gì thêm, chỉ im lặng nhìn Lưu Hạ và Lưu Phất Lăng. Sau một thoáng yên lặng, Lưu Hạ cười hì hì, nói: “Trung Khương dù không phải là mạnh nhất trong các bộ lạc Khương tộc nhưng vị trí địa lý của nó lại là điểm mấu chốt nhất, vắt ngang chính giữa, bắc giáp Tây Vực, tây Khương, nam giáp Miêu Cương, đông Khương, không chỉ là đầu mối của các bộ lạc Khương tộc mà cũng là quan ải đi đến Miêu Cương. Không thông qua trung Khương, thế lực của Hung Nô khó có thể lan đến Miêu Cương. Không thông qua trung Khương, Khương tộc cũng không thể hoàn thành thống nhất. Nhưng người vẫn chủ trương thống nhất Khương tộc, nghĩ cách liên hợp Hung Nô tấn công nước ta chính là thủ lĩnh trung Khương hiện nay.”
Lưu Tuân gật đầu. “Vương thúc nói rất phải. Có minh quân, tự có lương thần, để người như Mạnh Giác tiếp tục làm quan cũng không khó. Có điều theo thần biết thì Khắc Nhĩ Tháp Tháp là tứ Vương tử trung Khương, bên trên còn có ba ca ca, hắn muốn làm vua trung Khương cũng không dễ dàng gì. Nếu chính kiến đối với Đại Hán của hắn trái ngược với phụ vương thì lại càng khó hơn.”
Lưu Phất Lăng mơ hồ nói: “Vậy chúng ta sẽ giúp hắn biến khó khăn thành dễ dàng.”
Lưu Hạ nói: “Khắc Nhĩ Tháp Tháp có thể nghĩ ra biện pháp tranh ngôi như vậy thì cũng là một con sói dữ, giúp hắn làm vua…” Hắn lắc đầu, thở dài.
Lưu Phất Lăng cười nhạt, nói: “Khi thợ săn đi săn, không sợ gặp sói dữ mà chỉ sợ gặp sói dữ không biết sự lợi hại của cung tên. Sói dữ biết sự lợi hại của cung tên, dù có dữ đến mấy, chỉ cần trong tay thợ săn còn có cung tên nó cũng sẽ kiêng kỵ mà không muốn đối kháng chính diện với thợ săn. Nhưng sói mà không biết sự lợi hại của cung tên thì sẽ không biết sợ hãi, chỉ muốn cắn chết thợ săn.”
Lưu Hạ nghĩ một lát, gật đầu cười, nói: “Hoàng thượng ít khi đi sắn nhưng lại hiểu rất nhiều về chuyện đi săn. Đều là sói dữ, cũng chỉ có thể chọn một con sói đã biết sợ hãi thôi.”
Lưu Phất Lăng nói: “Chuyện này chỉ có thể làm bí mật, triều đình ta không thể can thiệp trực tiếp, nếu không sẽ chỉ khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt.”
Chàng nhìn về phía Lưu Tuân. “Khanh ở trong dân gian nhiều năm, biết không ít hiệp khách phong trần trong chốn giang hồ. Việc này quan hệ đến sự an ổn của biên cương, an nguy của trăm họ, trẫm tin rằng những hiệp khách phong trần này chắc chắn sẽ vui lòng giúp khanh.”
Lưu Tuân lập tức quỳ xuống rồi cúi đầu, thấp giọng nói: “Thần mong dốc sức phục vụ, nhưng thần có một yêu cầu quá đáng.”
Lưu Phất Lăng lạnh nhạt hỏi: “Yêu cầu gì?”
“Việc này nếu giao cho thần làm, Hoàng thượng sẽ không được hỏi đến nữa, giang hồ tự có quy củ giang hồ.”
Lưu Phất Lăng gật đầu đồng ý, còn không quên dặn dò: “Việc này trẫm sẽ không hỏi đến nữa, chỉ còn chờ chúc mừng Khắc Nhĩ Tháp Tháp tiếp vị đăng cơ. Có điều nếu khanh cần bất cứ tài lực, vật lực gì đều có thể xin trẫm bất cứ lúc nào.”
Lưu Tuân kích động trong lòng, cố kìm nén sự mừng rỡ, vẻ mặt bình tĩnh dập đầu tạ ơn Lưu Phất Lăng. Sau khi lui ra ngoài, Lưu Hạ vẫn cười tủm tỉm nhìn hết thảy, ngồi thẳng lên định nói gì đó, nhưng lại nghĩ, chuyện ngay cả mình cũng có thể nghĩ đến thì làm sao Lưu Phất Lăng có thể không nghĩ đến được? Lưu Phất Lăng đã làm như vậy thì chắc chắn là có nguyên nhân, vì vậy Lưu Hạ lại uể oải dựa vào lưng ghế.
Lưu Phất Lăng lại cười nhìn hắn, nói: “Đa tạ!”
Sự tinh tế của Lưu Phất Lăng khiến Lưu Hạ thầm sợ hãi, nhớ tới nhị đệ, trong lòng buồn bã, ngoài mặt lại vẫn cười.
***
Phủ mới của Lưu Tuân, phủ Dương Vũ hầu.
Hoắc Thành Quân không thể vào cung thuận lợi, việc này nên là chuyện tốt đối với bọn họ, nhưng Lưu Tuân luôn cảm thấy tâm tình của Mạnh Giác không được tốt. “Mạnh Giác, hình như huynh rất thất vọng vì Hoàng thượng không thể nạp phi.”
“Vậy à?” Mạnh Giác không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Lưu Tuân nói: “Hoàng thượng nạp phi chỉ còn là chuyện sớm hay muộn, cho dù không nạp khi thì vẫn còn có Thượng Quan Hoàng hậu. Với tính cách của Vân Ca, cô ấy chỉ có thể bao dung nhất thời, lại tuyệt đối không thể bao dung cả đời. Cô ấy chắc chắn sẽ ra đi. Hơn nữa, sớm biết có ngày này, khi đó sao còn như vậy? Người chưa qua cửa, huynh đã một dạ hai lòng, dù là nữ nhân bình thường cũng có thể phất tay áo mà đi, huống hồ là Vân Ca? Bây giờ Vân Ca đối xử với huynh như vậy cũng đúng.”
Mạnh Giác mỉm cười, nói: “Hầu gia hiểu được mấy phần chuyện của hạ quan? Trong tình hình khi đó, nếu là hầu gia thì có lẽ bây giờ hầu gia đã là con rể của Hoắc phủ rồi.”
Lưu Tuân không để bụng sự châm chọc dưới nụ cười của Mạnh Giác, chỉ cười hỏi: “Huynh không nói với tôi thì làm sao tôi biết được? Rốt cuộc tại sao huynh lại trở mặt với Hoắc Quang?”
Mạnh Giác cười nhạt. “Sau này hầu gia còn rất nhiều chuyện, đừng lãng phí thời gian vì chuyện của hạ quan.”
Người hầu bên ngoài bẩm báo: “Xương Ấp Vương đến chúc mừng hầu gia chuyển đến phủ mới.”
Lưu Tuân vội đứng dậy đón chào.
Lưu Hạ bước vào, nhìn thấy Mạnh Giác, chưa nói gì đã thở dài.
Lưu Tuân như hiểu như không, Mạnh Giác lại hiểu rõ, nụ cười trên mặt có phần trống vắng.
Lưu Hạ đưa thứ Vân Ca nhờ hắn chuyển đến Hứa Bình Quân cho Lưu Tuân. “Tất cả đều là Vân Ca tặng cho phu nhân. Vân Ca còn nói, nếu thương thế của phu nhân đã khỏi hẳn, có thể chọn ngày vào cung gặp cô ấy. Bây giờ cô ấy ra ngoài cung không tiện bằng phu nhân vào cung.”
Lưu Tuân tươi cười tạ ơn.
***
Mùa xuân là mùa tràn đầy hy vọng nhất trong một năm, những mầm non vừa mới nhú sẽ trở thành hoa trái thu hoạch trong mùa thu.
Vì hy vọng về một cảnh xuân trăm hoa đua nở, trong không khí cũng tràn ngập hương thơm.
Vân Ca và Lưu Phất Lăng sánh vai đi dọc sông Thương. Nước sông Thương cuồn cuộn, từ chân trời mà đến, lại chảy về phía chân trời, nó chỉ là một người khách đi qua Vị Ương cung này.
Vân Ca cười nhìn nước sông, Lưu Phất Lăng cũng khẽ mỉm cười, đáy mắt hai người có sự ngầm thấu hiểu.
“Lăng ca ca, huynh muốn làm gì?”
Tuy Vân Ca hỏi không đầu không cuối nhưng Lưu Phất Lăng lại hiểu rõ. “Huynh còn chưa nghĩ xong, muốn làm quá nhiều việc. Ờ, có lẽ trước hết sẽ dựng một ngôi nhà.”
“Nhà?”
“Tường bằng đá xanh, mái bằng lưu ly. Đông thưởng tuyết, hạ ngắm mưa, ban ngày xem mây trắng, buổi tối ngắm sao trời.”
Để mặt đối mặt nói chuyện với Lưu Phất Lăng, Vân Ca cười, đi giật lùi phía trước chàng. “Huynh định dựng nhà lưu ly cho chúng ta? Huynh biết cách nung lưu ly sao? Đúng rồi! Tuy kỹ thuật nung lưu ly là bí mật không truyền ra ngoài của các nước, nhưng huynh lại nắm giữ bí mật của thiên hạ. Chỉ với kỹ thuật này, chúng ta sẽ không sợ chết đói.” Đang nói, đột nhiên Vân Ca trợn mắt vẻ vô cùng kích động. “Huynh còn biết bí mật gì nữa?”
Lưu Phất Lăng mỉm cười. “Đợi sau này khi muội buồn chán, huynh sẽ nói với muội sau. Chỉ cần muội muốn, có những bí mật bảo đảm sẽ làm cho chúng ta bị rất nhiều thích khách được các nước bí mật bồi dưỡng đuổi giết.”
Vân Ca vỗ tay cười, tỏ vẻ hứng thú mong chờ. “Chẳng phải chỉ là trò trốn tìm thôi sao? Chẳng qua cách chơi kích thích hơn một chút thôi.”
Lưu Phất Lăng chỉ có thể mỉm cười. Chàng có thể dễ dàng tưởng tượng được cuộc sống sau khi nhường ngôi quy ẩn sẽ “yên ổn” như thế nào.
Hai người đi dọc theo con đường nhỏ trải đá cuội về phía ngự hoa viên.
“Cẩn thận!” Lưu Phất Lăng nhắc nhở Vân Ca đang đi giật lùi.
“Sao?”
Nhưng trong lúc Vân Ca khua chân múa tay, Mạnh Giác lại bước đi rất nhanh. Hai người va thẳng vào nhau, Mạnh Giác nửa đỡ nửa ôm lấy Vân Ca.
“Xin lỗi…” Lời còn chưa dứt, mùi hương quá quen thuộc đã khiến Vân Ca đoán được mình va vào người nào, vội vã muốn vùng ra, nhưng vòng tay Mạnh Giác lại không hề buông lỏng, ôm chặt nàng trong lòng mình.
Lưu Phất Lăng kéo tay Vân Ca lại. “Mạnh ái khanh!” Lời ít ý nặng, là ngữ điệu không vui không giận nhất quán của Lưu Phất Lăng, nhưng dưới ngữ điệu bình thản lại là một sự lạnh lẽo hiếm thấy.
Vân Ca cảm thấy thân thể Mạnh Giác hơi cứng đờ, cuối cùng chậm rãi buông nàng ra, thi lễ với Lưu Phất Lăng: “Thần không biết Hoàng thượng ở đây nên đã thất lễ. Thần muốn xin Hoàng thượng chấp thuận cho thần và Vân Ca nói chuyện riêng mấy câu.”
Lưu Phất Lăng nhìn Vân Ca thăm dò. Vân Ca lắc đầu, tỏ ý không muốn. “Huynh muốn nói gì cứ nói ở đây đi!”
Mạnh Giác đứng dậy, trong đôi mắt đen có lửa giận kìm nén. “Huynh ngửi thấy mùi hương huynh chế ở trên người không ít cung nữ, trên người muội lại không hề có, muội giải thích thế nào?”
“Giải thích thế nào? Tôi cho bọn họ, bọn họ dùng, tôi không dùng, thế thôi!”
Mạnh Giác hơi mỉm cười. “Loại hương này chỉ có duy nhất một túi, xem ra muội đã cho người khác hết rồi.”
Vân Ca không lên tiếng, coi như ngầm thừa nhận.
“Nếu ngủ từ canh một, canh hai sẽ cảm thấy tức ngực, thường ho rồi tỉnh giấc, trằn trọc nửa canh giờ mới có thể ngủ lại…”
“Trong cung đã có thái y khám bệnh cho tôi, không cần huynh bận tâm.”
“Vân Ca, muội đúng là ngang bướng. Đó là sức khỏe của chính muội, người đêm đến khó chịu cũng là bản thân muội.”
“Huynh mới là đồ ngang bướng. Tôi đã nói là không cần rồi, huynh lại cứ cho tôi. Huynh còn cho tôi nữa thì tôi cũng vẫn cho người khác.”
Cuối cùng Lưu Phất Lăng cũng nghe hiểu vài phần chân tướng. “Vân Ca, tại sao muội chưa bao giờ nói với huynh là buổi tối muội sẽ bị khó chịu?”
Vân Ca không trả lời, trong lòng thầm nghĩ: Huynh đã tự trách mình quá nhiều vì việc này, bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, muội không muốn để huynh phải lo lắng vì muội nữa.
Lưu Phất Lăng lại hỏi: “Mạnh Giác có biện pháp trị liệu tốt hơn, tại sao muội lại không dùng?”
“Muội…” Nhìn thấy vẻ không tán đồng trong mắt Lưu Phất Lăng, Vân Ca tức giận quay ngoắt đi.
“Mạnh Giác, nhờ khanh chế thêm một ít hương, trẫm sẽ đích thân giám sát Vân Ca sử dụng.”
Mạnh Giác thi lễ cáo lui, đi được hai bước, đột nhiên quay lại, cười nói với Vân Ca: “Thuốc không thể dùng lung tung được, nếu muội không muốn hại người thì mau đòi lại hết số hương chưa dùng đó.”
Vân Ca buồn bực, đồ đã mang cho lại còn đòi về? Mạt Trà sẽ giết nàng mất.
“Mạnh Giác, huynh lừa tôi, huynh chỉ muốn trêu tôi thôi.”
“Tin hay không tùy muội.” Mạnh Giác nở nụ cười ấm áp, bước đi nhẹ nhàng.
Vân Ca tức giận trợn mắt nhìn bóng lưng Mạnh Giác, đến tận lúc Mạnh Giác đã biến mất mới hậm hực thu ánh mắt lại. Nàng quay người, bắt gặp ánh mắt suy tư của Lưu Phất Lăng. Vân Ca hơi lúng túng. “Lăng ca ca, huynh đang nghĩ gì vậy?”
Lưu Phất Lăng chăm chú nhìn nàng, không trả lời.
Mạnh Giác đã đi xa nhưng vẻ tức giận trong mắt nàng vẫn chưa biến mất. Đối với người khác, Vân Ca luôn hòa nhã thân thiết, rất hiếm người có thể làm nàng thật sự nổi giận. Một mặt là tính nàng hiền lành, nhưng mặt khác cũng là vì trong lòng Vân Ca không hề coi người đó ra gì. Chỉ cần không để ý thì đối phương có làm gì, nói gì cũng có thể thờ ơ xem nhẹ.
“Lăng ca ca…” Vân Ca nắm tay Lưu Phất Lăng đung đưa.
Lưu Phất Lăng nắm chặt tay nàng, nói: “Không sao, huynh chỉ nghĩ huynh nên giữ chặt lấy muội.”
Buổi tối, Vân Ca đang chuẩn bị đi ngủ, Lưu Phất Lăng cầm một hộp gỗ đi vào, lệnh cho Mạt Trà bày lò xông kim nghê. Lưu Phất Lăng cho mấy mẩu hương vào trong lò xông, chỉ chốc lát sau, cả phòng đã tràn ngập mùi hương thơm ngát.
Vân Ca lẩm bẩm: “Tay chân hắn ta thật là nhanh nhẹn, đã làm xong rồi cơ đấy!”
Lưu Phất Lăng ngồi xuống bên giường, cười khen: “Thơm quá, dù không có tác dụng chữa bệnh thì cũng rất hấp dẫn, huồng hồ còn có thể giúp muội chữa bệnh, muội cũng đỡ phải khổ vì uống thuốc.”
Vân Ca không muốn nhắc tới Mạnh Giác nữa, kéo Lưu Phất Lăng, bắt chàng kể chuyện cười cho nàng nghe.
Lưu Phất Lăng còn chưa kể xong, Vân Ca đã ngủ mất.
Mùi hương mà Mạnh Giác làm hết sức hiệu nghiệm, Vân Ca ngủ một mạch đến sáng, cả đêm không ho, cũng không tỉnh giấc.
Cho nên loại hương này cũng trở thành thứ được Tuyên Thất điện dự trữ, đêm đêm bầu bạn với Vân Ca trong giấc ngủ.
Trong tòa thành phồn hoa, hùng vĩ nhất đời này, có Vương tử dị quốc làm con tin, có ca cơ làm Hoàng hậu, có nô lệ chăn ngựa làm Đại tướng quân, có mỹ nhân ở trong nhà vàng, có người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đương nhiên, còn có cả quân vương đột nhiên táng mệnh, thái tử trở thành thứ dân, hoàng hậu táng trong chiếu cói… Người trong thành Trường An không còn dễ dàng kinh ngạc hay hưng phấn, đối với những người đã nghe quen những chuyện truyền kỳ như họ, truyền kỳ có thể làm cho họ kinh ngạc, hưng phấn nhất định phải là truyền kỳ thực sự. Những chuyện như người nào đó làm tướng quân, cô nương nhà ai từ chim sẽ biến thành phượng hoàng, gả cho vương gia đều không phải truyền kỳ, cùng lắm đó chỉ như tin tức để mọi người tán gẫu mỗi khi rảnh rỗi. Nhưng trong mùa xuân này, thành Trường An lại có một truyền kỳ, một truyền kỳ thực sự, chắc chắn sẽ lưu truyền trăm nghìn năm giống như những truyền kỳ khác.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Họa phù thủy liên lụy nhiều người, kéo dài nhiều năm, trẫm thường ăn ngủ khó yên. Chắt trai trưởng Lưu Tuân của tiên đế phiêu bạt dân gian hơn mười năm. Theo di mệnh của tiên đế, đặc xá tội cho Lưu Tuân, phong làm Dương Vũ hầu.”
Lưu Tuân, cháu trưởng của Vệ Thái Tử, mới sinh ra đã mang vinh quang cực thịnh. Lễ đầy tháng của Lưu Tuân, tiên hoàng từng hạ chiếu khắp nơi ăn mừng. Còn chưa hiểu chuyện thì cả chi Vệ Thái tử đã bị giết chết, Lưu Tuân bị đi đày vào thiên lao. Sau đó thiên lao giam giữ Lưu Tuân không ngừng gặp họa. Đầu tiên là thân thể Vũ Đế không khỏe, nghe đồn có yêu nghiệt xâm phạm đế tinh, sau khi xem thiên tượng, ti thiên giám nói có yêu khí đến từ thiên lao phạm vào đế tinh, Vũ đế hạ lệnh giết chết phạm nhân thiên lao. Sau đó thiên lao lại bị cháy, vô số tù nhân chết cháy. Lại có những kẻ ác trong thiên lao gây bạo loạn, tàn sát lính tốt cai ngục và phạm nhân. Trong vô số lần “tai họa bất ngờ”, việc sống chết của Lưu Tuân dần trở thành điều bí ẩn. Có tin đồn Lưu Tuân đã chết, cũng có tin đồn Lưu Tuân còn sống, nhưng đa số mọi người đều hiểu, cái gọi là sống chẳng qua chỉ là hy vọng tốt đẹp của những người lương thiện mà thôi. Cùng với việc Vũ Đế băng hà, tân hoàng lên ngôi, trang sử thuộc về Vệ Thái tử đã triệt để bị lật qua. Đức hạnh và công tích của Vệ Thái tử còn thỉnh thoảng được nhắc đến, nhưng đứa cháu Lưu Tuân không để lại bất cứ dấu vết nào trên thế gian đã bị người ta hoàn toàn quên mất. Không ngờ sau hơn mười năm, Lưu Tuân lại xuất hiện trong thành Trường An, còn là một người quen thuộc đối với không ít người Trường An: Lưu Bệnh Dĩ, người cầm đầu các du hiệp. Từ hoàng tôn đến ngục tù, từ ngục tù đến du hiệp, từ du hiệp đến vương hầu, đó là một truyền kỳ như thế nào? Hết thảy những gì liên quan đến Lưu Tuân đều được người ta mang ra đàm luận, dường như mọi chuyện trong quá khứ đều có ý nghĩa sâu xa của nó.
Du thủ du thực trở thành nhẫn nhục chờ thời, không có nghề nghiệp đàng hoàng trở thành ôm chí lớn trong lòng, thích tàn nhẫn tranh đấu trở thành cốt cách nghĩa hiệp. Còn mối lương duyên giữa Lưu Tuân và Hứa Bình Quân, từ Hứa Bình Quân bị ma ám, mù hai mắt biến thành tuệ nhãn thấy anh hùng, Hứa Bình Quân cũng trở thành một nữ nhân truyền kỳ trong miệng người đời. Văn võ đại thần trong triều cũng tới tấp thảo luận chuyện Vệ hoàng tôn đột nhiên hiện thân. Hoắc Quang quan sát tỉ mỉ tất cả, nhưng làm thế nào ông ta cũng không đoán ra được Lưu Phất Lăng rốt cuộc muốn làm gì.
Hoàng đế xưa nay vẫn luôn kiêng kỵ họ hàng hơn cả kiêng kỵ đại thần, vì khả năng họ hàng soán vị cao hơn nhiều so với triều thần.
Nhưng Lưu Phất Lăng lại từng bước trải đường cho Lưu Tuân, trước hết để y lộ rõ hào quang trên triều đình, giành được sự tán thưởng của triều thần, sau đó lại làm cho y được dân gian ca ngợi. Vốn một số đại thần còn không phục việc Hoàng thượng đề bạt Lưu Tuân, nhưng sau khi biết thân phận của y, một chút không phục đó cũng biến thành tâm phục khẩu phục. Sau khi Hoàng thượng phong hầu cho y, lại bổ nhiệm y làm thượng thư lệnh, ghi kinh thư, phụ trách chiếu lệnh và chỉ dụ của Hoàng thượng. Chức quan dù không lớn nhưng lại là một vị trí tốt để nhanh chóng quen thuộc chính sự. Còn Lưu Hạ, Hoắc Quang vẫn chưa nhìn thấu người này. Nói sự hoang đường của hắn là giả nhưng không phải mấy năm gần đây hắn mới bắt đầu hoang đường để giấu mình chờ thời, mà từ khi tiên đế tại vị, Lưu Hạ đã là một hoàng tôn hoang đường. Khi đó hắn mới chỉ mười một, mười hai tuổi, Hoắc Quang hoàn toàn không nghĩ được vì sao Lưu Hạ phải làm bộ hoang đường như vậy. Nhưng nếu nói sự hoang đường của hắn là thật thì Hoắc Quang lại luôn cảm thấy không thể hoàn toàn tin tưởng. Bây giờ ông ta không thể đoán được vì sao Lưu Phất Lăng phải triệu Lưu Hạ vào Trường An. Giống như việc đánh cờ, mặc dù bây giờ có thể nhìn thấy quân cờ trong tay đối phương nhưng lại không biết đối phương sẽ đặt quân cờ ở đâu, cho nên chỉ có thể xem tình hình mà hành động. Việc gấp trước mắt lúc này là nữ nhân nhà họ Hoắc phải sinh được hoàng tử đầu tiên, một khi có hoàng tử để dựa vào, tất cả những chuyện khác đều dễ dàng hơn rất nhiều. Để đưa Hoắc Thành Quân vào cung, Hoắc Quang đến gặp Tiểu Muội trước, cùng nàng ta bàn bạc. Thứ nhất, bất kể Lưu Phất Lăng có thích nữ sắc hay không, vì ngôi vị hoàng đế, đương nhiên chàng sẽ đồng ý chọn tú nữ, nạp phi tần. Nếu chọn con gái của các đại thần vào cung, liên hợp chặt chẽ lợi ích của gia tộc triều thần với quyền lực của hoàng đế, Lưu Phất Lăng sẽ nhận được sự trợ giúp mạnh mẽ, có thể làm suy yếu sức mạnh của nhà họ Hoắc trên triều đình rất nhiều. Đây tuyệt đối không phải cục diện mà Hoắc Quang muốn nhìn thấy, làm thế nào để ngăn cản con gái của các đại thần vào cung, phải chọn mấy thiếu nữ bình thường vào cung cho đủ số, về mặt công khai, việc này phải dựa vào Tiểu Muội. Thứ hai, ông ta không muốn Tiểu Muội nghe được tin tức ông ta định đưa Thành Quân vào cung từ chỗ người khác, như vậy sẽ khiến Tiểu Muội cảm thấy mình và nhà họ Hoắc không đủ thân mật, ông ta muốn khiến Tiểu Muội cảm thấy nàng ta cũng là một thành viên của nhà họ Hoắc. Tiểu Muội vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, nghe ông ta dặn dò điều gì đều không ngừng gật đầu, nghe chuyện Hoắc Thành Quân sẽ vào cung liền vỗ tay hoan hô, vui vẻ ra mặt. “Cuối cùng cũng có người thân ở trong cung với cháu rồi.”
***
Tiệc sinh nhật lần thứ mười bốn của Thượng Quan Hoàng hậu. Dưới sự chủ trì của Hoắc Quang, tiệc rượu long trọng hơn bao giờ hết. Bá quan triều đình, cáo mệnh phu nhân tụ tập trong Kiến Chương cung chúc mừng sinh nhật Hoàng hậu. Lưu Phất Lăng cũng ban lễ trọng mừng Tiểu Muội. Tiểu Muội ngồi phía dưới bên cạnh Lưu Phất Lăng, nghe thấy lời chúc mừng thật lòng của Lưu Phất Lăng, mặc dù hơi trống vắng nhưng vẫn rất vui mừng. Nàng ta đánh bạo nói chuyện với Lưu Phất Lăng, Lưu Phất Lăng mỉm cười nhất nhất trả lời. Lúc nói chuyện với Tiểu Muội, Lưu Phất Lăng hơi nghiêng người về trước, vẻ mặt chăm chú. Tiểu Muội nhìn thấy bóng dáng mình trong đôi mắt chàng, chút trống vắng trong lòng đó hoàn toàn tan biến, ít nhất bây giờ Lưu Phất Lăng chỉ có thể nhìn thấy nàng ta. Tiểu Muội đột nhiên có một cảm giác khó tả đối với Hoắc Quang. Dù sao ông ta cũng vẫn là ngoại tổ phụ của mình, cũng chỉ có ông ta nhớ đến việc tổ chức tiệc sinh nhật long trọng cho mình, cũng chỉ có ông ta mới có thể làm cho Hoàng thượng ngồi bên mình, cùng uống rượu, nói chuyện. Rượu đã say, tai đã nóng, quan lại bộ Lễ dâng đồ thêu do phường thêu dân gian chuẩn bị để chúc mừng ngày sinh Tiểu Muội. Tám cung nữ nâng một cuộn lụa đi vào, chỉ thấy độ rộng đã lên đến một, hai trượng.
Tiểu Muội hết sức tò mò, cười hỏi: “Cái gì mà phải thêu lớn như vậy?”
Tám cung nữ chậm rãi trải bức lụa thêu ra. Chỉ thấy trên lụa đỏ có thêu một ngàn cậu bé, thần thái khác nhau, có ngây thơ đáng yêu, có tinh nghịch dễ thương, có tức giận cong miệng, có ranh mãnh linh động… không gì không có. Quan lại tặng quà dập đầu chúc mừng: “Chúc Hoàng thượng và Hoàng hậu có trăm con ngàn cháu.”
Trái tim Tiểu Muội lập tức rơi xuống vực sâu vạn trượng. Thì ra đây mới là mục đích Hoắc Quang tổ chức sinh nhật cho nàng ta. Đây chính là sinh nhật của nàng ta! Bàn tay Tiểu Muội giấu trong tay áo phải nắm rất chặt mới có thể khiến mình nở một nụ cười mỉm.
Thừa tướng Điền Thiên Thu đứng lên nói với Lưu Phất Lăng: “Hoàng thượng, bây giờ sáu cung đông tây phần lớn đều để không, vì giang sơn xã tắc, xin Hoàng thượng và Hoàng hậu sớm có tính toán.”
Hoắc Quang nhìn về phía Tiểu Muội ra hiệu. Lòng bàn tay Tiểu Muội toàn là vết nắm tay tím bầm, ngoài mặt lại vẫn cười tươi dịu dàng: “Thừa tướng nói có lý, đều là bản cung suy nghĩ không chu đáo, cũng đến lúc giúp Hoàng thượng chọn phi để bổ sung cho hậu cung rồi.”
Có lời của Hoàng hậu, Hoắc Quang mới đứng lên đề nghị Lưu Phất Lăng chọn phi, bá quan cũng tới tấp khuyên bảo. Việc Lưu Phất Lăng vẫn chưa có con khiến tất cả triều thân lo lắng bất an, cho dù là các đại thần chính kiến bất đồng với Hoắc Quang cũng ra sức khuyên nhủ Lưu Phất Lăng nạp phi tần, một là thật tình vì giang sơn xã tắc, hai là hy vọng hoàng tử có thể không mang dòng máu họ Hoắc.
Lưu Phất Lăng lạnh nhạt nói: “Hôm nay là tiệc sinh nhật Hoàng hậu, việc này để sau hãy nói.”
Điền Thiên Thu lập tức bắt đầu nói tràng giang đại hải, nói từ Cao Tổ Lưu Bang đến tiên đế Lưu Triệt, không có một hoàng đế nào hai mươi mốt tuổi vẫn bỏ trống hậu cung như Lưu Phất Lăng. Tình hình càng lúc càng nghiêm trọng, được Điền Thiên Thu dẫn đầu, không ngờ bá quan cùng quỳ xuống cầu xin Lưu Phất Lăng đồng ý. Lúc đầu còn có trước có sau, sau đó tất cả mọi người trong tiền điện Kiến Chương cung đều hành động thống nhất, đồng loạt quỳ xuống dập đầu, lại cao giọng cùng hô: “Vì giang sơn xã tắc Đại Hán, xin Hoàng thượng suy tính cẩn thận!” Âm thanh khiến cả xà nhà cũng rung lên. Lại quỳ xuống, lại dập đầu, lại cao giọng cùng hô: “Vì giang sơn xã tắc Đại Hán, xin Hoàng thượng suy tính cẩn thận!”
Lại quỳ xuống…
Lại dập đầu…
Lại hô to…
Lại đứng lên…
Hàng trăm quan lại lặp đi lặp lại, âm thanh vang vọng trong ngoài Kiến Chương cung.
Mọi người có vẻ như tôn trọng nhưng thực chất lại là thúc ép, không đạt mục đích không chịu bỏ qua. Chỉ cần Lưu Phất Lăng không gật đầu, bá quan sẽ vẫn bắt chàng “suy tính cẩn thận”. Ngay cả Vân Ca đứng trong góc cũng cảm thấy áp lực cuồn cuộn, huống hồ là Lưu Phất Lăng phải đối mặt với đám đông quỳ lạy? Lưu Phất Lăng chăm chú nhìn xuống văn thần võ quan không ngừng quỳ lạy bên dưới, nắm đấm trong tay áo càng nắm chặt, gân xanh giật giật, lại không có cách nào có thể khiến cho bọn họ dừng lại. Thượng Quan Tiểu Muội trên ghế loan đột nhiên ngã thẳng về phía sau. Các cung nữ hét lên: “Hoàng hậu, Hoàng hậu!”
Sắc mặt Tiểu Muội tái mét, đôi môi tím xanh, không có bất cứ phản ứng nào.
Bá quan đang “vì giang sơn xã tắc Đại Hán, xin Hoàng thượng…” đột nhiên dừng lại, ngơ ngác nhìn đám cung nữ, hoạn quan lộn xộn bên trên. Lưu Phất Lăng xem xét tình hình Tiểu Muội, dặn dò: “Lập tức đưa Hoàng hậu hồi cung, truyền thái y đến Tiêu Phòng điện.”
Lưu Phất Lăng đưa Hoàng hậu vội vã rời đi. Một đám đại thần, người nọ nhìn người kia, nhìn ngai rồng ghế phượng không một bóng người, rồi lại ngơ ngác nhìn nhau.
Tiệc sinh nhật Hoàng hậu, Hoàng hậu không còn ở đây, còn chúc mừng gì nữa? Mọi người hậm hực ra về. Điền Thiên Thu đi tới bên cạnh Hoắc Quang, nhỏ giọng hỏi: “Hoắc đại nhân, ngài thấy nên làm như thế nào cho phải?”
Hoắc Quang ngoài mặt vẫn cười nhưng giọng nói lạnh buốt, dặn dò Hoắc Vũ: “Ta lo lắng cho sức khỏe của Hoàng hậu, ngươi đi dặn dò thái y, nhất định phải bảo bọn chúng chẩn đoán cẩn thận, chăm sóc hết lòng.”
Hoắc Vũ nói: “Nhi tử hiểu”, rồi vội vã đến Thái y viện.
Hoắc Quang nói với Điền Thiên Thu: “Lão phu là ngoại tổ phụ của Hoàng hậu, phượng thể của Hoàng hậu không yên khiến lão phu rất lo âu. Tất cả đợi sau khi Hoàng hậu bình phục rồi nói tiếp.”
Điền Thiên Thu gật đầu. “Đại nhân nói phải.”
Hoắc Quang vừa kinh ngạc vừa giận dữ. Hoàng hậu đau ốm, thân là triều thần, lại là ngoại tổ phụ của Hoàng hậu, trong thời khắc này, ông ta không có lý gì thỉnh cầu Hoàng thượng chọn phi bất chấp bệnh tình của Hoàng hậu. Nếu lúc này Hoắc Thành Quân vào cung, truyền tới dân gian, rất dễ bị tam sao thất bản thành Hoắc Thành Quân tranh sủng với Hoàng hậu làm Hoàng hậu tức giận sinh bệnh. Chưa phong phi đã mất đức hạnh, đối với cả Hoắc Thành Quân và nhà họ Hoắc sau này đều rất bất lợi.
Đêm khuya, Hoắc Vũ dẫn mấy thái y vừa khám bệnh cho Tiểu Muội tới gặp Hoắc Quang. Mấy thái y này đều là thân tín của Hoắc Quang, bọn họ đảm bảo với Hoắc Quang rằng Hoàng hậu ốm thật chứ không phải giả ốm. Chính là trong tích sầu muộn, ngoài mắc phong hàn, ngoại chứng dẫn phát nội chứng, dù không khó trị nhưng lại cần thời gian khá dài. Sự giận dữ của Hoắc Quang lắng xuống vài phần, nhưng lòng nghi ngờ vẫn không thể biến mất. Hôm sau vừa tan chầu, Hoắc Quang đã xin Lưu Phất Lăng cho phép ông ta đến thăm bệnh.
Đến Tiêu Phòng điện, trước hết Hoắc Quang tỉ mỉ vặn hỏi cung nữ. Cung nữ hồi bẩm với Hoắc Quang, trước lúc Hoắc đại nhân bái kiến Hoàng hậu lần trước, ban đêm Hoàng hậu đã hơi ho, thị nữ Chanh Nhi còn không ngừng nói cần mời thái y đến khám nhưng lại bị Hoàng hậu từ chối. Sau khi Hoắc đại nhân tới gặp Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu tỏ ra hết sức hưng phấn và vui vẻ, cũng nói nhiều hơn trước, có điều ban ngày thường sẽ đau đầu và mệt mỏi. Chanh Nhi lại khuyên Hoàng hậu triệu thái y đến khám, Hoàng hậu nương nương từ chối lần nữa, nói sau thời gian bận rộn này, nghỉ ngơi một chút là sẽ ổn. Không ngờ để đến bây giờ lại thành bệnh nặng. Hoắc Quang tính ngày, sự nghi ngờ đối với Tiểu Muội hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại sự ngán ngẩm. Ông ta hơi giận các cung nữ ở bên cạnh Tiểu Muội vì không một ai thực sự quan tâm đến sức khỏe của nàng ta, chỉ thấy nói Chanh Nhi khuyên bảo, Chanh Nhi lo lắng, nhưng Chanh Nhi này lại không phải người của ông ta.
Lúc Hoắc Quang đến thăm Tiểu Muội, Tiểu Muội rơi lệ trên giường bệnh. “Ông ơi, bao giờ dì mới vào cung? Cháu buồn lắm, muốn dì vào ở với cháu. Ông bảo dì vào cung với cháu đi.”
Dù sao cũng là ruột thịt của mình, trong lòng Hoắc Quang cũng thấy hơi buồn. Nếu là con gái quan lại bình thường bị ốm, chắc chắn sẽ được mẹ chăm sóc cẩn thận, có tỷ muội ở bên cho đỡ buồn, còn có cha và ca ca thăm hỏi. Còn Tiểu Muội dù xuất thân từ gia tộc tôn quý nhất, lúc bị ốm, bên giường lại chỉ có một đám cung nữ không thật sự quan tâm đến nàng ta. Sau khi cáo từ, Hoắc Quang cố ý gọi Chanh Nhi tới, vẻ mặt hòa nhã dặn dò: “Hết lòng chăm sóc Hoàng hậu nương nương. Sau khi Hoàng hậu nương nương bình phục nhất định sẽ không bạc đãi ngươi, gia đình ngươi cũng sẽ được nhờ.”
Nghĩ đến cha mẹ, huynh đệ đã nhiều năm chưa gặp, Chanh Nhi hơi buồn bã, thi lễ tạ ơn Hoắc Quang: “Hầu hạ Hoàng hậu nương nương là bổn phận của nô tỳ. Hoắc đại nhân, có những lời lẽ ra nô tỳ không nên nói ra, nhưng nô tỳ không nói thì chắc sẽ không có người nào nói, cho nên nô tỳ chỉ có thể làm đúng theo lương tâm mình, bất luận đúng sai.”
Hoắc Quang nói: “Ta không phải người hà khắc, ngươi không cần lo lắng, có việc cứ nói thẳng.”
“Mấy ngày nay Hoàng hậu nương nương vẫn sốt nhẹ, nô tỳ thường nghe thấy lời nói của Hoàng hậu nương nương trong lúc mê sảng, có lúc gọi ngoại tổ phụ, có lúc gọi mẹ, có lúc gọi cậu, còn vừa khóc vừa nói mình cô đơn, nửa đêm đột nhiên bừng tỉnh, có lúc mơ mơ màng màng hỏi nô tỳ xem dì đã đến chưa. Nếu đại nhân có thời gian, có thể thường xuyên đến thăm Hoàng hậu nương nương hơn không? Nô tỳ nghĩ, có khi làm vậy còn hiệu quả hơn bất cứ loại thuốc nào.”
Ánh mắt Hoắc Quang liếc nhìn các cung nữ bên cạnh, bọn họ lập tức cúi đầu.
“Lúc nô tỳ trực đêm cũng có nghe thấy.”
“Nô tỳ cũng từng nghe thấy Hoàng hậu nương nương nói mê, có lần Hoàng hậu nương nương còn kêu ngoại tổ phụ, cậu, đón cháu ra khỏi cung.”
“Chúng nô tỳ nghĩ vì Hoàng hậu nương nương nhớ nhà nên nói mê, không quan trọng gì, cho nên mới không…”
Cung nữ này ngập ngừng không dám nói tiếp.
Chút nghi ngờ cuối cùng về “trong tích sầu muộn” cũng tan biến hết, Hoắc Quang tán thưởng nói với Chanh Nhi: “Đa tạ quan tâm của ngươi dành cho Hoàng hậu nương nương.”
Chanh Nhi vội nói: “Đều là bổn phận của nô tỳ, không dám nhận lời cảm ơn của đại nhân.”
Lúc đi ra, Hoắc Quang gặp Vân Ca đến thăm Thượng Quan Tiểu Muội. Vân Ca nghiêng người tránh sang bên đường, hơi hạ người thi lễ. Hoắc Quang sớm biết Vân Ca thường đến tìm Tiểu Muội chơi đùa, Tiểu Muội ốm, nàng đương nhiên sẽ đến thăm, cho nên không hề ngạc nhiên, chỉ hơi gật đầu với nàng rồi đi qua bên người nàng.
Nhìn thấy Vân Ca, Chanh Nhi vui vẻ đón nàng vào. Những người khác đều lạnh nhạt, ai làm gì cứ làm. Mạt Trà cùng đến với Vân Ca lại rất được hoan nghênh. Mạt Trà chỉ là một cung nữ bình thường, không cần đề phòng quá mức, tính tình lại cởi mở, hào phóng, mọi người đều từng nhận một vài thứ từ chỗ Mạt Trà, cho nên nhìn thấy Mạt Trà đều tươi cười chào hỏi. Ngửi thấy mùi thơm khác thường trên người Mạt Trà, các cung nữ tò mò hỏi: “Đây là hương xông gì mà mùi lạ vậy?”
Mạt Trà dương dương tự đắc mở túi ra cho họ xem. “Thái y mới làm, Vu Tổng quản thưởng cho tôi một ít, không chỉ có mùi thơm đặc biệt mà còn có thể an thần ngủ ngon, phòng chống chứng ho.”
Túi vừa mở ra, mùi thơm đã bay đầy phòng, như có hoa lan bên cạnh. Mọi người trong cung từng thấy không ít mùi lạ, nhưng hương thơm này vẫn khiến đám cung nữ thích thú, đều đến gần xem cho kĩ. “Thần kỳ như vậy sao? Buổi tối tôi cũng hay khó ngủ.”
Mạt Trà vẫn như trước đây, mặc dù không có nhiều nhưng người nào cũng sẽ có phần, mỗi người nhận được một ít. Vân Ca cười nói với Chanh Nhi vẫn đứng trông bên rèm. “Ngươi cũng đi chơi với họ đi! Ta thường đến đây, quen với mọi việc rồi, không cần phải quan tâm quá.”
Chanh Nhi ngửi thấy mùi thơm, sớm đã động lòng, vội cười gật đầu. “Cô nương có việc gì thì cứ gọi nô tỳ”, nói rồi đi đến bên cạnh Mạt Trà lấy hương.
“Muội đỡ hơn chưa?”
Nghe thấy giọng nói của Vân Ca, Thượng Quan Tiểu Muội vẫn nhắm mắt ngủ, không để ý tới nàng.
“Cảm ơn muội đã chịu giúp bọn tỷ.”
Tiểu Muội trở mình nằm nghiêng. “Tỷ nói gì, muội nghe không hiểu. Muội ốm đau thế này, đâu còn có sức lực giúp ai làm gì?”
Vân Ca không biết nên nói gì, chỉ có thể ngồi im lặng. Có cung nữ quay lại nhìn Vân Ca và Hoàng hậu, phát hiện môi hai người đều không động, Vân Ca chỉ ngồi yên lặng bên cạnh giường, Hoàng hậu có vẻ mệt mỏi, vẫn nằm nhắm mắt. Cung nữ yên tâm cười, quay lại nói chuyện hương xông với các cung nữ khác, chỉ thỉnh thoảng mới để ý đến động tĩnh của hai người.
Thượng Quan Tiểu Muội dù nhắm mắt, xem như điềm tĩnh nhưng trong lòng lại là gió lạnh mưa phùn, liên miên không dứt.
Ngoại tổ phụ cho rằng Hoàng thượng không sủng hạnh nàng ta là vì nàng ta không đủ yêu kiều, không đủ quyến rũ, cho rằng Hoàng thượng sẽ nạp phi tần, đâm cành lá vì quyền lực của đế vương, nhưng ngoại tổ phụ đã sai. Ngoại tổ phụ không phải là không thông minh, mà là quá thông minh. Ông ta cho rằng nam nhân thông minh như ông ta sẽ hiểu được cái gì nhẹ, cái gì nặng, hiểu được nâng lên thế nào, đặt xuống ra sao, lại không biết trên đời này thật sự có những nam nhân đầu óc thông minh lòng dạ hồ đồ. Nàng ta không biết vì sao mình lại lập tức từ chối Vân Ca, mặc dù nàng ta cũng tuyệt đối không muốn Hoắc Thành Quân vào cung. Có lẽ nàng ta chỉ muốn thấy Vân Ca thất vọng và buồn bã, nàng ta không thích Vâ Ca cười. Nhưng Vân Ca lại lần nữa làm cho nàng ta thất vọng. Vân Ca không hề tỏ ra không vui, cũng không lộ vẻ thất vọng khi bị nàng ta từ chối, chỉ nói rất khẽ: “Tỷ hiểu, muội còn khó khăn hơn bọn tỷ.”
Thiên hạ này không có ai nói dối giỏi hơn nàng ta, người ta chỉ nói dối trong cuộc sống, còn nàng ta lại nói dối để sống, cuộc sống của nàng ta chính là một lời nói dối. Nhưng nàng ta không nhìn ra nụ cười miễn cưỡng của Vân Ca, cũng không nhìn ra được Vân Ca đã nói dối. Trong thời tiết lạnh khi ấm này rất dễ mắc phong hàn, cho nên nàng ta đã bị ốm. Nàng ta sợ ngoại tổ phụ sẽ bưng bít tin tức nàng ta bị ốm, cho nên nàng ta chẳng những phải ốm mà còn phải ốm thế nào để tất cả mọi người đều biết.
Mùa xuân hằng năm, Hoàng hậu đều phải dẫn phu nhân của bá quan tế bái thần tằm, cầu xin cho thiên hạ đủ áo ấm, vì thế nàng ta vốn định đổ bệnh trong vườn dâu, nhưng không ngờ bệnh phong hàn đã kéo cả những gì thối rữa trong người ra, tối hôm qua vì giận dữ, đau buồn quá mức nên đột nhiên phát bệnh. Nàng ta tự nói với mình, đây chỉ là làm vì bản thân, làm vì mẫu thân đã vung đao tự vẫn, làm vì tiểu đệ chết khi còn quá nhỏ, làm vì cả trăm mạng người của gia tộc Thượng Quan, chứ không phải nàng ta muốn giúp Hoàng thượng, tuyệt đối không phải!
Có cung nữ ngoài rèm nói: “Hoàng hậu, đến giờ dùng thuốc rồi.”
Thượng Quan Tiểu Muội ngước mắt lên, mỉm cười, nói với Vân Ca: “Tỷ về đi! Bệnh này của muội không có gì đáng ngại, thái y nói yên tâm điều dưỡng ba, bốn tháng sẽ khỏi, không cần quá lo lắng.”
Vân Ca lặng lẽ gật đầu, thi lễ rồi rời khỏi Tiêu Phòng điện.
***
“Muội ấy không chịu nhận lời cảm ơn của chúng ta.”
Lưu Phất Lăng khẽ gật đầu, không nói gì.
Vân Ca nói: “Tiểu Muội chỉ cho chúng ta thời gian ba, bốn tháng, chuyện từ lúc đó về sau chúng ta sẽ phải tự giải quyết.”
Lưu Hạ cười. “Còn lo nghĩ chuyện Hoắc Thành Quân à? Chẳng phải lý do là không có con nối dõi sao? Theo thần nghĩ, đây quả thật cũng là một vấn đề. Hoàng thượng, buổi tối phải cần cù hơn một chút, ba, bốn tháng có con, đừng nói một, cho dù dăm bảy đứa cũng có thừa. Có điều thần không hiểu, tại sao nhiều năm như vậy, Hoàng thượng lại chưa trúng đích lần nào?”
Sự vô lại của Lưu Hạ đúng là không ai bằng, những lời như vậy cũng chỉ có hắn mới dám nói.
Lưu Phất Lăng vẫn lạnh tanh, Vân Ca lại đỏ bừng mặt, trách Lưu Hạ: “Huynh cho rằng ai cũng giống như huynh chắc?” Nói xong, nàng quay người đi luôn.
Lưu Hạ chăm chú quan sát Lưu Phất Lăng, lại cảm thấy dường như dưới vẻ ngoài lạnh lùng của chàng ẩn giấu chút ngượng ngùng. Ảo giác chăng? Chắc chắn là ảo giác! Lưu Hạ trợn mắt, tuyệt đối không thể tin được. “Hoàng thượng, lẽ nào Hoàng thượng còn chưa… chưa… Chẳng lẽ Hoàng thượng vẫn còn thân đồng tử… Không, không thể…”
Vì quá khó tin, Lưu Hạ cứng họng, không nói được một câu hoàn chỉnh.
Lưu Phất Lăng lạnh nhạt ngắt lời hắn, có vẻ rất bình tĩnh, ung dung: “Vừa rồi trẫm hỏi khanh, vấn đề Khương tộc và Hung Nô nên xử lý thế nào, khanh còn chưa trả lời trẫm.”
Lưu Hạ đang định hỏi tiếp, thái giám ngoài điện liền bẩm báo Lưu Tuân đến cầu kiến, Lưu Hạ mới bỏ qua chuyện này. Sau khi Lưu Tuân vào, Lưu Phất Lăng lại nhắc lại câu hỏi lần nữa, bảo Lưu Tuân cùng suy nghĩ.
Lưu Hạ cười hì hì, trả lời: “Các nước Tây Vực vẫn là nỗi lo tiềm ẩn của triều đình ta, nhưng bọn chúng nước nhỏ sức yếu, thường sẽ chọn mạnh mà theo, chỉ cần triều đình ta có thể khắc chế người Khương và Hung Nô thì không cần lo lắng về bọn chúng. Huống hồ còn có Giải Ưu Công chúa ở Ô Tô, vỗ về các nước Tây Vực. Nhờ sự cố gắng của Giải Ưu Công chúa và Phùng phu nhân, cho dù là mấy năm bất ổn nhất sau khi tiên đế băng hà, Tây Vực cũng không xảy ra đại loạn. Bây giờ địa phương thái bình, triều đình ổn định, Tây Vực càng không đáng lo. Lo nhất vẫn là Khương tộc và Hung Nô, mà trong đó đáng ngại nhất là việc Khương tộc thống nhất lại. Một khi Khương tộc thống nhất, biên cương nước ta chắc chắn sẽ xảy ra chiến sự lớn.”
Lưu Phất Lăng gật đầu đồng ý, thần sắc Lưu Tuân khẽ thay đổi, lại không lập tức mở miệng. Nhưng hai người còn lại đều là người thông minh, lập tức phát hiện ra sự thay đổi trên nét mặt y. Lưu Hạ cười, nói: “Xem ra tiểu hầu gia đã nghĩ ra biện pháp ứng đối rồi.”
Lưu Tuân vội cười, thi lễ với Lưu Hạ. “Vương thúc đừng trêu chọc điệt nhi nữa”, lại nói với Lưu Phất Lăng: “Việc này không phải do thần nghĩ tới, mà là có người đã tung một quả tú cầu ra, chỉ còn xem chúng ta có bắt hay không thôi.”
Thấy y nói khó hiểu, Lưu Hạ không khỏi “ơ” một tiếng, Lưu Phất Lăng lại chỉ khẽ gật đầu, ra hiệu cho y tiếp tục.
“Hoàng thượng chắc hẳn còn nhớ Vương tử trung Khương Khắc Nhĩ Tháp Tháp. Sau khi tỉ thí, Khắc Nhĩ Tháp Tháp từng đi tìm Mạnh Giác nói chuyện, nói với Mạnh Giác trước mặt thần và Vân Ca rằng: Sau này nếu ta làm vua trung Khương, ngày nào ngươi làm quan nhà Hán, ngày đó trung Khương sẽ tuyệt đối không phạm nhà Hán một li.”
Sau khi nhắc lại lời của Khắc Nhĩ Tháp Tháp, Lưu Tuân không nói gì thêm, chỉ im lặng nhìn Lưu Hạ và Lưu Phất Lăng. Sau một thoáng yên lặng, Lưu Hạ cười hì hì, nói: “Trung Khương dù không phải là mạnh nhất trong các bộ lạc Khương tộc nhưng vị trí địa lý của nó lại là điểm mấu chốt nhất, vắt ngang chính giữa, bắc giáp Tây Vực, tây Khương, nam giáp Miêu Cương, đông Khương, không chỉ là đầu mối của các bộ lạc Khương tộc mà cũng là quan ải đi đến Miêu Cương. Không thông qua trung Khương, thế lực của Hung Nô khó có thể lan đến Miêu Cương. Không thông qua trung Khương, Khương tộc cũng không thể hoàn thành thống nhất. Nhưng người vẫn chủ trương thống nhất Khương tộc, nghĩ cách liên hợp Hung Nô tấn công nước ta chính là thủ lĩnh trung Khương hiện nay.”
Lưu Tuân gật đầu. “Vương thúc nói rất phải. Có minh quân, tự có lương thần, để người như Mạnh Giác tiếp tục làm quan cũng không khó. Có điều theo thần biết thì Khắc Nhĩ Tháp Tháp là tứ Vương tử trung Khương, bên trên còn có ba ca ca, hắn muốn làm vua trung Khương cũng không dễ dàng gì. Nếu chính kiến đối với Đại Hán của hắn trái ngược với phụ vương thì lại càng khó hơn.”
Lưu Phất Lăng mơ hồ nói: “Vậy chúng ta sẽ giúp hắn biến khó khăn thành dễ dàng.”
Lưu Hạ nói: “Khắc Nhĩ Tháp Tháp có thể nghĩ ra biện pháp tranh ngôi như vậy thì cũng là một con sói dữ, giúp hắn làm vua…” Hắn lắc đầu, thở dài.
Lưu Phất Lăng cười nhạt, nói: “Khi thợ săn đi săn, không sợ gặp sói dữ mà chỉ sợ gặp sói dữ không biết sự lợi hại của cung tên. Sói dữ biết sự lợi hại của cung tên, dù có dữ đến mấy, chỉ cần trong tay thợ săn còn có cung tên nó cũng sẽ kiêng kỵ mà không muốn đối kháng chính diện với thợ săn. Nhưng sói mà không biết sự lợi hại của cung tên thì sẽ không biết sợ hãi, chỉ muốn cắn chết thợ săn.”
Lưu Hạ nghĩ một lát, gật đầu cười, nói: “Hoàng thượng ít khi đi sắn nhưng lại hiểu rất nhiều về chuyện đi săn. Đều là sói dữ, cũng chỉ có thể chọn một con sói đã biết sợ hãi thôi.”
Lưu Phất Lăng nói: “Chuyện này chỉ có thể làm bí mật, triều đình ta không thể can thiệp trực tiếp, nếu không sẽ chỉ khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt.”
Chàng nhìn về phía Lưu Tuân. “Khanh ở trong dân gian nhiều năm, biết không ít hiệp khách phong trần trong chốn giang hồ. Việc này quan hệ đến sự an ổn của biên cương, an nguy của trăm họ, trẫm tin rằng những hiệp khách phong trần này chắc chắn sẽ vui lòng giúp khanh.”
Lưu Tuân lập tức quỳ xuống rồi cúi đầu, thấp giọng nói: “Thần mong dốc sức phục vụ, nhưng thần có một yêu cầu quá đáng.”
Lưu Phất Lăng lạnh nhạt hỏi: “Yêu cầu gì?”
“Việc này nếu giao cho thần làm, Hoàng thượng sẽ không được hỏi đến nữa, giang hồ tự có quy củ giang hồ.”
Lưu Phất Lăng gật đầu đồng ý, còn không quên dặn dò: “Việc này trẫm sẽ không hỏi đến nữa, chỉ còn chờ chúc mừng Khắc Nhĩ Tháp Tháp tiếp vị đăng cơ. Có điều nếu khanh cần bất cứ tài lực, vật lực gì đều có thể xin trẫm bất cứ lúc nào.”
Lưu Tuân kích động trong lòng, cố kìm nén sự mừng rỡ, vẻ mặt bình tĩnh dập đầu tạ ơn Lưu Phất Lăng. Sau khi lui ra ngoài, Lưu Hạ vẫn cười tủm tỉm nhìn hết thảy, ngồi thẳng lên định nói gì đó, nhưng lại nghĩ, chuyện ngay cả mình cũng có thể nghĩ đến thì làm sao Lưu Phất Lăng có thể không nghĩ đến được? Lưu Phất Lăng đã làm như vậy thì chắc chắn là có nguyên nhân, vì vậy Lưu Hạ lại uể oải dựa vào lưng ghế.
Lưu Phất Lăng lại cười nhìn hắn, nói: “Đa tạ!”
Sự tinh tế của Lưu Phất Lăng khiến Lưu Hạ thầm sợ hãi, nhớ tới nhị đệ, trong lòng buồn bã, ngoài mặt lại vẫn cười.
***
Phủ mới của Lưu Tuân, phủ Dương Vũ hầu.
Hoắc Thành Quân không thể vào cung thuận lợi, việc này nên là chuyện tốt đối với bọn họ, nhưng Lưu Tuân luôn cảm thấy tâm tình của Mạnh Giác không được tốt. “Mạnh Giác, hình như huynh rất thất vọng vì Hoàng thượng không thể nạp phi.”
“Vậy à?” Mạnh Giác không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Lưu Tuân nói: “Hoàng thượng nạp phi chỉ còn là chuyện sớm hay muộn, cho dù không nạp khi thì vẫn còn có Thượng Quan Hoàng hậu. Với tính cách của Vân Ca, cô ấy chỉ có thể bao dung nhất thời, lại tuyệt đối không thể bao dung cả đời. Cô ấy chắc chắn sẽ ra đi. Hơn nữa, sớm biết có ngày này, khi đó sao còn như vậy? Người chưa qua cửa, huynh đã một dạ hai lòng, dù là nữ nhân bình thường cũng có thể phất tay áo mà đi, huống hồ là Vân Ca? Bây giờ Vân Ca đối xử với huynh như vậy cũng đúng.”
Mạnh Giác mỉm cười, nói: “Hầu gia hiểu được mấy phần chuyện của hạ quan? Trong tình hình khi đó, nếu là hầu gia thì có lẽ bây giờ hầu gia đã là con rể của Hoắc phủ rồi.”
Lưu Tuân không để bụng sự châm chọc dưới nụ cười của Mạnh Giác, chỉ cười hỏi: “Huynh không nói với tôi thì làm sao tôi biết được? Rốt cuộc tại sao huynh lại trở mặt với Hoắc Quang?”
Mạnh Giác cười nhạt. “Sau này hầu gia còn rất nhiều chuyện, đừng lãng phí thời gian vì chuyện của hạ quan.”
Người hầu bên ngoài bẩm báo: “Xương Ấp Vương đến chúc mừng hầu gia chuyển đến phủ mới.”
Lưu Tuân vội đứng dậy đón chào.
Lưu Hạ bước vào, nhìn thấy Mạnh Giác, chưa nói gì đã thở dài.
Lưu Tuân như hiểu như không, Mạnh Giác lại hiểu rõ, nụ cười trên mặt có phần trống vắng.
Lưu Hạ đưa thứ Vân Ca nhờ hắn chuyển đến Hứa Bình Quân cho Lưu Tuân. “Tất cả đều là Vân Ca tặng cho phu nhân. Vân Ca còn nói, nếu thương thế của phu nhân đã khỏi hẳn, có thể chọn ngày vào cung gặp cô ấy. Bây giờ cô ấy ra ngoài cung không tiện bằng phu nhân vào cung.”
Lưu Tuân tươi cười tạ ơn.
***
Mùa xuân là mùa tràn đầy hy vọng nhất trong một năm, những mầm non vừa mới nhú sẽ trở thành hoa trái thu hoạch trong mùa thu.
Vì hy vọng về một cảnh xuân trăm hoa đua nở, trong không khí cũng tràn ngập hương thơm.
Vân Ca và Lưu Phất Lăng sánh vai đi dọc sông Thương. Nước sông Thương cuồn cuộn, từ chân trời mà đến, lại chảy về phía chân trời, nó chỉ là một người khách đi qua Vị Ương cung này.
Vân Ca cười nhìn nước sông, Lưu Phất Lăng cũng khẽ mỉm cười, đáy mắt hai người có sự ngầm thấu hiểu.
“Lăng ca ca, huynh muốn làm gì?”
Tuy Vân Ca hỏi không đầu không cuối nhưng Lưu Phất Lăng lại hiểu rõ. “Huynh còn chưa nghĩ xong, muốn làm quá nhiều việc. Ờ, có lẽ trước hết sẽ dựng một ngôi nhà.”
“Nhà?”
“Tường bằng đá xanh, mái bằng lưu ly. Đông thưởng tuyết, hạ ngắm mưa, ban ngày xem mây trắng, buổi tối ngắm sao trời.”
Để mặt đối mặt nói chuyện với Lưu Phất Lăng, Vân Ca cười, đi giật lùi phía trước chàng. “Huynh định dựng nhà lưu ly cho chúng ta? Huynh biết cách nung lưu ly sao? Đúng rồi! Tuy kỹ thuật nung lưu ly là bí mật không truyền ra ngoài của các nước, nhưng huynh lại nắm giữ bí mật của thiên hạ. Chỉ với kỹ thuật này, chúng ta sẽ không sợ chết đói.” Đang nói, đột nhiên Vân Ca trợn mắt vẻ vô cùng kích động. “Huynh còn biết bí mật gì nữa?”
Lưu Phất Lăng mỉm cười. “Đợi sau này khi muội buồn chán, huynh sẽ nói với muội sau. Chỉ cần muội muốn, có những bí mật bảo đảm sẽ làm cho chúng ta bị rất nhiều thích khách được các nước bí mật bồi dưỡng đuổi giết.”
Vân Ca vỗ tay cười, tỏ vẻ hứng thú mong chờ. “Chẳng phải chỉ là trò trốn tìm thôi sao? Chẳng qua cách chơi kích thích hơn một chút thôi.”
Lưu Phất Lăng chỉ có thể mỉm cười. Chàng có thể dễ dàng tưởng tượng được cuộc sống sau khi nhường ngôi quy ẩn sẽ “yên ổn” như thế nào.
Hai người đi dọc theo con đường nhỏ trải đá cuội về phía ngự hoa viên.
“Cẩn thận!” Lưu Phất Lăng nhắc nhở Vân Ca đang đi giật lùi.
“Sao?”
Nhưng trong lúc Vân Ca khua chân múa tay, Mạnh Giác lại bước đi rất nhanh. Hai người va thẳng vào nhau, Mạnh Giác nửa đỡ nửa ôm lấy Vân Ca.
“Xin lỗi…” Lời còn chưa dứt, mùi hương quá quen thuộc đã khiến Vân Ca đoán được mình va vào người nào, vội vã muốn vùng ra, nhưng vòng tay Mạnh Giác lại không hề buông lỏng, ôm chặt nàng trong lòng mình.
Lưu Phất Lăng kéo tay Vân Ca lại. “Mạnh ái khanh!” Lời ít ý nặng, là ngữ điệu không vui không giận nhất quán của Lưu Phất Lăng, nhưng dưới ngữ điệu bình thản lại là một sự lạnh lẽo hiếm thấy.
Vân Ca cảm thấy thân thể Mạnh Giác hơi cứng đờ, cuối cùng chậm rãi buông nàng ra, thi lễ với Lưu Phất Lăng: “Thần không biết Hoàng thượng ở đây nên đã thất lễ. Thần muốn xin Hoàng thượng chấp thuận cho thần và Vân Ca nói chuyện riêng mấy câu.”
Lưu Phất Lăng nhìn Vân Ca thăm dò. Vân Ca lắc đầu, tỏ ý không muốn. “Huynh muốn nói gì cứ nói ở đây đi!”
Mạnh Giác đứng dậy, trong đôi mắt đen có lửa giận kìm nén. “Huynh ngửi thấy mùi hương huynh chế ở trên người không ít cung nữ, trên người muội lại không hề có, muội giải thích thế nào?”
“Giải thích thế nào? Tôi cho bọn họ, bọn họ dùng, tôi không dùng, thế thôi!”
Mạnh Giác hơi mỉm cười. “Loại hương này chỉ có duy nhất một túi, xem ra muội đã cho người khác hết rồi.”
Vân Ca không lên tiếng, coi như ngầm thừa nhận.
“Nếu ngủ từ canh một, canh hai sẽ cảm thấy tức ngực, thường ho rồi tỉnh giấc, trằn trọc nửa canh giờ mới có thể ngủ lại…”
“Trong cung đã có thái y khám bệnh cho tôi, không cần huynh bận tâm.”
“Vân Ca, muội đúng là ngang bướng. Đó là sức khỏe của chính muội, người đêm đến khó chịu cũng là bản thân muội.”
“Huynh mới là đồ ngang bướng. Tôi đã nói là không cần rồi, huynh lại cứ cho tôi. Huynh còn cho tôi nữa thì tôi cũng vẫn cho người khác.”
Cuối cùng Lưu Phất Lăng cũng nghe hiểu vài phần chân tướng. “Vân Ca, tại sao muội chưa bao giờ nói với huynh là buổi tối muội sẽ bị khó chịu?”
Vân Ca không trả lời, trong lòng thầm nghĩ: Huynh đã tự trách mình quá nhiều vì việc này, bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, muội không muốn để huynh phải lo lắng vì muội nữa.
Lưu Phất Lăng lại hỏi: “Mạnh Giác có biện pháp trị liệu tốt hơn, tại sao muội lại không dùng?”
“Muội…” Nhìn thấy vẻ không tán đồng trong mắt Lưu Phất Lăng, Vân Ca tức giận quay ngoắt đi.
“Mạnh Giác, nhờ khanh chế thêm một ít hương, trẫm sẽ đích thân giám sát Vân Ca sử dụng.”
Mạnh Giác thi lễ cáo lui, đi được hai bước, đột nhiên quay lại, cười nói với Vân Ca: “Thuốc không thể dùng lung tung được, nếu muội không muốn hại người thì mau đòi lại hết số hương chưa dùng đó.”
Vân Ca buồn bực, đồ đã mang cho lại còn đòi về? Mạt Trà sẽ giết nàng mất.
“Mạnh Giác, huynh lừa tôi, huynh chỉ muốn trêu tôi thôi.”
“Tin hay không tùy muội.” Mạnh Giác nở nụ cười ấm áp, bước đi nhẹ nhàng.
Vân Ca tức giận trợn mắt nhìn bóng lưng Mạnh Giác, đến tận lúc Mạnh Giác đã biến mất mới hậm hực thu ánh mắt lại. Nàng quay người, bắt gặp ánh mắt suy tư của Lưu Phất Lăng. Vân Ca hơi lúng túng. “Lăng ca ca, huynh đang nghĩ gì vậy?”
Lưu Phất Lăng chăm chú nhìn nàng, không trả lời.
Mạnh Giác đã đi xa nhưng vẻ tức giận trong mắt nàng vẫn chưa biến mất. Đối với người khác, Vân Ca luôn hòa nhã thân thiết, rất hiếm người có thể làm nàng thật sự nổi giận. Một mặt là tính nàng hiền lành, nhưng mặt khác cũng là vì trong lòng Vân Ca không hề coi người đó ra gì. Chỉ cần không để ý thì đối phương có làm gì, nói gì cũng có thể thờ ơ xem nhẹ.
“Lăng ca ca…” Vân Ca nắm tay Lưu Phất Lăng đung đưa.
Lưu Phất Lăng nắm chặt tay nàng, nói: “Không sao, huynh chỉ nghĩ huynh nên giữ chặt lấy muội.”
Buổi tối, Vân Ca đang chuẩn bị đi ngủ, Lưu Phất Lăng cầm một hộp gỗ đi vào, lệnh cho Mạt Trà bày lò xông kim nghê. Lưu Phất Lăng cho mấy mẩu hương vào trong lò xông, chỉ chốc lát sau, cả phòng đã tràn ngập mùi hương thơm ngát.
Vân Ca lẩm bẩm: “Tay chân hắn ta thật là nhanh nhẹn, đã làm xong rồi cơ đấy!”
Lưu Phất Lăng ngồi xuống bên giường, cười khen: “Thơm quá, dù không có tác dụng chữa bệnh thì cũng rất hấp dẫn, huồng hồ còn có thể giúp muội chữa bệnh, muội cũng đỡ phải khổ vì uống thuốc.”
Vân Ca không muốn nhắc tới Mạnh Giác nữa, kéo Lưu Phất Lăng, bắt chàng kể chuyện cười cho nàng nghe.
Lưu Phất Lăng còn chưa kể xong, Vân Ca đã ngủ mất.
Mùi hương mà Mạnh Giác làm hết sức hiệu nghiệm, Vân Ca ngủ một mạch đến sáng, cả đêm không ho, cũng không tỉnh giấc.
Cho nên loại hương này cũng trở thành thứ được Tuyên Thất điện dự trữ, đêm đêm bầu bạn với Vân Ca trong giấc ngủ.
Bình luận facebook