• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Vân Trung Ca (3 Viewers)

  • Chương 9: Sâu thẳm trong lòng lại là chốn hoang vu

Ba ngày sau chính là ngày tốt, thích hợp cho chuyện hôn điển.

Theo ý chỉ của Lưu Tuân, con gái nhà họ Hoắc và con gái nhà họ Hứa đồng thời vào phủ. Một là con gái Đại tướng quân Hoắc Quang, một là tiểu muội của Hoàng hậu nương nương, cả hai đều không thể thất lễ. Để bảo đảm tất cả được chu toàn, quản gia của Mạnh phủ đã tốn vô số tâm tư, chỉ mong có thể bình yên, không đắc tội với bên nào.

Mạnh Giác lại rất hờ hững với mọi chuyện. Đến hỏi ý kiến y về bất cứ chuyện gì, y chỉ nói hai câu, hoặc là: “Ngươi xem tình hình mà làm là được”, hoặc: “Thế nào cũng được”.

“Hai vị phu nhân cùng bái đường hay là tách ra làm lễ?”

“Thế nào cũng được.”

“Buổi tối công tử định ngủ ở chỗ vị phu nhân nào trước? Theo lý thì nên là đại phu nhân, đại phu nhân là chính nhất phẩm Hoàng thượng phong. Có điều nếu công tử muốn viên phòng cùng nhị phu nhân trước, lão nô cũng có thể sắp xếp, ý công tử là…”

“Ngươi xem tình hình mà làm là được.”

Ơ! Chuyện này mà mình cũng có thể quyết được? Quản gia chợt hiểu ra rằng, Mạnh Giác hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này.

“Công tử muốn để hai vị phu nhân ở đâu? Lão nô thấy Trúc Hiên và Quế Viên đều không tồi, có điều, một nơi cách chỗ công tử ở hơi xa.”

Quản gia đã chuẩn bị tinh thần nghe câu: “Thế nào cũng được” rồi hỏi câu tiếp theo, không ngờ Mạnh Giác lại yên lặng một lát rồi nói: “Để đại phu nhân ở xa một chút, càng xa càng tốt.”

“Lão nô hiểu rồi.”

Ngày đại hôn, bá quan đến chúc mừng, hoạn quan lại đến tuyên chỉ ban tặng vô số vàng bạc ngọc ngà, còn nói Hoàng thượng có thể sẽ đích thân tới chúc mừng. Mạnh phủ rực rỡ như gấm thêu hoa, náo nhiệt như lửa mạnh nấu dầu.

Hai chiếc kiệu hoa một trái một phải cùng tới Mạnh phủ. Hai dải lụa đỏ một đầu nắm trong tay tân nương tử trong kiệu, một đầu nắm trong tay Mạnh Giác. Hai nữ nhân cùng được y dẫn vào Mạnh phủ bái thiên địa cao đường.

Không ngờ mới vào phủ, đại phu nhân lại vấp chân, lảo đảo ngã xuống đất, dải lụa hỷ tượng trưng cho nhân duyên rơi xuống. Hầu gái bên cạnh cuống quýt đến đỡ nàng, nàng nói nàng chóng mặt hoa mắt, không thể đứng được.

Người chủ hôn có sốt ruột, khó chịu đến mấy thì cũng phải cố nhẫn nhịn đến lúc lễ bái đường kết thúc, nếu không bái thiên địa cao đường thì sao có thể coi là thành thân?

Mọi người mồm năm miệng mười khuyên Vân Ca cố chịu đựng. Mạnh Giác lại mỉm cười lạnh nhạt, chăm chú nhìn người trùm khăn đỏ. Hình như người dưới lớp khăn biết hành động của y, hơi ngẩng đầu, cũng nhìn y chằm chằm, ánh mắt như cười nhạo.

Hành động quái dị của hai người khiến mọi người đều yên lặng, hết nhìn người này lại nhìn người kia, nhưng dù thế nào cũng không nhìn ra được điều gì.

Mạnh Giác đột nhiên xoay người đi. “Đưa phu nhân về phòng nghỉ ngơi.”

Giọng nói cực kỳ lạnh nhạt, như ngăn cách tất cả vui vẻ, hạnh phúc ở bên ngoài.

Một dải lụa đỏ dẫn một nữ nhân đi vào hỷ đường, một dải khác thì bị kéo lê trên mặt đất.

Mọi người đều đang lớn tiếng cười đùa, thấy cảnh tượng này đột nhiên im bặt. Hoắc Quang sửng sốt, người hầu ngập ngừng giải thích tiểu thư bị ốm, ông ta vội xin lỗi Mạnh Giác thay con gái. Trương An Thế ở bên cạnh khéo léo hóa giải sự khó xử, mọi người đều tinh ý tiếp tục cười đùa.

Tiếng ồn ào át tiếng rì rầm, tất cả đều mừng vui phấn khởi.

Trên đường đi, đèn lồng đỏ rực, tơ lụa đỏ rực, cột nhà đỏ rực, cả đất trời đều là màu đỏ. Vân Ca đi theo phía sau Tam Nguyệt, yên lặng nhìn màu đỏ dường như không có điểm cuối.

Đi tới ngoài Trúc Hiên, Tam Nguyệt cố gắng kiềm chế cơn tức giận. “Đại phu nhân, sau này phu nhân sẽ ở chỗ này. Nô tỳ xem dáng vẻ của phu nhân thì chắc là không cần mời thầy lang.”

Vân Ca cười nhạt, tự đẩy cửa mà vào, dặn dò Vu An vẫn đi theo sau lưng nàng. “Chuyển hết đồ đạc trong nhà ra ngoài, thay bằng đồ ta mang từ Hoắc phủ đến.”

Tam Nguyệt giận dữ, lập tức đi vào nhà, ôm chăn đỏ và gối uyên ương trên giường mang ra ngoài, phải cắn chặt môi mới có thể kiềm chế ý định chửi bới ầm ĩ.

Vu An lặng lẽ sai khiến hai nha đầu mang theo từ Hoắc phủ bỏ hết đồ đạc trang hoàng trong nhà ra ngoài. Một lát sau cả Trúc Hiên đã không còn bất cứ thứ gì có thể liên tưởng đến động phòng.

Vân Ca đã thay bộ váy cưới đỏ rực ra, mặc một bộ váy áo không mới, đứng bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn lên trời. Nàng cầm một cây tiêu ngọc trong tay nhưng không thổi, chỉ có bàn tay khẽ vuốt dọc cây tiêu.

Nhìn thấy cây tiêu ngọc trong tay nàng, Vu An thầm thở dài, khuyên nhủ: “Tiểu thư, vất vả một ngày cũng mệt rồi, nếu không có việc gì thì đi ngủ sớm một chút!”

Vân Ca mỉm cười. “Ngươi đi ngủ trước đi! Ta ngồi một mình thêm lúc nữa.”

Bởi vì người của Mạnh phủ không hề biết Vu An từng là hoạn quan trong cung, cho rằng y là một nam nhân bình thường, không tiện ở cùng nữ nhân nên đã sắp xếp chỗ ở khác cho y. Y lặng lẽ lui ra, đi một đoạn xa lại không kìm được quay đầu nhìn lại.

Bóng người đứng nhìn trời bên cửa sổ hết sức quen thuộc. Tư thế cố chấp như vậy, sự cô độc như vậy, hắn từng nhìn thấy vô số lần trong Vị Ương cung, nhìn gần mười năm, nhưng ít nhất người năm đó còn có cái để chờ đợi.

Bên trong Trúc Hiên yên tĩnh, tối tăm khiến vành trăng khuyết cong cong trên trời càng trở nên trong vắt.

Bên ngoài Trúc Hiên, đèn đuốc huy hoàng, bóng người nhộn nhịp. Trăng non như một mẩu sáp ong bị móng tay cấu ra, không nhìn thấy có ánh sáng.

Lưu Tuân mặc thường phục đích thân đến chúc mừng Mạnh Giác, tiệc vui càng trở nên náo nhiệt.

Mọi người đều đến vấn an y, lại kính rượu y. Y cười khước từ: “Nhân vật chính hôm nay là tân lang, trẫm chỉ đến dự cuộc vui thôi.”

Vừa nói, Lưu Tuân vừa rót rượu chúc mừng Mạnh Giác.

Chiếc vòng tai ngọc bích trên ngón út của y vẫn xanh biếc, đâm vào mắt Mạnh Giác.

Mạnh Giác mỉm cười nhận rượu, giơ lên uống cạn.

Mọi người vỗ tay cười lớn rồi đến kính rượu Mạnh Giác theo Hoàng thượng. Lưu Tuân cười, ngồi với đám triều thần một lát rồi đứng dậy ra về. Mọi người định đưa tiễn, y liền nói: “Các khanh cứ uống rượu đi, Mạnh ái khanh tiễn trẫm là được rồi.”

Mạnh Giác cùng Lưu Tuân đi ra, đám hoạn quan xung quanh đều biết điều đi theo phía xa xa.

Lưu Tuân cười, nói: “Hôn sự của trẫm dường như mới vừa diễn ra vào ngày hôm qua, nghĩ lại thì đã là chuyện của nhiều năm trước rồi. Hôm đó khanh tặng một món quà lớn, trẫm không dám nhận. Vân Ca còn nói khi nào khanh thành thân trẫm cũng tặng lại một phần lễ trọng là được. Vì việc này Bình Quân đã lo lắng rất lâu, sợ đến ngày vui của khanh, trẫm không có thứ gì ra hồn để tặng.”

Mạnh Giác cúi người thi lễ. “Thứ Hoàng thượng ban tặng đã gấp ngàn lần vạn lần, thần đa tạ long ân của Hoàng thượng.”

Lưu Tuân nắm tay Mạnh Giác, nâng y dậy. “Vân Ca hơi khó tính, khanh phải thông cảm cho cô ấy.”

Chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón tay y lạnh thấu xương, hơi lạnh chạy thẳng xuống đáy lòng. Mạnh Giác như bị rắn cắn, đột nhiên rụt tay lại, vội chắp tay thi lễ để che đậy, cười nói: “Nàng là thê tử của thần, thần sẽ chăm sóc nàng tử tế.”

Lưu Tuân cười, vẻ mặt như đang cười nhạo, một hồi lâu sau mới nói: “Dù sao cũng nể mặt trẫm, chuyện cô ấy không muốn làm thì khanh không được ép cô ấy. Tiễn đến đây được rồi, khanh về đi!”

Mạnh Giác mỉm cười quay về bàn tiệc. Thấy y và Hoàng thượng sánh vai đồng hành, cầm tay tâm sự, có thể nói là ân sủng không ai bằng, mọi người đều cười chúc mừng y. Mạnh Giác cười, uống rượu với tất cả mọi người. Tửu lượng của y không tồi nhưng người kính rượu quá nhiều, mà ai kính y cũng nhận. Người khác thì càng say càng nhiều lời, y lại càng say càng ít nói, chỉ giữ nguyên nụ cười mỉm trên môi. Cuối cùng, bất kể ai đi tới, không đợi người ta nói gì, y đã cầm chén rượu uống cạn. Thực ra y đã say không biết trời đất từ lâu rồi, nhưng nhìn vẻ ngoài của y, người ta không nhận ra y say nên vẫn lần lượt đến chuốc rượu.

Từ khi Hoàng thượng đến, Trương Hạ vẫn để ý tới Mạnh Giác, dần dần phát hiện có chuyện khác thường, bất giác thấy xót xa. Không ngờ tên tiểu tử này khi say rượu cũng vẫn tràn ngập sự đề phòng cảnh giác, không dám buông lỏng. Rốt cuộc mười mấy năm qua nó đã sống như thế nào?

Lại có một người đến kính rượu, Trương Hạ cầm chén rượu trong tay Mạnh Giác uống thay, cười nói: “Tân nương tử chắc đã tức giận vì đợi lâu trong tân phòng rồi, các vị tha cho tân lang để người ta về với tân nương tử đi thôi!”

Mọi người đều cười ha ha, Trương An Thế vừa cười vừa cáo từ Mạnh Giác. Mọi người thấy thế cũng lục tục cáo từ ra về.

Đợi đám người đi hết, Trương Hạ vỗ vỗ vai Mạnh Giác, muốn nói gì đó nhưng lại không cất nên lời, chỉ thở dài rồi xoay người đi.

Tam Nguyệt đi theo bên người Mạnh Giác nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên thấy y uống say. Tam Nguyệt thầm thì với Bát Nguyệt: “Công tử uống say mà vẫn rất đàng hoàng, không nói không phá mà chỉ cười. Có điều nhìn lâu sẽ cảm thấy lạnh người.”

Bát Nguyệt không biết phải nói thế nào với vị sư tỷ này. “Mau đỡ công tử về nghỉ ngơi đi!”

Quản gia bên cạnh nhỏ giọng nói: “Các phu nhân còn chưa bỏ khăn trùm đầu. Khăn trùm đầu chưa được bỏ ra, tân nương tử sẽ không thể nằm ngủ. Dù sao cũng không thể để hai vị phu nhân ngồi cả đêm được.”

Tam Nguyệt biết quản gia nói rất có lý. Hoắc đại tiểu thư đương nhiên sẽ không đợi công tử lật khăn rồi mới đi ngủ nhưng tiểu thư nhà họ Hứa thì chắc chắn sẽ chờ. Cô ta đành phải dặn nhà bếp nấu một bát canh giải rượu, hầu hạ Mạnh Giác uống hết rồi dìu y đến Quế Viên.

Bà vú và nha đầu bên cạnh tân nương nhìn thấy Mạnh Giác đều vui vẻ ra mặt, sau khi hành lễ liền mừng rỡ đi ra ngoài.

Tam Nguyệt đưa cho Mạnh Giác một chiếc cán cân. “Công tử phải dùng cái này để lật khăn trùm đầu ra.”

Ánh nến đỏ chập chờn, một người mặc giá y thướt tha nhìn không rõ mặt.

Trong cơn say mơ màng, Mạnh Giác đột nhiên thấy tim đập thình thịch, dường như y đã đợi giờ khắc này rất lâu, lâu như một đời một kiếp, lâu đến mức y đã cho rằng vĩnh viễn không thể đợi được nữa.

Y nắm chặt cán cân, run rẩy đưa đến. Chuẩn bị gạt khăn trùm đầu ra, đột nhiên y lại cảm thấy sợ hãi vô cớ, định lui lại. Tam Nguyệt thấy thế vội nắm tay Mạnh Giác giúp y gạt khăn ra.

Một gương mặt xinh đẹp ngượng ngùng lộ ra dưới ánh nến.

Không phải nàng! Không phải nàng! Mạnh Giác đột nhiên lui lại mấy bước, nàng… nàng ở đâu? Sai rồi! Sai hết rồi! Không phải là như thế này!

Tam Nguyệt định kéo lại nhưng không kịp, Mạnh Giác đã lảo đảo chạy ra ngoài.

“Công tử! Công tử!”

Tam Nguyệt ở phía sau gọi nhưng Mạnh Giác vẫn cắm đầu chạy. Tam Nguyệt tức giận nói với Bát Nguyệt: “Biết thế này thì đã không nấu canh giải rượu! Bây giờ nửa tỉnh nửa say không biết lại nhớ đến chuyện gì!”

Nha đầu ở Trúc Hiên nghe nói Mạnh Giác đã say khướt, chắc không thể tới đây nữa, vì vậy lúc này đang định đóng cổng cài khóa. Chợt thấy tân lang đi tới, nha đầu vội tươi cười bước tới vấn an. Mạnh Giác gạt mấy nha đầu ra, vừa kêu vừa gào: “Vân Ca, Vân Ca, huynh… huynh có rất nhiều… rất nhiều… rất nhiều lời cần nói với muội.”

Vẻ mặt Mạnh Giác nôn nóng cuống cuồng, như một người bị mất đồ đang bất chấp tất cả để tìm lại. Mấy nha đầu do dự không biết nên làm thế nào, Tam Nguyệt cười, nói: “Hai cô nương tránh ra một chút, công tử có chuyện muốn nói riêng với Vân cô nương… Hoắc tiểu thư… à, phu nhân.”

Vân Ca đã đi nằm, nghe thấy động tĩnh liền cao giọng nói: “Các ngươi đi ăn khuya với Lộng Ảnh đi.”

Nàng vừa nói vừa khoác áo đứng dậy, còn chưa mặc xong thì Mạnh Giác đã đẩy cửa vào. Trong màn lụa màu lục, người đó đang vén màn ra, lạnh lùng hỏi: “Huynh muốn nói gì?”

Trên cổ tay trắng muốt đang vén màn, một chiếc vòng ngọc bích rung lên theo cử động của nàng.

Ánh nến chiếu vào, vòng ngọc xanh biếc lạnh lẽo như đâm vào mắt Mạnh Giác khiến y đau nhói. Những lời đã giấu trong lòng nhiều năm bị đau đớn và giận dữ giằng xé vỡ tan trong nháy mắt.

Y bật cười, vừa đi đến chỗ nàng vừa nói: “Đêm động phòng hoa chúc, muội nói… muội nói huynh muốn làm gì?”

Ngửi thấy mùi rượu trên người y, Vân Ca cau mày né tránh. “Huynh làm gì mà giận dữ như vậy? Có phải tôi bắt huynh lấy tôi đâu?”

Mạnh Giác cười, nắm chặt cổ tay nàng. “Huynh cũng không bắt muội lấy huynh, nhưng muội đã lấy rồi thì những chuyện một người vợ nên làm đều không thể thiếu.”

Cổ tay bị y bóp đau nhói, lại nhìn thấy vẻ mặt y khác trước kia, Vân Ca trở nên căng thẳng. “Mạnh Giác! Huynh không được mượn rượu giả điên!”

Y cười, cầm váy áo Vân Ca đang che trên người lên ném xuống đất. “Muội điên rồi, huynh cũng điên rồi, như thế càng tốt.”

Nói xong y định kéo Vân Ca vào lòng. Vân Ca vừa đấm vừa đá đẩy Mạnh Giác ra, Mạnh Giác lại nhất định phải ôm nàng. Hai người đều quên chiêu thức võ công, đánh nhau như hai đứa trẻ con trên giường.

Vân Ca chỉ mặc áo mỏng, chiếc áo dần xộc xệch trong lúc giằng co. Chóp mũi quanh quẩn mùi thơm của nàng, da chạm vào nhau làm Mạnh Giác cảm nhận được sự ấm áp của nàng, hơi thở của Mạnh Giác dần trở nên nặng nề, bắt đầu không phân biệt được rốt cuộc là mình giận dữ hay là thèm muốn.

Vân Ca nhanh chóng phát hiện ra sự thay đổi trên người y. “Đồ vô sỉ!”

Lời nói lọt vào tai, màu xanh lục trước mắt Mạnh Giác đột nhiên nổ tung khiến y không nghe được gì nữa. “Huynh vô sỉ? Còn muội?”

Y vung tay kéo tay áo Vân Ca, xé một nửa chiếc áo ra. Chờ đợi gần nửa đời người, kết quả là chỉ khiến nàng càng đi càng xa. Biết rõ nàng hận nên mới lấy y, nhưng y không quan tâm. Chỉ cần nàng chịu lấy y, y sẽ cưới nàng bằng trái tim chân thành nhất.

Nhưng nàng sẵn sàng lao vào lòng Lưu Tuân chứ không chịu…

“Xoạt” một tiếng, chiếc áo ngủ trên người Vân Ca bị y xé rách. Cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến y sững sờ, lửa giận trong lòng lập tức tan thanh mây khói.

Lưng nàng vốn mịn màng không tì vết lại toàn là vết roi đan chéo.

Vân Ca vừa khóc vừa vùng vẫy tránh ra. Những vết roi đó như những con sâu xấu xí quằn quại trên lưng nàng.

Mạnh Giác đưa tay sờ. Vết roi đã được một thời gian. Nếu vừa bị thương mà xử lý tốt thì có thể sẽ không để lại sẹo, nhưng bây giờ có dùng thuốc tốt đến mấy cũng không thể xóa bỏ những vết roi xấu xí này. Nàng sẽ phải mang trên người suốt đời.

“Ai làm?”

Vân Ca chỉ khóc, co người trong góc giường, bàn tay quờ quạng tìm kiếm. Tóm được một góc chăn, nàng lập tức kéo chăn đến trước người, chặn ở giữa nàng và Mạnh Giác như một pháo đài.

“Ai làm?”

Bệnh cũ của nàng lại tái phát, bắt đầu ho dữ dội. Mặt nàng đỏ bừng vì ho, đầu ngón tay nắm chăn lại dần trắng bệch.

Mạnh Giác đưa tay muốn vuốt lưng giúp nàng, nàng hoảng sợ co vào góc giường, càng ho như xé phổi.

Y lập tức rụt tay lại, ngơ ngác nhìn nàng.

Nàng vừa ho vừa run rẩy, những vết roi xấu xí trên lưng nàng như đang cười nhạo y. Rốt cuộc là ai đã làm cho nàng thiên tinh không vương một hạt bụi đó lại đầy những vết thương như hôm nay?

“Vân Ca!” Mạnh Giác hạ thấp người, cúi xuống bên giường, tư thế gần như đang quỳ. “Tha thứ cho huynh!”

Giọng y đau khổ và khẩn cầu. Nếu có thể, y sẵn sàng dùng tất cả để đổi lấy cơ hội làm lại từ đầu.

“Cút… Cút ra ngoài!”

Sự căm thù và chán ghét trên mặt nàng như kiếm sắc đâm nát sự khẩn cầu của y. Sắc mặt y tái mét, chậm rãi đứng lên, chậm rãi lui lại, đột nhiên bật cười lớn. Vừa cao giọng cười, y vừa xoay người, loạng choạng đi ra khỏi phòng.

***

Sau khi từ phủ thái phó đi ra, khóe miệng Lưu Tuân vẫn giữ nét cười, nhưng gương mặt lại chất chứa một vẻ cô đơn khó tả.

Hà Tiểu Thất đang định lệnh cho xa giá hồi cung, Lưu Tuân phất tay. “Bây giờ trẫm không muốn về cung.”

Hà Tiểu Thất vội hỏi: “Hoàng thượng muốn đi đâu?”

Lưu Tuân ngẫm nghĩ, đột nhiên phấn chấn cười, nói: “Đi tìm bọn Hắc Tử uống rượu.”

Hà Tiểu Thất cười, nói: “Bọn đó chắc chắn đang uống vui vẻ lắm!”

“Bọn chúng ở đâu?”

“Hoàng thượng đã nói để bọn chúng vào trong quân học hỏi kinh nghiệm mà. Phỏng chừng đều đang ở Thượng Lâm uyển!”

Nghe vậy, Lưu Tuân mới thật sự vui vẻ, lệnh cho xa giá đi về trước, cùng Hà Tiểu Thất cưỡi ngựa đến Thượng Lâm uyển tìm mấy huynh đệ ngày trước.

Thấy tâm tình Lưu Tuân tốt lên, Hà Tiểu Thất nói nhỏ: “Hoàng thượng, thần có một yêu cầu hơi quá.”

“Vòng vo cái gì? Nói đi!”

“Hoàng thượng biết bọn Hắc Tử rồi, ba giọt rượu vào người, ngay cả mình họ gì cũng quên mất. Bọn chúng tụ tập với nhau chắc chắn khó tránh khỏi…” Tiểu Thất làm động tác ném súc sắc, thổi bài cửu.

Nhớ tới những ngày trước kia, Lưu Tuân cười, lắc đầu. “Ta biết ý ngươi rồi. Quân doanh không cho tụ tập đánh bạc, ngươi xin ta tha cho bọn chúng.”

Tiểu Thất thấy Lưu Tuân bất giác đổi từ trẫm thành ta, trong lòng thoải mái, gật đầu cười hê hê. “Kỳ thực thần cũng rất ngứa tay, cảm thấy tiêu tiền kiếm được không sướng bằng tiêu tiền thắng bạc được. Tiêu tiền thắng bạc luôn cảm thấy như tiêu tiền của người khác, tiêu càng nhiều trong lòng càng sung sướng!”

Lưu Tuân cười lớn. “Lát nữa ta dạy ngươi mấy chiêu, đảm bảo ngươi sẽ thắng cả quần lót của bọn chúng.”

Hà Tiểu Thất mừng đến suýt ngã ngựa. “Đa tạ đại ca, đa tạ đại ca!”

Nhờ có lệnh bài của Hà Tiểu Thất, hai người đi vào Thượng Lâm uyển thuận lợi. Vừa hỏi thăm vừa tìm kiếm, mất một lúc lâu mới tìm được đám người đang trên sườn núi uống rượu ăn thịt. Như dự đoán của Hà Tiểu Thất, đám người Hắc Tử quả thật đang đánh bạc, nhưng đánh bạc ở đây là đá dế, nhìn vẻ tươi cười của Hắc Tử thì chắc là đang thắng tiền.

Nhìn một đám người vây quanh hai con dế hò hét, xắn tay áo, cau mày trợn mắt, Lưu Tuân cảm thấy rất thân thiết, không khỏi dừng bước chân. “Đợi bọn chúng đấu xong trận này, chúng ta cùng đến bắt quả tang.”

Hà Tiểu Thất gật đầu cười ha ha, cùng Lưu Tuân đứng dưới bóng cây xem các huynh đệ chơi vui.

Trận đá dế kết thúc, bên Hắc Tử thua, Hắc Tử tức giận mắng huynh đệ chọn dế. Người thắng cuộc vừa thu tiền vừa cười nói: “Hắc Tử, chỉ là chút tiền thôi mà. Bây giờ huynh là người giàu rồi, đừng keo kiệt như vậy chứ! Mọi người đều biết các huynh là huynh đệ cũ của Hoàng thượng, bây giờ thua bao nhiêu tiền, lúc nào đấy chỉ cần Hoàng thượng thưởng cho một chút là lại gỡ hết.”

Hắc Tử bưng bát rượu lên uống mấy ngụm. “Giàu cái quái gì chứ? Tiền của đại ca ta còn phải giữ lại cho dân… dân…”

Không thể nhớ được nguyên lời của Tiểu Thất, Hắc Tử chỉ có thể trợn mắt kêu lên: “Tóm lại là phải cho người nghèo khổ, để mọi người đều có cuộc sống tốt lành.”

Lưu Tuân cười, liếc Hà Tiểu Thất. “Xem ra ngươi đã nói không ít chuyện với hắn.”

Hà Tiểu Thất vội cúi đầu. “Thần chỉ cố hết sức làm cho các huynh đệ hiểu một chút về chí lớn của Hoàng thượng.”

Lưu Tuân đang định bước ra, chợt nghe thấy đám người đó ồn ào bắt Hắc Tử kể cho bọn họ nghe về Hoàng thượng. Dù không có người hỏi thì Hắc Tử cũng luôn thích khoe khoang đại ca lợi hại thế nào, huống hồ bây giờ còn có người hỏi. Hắn lập tức cầm bát rượu, một tay vung lên bắt đầu kể.

“Như là đá dế chẳng hạn! Nếu đại ca của ta có ở đây, mẹ kiếp, các ngươi làm quái gì có cơ hội thắng tiền?… Sau khi đại ca làm hầu gia vẫn rất tốt với đám huynh đệ bọn ta. Lúc huynh đệ bọn ta trông hầu phủ giúp đại ca phải nói là cực kỳ oách luôn! Đám quan lão gia trước kia vẫn vênh váo tự đắc nhìn thấy huynh đệ bọn ta đều phải cúi đầu khom lưng xin chúng ta bẩm báo giúp. Đại ca ta dứt khoát khóa cổng không chịu gặp bọn chúng. Đại ca rất ngạo mạn với bọn quan lại đó, nhưng gặp người bình thường thì lại luôn cười tủm tỉm, chưa bao giờ kiêu ngạo. Người nào ở quê nhà có việc gấp đến nhờ vả, đại ca đều giúp bọn họ rất tận tâm. Lão Trần bị mất trâu cũng khóc lóc đến hầu phủ, đại ca lập tức sai thị vệ đi tìm trâu giúp ông ta. Ta đây không thích lão Trần đó nên nói vài câu, đại ca còn mắng ta đây một trận, nói… nói con trâu là đầu cơ nghiệp, không có trâu thì không cày cấy được, người ta sống làm sao nổi…”

Bát rượu của Hắc Tử đã cạn, một người bên cạnh lập tức rót đầy. “Lúc làm việc ở hầu phủ, nhất định Hắc Tử đại ca đã thấy không ít việc đời.”

Hắc Tử hài lòng uống mấy ngụm, tiếp tục kể văng nước miếng: “… Vương gia, tướng quân gì đó ta đều đã gặp hết… Quái nhân kiểu gì cũng có! Có một lần, mấy người áo đen nửa đêm đột nhiên bay vào hầu phủ, nói cần gặp đại ca… Còn có lần, một thư sinh cầm một chiếc đèn lồng tới gặp đại ca, bọn ta không đếm xỉa đến hắn, hắn còn nói hắn không phải đến thêu hoa mà là đến tuyết… tuyết…” Hắc Tử đột nhiên vỗ đùi. “Tặng than ngày tuyết! Đúng! Chính là câu này. Ta thấy tên đó rất kỳ lạ nên đã vào nói với đại ca…”

Lúc nghe đoạn đầu tiên, Lưu Tuân vẫn mỉm cười nhưng càng đến đoạn sau, sắc mặt y càng trở nên lạnh lẽo. Hà Tiểu Thất nghe đến đây đã hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, cuối cùng bất chấp mệnh lệnh của Lưu Tuân lúc trước, đột nhiên đi từ trong rừng cây ra, cười nói: “Hắc Tử, huynh vừa uống được ba giọt rượu đã nói nhảm. Chu công tử người ta rõ ràng là đến tìm Hoàng thượng để đạp tuyết tìm mai, huynh ở trong hầu phủ lâu như vậy mà vẫn không hiểu được một chút phong nhã nào! Đúng là bùn thì không bao giờ đắp tường được.”

Hắc Tử không phục nhảy dựng lên, kéo tay áo định đánh Hà Tiểu Thất. “Ông đây biết dạo này mày phất rồi! Mẹ kiếp, lúc nước mắt nước mũi tèm lem đi theo sau đít ông, mở mồm là huynh huynh đệ đệ đòi ăn đòi uống, sao không thấy chửi ông mày là bùn? Đừng tưởng mày học được vài chữ là đã có thể đến ra oai trước mặt ông mày nhé!”

Mấy huynh đệ vội ngăn cản Hắc Tử. Những người khác biết bọn họ đều là cố nhân của Hoàng thượng, không dám giúp bên nào, vội vã tìm lý do chuồn mất.

Hắc Tử vẫn vừa chỉ Hà Tiểu Thất vừa chửi bới. Mấy huynh đệ khác mặc dù đã giữ chắc Hắc Tử nhưng lại không nói câu nào, để mặc hắn chửi Tiểu Thất. Hà Tiểu Thất vốn là người có ngôi thứ nhỏ nhất trong cả đám huynh đệ trước kia, khi làm hầu gia, hình như Lưu Tuân rất thích Hà Tiểu Thất đi theo. Vì thế Hà Tiểu Thất thoáng cái đã trở thành người có vai vế to nhất, chuyện gì cũng can thiệp, chuyện gì cũng dặn dò, thậm chí bọn họ gọi Lưu Tuân một tiếng đại ca cũng bị Hà Tiểu Thất lải nhải một hồi lâu. Bọn họ đã ngứa mắt với Hà Tiểu Thất từ lâu, lúc này Hắc Tử lại chửi mắng rất hợp ý bọn họ nên tất cả đều không nói gì, chỉ yên lặng đứng nghe.

Hà Tiểu Thất cúi đầu, để mặc Hắc Tử mắng chán chê rồi mới lạnh mặt nói: “Quân doanh không cho tụ tập đánh bạc, các huynh đều phải nhớ, đây là lần cuối cùng. Lần sau nếu còn tụ tập đông người nữa, dù Tiểu Thất có ý che chở, nhưng quân pháp vô tình!”

Hắc Tử nổi giận định xông lên, Tiểu Thất xoay người đi luôn. Đi xuống tận dốc núi vẫn có thể nghe tiếng mắng chửi loáng thoáng sau lưng.

Hai con ngựa buộc vào gốc cây dưới chân núi lúc này chỉ còn lại một con, xem ra Hoàng thượng đã đi rồi.

Tiểu Thất xoay người lên ngựa, nghĩ đến sắc mặt Lưu Tuân vừa rồi, trong lòng rét lạnh từng cơn. Lý Viễn là Vương tử Hung Nô, nếu người ta biết Hoàng đế Đại Hán lại cần Vương tử Hung Nô “tặng than ngày tuyết” trong một thời khắc tế nhị như vậy, những người thông minh như Hoắc Quang, Trương An Thế, Mạnh Giác chắc chắn sẽ có thể liên hệ với việc sau đó Hung Nô tấn công Quan Trung, thậm chí là chuyện loạn lạc ở Ô Tôn, còn có chuyện Hoàng thượng bí mật huấn luyện binh sĩ… Tiểu Thất rùng mình, việc này nên chôn dưới đất vĩnh viễn.

Tiểu Thất cả đêm không ngủ, trong đầu nghĩ vô số chuyện, lại không tìm được một giải pháp nào.

Hôm sau Tiểu Thất vào cung gặp Hoàng thượng sau giờ hạ triều, nhưng hắn vẫn chưa nghĩ ra nên nói gì khi gặp Hoàng thượng. Nhìn thấy hắn, Thất Hỷ bật cười. “Đại nhân đúng là hiểu rõ tâm tư của Hoàng thượng, Hoàng thượng vừa lệnh nô tài triệu đại nhân và Mạnh Thái phó yết kiến mà đại nhân đã đến rồi.”

Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn cửa Thanh Lương điện như một con quái vật đang há to miệng, dường như chuẩn bị nuốt chửng tất cả mọi thứ bất cứ lúc nào. Trái tim hắn dần dần trĩu xuống.

Thấy Hà Tiểu Thất ngẩn người nhìn Thanh Lương điện, Thất Hỷ kêu lên: “Đại nhân?”

Hà Tiểu Thất khom lưng, khiêm tốn nói: “Làm phiền tổng quản dẫn đường.”

Thất Hỷ biết quan hệ giữa Hà Tiểu Thất và Hoàng thượng không hề tầm thường, không dám kiêu căng, vội khách khí nói: “Không dám, không dám! Mời đại nhân đi bên này.”

Vừa đến cửa đại điện, Thất Hỷ đã dừng bước, cúi người nhẹ nhàng lui lại.

Hà Tiểu Thất cất bước đi vào. Trong điện yên ắng, mát mẻ, chỉ có một mình Lưu Tuân, sắc mặt tối tăm hơn thường ngày, tinh thần mệt mỏi, dường như cũng một đêm không ngủ.

Hà Tiểu Thất quỳ phía trước Lưu Tuân. “Hoàng thượng vạn tuế!”

Lưu Tuân lặng lẽ nhìn hắn rất lâu. “Trẫm cần sai ngươi đi làm một việc, ngươi có thể từ chối.”

“Vâng.”

Lưu Tuân tựa vào ngai rồng bằng gỗ đàn hương nạm vàng, một tay đặt trên tay vịn, bàn tay nắm đầu rồng đang ngẩng mặt như muốn bay lên. “Tìm một nơi cách xa Trường An, an táng trọng thể đám người Hắc Tử.”

Hà Tiểu Thất như ngạt thở, hắn phải dùng hết sức mạnh toàn thân mới có thể lên tiếng: “Thần tuân chỉ.”

Trong ánh sáng lờ mờ của cung điện chỉ có tiếng thở nặng nề của hai người.

Giọng nói của Thất Hỷ đột nhiên vang lên, như quạ kêu đêm lạnh khiến người ta run rẩy. “Hoàng thượng, Mạnh Thái phó đã đến.”

Hà Tiểu Thất muốn cáo lui, Lưu Tuân lại lệnh cho hắn ở lại, cao giọng gọi ra ngoài: “Tuyên Mạnh Thái phó vào.”

Mạnh Giác thoáng nhìn Hà Tiểu Thất quỳ dưới đất, khấu đầu thi lễ với Lưu Tuân. Lưu Tuân chỉ chiếc ghế cách ngai rồng không xa, ra hiệu cho Mạnh Giác ngồi xuống.

Sắc mặt Mạnh Giác cũng rất xấu, vẻ mặt ủ rũ, lạnh nhạt, không còn nét cười thường ngày, cả người toát ra sự lạnh lẽo.

Lưu Tuân quan sát Mạnh Giác một lát, mỉm cười, nói: “Trẫm có chuyện giao cho ái khanh làm. Trẫm từng sai người đến mời Vân Ca, thủ hạ nhất thời lỡ tay giết chết Mạt Trà. Mấy ngày trước Vân Ca nhìn thấy một người trong Vị Ương cung, với tính tình của cô ấy thì chắc chắn sẽ tiếp tục truy tra. Ái khanh vẫn chưa nói với cô ấy việc này, nhất định là không muốn Vân Ca xung đột chính diện với trẫm. Trẫm sẽ giao những thủ hạ này cho ái khanh.”

Mạnh Giác chắp tay, lạnh nhạt nói: “Thần tuân chỉ.”

Lưu Tuân cười, chỉ Hà Tiểu Thất. “Tiểu Thất cũng cần giúp trẫm xử lý một việc, hai khanh hãy giúp đỡ nhau, làm thỏa đáng chuyện này cho trẫm. Tiểu Thất, Mạnh ái khanh là cánh tay của trẫm, khanh phải chịu khó học tập Mạnh ái khanh.”

Một chút hy vọng cuối cùng trong lòng Hà Tiểu Thất rốt cuộc cũng tan biến. Có lẽ Hoàng thượng chỉ là cẩn thận, nhưng cũng có thể sớm đã nghi ngờ chuyện hắn sẽ dùng mánh khóe, cho nên đã bịt kín tất cả mọi đường sống. Hắn không nói được câu nào, chỉ thở hổn hển, nặng nề khấu đầu.

Lưu Tuân nhìn thẳng về phía trước, mặt không biểu cảm. “Các khanh đều lui xuống đi!”

Mạnh Giác và Hà Tiểu Thất mới ra khỏi cung điện, đầu rồng bằng gỗ đàn hương Lưu Tuân đang nắm đột nhiên vỡ vụn. Mảnh gỗ đâm vào bàn tay y, y lại hoàn toàn không có phản ứng, chỉ chăm chú nhìn về phía trước, không hề nhúc nhích. Máu tươi chảy theo đường nét chạm khắc lồi lõm xuống ngai rồng, màu đỏ sẫm ánh lên sắc tươi sáng khác thường trong đại điện u ám.

Theo dặn dò của Lưu Tuân, Hà Tiểu Thất sai đám người Hắc Tử lén ra khỏi Trường An, chạy tới núi Thúy Hoa ở Tân Lĩnh giết người Hoắc Quang phái đi hành thích Hoàng thượng. Vừa nghe đại ca sẽ có nguy hiểm, đám người Hắc Tử đương nhiên phải gọi đủ huynh đệ, cải trang che giấu hành tung, bí mật chuồn ra khỏi thành Trường An để tới giúp đại ca.

Sau khi bọn họ rời khỏi, Hà Tiểu Thất lại truyền ý chỉ của Lưu Tuân, điều hết tất cả mọi quan binh liên quan đến việc đuổi bắt Vân Ca, giết ngự tiền thị nữ và hoạn quan của tiên đế đến núi Thúy Hoa, lệnh cho bọn chúng đuổi giết một đám loạn tặc, không được để kẻ nào sống sót.

Sau khi tất cả đều đã sắp xếp thỏa đáng, Hà Tiểu Thất vội vã đi tìm Mạnh Giác, bẩm tấu người đang dựa vào xe nhắm mắt nghỉ ngơi. “Mạnh đại nhân, hạ quan đã dụ hai phe người ngựa tới núi Thúy Hoa theo dặn dò của ngài. Bây giờ nên làm thế nào?”

Mạnh Giác vén rèm xe, trèo lên ngồi vào trong xe ngựa, lại nhắm mắt, dường như vô cùng mệt mỏi. “Xe ngựa đến núi Thúy Hoa thì đánh thức ta dậy.”

Hà Tiểu Thất đứng ngẩn ra một lát rồi nhảy lên xe ngựa, tạm thời làm xà ích đánh xe chạy tới núi Thúy Hoa ở Tần Lĩnh.

Đối mặt với binh sĩ Lưu Tuân tự tay huấn luyện nhằm mục đích chống lại vũ lâm doanh, kết cục của đám Hắc Tử không cần nói cũng biết.

Hà Tiểu Thất đã chuẩn bị tốt tinh thần để chứng kiến cảnh tượng sắp nhìn thấy, nhưng khi hắn đứng trên sườn núi nhìn những xác chết ngổn ngang, tứ chi nát vụn, hắn đột nhiên phát hiện mình hoàn toàn không kiên cường như trong tưởng tượng. Bất chấp Mạnh Giác ở bên cạnh có thể sẽ hồi bẩm phản ứng của mình với Hoàng thượng, hắn lập tức quỳ xuống khóc rống lên, vừa khóc vừa nôn hết tất cả những thứ đã ăn trong bụng ra.

Từ nhỏ hắn đã là trẻ mồ côi, xin bên đông bát canh, xin bên tây bát cơm mà sống, nhiều lúc những huynh đệ này đã bóp mồm bóp miệng để dành cơm cho hắn. Đêm lạnh chen chúc một chỗ cho ấm, cùng bắt trộm chó của nhà giàu thịt ăn, cùng đi rình trộm các cô nương tắm rửa…

Mạnh Giác đứng bắt tay sau lưng ở bên cạnh, yên lặng nhìn tất cả. Sau khi hắn khóc một hồi, Mạnh Giác lạnh nhạt nói: “Khóc đủ rồi thì đi kiểm kê nhân số, sau này Hoàng thượng hỏi còn biết đường trả lời.”

Hà Tiểu Thất bỗng ngẩng lên, ánh mắt nhìn Mạnh Giác đầy căm hận. Cho dù phải giết chết bọn họ, vì sao nhất định phải chọn cách này? Vì sao không thể dùng một cách nhẹ nhàng hơn? Vì sao phải để bọn họ chết trong đau khổ như thế?

Mạnh Giác mỉm cười không thèm để ý, ném một gói thuốc bột đến trước mặt hắn. “Đây là một gói thuốc mê, cho vào rượu có thể làm người ta toàn thân vô lực, thần chí lại vẫn tỉnh táo như thường.” Nói xong, y phất tay áo đi xuống núi, dường như đã làm xong tất cả mọi chuyện.

Trần Kiện hoàn thành mệnh lệnh của Hoàng thượng một cách thuận lợi, sau đó tránh vào trong rừng đợi chỉ thị tiếp theo như lời Hà Tiểu Thất đã dặn.

Đợi hơn hai canh giờ, mặt trời đã sắp xuống núi mà vẫn không có ai đến. Mọi người khát đến mức cổ họng bỏng rát, đói đến mức bụng sôi ùng ục. Cách đó không xa có khe suối và thỏ hoang nhưng từ ngày đầu tiên được huấn luyện, bọn chúng đã được dạy rằng, kỷ luật là quan trọng nhất, cho nên không ai dám tự ý lộn xộn khi không có mệnh lệnh, tất cả đều im lặng đứng thẳng người.

Mùi thơm của rượu thịt bay đến, Hà Tiểu Thất đánh một chiếc xe bò xuất hiện. “Đây là rượu và thức ăn Hoàng thượng khao thưởng mọi người, sau này các vị trở thành cận vệ của Hoàng thượng, người nào cũng sẽ có quan tước. Các vị ăn tạm một ít, đợi khi trời tối hãy bí mật trở lại nơi đóng quân.”

Trần Kiện lệnh cho tất cả bọn họ nghỉ ngơi tại chỗ, ăn thịt uống rượu.

Hà Tiểu Thất kính Trần Kiện một bát rượu, tươi cười dặn dò hắn sau này được phong tướng quân cũng đừng quên mình. Trần Kiện xuất thân giang hồ, không giỏi những câu chữ trên quan trường này, chỉ cười cười uống cạn bát rượu. Hà Tiểu Thất thấy hắn đã uống, lại bưng bát rượu đến mời những người khác. Sau một nén hương, cả rừng núi đã không còn tiếng nói cười, chỉ còn lại mấy chục người áo đen nằm ngổn ngang trên mặt đất.

Hà Tiểu Thất quan sát xung quanh một vòng, huýt sáo vài tiếng, mười mấy người chạy vào rừng cây khom người nghe lệnh.

“Đào hố tại chỗ, chôn hết những người này.”

“Vâng!”

Lúc bọn họ đào hố xong, kéo xác định đi chôn đột nhiên lại phát hiện những xác chết này vẫn nóng, không ngờ người mình đang kéo vẫn còn sống, thậm chí có những kẻ uống ít còn đang hoảng sợ trợn tròn mắt nhìn bọn họ. Tất cả đều hoảng hốt đứng sững lại, Hà Tiểu Thất lạnh lùng “hừ” một tiếng, bọn họ mới lại cắn răng tiếp tục công việc.

Tiếng xẻng xúc đất nghe như tiếng lưỡi dao cạo vào xương, không biết người ở dưới hố tỉnh táo nghe tiếng đất đổ lên người mình sẽ có cảm giác gì. Những người khác đã không kìm được run lên, Hà Tiểu Thất lại cảm thấy thù hận và đau khổ của mình nhạt đi vài phần. Đột nhiên hắn nghĩ, có lẽ Mạnh Giác hạ lệnh giết chết đám người Hắc Tử một cách tàn nhẫn là vì muốn ép mình giết chết đám người này một cách tàn nhẫn hơn.

Nhìn thủ hạ đã chôn hết tất cả những người áo đen, Hà Tiểu Thất lại ra lệnh: “Đánh một ít cỏ cây đến trồng lên.”

Sau khi thấy những hố chôn người trước mắt đã biến thành cây cối xanh mướt, Hà Tiểu Thất mới cười, nói: “Trời sắp sáng rồi, các ngươi đều về ngủ đi! Chuyện đêm nay quên càng nhiều càng tốt, nếu không…”

Mọi người lập tức quỳ xuống, giơ tay lên trời thề thốt.

Tiểu Thất phất tay cho bọn họ ra về. Hắn đứng trước rừng cây, ngồi xuống đất trong bóng đêm yên tĩnh, dường như muốn nghe rõ tất cả mọi động tĩnh dưới đất, hoặc như đang suy nghĩ nên làm gì sau khi trời sáng.

Chân trời phía đông mới vỡ ra một đường màu trắng bạc, xe ngựa của Mạnh phủ cũng đã chuẩn bị xong, chờ đưa Mạnh Giác vào cung lên triều. Mạnh Giác vừa ra khỏi phủ, Hà Tiểu Thất không biết từ đâu đi ra, thi lễ nói: “Không biết hạ quan có thể đi nhờ xe của Mạnh đại nhân một đoạn đường không?

Dáng vẻ Mạnh Giác vẫn rất ủ rũ, chỉ gật đầu bước lên xe ngựa.

Hà Tiểu Thất ngồi bên dưới, nhìn Mạnh Giác nhắm mắt dựa vào thành xe, hoàn toàn không định nói gì. Hắn cười, nói: “Hạ quan đã chôn sống những người từng làm hại tôn phu nhân, có lẽ Mạnh đại nhân hài lòng với sự trừng phạt này.”

Khóe môi Mạnh Giác lộ ra một nụ cười nhạt. “Đã không có dũng khí từ chối Hoàng thượng thì đừng có vòng vo như mèo hoang làm gì, không có ai trách cứ ngươi đâu.”

Vẻ trấn tĩnh gượng gạo của Hà Tiểu Thất lập tức bị lời của Mạnh Giác phá vỡ, thân thể thẳng thắn dường như đột nhiên khô héo một nửa. Hắn hung tợn nói: “Đại nhân không suy nghĩ cho tương lai sao? Không cảm thấy mình biết quá nhiều sao?”

Mạnh Giác mở mắt ra, cười nhìn Hà Tiểu Thất. Ánh mắt y có vẻ điềm đạm nhưng Hà Tiểu Thất lại không dám nhìn thẳng, vội vã quay đầu đi tránh né. Tất cả những sự hoang mang, lo lắng giấu trong lòng đều lộ hết trên nét mặt.

Mạnh Giác lại nhắm mắt. “Những thứ không thể không dựa vào, dù lúc dùng có đau tay cũng sẽ không bị vứt đi.”

Hà Tiểu Thất suy nghĩ về lời Mạnh Giác nói, sắc mặt ngày càng khó coi. Nếu có thời gian mười năm nữa, có lẽ hắn cũng trở thành người như Hoắc Quang, Mạnh Giác, nhưng hắn có thể sống thêm một năm nữa hay không cũng là một vấn đề.

Mạnh Giác không để ý tới hắn nữa, chỉ nhắm mắt dưỡng thần.

Lúc xe ngựa sắp đến Vị Ương cung, Hà Tiểu Thất đột nhiên hỏi: “Vì sao Hoàng thượng không giao việc này cho những người như Trương Hạ, Tuyển Bất Nghi làm? Vì sao nhất định phải bắt hạ quan đi làm?”

Mạnh Giác không để ý đến hắn. Hắn tự hỏi tự đáp: “Bởi vì bọn họ là quân tử, cho nên Hoàng thượng cũng phải làm quân tử trước mặt bọn họ. Vua sáng tôi hiền mới có thể ghi vào sử sách, làm gương cho thiên hạ, để đời sau ngưỡng mộ. Cả đời này hạ quan vĩnh viễn không thể trở thành người như Trương đại nhân và Tuyển đại nhân, hạ quan chỉ có thể trốn trong bóng đêm, giúp Hoàng thượng làm những chuyện Hoàng thượng vĩnh viễn không muốn bất kỳ ai biết đến.”

Sắc mặt tái nhợt, lời nói của hắn lộ rõ vẻ tuyệt vọng vì đã thấy rõ vận mệnh của mình.

Xe chậm rãi dừng lại, Mạnh Giác xuống xe, Hà Tiểu Thất vẫn ngơ ngác ngồi trên xe ngựa.

Sau khi hạ triều, Mạnh Giác còn phải dạy Thái tử, dạy xong thì đã sắp đến bữa tối. Lúc từ Thạch Cừ lầu đi ra, y thấy mấy hoạn quan sắc mặt kỳ dị đang rỉ tai thì thầm, khi phát hiện ra y lại lập tức ngậm miệng. Đúng lúc này Phú Dụ tới đón Thái tử, Mạnh Giác gọi Phú Dụ lại: “Trong cung xảy ra chuyện gì à?”

Sắc mặt Phú Dụ cũng kỳ dị, nhìn quanh thấy không có ai mới hạ thấp giọng nói: “Nô tài cũng vừa nghe nói trên đường đến đây. Ngự tiền sắp có thêm hoạn quan chưởng sự, chính là Hà đại nhân Hà Tiểu Thất. Không biết vì sao Hà đại nhân lại đòi tịnh thân vào cung hầu hạ Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng không đồng ý, Hà đại nhân sẽ lập tức đập đầu vào cột tự tử. Hoàng thượng khuyên thế nào cũng vô dụng nên đành phải đồng ý. Hà đại nhân vừa vào cung đã chỉ thấp hơn Thất Hỷ Tổng quản, cho nên hoạn quan trong cung vừa ghen ghét vừa thắc mắc, không rõ tại sao có người không đi đường làm quan mà lại nhất định đòi làm hoạn quan để đoạn tử tuyệt tôn.”

Mạnh Giác cười mơ hồ. Hà Tiểu Thất đã không làm y thất vọng, từ tuyệt cảnh lại tìm ra được một đường sống duy nhất này.

Sau khi Mạnh Giác về phủ, Tam Nguyệt ra chào hỏi, hỏi bao giờ dùng cơm tối. Y thuận miệng nói: “Ta đói rồi, thay quan phục rồi dùng bữa luôn.”

Tam Nguyệt bắt đầu rụt rè kể lại hành động hoang đường của Mạnh Giác buổi tối hôm thành thân: “Công tử vừa lật khăn trùm đầu của người ta ra đã chạy mất, làm như người ta rất xấu xí khiến công tử sợ hãi. Hứa cô nương rất đau lòng, hôm qua khóc cả ngày, hôm nay vẫn khóc. Thuộc hạ thấy quá đáng thương nên đã bảo Hứa cô nương làm mấy món ăn, buổi tối ăn cơm cùng công tử, Hứa cô nương mới không khóc nữa. Công tử, thuộc hạ thấy nhị phu nhân là một người rất tốt, bất kể thế nào công tử cũng nên xin lỗi người ta.”

Mạnh Giác không nói một lời. Tam Nguyệt nhỏ giọng nói: “Chỉ là đến ăn bữa cơm thôi, dù gì sau này cũng phải sống cùng một phủ, phải nhìn mặt nhau mà. Bây giờ ngay cả mặt mũi người ta thế nào công tử cũng không thấy rõ, công tử không sợ gặp nhau trong phủ mà không nhận ra hay sao?”

“Đến Quế Viên.”

Tam Nguyệt hoan hô một tiếng trong lòng, vui vẻ đi theo Mạnh Giác đến Quế Viên. Hầu gái và bà vú trong Quế Viên đều hết sức vui mừng đi ra nghênh đón. Hứa Hương Lan cúi đầu thi lễ với Mạnh Giác. Mạnh Giác khách khí cho cô ta đứng lên. Hứa Hương Lan lén nhìn Mạnh Giác, quả nhiên đúng như lời các tỷ muội đồn đại, đó là một công tử như được mài bằng ngọc. Tim đập thình thịch, vừa mừng vừa lo, thoáng cái mặt cô ta đã đỏ bừng.

Mặc dù chỉ có hai người dùng cơm, Hứa Hương Lan lại làm gần mười món ăn, bày đầy một bàn. Tam Nguyệt thuận miệng khen phu nhân khéo tay, tỳ nữ Huệ Nhi của Hứa Hương Lan đã cười, nói: “Trước khi phu nhân xuất giá, lão gia đã mời thầy đến dạy phu nhân nấu ăn. Những món này đều là sở trường của tiểu thư nhà ta. Sau khi nếm đồ ăn tiểu thư làm, lão gia cũng nói công tử nhà nào lấy được tiểu thư nhà ta thì thật may mắn!”

Tam Nguyệt nghe ra lời của Huệ Nhi có ý khác, cười ấp úng kéo tay Huệ Nhi, xin Mạnh Giác và Hứa Hương Lan cho cáo lui.

Mạnh Giác ăn cơm mà không nói câu nào. Hứa Hương Lan cũng không tiện nói chuyện, hai người yên lặng dùng cơm. Hứa Hương Lan thấp thỏm trong lòng, ăn không biết vị, không biết Mạnh Giác có thích những món ăn cô ta nấu hay không. Lúc nha đầu dọn hết bàn ăn, mang trà ngon lên, Hứa Hương Lan lấy dũng khí, lắp bắp hỏi: “Phu quân, cơm thiếp nấu có ngon không? Nếu không ngon…”

Mạnh Giác mỉm cười. “Ngon lắm.”

Hứa Hương Lan không biết nói gì nữa, chỉ ngồi yên lặng. Lúc Mạnh Giác về cũng đã muộn, ăn xong bữa cơm thì ngoài trời đã tối hẳn. Hứa Hương Lan hy vọng Mạnh Giác có thể ở lại, trong đầu vẫn nhớ rõ những lời dạy bảo của bà vú. Những phương pháp lấy lòng phu quân lần lượt hiện lên, lại dường như không có phương pháp nào có thể áp dụng đối với người này. Nụ cười của y quá hoàn mỹ, dường như trên thế gian không có điều gì có thể khiến y lộ vẻ xúc động.

Đột nhiên có tiếng nhạc vang lên bên ngoài, Hứa Hương Lan không khỏi tập trung lắng nghe. Từ khi đường tỷ trở thành hoàng hậu, gia tộc đã mời thầy đến dạy các tỷ muội trong nhà gảy đàn. Mặc dù chưa học hết nhưng cô ta cũng biết được một số khúc nhạc tương đối nổi tiếng. Khúc này hình như là Thái Vi trong Kinh Thi, cầm sư từng đàn cho cô ta nghe, còn nói đây là khúc nhạc bi thương, chỉ ai đã trải qua thăng trầm của cuộc đời mới đàn được. Nhưng cô ta không nhận thấy sự đau thương nào trong tiếng đàn của vị cầm sư này, mà lần này lại thật sự cảm nhận được sự buồn đau trĩu nặng “cảnh không còn người cũng không còn” như thầy đã nói. Ai đau khổ đàn khúc nhạc bi thương này giữa đêm khuya như thế?

Xưa ta đến đây, dương liễu thướt tha.

Nay ta trở lại, tuyết rơi tầm tã.

Đường xa quá dài, vừa khát vừa đói.

Lòng ta sầu bi, ai hay ta xót.

Nụ cười trên mặt Mạnh Giác đột nhiên biến mất. Cả người y cứng đờ, dường như đang vùng vẫy. Cuối cùng y đặt chén trà xuống, đi ra ngoài. Hứa Hương Lan vội đứng lên, bối rối gọi: “Phu quân…”

Mạnh Giác lại dường như không nghe thấy gì, chỉ vội vã chạy ra ngoài. Hứa Hương Lan đuổi theo y ra khỏi Quế Viên, chỉ thấy dưới ánh trăng, một nữ tử mặc váy màu xanh lục ngồi trên cây quế, mái tóc đen buông xõa, chiếc tiêu cầm trên tay. Nghe thấy tiếng bước chân, nàng quay lại thoáng nhìn, khẽ cười rồi xoay người bay lên, biến mất trong rừng hoa quế. Cảnh tượng trước mặt quá kỳ lạ, Hứa Hương Lan cho rằng mình đã gặp phải thần hoa ma cỏ.

Mạnh Giác lại chạy tới trước rừng hoa quế, kêu lên: “Vân Ca, rốt cuộc muội muốn thế nào?”

Giọng nói mang ý cười từ sâu trong rừng quế truyền đến như có như không, dường như nàng vẫn đang nhảy tới nhảy lui trên cây. “Không thế nào cả. Nếu buổi tối huynh muốn ở lại đây thì tôi sẽ thổi Thái Vi. Mạnh công tử dù da mặt có dày, thủ đoạn ti tiện, hành sự vô sỉ nhưng dù sao cũng vẫn là một công tử phong lưu hào phóng, chắc hẳn không có cách nào ôm người đẹp trong lòng khi nghe tiếng nhạc này.”

Tiếng nàng dễ nghe, còn mang ý cười nhưng lời nói ra lại rất chanh chua. Hứa Hương Lan ngơ ngác, người này là ai? Tại sao dám làm càn trước mặt Mạnh Giác như thế? Vân Ca? Vân Ca? A! Là cô ta!

Mạnh Giác chạy vào rừng hoa quế, Hứa Hương Lan vội đuổi theo nhưng bóng dáng Mạnh Giác nhanh chóng biến mất trong rừng, cô ta còn không nhìn rõ y đi về phía nào.

Vân Ca từ trên cây nhảy xuống, vừa ngẩng đầu lại phát hiện Mạnh Giác đã đứng ở trước mặt nàng. Nàng cầm tiêu, cẩn thận lui lại mấy bước, trong mắt chỉ có sự cảnh giác, tựa như sợ y sẽ làm điều gì đó trong cơn giận dữ.

Trong mắt Mạnh Giác có sự đau xót. Khi tấu khúc nhạc này dưới ánh trăng trong thành Trường An rất lâu trước kia, y tuyệt đối không ngờ nàng lại đáp trả khúc nhạc Thái Vi mình tự tay dạy nàng trong hoàn cảnh này.

“Vân Ca, muội không cần như thế.”

Vân Ca mỉm cười. “Tôi cứ ngày ngày như thế đấy! Hứa cô nương là người tốt, huynh sớm buông tha cho cô ấy để cô ấy đi tìm phu quân khác đi! Huynh cho rằng sau khi đã làm những chuyện đó, cuộc đời này của huynh còn có thể có vợ đẹp con khôn hay sao? Đừng hòng!”

Chiếc trường sam của Mạnh Giác khẽ động trong gió. Y giơ tay lên trời, thề từng chữ một: “Đời này kiếp này, nếu Hoắc Vân Ca không có con nữa, Mạnh Giác ta cũng sẽ đoạn tử tuyệt tôn! Nếu trái lời này, đời đời kiếp kiếp chìm trong nê uyết.”

Vân Ca ngây người, không ngờ Mạnh Giác lại thề độc như vậy. Trong truyền thuyết Tây Vực, nê uyết là nơi ác quỷ tụ tập. Nếu linh hồn con người rơi vào đó sẽ vĩnh viễn không được vui vẻ bình yên.

Mạnh Giác lại cười. “Về ngủ đi! Không được quậy phá nữa. Huynh đến xin lỗi Hứa cô nương rồi cũng về ngủ thôi.”

Vân Ca nhìn y với vẻ hoài nghi. Y đi vài bước, đột nhiên nhớ tới một chuyện, xoay người lại, nói: “Vân Ca, không cần truy cứu người giết Mạt Trà hôm đó nữa.”

“Vì sao?”

“Bởi vì người đó đã bị huynh giết.”

Vân Ca như trút được gánh nặng nhưng vẫn nổi nóng: “Ai khiến huynh lắm chuyện?”

“Huynh giết hắn là có lý do của huynh. Lý do của muội chỉ là thứ yếu.”

“Lý do gì?”

Mạnh Giác mỉm cười. “Tại sao muội lại không tin? Vô sỉ như huynh mà lại tốt đến mức đi báo thù cho muội à?”

Vân Ca không lên tiếng, chỉ nhìn y chằm chằm. Mạnh Giác suy nghĩ một lát rồi giải thích: “Cái chết của hắn là một mâu thuẫn ngầm, có lẽ sau này sẽ làm hai phe cánh trong triều đình khúc mắc nặng nề, thù hận lẫn nhau.”

Vân Ca lắc đầu, lặng lẽ rời đi. “Ngay cả cái chết của một người cũng có thể là quân cờ của huynh!”

Mạnh Giác cười lạnh nhạt. Cái chết đúng là quân cờ, chỉ có điều không phải là của một người.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom