-
Chương 15: Đêm hát trên thuyền sen
Lưu Phất Lăng ngày càng bận rộn, Vân Ca lại ngày càng yên tĩnh. Nàng không giúp được gì, chuyện duy nhất có thể làm đại khái chính là không để Lưu Phất Lăng phải lo nghĩ gì thêm, cho nên nàng gắng sức thu lại những tâm tư thượng vàng hạ cám của mình, làm một thục nữ ngoan ngoãn, thậm chí cũng rất ít khi đến thăm Hồng Y, thường một quyển sách, một lò hương, ngồi cả ngày trong Tuyên Thất điện.
Vốn tính hiếu động, không phải nàng không cảm thấy buồn tẻ, nhưng nghĩ sau một thời gian nữa sẽ có thể bay ra khỏi nơi này, tâm tình cũng dần lắng xuống. Mang trong lòng bí mật nhỏ của nàng và Lưu Phất Lăng, Vân Ca vui vẻ chờ đến ngày đó.
Trong sự chờ đợi từng ngày của Vân Ca, đêm ngày càng ngắn, ngày mỗi lúc mỗi dài, sắc xuân rực rỡ đã biến thành màu hạ đậm đà.
Vân Ca cảm thấy mình đã ngủ rất lâu, nhưng mở mắt ra nhìn, ánh tà dương vẫn chiếu vào trong phòng sáng rực. Tại sao trời còn chưa tối? Nàng nhìn ra cửa sổ buông rèm thưa xanh ngọc, đếm những ô vuông trên song cửa.
“Buồn quá à?” Một người ngồi xuống bên giường.
Vân Ca vui mừng. “Sao hôm nay trời chưa tối huynh đã về rồi? Không bận việc gì à?”
“Đã chuẩn bị êm xuôi rồi, có thể bắt đầu hành động.” Lưu Phất Lăng trả lời. Thời gian này chàng gầy đi không ít, trên gương mặt in hằn dấu vết mệt mỏi, nhưng vì vui vẻ nên tinh thần lại có vẻ rất tốt.
Vân Ca lập tức ngồi dậy. “Huynh đã chọn ai?” Vừa nói xong, nàng lại vội vã tiếp: “Không được nói với muội là ai, muội không giỏi nói dối trước mặt người quen, muội sợ muội sẽ để lộ mất.”
Lưu Phất Lăng mỉm cười. “Hai người đó đều rất tốt, hiện giờ còn chưa thấy ai phù hợp hơn.”
Vân Ca gật đầu. “Huynh đã chuẩn bị thế nào rồi?”
“Huynh đã điều tướng quân Triệu Sung Quốc trở lại kinh thành, thăng Đỗ Diên Niên làm thái bộc hữu tào, hữu tướng quân Trương An Thế mặc dù hết sức thận trọng dè dặt, đứng giữa huynh và Hoắc Quang, nhưng Trương Hạ – ca ca hắn lại có tác phong hào hiệp, nắm được tóc là khống chế toàn thân, huynh nắm Trương Hạ trong tay, không sợ hắn sẽ giúp Hoắc Quang…”
Vân Ca kinh ngạc. “Trương đại nhân Trương Hạ? Huynh bảo Bệnh Dĩ đại ca đứng ra, dù là chuyện gì, Trương đại nhân cũng sẽ làm hết sức.”
“Thì ra là thế.” Lưu Phất Lăng hiểu ra. “Xem ra đúng như lời người ta nói, trong triều vẫn còn một số người nhớ ơn Vệ Thái tử.”
“Rốt cuộc còn có ai qua lại với Bệnh Dĩ đại ca thì huynh phải đi hỏi huynh ấy.”
“Lưu Bệnh Dĩ sẽ không nói với huynh, triều thần vẫn nhớ chủ cũ là điều tối kỵ.”
Vân Ca thở dài. “Ai bảo huynh là hoàng thượng!”
Lưu Phất Lăng cười phớt lờ. “Trong lòng huynh biết rõ là được. Không nói chuyện này với muội nữa, có nói muội cũng không hiểu. Muội là một nha đầu ngây ngô, chỉ sợ bây giờ mới biết hữu tướng quân Trương An Thế là đệ đệ của Trương Hạ.”
Vân Ca le lưỡi. “Trương đại nhân chức quan quá thấp, sao muội có thể nghĩ được đệ đệ của ông ấy lại làm quan to như vậy? Bao nhiêu là quan viên văn võ, nhớ hết tên bọn họ cũng đã tốn công lắm rồi, còn phải nắm được cả quan hệ gia thế họ hàng của người ta nữa, quả nhiên phải là người thông minh mới có thể làm được Hoàng đế. Huynh thông minh như vậy…”
Lưu Phất Lăng cười, gõ vào đầu Vân Ca. “Không cần phải rào trước đón sau, có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Lông mày Vân Ca cau lại. “Bệnh của Tiểu Muội đã khỏi, Hoắc Quang sẽ nhắc lại chuyện Hoắc Thành Quân vào cung, huynh đã nghĩ ra nên ứng phó thế nào chưa?”
Lưu Phất Lăng cười nhạt, không nói gì. Người bình thường cũng còn bị áp lực “bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại” dày vò, huống hồ là hoàng đế? Hoàng tử liên quan đến cả giang sơn xã tắc, trong vấn đề này, không có bất cứ quan viên nào trên triều đình sẽ đứng về phía chàng.
Nhìn thấy vẻ mặt chàng, Vân Ca vội cười, nói: “Buổi tối huynh muốn ăn gì để muội làm cho huynh ăn?”
Lưu Phất Lăng cầm tay Vân Ca, nói: “Huynh sẽ nghĩ cách xử lý tốt nhất Hoắc Thành Quân, muội không cần lo lắng.”
Vân Ca cười, gật đầu.
Lưu Phất Lăng cười, nói: “Nghe nói sen đê quang ở Lâm hồ đã nở, Hạ Nô kêu mấy ngày nay quá mệt mỏi, buổi tối muốn đến chơi hồ. Huynh đã lệnh ngự trù chuẩn bị đồ ăn nhẹ, trái cây, bánh ngọt, buổi tối vừa ngắm sen vừa ăn, muội thấy có được không?”
Vân Ca mừng rỡ. “Vẫn là Hạ Nô hợp ý muội nhất.”
Vân Ca đã bị bí bức quá lâu, rửa mặt xong xuôi, không kiềm chế nổi nữa, liền kéo Lưu Phất Lăng đi thẳng đến Lâm hồ.
Không biết xưa kia Vũ Đế tìm được loài hoa này ở đâu, hoa sen ở Lâm hồ khác hẳn hoa sen ở những nơi khác. Mỗi cây bốn lá, hình dạng như nắp ấm, những chiếc lá sẽ rũ xuống khi có nắng, vì vậy mới gọi là sen đê quang. Đến kỳ hoa nở, hương thơm có thể ngửi thấy từ ngoài mười dặm. Thần kỳ nhất là sau khi ăn lá sen có thể khiến cho hơi thở thơm mát, thế nên phi tần trong cung, mệnh phụ ngoài cung đều rất thích loài sen này, có được một bông một lá cũng thấy rất tự hào.
Lúc này mặt trời còn chưa lặn, những tia sáng vàng kim chiếu xuống đám lá sen xanh biếc đang cúi đầu, xanh vàng giao nhau, ánh tím lấp lóa. Từng đóa sen to bằng miệng bát, hoặc trắng muốt, hoặc hồng nhạt, trải dài miên man đến tận chân trời.
Gió thổi qua, lá rung rinh, ánh sáng rung rinh, hoa rung rung, nước rung rinh. Ánh nắng nhạt dần, sắc màu cũng từ từ thay đổi. Vân Ca vui sướng kêu lên: “Cả ngày nhốt mình trong phòng, muội đã suýt bỏ lỡ cảnh tượng như thế nào?”
Những người khác còn chưa tới, nhưng thấy Vân Ca có vẻ không đợi được nữa, Lưu Phất Lăng liền sai người hạ thuyền nhỏ xuống hồ.
Vân Ca đuổi tên hoạn quan cầm mái chèo trên thuyền xuống. “Không cần ngươi chèo, ta biết chèo thuyền.”
Vu An lo lắng. “Hoàng thượng…”
Lưu Phất Lăng nhìn y một cái, Vu An không dám nhiều lời nữa.
Trong ánh mắt không mấy tin tưởng của Vu An, Vân Ca chèo thuyền ra xa. Thuyền càng đi, hoa sen càng dày, dần dà xung quanh toàn là hoa sen, hai người khuất giữa đám sen, không nhìn thấy người ở trên bờ.
Vân Ca đã lâu không vận động, chèo được một lúc, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, hai má ửng hồng khỏe mạnh, gương mặt và hoa sen tôn nhau lên, trở thành một hình ảnh tuyệt đẹp.
Thấy Lưu Phất Lăng chỉ nhìn mình chằm chằm, Vân Ca cười trách: “Huynh làm gì mà cứ nhìn muội chằm chằm thế? Muội sao đẹp bằng hoa sen được!”
Lưu Phất Lăng mỉm cười, tiện tay hái một chiếc lá sen to đội lên đầu Vân Ca làm mũ che nắng.
Một nửa niềm vui đi chơi hồ đến từ việc chèo thuyền. Vân Ca không muốn để Lưu Phất Lăng không được hưởng niềm vui chèo thuyền, đưa mái chèo cho chàng. “Muội dạy huynh chèo thuyền.”
Lưu Phất Lăng cười. “Muội coi huynh là một hoàng đế không biết làm gì thật à? Khi còn bé, Hoàng đế cũng ham chơi như những đứa trẻ khác.” Vừa nói Lưu Phất Lăng vừa cầm mái chèo, bắt đầu chèo thuyền. Sau mấy lần, động tác dần thành thạo, chàng chèo không hề thua kém Vân Ca. Vân Ca thoải mái nằm ở trên thuyền, tiện tay xé một mảnh lá sen ngoài rìa mũ cho vào miệng.
“Quả nhiên đầy miệng thơm ngát.” Nàng lại xé một mảnh, vươn người đưa vào miệng Lưu Phất Lăng.
Thuyền đi trên mặt hồ vốn đã hơi tròng trành, Lưu Phất Lăng há miệng cắn lá sen, người Vân Ca nghiêng về phía trước. Lưu Phất Lăng ngậm ngón tay nàng. Hai người đều đông cứng trên tuyền, chiếc thuyền lắc lư quay tròn tại chỗ. Vân Ca cúi đầu rút tay, Lưu Phất Lăng lại cầm tay nàng, tay kia đỡ lưng nàng, cúi người định hôn.
Vân Ca cảm thấy hương thơm của lá sen làm cho cả người mềm nhũn, dựa vào cánh tay Lưu Phất Lăng, nhắm mắt lại.
Môi Lưu Phất Lăng vừa chạm vào môi Vân Ca, Vân Ca bỗng dưng nhớ tới lời thề với Mạnh Giác, đột nhiên đẩy Lưu Phất Lăng ra. “Không được!”
Vân Ca đẩy quá mạnh, Lưu Phất Lăng lại không phòng bị. Đúng lúc chàng sắp ngã xuống hồ, Vân Ca vội vàng kéo chàng lại, nhưng đã ướt mất hơn nửa chiếc áo bào.
Thuyền vẫn đang lắc lư dữ dội, hai người đều thở hồng hộc. Tay Lưu Phất Lăng bám chặt vào mạn thuyền, nhìn lá sen trải dài đến tận chân trời, nói: “Là huynh không đúng.” Trong đôi mắt đen láy nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng lại có quá nhiều đắng cay.
Vân Ca nắm tay Lưu Phất Lăng, Lưu Phất Lăng không phản ứng.
“Lăng ca ca, không phải muội không muốn, chỉ bởi vì… Lăng ca ca, muội muốn, muội muốn thật.” Vân Ca không biết nên làm thế nào để Lưu Phất Lăng tin tưởng, chỉ có thể không ngừng nhắc đi nhắc lại: “Muội muốn.”
Lưu Phất Lăng dần bình tĩnh trở lại, cầm lấy tay Vân Ca. “Là huynh không đúng.”
Vẻ đắng chát và đau thương trong mắt Lưu Phất Lăng đều bị chàng giấu kín, chỉ còn lại vẻ bao dung và thông cảm.
Vân Ca biết chỉ cần một câu hoặc một hành động là có thể an ủi được vết thương trong lòng Lưu Phất Lăng, nhưng nàng lại không thể nói gì, cũng không thể làm gì. Đột nhiên nàng hết sức hận Mạnh Giác, cũng hết sức hận chính mình.
“Lăng ca ca, sang năm, bất kể là huynh muốn làm gì, muội cũng đều đồng ý, tuyệt đối sẽ không đẩy huynh ra.” Màu đỏ hồng từ hai má Vân Ca đã lan xuống tận cổ, nàng lại ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lưu Phất Lăng. Mắt Vân Ca như hai ngọn lửa bùng cháy, sự lạnh lẽo trong lòng Lưu Phất Lăng dần nhạt đi. Bị ánh mắt Vân Ca làm cho xấu hổ, Lưu Phất Lăng quay đi nơi khác. “Muội nói như thể huynh háo sắc lắm ấy. Nữ nhân Tây Vực đều bạo dạn và nhiệt tình như vậy à?”
Vân Ca cầm lá sen che mặt, dùng cái lạnh của lá sen để làm gương mặt nóng bỏng nguội bớt.
Lưu Phất Lăng chèo thuyền, đi giữa hoa sen.
Trời chiều, hoa sen.
Gió mát, nước chảy.
Thuyền đi chầm chậm, sự khó xử giữa hai người dần tản đi. Vân Ca cảm thấy thuyền trôi càng lúc càng chậm, bỏ lá sen ra, nhìn thấy mặt Lưu Phất Lăng đỏ bừng, trên trán toàn là mồ hôi.
“Lăng ca ca, huynh làm sao vậy?”
Lưu Phất Lăng lau trán, tay đẫm mồ hôi, cười với Vân Ca. “Hơi nóng, chắc là chèo hơi gấp, đã lâu không vận động nên hơi mệt.”
Vân Ca vội hái một chiếc lá sen đội lên đỉnh đầu chàng, lại dùng lá sen của mình quạt cho chàng. “Đỡ hơn chưa?”
Lưu Phất Lăng gật đầu.
Vân Ca cầm mái chèo. “Để nô tỳ chèo thuyền, xin hỏi quý công tử muốn đến bến nào?”
Lưu Phất Lăng một tay vịn mạn thuyền, một tay đỡ trước ngực mình, cười nói: “Tiểu thư đi đâu, tại hạ sẽ đi đó.”
Vân Ca khua chèo, đi về phía mặt trời đang lặn.
Mặt trời lặn đỏ rực in bóng chiếc thuyền trên sóng gợn, tiếng cười đùa văng vẳng lan xa cùng hương hoa sen thơm ngát.
“Nếu nô tỳ đi đến chân trời thì sao?”
“Tại hạ sẽ đi theo.”
“Nếu đến góc biển?”
“Tại hạ cũng sẽ đi theo.”
“Đến đỉnh núi?”
Khi bóng tối lan đến, Vân Ca mới bừng tỉnh, nhận ra mình đã chơi rất lâu trên hồ, nghĩ Lưu Hạ chắc chắn là đang sốt ruột lắm, liền vội vã chèo về.
Chưa chèo được bao xa đã thấy phía trước có một chiếc thuyền hoa đèn đuốc sáng choang, đàn sáo tưng bừng, xung quanh còn có mấy chiếc thuyền nhỏ đi theo.
Lưu Hạ trông thấy họ, bất mãn kêu lên: “Thần đề nghị dạo hồ, Hoàng thượng lại bỏ chúng thần, một mình chạy tới tiêu dao. Qua tường đẩy thang, qua cầu rút ván, đúng là không có nghĩa khí.”
Đến gần, Vân Ca nhìn thấy Lưu Tuân và Hứa Bình Quân cùng ngồi một thuyền, Lưu Hạ và Hồng Y cùng chèo một thuyền, Mạnh Giác một mình ngồi một chiếc thuyền nhỏ. Vu An và Thất Hỷ chèo một chiếc thuyền đi theo sau mọi người. Vân Ca vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, tươi cười, vẫy tay với Hứa Bình Quân. “Hứa tỷ!”
Nhìn thấy Lưu Phất Lăng, Hứa Bình Quân hơi e dè, chỉ mỉm cười gật đầu với Vân Ca, rồi vội vàng thi lễ với Lưu Phất Lăng. Các thị nữ trên thuyền hoa người thổi sáo, người đánh đàn, đánh trống. Thuyền hoa đi trước, thuyền nhỏ đi theo phía sau, có thể vừa nghe nhạc vừa ngắm cảnh.
Nói đến chuyện ăn chơi, trong số những người này, chỉ có Lưu Hạ và Vân Ca là có chung tiếng nói.
Lưu Hạ đắc ý, cười hỏi Vân Ca: “Thế nào?”
Vân Ca nhếch miệng khinh thường: “Vẫn trêu đùa huynh là đồ phàm phu tục tử, không ngờ huynh phàm phu tục tử thật. Trăng đêm nay đẹp như vậy mà không ngắm trăng, lại đi bên một chiếc thuyền hoa đèn đuốc sáng choang. Hoa sen nhã lệ, dù có muốn nghe nhạc thì cũng chỉ nên một cây sáo, một cây tiêu, hoặc một chiếc đàn, tấu nhạc dưới ánh trăng, nghe cùng tiếng gió vi vu, tiếng sóng gợn rì rào. Đằng này thuyền hoa của huynh đầy người, lộn xà lộn xộn vừa trống vừa đàn vừa sáo, đúng là phụ cả ánh trăng và hoa sen sóng bạc.”
Lưu Hạ đưa tay che mắt, buồn bã một hồi rồi chán nản phất tay với người trên thuyền hoa. “Về hết đi!”
Thuyền hoa đã đi xa, trời đất bỗng dưng yên tĩnh lại, ngũ quan của con người cũng nhạy bén hơn, lúc này mới cảm thấy trăng hôm nay rất sáng, hương thơm vương vấn, sóng gợn lăn tăn, lá sen run rẩy. Lưu Hạ hỏi Vân Ca: “Chơi trò gì?”
Vân Ca cười. “Đừng hỏi tôi, tôi ghét việc động não, xạ phủ, tàng câu, sai quyền đều không vui. Mọi người thích chơi gì thì chơi, tôi ngồi xem bên cạnh là được rồi.”
Hứa Bình Quân mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng lại lập tức ngậm miệng.
Lưu Tuân cười khuyến khích Hứa Bình Quân, nói nhỏ: “Chỉ là một cuộc dạo chơi, đừng có nghĩ họ là Hoàng thượng, vương gia. Huống hồ bây giờ nàng cũng là phu nhân của Hầu gia, có gì cứ nói, nói sai cũng không có gì đáng ngại.”
Hứa Bình Quân đánh bạo nói: “Vương thúc, thiếp thân có một chủ ý, bốn chiếc thuyền, mỗi chiếc coi như một đội, vậy là bốn đội. Bốn đội tùy theo sở trường của mình, có thể đàn, có thể hát, hoặc ngâm thơ, mọi người thấy hay thì sẽ ném hoa lên thuyền, cuối cùng xem thuyền nào nhiều hoa sen hơn thì thắng, người thua bị phạt rượu. Có điều Mạnh đại nhân chỉ có một mình nên sẽ hơi thiệt.”
Lưu Hạ vỗ tay, cười khen: “Đã đi ngắm sen rất nhiều lần mà chưa bao giờ chơi trò chơi này, một ý kiến rất tao nhã.”
Nói xong, Lưu Hạ lại nhìn Mạnh Giác. “Chúng ta cho Mạnh Giác thêm một cơ hội thì hắn đâu còn thiệt gì nữa? Vân Ca, cô thấy thế nào?”
Vân Ca cúi đầu ngắm nghía chiếc lá sen trên tay, thờ ơ nói: “Vương gia thấy được là được mà.”
Lưu Phất Lăng vẫn không nói lời nào. Lưu Hạ ôm quyền thi lễ với Lưu Phất Lăng: “Lượt đầu tiên, cung thỉnh Hoàng thượng mở màn.”
Lưu Phất Lăng hơi lơ đãng, như thể không nghe thấy Lưu Hạ nói, Vân Ca gọi khẽ: “Lăng ca ca?”
Lưu Phất Lăng ngơ ngác nhìn Vân Ca, hiển nhiên là vừa rồi không tập trung, căn bản không nghe thấy mọi người nói gì. Vân Ca nói nhỏ: “Chúng ta hát hay làm thơ, chơi nhạc gì cũng được. Huynh muốn thế nào?”
Trong lúc nói chuyện, những ngón tay nhỏ nhắn, trắng muốt của Vân Ca mân mê cuống lá xanh biếc. Lưu Phất Lăng nhìn nàng một lát, ngẩng đầu ngâm: “Nước bạc trăng thanh, lăn tăn sóng gợn. Tay ngọc nhẹ đưa, lá sen xanh mướt. Gió mát hiu hiu, khua chèo ca hát. Mây trắng lửng lơ, trăng chìm bóng nước.”
Vừa tả cảnh, lại tả người, mọi người đều khen hay. Lưu Tuân cất tiếng khen ngợi: “Mây trắng lửng lơ, trăng chìm bóng nước, hay, quá hay!”
Mọi người tới tấp ném hoa sen lên thuyền của họ, không dám ném vào Lưu Phất Lăng nên chỉ có thể ném vào Vân Ca. Vân Ca vừa cười vừa tránh. “Này, này! Mấy người chơi xấu quá, thuyền rộng như vậy mà cứ ném vào người muội là thế nào?”
Chỉ chốc lát sau tóc nàng đã vương đầy cánh hoa, cả người thơm ngát. Vân Ca dở khóc dở cười, nói với Lưu Phất Lăng: “Huynh thắng mà muội lại bị ném. Lượt sau chúng ta đừng thắng làm gì, cuống hoa đập vào người cũng đau lắm.”
Vân Ca cúi xuống phủi cánh hoa trên váy, Lưu Phất Lăng mỉm cười định đưa tay nhặt những cánh hoa vương trên tóc giúp nàng, nhưng vừa đưa tay ra được một nửa lại thu về đặt lên ngực, tay kia nắm chặt mạn thuyền. Vu An vẫn đi theo phía sau mọi người, sắc mặt đột nhiên sa sầm, chèo thuyền tới nói thầm một câu với Lưu Phất Lăng. Lưu Phất Lăng khẽ gật đầu, cười nói với mọi người: “Trẫm có chút việc gấp cần làm, phải đi về trước. Các vị khanh gia không được mất hứng vì trẫm, cứ tiếp tục dạo hồ đi. Xử lý xong việc trẫm sẽ lại tới ngay.”
Vân Ca vội nói: “Muội cùng về với huynh.”
Lưu Phất Lăng nói nhỏ: “Là chuyện trên triều đình, muội có về cũng chỉ có thể ở bên ngoài chờ. Chi bằng muội cứ chơi với mọi người, Hứa Bình Quân hiếm khi vào cung, muội cũng xem như nửa chủ nhân, làm sao có thể bỏ khách lại được? Huynh làm xong việc sẽ quay lại đây ngay.”
Vân Ca chỉ có thể gật đầu.
Thuyền Vu An ngồi chỉ có thể chở được hai người, y không muốn sai Thất Hỷ đi lấy thuyền sợ mất thời gian. “Vân cô nương, cô nương chịu khó sang thuyền khác, nô tài dùng chiếc thuyền đó đưa Hoàng thượng về.”
Lưu Hạ cười, nói: “Thuyền của Mạnh Giác còn thiếu một người, Vân Ca ngồi tạm sang thuyền của Mạnh Giác vậy.”
Vân Ca không nói, Vu An lại vội vã gọi: “Làm phiền Mạnh đại nhân chèo thuyền tới đón Vân cô nương.”
Mạnh Giác chèo thuyền tới. Lưu Phất Lăng gật đầu với Vân Ca, tỏ ý nàng cứ thoải mái, không phải ngại. “Huynh sẽ quay lại ngay.”
Vân Ca gật đầu, bám mái chèo Mạnh Giác đưa qua, bước sang thuyền của y. Vu An lập tức nhảy sang chỗ Vân Ca ngồi lúc trước, vận chân khí chèo thuyền, thuyền rất nhanh đã tiến vào đến bờ.
Lưu Phất Lăng vừa đi, Hứa Bình Quân lập tức thấy thoải mái hơn nhiều, cười nói: “Bây giờ chúng ta chỉ có ba thuyền, vậy tính là ba đội, mỗi đội đều có hai người, rất công bằng. Vân Ca, hoa sen vừa rồi muội nhận được không tính, có điều muội có thể chỉ định đội tiếp theo.”
Vân Ca cảm thấy tất cả mọi người đều đang giúp Mạnh Giác, tức giận nói: “Đội của tỷ luôn.”
Nói xong nàng lại nhụt chí, có Bệnh Dĩ đại ca, đội của Hứa Bình Quân rất khó thua.
Không ngờ Hứa Bình Quân đã có tính toán từ trước, không chờ Lưu Tuân mở miệng đã ngâm: “Rèm pha lê che bóng giai nhân, váy mỏng thướt tha như sóng xanh. Thuyền đã chèo đi rồi lại đến, hồn bay nào biết thật hay mơ.”
Trừ Mạnh Giác ra thì tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, ngay cả Lưu Tuân cũng nhìn Hứa Bình Quân chằm chằm như nhìn người lạ. Không phải thơ Hứa Bình Quân làm quá hay, bài thơ vịnh hoa sen của Hứa Bình Quân còn kém thơ của Lưu Phất Lăng rất xa nhưng một năm trước, Hứa Bình Quân còn không biết chữ, từ một chữ bẻ đôi không biết đến bài thơ hôm nay, nàng ta đã phải cố gắng hết sức đến đâu? Thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm, nàng ta hoảng hốt nhìn về phía Mạnh Giác. Mạnh Giác gật đầu tán thưởng, Hứa Bình Quân mới yên tâm, ngượng ngùng nói: “Không được hay lắm, các vị cứ việc chê cười.”
“Cái gì mà không hay lắm? Phải là quá hay ấy chứ!” Vân Ca kêu lớn, vội vã tìm hoa sen. Mạnh Giác đưa bông sen vừa hái cho Vân Ca, Vân Ca vội cầm lấy mà không kịp suy nghĩ, ném mạnh về phía Hứa Bình Quân. Hứa Bình Quân cười né tránh, hoa sen của Hồng Y cũng lập tức bay đến, tránh được một đóa, không tránh được đóa thứ hai, bị ném ngay vào giữa trán. Hứa Bình Quân vừa kêu đau vừa cười vui vẻ. Thấy Mạnh Giác định ném hoa vào vạt váy Hứa Bình Quân, Vân Ca bất mãn: “Vừa rồi ném tôi sao lại ném mạnh thế?”
Mạnh Giác đưa hoa sen cho nàng. “Cho muội ném.”
Lưu Hạ gọi Vân Ca, cầm hoa sen trong tay, tặc lưỡi một cái. Vân Ca cười hiểu ý, vội cầm hoa sen, hai người đồng thời ném ra, một trái một phải bay về phía Hứa Bình Quân. Hứa Bình Quân thấy tốc độ hoa sen Vân Ca ném rất chậm nên tránh sang bên trái trước, không ngờ bông sen bên phải đột nhiên tăng tốc bay vòng, đập vào bông sen bên trái, sau đó hai bông sen cùng nhanh chóng đập trúng đầu Hứa Bình Quân. Hứa Bình Quân xoa đầu, tức giận kêu to: “Đại công tử, Vân Ca, hai người bắt nạt tôi không biết võ công!”
“Trước không thấy tỷ nói ném không được dùng võ công.” Vân Ca le lưỡi với Hứa Bình Quân, vẻ mặt như muốn nói: “Cứ thế đấy, làm gì được nhau?”
Hứa Bình Quân cười dịu dàng, đưa tay chỉ Vân Ca. “Đội tiếp theo, Mạnh Giác và Vân Ca.”
Vân Ca không chịu. “Lại định ném muội sao? Muội… muội… muội không biết làm gì cả, lượt này coi như muội thua.”
Lưu Hạ và Lưu Tuân cười trêu: “Muội không biết thì còn có Mạnh Giác. Mạnh đại nhân không định nhận thua đấy chứ?”
Mạnh Giác nhìn Vân Ca, Vân Ca quay mặt đi, ngẩng đầu nhìn trăng.
Mạnh Giác cười nhạt. “Thua thì thua”, nói rồi giơ chén rượu lên định uống.
Lưu Hạ kêu: “Bé quá, đổi chén khác. Cái bên cạnh, bên cạnh nữa.”
Mạnh Giác không buồn từ chối, cầm chiếc chén lớn lên, rót đầy rượu, uống một hơi cạn sạch.
Lưu Hạ lại kêu: “Vân Ca, đến lượt muội.”
“Chẳng phải Mạnh Giác vừa uống một chén đó sao?”
Hứa Bình Quân cười. “Vân Ca, hai người đội muội đều thua, đương nhiên hai người đều phải uống, sao có thể chỉ bắt một người uống được?”
“Hừ! Sao lúc ném muội lại không nhìn thấy trên thuyền còn có một người khác?”
Dù kêu ca than thở nhưng Vân Ca vẫn cầm chén rượu lên. Nàng còn chưa đưa đến bên miệng, Mạnh Giác đã giằng mất, uống cạn rồi dốc ngược chén xuống. Vân Ca nói nhỏ: “Tôi biết uống rượu, huynh không cần đỡ.”
Mạnh Giác lạnh nhạt nói: “Từ nay về sau, ngày nào chưa hoàn toàn khỏi ho, ngày đó không được động vào một giọt rượu.”
Lưu Hạ và Hứa Bình Quân nháy mắt với Vân Ca. “Không sợ bị ném, không phải uống rượu, giờ thì muội có thể thoải mái nhận thua.”
Mạnh Giác chỉ Lưu Hạ, nói: “Đừng lắm lời nữa, đến lượt hai người.”
Hồng Y lấy một cây sáo trúc ngắn xanh biếc từ trong tay áo ra, mỉm cười đưa sáo lên môi. Tiếng sáo của Hồng Y cũng như con người của nàng ta, nhẹ nhàng trầm bổng, vui vẻ du dương. Không có sầu muộn triền miên như than như khóc, cũng không có sục sôi gấp gáp chấn động phế phủ, không thể làm trăng thẹn, cũng không thể khiến hoa nhường nhưng tiếng sáo của Hồng Y giống như ngọn gió dịu dàng, như dòng nước mát lành, thổi bay cái oi bức của mùa hè, xua tan mọi phiền muộn của hồng trần. Mọi người đều bất giác rũ bỏ hết câu nệ, hoặc dựa, hoặc nằm, để mặc thuyền đung đưa theo sóng. Trăng sáng giữa trời, gió mát mơn man, bạn bè bên cạnh, đời người cũng chỉ cần có thế.
Hồng Y quay ngang thổi sáo, không biết Lưu Hạ đã từ mạn thuyền dựa vào người nàng ta tự lúc nào, nhìn Lưu Tuân và Hứa Bình Quân ngồi bên nhau, tay nắm tay, nhìn hoa sen lướt qua hai bên mạn thuyền, nhẹ nhàng mỉm cười. Mạnh Giác và Vân Ca một ngồi một nằm, đưa mắt nhìn trăng, thỉnh thoảng, bốn mắt gặp nhau, trong mắt Mạnh Giác như có thiên ngôn vạn ngữ, ra đến miệng lại chỉ còn là một nụ cười như có như không.
Tiếng sáo của Hồng Y đã dừng lại, mọi người vẫn yên lặng nghe tiếng nước chảy, ngắm thỏ ngọc giữa lưng chừng trời.
Một lúc lâu sau, tiếng Lưu Tuân vang lên giữa đám hoa sen: “Nghe nhạc biết người. Đại công tử phải biết trân trọng.”
Lưu Hạ cười, hỏi: “Tóm lại là hay hay dở? Tại sao không thấy các ngươi ném hoa, cũng không thấy phạt rượu gì cả?”
Lúc này mọi người mới vội đi hái hoa sen, nhưng nhìn Hồng Y nhã nhặn, trầm tĩnh lại không thể nào ném được, cuối cùng tất thảy đều ném hoa về phía Lưu Hạ.
Lưu Hạ không phải Vân Ca hay Hứa Bình Quân, mặc dù nhìn như không động, nhưng không có đóa sen nào có thể ném trúng đầu hắn, đều chỉ rơi vào vạt áo bào. Hắn cười hì hì chắp tay với Vân Ca và Hứa Bình Quân. “Đa tạ mỹ nhân tặng hoa”, lại chỉ Vân Ca và Mạnh Giác. “Ta chọn đội này.”
“Lại là chúng tôi sao?” Vân Ca buồn bực.
“Vẫn là chúng ta à?”
“Tại sao lại vẫn là chúng ta?”
“Huynh biết sẽ là chúng ta mà.”
Vân Ca không còn hơi để nói nữa. Lưu Tuân và Lưu Hạ đã nhất quyết chơi xấu nàng, bất kể nàng chỉ định ai thì lượt sau chắc chắn vẫn sẽ là nàng.
Lưu Hạ cười. “Vân Ca, cô vẫn nhất định không chịu chơi à? Tửu lượng của Mạnh Giác có cao đến mấy cũng không chịu nổi đâu. Có điều như vậy cũng tốt, gã này xảo quyệt như cáo, không bao giờ chịu thua thiệt, ta chưa bao giờ ép được hắn uống thoải mái như vậy. Chúng ta tiếp tục, tiếp tục! Để xem xem cáo say sẽ như thế nào.”
Mạnh Giác đang định uống rượu, Vân Ca nói: “Lượt này tôi không để thua.”
Mạnh Giác không nói gì, lẳng lặng đặt chén rượu xuống. Vân Ca nghĩ một lát, nói: “Tôi hát một bài!”
Khẽ gõ mạn thuyền, Vân Ca thầm nhẩm lại giai điệu của bài hát một lát rồi khẽ cất tiếng:
“Nước bạc trăng thanh, lăn tăn sóng gợn. Tayngọc nhẹ đưa, lá sen xanh mướt. Gió mát hiu hiu, khua chèo ca hát. Mây trắng lửng lơ, trăng chìm bóng nước.”
Vân Ca không hề giỏi soạn nhạc, lại không có nhạc cụ để nàng chỉnh âm, có lúc không thể nối tiếp được, âm hoặc cao hoặc thấp không ăn nhịp với nhau. Chợt nghe thấy tiếng nhạc vang lên bên cạnh, dẫn dắt nàng hát theo giai điệu. Vân Ca liếc nhìn, chỉ thấy hai tay Mạnh Giác cầm một chiếc huyên, đang cúi đầu thổi.
Huyên là một trong những nhạc cụ đầu tiên của người Hoa Hạ ở Trung Nguyên, nghe đồn được sáng chế từ thời Viêm Đế, Hoàng Đế. Bởi vì được làm từ bùn đất nung khô mà thành, tiếng huyên cũng như mặt đất rộng lớn bao la, mộc mạc xa xăm, trầm thấp bể dâu, lại mang theo sự đau thương thần bí. Tiếng hát của Vân Ca lại trong vắt sáng ngời, cất cao vui sướng. Hai âm thanh vốn không hài hòa, được Mạnh Giác dẫn dắt lại trở nên vô cùng hài hòa, không khác gì tiên nhạc.
Tiếng huyên thê lương thần bí, tiếng hát cao vút du dương, một đuổi một chạy, một ẩn một lộ, một đi một về, như gần như xa, như thân như sơ, như bay lượn trên đại dương rộng lớn, trên núi non trùng điệp, trên những cánh rừng bát ngát, trên đồng bằng trải dài ngàn dặm, bay thẳng lên trời cao vạn dặm. Ban đầu là tiếng huyên dẫn dắt tiếng hát, nhưng sau đó tình cảm trong tiếng hát càng lúc càng dào dạt, cũng càng lúc càng có sức mạnh, lại thành ra dẫn dắt tiếng huyên đi theo. Tiếng huyên, tiếng hát như quấn lấy nhau, không ngừng lan xa trên mặt hồ. Một bể dâu, một thương xót, kể về sự bi thương vĩnh cửu của loài người trong trời đất, yêu và hận, sống và chết, đoàn tụ và biệt ly.
Tiếng huyên biến mất, tiếng hát dừng lại. Mọi người nín thở, yên lặng nhìn Mạnh Giác và Vân Ca. Vân Ca không biết mình lại đứng lên từ khi nào, Mạnh Giác cũng hơi bàng hoàng, y không hề muốn thổi giai điệu đau xót, nhưng khi dẫn dắt cho tiếng hát của Vân Ca thì chính y cũng bị Vân Ca dẫn dắt, điệu nhạc đã không còn do một mình y khống chế, mà y chỉ có thể thuận theo.
Vân Ca đứng ngơ ngác, đột nhiên nói: “Muội phải về.”
***
Mùa hè, Lưu Phất Lăng thường tiếp kiến đại thần, xử lý triều sự tại Thanh Lương điện. Vân Ca đến Thanh Lương điện trước. Không có ai. Nàng lại vội vã chạy đến Tuyên Thất điện. Tuyên Thất điện tối om, vô cùng tĩnh mịch. Vân Ca hoảng hốt, chẳng lẽ Lăng ca ca đi tìm họ rồi? Nàng đang định quay lại, Vu An không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện. “Vân cô nương, Hoàng thượng đang ở trong điện.”
Hơn nửa người Vu An vẫn ở trong bóng tối, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt, chỉ nghe thấy giọng nói âm u nặng nề.
Vân Ca thắc mắc: “Ngươi không hầu hạ bên người Hoàng thượng mà trông ở ngoài điện làm gì? Hoàng thượng đã ngủ chưa? Tại sao không thắp ngọn đèn nào?”
Vừa nói, Vân Ca vừa chạy vào chính điện. Nghe thấy tiếng nàng, Lưu Phất Lăng ngồi yên lặng trong bóng tối, mỉm cười hỏi: “Sao muội về sớm thế?”
Mắt Vân Ca còn chưa quen với bóng tối trong đại điện, nàng đi theo hướng có giọng nói, đến bên cạnh Lưu Phất Lăng. “Tại sao huynh không đến? Đã xảy ra chuyện gì? Huynh không vui à?”
Lưu Phất Lăng đỡ Vân Ca ngồi xuống bên cạnh chàng. “Đúng là có chút không vui, nhưng cũng không sao, không cần lo lắng.”
“Vì việc triều đình không được thuận lợi à? Hoắc Quang lại làm khó huynh sao? Hay kế hoạch của chúng ta gặp trở ngại?”
Lưu Phất Lăng không nói, chỉ chăm chú nhìn Vân Ca, đưa tay vuốt tóc, vuốt lông mày nàng, rồi xuống hai gò má. Ngón tay chàng lạnh buốt, Vân Ca cầm tay chàng, hà hơi ấm. “Tại sao mùa hè rồi mà vẫn lạnh như băng thế? Sau này huynh phải cùng muội đi cưỡi ngựa, leo núi, chỉ mấy tháng sau, đảm bảo hữu hiệu hơn cả nhân sâm, tổ yến.”
Giọng Lưu Phất Lăng hơi khàn khàn: “Vân Ca, tối nay ngủ cùng huynh được không? Như lần trước, muội ngủ một đầu, huynh ngủ một đầu.”
Vân Ca rất muốn gật đầu, lại không thể. “Muội… lần này không được. Muội ở đây nói chuyện với huynh, đến khi nào huynh muốn ngủ, được không?”
Thấy vẻ áy náy của Vân Ca, Lưu Phất Lăng yên lặng một lát rồi mỉm cười. “Được. Muội kể cho huynh nghe vừa rồi bọn muội chơi thế nào.”
Vân Ca mới nói đến đoạn Hồng Y thổi sáo thì Lưu Phất Lăng đã hơi mệt, tay đặt trên ngực, dựa vào đầu giường, nhắm mắt lại. “Vân Ca, huynh buồn ngủ rồi, muội cũng đi ngủ đi! Gọi Vu An vào giúp huynh.”
“Vâng. Huynh không được nghĩ đến những chuyện phiền lòng đó nữa, ngủ dậy là sẽ có biện pháp giải quyết.”
Vân Ca đắp chăn cho Lưu Phất Lăng, nhẹ nhàng rời khỏi đại điện.
Hôm sau Vân Ca dậy thật sớm, đến thăm Lưu Phất Lăng, nhưng tẩm cung đã không còn ai. Tiểu thái giám cười, nói: “Hoàng thượng dậy từ sáng sớm.”
“Thế à? Tâm tình Hoàng thượng hôm nay có tốt không?”
Tiểu thái giám vò đầu. “Cô nương, cô cũng biết mà, Hoàng thượng một năm bốn mùa đều như nhau, lạnh nhạt, không vui vẻ, cũng không buồn bã gì.”
Vân Ca cười, không nói nữa. Thực ra Lưu Phất Lăng cũng buồn vui, yêu ghét không khác gì người thường.
Rất nhiều ngày liên tiếp, Lưu Phất Lăng luôn đi sớm về muộn. Đêm khuya, Vân Ca chờ mãi mới thấy Lưu Phất Lăng về, nhìn chàng luôn có vẻ mỏi mệt. Mặc dù chàng sẽ cố chịu đựng để nói chuyện với Vân Ca nhưng Vân Ca lại không muốn làm phiền chàng, chỉ muốn để cho chàng sớm được nghỉ ngơi. Xem ra lại có chuyện bất ngờ gì đó khiến việc chàng đã “chuẩn bị tốt” lúc trước lại biến thành “chưa chuẩn bị tốt”.
Vân Ca nén lo âu trong lòng, chờ đợi trong yên lặng. Nàng bắt đầu đích thân chăm sóc các loại hoa cỏ trong Tuyên Thất điện. Tưới nước, bón phân, tỉa cành, còn đánh mấy cây tử đằng ưa bóng râm tới. Có lẽ vì từ nhỏ nàng đã thích làm việc này, cùng với sự sinh trưởng của hoa cỏ, Vân Ca thấy đỡ nóng lòng hơn nhiều. Vân Ca ngồi xới đất, thấy con giun nào là nàng lại cười vui vẻ. Mới đầu khi nàng chăm sóc hoa cỏ, ở đây không có một con giun nào. Phú Dụ đứng trong góc phòng, nhìn Vân Ca rất lâu, cuối cùng vẫn đi tới bên cạnh nàng, cho dù phải đối mặt với nguy cơ bị Vu Tổng quản đánh đến chết, hắn cũng phải nói với Vân Ca: “Tiểu thư, có chuyện… Hoàng thượng, Hoàng thượng…”
Vân Ca đặt chiếc bay trong tay xuống, yên lặng nhìn Phú Dụ.
Phú Dụ không đành lòng nhìn đôi mắt trong veo của Vân Ca, cúi đầu nói: “Mấy ngày nay, sau khi rời khỏi Thanh Lương điện, Hoàng thượng đều đến Tiêu Phòng điện.”
Vân Ca không nói câu nào, chỉ quay lại, yên lặng nhìn đóa hoa sắp tàn.
Rất lâu sau, nàng đứng lên. “Ta muốn đi một mình, đừng theo ta, được không?”
Vân Ca chạy thật nhanh, chạy đến ngoài Thanh Lương điện, bước chân đột nhiên dừng lại. Nàng tránh vào trong góc, chỉ yên lặng nhìn cửa điện. Mùa hè là thời gian ầm ĩ nhất trong năm, tiếng ve kêu ra rả suốt đêm ngày. Vân Ca suy nghĩ miên man, lúc thì nhớ tới lời hứa hẹn với Lăng ca ca trên thảo nguyên, dường như trong lòng đã bình tĩnh lại, nhưng có lúc lại nhớ tới lời thề của Mạnh Giác trên đỉnh núi, tâm tư lại trở nên hỗn loạn. Có lúc nghĩ thiên hạ này kiểu gì cũng có tình cảm thủy chung son sắt, ngàn vàng không đổi được, lúc lại nghĩ có lẽ ngàn vàng không đổi được, đó chỉ là không được giá vạn vàng, hoặc triệu vàng…
Không biết nàng đã đứng đó bao lâu, đến tận lúc mặt trời sắp lặn, bóng người quen thuộc từ trong Thanh Lương điện đi ra, được các hoạn quan bảo vệ phía trước, phía sau rồi rẽ về hướng bên trái. Hướng này không phải về Tuyên Thất điện mà dẫn đến Tiêu Phòng điện. Nhưng hướng này cũng có thể đến nơi khác cơ mà? Có thể huynh ấy đi gặp Lưu Hạ. Vân Ca tự nhủ.
Vân Ca đi theo xa xa phía sau, thấy chàng bước vào Tiêu Phòng điện, thấy các cung nữ vui sướng hân hoan đi ra nghênh đón, thấy Tiểu Muội cười vui thi lễ với chàng. Chàng chậm rãi bước vào, tự tay đỡ Tiểu Muội mặc cung trang lộng lẫy đứng lên, dắt tay nàng ta đi vào nội điện. Thì ra không phải chàng tình cờ đi qua mà đã có chủ ý từ trước. Điều cuối cùng nàng tin tưởng trong lòng bỗng nhiên vỡ vụn. Những mảnh vỡ sắc bén đó đâm vào cốt tủy. Từng có bao nhiêu tin tưởng, chờ mong, lúc này cũng có bấy nhiêu đau đớn xé lòng. Vân Ca chậm rãi ngồi xuống, vòng tay ôm chặt cơ thể mình, cố gắng co tròn người lại. Dường như co càng nhỏ, tổn thương nàng mang cũng sẽ nhỏ theo.
Hồng Y kéo Vân Ca đang ngồi dưới đất lên, Lưu Hạ nói gì đó, Vân Ca không nghe rõ, chỉ khẽ cười với Lưu Hạ.
“… Hoàng tử có liên quan mật thiết tới sinh mệnh của Đại Hán và bách tính thiên hạ, bất kể chính kiến bất đồng thế nào nhưng trong chuyện này, bá quan đều ra sức can gián… Hoàng đế dù sao cũng là Hoàng đế, thay vì để Hoắc Thành Quân vào cung, chẳng thà sủng hạnh Thượng Quan Tiểu Muội. Nếu Tiểu Muội có con trai thì cũng chỉ có một đứa con trai để dựa vào. Nhưng nếu Hoắc Thành Quân có con trai thì hậu họa lại vô cùng vô tận…”
Giọng nói của Lưu Hạ nhòa đi, Vân Ca chỉ còn nhìn thấy môi hắn đang nói không ngừng mấp máy.
Thì ra tất cả mọi người đều đã biết từ trước, chỉ có nàng là không hay biết gì cả. Vân Ca không muốn nghe Lưu Hạ khuyên nữa, chẳng lẽ nàng lại không hiểu những điều này? Thì ra đây chính là biện pháp giải quyết của chàng. Vân Ca cười, từ chối lời đề nghị đưa về của Hồng Y và Lưu Hạ, một mình đi về Tuyên Thất điện.
Trời đất mịt mờ, hoàn toàn không biết nên tới nơi nào. Không có mục đích, nàng cất bước lang thang vô định. Trên hồ Thái Dịch, chim hồng hộc vẫn có cặp có đôi, hoa sen trên hồ Lâm vẫn đẹp tươi như trước, nước sông Thương cũng vẫn cuồn cuộn chẳng khác mọi ngày.
Nhưng một số thứ đã không còn.
Từ Vị Ương cung tới Kiến Chương cung, lại từ Kiến Chương cung trở về Vị Ương cung, Vân Ca không biết mình đi bao lâu, chỉ thấy mặt trăng đã lên cao lưng trời. Khi nàng trở lại Tuyên Thất điện, Lưu Phất Lăng lập tức từ trong điện lao ra, nắm chặt cánh tay nàng, gấp gáp hỏi: “Muội… muội đi đâu…” Chàng ngừng lại một chút, bàn tay nắm chặt lại chậm rãi nới ra, giọng nói cũng trở nên lạnh nhạt: “Đêm khuya rồi, muội đi ngủ sớm đi.”
Nàng không nên khẩn cầu và van xin để giành lại trái tim một người đã không còn cần nàng. Nàng nên ngẩng đầu, lạnh lùng đi qua trước mặt chàng. Nhưng nàng không làm được. Vân Ca hận chính mình. Nhưng nếu khẩn cầu và van xin thực sự có thể vãn hồi một số thứ thì hận mình cũng đã làm sao. “Lăng ca ca, muội muốn nói chuyện với huynh một lát.”
Lưu Phất Lăng quay người đi. “Huynh rất mệt, có chuyện gì ngày mai nói sau.”
“Lăng ca ca!”
Tiếng gọi lanh lảnh, giống như rất nhiều năm về trước. Bước chân của Lưu Phất Lăng lại chỉ khẽ dừng trong nháy mắt, không hề quay đầu lại, chàng tiếp tục đi vào tẩm điện, để mặc Vân Ca đứng sững sờ trước điện.
Trời vẫn còn tối om, Lưu Phất Lăng đã dậy mặc đồ. Vừa bước ra cửa điện chàng đã nhìn thấy một bóng dáng gầy yếu đứng trên con đường lát gạch màu vàng mài nhẵn bóng trước điện, chiếc váy thạch lựu thấm đẫm sương đêm, dường như nàng đã đứng đó cả đêm.
“Lăng ca ca, muội có chuyện cần nói với huynh.”
Vân Ca yên lặng nhìn Lưu Phất Lăng, gương mặt tái nhợt, hốc hác, chỉ có chút hy vọng là vẫn cháy bùng trong mắt.
Mặt Lưu Phất Lăng cũng tái nhợt, chàng chăm chú nhìn Vân Ca không chớp mắt. “Huynh phải lên triều.”
Chàng đi qua bên cạnh Vân Ca, bước chân vội vã như đang chạy trốn.
Chút ánh sáng cuối cùng còn sót lại trong mắt Vân Ca tắt ngấm, trong mắt nàng chỉ còn lại sự trống rỗng, đau buồn.
Bước chân Lưu Phất Lăng dừng lại trên bậc thềm đi xuống cung điện, không thể nào bước tiếp được nữa. Chàng bỗng xoay người, đi nhanh đến bên Vân Ca, cầm tay nàng, kéo nàng bước nhanh ra ngoài.
Xe ngựa chạy đến Vị Ương cung. Trong mắt Vân Ca ánh lên nét vui mừng. Hai mắt Lưu Phất Lăng vẫn tối đen, không hề có chút tâm tình.
“Lăng ca ca, muội biết Hoắc Quang lại ép huynh nạp phi, có phải huynh và Tiểu Muội đang diễn trò cho ông ta xem không? Còn nữa, huynh thực sự rất muốn có con à? Huynh có thể chờ thêm chút nữa không? Muội… muội có thể…”
Lưu Phất Lăng đặt ngón tay lên môi Vân Ca, cười lắc đầu. “Cứ quên hết chuyện này đi đã, nửa ngày này chỉ có muội và huynh, những chuyện khác sau này nói tiếp.”
Thấy Vân Ca gật đầu đồng ý, Lưu Phất Lăng mới buông tay ra.
Vu An cũng không biết Hoàng thượng rốt cuộc muốn đi đâu. Hoàng thượng kéo Vân Ca vội vã nhảy lên xe ngưa, chỉ dặn một câu: “Rời khỏi Vị Ương cung, càng xa càng tốt”, cho nên y chỉ có thể ra sức đánh ngựa, thúc ngựa chạy thật nhanh, không ngờ chạy đến sơn đạo hoang dã, gập ghềnh khó đi. Vu An vừa định quay đầu xe lại. Hoàng thượng đã vén rèm lên, đỡ Vân Ca xuống. “Ngươi ở đây chờ.”
“Hoàng thượng, vùng núi hoang vu, nô tài đi theo thì tốt hơn.”
“Trẫm và Vân Ca muốn nói chuyện riêng.”
Nhìn vẻ bất đắc dĩ trong đáy mắt Lưu Phất Lăng, trong lòng Vu An chua xót, không nói gì thêm nữa, yên lặng lùi sang bên đường.
Lưu Phất Lăng và Vân Ca tay khoác tay, đi lên trên theo sơn đạo. Vân Ca ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, lại nhìn sắc trời, cười nói: “Nếu chúng ta trèo nhanh một chút thì vẫn còn kịp xem mặt trời mọc.”
“Được. Xem ai đến đỉnh núi trước.”
“Lăng ca ca, nếu muội thắng thì huynh phải đáp ứng muội một chuyện coi như là phần thưởng.”
Lưu Phất Lăng chỉ cười không nói, nhanh chóng trèo lên núi. Vân Ca vội đuổi theo. Hai người đều rũ bỏ tâm sự, tập trung leo núi, quyết tâm phải nhìn thấy những tia nắng đầu tiên của ngày mới.
Thoạt nhìn núi không hề cao, cứ tưởng rất dễ trèo, không ngờ càng lên cao lại càng dốc, có nơi vách đá lởm chởm, gai góc rậm rạp, gần như không có đường đi. Vân Ca thấy Lưu Phất Lăng toát đầy mồ hôi, liền nói: “Lăng ca ca, muội không trèo được nữa, lần sau chúng ta đến sớm hơn một chút, trèo từ từ là được.”
“Bình minh lần sau không phải là bình minh hôm nay. Trong đời có một số việc huynh không thể tự thay đổi nhưng việc này thì huynh có thể khống chế.” Lưu Phất Lăng nói một cách kiên định khác thường, Vân Ca không dám đề nghị bỏ cuộc nữa. Thấy Vân Ca vừa trèo vừa nhìn mình, Lưu Phất Lăng dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt, cười nói: “Một năm bốn mùa, lên xe xuống ngựa, làm gì cũng có người làm thay, hiếm khi được vận động một lần, chảy được mồ hôi là chuyện tốt.”
Vân Ca nghĩ thấy cũng phải, mỉm cười thư thái, dùng cả tay lẫn chân trèo lên đỉnh núi.
Mấy lần thấy phía trước không còn đường đi nữa, Vân Ca lưỡng lự định bỏ cuộc nhưng Lưu Phất Lăng trèo sau lưng nàng lại luôn kiên định, tin chắc rằng nhất định sẽ có đường để lên đến đỉnh núi. Hai người dùng gậy gỗ đập dẹp bụi gai. Đến chỗ dốc đứng, Lưu Phất Lăng cởi trường bào trên người xuống, móc lên cành cây làm dây bám, tiếp tục trèo lên. Mà mỗi lần cho rằng không còn đường để đi, sau khi kiên trì đi qua một đoạn lại có đường đi tiếp. Hoặc có đại thụ có thể trèo lên, hoặc có mỏm đá đặt chân, dù không dễ dàng nhưng dù sao cũng có đường để đi. Đỉnh núi đã gần ngay trước mắt, mây trắng giăng đầy trời phía đông, ánh đỏ dần xuất hiện, mặt trời chuẩn bị chiếu những tia sáng đầu tiên qua biển mây.
Ban đầu Vân Ca không hề quan tâm đến cảnh mặt trời mọc hôm nay, nhưng lúc này nàng lại rất chờ mong, vừa vội vã bò lên trên vừa gọi: “Lăng ca ca, nhanh lên chút nữa, mặt trời sắp mọc đến nơi rồi.”
Đã sắp lên đến đỉnh núi, Vân Ca quay lại, thấy tốc độ của Lưu Phất Lăng càng lúc càng chậm, nàng muốn lùi lại kéo chàng cùng lên nhưng chàng lại ngẩng đầu nhìn nàng, nói: “Muội lên trước đi, huynh sẽ lên ngay. Đừng để cả hai cùng bỏ lỡ. Muội nhìn thấy, ít nhất cũng có thể kể cho huynh nghe, trèo lên đi!”
Vân Ca còn chần chừ, Lưu Phất Lăng liền giục: “Muội nhìn thấy cũng giống như huynh nhìn thấy, nhanh lên!”
Vân Ca nắm chặt một cành cây, nhảy bật lên, đặt chân trên đỉnh núi.
Đúng lúc nàng trèo lên đỉnh núi, mặt trời đỏ như lửa cũng lộ ra khỏi biển mây cuồn cuộn. Ngay lập tức, trời đất sáng bừng, vạn vật rực rỡ. Trước mắt, trời xanh vạn dặm, dãy núi trập trùng. Quay lại nhìn, Lưu Phất Lăng đón ánh mặt trời, mỉm cười với nàng. Ánh nắng vàng như tô vẽ ngũ quan của chàng. Vân Ca ngân ngấn nước mắt, bỗng dang rộng hai tay, hướng về mặt trời, kêu lên thật to: “A…”
Sự buồn đau, sầu muộn tích tụ trong lồng ngực dường như đều bị gió núi thổi tan hết, cảm thấy cuộc đời tươi đẹp trở lại.
Lưu Phất Lăng chậm rãi trèo lên đỉnh núi, ngồi xuống một tảng đá, mỉm cười nhìn Vân Ca vui vẻ đứng trước vách núi. Thỉnh thoảng chàng lại cau mày chịu đựng, nhưng lập tức kiềm chế được ngay. Vân Ca hét xong mới cảm thấy hơi ngượng ngùng, tươi cười ngồi xuống bên chân Lưu Phất Lăng, áp má vào đùi chàng. “Trong cung không dám hò hét, đành phải kêu gào ở trên núi vậy.”
Lưu Phất Lăng muốn dùng tay áo lau vết bẩn trên mặt Vân Ca, vừa đưa tay lên lại thấy tay áo mình đủ mọi màu sắc, chắc chắn không hề sạch hơn mặt Vân Ca nên đành thôi. Vân Ca khẽ cọ mặt vào lòng bàn tay chàng. “Lăng ca ca, muội thấy dạo này huynh cười nhiều hơn.”
Lưu Phất Lăng mỉm cười nhìn ra xa, không nói gì.
“Nhưng muội cảm thấy nụ cười của huynh không giống vui vẻ mà lại giống như một sự che giấu bất đắc dĩ. Lăng ca ca, muội cũng không ngốc lắm, có rất nhiều chuyện, nếu huynh cảm thấy khó xử thì có thể chia sẻ với muội. Nhưng, huynh không thể… không thể… Huynh đã nói chỉ hại đời một mình muội. Nhìn thấy huynh cùng với người khác, trong lòng muội rất đau.”
“Vân Ca…” Ngón tay Lưu Phất Lăng vân vê mấy sợi tóc của nàng, trên mặt thoáng lộ vẻ đau đớn. Chàng chậm rãi hít một hơi thật sâu, bên môi lại xuất hiện nụ cười mơ hồ. “Muội sẽ nhớ cảnh mặt trời mọc hôm nay nhìn thấy chứ?”
“Vâng!” Vân Ca gối đầu lên đùi Lưu Phất Lăng, quay mặt nhìn xuống thung lũng. “Mặc dù trước kia muội đã xem cảnh mặt trời mọc rất nhiều lần nhưng hôm nay là đặc biệt nhất, hơn nữa đây là lần đầu tiên huynh đi xem cùng muội, muội sẽ vĩnh viễn ghi nhớ.”
“Vân Ca, huynh muốn muội nhớ. Cuộc đời cũng như lần leo núi hôm nay, tưởng như đã đến đường cùng nhưng chỉ cần kiên trì một chút là sẽ phát hiện phía sau đường cùng lại có sinh cơ. Mỗi lần không còn đường để đi, có lẽ là vì ông trời muốn cho muội thấy một cảnh sắc tuyệt đẹp, cho nên nhất định phải kiên trì leo lên đỉnh núi.”
“Vâng.” Vân Ca ngơ ngác gật đầu.
Lưu Phất Lăng nâng mặt Vân Ca lên, chăm chú nhìn nàng, như thể muốn khắc ghi hình ảnh nàng lúc này suốt đời suốt kiếp.
Vân Ca đỏ mặt. “Lăng ca ca.”
Lưu Phất Lăng buông nàng ra, đứng dậy, mỉm cười nói: “Đến lúc về rồi. Huynh không nhắn lại gì mà đã ra khỏi cung, bỏ lại các đại thần, e là lúc này tiền điện Vị Ương cung đang hết sức ầm ĩ.”
Vân Ca lưu luyến không nỡ rời. Trên đỉnh núi này, chỉ có nàng với chàng. Sau khi trở về, giữa nàng và chàng lại có rất nhiều người.
Mặc dù ngoài mặt không có bất cứ biểu hiện lưu luyến nào nhưng Lưu Phất Lăng lại đi xuống núi rất chậm, nắm chặt tay Vân Ca, dường như muốn khắc ghi mỗi bước chân vào trong trí nhớ.
Nhìn thấy hai người quần áo tả tơi, phong trần mệt mỏi từ trên núi xuống, Vu An giật nảy mình. Sau khi Lưu Phất Lăng và Vân Ca lên xe ngựa, Vu An cung kính hỏi: “Hoàng thượng, đi đâu?”
Yên lặng.
Một lúc sau, Lưu Phất Lăng mới mỉm cười hạ lệnh: “Hồi cung.”
Vốn tính hiếu động, không phải nàng không cảm thấy buồn tẻ, nhưng nghĩ sau một thời gian nữa sẽ có thể bay ra khỏi nơi này, tâm tình cũng dần lắng xuống. Mang trong lòng bí mật nhỏ của nàng và Lưu Phất Lăng, Vân Ca vui vẻ chờ đến ngày đó.
Trong sự chờ đợi từng ngày của Vân Ca, đêm ngày càng ngắn, ngày mỗi lúc mỗi dài, sắc xuân rực rỡ đã biến thành màu hạ đậm đà.
Vân Ca cảm thấy mình đã ngủ rất lâu, nhưng mở mắt ra nhìn, ánh tà dương vẫn chiếu vào trong phòng sáng rực. Tại sao trời còn chưa tối? Nàng nhìn ra cửa sổ buông rèm thưa xanh ngọc, đếm những ô vuông trên song cửa.
“Buồn quá à?” Một người ngồi xuống bên giường.
Vân Ca vui mừng. “Sao hôm nay trời chưa tối huynh đã về rồi? Không bận việc gì à?”
“Đã chuẩn bị êm xuôi rồi, có thể bắt đầu hành động.” Lưu Phất Lăng trả lời. Thời gian này chàng gầy đi không ít, trên gương mặt in hằn dấu vết mệt mỏi, nhưng vì vui vẻ nên tinh thần lại có vẻ rất tốt.
Vân Ca lập tức ngồi dậy. “Huynh đã chọn ai?” Vừa nói xong, nàng lại vội vã tiếp: “Không được nói với muội là ai, muội không giỏi nói dối trước mặt người quen, muội sợ muội sẽ để lộ mất.”
Lưu Phất Lăng mỉm cười. “Hai người đó đều rất tốt, hiện giờ còn chưa thấy ai phù hợp hơn.”
Vân Ca gật đầu. “Huynh đã chuẩn bị thế nào rồi?”
“Huynh đã điều tướng quân Triệu Sung Quốc trở lại kinh thành, thăng Đỗ Diên Niên làm thái bộc hữu tào, hữu tướng quân Trương An Thế mặc dù hết sức thận trọng dè dặt, đứng giữa huynh và Hoắc Quang, nhưng Trương Hạ – ca ca hắn lại có tác phong hào hiệp, nắm được tóc là khống chế toàn thân, huynh nắm Trương Hạ trong tay, không sợ hắn sẽ giúp Hoắc Quang…”
Vân Ca kinh ngạc. “Trương đại nhân Trương Hạ? Huynh bảo Bệnh Dĩ đại ca đứng ra, dù là chuyện gì, Trương đại nhân cũng sẽ làm hết sức.”
“Thì ra là thế.” Lưu Phất Lăng hiểu ra. “Xem ra đúng như lời người ta nói, trong triều vẫn còn một số người nhớ ơn Vệ Thái tử.”
“Rốt cuộc còn có ai qua lại với Bệnh Dĩ đại ca thì huynh phải đi hỏi huynh ấy.”
“Lưu Bệnh Dĩ sẽ không nói với huynh, triều thần vẫn nhớ chủ cũ là điều tối kỵ.”
Vân Ca thở dài. “Ai bảo huynh là hoàng thượng!”
Lưu Phất Lăng cười phớt lờ. “Trong lòng huynh biết rõ là được. Không nói chuyện này với muội nữa, có nói muội cũng không hiểu. Muội là một nha đầu ngây ngô, chỉ sợ bây giờ mới biết hữu tướng quân Trương An Thế là đệ đệ của Trương Hạ.”
Vân Ca le lưỡi. “Trương đại nhân chức quan quá thấp, sao muội có thể nghĩ được đệ đệ của ông ấy lại làm quan to như vậy? Bao nhiêu là quan viên văn võ, nhớ hết tên bọn họ cũng đã tốn công lắm rồi, còn phải nắm được cả quan hệ gia thế họ hàng của người ta nữa, quả nhiên phải là người thông minh mới có thể làm được Hoàng đế. Huynh thông minh như vậy…”
Lưu Phất Lăng cười, gõ vào đầu Vân Ca. “Không cần phải rào trước đón sau, có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Lông mày Vân Ca cau lại. “Bệnh của Tiểu Muội đã khỏi, Hoắc Quang sẽ nhắc lại chuyện Hoắc Thành Quân vào cung, huynh đã nghĩ ra nên ứng phó thế nào chưa?”
Lưu Phất Lăng cười nhạt, không nói gì. Người bình thường cũng còn bị áp lực “bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại” dày vò, huống hồ là hoàng đế? Hoàng tử liên quan đến cả giang sơn xã tắc, trong vấn đề này, không có bất cứ quan viên nào trên triều đình sẽ đứng về phía chàng.
Nhìn thấy vẻ mặt chàng, Vân Ca vội cười, nói: “Buổi tối huynh muốn ăn gì để muội làm cho huynh ăn?”
Lưu Phất Lăng cầm tay Vân Ca, nói: “Huynh sẽ nghĩ cách xử lý tốt nhất Hoắc Thành Quân, muội không cần lo lắng.”
Vân Ca cười, gật đầu.
Lưu Phất Lăng cười, nói: “Nghe nói sen đê quang ở Lâm hồ đã nở, Hạ Nô kêu mấy ngày nay quá mệt mỏi, buổi tối muốn đến chơi hồ. Huynh đã lệnh ngự trù chuẩn bị đồ ăn nhẹ, trái cây, bánh ngọt, buổi tối vừa ngắm sen vừa ăn, muội thấy có được không?”
Vân Ca mừng rỡ. “Vẫn là Hạ Nô hợp ý muội nhất.”
Vân Ca đã bị bí bức quá lâu, rửa mặt xong xuôi, không kiềm chế nổi nữa, liền kéo Lưu Phất Lăng đi thẳng đến Lâm hồ.
Không biết xưa kia Vũ Đế tìm được loài hoa này ở đâu, hoa sen ở Lâm hồ khác hẳn hoa sen ở những nơi khác. Mỗi cây bốn lá, hình dạng như nắp ấm, những chiếc lá sẽ rũ xuống khi có nắng, vì vậy mới gọi là sen đê quang. Đến kỳ hoa nở, hương thơm có thể ngửi thấy từ ngoài mười dặm. Thần kỳ nhất là sau khi ăn lá sen có thể khiến cho hơi thở thơm mát, thế nên phi tần trong cung, mệnh phụ ngoài cung đều rất thích loài sen này, có được một bông một lá cũng thấy rất tự hào.
Lúc này mặt trời còn chưa lặn, những tia sáng vàng kim chiếu xuống đám lá sen xanh biếc đang cúi đầu, xanh vàng giao nhau, ánh tím lấp lóa. Từng đóa sen to bằng miệng bát, hoặc trắng muốt, hoặc hồng nhạt, trải dài miên man đến tận chân trời.
Gió thổi qua, lá rung rinh, ánh sáng rung rinh, hoa rung rung, nước rung rinh. Ánh nắng nhạt dần, sắc màu cũng từ từ thay đổi. Vân Ca vui sướng kêu lên: “Cả ngày nhốt mình trong phòng, muội đã suýt bỏ lỡ cảnh tượng như thế nào?”
Những người khác còn chưa tới, nhưng thấy Vân Ca có vẻ không đợi được nữa, Lưu Phất Lăng liền sai người hạ thuyền nhỏ xuống hồ.
Vân Ca đuổi tên hoạn quan cầm mái chèo trên thuyền xuống. “Không cần ngươi chèo, ta biết chèo thuyền.”
Vu An lo lắng. “Hoàng thượng…”
Lưu Phất Lăng nhìn y một cái, Vu An không dám nhiều lời nữa.
Trong ánh mắt không mấy tin tưởng của Vu An, Vân Ca chèo thuyền ra xa. Thuyền càng đi, hoa sen càng dày, dần dà xung quanh toàn là hoa sen, hai người khuất giữa đám sen, không nhìn thấy người ở trên bờ.
Vân Ca đã lâu không vận động, chèo được một lúc, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, hai má ửng hồng khỏe mạnh, gương mặt và hoa sen tôn nhau lên, trở thành một hình ảnh tuyệt đẹp.
Thấy Lưu Phất Lăng chỉ nhìn mình chằm chằm, Vân Ca cười trách: “Huynh làm gì mà cứ nhìn muội chằm chằm thế? Muội sao đẹp bằng hoa sen được!”
Lưu Phất Lăng mỉm cười, tiện tay hái một chiếc lá sen to đội lên đầu Vân Ca làm mũ che nắng.
Một nửa niềm vui đi chơi hồ đến từ việc chèo thuyền. Vân Ca không muốn để Lưu Phất Lăng không được hưởng niềm vui chèo thuyền, đưa mái chèo cho chàng. “Muội dạy huynh chèo thuyền.”
Lưu Phất Lăng cười. “Muội coi huynh là một hoàng đế không biết làm gì thật à? Khi còn bé, Hoàng đế cũng ham chơi như những đứa trẻ khác.” Vừa nói Lưu Phất Lăng vừa cầm mái chèo, bắt đầu chèo thuyền. Sau mấy lần, động tác dần thành thạo, chàng chèo không hề thua kém Vân Ca. Vân Ca thoải mái nằm ở trên thuyền, tiện tay xé một mảnh lá sen ngoài rìa mũ cho vào miệng.
“Quả nhiên đầy miệng thơm ngát.” Nàng lại xé một mảnh, vươn người đưa vào miệng Lưu Phất Lăng.
Thuyền đi trên mặt hồ vốn đã hơi tròng trành, Lưu Phất Lăng há miệng cắn lá sen, người Vân Ca nghiêng về phía trước. Lưu Phất Lăng ngậm ngón tay nàng. Hai người đều đông cứng trên tuyền, chiếc thuyền lắc lư quay tròn tại chỗ. Vân Ca cúi đầu rút tay, Lưu Phất Lăng lại cầm tay nàng, tay kia đỡ lưng nàng, cúi người định hôn.
Vân Ca cảm thấy hương thơm của lá sen làm cho cả người mềm nhũn, dựa vào cánh tay Lưu Phất Lăng, nhắm mắt lại.
Môi Lưu Phất Lăng vừa chạm vào môi Vân Ca, Vân Ca bỗng dưng nhớ tới lời thề với Mạnh Giác, đột nhiên đẩy Lưu Phất Lăng ra. “Không được!”
Vân Ca đẩy quá mạnh, Lưu Phất Lăng lại không phòng bị. Đúng lúc chàng sắp ngã xuống hồ, Vân Ca vội vàng kéo chàng lại, nhưng đã ướt mất hơn nửa chiếc áo bào.
Thuyền vẫn đang lắc lư dữ dội, hai người đều thở hồng hộc. Tay Lưu Phất Lăng bám chặt vào mạn thuyền, nhìn lá sen trải dài đến tận chân trời, nói: “Là huynh không đúng.” Trong đôi mắt đen láy nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng lại có quá nhiều đắng cay.
Vân Ca nắm tay Lưu Phất Lăng, Lưu Phất Lăng không phản ứng.
“Lăng ca ca, không phải muội không muốn, chỉ bởi vì… Lăng ca ca, muội muốn, muội muốn thật.” Vân Ca không biết nên làm thế nào để Lưu Phất Lăng tin tưởng, chỉ có thể không ngừng nhắc đi nhắc lại: “Muội muốn.”
Lưu Phất Lăng dần bình tĩnh trở lại, cầm lấy tay Vân Ca. “Là huynh không đúng.”
Vẻ đắng chát và đau thương trong mắt Lưu Phất Lăng đều bị chàng giấu kín, chỉ còn lại vẻ bao dung và thông cảm.
Vân Ca biết chỉ cần một câu hoặc một hành động là có thể an ủi được vết thương trong lòng Lưu Phất Lăng, nhưng nàng lại không thể nói gì, cũng không thể làm gì. Đột nhiên nàng hết sức hận Mạnh Giác, cũng hết sức hận chính mình.
“Lăng ca ca, sang năm, bất kể là huynh muốn làm gì, muội cũng đều đồng ý, tuyệt đối sẽ không đẩy huynh ra.” Màu đỏ hồng từ hai má Vân Ca đã lan xuống tận cổ, nàng lại ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lưu Phất Lăng. Mắt Vân Ca như hai ngọn lửa bùng cháy, sự lạnh lẽo trong lòng Lưu Phất Lăng dần nhạt đi. Bị ánh mắt Vân Ca làm cho xấu hổ, Lưu Phất Lăng quay đi nơi khác. “Muội nói như thể huynh háo sắc lắm ấy. Nữ nhân Tây Vực đều bạo dạn và nhiệt tình như vậy à?”
Vân Ca cầm lá sen che mặt, dùng cái lạnh của lá sen để làm gương mặt nóng bỏng nguội bớt.
Lưu Phất Lăng chèo thuyền, đi giữa hoa sen.
Trời chiều, hoa sen.
Gió mát, nước chảy.
Thuyền đi chầm chậm, sự khó xử giữa hai người dần tản đi. Vân Ca cảm thấy thuyền trôi càng lúc càng chậm, bỏ lá sen ra, nhìn thấy mặt Lưu Phất Lăng đỏ bừng, trên trán toàn là mồ hôi.
“Lăng ca ca, huynh làm sao vậy?”
Lưu Phất Lăng lau trán, tay đẫm mồ hôi, cười với Vân Ca. “Hơi nóng, chắc là chèo hơi gấp, đã lâu không vận động nên hơi mệt.”
Vân Ca vội hái một chiếc lá sen đội lên đỉnh đầu chàng, lại dùng lá sen của mình quạt cho chàng. “Đỡ hơn chưa?”
Lưu Phất Lăng gật đầu.
Vân Ca cầm mái chèo. “Để nô tỳ chèo thuyền, xin hỏi quý công tử muốn đến bến nào?”
Lưu Phất Lăng một tay vịn mạn thuyền, một tay đỡ trước ngực mình, cười nói: “Tiểu thư đi đâu, tại hạ sẽ đi đó.”
Vân Ca khua chèo, đi về phía mặt trời đang lặn.
Mặt trời lặn đỏ rực in bóng chiếc thuyền trên sóng gợn, tiếng cười đùa văng vẳng lan xa cùng hương hoa sen thơm ngát.
“Nếu nô tỳ đi đến chân trời thì sao?”
“Tại hạ sẽ đi theo.”
“Nếu đến góc biển?”
“Tại hạ cũng sẽ đi theo.”
“Đến đỉnh núi?”
Khi bóng tối lan đến, Vân Ca mới bừng tỉnh, nhận ra mình đã chơi rất lâu trên hồ, nghĩ Lưu Hạ chắc chắn là đang sốt ruột lắm, liền vội vã chèo về.
Chưa chèo được bao xa đã thấy phía trước có một chiếc thuyền hoa đèn đuốc sáng choang, đàn sáo tưng bừng, xung quanh còn có mấy chiếc thuyền nhỏ đi theo.
Lưu Hạ trông thấy họ, bất mãn kêu lên: “Thần đề nghị dạo hồ, Hoàng thượng lại bỏ chúng thần, một mình chạy tới tiêu dao. Qua tường đẩy thang, qua cầu rút ván, đúng là không có nghĩa khí.”
Đến gần, Vân Ca nhìn thấy Lưu Tuân và Hứa Bình Quân cùng ngồi một thuyền, Lưu Hạ và Hồng Y cùng chèo một thuyền, Mạnh Giác một mình ngồi một chiếc thuyền nhỏ. Vu An và Thất Hỷ chèo một chiếc thuyền đi theo sau mọi người. Vân Ca vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, tươi cười, vẫy tay với Hứa Bình Quân. “Hứa tỷ!”
Nhìn thấy Lưu Phất Lăng, Hứa Bình Quân hơi e dè, chỉ mỉm cười gật đầu với Vân Ca, rồi vội vàng thi lễ với Lưu Phất Lăng. Các thị nữ trên thuyền hoa người thổi sáo, người đánh đàn, đánh trống. Thuyền hoa đi trước, thuyền nhỏ đi theo phía sau, có thể vừa nghe nhạc vừa ngắm cảnh.
Nói đến chuyện ăn chơi, trong số những người này, chỉ có Lưu Hạ và Vân Ca là có chung tiếng nói.
Lưu Hạ đắc ý, cười hỏi Vân Ca: “Thế nào?”
Vân Ca nhếch miệng khinh thường: “Vẫn trêu đùa huynh là đồ phàm phu tục tử, không ngờ huynh phàm phu tục tử thật. Trăng đêm nay đẹp như vậy mà không ngắm trăng, lại đi bên một chiếc thuyền hoa đèn đuốc sáng choang. Hoa sen nhã lệ, dù có muốn nghe nhạc thì cũng chỉ nên một cây sáo, một cây tiêu, hoặc một chiếc đàn, tấu nhạc dưới ánh trăng, nghe cùng tiếng gió vi vu, tiếng sóng gợn rì rào. Đằng này thuyền hoa của huynh đầy người, lộn xà lộn xộn vừa trống vừa đàn vừa sáo, đúng là phụ cả ánh trăng và hoa sen sóng bạc.”
Lưu Hạ đưa tay che mắt, buồn bã một hồi rồi chán nản phất tay với người trên thuyền hoa. “Về hết đi!”
Thuyền hoa đã đi xa, trời đất bỗng dưng yên tĩnh lại, ngũ quan của con người cũng nhạy bén hơn, lúc này mới cảm thấy trăng hôm nay rất sáng, hương thơm vương vấn, sóng gợn lăn tăn, lá sen run rẩy. Lưu Hạ hỏi Vân Ca: “Chơi trò gì?”
Vân Ca cười. “Đừng hỏi tôi, tôi ghét việc động não, xạ phủ, tàng câu, sai quyền đều không vui. Mọi người thích chơi gì thì chơi, tôi ngồi xem bên cạnh là được rồi.”
Hứa Bình Quân mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng lại lập tức ngậm miệng.
Lưu Tuân cười khuyến khích Hứa Bình Quân, nói nhỏ: “Chỉ là một cuộc dạo chơi, đừng có nghĩ họ là Hoàng thượng, vương gia. Huống hồ bây giờ nàng cũng là phu nhân của Hầu gia, có gì cứ nói, nói sai cũng không có gì đáng ngại.”
Hứa Bình Quân đánh bạo nói: “Vương thúc, thiếp thân có một chủ ý, bốn chiếc thuyền, mỗi chiếc coi như một đội, vậy là bốn đội. Bốn đội tùy theo sở trường của mình, có thể đàn, có thể hát, hoặc ngâm thơ, mọi người thấy hay thì sẽ ném hoa lên thuyền, cuối cùng xem thuyền nào nhiều hoa sen hơn thì thắng, người thua bị phạt rượu. Có điều Mạnh đại nhân chỉ có một mình nên sẽ hơi thiệt.”
Lưu Hạ vỗ tay, cười khen: “Đã đi ngắm sen rất nhiều lần mà chưa bao giờ chơi trò chơi này, một ý kiến rất tao nhã.”
Nói xong, Lưu Hạ lại nhìn Mạnh Giác. “Chúng ta cho Mạnh Giác thêm một cơ hội thì hắn đâu còn thiệt gì nữa? Vân Ca, cô thấy thế nào?”
Vân Ca cúi đầu ngắm nghía chiếc lá sen trên tay, thờ ơ nói: “Vương gia thấy được là được mà.”
Lưu Phất Lăng vẫn không nói lời nào. Lưu Hạ ôm quyền thi lễ với Lưu Phất Lăng: “Lượt đầu tiên, cung thỉnh Hoàng thượng mở màn.”
Lưu Phất Lăng hơi lơ đãng, như thể không nghe thấy Lưu Hạ nói, Vân Ca gọi khẽ: “Lăng ca ca?”
Lưu Phất Lăng ngơ ngác nhìn Vân Ca, hiển nhiên là vừa rồi không tập trung, căn bản không nghe thấy mọi người nói gì. Vân Ca nói nhỏ: “Chúng ta hát hay làm thơ, chơi nhạc gì cũng được. Huynh muốn thế nào?”
Trong lúc nói chuyện, những ngón tay nhỏ nhắn, trắng muốt của Vân Ca mân mê cuống lá xanh biếc. Lưu Phất Lăng nhìn nàng một lát, ngẩng đầu ngâm: “Nước bạc trăng thanh, lăn tăn sóng gợn. Tay ngọc nhẹ đưa, lá sen xanh mướt. Gió mát hiu hiu, khua chèo ca hát. Mây trắng lửng lơ, trăng chìm bóng nước.”
Vừa tả cảnh, lại tả người, mọi người đều khen hay. Lưu Tuân cất tiếng khen ngợi: “Mây trắng lửng lơ, trăng chìm bóng nước, hay, quá hay!”
Mọi người tới tấp ném hoa sen lên thuyền của họ, không dám ném vào Lưu Phất Lăng nên chỉ có thể ném vào Vân Ca. Vân Ca vừa cười vừa tránh. “Này, này! Mấy người chơi xấu quá, thuyền rộng như vậy mà cứ ném vào người muội là thế nào?”
Chỉ chốc lát sau tóc nàng đã vương đầy cánh hoa, cả người thơm ngát. Vân Ca dở khóc dở cười, nói với Lưu Phất Lăng: “Huynh thắng mà muội lại bị ném. Lượt sau chúng ta đừng thắng làm gì, cuống hoa đập vào người cũng đau lắm.”
Vân Ca cúi xuống phủi cánh hoa trên váy, Lưu Phất Lăng mỉm cười định đưa tay nhặt những cánh hoa vương trên tóc giúp nàng, nhưng vừa đưa tay ra được một nửa lại thu về đặt lên ngực, tay kia nắm chặt mạn thuyền. Vu An vẫn đi theo phía sau mọi người, sắc mặt đột nhiên sa sầm, chèo thuyền tới nói thầm một câu với Lưu Phất Lăng. Lưu Phất Lăng khẽ gật đầu, cười nói với mọi người: “Trẫm có chút việc gấp cần làm, phải đi về trước. Các vị khanh gia không được mất hứng vì trẫm, cứ tiếp tục dạo hồ đi. Xử lý xong việc trẫm sẽ lại tới ngay.”
Vân Ca vội nói: “Muội cùng về với huynh.”
Lưu Phất Lăng nói nhỏ: “Là chuyện trên triều đình, muội có về cũng chỉ có thể ở bên ngoài chờ. Chi bằng muội cứ chơi với mọi người, Hứa Bình Quân hiếm khi vào cung, muội cũng xem như nửa chủ nhân, làm sao có thể bỏ khách lại được? Huynh làm xong việc sẽ quay lại đây ngay.”
Vân Ca chỉ có thể gật đầu.
Thuyền Vu An ngồi chỉ có thể chở được hai người, y không muốn sai Thất Hỷ đi lấy thuyền sợ mất thời gian. “Vân cô nương, cô nương chịu khó sang thuyền khác, nô tài dùng chiếc thuyền đó đưa Hoàng thượng về.”
Lưu Hạ cười, nói: “Thuyền của Mạnh Giác còn thiếu một người, Vân Ca ngồi tạm sang thuyền của Mạnh Giác vậy.”
Vân Ca không nói, Vu An lại vội vã gọi: “Làm phiền Mạnh đại nhân chèo thuyền tới đón Vân cô nương.”
Mạnh Giác chèo thuyền tới. Lưu Phất Lăng gật đầu với Vân Ca, tỏ ý nàng cứ thoải mái, không phải ngại. “Huynh sẽ quay lại ngay.”
Vân Ca gật đầu, bám mái chèo Mạnh Giác đưa qua, bước sang thuyền của y. Vu An lập tức nhảy sang chỗ Vân Ca ngồi lúc trước, vận chân khí chèo thuyền, thuyền rất nhanh đã tiến vào đến bờ.
Lưu Phất Lăng vừa đi, Hứa Bình Quân lập tức thấy thoải mái hơn nhiều, cười nói: “Bây giờ chúng ta chỉ có ba thuyền, vậy tính là ba đội, mỗi đội đều có hai người, rất công bằng. Vân Ca, hoa sen vừa rồi muội nhận được không tính, có điều muội có thể chỉ định đội tiếp theo.”
Vân Ca cảm thấy tất cả mọi người đều đang giúp Mạnh Giác, tức giận nói: “Đội của tỷ luôn.”
Nói xong nàng lại nhụt chí, có Bệnh Dĩ đại ca, đội của Hứa Bình Quân rất khó thua.
Không ngờ Hứa Bình Quân đã có tính toán từ trước, không chờ Lưu Tuân mở miệng đã ngâm: “Rèm pha lê che bóng giai nhân, váy mỏng thướt tha như sóng xanh. Thuyền đã chèo đi rồi lại đến, hồn bay nào biết thật hay mơ.”
Trừ Mạnh Giác ra thì tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, ngay cả Lưu Tuân cũng nhìn Hứa Bình Quân chằm chằm như nhìn người lạ. Không phải thơ Hứa Bình Quân làm quá hay, bài thơ vịnh hoa sen của Hứa Bình Quân còn kém thơ của Lưu Phất Lăng rất xa nhưng một năm trước, Hứa Bình Quân còn không biết chữ, từ một chữ bẻ đôi không biết đến bài thơ hôm nay, nàng ta đã phải cố gắng hết sức đến đâu? Thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm, nàng ta hoảng hốt nhìn về phía Mạnh Giác. Mạnh Giác gật đầu tán thưởng, Hứa Bình Quân mới yên tâm, ngượng ngùng nói: “Không được hay lắm, các vị cứ việc chê cười.”
“Cái gì mà không hay lắm? Phải là quá hay ấy chứ!” Vân Ca kêu lớn, vội vã tìm hoa sen. Mạnh Giác đưa bông sen vừa hái cho Vân Ca, Vân Ca vội cầm lấy mà không kịp suy nghĩ, ném mạnh về phía Hứa Bình Quân. Hứa Bình Quân cười né tránh, hoa sen của Hồng Y cũng lập tức bay đến, tránh được một đóa, không tránh được đóa thứ hai, bị ném ngay vào giữa trán. Hứa Bình Quân vừa kêu đau vừa cười vui vẻ. Thấy Mạnh Giác định ném hoa vào vạt váy Hứa Bình Quân, Vân Ca bất mãn: “Vừa rồi ném tôi sao lại ném mạnh thế?”
Mạnh Giác đưa hoa sen cho nàng. “Cho muội ném.”
Lưu Hạ gọi Vân Ca, cầm hoa sen trong tay, tặc lưỡi một cái. Vân Ca cười hiểu ý, vội cầm hoa sen, hai người đồng thời ném ra, một trái một phải bay về phía Hứa Bình Quân. Hứa Bình Quân thấy tốc độ hoa sen Vân Ca ném rất chậm nên tránh sang bên trái trước, không ngờ bông sen bên phải đột nhiên tăng tốc bay vòng, đập vào bông sen bên trái, sau đó hai bông sen cùng nhanh chóng đập trúng đầu Hứa Bình Quân. Hứa Bình Quân xoa đầu, tức giận kêu to: “Đại công tử, Vân Ca, hai người bắt nạt tôi không biết võ công!”
“Trước không thấy tỷ nói ném không được dùng võ công.” Vân Ca le lưỡi với Hứa Bình Quân, vẻ mặt như muốn nói: “Cứ thế đấy, làm gì được nhau?”
Hứa Bình Quân cười dịu dàng, đưa tay chỉ Vân Ca. “Đội tiếp theo, Mạnh Giác và Vân Ca.”
Vân Ca không chịu. “Lại định ném muội sao? Muội… muội… muội không biết làm gì cả, lượt này coi như muội thua.”
Lưu Hạ và Lưu Tuân cười trêu: “Muội không biết thì còn có Mạnh Giác. Mạnh đại nhân không định nhận thua đấy chứ?”
Mạnh Giác nhìn Vân Ca, Vân Ca quay mặt đi, ngẩng đầu nhìn trăng.
Mạnh Giác cười nhạt. “Thua thì thua”, nói rồi giơ chén rượu lên định uống.
Lưu Hạ kêu: “Bé quá, đổi chén khác. Cái bên cạnh, bên cạnh nữa.”
Mạnh Giác không buồn từ chối, cầm chiếc chén lớn lên, rót đầy rượu, uống một hơi cạn sạch.
Lưu Hạ lại kêu: “Vân Ca, đến lượt muội.”
“Chẳng phải Mạnh Giác vừa uống một chén đó sao?”
Hứa Bình Quân cười. “Vân Ca, hai người đội muội đều thua, đương nhiên hai người đều phải uống, sao có thể chỉ bắt một người uống được?”
“Hừ! Sao lúc ném muội lại không nhìn thấy trên thuyền còn có một người khác?”
Dù kêu ca than thở nhưng Vân Ca vẫn cầm chén rượu lên. Nàng còn chưa đưa đến bên miệng, Mạnh Giác đã giằng mất, uống cạn rồi dốc ngược chén xuống. Vân Ca nói nhỏ: “Tôi biết uống rượu, huynh không cần đỡ.”
Mạnh Giác lạnh nhạt nói: “Từ nay về sau, ngày nào chưa hoàn toàn khỏi ho, ngày đó không được động vào một giọt rượu.”
Lưu Hạ và Hứa Bình Quân nháy mắt với Vân Ca. “Không sợ bị ném, không phải uống rượu, giờ thì muội có thể thoải mái nhận thua.”
Mạnh Giác chỉ Lưu Hạ, nói: “Đừng lắm lời nữa, đến lượt hai người.”
Hồng Y lấy một cây sáo trúc ngắn xanh biếc từ trong tay áo ra, mỉm cười đưa sáo lên môi. Tiếng sáo của Hồng Y cũng như con người của nàng ta, nhẹ nhàng trầm bổng, vui vẻ du dương. Không có sầu muộn triền miên như than như khóc, cũng không có sục sôi gấp gáp chấn động phế phủ, không thể làm trăng thẹn, cũng không thể khiến hoa nhường nhưng tiếng sáo của Hồng Y giống như ngọn gió dịu dàng, như dòng nước mát lành, thổi bay cái oi bức của mùa hè, xua tan mọi phiền muộn của hồng trần. Mọi người đều bất giác rũ bỏ hết câu nệ, hoặc dựa, hoặc nằm, để mặc thuyền đung đưa theo sóng. Trăng sáng giữa trời, gió mát mơn man, bạn bè bên cạnh, đời người cũng chỉ cần có thế.
Hồng Y quay ngang thổi sáo, không biết Lưu Hạ đã từ mạn thuyền dựa vào người nàng ta tự lúc nào, nhìn Lưu Tuân và Hứa Bình Quân ngồi bên nhau, tay nắm tay, nhìn hoa sen lướt qua hai bên mạn thuyền, nhẹ nhàng mỉm cười. Mạnh Giác và Vân Ca một ngồi một nằm, đưa mắt nhìn trăng, thỉnh thoảng, bốn mắt gặp nhau, trong mắt Mạnh Giác như có thiên ngôn vạn ngữ, ra đến miệng lại chỉ còn là một nụ cười như có như không.
Tiếng sáo của Hồng Y đã dừng lại, mọi người vẫn yên lặng nghe tiếng nước chảy, ngắm thỏ ngọc giữa lưng chừng trời.
Một lúc lâu sau, tiếng Lưu Tuân vang lên giữa đám hoa sen: “Nghe nhạc biết người. Đại công tử phải biết trân trọng.”
Lưu Hạ cười, hỏi: “Tóm lại là hay hay dở? Tại sao không thấy các ngươi ném hoa, cũng không thấy phạt rượu gì cả?”
Lúc này mọi người mới vội đi hái hoa sen, nhưng nhìn Hồng Y nhã nhặn, trầm tĩnh lại không thể nào ném được, cuối cùng tất thảy đều ném hoa về phía Lưu Hạ.
Lưu Hạ không phải Vân Ca hay Hứa Bình Quân, mặc dù nhìn như không động, nhưng không có đóa sen nào có thể ném trúng đầu hắn, đều chỉ rơi vào vạt áo bào. Hắn cười hì hì chắp tay với Vân Ca và Hứa Bình Quân. “Đa tạ mỹ nhân tặng hoa”, lại chỉ Vân Ca và Mạnh Giác. “Ta chọn đội này.”
“Lại là chúng tôi sao?” Vân Ca buồn bực.
“Vẫn là chúng ta à?”
“Tại sao lại vẫn là chúng ta?”
“Huynh biết sẽ là chúng ta mà.”
Vân Ca không còn hơi để nói nữa. Lưu Tuân và Lưu Hạ đã nhất quyết chơi xấu nàng, bất kể nàng chỉ định ai thì lượt sau chắc chắn vẫn sẽ là nàng.
Lưu Hạ cười. “Vân Ca, cô vẫn nhất định không chịu chơi à? Tửu lượng của Mạnh Giác có cao đến mấy cũng không chịu nổi đâu. Có điều như vậy cũng tốt, gã này xảo quyệt như cáo, không bao giờ chịu thua thiệt, ta chưa bao giờ ép được hắn uống thoải mái như vậy. Chúng ta tiếp tục, tiếp tục! Để xem xem cáo say sẽ như thế nào.”
Mạnh Giác đang định uống rượu, Vân Ca nói: “Lượt này tôi không để thua.”
Mạnh Giác không nói gì, lẳng lặng đặt chén rượu xuống. Vân Ca nghĩ một lát, nói: “Tôi hát một bài!”
Khẽ gõ mạn thuyền, Vân Ca thầm nhẩm lại giai điệu của bài hát một lát rồi khẽ cất tiếng:
“Nước bạc trăng thanh, lăn tăn sóng gợn. Tayngọc nhẹ đưa, lá sen xanh mướt. Gió mát hiu hiu, khua chèo ca hát. Mây trắng lửng lơ, trăng chìm bóng nước.”
Vân Ca không hề giỏi soạn nhạc, lại không có nhạc cụ để nàng chỉnh âm, có lúc không thể nối tiếp được, âm hoặc cao hoặc thấp không ăn nhịp với nhau. Chợt nghe thấy tiếng nhạc vang lên bên cạnh, dẫn dắt nàng hát theo giai điệu. Vân Ca liếc nhìn, chỉ thấy hai tay Mạnh Giác cầm một chiếc huyên, đang cúi đầu thổi.
Huyên là một trong những nhạc cụ đầu tiên của người Hoa Hạ ở Trung Nguyên, nghe đồn được sáng chế từ thời Viêm Đế, Hoàng Đế. Bởi vì được làm từ bùn đất nung khô mà thành, tiếng huyên cũng như mặt đất rộng lớn bao la, mộc mạc xa xăm, trầm thấp bể dâu, lại mang theo sự đau thương thần bí. Tiếng hát của Vân Ca lại trong vắt sáng ngời, cất cao vui sướng. Hai âm thanh vốn không hài hòa, được Mạnh Giác dẫn dắt lại trở nên vô cùng hài hòa, không khác gì tiên nhạc.
Tiếng huyên thê lương thần bí, tiếng hát cao vút du dương, một đuổi một chạy, một ẩn một lộ, một đi một về, như gần như xa, như thân như sơ, như bay lượn trên đại dương rộng lớn, trên núi non trùng điệp, trên những cánh rừng bát ngát, trên đồng bằng trải dài ngàn dặm, bay thẳng lên trời cao vạn dặm. Ban đầu là tiếng huyên dẫn dắt tiếng hát, nhưng sau đó tình cảm trong tiếng hát càng lúc càng dào dạt, cũng càng lúc càng có sức mạnh, lại thành ra dẫn dắt tiếng huyên đi theo. Tiếng huyên, tiếng hát như quấn lấy nhau, không ngừng lan xa trên mặt hồ. Một bể dâu, một thương xót, kể về sự bi thương vĩnh cửu của loài người trong trời đất, yêu và hận, sống và chết, đoàn tụ và biệt ly.
Tiếng huyên biến mất, tiếng hát dừng lại. Mọi người nín thở, yên lặng nhìn Mạnh Giác và Vân Ca. Vân Ca không biết mình lại đứng lên từ khi nào, Mạnh Giác cũng hơi bàng hoàng, y không hề muốn thổi giai điệu đau xót, nhưng khi dẫn dắt cho tiếng hát của Vân Ca thì chính y cũng bị Vân Ca dẫn dắt, điệu nhạc đã không còn do một mình y khống chế, mà y chỉ có thể thuận theo.
Vân Ca đứng ngơ ngác, đột nhiên nói: “Muội phải về.”
***
Mùa hè, Lưu Phất Lăng thường tiếp kiến đại thần, xử lý triều sự tại Thanh Lương điện. Vân Ca đến Thanh Lương điện trước. Không có ai. Nàng lại vội vã chạy đến Tuyên Thất điện. Tuyên Thất điện tối om, vô cùng tĩnh mịch. Vân Ca hoảng hốt, chẳng lẽ Lăng ca ca đi tìm họ rồi? Nàng đang định quay lại, Vu An không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện. “Vân cô nương, Hoàng thượng đang ở trong điện.”
Hơn nửa người Vu An vẫn ở trong bóng tối, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt, chỉ nghe thấy giọng nói âm u nặng nề.
Vân Ca thắc mắc: “Ngươi không hầu hạ bên người Hoàng thượng mà trông ở ngoài điện làm gì? Hoàng thượng đã ngủ chưa? Tại sao không thắp ngọn đèn nào?”
Vừa nói, Vân Ca vừa chạy vào chính điện. Nghe thấy tiếng nàng, Lưu Phất Lăng ngồi yên lặng trong bóng tối, mỉm cười hỏi: “Sao muội về sớm thế?”
Mắt Vân Ca còn chưa quen với bóng tối trong đại điện, nàng đi theo hướng có giọng nói, đến bên cạnh Lưu Phất Lăng. “Tại sao huynh không đến? Đã xảy ra chuyện gì? Huynh không vui à?”
Lưu Phất Lăng đỡ Vân Ca ngồi xuống bên cạnh chàng. “Đúng là có chút không vui, nhưng cũng không sao, không cần lo lắng.”
“Vì việc triều đình không được thuận lợi à? Hoắc Quang lại làm khó huynh sao? Hay kế hoạch của chúng ta gặp trở ngại?”
Lưu Phất Lăng không nói, chỉ chăm chú nhìn Vân Ca, đưa tay vuốt tóc, vuốt lông mày nàng, rồi xuống hai gò má. Ngón tay chàng lạnh buốt, Vân Ca cầm tay chàng, hà hơi ấm. “Tại sao mùa hè rồi mà vẫn lạnh như băng thế? Sau này huynh phải cùng muội đi cưỡi ngựa, leo núi, chỉ mấy tháng sau, đảm bảo hữu hiệu hơn cả nhân sâm, tổ yến.”
Giọng Lưu Phất Lăng hơi khàn khàn: “Vân Ca, tối nay ngủ cùng huynh được không? Như lần trước, muội ngủ một đầu, huynh ngủ một đầu.”
Vân Ca rất muốn gật đầu, lại không thể. “Muội… lần này không được. Muội ở đây nói chuyện với huynh, đến khi nào huynh muốn ngủ, được không?”
Thấy vẻ áy náy của Vân Ca, Lưu Phất Lăng yên lặng một lát rồi mỉm cười. “Được. Muội kể cho huynh nghe vừa rồi bọn muội chơi thế nào.”
Vân Ca mới nói đến đoạn Hồng Y thổi sáo thì Lưu Phất Lăng đã hơi mệt, tay đặt trên ngực, dựa vào đầu giường, nhắm mắt lại. “Vân Ca, huynh buồn ngủ rồi, muội cũng đi ngủ đi! Gọi Vu An vào giúp huynh.”
“Vâng. Huynh không được nghĩ đến những chuyện phiền lòng đó nữa, ngủ dậy là sẽ có biện pháp giải quyết.”
Vân Ca đắp chăn cho Lưu Phất Lăng, nhẹ nhàng rời khỏi đại điện.
Hôm sau Vân Ca dậy thật sớm, đến thăm Lưu Phất Lăng, nhưng tẩm cung đã không còn ai. Tiểu thái giám cười, nói: “Hoàng thượng dậy từ sáng sớm.”
“Thế à? Tâm tình Hoàng thượng hôm nay có tốt không?”
Tiểu thái giám vò đầu. “Cô nương, cô cũng biết mà, Hoàng thượng một năm bốn mùa đều như nhau, lạnh nhạt, không vui vẻ, cũng không buồn bã gì.”
Vân Ca cười, không nói nữa. Thực ra Lưu Phất Lăng cũng buồn vui, yêu ghét không khác gì người thường.
Rất nhiều ngày liên tiếp, Lưu Phất Lăng luôn đi sớm về muộn. Đêm khuya, Vân Ca chờ mãi mới thấy Lưu Phất Lăng về, nhìn chàng luôn có vẻ mỏi mệt. Mặc dù chàng sẽ cố chịu đựng để nói chuyện với Vân Ca nhưng Vân Ca lại không muốn làm phiền chàng, chỉ muốn để cho chàng sớm được nghỉ ngơi. Xem ra lại có chuyện bất ngờ gì đó khiến việc chàng đã “chuẩn bị tốt” lúc trước lại biến thành “chưa chuẩn bị tốt”.
Vân Ca nén lo âu trong lòng, chờ đợi trong yên lặng. Nàng bắt đầu đích thân chăm sóc các loại hoa cỏ trong Tuyên Thất điện. Tưới nước, bón phân, tỉa cành, còn đánh mấy cây tử đằng ưa bóng râm tới. Có lẽ vì từ nhỏ nàng đã thích làm việc này, cùng với sự sinh trưởng của hoa cỏ, Vân Ca thấy đỡ nóng lòng hơn nhiều. Vân Ca ngồi xới đất, thấy con giun nào là nàng lại cười vui vẻ. Mới đầu khi nàng chăm sóc hoa cỏ, ở đây không có một con giun nào. Phú Dụ đứng trong góc phòng, nhìn Vân Ca rất lâu, cuối cùng vẫn đi tới bên cạnh nàng, cho dù phải đối mặt với nguy cơ bị Vu Tổng quản đánh đến chết, hắn cũng phải nói với Vân Ca: “Tiểu thư, có chuyện… Hoàng thượng, Hoàng thượng…”
Vân Ca đặt chiếc bay trong tay xuống, yên lặng nhìn Phú Dụ.
Phú Dụ không đành lòng nhìn đôi mắt trong veo của Vân Ca, cúi đầu nói: “Mấy ngày nay, sau khi rời khỏi Thanh Lương điện, Hoàng thượng đều đến Tiêu Phòng điện.”
Vân Ca không nói câu nào, chỉ quay lại, yên lặng nhìn đóa hoa sắp tàn.
Rất lâu sau, nàng đứng lên. “Ta muốn đi một mình, đừng theo ta, được không?”
Vân Ca chạy thật nhanh, chạy đến ngoài Thanh Lương điện, bước chân đột nhiên dừng lại. Nàng tránh vào trong góc, chỉ yên lặng nhìn cửa điện. Mùa hè là thời gian ầm ĩ nhất trong năm, tiếng ve kêu ra rả suốt đêm ngày. Vân Ca suy nghĩ miên man, lúc thì nhớ tới lời hứa hẹn với Lăng ca ca trên thảo nguyên, dường như trong lòng đã bình tĩnh lại, nhưng có lúc lại nhớ tới lời thề của Mạnh Giác trên đỉnh núi, tâm tư lại trở nên hỗn loạn. Có lúc nghĩ thiên hạ này kiểu gì cũng có tình cảm thủy chung son sắt, ngàn vàng không đổi được, lúc lại nghĩ có lẽ ngàn vàng không đổi được, đó chỉ là không được giá vạn vàng, hoặc triệu vàng…
Không biết nàng đã đứng đó bao lâu, đến tận lúc mặt trời sắp lặn, bóng người quen thuộc từ trong Thanh Lương điện đi ra, được các hoạn quan bảo vệ phía trước, phía sau rồi rẽ về hướng bên trái. Hướng này không phải về Tuyên Thất điện mà dẫn đến Tiêu Phòng điện. Nhưng hướng này cũng có thể đến nơi khác cơ mà? Có thể huynh ấy đi gặp Lưu Hạ. Vân Ca tự nhủ.
Vân Ca đi theo xa xa phía sau, thấy chàng bước vào Tiêu Phòng điện, thấy các cung nữ vui sướng hân hoan đi ra nghênh đón, thấy Tiểu Muội cười vui thi lễ với chàng. Chàng chậm rãi bước vào, tự tay đỡ Tiểu Muội mặc cung trang lộng lẫy đứng lên, dắt tay nàng ta đi vào nội điện. Thì ra không phải chàng tình cờ đi qua mà đã có chủ ý từ trước. Điều cuối cùng nàng tin tưởng trong lòng bỗng nhiên vỡ vụn. Những mảnh vỡ sắc bén đó đâm vào cốt tủy. Từng có bao nhiêu tin tưởng, chờ mong, lúc này cũng có bấy nhiêu đau đớn xé lòng. Vân Ca chậm rãi ngồi xuống, vòng tay ôm chặt cơ thể mình, cố gắng co tròn người lại. Dường như co càng nhỏ, tổn thương nàng mang cũng sẽ nhỏ theo.
Hồng Y kéo Vân Ca đang ngồi dưới đất lên, Lưu Hạ nói gì đó, Vân Ca không nghe rõ, chỉ khẽ cười với Lưu Hạ.
“… Hoàng tử có liên quan mật thiết tới sinh mệnh của Đại Hán và bách tính thiên hạ, bất kể chính kiến bất đồng thế nào nhưng trong chuyện này, bá quan đều ra sức can gián… Hoàng đế dù sao cũng là Hoàng đế, thay vì để Hoắc Thành Quân vào cung, chẳng thà sủng hạnh Thượng Quan Tiểu Muội. Nếu Tiểu Muội có con trai thì cũng chỉ có một đứa con trai để dựa vào. Nhưng nếu Hoắc Thành Quân có con trai thì hậu họa lại vô cùng vô tận…”
Giọng nói của Lưu Hạ nhòa đi, Vân Ca chỉ còn nhìn thấy môi hắn đang nói không ngừng mấp máy.
Thì ra tất cả mọi người đều đã biết từ trước, chỉ có nàng là không hay biết gì cả. Vân Ca không muốn nghe Lưu Hạ khuyên nữa, chẳng lẽ nàng lại không hiểu những điều này? Thì ra đây chính là biện pháp giải quyết của chàng. Vân Ca cười, từ chối lời đề nghị đưa về của Hồng Y và Lưu Hạ, một mình đi về Tuyên Thất điện.
Trời đất mịt mờ, hoàn toàn không biết nên tới nơi nào. Không có mục đích, nàng cất bước lang thang vô định. Trên hồ Thái Dịch, chim hồng hộc vẫn có cặp có đôi, hoa sen trên hồ Lâm vẫn đẹp tươi như trước, nước sông Thương cũng vẫn cuồn cuộn chẳng khác mọi ngày.
Nhưng một số thứ đã không còn.
Từ Vị Ương cung tới Kiến Chương cung, lại từ Kiến Chương cung trở về Vị Ương cung, Vân Ca không biết mình đi bao lâu, chỉ thấy mặt trăng đã lên cao lưng trời. Khi nàng trở lại Tuyên Thất điện, Lưu Phất Lăng lập tức từ trong điện lao ra, nắm chặt cánh tay nàng, gấp gáp hỏi: “Muội… muội đi đâu…” Chàng ngừng lại một chút, bàn tay nắm chặt lại chậm rãi nới ra, giọng nói cũng trở nên lạnh nhạt: “Đêm khuya rồi, muội đi ngủ sớm đi.”
Nàng không nên khẩn cầu và van xin để giành lại trái tim một người đã không còn cần nàng. Nàng nên ngẩng đầu, lạnh lùng đi qua trước mặt chàng. Nhưng nàng không làm được. Vân Ca hận chính mình. Nhưng nếu khẩn cầu và van xin thực sự có thể vãn hồi một số thứ thì hận mình cũng đã làm sao. “Lăng ca ca, muội muốn nói chuyện với huynh một lát.”
Lưu Phất Lăng quay người đi. “Huynh rất mệt, có chuyện gì ngày mai nói sau.”
“Lăng ca ca!”
Tiếng gọi lanh lảnh, giống như rất nhiều năm về trước. Bước chân của Lưu Phất Lăng lại chỉ khẽ dừng trong nháy mắt, không hề quay đầu lại, chàng tiếp tục đi vào tẩm điện, để mặc Vân Ca đứng sững sờ trước điện.
Trời vẫn còn tối om, Lưu Phất Lăng đã dậy mặc đồ. Vừa bước ra cửa điện chàng đã nhìn thấy một bóng dáng gầy yếu đứng trên con đường lát gạch màu vàng mài nhẵn bóng trước điện, chiếc váy thạch lựu thấm đẫm sương đêm, dường như nàng đã đứng đó cả đêm.
“Lăng ca ca, muội có chuyện cần nói với huynh.”
Vân Ca yên lặng nhìn Lưu Phất Lăng, gương mặt tái nhợt, hốc hác, chỉ có chút hy vọng là vẫn cháy bùng trong mắt.
Mặt Lưu Phất Lăng cũng tái nhợt, chàng chăm chú nhìn Vân Ca không chớp mắt. “Huynh phải lên triều.”
Chàng đi qua bên cạnh Vân Ca, bước chân vội vã như đang chạy trốn.
Chút ánh sáng cuối cùng còn sót lại trong mắt Vân Ca tắt ngấm, trong mắt nàng chỉ còn lại sự trống rỗng, đau buồn.
Bước chân Lưu Phất Lăng dừng lại trên bậc thềm đi xuống cung điện, không thể nào bước tiếp được nữa. Chàng bỗng xoay người, đi nhanh đến bên Vân Ca, cầm tay nàng, kéo nàng bước nhanh ra ngoài.
Xe ngựa chạy đến Vị Ương cung. Trong mắt Vân Ca ánh lên nét vui mừng. Hai mắt Lưu Phất Lăng vẫn tối đen, không hề có chút tâm tình.
“Lăng ca ca, muội biết Hoắc Quang lại ép huynh nạp phi, có phải huynh và Tiểu Muội đang diễn trò cho ông ta xem không? Còn nữa, huynh thực sự rất muốn có con à? Huynh có thể chờ thêm chút nữa không? Muội… muội có thể…”
Lưu Phất Lăng đặt ngón tay lên môi Vân Ca, cười lắc đầu. “Cứ quên hết chuyện này đi đã, nửa ngày này chỉ có muội và huynh, những chuyện khác sau này nói tiếp.”
Thấy Vân Ca gật đầu đồng ý, Lưu Phất Lăng mới buông tay ra.
Vu An cũng không biết Hoàng thượng rốt cuộc muốn đi đâu. Hoàng thượng kéo Vân Ca vội vã nhảy lên xe ngưa, chỉ dặn một câu: “Rời khỏi Vị Ương cung, càng xa càng tốt”, cho nên y chỉ có thể ra sức đánh ngựa, thúc ngựa chạy thật nhanh, không ngờ chạy đến sơn đạo hoang dã, gập ghềnh khó đi. Vu An vừa định quay đầu xe lại. Hoàng thượng đã vén rèm lên, đỡ Vân Ca xuống. “Ngươi ở đây chờ.”
“Hoàng thượng, vùng núi hoang vu, nô tài đi theo thì tốt hơn.”
“Trẫm và Vân Ca muốn nói chuyện riêng.”
Nhìn vẻ bất đắc dĩ trong đáy mắt Lưu Phất Lăng, trong lòng Vu An chua xót, không nói gì thêm nữa, yên lặng lùi sang bên đường.
Lưu Phất Lăng và Vân Ca tay khoác tay, đi lên trên theo sơn đạo. Vân Ca ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, lại nhìn sắc trời, cười nói: “Nếu chúng ta trèo nhanh một chút thì vẫn còn kịp xem mặt trời mọc.”
“Được. Xem ai đến đỉnh núi trước.”
“Lăng ca ca, nếu muội thắng thì huynh phải đáp ứng muội một chuyện coi như là phần thưởng.”
Lưu Phất Lăng chỉ cười không nói, nhanh chóng trèo lên núi. Vân Ca vội đuổi theo. Hai người đều rũ bỏ tâm sự, tập trung leo núi, quyết tâm phải nhìn thấy những tia nắng đầu tiên của ngày mới.
Thoạt nhìn núi không hề cao, cứ tưởng rất dễ trèo, không ngờ càng lên cao lại càng dốc, có nơi vách đá lởm chởm, gai góc rậm rạp, gần như không có đường đi. Vân Ca thấy Lưu Phất Lăng toát đầy mồ hôi, liền nói: “Lăng ca ca, muội không trèo được nữa, lần sau chúng ta đến sớm hơn một chút, trèo từ từ là được.”
“Bình minh lần sau không phải là bình minh hôm nay. Trong đời có một số việc huynh không thể tự thay đổi nhưng việc này thì huynh có thể khống chế.” Lưu Phất Lăng nói một cách kiên định khác thường, Vân Ca không dám đề nghị bỏ cuộc nữa. Thấy Vân Ca vừa trèo vừa nhìn mình, Lưu Phất Lăng dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt, cười nói: “Một năm bốn mùa, lên xe xuống ngựa, làm gì cũng có người làm thay, hiếm khi được vận động một lần, chảy được mồ hôi là chuyện tốt.”
Vân Ca nghĩ thấy cũng phải, mỉm cười thư thái, dùng cả tay lẫn chân trèo lên đỉnh núi.
Mấy lần thấy phía trước không còn đường đi nữa, Vân Ca lưỡng lự định bỏ cuộc nhưng Lưu Phất Lăng trèo sau lưng nàng lại luôn kiên định, tin chắc rằng nhất định sẽ có đường để lên đến đỉnh núi. Hai người dùng gậy gỗ đập dẹp bụi gai. Đến chỗ dốc đứng, Lưu Phất Lăng cởi trường bào trên người xuống, móc lên cành cây làm dây bám, tiếp tục trèo lên. Mà mỗi lần cho rằng không còn đường để đi, sau khi kiên trì đi qua một đoạn lại có đường đi tiếp. Hoặc có đại thụ có thể trèo lên, hoặc có mỏm đá đặt chân, dù không dễ dàng nhưng dù sao cũng có đường để đi. Đỉnh núi đã gần ngay trước mắt, mây trắng giăng đầy trời phía đông, ánh đỏ dần xuất hiện, mặt trời chuẩn bị chiếu những tia sáng đầu tiên qua biển mây.
Ban đầu Vân Ca không hề quan tâm đến cảnh mặt trời mọc hôm nay, nhưng lúc này nàng lại rất chờ mong, vừa vội vã bò lên trên vừa gọi: “Lăng ca ca, nhanh lên chút nữa, mặt trời sắp mọc đến nơi rồi.”
Đã sắp lên đến đỉnh núi, Vân Ca quay lại, thấy tốc độ của Lưu Phất Lăng càng lúc càng chậm, nàng muốn lùi lại kéo chàng cùng lên nhưng chàng lại ngẩng đầu nhìn nàng, nói: “Muội lên trước đi, huynh sẽ lên ngay. Đừng để cả hai cùng bỏ lỡ. Muội nhìn thấy, ít nhất cũng có thể kể cho huynh nghe, trèo lên đi!”
Vân Ca còn chần chừ, Lưu Phất Lăng liền giục: “Muội nhìn thấy cũng giống như huynh nhìn thấy, nhanh lên!”
Vân Ca nắm chặt một cành cây, nhảy bật lên, đặt chân trên đỉnh núi.
Đúng lúc nàng trèo lên đỉnh núi, mặt trời đỏ như lửa cũng lộ ra khỏi biển mây cuồn cuộn. Ngay lập tức, trời đất sáng bừng, vạn vật rực rỡ. Trước mắt, trời xanh vạn dặm, dãy núi trập trùng. Quay lại nhìn, Lưu Phất Lăng đón ánh mặt trời, mỉm cười với nàng. Ánh nắng vàng như tô vẽ ngũ quan của chàng. Vân Ca ngân ngấn nước mắt, bỗng dang rộng hai tay, hướng về mặt trời, kêu lên thật to: “A…”
Sự buồn đau, sầu muộn tích tụ trong lồng ngực dường như đều bị gió núi thổi tan hết, cảm thấy cuộc đời tươi đẹp trở lại.
Lưu Phất Lăng chậm rãi trèo lên đỉnh núi, ngồi xuống một tảng đá, mỉm cười nhìn Vân Ca vui vẻ đứng trước vách núi. Thỉnh thoảng chàng lại cau mày chịu đựng, nhưng lập tức kiềm chế được ngay. Vân Ca hét xong mới cảm thấy hơi ngượng ngùng, tươi cười ngồi xuống bên chân Lưu Phất Lăng, áp má vào đùi chàng. “Trong cung không dám hò hét, đành phải kêu gào ở trên núi vậy.”
Lưu Phất Lăng muốn dùng tay áo lau vết bẩn trên mặt Vân Ca, vừa đưa tay lên lại thấy tay áo mình đủ mọi màu sắc, chắc chắn không hề sạch hơn mặt Vân Ca nên đành thôi. Vân Ca khẽ cọ mặt vào lòng bàn tay chàng. “Lăng ca ca, muội thấy dạo này huynh cười nhiều hơn.”
Lưu Phất Lăng mỉm cười nhìn ra xa, không nói gì.
“Nhưng muội cảm thấy nụ cười của huynh không giống vui vẻ mà lại giống như một sự che giấu bất đắc dĩ. Lăng ca ca, muội cũng không ngốc lắm, có rất nhiều chuyện, nếu huynh cảm thấy khó xử thì có thể chia sẻ với muội. Nhưng, huynh không thể… không thể… Huynh đã nói chỉ hại đời một mình muội. Nhìn thấy huynh cùng với người khác, trong lòng muội rất đau.”
“Vân Ca…” Ngón tay Lưu Phất Lăng vân vê mấy sợi tóc của nàng, trên mặt thoáng lộ vẻ đau đớn. Chàng chậm rãi hít một hơi thật sâu, bên môi lại xuất hiện nụ cười mơ hồ. “Muội sẽ nhớ cảnh mặt trời mọc hôm nay nhìn thấy chứ?”
“Vâng!” Vân Ca gối đầu lên đùi Lưu Phất Lăng, quay mặt nhìn xuống thung lũng. “Mặc dù trước kia muội đã xem cảnh mặt trời mọc rất nhiều lần nhưng hôm nay là đặc biệt nhất, hơn nữa đây là lần đầu tiên huynh đi xem cùng muội, muội sẽ vĩnh viễn ghi nhớ.”
“Vân Ca, huynh muốn muội nhớ. Cuộc đời cũng như lần leo núi hôm nay, tưởng như đã đến đường cùng nhưng chỉ cần kiên trì một chút là sẽ phát hiện phía sau đường cùng lại có sinh cơ. Mỗi lần không còn đường để đi, có lẽ là vì ông trời muốn cho muội thấy một cảnh sắc tuyệt đẹp, cho nên nhất định phải kiên trì leo lên đỉnh núi.”
“Vâng.” Vân Ca ngơ ngác gật đầu.
Lưu Phất Lăng nâng mặt Vân Ca lên, chăm chú nhìn nàng, như thể muốn khắc ghi hình ảnh nàng lúc này suốt đời suốt kiếp.
Vân Ca đỏ mặt. “Lăng ca ca.”
Lưu Phất Lăng buông nàng ra, đứng dậy, mỉm cười nói: “Đến lúc về rồi. Huynh không nhắn lại gì mà đã ra khỏi cung, bỏ lại các đại thần, e là lúc này tiền điện Vị Ương cung đang hết sức ầm ĩ.”
Vân Ca lưu luyến không nỡ rời. Trên đỉnh núi này, chỉ có nàng với chàng. Sau khi trở về, giữa nàng và chàng lại có rất nhiều người.
Mặc dù ngoài mặt không có bất cứ biểu hiện lưu luyến nào nhưng Lưu Phất Lăng lại đi xuống núi rất chậm, nắm chặt tay Vân Ca, dường như muốn khắc ghi mỗi bước chân vào trong trí nhớ.
Nhìn thấy hai người quần áo tả tơi, phong trần mệt mỏi từ trên núi xuống, Vu An giật nảy mình. Sau khi Lưu Phất Lăng và Vân Ca lên xe ngựa, Vu An cung kính hỏi: “Hoàng thượng, đi đâu?”
Yên lặng.
Một lúc sau, Lưu Phất Lăng mới mỉm cười hạ lệnh: “Hồi cung.”
Bình luận facebook