• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Vân Trung Ca (1 Viewer)

  • Chương 8: Bây giờ mới nói lời xưa, trong lòng đau thương tê tái

Bất chấp sự phản đối quyết liệt của triều thần, Lưu Tuân dứt khoát hạ chỉ tuyên bố sắc phong Lưu Thích làm thái tử, đồng thời tuyên chỉ gia phong Mạnh Giác làm thái tử thái phó.

Từ một chức quan nằm ngoài bá quan, ngay cả phẩm bậc cũng không có, Mạnh Giác nhảy vọt thành thái tử thái phó cùng phẩm bậc với đại tư mã, đại tướng quân khiến cho không ít quan lại vừa ghen ghét lại vừa ngưỡng mộ, thầm cười nhạo triều đại này thường xảy ra những chuyện cá chép vượt long môn. Một hoàng thượng, một hoàng hậu, giờ đây lại thêm một thái tử thái phó.

Ngày thứ hai sau khi Mạnh Giác được sắc phong thái tử thái phó, Hứa Bình Quân triệu Vân Ca vào yết kiến. Vừa nhìn thấy Vân Ca, hai mắt Phú Dụ lập tức đỏ lên, vội cúi đầu dẫn nàng vào đại điện. Vân Ca vừa định quỳ xuống, Hứa Bình Quân đã chạy tới giữ nàng lại, còn chưa mở miệng, lệ đã đảo quanh viền mắt.

Phú Dụ thấy thế vội lệnh cho tất cả mọi người lùi ra ngoài.

Vân Ca im lặng ôm Hứa Bình Quân, một hồi lâu sau Hứa Bình Quân mới dần bình tĩnh lại, nói với Vân Ca tất cả những điều mình lo sợ, cuối cùng hỏi: “Vân Ca, muội nghĩ Mạnh đại ca có giúp tỷ và Bệnh Dĩ không?”

Vân Ca nghĩ một lát, hỏi ngược lại: “Hoàng thượng nghĩ thế nào?”

Sắc mặt Hứa Bình Quân có chút khó coi. “Hoàng thượng không hoàn toàn tin tưởng Mạnh đại ca, một mặt cố gắng nghĩ cách đề bạt người nhà của tỷ, hy vọng sau này có thể trở thành trợ lực của Hổ Nhi, mặt khác chọn người trong số các tỷ muội bên nội nhà tỷ để tứ hôn cho Mạnh đại ca.”

Nói đến câu cuối, Hứa Bình Quân đỏ bừng mặt, cực kỳ ngượng ngùng. Vân Ca lại không có phản ứng gì, lạnh nhạt nói: “Có thể coi là một ý kiến hay, xưa nay quan hệ thông gia vẫn là phương thức kết minh tốt nhất.”

“Nam nhân trong gia tộc họ Hứa như thế nào, tỷ là người biết rõ hơn ai hết. Nếu Hoàng thượng hy vọng có thể có được một nửa Vệ Thanh hay Hoắc Khứ Bệnh thì đúng là nằm mơ. Mọi điều tỷ trông chờ đều ký thác trên người Mạnh đại ca. Không biết vì sao, tỷ vẫn tin tưởng Mạnh đại ca. Có Mạnh đại ca, mạng của Hổ Nhi chắc chắn có thể giữ được, còn có thể nắm được giang sơn hay không thì lại là một chuyện khác.”

Nghe Hứa Bình Quân nói đến đây, Vân Ca cau mày suy tư, dường như vừa ý thức được một vài chuyện. Sau nháy mắt, nàng đã khôi phục vẻ bình thường, yên lặng nghe Hứa Bình Quân nói tiếp: “Lần này tỷ mời muội vào đây, một là nói với muội Hoàng thượng muốn tứ hôn cho Mạnh đại ca, nếu muội phản đối, tỷ tuyệt đối không đồng ý Hoàng thượng làm như thế. Hai là muốn hỏi ý kiến muội, tỷ nên làm thế nào với Hoắc Thành Quân? Chuyện lập thái tử lớn như vậy mà cô ta lại không có động tĩnh gì, tỷ sợ lắm.”

Vân Ca nói: “Không phải tỷ phản đối thì đại ca sẽ không làm, huống hồ bây giờ huynh ấy đã là hoàng thượng, dần dần quen với việc ăn trên ngồi trước, e rằng càng không thích người khác can thiệp vào quyết định của huynh ấy, cho nên tỷ không cần vì muội mà làm huynh ấy không vui. Chuyện Hoắc Thành Quân cứ giao cho muội, muội sẽ giúp tỷ xử lý cô ta.”

Hứa Bình Quân kinh ngạc. Vì trong lòng quá sợ hãi, nàng ta chỉ muốn tìm một người có thể trò chuyện mà không cần úp mở chứ không hề trông chờ có cách giải quyết thật. Không ngờ Vân Ca lại đồng ý ngay, dường như nàng đã nghĩ đến việc đối phó với Hoắc Thành Quân như thế nào từ lâu rồi.

Nhìn vẻ ngơ ngẩn của Hứa Bình Quân, Vân Ca mím môi cười nói: “Hoàng thượng hạ chiếu buổi tối ngày mai, cả Đại Hán sẽ cùng chúc mừng Thái tử điện hạ, những lễ nghi đó phức tạp lắm, tỷ mau đi chuẩn bị đi, muội về đây.”

Hứa Bình Quân thở dài, đưa Vân Ca ra cửa.

Lưu Thích ngoài cửa đại điện thò đầu ra nhìn, thấy mẹ liền nhào tới. “Mẹ, Phú Dụ không cho con vào.”

Hứa Bình Quân chỉ Vân Ca, nói với Lưu Thích: “Đây chính là cô cô mà mẹ thường nói với con, con mau chào cô đi.”

Lưu Thích nắm tay mẹ, không chịu đi lên, chỉ nhìn Vân Ca chằm chằm.

Hứa Bình Quân rất xấu hổ, vội nói với Vân Ca: “Nó hơi sợ người lạ.” Vừa nói xong lại cảm thấy giải thích như vậy thì thà không giải thích còn hơn, nàng ta khó xử đẩy Lưu Thích lên phía trước: “Mau gọi cô đi! Suốt ngày con vẫn hỏi cô như thế nào còn gì?”

Không ngờ Lưu Thích dứt khoát trốn ra phía sau Hứa Bình Quân, chỉ thò nửa đầu ra nhìn Vân Ca. Hứa Bình Quân đang định lôi Lưu Thích lên, lại thấy Vân Ca nháy mắt với mình. Vân Ca cười tủm tỉm, ngồi xuống, tay phải giơ một đồng tiền cho Lưu Thích xem, sau đó nắm tay lại rồi lập tức mở ra, đồng tiền đã biến mất.

Lưu Thích trợn tròn mắt, ơ một tiếng rồi chạy đến gần Vân Ca. Vân Ca mở tay trái ra, đồng tiền nằm trong lòng bàn tay trái. Lưu Thích chạm ngón tay vào, xác nhận đúng là một đồng tiền. Vân Ca lại nắm tay trái rồi mở ra, đồng tiền lại biến mất.

Lưu Thích cười khanh khách, chỉ tay phải của nàng. “Cháu biết, ở đây!”

Vân Ca cười, xòe tay phải ra, trong tay không có gì. Lưu Thích ngơ ngác nhìn Vân Ca, lại nhìn kĩ hai bàn tay nàng, không thấy đồng tiền đâu. Vân Ca cười, ngón tay phải búng một cái bên cạnh tai Lưu Thích, đồng tiền xuất hiện giữa hai ngón tay nàng.

Lưu Thích trợn mắt, vẻ mặt tỏ ra bội phục Vân Ca, vỗ tay kêu lên: “Biến một lần nữa, biến một lần nữa!”

Vân Ca cười, hỏi: “Ta là gì của cháu nào? Cháu phải gọi ta là gì?”

Lưu Thích nắm chặt tay Vân Ca, vừa lắc vừa gọi: “Cô, cô! Biến cho Hổ Nhi một lần nữa!”

Bàn tay ấm áp, mềm mại, Vân Ca lại đột nhiên run lên, ngơ ngác nhìn Lưu Thích đang vừa cười vừa kêu.

Hứa Bình Quân thấy thế lập tức hiểu ra, vội lệnh cho Phú Dụ mang Lưu Thích xuống. Lưu Thích không nghe, hai tay bám chặt lấy Vân Ca không chịu buông ra, gần như sắp bật khóc. Vân Ca cố nén nỗi đau xót trong lòng, làm ảo thuật cho Lưu Thích xem một lần nữa rồi đưa đồng tiền cho Lưu Thích, lúc này Lưu Thích mới vừa đi theo Phú Dụ vừa ngoái đầu nhìn lại.

Hứa Bình Quân muốn an ủi, lại không nghĩ ra lời nào có thể hóa giải nỗi đau xót của Vân Ca, chỉ có thể nắm chặt tay nàng, dặn dò: “Chăm sóc bản thân cho tốt.”

Vân Ca gượng cười. “Muội về đây, tỷ bảo trọng.”

Hứa Bình Quân gật đầu. Vân Ca xoay người đi.

Vân Ca ngồi trên xe ngựa, nghĩ đi nghĩ lại. Y sắp lấy vợ, sinh con rồi! Cuộc đời y sẽ nhạt nhẽo, hời hợt như vậy mãi sao?

Trở lại Hoắc phủ, Vân Ca gặp Hoắc Thành Quân vừa ra khỏi phủ về cung. Vân Ca là tỷ tỷ, Thành Quân là muội muội, trước kia là Thành Quân phải thi lễ vấn an Vân Ca, bây giờ Hoắc Thành Quân là quân, Vân Ca là thần, Vân Ca nên thi lễ với Thành Quân, nhưng lúc này Vân Ca lại đi thẳng tới trước mặt Hoắc Thành Quân, thậm chí không hề cúi người, nói: “Ta có lời muốn nói với nương nương.”

Hoắc Thành Quân “hừ” lạnh một tiếng, cứ thế đi qua bên cạnh Vân Ca.

Vân Ca nói: “Nương nương về phủ vì chuyện hôn sự của Mạnh Giác đúng không?”

Hoắc Thành Quân dừng bước nhìn Tiểu Thanh, Tiểu Thanh lập tức lệnh cho tất cả những người đang có mặt ở đó lui ra. Hoắc Thành Quân cười, nói với Vân Ca: “Đúng là vậy! Hoàng thượng muốn để Mạnh Giác lấy người nhà họ Hứa, phụ thân lại muốn hắn lấy người nhà họ Hoắc, vừa rồi đã thương lượng với bọn ta xem trong tộc có ai đáng tin cậy không.”

Vân Ca cười cười. “Nương nương thấy ta thế nào?”

Hoắc Thành Quân sửng sốt, sau nháy mắt liền nghiến răng nghiến lợi nhìn Vân Ca chằm chằm. “Ngươi đừng hòng!”

Vân Ca nói: “Nương nương cam lòng để Mạnh Giác lấy vợ sinh con, tiền đồ cẩm tú, con cháu đầy đàn như vậy sao? Hắn là người thế nào, trong lòng nương nương rất rõ ràng. Nữ nhân bình thường đến bên cạnh hắn, e là sẽ nhanh chóng quên mất mình họ gì. Lúc đó không cùng hắn chống lại nương nương đã là tốt lắm rồi, nương nương đừng trông chờ người ta có thể giúp nương nương.”

Hoắc Thành Quân xanh mặt. “Vậy cũng không đến lượt ngươi.”

Vân Ca cười, lắc đầu, dường như chán nản khi thấy Hoắc Thành Quân ngu xuẩn như vậy. “Nếu nương nương thật sự hận hắn, lại thật sự hận ta thì nên để ta lấy hắn. Nương nương không cần phải động tay vẫn có thể nhìn thấy hai người nương nương hận hành hạ nhau. Có chuyện nào vui vẻ hơn chuyện này?”

Hoắc Thành Quân không còn tức giận, ngơ ngác nhìn Vân Ca.

Vân Ca nhìn ả, lạnh nhạt nói: “Sau khi làm những chuyện đó, chẳng lẽ hắn vẫn có thể có được tiền đồ cẩm tú như chưa từng có chuyện gì xảy ra sao? Ta tuyệt đối sẽ không để hắn lấy vợ sinh con, con cháu đầy đàn.”

Đang là giữa hè, Hoắc Thành Quân lại cảm thấy toàn thân ớn lạnh. Một hồi sau, ả cười lạnh. “Tốt! Bản cung cho ngươi được toại nguyện.”

Nhìn Hoắc Thành Quân lại quay vào phủ, Tiểu Thanh vội vã chạy theo, hỏi: “Nương nương, không phải hồi cung sao?”

Hoắc Thành Quân lạnh mặt. “Bản cung còn có chuyện cần nói với phụ thân, ngươi chờ ngoài cửa phủ.”

Tiểu Thanh rùng mình, vội lui xuống.

Lúc Hoắc Thành Quân quay ra lần nữa thì thấy Vân Ca đang ngồi trên xe ngựa của ả, tươi cười ngắm cảnh trên đường, có vẻ rất thoải mái. Tiểu Thanh khoanh tay đứng bên cạnh, vẻ mặt giận dữ, lại không dám phát tác. Ả đi tới bên cạnh xe ngựa, quát: “Xuống!”

Vân Ca không động, chỉ hỏi: “Thế nào rồi?”

Hoắc Thành Quân lên xe, ngồi xuống bên cạnh nàng, hạ thấp giọng, nói: “Phụ thân rất thương ngươi, lúc nghị, phụ thân kiên quyết không đồng ý. Sau đó ta nói là ý của chính ngươi, phụ thân mới không phản đối nữa. Hoắc Vân Ca, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, không được quên trong người ngươi đang chảy dòng máu nhà họ Hoắc! Oán hận giữa ngươi và ta là chuyện giữa ngươi và ta, nếu ngươi làm chuyện gì có lỗi với cả gia tộc, liệt tổ liệt tông nhà họ Hoắc sẽ không tha thứ cho ngươi!”

Vân Ca cười, nhìn ả một cái rồi nhảy xuống khỏi xe ngựa. Hoắc Thành Quân lạnh lùng ra lệnh: “Hồi cung!”

Tiếng vó ngựa lộc cộc đi xa dần, nụ cười của Vân Ca biến mất, nàng đưa mắt nhìn ra xa, vẻ mặt ngỡ ngàng. Ánh chiều tà nhuộm cả con phố dài thành màu đỏ rực. Trong ánh sáng ấm áp, bóng dáng nàng tỏ ra rất gầy yếu.

Một chiếc xe ngựa chạy đến trên con đường lát đá xanh. Nàng nghe tiếng quay lại, nhìn thấy Vu An trên xe ngựa, trong mắt liền toát lên vẻ vui mừng. Nhưng khi nhìn thấy rõ chiếc xe ngựa, ánh sáng vui sướng trong mắt nàng tắt lịm, cơn đau như xé nát tâm can lan khắp cơ thể. Vu An không đành lòng nhìn nàng, chỉ nói: “Tiểu thư, xe ngựa đã chuẩn bị xong, tiểu thư muốn đi đâu?”

Vân Ca ngẩn ra một lát mới tỉnh táo lại. Nàng khẽ mỉm cười, nhảy lên xe ngựa. “Đến chúc mừng Thái tử Thái phó đại nhân!”

Hai ngày nay, mọi người nườm nượp đến chúc mừng Mạnh Giác. Cả con phố trước cửa Mạnh phủ đỗ đầy xe ngựa, đường rất khó đi, thỉnh thoảng có xe mắc kẹt giữa đường không thể động đậy. May mà khả năng điều khiển ngựa của của Vu An rất cao siêu, trên xe ngựa lại có chữ Hoắc, tất cả những chiếc xe ngựa khác nhìn thấy họ đều chủ động nhường đường, cho nên hai người đến Mạnh phủ mà không hề gặp trở ngại. Mấy gia đinh đang đứng trước cửa đón khách, cản khách. Một người trong đó nhìn thấy Vân Ca, lập tức quay sang nói mấy câu với người bên cạnh rồi vội vàng chạy tới, vừa đi trước dẫn đường vừa nói: “Vân cô nương…”

Vân Ca cười, sửa lại: “Ta họ Hoắc, Vân Ca chỉ là tên.”

Gia đinh lập tức đổi giọng: “Hoắc cô nương, nô tài đã sai người đi thông báo cho Lộng Ảnh tỷ rồi.”

Lúc này Tam Nguyệt đã chạy tới, cười nói: “Bọn chúng nói với ta mà ta còn không tin, không ngờ đúng là cô nương!”

Vân Ca chào Tam Nguyệt, hỏi: “Mạnh đại nhân có gặp khách được không?”

Tam Nguyệt không ngừng nói: “Được chứ! Được chứ!”

Cô ta dẫn Vân Ca đi vào hoa viên. “Bây giờ trong nhà chính và thư phòng đều chật người, rất ồn ào. Ta thấy hoa viên còn thanh tĩnh, lại có nhiều hoa đang độ nở đẹp, cô nương ở đây chờ một lát. Ta đã bảo sư đệ đi bẩm báo công tử, chắc chắn công tử sẽ nhanh chóng đến đây.”

Vân Ca cười, gật đầu. “Đa tạ.”

Tam Nguyệt hỏi Vân Ca muốn ngồi ở đâu, Vân Ca nói ngồi đâu cũng được. Tam Nguyệt đã trải chiếu trúc Tương Phi dưới giàn hoa tử đằng, bày một chiếc bàn thấp bằng gỗ lim, đun nước pha trà. Sau khi xác định tất cả đều đã được sắp xếp chu đáo, Tam Nguyệt mới lui xuống.

Vân Ca thờ ơ quan sát xung quanh. Cách đó không xa, mấy khóm hoa thược dược đang nở rộ. Nhìn hoa, trong đầu Vân Ca đột nhiên hiện lên dáng vẻ ngang ngược của một người nằm lười nhác trên thảm hoa thược dược.

Thấy Mạnh Giác đã đến, Vu An hành lễ chào y rồi lặng lẽ lui ra.

Mạnh Giác đứng giữa vườn hoa, ánh mắt chăm chú nhìn người dưới giàn hoa tử đằng. Không biết nàng đang nghĩ gì mà lúc thì nở nụ cười, lúc lại lặng lẽ thở dài, nhưng dù là cười hay thở dài, đầu mày khóe mắt nàng luôn luôn mang nặng vẻ đau thương. Sau một lúc lâu, y mới cất bước đi đến chỗ nàng, vừa đi vừa nở nụ cười quen thuộc.

Vân Ca đang ngắm hoa thược dược, Mạnh Giác đi tới bên cạnh mà nàng cũng không phát hiện. Những bông hoa thược dược đỏ đỏ trắng trắng trước mắt đột nhiên bị một chiếc áo bào màu lam che khuất. Vân Ca sững sờ một lát mới bừng tỉnh lại.

Phong lưu vô hạn cũng bị mưa gió đánh tan! Vân Ca thầm thở dài một tiếng, chậm rãi ngẩng lên. Lúc ánh mắt nàng và Mạnh Giác chạm nhau, nàng cũng đã cười tươi như gió xuân. “Chúc mừng Mạnh đại nhân!”

Mạnh Giác ngồi xuống trước mặt nàng, mỉm cười đưa cho nàng một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ. “Chắc muội đến đây là vì thứ này.”

Trong hộp lót một chiếc khăn gấm, bên trên có một lọ gốm nhỏ. Vân Ca mở lọ gốm ra, dốc một viên thuốc vào lòng bàn tay, vừa nhìn vừa hỏi: “Sử dụng thế nào?”

“Trên khăn gấm có viết cách dùng cụ thể. Thứ này gặp nước là tan, cất giữ cẩn thận.”

Vân Ca lập tức cho một viên thuốc vào chén trà, bưng lên khẽ nhấp một ngụm. “Có vị lạ! Tôi cần loại thuốc không màu không vị, người không biết quỷ không hay.”

“Thời gian có hạn, huynh chỉ có thể làm được đến thế này. Nếu muội không hài lòng thì trả lại cho huynh.”

Vân Ca cất lọ gốm vào trong áo. “Tôi lấy cái này.”

Mạnh Giác nói: “Thứ muội muốn huynh làm, huynh đã đưa cho muội. Bây giờ đến lượt muội nói với huynh, quan hệ giữa muội và Hoắc Quang rốt cuộc là thế nào.”

Vân Ca tiến đến gần y, cằm giương lên nhìn y, cười. “Tôi mà nói với huynh thì chắc chắn huynh sẽ hối hận đến mức không ngủ yên được.”

Mạnh Giác lui lại, kéo dãn khoảng cách với Vân Ca, lạnh nhạt nói: “Kính cẩn lắng nghe!”

Vân Ca ngồi xuống. “Thực ra nói một câu là có thể giải thích rõ ràng quan hệ giữa tôi và Hoắc Quang. Rất lâu, rất lâu trước kia, cha tôi tên là Hoắc Khứ Bệnh.”

Nụ cười trên gương mặt Mạnh Giác đông cứng hồi lâu mới trở lại bình thường.

Vân Ca chậm rãi nói: “Huynh đừng mong dùng chuyện này để đối phó với Hoắc Quang. Thứ nhất, chuyện đã rất lâu rồi, không có nhân chứng, cũng không có vật chứng, sẽ không ai tin lời huynh. Thứ hai, Hoắc Quang và Bệnh Dĩ đại ca không có quan hệ gì, cha tôi và Bệnh Dĩ đại ca lại cùng mang dòng máu nhà họ Vệ, huynh sẽ không thể đoán được trong lòng đại ca nghĩ thế nào.”

Nàng phủi cánh hoa vương trên váy, đứng lên. “Lần này hợp tác rất vui vẻ, đa tạ!”

Nói xong, nàng xoay người định bước đi, đột nhiên quay lại liếc nhìn Mạnh Giác. “Trong vài ngày tới huynh sẽ nhận được một món quà lớn từ tôi, không được tỏ ra không vui.”

Nàng cười khẽ, nhẹ nhàng rời bước khỏi vườn hoa.

***

Để chúc mừng việc sắc lập thái tử, tiền điện Vị Ương cung trang hoàng lộng lẫy, không hề kém lúc Lưu Tuân lên ngôi. Lưu Tuân và Hứa Bình Quân sánh vai ngồi trên Kim Loan điện. Hoắc Tiệp dư, Công Tôn Trưởng sử và Trương Lương nhân mới vào cung cũng ngồi theo đúng vị trí của mình. Bá quan và các mệnh phụ ngồi theo phẩm bậc. Mạnh Giác là thầy dạy của thiên tử tương lai, chỗ ngồi đương nhiên ở vị trí đầu tiên, cùng bàn với Hoắc Quang. Tối nay Lưu Tuân thật sự vui vẻ, tiếng cười không dứt. Các quan viên bên dưới có người thật sự vui vẻ, cũng có người giả bộ vui vẻ, nhưng bất kể thật giả, tiếng cười lại không thể keo kiệt, không ngừng cười với Lưu Tuân. Mạnh Giác luôn cảm thấy trong lòng có chút bất an. Lưu Tuân và Hoắc Quang dường như đều có hàm ý khác. Mạnh Giác suy nghĩ hồi lâu nhưng thật sự không nghĩ ra được bọn họ có thể làm gì trong một buổi tối như tối nay.

Trong tiếng ca múa, mọi người lũ lượt chúc mừng Thái tử điện hạ, sau đó lại chúc mừng Mạnh Giác. Chúc mừng Thái tử điện hạ là giả, chúc mừng Mạnh Giác mới là thật. Thái tử điện hạ vẫn là một tên tiểu tử chưa hiểu chuyện, có nịnh nọt, bợ đỡ cũng là chuyện sau này, làm tốt quan hệ với Mạnh Giác mới là mấu chốt bây giờ.

Trong bữa tiệc một câu hỏi: “Mạnh Thái phó đã định việc hôn nhân chưa” của Trương An Thế khiến mấy người đang kính rượu đều lập tức dỏng tai lên, trong lòng than thở: “Xong rồi! Muộn rồi! Lại bị họ Trương giành trước rồi!” Thậm chí có người còn muốn cho chính mình một bạt tai, khó trách người ta là chính nhất phẩm, còn mình chỉ có thể là phó nhị phẩm, chính là chỗ thua kém của mình.

Mạnh Giác chợt hiểu ra vấn đề, vừa mới chắp tay, đang định né tránh vấn đề này thì Lưu Tuân đã cười, nói: “Trẫm và Mạnh ái khanh là bằng hữu từ nhỏ, việc này trẫm rất rõ ràng. Đại sự cả đời của Mạnh ái khanh còn chưa xác định. Nếu Trương ái khanh có mối lương duyên nào thì mau nói với trẫm.”

Trương Hạ đứng lên, cười to. “Thần thích nhất là chuyện làm mai, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương chính là do thần làm mai. Nhớ lúc đầu Hứa phu nhân còn không vui, vậy mà giờ đây mọi chuyện lại tốt đẹp mỹ mãn! Hứa phu nhân, bà không còn trách tôi nữa chứ?”

Hứa phu nhân xấu hổ chỉ muốn chui xuống đất, Hứa lão gia cười ngượng ngùng. “Không dám, không dám!”

Cả đại điện cười òa. Trương Hạ cười, nói: “Hôm nay thần cũng muốn làm mối cho Mạnh đại nhân, vẫn là con gái nhà họ Hứa, đường muội của Hoàng hậu nương nương. Cả dáng người và dung mạo đều xuất chúng, tính tình cũng rất tốt, tuyệt đối sẽ không khiến Mạnh đại nhân thất vọng.”

Trước khi Mạnh Giác kịp mở miệng, Lưu Tuân đã cười, nói: “Trẫm đã gặp cô nương đó rồi, quả đúng là xứng lứa vừa đôi.”

Ý của Lưu Tuân đã rất rõ ràng, mọi người cũng đều hiểu rõ hôn sự này là nhằm trói buộc lợi ích của họ Mạnh và họ Hứa với nhau.

Miệng vàng lời ngọc, mắt thấy hết thảy đã định, Hoắc Quang đột nhiên cười, nói: “Lão thần cũng muốn dự cuộc vui. Lão thần cũng biết một cô nương không tồi, rất xứng với Mạnh Thái phó. Không dám nói một ngàn có một, nhưng trong thành Trường An này, nếu muốn tìm một người tốt hơn thì cũng hơi khó!”

Mặc dù Hoắc Quang chỉ khen người mình giới thiệu nhưng câu nào cũng như nhằm vào cô nương nhà họ Hứa. Hoắc Quang luôn luôn cẩn thận, cung kính, dù là đối với người bình thường cũng rất khách sáo, lễ độ, không ngờ nay lại châm chọc nhà họ Hứa giữa đám đông. Đại điện yên tĩnh một lát rồi mới có tiếng cười, nhưng nghe tiếng cười đã biết là rất miễn cưỡng. Trương Hạ đang định phát tác, Trương An Thế đã kín đáo kéo ông ta lại. Trương Hạ ngậm miệng, nhưng vẫn bất mãn trợn mắt nhìn Hoắc Quang.

Lưu Tuân cười, nói: “Không biết người Hoắc đại nhân nói là ai? Nếu có người được như vậy thì trẫm và Hoàng hậu cũng muốn gặp.”

Trương Hạ nhỏ giọng làu bàu: “Đúng thế! Là la hay ngựa cũng phải dắt ra xem đã, đừng chỉ nói suông như thế!”

Hoắc Quang cười, nói: “Cô nương thần muốn làm mai cho Mạnh Thái phó, Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng biết, chính là nghĩa nữ Hoắc Vân Ca của thần.”

Lưu Tuân và Hứa Bình Quân đều sững sờ, vẻ mặt kỳ dị. Mạnh Giác đột ngột quay đầu nhìn về phía Vân Ca, lại thấy nàng cúi gằm mặt, hoàn toàn không thấy rõ vẻ mặt, dáng vẻ như hết sức ngượng ngùng, xấu hổ. Trương Hạ nhìn Vân Ca, chép miệng không nói nữa. Trương An Thế nhìn đại ca, không hiểu tại sao Trương Hạ đột nhiên lại hiền lành như vậy.

Từ khi tiệc rượu bắt đầu vẫn không mở miệng, lúc này Hứa Bình Quân đột nhiên hỏi: “Hoắc đại nhân đã hỏi qua ý Vân Ca chưa? Vân Ca có vui lòng không?”

Hoắc Quang còn chưa mở miệng, Hoắc Thành Quân đã cười, nói: “Mạnh Thái phó tài hoa xuất chúng, tỷ tỷ của thần thiếp đương nhiên vui lòng. Thần thiếp xin Hoàng thượng đồng ý với mối nhân duyên này!”

Vân Ca ngẩng đầu, gật đầu với Hứa Bình Quân.

Lưu Tuân chần chừ không chịu nói, chỉ nhìn Vân Ca chằm chằm.

Hứa Bình Quân nhìn Vân Ca với vẻ khó hiểu rồi dứt khoát đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Lưu Tuân. “Hoàng thượng, thần thiếp cho rằng bất luận tính tình hay là dung mạo, Vân Ca đều xứng với Mạnh Thái phó hơn. Xin Hoàng thượng ân chuẩn đề nghị của Hoắc đại nhân!”

Hoắc Thành Quân cũng quỳ xuống cầu xin rất thành khẩn.

Đây là lần đầu tiên Hứa Bình Quân và Hoắc Thành Quân cùng chung ý kiến, và có lẽ cũng là lần cuối cùng,

Bá quan dưới điện hoàn toàn ngơ ngác, không hiểu trò đùa gì đang diễn ra, chỉ có thể yên lặng nhìn hai vị nương nương đều ủng hộ nhà họ Hoắc trên điện.

Lưu Tuân gượng cười. “Việc này để sau…”

Mạnh Giác đột nhiên quỳ xuống, vừa khấu đầu vừa nói: “Thần chỉ có một thân một mình. Hoắc tiểu thư chính là lương phối, xin Hoàng thượng ân chuẩn!”

Hoắc Quang cười tít mắt. “Thần thay tiểu nữ xin Hoàng thượng ân chuẩn!”

Tình hình bây giờ trở thành mũi tên đã bắn ra. Lưu Tuân nhìn Hứa Bình Quân và Hoắc Thành Quân vẫn quỳ dưới đất, đành phải mỗi tay đỡ một người lên, cười to. “Song hỷ lâm môn, thật đáng mừng! Thật đáng mừng! Hoắc Vân Ca trong như nước suối, tươi như cỏ hoa. Hứa Hương Lan dịu dàng khéo léo, hiền hậu đảm đang, nay tứ hôn cho Thái tử Thái phó Mạnh Giác, phong Hoắc Vân Ca chính nhất phẩm phu nhân, Hứa Hương Lan tòng nhất phẩm phu nhân.”

Bên cạnh có quan lại cầm bút ghi lại hết những lời Lưu Tuân nói, chỉnh sửa viết thành thánh chỉ. Hoắc Quang cười tạ ơn Lưu Tuân, giấu hết những điều không vui dưới đáy lòng. Mạnh Giác lại vẫn quỳ dưới đất, không có phản ứng gì.

Ánh mắt Hoắc Thành Quân lướt qua trên mặt Vân Ca, dừng lại trên người Mạnh Giác, cười nói: “Hoàng thượng thật là yêu quý Mạnh Thái phó! Một nhà lại có hai vị nhất phẩm phu nhân. Chúc mừng Mạnh Thái phó!”

Mạnh Giác sực tỉnh, vội khấu đầu. “Thần cảm tạ long ân của Hoàng thượng!”

Tiếng chúc mừng lập tức vang lên khắp điện.

Lưu Tuân chỉ phất tay cho Mạnh Giác đứng lên, cầm lấy chén rượu trên bàn định uống nhưng lại là chén không. Thất Hỷ vội cầm bầu rượu tới rót. Không chờ rượu rót đầy chén, Lưu Tuân đã sốt ruột hỏi: “Ca múa đâu?”

Một hoạn quan hầu hạ bên cạnh lập tức ra lệnh tấu nhạc.

Vì là chúc mừng sắc lập thái tử, ca múa tưng bừng vui vẻ, dường như mọi người trong điện cũng vui sướng hân hoan. Lưu Tuân cười xem ca múa, chậm rãi cầm chén rượu lên uống từng ngụm nhỏ.

Vân Ca chờ hai điệu múa được biểu diễn xong, mọi người đã bớt chú ý đến nàng, tìm cớ lặng lẽ rời khỏi buổi tiệc. Đã quen đường thuộc lối, không bao lâu sau nàng đi tới ngoài Tuyên Thất điện. Có hoạn quan tới xét hỏi, nhận ra Vân Ca liền kinh ngạc. “Tại sao cô nương lại ở đây?”

Nhưng Vân Ca không biết hoạn quan này. “Ngươi trực ở Tuyên Thất điện à?”

“Vâng! Sau khi Hoàng thượng lên ngôi đã điều nô tài từ Ly Sơn đến đây.”

Vậy chắc là Bệnh Dĩ đại ca tin tưởng người này. “Nhờ ngươi chuyển lời cho Hoàng thượng giúp ta, nói ta muốn gặp riêng Hoàng thượng.”

“Cô nương khách khí quá. Nô tài lập tức sai người đi chuyển lời cho tổng quản Thất Hỷ.”

Vân Ca gật đầu, mắt vẫn nhìn vào trong điện.

Hoạn quan mời nàng vào điện chờ, nàng lặng lẽ lắc đầu, nhưng một lát sau lại đi về phía trước. Chưa đi được vài bước, đột nhiên nàng dừng lại, không biết nên lui lại hay tiến lên. Sau một hồi do dự, nàng mới đi chầm chậm vào cửa điện.

Hoạn quan đi trước dẫn đường, định dẫn nàng đến chính điện, cười hỏi: “Cô nương muốn uống trà gì?”

Phía sau không có tiếng trả lời, hoạn quan quay lại, thấy Vân Ca đã dừng bước từ lâu, đang đứng ngơ ngác giữa sân, hắn lại vội vã chạy về.

Dường như Vân Ca đang nhìn chằm chằm từng cành cây ngọn cỏ trong sân, nhưng hai mắt lại trống rỗng. Hoạn quan lờ mờ hiểu được nguyên do, nhẹ nhàng nói: “Cô nương cần gì cứ gọi nô tài.”

Nói xong hắn vội lui ra, không cần biết Vân Ca có nghe thấy hay không.

Lúc Lưu Tuân đi vào thì Vân Ca đang cúi đầu đứng dưới giàn cây leo, một tay nắm thân trúc dùng làm giàn, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve lá cây. Nhìn qua rèm lá xanh, người nàng như ở giữa những tấm lụa mỏng màu xanh đang đung đưa. Hoạn quan phía sau Lưu Tuân định lên tiếng lệnh cho Vân Ca quỳ đón nhưng Lưu Tuân vẫy tay cho hắn lui lại. Y nhẹ nhàng đi đến gần giàn dây leo, nói nhỏ: “Muội tới muộn, vừa mới hết mùa hoa.”

Vân Ca ngẩng lên, nhìn thấy một đôi mắt đen láy giữa lá xanh như sao sáng soi đường cho nàng giữa đêm tối lạnh lẽo. Nàng cười: “Huynh nói loại dây leo này rất khó trồng trong sân, nhưng muội đã trồng được rồi.”

Tiếng nói khẽ khàng như sợ phá vỡ cảnh trong mơ, sự vui vẻ lại ngập tràn cả trời đất và gương mặt nàng. Vân Ca đến gần, đưa tay muốn chạm vào y, lại đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, lập tức rụt tay lại. “Muội biết, chỉ cần chạm vào là huynh lại biến mất như những lần trước. Lần này muội không chạm vào cũng không nói nữa. Huynh ở lại bên muội lâu hơn một chút, một chút thôi.”

Ánh mắt nàng trầm tĩnh, dịu dàng. Bất kể hồng trần phồn hoa, thời gian thấm thoắt, trong mắt nàng chỉ có chàng giữa đất trời.

Lưu Tuân cảm thấy như muốn say, thời gian như lồng quá khứ với hiện tại vào nhau. Y dịu dàng nhìn nàng, gạt lá dây leo che trước mặt, nói nhỏ: “Vân Ca, huynh sẽ không biến mất.”

Vân Ca ngơ ngác nhìn y, trước mắt như có một làn sương mù khiến nàng nhanh chóng rời xa. Lưu Tuân đưa tay muốn nắm lấy, Vân Ca lui lại một bước, khom mình hành lễ. “Hoàng thượng, thần nữ thất lễ.”

Bàn tay Lưu Tuân đưa tới nửa đường đột nhiên đổi hướng chạm vào một ngọn dây leo, dường như vốn chỉ định vuốt ve những chiếc lá trên đó.

“Vân Ca, muội cũng phải chơi trò quân thần với huynh sao?”

Vân Ca cười, đứng thẳng lên: “Vậy huynh muốn muội gọi huynh là gì? Vẫn là đại ca à?”

Lưu Tuân vòng qua giàn dây leo, đứng trước mặt Vân Ca. “Ờ.”

Một hoạn quan ôm chiếc chiếu trúc Tương Phi đến trải dưới giàn hoa. Thất Hỷ khiêng một chiếc bàn vuông nhỏ tới, đăt hai chén trà ngon vừa pha lên trên. Lưu Tuân cười nhạt. “Cầm bầu rượu đến cho trẫm.”

Thất Hỷ vội đi lấy rượu. Lưu Tuân không thèm dùng chén, cầm bầu rượu dốc thẳng vào miệng.

Vân Ca vốn chờ y hỏi nàng tìm y có chuyện gì, nhưng Lưu Tuân lại không nói, chỉ ngồi dưới giàn dây leo uống rượu.

Vân Ca cúi đầu xoay chén trà trong tay, mấy lần định mở miệng lại không nói ra được. Trong lòng thấp thỏm bồn chồn, suy đi tính lại, không biết y có đồng ý hay không.

“Còn nhớ có lần chúng ta cũng ngồi yên lặng ngoài sân không?”

Giọng nói trầm trầm đột nhiên vang lên trong đêm đen. Vân Ca ngẫm nghĩ rồi mỉm cười. “Có! Lần đó chúng ta còn đi gặp Vệ Hoàng hậu. Khi đó muội không biết Vệ Hoàng hậu là… Thực ra muội nên khấu đầu lạy bà ấy. Muội biết huynh đang xây dựng lăng tẩm cho Vệ Hoàng hậu. Sau khi cải táng, muội sẽ đến khấu đầu với bà ấy sau.”

Lưu Tuân cúi xuống nhìn Vân Ca chằm chằm. “Muội đồng ý lấy Mạnh Giác thật sao? Nếu muội không…”

“Đó chính là ý kiến của muội.”

“Thế còn huynh?”

“Cái gì?” Vân Ca hoàn toàn không hiểu được.

“Huynh thì là gì?”

“Đại ca, huynh uống say rồi à?” Vân Ca ngửa người ra, muốn tránh Lưu Tuân.

Lưu Tuân đột nhiên nắm cánh tay Vân Ca. “Lúc huynh ở trong nhà giam, ai đã bỏ ra vô số tiền của mua chuộc lính coi ngục chỉ để ban đêm huynh có một tấm chăn, ban ngày huynh được ăn nhiều hơn một bát cơm? Ai vừa cầu xin vừa bỏ số tiền lớn chuộc lại miếng ngọc bội trong hiệu cầm đồ? Ai đã cầu xin Hoắc Quang, dùng tài nấu ăn đại náo Trường An, còn không ngại đắc tội với gia tộc Thượng Quan khi đó đang quyền thế hưng thịnh?”

Vân Ca lắc đầu, sốt ruột nói: “Lưu đại ca, huynh hiểu lầm rồi!”

“Huynh hiểu lầm rồi?” Lưu Tuân bật cười. “Vân Ca, ánh mắt muội nhìn huynh thế nào, huynh không thể nhìn lầm được! Mặc dù muội luôn tránh ở chỗ khuất, mỗi lần huynh vừa nhìn muội là muội lại né tránh, nhưng trong lòng huynh vẫn biết hết. Có điều khi đó… khi đó huynh không có cách nào khác. Tính mạng của chính mình cũng không biết kéo dài được bao lâu, huynh làm sao có thể đến với muội? Huynh chỉ có thể làm như không biết gì hết. Vân Ca, những thứ đó đâu? Những thứ vẫn chứa đựng trong mắt muội khi đó đâu rồi? Vì sao không còn nữa? Huynh muốn muội nhìn huynh như vừa rồi, bây giờ huynh có thể cho muội…”

“Đại ca! Đừng nói nữa! Những chuyện đó là lỗi của muội! Huynh đã có một người vợ tốt nhất thiên hạ, bây giờ trong hậu cung còn có Trương Lương nhân, Công Tôn Trưởng sử. Huynh đừng nhớ tới những chuyện trước kia nữa, những chuyện đó thật sự là hiểu lầm.”

Không ngờ nàng lại xóa bỏ hết thảy những gì trong dĩ vãng, dường như những thứ đó đều do y tự tưởng tượng ra. Lưu Tuân nổi giận: “Hiểu lầm? Huynh không tin chuyện huynh tận mắt thấy, tận tai nghe lại là hiểu lầm. Trong lòng muội, huynh đến trước Mạnh Giác một bước. Nếu không phải huynh buộc phải nhượng bộ thì hắn làm gì có cơ hội? Vân Ca, không được lấy hắn! Bây giờ huynh có gì kém hắn chứ?”

Y muốn kéo nàng vào lòng, Vân Ca nghiêng người né tránh. Lưu Tuân võ công cao cường, mặc dù chỉ còn sáu, bảy phần vì say nhưng Vân Ca đã tiến bộ rất nhiều cũng chỉ có thể đánh ngang tay với y. Hai người một ép tới một né tránh, cả giàn hoa đều rung lên, bầu rượu, chén trà rơi xuống đất lăn lộc cộc, nhưng dường như cả Tuyên Thất điện chỉ có hai người bọn họ. Sau một hồi, Lưu Tuân dần chiếm thế thượng phong. Hai bàn tay Vân Ca đều bị y giữ chặt không thể động đậy. Y khẽ vuốt má nàng, thì thào nói: “Vân Ca, tất cả những thứ chỉ có thể nhìn mà không thể chạm vào huynh đều đã giành được, chỉ còn có muội…”

Lúc ngón tay y sờ đến môi Vân Ca, Vân Ca đột nhiên há miệng cắn mạnh. Bị tấn công bất ngờ, y đau buốt, lập tức buông hai tay Vân Ca ra, vung tay đánh Vân Ca theo bản năng phòng vệ, trong nháy mắt, chưởng phong đã quét đến bên huyệt thái dương của Vân Ca. Vân Ca hoàn toàn không thể né tránh, chỉ ngước mắt nhìn y. Nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của nàng, y đột nhiên rùng mình một cái, mạnh mẽ dừng chưởng thế, cơn say lập tức tan biến quá nửa. Nhân lúc y còn đang sững sờ, Vân Ca lập tức lui lại, ôm chặt váy áo mình, ngồi co ro mãi góc giàn hoa.

“Huynh… huynh…” Lưu Tuân nhìn bàn tay mình, không thể nói được gì.

“Đại ca, những chuyện huynh nhìn thấy, nghe thấy trước kia đều là sự thật, nhưng đó chỉ là vì muội nhầm huynh với người khác. Muội và Lăng ca ca có ước định từ khi còn bé, muội đến Trường An là để tìm huynh ấy. Bởi vì huynh giống huynh ấy, lại có một miếng ngọc bội giống hệt nên muội mới tưởng huynh là huynh ấy. Những gì huynh thấy kỳ thực đều là muội làm vì huynh ấy chứ không phải vì huynh.”

Vân Ca trốn giữa cành lá, chỉnh lại váy áo. Không biết vì giọng nói của nàng nhạt nhòa không rõ hay vì y hoàn toàn không muốn nghe mà mọi lời nói của nàng đều như vỡ vụn, rất khó hiểu, chỉ khi rơi xuống đáy lòng mới đâm vào trái tim y, khiến y đau đớn từng cơn.

“Đại ca, xin thứ lỗi! Muội không biết việc làm của muội khi đó sẽ dẫn tới hiểu lầm lớn như vậy, mong huynh tha thứ cho muội. Hứa tỷ tỷ tình thâm ý trọng với huynh, huynh cũng vẫn che chở thương yêu tỷ ấy, hai người nhất định phải hạnh phúc.”

Lưu Tuân dường như đã hoàn toàn tỉnh táo, chỉnh lại trường bào, phất tay áo đứng lên, mỉm cười, nói: “Cô ấy đúng là tình thâm ý trọng với huynh.”

Bốn chữ “tình thâm ý trọng” được nhấn mạnh khác thường. Vân Ca chỉnh lại váy áo xong đi ra, gương mặt vẫn còn đỏ bừng nhưng thần thái đã thản nhiên, thoải mái. “Đại ca hiểu được thì tốt, phải quý trọng tỷ ấy mới được. Huynh là hoàng đế, có thể tìm được vô số nữ nhân xinh đẹp hơn người, dịu dàng tú lệ, nhưng trên thế gian sẽ không tìm được người thứ hai tốt với huynh như tỷ ấy.”

Lưu Tuân cười lạnh lùng xa cách. “Muội tìm huynh có việc gì?”

Vân Ca cắn môi, lấy dũng khí hỏi: “Đại ca, huynh muốn Hoắc Thành Quân sinh con cho huynh không?”

Lưu Tuân nhìn Vân Ca chằm chằm, trầm ngâm không trả lời.

“Đại ca, nói thật với muội! Có thể muội sẽ giúp được huynh.”

Lưu Tuân buông mí mắt. “Nếu cô ta có con, Hổ Nhi sẽ gặp nguy hiểm. Đời này huynh sẽ còn có rất nhiều con, nhưng Hổ Nhi chắc chắn là đứa con huynh thương yêu nhất. Huynh tự tay làm nôi cho nó, tự tay làm ngựa gỗ cho nó, tự tay giặt tã cho nó… Ngay cả bây giờ, huynh vẫn bò dưới đất cho nó cưỡi trên lưng chơi trò cưỡi ngựa. Hổ Nhi vĩnh viễn là con trai của huynh, còn những đứa con khác từ khi vừa sinh ra đã có một thân phận khác, bọn chúng còn là bề tôi của huynh. Bất kể bọn chúng có đáng yêu đến mấy, huynh cũng không thể cho bọn chúng những thứ này.”

Vân Ca cúi xuống tìm kiếm một hồi lâu, nhặt chiếc lọ gốm bị rơi dưới đất lên đưa cho Lưu Tuân.

Lưu Tuân cầm lấy, mở ra thoáng nhìn. “Đây là cái gì?”

“Trước mỗi lần làm chuyện phòng the với Hoắc Thành Quân, cho cô ta uống một viên, cô ta sẽ không có con với huynh được.”

Không ngờ lại có loại thuốc như vậy, trong mắt Lưu Tuân lộ rõ vẻ vui mừng, vội vã dốc một viên thuốc ra lòng bàn tay, đưa lên môi nếm thử. “Vị lạ quá đậm. Hoắc Thành Quân không phải nữ nhân bình thường, cô ta ra vào cung đình từ nhỏ, trong những việc này vẫn rất cẩn thận.”

“Muội đã thử rồi. Viên thuốc này gặp nước sẽ tan ngay, cho vào canh chim trĩ hầm với đương quy và nhung hươu sẽ không nhận ra vị lạ. Huynh có thể uống cùng cô ta. Đương quy và nhung hươu đối với nam nhân thì bổ thận tráng dương, đối với nữ nhân thì điều kinh dưỡng huyết. Dù cô ta lệnh cho thái y xem xét, nhưng chỉ cần không chạm vào bát canh đã uống đó thì sẽ không sao, ngược lại còn sẽ vui vẻ vì ân sủng của huynh.”

Ánh mắt Lưu Tuân nhìn Vân Ca có vẻ quái dị, y chần chừ không nói là sẽ dùng hay không.

Vân Ca thấp thỏm không yên, nhỏ giọng nói: “Huynh là hoàng đế, cô ta là phi tử của huynh, trong lúc nói chuyện có thể dễ dàng bỏ viên thuốc vào trong bát canh. Thái y và cung nữ dù khôn khéo đến mấy cũng sẽ không nhìn ra điều gì khác thường.”

Lưu Tuân cười lạnh nhạt, cất kĩ lọ gốm vào trong áo, vừa bước đi vừa nói: “Vân Ca, muội đã thay đổi.”

Sự căng thẳng của Vân Ca tiêu tan, nàng cùng y đi ra đại điện, cười nhạt, nói: “Chẳng phải huynh cũng thay đổi rất nhiều hay sao?”

Lưu Tuân mím chặt môi, không nói gì.

Trong đêm tối không nghe thấy âm thanh gì khác, chỉ có tiếng y phục sàn sạt.

Một cung điện tráng lệ như vậy nhưng chỉ chìm trong yên lặng. Bên cạnh ngôi mộ hoang, cỏ dại cao đến đầu gối đó lại không dứt tiếng cười.

Trong mơ màng, Lưu Tuân cảm thấy bên tai như có tiếng cười. Y đột nhiên quay sang, lại chỉ nhìn thấy gương mặt lành lạnh của nàng. Những tiếng cười bên ngôi mộ hoang đó ngày càng xa… ngày càng xa…

Vân Ca nhìn thấy một bóng người mặc trang phục binh sĩ thoáng qua tường, nàng đột nhiên tung người đuổi theo. Bóng người kia cũng phát hiện ra nàng, lập tức chạy nhanh hơn. Lưu Tuân kêu lên: “Vân Ca, muội làm gì thế? Mau quay về!”

Vân Ca lại như không nghe thấy, chỉ mải miết đuổi theo bóng người kia. Lưu Tuân không làm thế nào được, cũng đành đuổi theo.

Giữa những bức tường cung điện, Vân Ca càng chạy càng xa đều là những nơi nàng chưa bao giờ đến. Có thị vệ phát hiện Vân Ca, cất tiếng quát: “Cấm địa hoàng cung ai cho phép chạy loạn lên như thế? Dừng lại ngay!”

Thấy bóng người kia trốn vào khoảng tối dưới chân tường, Vân Ca bất chấp tất cả xông về phía trước.

Thị vệ rút đao ra chặn nàng lại, đang định động thủ, Lưu Tuân ở phía sau kêu lên: “Tất cả dừng tay!”

Vân Ca chạy khắp các cột trụ hành lang, nhưng không thể tìm thấy bóng dáng người nọ.

Lưu Tuân hỏi: “Rốt cuộc muội tìm cái gì? Nói ra, trẫm sai người tìm giúp muội.”

“Một người mặc trang phục màu đen của binh sĩ vừa lướt qua dưới mái hiên.”

Đám thị vệ quỳ dưới đất nhìn nhau, nhất tề lắc đầu. “Chúng thần chỉ nhìn thấy cô nương chạy tới.”

Vân Ca không chịu bỏ qua, tìm kiếm khắp nơi một lượt, vẫn không phát hiện ra bất cứ manh mối nào.

Lưu Tuân khuyên nhủ: “Về đi! Lâu như vậy không thấy muội đâu, chắc chắn nghĩa phụ của muội đã sốt ruột rồi. Biết đâu muội nhất thời hoa mắt, nhìn mèo hoang lại tưởng bóng người.”

Vân Ca không tìm được người nên đành đi về. Nàng lặng lẽ bước đi một lát, rồi chợt nói: “Người đó đã giết Mạt Trà, muội tuyệt đối không nhìn lầm! Muội nhất định sẽ tìm ra hắn.”

Lưu Tuân nói: “Tất cả thị vệ ở đây đều là người của Hoắc Quang, muội tìm được thì có thể làm gì? Muội đã tha thứ cho Hoắc Quang, cũng nhận ông ta làm nghĩa phụ, có một số việc dứt khoát quên đi!”

Vân Ca vẫn cố chấp nói: “Muội phải tìm ra hắn, đây là chuyện muội nợ Mạt Trà “

Lưu Tuân thở dài chán nản. “Huynh sẽ sai người đi tìm giúp muội.”

“Đa tạ huynh.”

Nụ cười yếu ớt của Vân Ca toát ra một điều gì đó mà y quen thuộc và khát khao giữ lại, nhưng y lại không dám nhìn lâu, vội vã quay mặt đi nơi khác.

Lúc đến gần tiền điện, hai người chia ra hai ngả. Mặc dù đã cố gắng tránh nghi ngờ, một trước một sau trở lại tiệc rượu nhưng hai người vắng mặt thời gian lâu như vậy, những người vẫn để ý đều có suy đoán trong lòng. Vừa nhìn thấy Vân Ca, sắc mặt Hứa Bình Quân thay đổi đột ngột, nhưng chỉ sau nháy mắt nàng ta đã cười lắc đầu, bình thản gắp thức ăn cho Hổ Nhi. Hoắc Thành Quân lúc thì xanh mặt nhìn Lưu Tuân, lúc thì tươi cười nhìn Mạnh Giác. Mạnh Giác nhìn Vân Ca một lát, không có biểu cảm gì. Sau đó y quay đi, sống lưng thẳng tắp, cô độc mà kiêu ngạo, cả người dường như đã hòa làm một với đêm tối.

Vân Ca hoàn toàn không chú ý đến mọi chuyện ở đây, trong lòng nàng vẫn quanh quẩn bóng dáng của Mạt Trà, rót rượu uống một chén đầy. Nhân cơ hội rót rượu, cung nữ bên cạnh nhỏ giọng nói với nàng: “Tiểu thư, tóc, chỉnh lại một chút!”

Mặt Vân Ca lập tức đỏ bừng, nàng vội đứng lên đi ra ngoài. Cung nữ đã mang một hộp trang điểm tới hầu hạ nàng trang điểm lại.

Búi tóc hơi lỏng ra, còn chưa đến mức rối tung nhưng chiếc trâm cài lại xuyên qua một chiếc lá xanh, nổi bật trên mái tóc đen. Một đôi vòng tai ngọc bích chỉ còn một chiếc. Cung nữ chải tóc giúp nàng, nhất thời không tìm được chiếc vòng tai nào ghép thành đôi được nên dứt khoát tháo nốt chiếc còn lại ra. Thấy tất cả đều đã ổn, cung nữ cười, bẩm: “Hoắc tiểu thư, nô tỳ cáo lui.”

Vân Ca cúi mặt trước hộp trang điểm, không muốn đi ra ngoài nữa. Đúng là quá xấu hổ, người ta sẽ nghĩ nàng và Hoàng thượng thế nào? A! Hứa tỷ tỷ! Vân Ca nhảy dựng lên, vội vã chạy ra ngoài.

Dường như Hứa Bình Quân đã đoán được Vân Ca sẽ tìm mình đầu tiên sau khi quay lại. Vân Ca vừa mới đi vào, Hứa Bình Quân đã đón ánh mắt hốt hoảng của nàng, nở nụ cười dịu dàng đáp lại. Trong lòng Vân Ca đột nhiên ấm áp, cũng cười dịu dàng. Lúc nhìn về phía Lưu Tuân, ánh mắt nàng lại không khỏi có chút tức giận. Tay phải Lưu Tuân giấu trong tay áo, tay trái cầm chén rượu, đang uống rượu với Mạnh Giác. Trên ngón tay Lưu Tuân đeo một chiếc nhẫn ngọc bích nhìn rất nổi bật trên thân chén bạch ngọc, nhìn kĩ thì phát hiện đó chính là chiếc vòng tai Vân Ca đánh mất. Cảm thấy có người nhìn mình, Lưu Tuân quay về phía Vân Ca, không để ý đến vẻ giận dữ của nàng. Khóe môi như cười như không, y vẫn nhìn Vân Ca chằm chằm.

Vân Ca đưa mắt nhìn quanh, lúc nhìn đến Hoắc Thành Quân và Mạnh Giác, đột nhiên khóe môi nàng khẽ nhếch lên, lườm Lưu Tuân một cái như vừa xấu hổ vừa tức giận rồi cúi đầu.

Cung điện ngồi kín người, lại ca múa rộn ràng, nói cười huyên náo. Phần lớn triều thần không để ý đến việc Vân Ca đi ra rồi lại quay vào, một chiếc nhẫn trên tay Hoàng thượng lại càng không có ai để ý đến. Nhưng những người phát hiện điều khác thường đều câm như hến. Trương Hạ mặc dù vẫn để ý đến hai người này nhưng cũng không thể tin được, quay sang hỏi đệ đệ: “Hoàng thượng… Có phải Hoàng thượng và Vân Ca cô nương có gì đó không bình thường không?”

Trương An Thế thở dài, nói nhỏ: “Con nha đầu Vân Ca là yêu nữ hữu danh hữu thực.”

Trương Hạ lòng đầy căm phẫn, tức giận đến mức sắc mặt xanh mét. “Tại sao Hoàng thượng có thể… có thể như vậy? Vừa mới tứ hôn giữa buổi tiệc… đã… với vị hôn thê của người ta rồi… Làm nhục người ta quá đáng….”

Trương An Thế nghiêm túc nói: “Đại ca, bây giờ người ngồi phía trên kia là quân, đại ca chỉ là thần. Đại ca tuyệt đối không thể nói lời bất kính. Nếu không, dù trước kia đại ca đã cứu hắn một ngàn lần, nhà họ Trương chúng ta cũng sẽ bị đại ca làm liên lụy. Đại ca ngàn vạn lần không được xen vào việc của người khác nữa.”

Trương Hạ tỏ ra đau thương. “Ta là loại người thích xen vào việc của người khác sao? Mạnh Giác là con của cố nhân, hắn và Hoàng thượng nên là huynh đệ đồng tâm hiệp lực. Ta đồng ý làm mai giúp nhà họ Hứa là vì muốn hai người bọn họ kết thành thân nhân nhờ đám hỏi này.”

Trương An Thế tỏ ra nghi hoặc. “Hắn là con ai?”

Trương Hạ buồn bã. “Ta cho rằng là… Ôi! Từ khi nhìn thấy hắn ở lễ thành thân của Hoàng thượng năm đó, ta đã thăm dò hắn mấy lần, hắn đều không chịu thừa nhận, chỉ nói mình họ Mạnh.”

Trương An Thế biết lòng dạ hiệp nghĩa của đại ca, nhưng thứ này không dùng được trên triều đình, cho nên đại ca cả đời chỉ làm quan nhỏ bất đắc chí.

“Đại ca, có một số chuyện không đơn giản như đại ca nghĩ. Dù đã kết thành thông gia cũng chưa chắc đã thân cận thật sự. Đệ không phản đối việc đại ca hết lòng vì cố nhân. Những chuyện khác đại ca giúp Mạnh Giác thế nào cũng được, nhưng chuyện trên triều đình thì đại ca không được xen vào nữa. Nhà họ Trương chúng ta còn có già trẻ lớn bé, đại ca phải nghĩ cho họ. Để thể hiện tấm lòng khắc ghi ơn nghĩa cũ, sau này chắc chắn Hoàng thượng còn cho đại ca thăng quan tấn tước, đại ca nhất định phải tìm mọi cách từ chối.”

Trương Hạ vốn nghĩ sau khi Lưu Tuân lên ngôi, ông ta phải tận tâm phò tá Hoàng thượng, làm một trung thần có thể lưu danh sử sách. Nhưng ông ta lại phát hiện triều đình này vẫn là triều đình ông ta chỉ nhìn thấy mà không thể nào hiểu được, và người ngồi bên trên kia cũng không phải Lưu Bệnh Dĩ trong tưởng tượng của ông ta. “Biết rồi. Ta giữ một chức quan nhàn hạ bên cạnh Hoàng thượng trong Vị Ương cung, còn lại vẫn nâng ly cạn chén với đám bằng hữu, ra ngoài thành giúp đỡ người khó khăn như trước kia.”

Tảng đá lớn trong lòng Trương An Thế cuối cùng cũng rơi xuống. “Đa tạ đại ca!”

Trương Hạ bật cười, vỗ vai đệ đệ, nói: “Là đại ca vô dụng này phải cảm ơn đệ mới đúng. Từ lúc cha chết trong lao, nếu không có đệ thì nhà họ Trương đã suy sụp rồi. Nhìn đệ kìa, tuổi thì ít hơn mà tóc lại bạc hơn ta nhiều.”

Giọng Trương Hạ hơi nghèn nghẹn, vội cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch. Trương An Thế vỗ lưng đại ca, mỉm cười cầm chén rượu lên, xin phép đại ca rồi cũng uống cạn. Dù có vất vả hơn nữa mà đại ca hiểu được thì hắn cũng yên lòng.

Sau khi tiệc tàn, Vân Ca lên xe ngựa. Chưa đi được bao xa, nàng đã nghe thấy một giọng nói lạnh lùng: “Các ngươi lui lại hết!”

Đầy tớ Hoắc phủ thấy là rể mới nhà mình đều cười vui vẻ. “Tiểu thư, chúng nô tài cáo lui trước.”

Thấy Vân Ca không nói gì, đoán nàng chắc chắn không phản đối, tất cả đều cười rồi tránh đi. Mạnh Giác lật rèm lên, mùi rượu theo gió bay vào, Vân Ca che mũi lùi lại.

Mạnh Giác yên lặng nhìn nàng chằm chằm. “Muội không cần làm nhục chính mình để kích động huynh, muội quá coi trọng bản thân, cũng quá coi trọng huynh đấy! Muội còn chưa là gì trong lòng huynh cả. Huynh cũng chưa bao giờ là công tử si tình!”

Vân Ca cười lạnh. “Tại sao huynh biết là tôi làm nhục mình?” Một hồi sau, nàng lại chậm rãi nói tiếp: “Mắt huynh ấy giống mắt Lăng ca ca như đúc, đặc biệt là khi hai người dán vào nhau trong bóng tối, không nhìn thấy chỗ khác, chỉ thấy đôi mắt.”

Nàng nhìn Mạnh Giác, khẽ mỉm cười. “Không, không phải làm nhục! Tôi rất vui vẻ!”

Mặt Mạnh Giác tái mét. Y vẫn không tin tất cả lại là sự thật. Có lẽ Lưu Tuân hữu ý, nhưng Vân Ca lại tuyệt đối vô tình. Tuy nhiên bây giờ y đã tin, bởi vì Vân Ca cần Lưu Phất Lăng chứ không phải Lưu Tuân.

“Muội điên à? Hắn là cháu…”

“Huynh đừng có giở giọng điệu của người Hán ra nữa. Ở Hung Nô và Tây Vực, con lấy thê tử của cha, đệ lấy thê tử của huynh là chuyện rất bình thường. Huống hồ dù là người Hán, chẳng phải Huệ Đế cũng lấy cháu gái mình sao? Tôi và Lưu Tuân thì có là gì?”

Mặt Mạnh Giác trắng xanh, y từng bước lui về phía sau. Không biết vì say rượu hay vì nguyên nhân khác, người y lắc lư như sắp ngã xuống. “Vân Ca, rốt cuộc muội còn đi bao xa trên con đường này nữa?

Vân Ca không nói một câu, chỉ nhìn y chằm chằm, ánh mắt lạnh như băng tuyết vạn năm.

Mạnh Giác đột nhiên xoay người, vừa cười đổ rượu vào miệng vừa lảo đảo rời đi. Trong đêm trăng, bóng dáng y xiêu vẹo hết ngả bên này lại nghiêng bên kia.

Vân Ca không chịu nổi gánh nặng, cả người mềm nhũn dựa vào thành xe. Thì ra hận một người cũng cần nhiều sức mạnh và dũng khí đến vậy!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom